Chương 3 – Trà này dở quá
Bầy yêu quái dữ tợn trong hang nhện đã bị tiêu diệt sạch, các thợ săn yêu tộc Kurohime Yama giành được thắng lợi, bắt đầu hành trình quay về nhà.
Trong nhiệm vụ lần này, gia tộc chính và nhánh phụ mất ba người, một người bị thương.
Ngoài ra, trong ba đội ninja đi tiên phong, mười bốn người tử trận, bốn người bị thương, chỉ còn sáu người sống sót.
Tuy con số tổn thất nghe có vẻ nặng nề, nhưng đối mặt với quái vật cấp yêu ma, thương vong như vậy không quá nghiêm trọng và hoàn toàn nằm trong mức chấp nhận được.
Trên đường về, tâm trạng của đoàn quân nhìn chung khá tốt, ngoại trừ đội ninja hạ cấp bị thiệt hại nặng nề.
Các đồng đội đều ủ rũ, bản thân Hyakusuke càng cảm thấy chán nản hơn.
“Thế giới này coi như xong rồi.”
Khoảnh khắc này, gương mặt tối sầm, cơ thể rã rời, cậu chợt nhận ra sự thật một cách rõ ràng đến mức lạnh sống lưng.
Hyakusuke hoàn toàn không ngờ rằng, sự hùng hổ ấy của mình lại cưỡng ép tạo ra một thứ hoàn toàn mới, thậm chí trong game cũng không hề tồn tại.
Trong đầu cậu, những từ như “biến thành nữ”, “TS” (transsexual), “thay đổi cơ thể” liên tục xuất hiện.
“Mỗi chương của ‘Tsukigaro Yoyami’ đều có liên kết. Mỗi tuyến cốt truyện có thể dẫn đến các kết cục khác nhau tùy theo lựa chọn...”
Tsukigaro Yoyami, với tư cách là nam chính, có nhiệm vụ yêu nữ chính để thúc đẩy cốt truyện, dẫn dắt câu chuyện theo các hướng khác nhau.
“Nhưng bây giờ cậu ta lại thành phụ nữ. Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ để “cậu ta” yêu đương bách hợp với các nữ chính khác sao?”
Hyakusuke đang ôm đầu rối rắm trong lòng thì bất chợt có người vỗ mạnh lên vai cậu.
“Hạ nhẫn, tiểu thư Kohaku tìm ngươi.”
Người nói là một pháp sư thuộc “Nguyền Nhãn Hội” của Kurohime Yama, mặc áo bào đen, khuôn mặt che bằng khăn trùm đen, trông rất quái dị trong mắt người ngoài.
“Vâng.”
Hyakusuke cúi đầu đáp.
“Mau đi đi, đừng để tiểu thư phải chờ.”
Trên khăn đen của người kia vẽ bốn con mắt, khiến người ta liên tưởng đến Phương Tượng Sư trong các nghi lễ trừ tà.
“Nguyền Nhãn Hội” có địa vị cao hơn nhiều so với hạ nhẫn; họ là đội pháp sư của gia tộc chính, đều sở hữu con mắt tâm linh cao cấp hoặc thậm chí thiên nhãn. Các thành viên cốt lõi đều là tinh anh có quan hệ huyết thống với gia tộc nhánh.
Trong gia tộc thợ săn yêu, ninja giống như vật tiêu hao, chủ yếu dùng để thám thính hang ổ yêu ma, chạy việc vặt, truyền tin, và làm lá chắn khi cần thiết.
Yêu quái vốn muôn hình vạn trạng; có loài có thể giết ngay lập tức. Ngay cả thợ săn yêu hàng đầu cũng có thể mất mạng nếu sơ suất hoặc gặp phải kẻ khắc chế năng lực.
Ninja phục vụ gia tộc thợ săn yêu tồn tại chính là với vai trò vật hy sinh như vậy.
Chính giữa đoàn quân là một cỗ xe bò trang trí lộng lẫy, trên thân xe khắc huy hiệu gia tộc Kurohime Yama.
Hyakusuke trước tiên bước lên xe và xin phép. Sau khi được chủ nhân cho phép, cậu mới bước vào khoang xe.
Không gian bên trong rộng hơn tưởng tượng, có lẽ sử dụng loại kỹ thuật “bẻ cong không gian” nào đó.
Một mùi hương trầm nhẹ nhàng có thể xua tà khí yêu ma lan tỏa khắp không khí, thơm dịu nhưng trang nhã.
Sàn nhà lót chiếu cói, khiến không gian vốn hẹp lại trở nên rộng hơn gấp nhiều lần, trông như một gian phòng kiểu Nhật khoảng mười hai tsubo.
Căn phòng kiểu Nhật bên trong xe này còn nối với một không gian độc lập khác dùng làm kho chứa. Sau khi biết được kết cấu này, Hyakusuke không khỏi thốt lên: "Cái quái gì đây? Ma pháp mở rộng vô hình à? Chẳng lẽ đây là cái lều ma thuật di động của Harry Potter sao?!"
Cậu quỳ nửa gối trên tatami, đối diện với bàn trà làm từ gỗ quý, trên bàn đặt một lư hương nhỏ. Ở góc phòng là một bình phong sơn son thếp vàng khảm xà cừ, xem ra là món cổ vật hiếm có.
“Ồ, là ngươi à...”
Đại tiểu thư gia tộc Kurohime Yama, Kohaku, đã thay bộ kimono sáng màu không tay hở vai lúc trước, giờ mặc một bộ kimono trắng. Mái tóc bạc được búi lên, cài trâm đỏ.
“Đúng rồi, hạ nhẫn, tuy ta đã gặp ngươi mấy lần, nhưng vẫn chưa biết tên ngươi.”
“Tiểu nhân thật vinh hạnh mà cũng lo sợ... Tiểu nhân không có tên.”
Hyakusuke cúi đầu nói: “Xin tiểu thư cứ gọi thần là ‘Hyakusuke’.”
Vừa nói, vừa liếc nhìn sang bên. Nam chính Tsukigaro Yoyami giờ đang nằm trên tatami như xác ướp, toàn thân bị băng kín bằng băng vải phủ đầy phù chú.
Bên cạnh, hai nữ pháp sư đội khăn đen đang thi triển pháp thuật trị liệu cho vị hôn phu của tiểu thư.
“Vây được.”
Kohaku gật đầu.
“Ta quên mất chuyện này...hmm trông ngươi có vẻ khá mệt mỏi, có muốn uống chút trà không?”
Đại tiểu thư dường như hoàn toàn không để tâm đến cảnh tượng phía sau, cho người ta cảm giác sống chết của vị hôn phu chẳng liên quan gì đến nàng.
“Không, chuyện này...”
Hyakusuke vẫn lo lắng cho tình trạng của nam chính, không chắc liệu Tsukigaro Yoyami có thể hồi phục hay không.
Không lạ khi nàng thờ ơ với vị hôn phu; dẫu sao đây cũng là một cuộc hôn nhân chính trị, nên việc nàng chưa có tình cảm với Tsukigaro Yoyami cũng dễ hiểu…
Nàng là kiểu mỹ nhân băng lãnh, coi thường hầu hết đàn ông.
Vì nam chính là một người hiền lành, nhút nhát, nên ban đầu công chúa chỉ liếc nhìn khinh thường và chẳng mảy may hứng thú.
“Ngẩng đầu lên nói chuyện đi, Hyakusuke.”
Nàng ung dung pha một tách trà. Ngay sau đó, tách trà như được một lực vô hình nâng lên, lơ lửng giữa không trung như đặt trên một cái khay, rồi đưa tới trước mặt cậu.
Có lẽ là một thức thần triệu hồi, Hyakusuke đành cứng ngắc nhận lấy.
Hắn không biết có nên tháo mặt nạ để uống trà hay không.
Một hạ nhẫn mà tháo mặt nạ trước mặt người của gia tộc chính là cực kỳ bất kính trong hệ thống tôn ti nghiêm ngặt của Kurohime Yama. Nặng thì phải mổ bụng tạ tội.
Hyakusuke từng chứng kiến nhiều trường hợp như vậy nên trước mặt nhân vật quyền quý của gia tộc chính, cậu luôn cẩn thận từng lời từng hành động.
“Ơ... ngươi không uống sao? Trà này khá đắt đấy~”
“Cạch”, nàng mở chiếc quạt xếp bằng ngà bên cạnh, che nửa miệng, trêu chọc cậu.
“Đổ đi thì phí lắm.”
Tiểu thư, nàng đã nói vậy rồi thì tôi còn làm gì được nữa?
Hyakusuke chỉ có thể nói: “Xin thất lễ”, rồi kéo nửa chiếc mặt nạ cáo xuống để lộ nửa khuôn mặt, sau đó uống cạn tách trà nóng trong một hơi.
Nóng quá đi thôi.
Nhưng cậu chỉ có thể nuốt nhanh, rồi vội khen: “Trà ngon”, sau đó lập tức đeo lại mặt nạ.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ngay khoảnh khắc cậu đeo lại mặt nạ, lông mày công chúa hơi nhíu lại, tỏ vẻ không vui.
“Thôi bỏ đi... chúng ta vào chuyện chính.”
Nàng khẽ thở dài.
“Trước tiên, ta rất cảm kích vì ngươi đã cứu vị hôn phu của ta. Nếu không có ngươi, có lẽ chàng đã mất mạng.”
“Tiểu thư quá lời. Đây chỉ là bổn phận của hạ nhân.”
“Không đâu.”
Đại tiểu thư ngắt lời cậu.
“Sức ngươi yếu, nhưng vẫn trung thành tận tâm trong hoàn cảnh như vậy, đáng khen ngợi... Tuy nhiên, ta tìm ngươi không phải vì chuyện đó.”
Khóe miệng nàng hơi cong, không rõ là cười khổ hay giễu cợt.
“Ngươi cũng đã thấy tình trạng của công tử Yoyami rồi.”
Kohaku nhanh chóng thu lại vẻ mặt, trở nên nghiêm túc.
“Có gì đó bất thường đã xảy đến với chàng, có thể là lời nguyền hoặc bị tác động bởi một thế lực nào đó... Nguyên nhân cụ thể, ta không biết. Ta không phải thầy thuốc hay dược sư giỏi, nên không hiểu cách chữa trị. Vì nên, ngươi nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối về tình trạng của công tử Tsukigaro, không được tiết lộ tùy tiện.”
“Tiểu nhân hiểu.”
“Hơn nữa, không được tiết lộ chuyện đã xảy ra hôm đó.”
Giọng Kohaku trở nên nghiêm nghị: “Ta sẽ che giấu chuyện công tử Yoyami rơi vào Long Mạch cho ngươi. Ngươi biết rõ tác phong của gia tộc. Nếu truy cứu trách nhiệm, rất có thể ngươi sẽ chịu trừng phạt nặng nề.”
Nàng giải thích: “Ta không thể để ân nhân của vị hôn phu mình bị trừng phạt. Ta sẽ gỡ ngươi ra khỏi chuyện này. May mắn là ngoài ba chúng ta, không ai biết chi tiết.”
“Tiểu nhân vô cùng cảm kích lòng nhân từ của tiểu thư.”
Hyakusuke cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Đúng rồi, suýt nữa quên mất. Nếu chuyện cậu đẩy nam chính vào Long Mạch Trì bị lộ, đó sẽ là trọng tội.
“Không cần khách sáo. Như ta đã nói... ngươi là ân nhân của công tử Yoyami và ta.”
Kohaku thu quạt lại, mỉm cười.
“Ta sẽ hết sức giúp ngươi, nhưng ngươi cũng phải giữ kín miệng.”
“Tiểu nhân xin tuân lệnh.”
Hyakusuke gật đầu.
“...Tốt.”
Nàng thở dài. “Ngươi lui được rồi.”
Hyakusuke cúi chào rồi bước ra khỏi xe.
Ngay khi cậu rời đi, một tiếng thở dài vang lên từ trong xe.
“...Thật đáng tiếc.”
Kohaku cau mày, khẽ lẩm bẩm.
“Đúng rồi, hai người tạm lui ra đi... Các ngươi không thể duy trì trị liệu mãi được. Ta sẽ tiếp quản.”
“Nhưng?”
Hai nữ pháp sư trùm khăn đen, mồ hôi đầm đìa, tỏ vẻ khó hiểu.
“Tiểu thư... ngài không thể sử dụng—”
Ánh mắt họ đầy nghi hoặc.
“Ồ... phải, thật ra ta không thể dùng bất kỳ loại pháp thuật nào khác.”
Kohaku khẽ cười. Đôi môi đỏ tươi và vặn vẹo của nàng giống như đang nhếch mép cười khẩy.
“Đừng trách ta nhé.”
Nữ pháp sư áo đen bị nụ cười lạnh ấy làm giật mình.
“Xin tha lỗi ~~ là thần lỡ lời. Vô cùng xin lỗi.”
“Không cần... Dù đúng là ta chẳng thể sử dụng ‘Pháp Ngữ Thời Không’.”
Kohaku lại mở quạt, che nửa mặt.
“Tuy năng lực này không thể chữa lành, nhưng có thể tạm thời ‘đóng băng’ trạng thái của một người, duy trì sự ổn định trong một thời gian. Các ngươi không thể cứ mãi tiêu hao linh lực để trị liệu... Ta sẽ dùng kết giới thời gian để ổn định tình trạng của công tử Yoyami. Hai người lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Nàng trở lại nụ cười dịu dàng, “cạch” một tiếng khép quạt.
“...Chúng thần rõ.”
Hai nữ pháp sư trùm khăn đen liếc nhau, tuy khó hiểu nhưng không dám trái lệnh Kohaku. Họ cung kính cúi chào, lui ra ngoài qua cánh cửa trượt vẽ cây tùng và sư tử đường. Trước khi đi, họ quỳ xuống cúi đầu lần nữa.
“Cạch.”
Khi cửa trượt khép lại, gương mặt tiểu thư chính như nứt ra; nụ cười dịu dàng biến mất, đôi môi vặn vẹo hiện rõ ánh mắt đầy sát khí và hận thù nhìn theo bóng hai nữ pháp sư vừa đi khỏi.
Sắc mặt Kohaku lúc này như quỷ oán, mắt nàng bùng cháy ngọn lửa tà ác sắp bùng nổ.
‘Không được.’
Nàng lắc đầu, cau mày, thì thầm gì đó.
‘...Chỉ vì hai ả nữ hầu này mà nổi giận thì thật chẳng ích gì.’
Hầu nữ thì vẫn là hầu nữ.
Hai nữ pháp sư này chỉ là thợ săn yêu cấp thấp của gia tộc Kurohime Sama, nhân vật không đáng nhắc đến.
Nàng nhận ra hận thù của mình bắt nguồn từ gia tộc Kurohime Yama, cội nguồn mọi đau khổ.
Bình tĩnh lại, nàng biết mình chưa thể để lộ ý định thật với bất kỳ ai.
Cô gái khẽ chạm vào gương mặt mình, cố làm dịu đi vẻ căng cứng.
Trước khi tích đủ sức mạnh, nàng tuyệt đối không thể bộc lộ mục đích thật sự.
“Hơn nữa, biểu cảm xấu xí như vậy không thể để chàng ấy thấy được...”
Nàng khẽ mỉm cười thật lòng.
Tiếc rằng nàng vẫn chưa kịp thấy trọn khuôn mặt chàng tháo mặt nạ.
Dù nàng có thể cưỡng ép, nhưng như vậy sẽ mất đi ý nghĩa.
Hơn nữa, với thân phận của chàng ta, lời nói hay hành động của nàng chỉ khiến chàng gặp rắc rối.
“‘Hyakusuke’ sao... Thiếp vẫn thích cái tên thật của chàng hơn.”
Trong tay Kohaku là một tách trà nhỏ tinh xảo.
Chỉ là đồ gốm bình thường. Trà đã cạn, chỉ còn vài lá trà, nhưng chén vẫn còn ấm.
Nàng khẽ chạm ngón tay lên, chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay, như đang cảm nhận nhiệt độ cơ thể, chạm vào da thịt và hơi thở của người ấy.
“Chưa đến lúc... vẫn chưa đến lúc.”
Nàng hiểu rất rõ thời cơ chưa chín muồi. Dù có nói hết mọi chuyện với “chàng” lúc này cũng chỉ khiến kéo theo đau khổ.
“...Hãy đợi thiếp nhé. Dù có mất bao lâu, thiếp sẽ cứu được chàng.”
Đôi mắt nàng sáng lên đầy hưng phấn, như bị một thứ ma lực nào đó thắp sáng, nhưng ánh nhìn lại mờ đục và u tối.
—Đúng vậy, đây là việc chỉ mình ta mới có thể làm.
Chỉ đôi tay của thiếp mới có thể ôm lấy và cứu chàng.
Chỉ một mình thiếp mới cứu được chàng khỏi diệt vong, lần này qua lần khác.
Đại tiểu thư che mặt sau cây quạt, đắm chìm trong ham muốn, đồng thời giấu tách trà vào tay áo. Đôi môi nàng khẽ cong đầy mê hoặc.
—Cuối cùng, nàng liếm nhẹ môi bằng chiếc lưỡi đỏ thắm, khẽ lướt quanh vành tách, như không muốn để sót lại dù chỉ một chút hơi ấm.
(NOTE: Đơn vị đo diện tích ở Nhật: 1 tsubo ≈ 3,3 m². 12 tsubo = 12 × 3,306 m² = 39,672 m² (xấp xỉ 39,67 mét vuông)