Cứu với! Tôi lỡ “chuyển giới” nhân vật chính của game yandere rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

7 29

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

Akeo

Có lẽ là vậy, mà..........Không sao, chỉ cần tôi vẫn không hiểu được tình yêu thì mọi người sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi mà, phải không nhỉ?

4 75

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

19 92

Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

(Đang ra)

Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

Yoru Sumino

Câu chuyện kể về Suzuki - một thanh niên hoàn toàn chán đời nhìn cuộc đời diễn ra nhàm chán trước mặt anh. Trong lúc đi học thì lại vô tình gặp được Chika.

10 75

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

50 613

Tập 01 - Chương 01: Ổ nhện

Cái game chết tiệt này, rác hơn cả đống content của những người muốn nổi tiếng nhanh trên mạng nữa…

Đó là lời nhận xét tràn lan trên mạng về galgame mới ra mắt mang tên Tsukigaro Yoyami, và hầu hết đều là chê bai thậm tệ.

Độ khó phi lý cùng cốt truyện méo mó, biến thái của nó liên tục vượt quá sức chịu đựng của người chơi. Ngoại trừ một nhóm nhỏ đam mê nghệ thuật trừu tượng, đại đa số game thủ đều gạt phắt nó đi, gọi là “phí thời gian”, “rác rưởi hoàn toàn”, thậm chí nghi ngờ “đám phát triển có bị điên không vậy?”.

Tsukigaro Yoyami lấy bối cảnh Nhật Bản thế kỷ 18… à không, là một phiên bản giả tưởng nơi Mạc phủ Edo dường như chưa bao giờ tồn tại. Trong thế giới đó, kiếm thánh và Âm Dương Sư bận rộn chém yêu trừ quái, còn nam chính thì… bận rộn chinh phục một dàn mỹ nhân Nhật chuẩn “mộng tưởng otaku”.

Ít nhất là… trò chơi được quảng bá như thế!

Thực tế, nó rải đầy “bãi mìn”: chỉ một bước sai lầm là dẫn đến kết cục còn tệ hơn cái chết của nam chính. Nào là đại yêu dẫn đầu “Bách Quỷ Dạ Hành” phá hủy kinh đô, nào là cảnh thị trấn biến thành núi xác người, hay những hình ảnh CG ghê rợn mô tả đủ loại tàn sát kinh hoàng.

Ngoài ra, còn có cả những cuộc tranh quyền đoạt lợi trong các gia tộc diệt quỷ với đầy mưu mô, phản bội, ám sát, bắt nạt. Chỉ cần rơi vào bẫy của kẻ địch, chính đồng đội cũng có thể xử trảm bạn như kẻ phản bội.

Chưa hết, Tsukigaro Yoyami — nam chính — cùng toàn bộ tuyến nhân vật nữ tiềm năng đều là một đám red flag biết đi. Không sót một ai. Toàn yandere chính hiệu, biến chuyện tình cảm thành bãi mìn lúc nào cũng chực nổ, chỉ cần một hành động sai lầm có thể khiến các nữ chính khác chết thảm, tàn phế hoặc hóa điên.

Hệ thống chiến đấu chiến thuật thì rối rắm. Nhóm phát triển dường như thiếu kinh nghiệm, đẩy độ khó lên mức vô lý. Thế nên cũng chẳng lạ khi cả cộng đồng đều nói đây thực sự là một trò chơi “rác rưởi”.

Ấy vậy mà cái thứ của nợ này lại có cả một dàn fan trung thành.

Lạc Trình là một trong số đó.

Cậu say mê bối cảnh của trò chơi. Dù gameplay khắc nghiệt, cậu và nhóm bạn đồng sở thích vẫn bỏ hàng giờ mổ xẻ cơ chế, phân tích cốt truyện.

Lạc Trình nhún vai, cười khổ:

“Ờ thì, tôi thích game này thật... nhưng không có nghĩa là tôi muốn bị xuyên không vào nó đâu!”

Nghĩ vậy, cậu tự mỉm cười chua chát. Thử hỏi, có fan Warhammer nào lại đi thực sự muốn trải nghiệm cuộc sống của một thằng dân thường trong hành tinh tổ ong đâu chứ? Trừ khi bạn là một kẻ khổ d*m bẩm sinh, nếu không thì dù là ai thì trong tình huống này cũng sẽ khóc như một thằng ngốc bị dẫm nát ngón chân thôi.

Nhưng khi thực sự xuyên vào đây, Lạc Trình đã không thể khóc nổi.

Cậu ngộ ra một điều: phải dốc toàn lực thì mới có thể tồn tại ở thế giới này.

“Rồi xong! Ca này mình đi chắc rồi!” — tiếng chửi thầm bật ra khi cậu nhận ra tình cảnh của mình.

Lạc Trình — không, bây giờ là Hyakusuke, dù đây cũng chỉ là một cái tên giả. Với một ninja hạ cấp, tên gọi chẳng qua là thứ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Hyakusuke cùng ba ninja hạ cấp khác đang cắm đầu chạy trối chết qua địa hình gồ ghề trong một đường hầm rộng lớn.

Nơi đây được dân địa phương gọi là “Ổ Nhện”, một mê cung với vô số lối đi ngoằn ngoèo.

Từ hàng chục, thậm chí hàng trăm năm trước, một quần thể yêu nhện đã chiếm cứ nơi này, định kỳ mò xuống bắt người và gia súc về làm thức ăn.

Gần đây, gia tộc diệt quỷ danh giá Kurohimeyama đã phát động chiến dịch tiêu diệt lũ nhện này. Sau thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng, họ cử một đội đột nhập tổ để hạ sát nhện chúa.

Thế nhưng, dù đầy tự tin, đám kiếm sĩ diệt quỷ dẫn đầu lại biến mất không dấu vết sau ba ngày. Lập tức, gia tộc cử quân tiếp viện, với lực lượng ninja thuộc quyền đi tiên phong do thám.

Hyakusuke nghiến răng, làu bàu:

“Do thám cái khỉ gì... Chúng chỉ đang lấy ninja hạ cấp làm bia đỡ đạn thôi!”

Khoác bộ đồ xám đậm, áo giáp xích và da, gương mặt ẩn sau mặt nạ cáo đen, Hyakusuke siết chặt ninjato, sát cánh cùng ba đồng đội còn sống sót. Nhóm họ bị tách khỏi lực lượng chính sau khi một thằng ngốc nào đó lỡ tay kích nổ rồi làm sập hang. Giờ thì họ chỉ biết chạy loạn trong bóng tối như ruồi mất đầu.

Đang chạy, bỗng một tên trong nhóm bị phục kích — một con nhện mặt người từ trên nóc hang lao xuống, răng nanh và chân nhọn xuyên thẳng cổ họng gã.

“Chết đi!” — một tân binh khác gào lên, ngu ngốc vung kiếm đâm trả.

“ĐỪNG!” — Hyakusuke quát, nhưng đã quá muộn.

Một tiếng “rắc” lạnh buốt vang lên khi lưỡi kiếm rẻ tiền vỡ vụn. Vũ khí của ninja hạ cấp chẳng thể xuyên qua lớp giáp ma thuật của yêu nhện.

Tên tân binh chết sững một giây, đủ để một con nhện khác cắm răng vào vai. Lảo đảo chạy thêm vài bước, cổ cậu vướng phải sợi tơ vô hình — cái đầu lìa khỏi cổ, lăn vào một ngách tối.

Tiếng lăn của cái đầu chìm dần trong bóng đen. Từ hố sâu vô tận ấy, âm thanh sột soạt rợn tóc gáy vang lên.

Chỉ nghe thôi, da đầu Hyakusuke đã tê dại.

“Chạy!” — cậu giật mạnh đồng đội còn lại về một lối khác.

“Đừng đứng như tượng nữa!”

Tên ninja kia bừng tỉnh, cắm đầu chạy theo. Nhưng ngay khi họ chuyển hướng, cả một làn sóng nhện mặt người ồ ạt tràn ra từ bóng tối, rượt đuổi không ngừng.

“Cuối cùng thì, lại chỉ còn mỗi mình…” — Hyakusuke thở hổn hển khi thêm một đồng đội bỏ mạng.

Cậu nhanh chóng lục vũ khí và bùa chú từ xác bạn trước khi rút về chỗ an toàn hơn.

“Khỉ thật, phải trên cấp 30 mới dám vào Hang Nhện này! Thế thì đám tép riu như mình làm được gì? Thông tin còn chưa lấy nổi!” — cậu rít qua kẽ răng, trong lòng nghi ngờ đám cấp trên Kurohime Yama có bị thần kinh không.

Thực tế, tên ninja trung cấp chỉ huy họ cũng đã nhận ra thức thần truyền tin không phản hồi. Yêu nhện đã biết có kẻ xâm nhập và phong kín lối ra, nhốt toàn bộ thức thần bên trong.

“Khoan… nơi này cũng chẳng an toàn hơn.” — Hyakusuke thở dài.

Cậu lấy ra bùa chiếu sáng khắc phép “Đom Đóm Quang”. Tờ bùa phát ra ánh lục nhạt, soi rõ khung cảnh: một đại sảnh phủ kín màn tơ như rèm, hàng chục người treo lơ lửng — tay chân bị cắt, toàn thân kén lại, mí mắt và lỗ mũi khâu kín bằng tơ.

“Khốn kiếp… đây là ổ ấp trứng.” — Hyakusuke rùng mình.

Luồng lạnh chạy dọc sống lưng khi nhận ra đây là nơi đại yêu nhện sinh sản. Nạn nhân — ít nhất hai mươi người, gồm cả trẻ em, thanh niên, người già và phụ nữ tóc rối bết tơ — có lẽ là dân làng và lữ khách bị bắt.

Một khi bị bắt, nhện chúa sẽ tiêm trứng vào người. Ấu trùng sẽ nở, chui ra từ bụng hoặc cổ họng. Đến cả phim Quái vật không gian còn đỡ hơn cái này.

“Thôi… Thế này thì có mà hết cứu.” — cậu bật cười chua chát.

Dù đau lòng, cứu họ là điều bất khả. Huống chi, chính cậu còn chưa chắc sống nổi.

“…Khoan đã.” — Hyakusuke sững lại.

Không thể nào… Sao ngươi lại ở đây?

Miệng cậu khẽ mở khi nhận ra gương mặt quen thuộc của chàng trai tóc dài bị kén nhốt kia.

“…Tsukigaro Yoyami.”

Nam chính… đã thất bại sao? Bị nhện chúa bắt? Quả đúng vậy, bên cạnh còn treo vài kiếm sĩ Kurohime Yama khác.

Ngay lập tức, mọi thứ sáng tỏ: Yoyami là một trong số những người xuất quân ba ngày trước.

“Cậu ta… Lúc này vẫn còn quá yếu.” — Hyakusuke lẩm bẩm. Chưa tới cấp 10, chẳng thể nào chống lại được yêu nhện. Nếu chết ở đây…

Cậu đứng chết lặng một thoáng, rồi cơ thể tự động hành động. Phải cứu lấy cậu ta bằng được.

Ý nghĩ ấy vang lên như mệnh lệnh. Tsukigaro Yoyami là vị cứu tinh được định sẵn. Nếu bỏ mạng tại đây, thế giới này sẽ diệt vong.

“Anh bạn à, giờ mà chết thì cốt truyện chính nát bét luôn đấy…” — cậu vừa lầm bầm vừa cắt tơ kén bằng ninjato.

Sợi tơ còn dai hơn dây gai, buộc cậu phải cắt từng chút một. Nhưng khi giải thoát Yoyami, cậu sững sờ.

“Tay chân… mất hết rồi. Mà những vết thương này…”

Tứ chi của nam chính bị cắt sát gốc, vết cụt khâu lại bằng tơ, trông như đã lành.

“Vết chém ở ngực sâu tới xương. Chữa kiểu gì đây? Khoan… sao mặt cậu mọc vảy đen? Khốn kiếp, cậu ta đang đi theo hướng ma hóa à?”

Ký ức về một bad ending ùa về: huyết mạch yêu quái ngủ yên của Yoyami thức tỉnh, biến cậu thành kẻ đối địch với cả giới diệt quỷ lẫn triều đình. Cuối cùng, cậu liên thủ cùng đại yêu và hủy diệt cả quốc gia.

“Giờ làm sao đây?” — Hyakusuke nuốt khan, tay siết chặt chuôi kiếm.

Huyết thống của Yoyami vốn phức tạp, hòa trộn giữa huyết mạch yêu quái mạnh mẽ và dòng máu thần linh — giống như ứng viên Vương Linh trong anime. Quyền năng ấy định sẵn cậu hoặc xoay chuyển thời đại, hoặc hủy diệt thế giới.

“Đâm cậu giờ cũng chẳng chết. Chỉ khiến dòng máu Kunitsukami bùng phát, biến cậu thành đại yêu nhanh hơn thôi.”

Lúc đó, Hyakusuke chợt thấy viên ngọc magatama phát sáng mờ trên ngực Yoyami.

“Đó là kỹ vật từ người mẹ đã biến mất của cậu ta phải không?”

Trong tuyệt vọng, một tia ý tưởng lóe lên. Không, vẫn còn một cách.

Hyakusuke đưa ra quyết định: gỡ magatama, nhét vào miệng Yoyami, rồi rót nước cho cậu nuốt.

“Nuốt đi. Thứ này sẽ cứu cậu.”

“…C-cảm ơn.” — Yoyami tỉnh táo đôi chút, môi mấp máy yếu ớt.

“Cứu… người khác nữa… Đồng đội ta… Ki…”

Ánh mắt cậu hơi rõ nét hơn. “...Là… là ngươi sao?”

Hyakusuke không nghe rõ phần cuối, chỉ âm thầm cảm thán: Ngay lúc này mà vẫn lo cho đồng đội sao? Đúng là mẫu nam chính Nhật Bản điển hình.

Vừa thầm bái phục, Hyakusuke vừa lắc đầu nhìn thực tại:

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể cứu hết được… Với lại, họ đã không còn cứu nổi.”

Ánh mắt cậu liếc sang đám kiếm sĩ và dân làng còn lại. Những kẻ bị tiêm trứng đều mang nụ cười chua chát. Nọc độc nhện chúa ăn mòn tâm trí, khiến họ ảo giác đang đuổi bắt tiên nữ giữa cánh đồng hoa, chẳng cảm thấy lũ nhện con đang gặm nội tạng mình nữa.

“Với bộ mặt thế kia, não họ đã hóa bùn rồi.”

Việc Yoyami trụ được tới giờ hoàn toàn nhờ ý chí và huyết thống mạnh mẽ. Theo cốt truyện, magatama sẽ kích hoạt huyết thần và sức mạnh của nữ thần kia. Tiếp theo, cần tìm tới “Long Mạch Trì” sâu trong tổ, nơi các long mạch hội tụ. May ra còn cứu được.

Vừa mới thấy hy vọng, bóng tối đã vồ tới — một con nhện mặt người lao ra, răng nanh và tám chân sắc như dao chém thẳng vào cổ Hyakusuke.

Trong khoảnh khắc đó, cái chết đã kề sát!