Sinh viên năm hai, mùa hè.
Việc phải bắt đầu đi xin việc sắp tới thật quá phiền phức. Số tín chỉ thì còn lâu mới đủ.
Tôi vẫn luôn lơ mơ cảm thấy mình sắp toang rồi. Kiểu lo lắng mơ hồ, nhưng mà với cái nắng như thiêu như đốt thế này thì thật sự chẳng còn tâm trí đâu mà học hành gì nữa cả.
Cảm giác cuộc đời sắp trượt vào lối mòn nhàm chán, và một tia hy vọng mơ hồ rằng có thể sẽ xảy ra một bước ngoặt lớn. Hai luồng cảm xúc ấy cứ vật lộn với nhau trong đầu tôi, rồi cùng tuôn chảy ra theo từng giọt mồ hôi.
Lúc thi vào cao trung, thi đại học, tôi còn cố gắng được vì vẫn tin vào một tương lai tươi sáng phía trước.
Nhưng còn đi xin việc thì sao? Kể cả có nhận được việc, điều đang chờ đợi tôi… chỉ là viễn cảnh bán mình cho tư bản.
Lý trí thì bảo rằng sống chỉ cần thế thôi. Nhưng bản năng thì gào lên từ chối.
Thế nhưng, giữa cái thực tại khiến tôi chỉ muốn chạy trốn này, vẫn còn một cách duy nhất mà tôi nghĩ ra được để đảo ngược tình hình.
「Chết rồi, ra nhầm cửa mất rồi! Chắc còn vài phút nữa mới tới được chỗ cổng soát vé phía Đông!」
Gửi tin nhắn xong, tôi lao vội về phía cổng phía Đông. Tôi luồn lách giữa dòng người đông nghịt, phóng đi theo đường ngắn nhất có thể.
Tôi, Kinugasa Hajime đang cuống cả lên.
Tôi đã ra nhầm cổng soát vé ở phía Nam, mà nếu đi bộ bình thường thì phải mất tầm năm phút mới đến nơi hẹn.
Trong khi đó, chỉ còn hai phút nữa là đến giờ hẹn. Nhưng hôm nay thì không được phép đến trễ, tuyệt đối không.
―Vì người tôi sắp gặp, là một cô gái lần đầu tiên tôi gặp mặt. Lần đầu dùng một ứng dụng chat, lần đầu hẹn gặp một cô gái ngoài đời.
Đúng vậy. Tôi sắp có bạn gái. Có bạn gái rồi thì tôi có thể lấy đó làm động lực để cố gắng làm mọi thứ.
Cũng đã một tháng kể từ khi tôi cài ứng dụng chat kết nối với người lạ. Ban đầu tôi tải nó về vì một lý do hoàn toàn khác, nhưng rồi lại kết thân được với một cô gái duy nhất.
Bọn tôi nói chuyện cực kỳ hợp, đến mức cuối cùng đã quyết định gặp nhau. Giờ hẹn là 17h. Kim giây chỉ cần quay thêm một vòng nữa là đến giờ đó.
「Chết tiệt, sao đúng hôm nay mình lại ra nhầm cửa cơ chứ!」
Vừa chạy vừa rủa thầm sự bất cẩn của bản thân, thì chiếc điện thoại trong túi khẽ rung lên. Tôi vội kiểm tra tin nhắn. Là từ M-san, người tôi sắp gặp.
『Không cần vội đâu, em cũng vừa mới đến thôiー』
Lẽ ra mấy lời thế này phải là phía con trai nói ra mới đúng, thật đáng hổ thẹn. Sự tử tế ấy khiến tim tôi dịu lại, nhưng không thể cứ ỷ vào điều đó được.
『Không, anh gần tới rồi! Em mặc đồ như thế nào thế?』
Tôi nhắn lại khi vừa đến gần cổng soát vé phía Đông.
Vì chưa từng trao đổi ảnh mặt thật, nên chỉ còn cách hỏi đặc điểm trang phục. Cố ổn định lại nhịp thở gấp gáp sau khi chạy, tôi đảo mắt nhìn quanh.
『Áo sát nách màu đen, váy nâu nhé!』
―Kia phải không!
Trúng lớn rồi. Người phụ nữ tóc đen đang tựa vào biển quảng cáo cuốn quanh cột.
Tuy không thấy rõ gương mặt, nhưng chỉ với dáng người ấy thôi đã khiến linh cảm trong tôi rung lên mãnh liệt.
Dù chỉ đứng đó, tay cầm điện thoại, cô ấy vẫn thu hút ánh nhìn liếc qua liếc lại của không ít gã đàn ông, điều đó đủ chứng minh cảm biến của tôi không sai.
Có thể là hơi nóng vội, nhưng nhịp tim rộn ràng trong lồng ngực này là thật. Tham gia ứng dụng chat đúng là quyết định đúng đắn mà.
「Xin lỗi vì để em phải chờ nhé!」
Nghe thấy giọng tôi, M-san ngẩng mặt lên.
Đôi mắt to như thể muốn hút cả người đối diện vào, chạm thẳng vào ánh nhìn của tôi.
「Ahh, Xin chà—o!?」
Giữa lúc đó, M-san bỗng khựng lại, người hơi giật lùi ra sau. Tôi cũng vậy, cứng đờ người, ngửa ra sau theo bản năng.
Trước mắt tôi là M-san. Hay đúng hơn, người tôi nghĩ là M-san. Lời cảnh báo mà thằng bạn vừa nói với tôi hôm qua chợt vụt qua đầu.
―Trước khi gặp người quen qua mạng, ít nhất cũng nên trao đổi ảnh mặt thật với nhau đi chứ? Biết đâu… lại là người quen cũ thì sao.
.....Nhưng mà, cho dù là vậy đi nữa.
「Ai mà ngờ lại là bạn gái cũ chứ trời ơiiii !?!?!?」
「Câu đó tôi là người nên nói mới phải! Là anh á hả!?」
Và thế là, tôi đã gặp lại bạn gái cũ… qua một ứng dụng chat.
Tiếng ve kêu giữa lòng thành phố chẳng hợp cảnh tí nào, vậy mà lại như đang cười cợt cuộc hội ngộ oái oăm của bọn tôi.
「X-xấu hổ chết mất… Mình có nói gì kỳ cục không nhỉ…? Không, chắc không sao đâu. Hình như chỉ toàn tám mấy chuyện lành mạnh thôi mà…」
Yuzuki Manami.
Bạn gái cũ, người hiện đang ôm đầu trước mặt tôi, mà tôi từng hẹn hò suốt một năm từ năm hai cao trung.
Tiện nói thêm, đây là lần đầu tiên sau hai năm bọn tôi mới trực tiếp nói chuyện lại với nhau.
「Ơ, thế với người khác thì cô có nói mấy chuyện bậy bạ à? Khiếp, hơi bị sốc đấy.」
「Hả, không, không phải! Với người khác thì có nói gì đâu! Chẳng có ai khác nhắn qua app đó ngoài anh hết!」
Sau khi vội vàng thanh minh, Manami cầm cây ống hút đang cầm trên tay và đâm thẳng vào ngực tôi.
「Còn anh nữa, đừng tưởng tôi quên cái lần anh định lái câu chuyện đi chỗ khác nhá. Cái lúc bóng gió hỏi tôi từng yêu và quan hệ với bao nhiêu người ấy, suýt thì tôi block cho bay màu rồi đấy nhá.」
「Tôi không có ý đó nhé! Tha cho tôi đi! Nghiêm túc luôn đấy, chuyện này nên quên đi thì hơn!」
「Ừ nhỉ, vậy ta bắt tay đi đến thỏa thuận hòa bình thôi nào.」
Manami thở dài, rồi ngồi xuống ghế. Lẽ ra hôm nay hai đứa tôi sẽ ăn tối cùng nhau, nhưng giờ thì cả hai đang tạm yên vị trong quán cà phê ngay gần đó.
Ngay khi vừa gặp lại mà rủ nhau đi uống liền thì đúng là không hợp không khí chút nào.
「…Mà này, cô chặn LINE của tôi rồi nhỉ.」
「Hả, có vụ đó à?」
「Có đấy. Lúc năm ba ấy. Tôi nhắn cho cô sau lễ tốt nghiệp, đợi mãi chẳng thấy cô phản hồi mới nhận ra.」
「Đào đâu ra chuyện xưa lắc xưa lơ thế không biết. Đàn ông gì nhỏ mọn quá đi.」
「Không phải! Lúc đó tôi chỉ là―」
「Rồi rồi, được rồi, bình tĩnh nào.」
Manami nói vậy rồi cắt ngang lời tôi. Tôi cứng họng không nói tiếp, còn Manami thì uống cạn ly latte (cà phê) rồi giơ tay gọi nhân viên. Cốc cà phê của tôi vẫn còn sót lại chút ít.
Tức là, ý cô ấy là thế đấy. Nếu không nhờ cái trò ngẫu nhiên của ứng dụng chat, chuyện tôi và cô ấy tái ngộ, lại còn ngồi riêng với nhau thế này, chắc chắn chẳng bao giờ xảy ra.
Cả hai chúng tôi, đều không bước vào quán này với ý định gì đặc biệt. Vậy nên nếu bây giờ đứng dậy ra về, thì cũng là lẽ đương nhiên thôi.
「Để tôi trả tiền chỗ này cho.」
Tôi rút ví ra khỏi túi xách, ít nhất cũng để giữ chút thể diện. Chiếc ví mới mua bằng tiền làm thêm, còn thơm mùi da mới.
Tiền cà phê chẳng đáng là bao, nhưng chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt hơn là chia đôi hóa đơn.
Thế mà Manami lại cau có ra mặt.
「Anh đang nói cái gì vậy?」
Tôi chớp mắt ngơ ngác.
Không lẽ trong khoảng thời gian không gặp, cô ấy đã bắt đầu ghét chuyện để con trai trả tiền? Nhưng rồi câu tiếp theo của Manami lại nằm ngoài mọi dự đoán của tôi.
「Anh cũng phải đi đấy. Tôi đã định hôm nay phải ăn một bữa thiệt ngon, nên suốt cả tuần nay cố nhịn thèm đủ thứ luôn. Vậy mà kết thúc chỉ bằng… cà phê latte thôi á? Đùa à? Không đời nào. Đứng dậy đi, đi ăn nào!」
「......Đang ăn kiêng đến mức não teo lại à, bốp―!?」
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã ăn ngay một cú đập từ cái túi xách của Manami.
Tôi cũng sai vì buột miệng nói mấy lời vô duyên, nhưng cú đánh này đúng kiểu trả đũa gấp mấy lần. Tôi đang ôm má đau điếng thì nhân viên phục vụ bước đến.
「Tính luôn một lượt, thanh toán bằng thẻ nhé.」
Câu nói mơ ước, xếp hạng số một trong danh sách những câu khiến đàn ông trông ngầu nhất khi đi hẹn hò.
Thế nhưng trớ trêu thay, người thốt ra câu đó lại chẳng phải tôi. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Manami đang liếc xuống nhìn tôi, nói tiếp:
「Lần tới đến lượt anh đãi đấy.」
「Tôi biết ngay mà, rồi kiểu gì cũng bị bắt trả cái gì đắt hơn cho xem!」
Tôi gào lên phản đối, vừa để thể hiện sự bất mãn, vừa để chống lại cái giọng điệu ra lệnh kia. Nhưng Manami chẳng mảy may bận tâm, chỉ bình thản đứng dậy.
「Ồn ào quá. Làm phiền người khác rồi đó.」
Câu chốt đanh thép chẳng thể phản bác, rồi cô ấy cứ thế mà rời khỏi quán. Tôi vội cúi đầu xin lỗi những người xung quanh, vừa lén thở dài một hơi, vừa thầm nghĩ:
Bị kéo đi kiểu này mà không thể từ chối… có lẽ, ở đâu đó trong thâm tâm, tôi cũng đã mong được gặp lại cô ấy―
…Không, không phải thế. Khịt! Tôi khịt mũi một phát, rồi lặng lẽ bước theo sau lưng Manami.
Tiếng chuông báo khách rời quán vang lên phía sau, như đuổi theo bước chân tôi.
「Này, cái quán định đến vẫn chưa tới à? Bắt tôi đi bao nhiêu phút rồi đấy?」
Manami càu nhàu, chẳng buồn che giấu đi sự khó chịu trong giọng nói. Đã hơn ba mươi phút kể từ khi bọn tôi rời quán cà phê.
Lúc đầu còn vừa đi vừa tám chuyện, ngắm phố xá cho vui, nhưng giờ thì cả hai đều im re, chẳng ai nói thêm câu nào.
「Sắp tới rồi mà.」
Tôi vừa đáp vừa cố giữ bình tĩnh, dù trong lòng cũng đang cuống cả lên.
M-san, tức Manami từng nhắn rằng 『Em thèm thịt ghê á, có lẽ nên kiếm quán nào ngon ngon nhé.』
Nắm được gợi ý đó, tôi đã hí hửng lên mạng tìm kiếm từ trước, và theo trí nhớ thì quán đó nằm quanh khu này. Thế nhưng— đi mãi vẫn chẳng thấy đâu.
Tệ hơn là càng đi sâu, hàng quán hai bên đường lại càng thưa thớt dần.
「Anh có chắc là ở quanh đây không đấy?」
「Chắc chắn mà.」
Tôi lơ đi ánh mắt nghi ngờ của Manami, trả lời qua loa. Nghĩ bụng nếu thấy quán nào có mặt tiền trông tạm ổn, thì sẽ tạt vào luôn.
Lẽ ra nên dẫn cô ấy đến đúng cái quán đã tra từ trước sẽ là lý tưởng nhất. Nhưng để bị phát hiện là không tìm thấy chỗ hẹn sẵn thì còn tệ hơn.
Là đàn ông. Là bạn trai cũ. Dù chỉ là "bạn trai cũ giả" đi nữa. Trước cô gái mà mình vừa gặp lại sau bao năm, tôi cũng muốn giữ chút thể diện.
Đang nghĩ vậy thì bất chợt, Manami giơ tay chỉ về một tấm bảng quảng cáo cách đó vài chục mét.
「Này, chỗ kia thì sao? Trông cũng được đấy chứ?」
「Hửm?」
Tiến lại gần, tôi thấy trên bảng là những dòng chữ viết tay khá bắt mắt, ghi đủ món ăn trong menu. Đồ uống— từ bốn trăm yên trở lên, mức giá cũng khá ổn đó chứ.
Mặt tiền trông hơi bình thường, nhưng xem ra quán nằm dưới tầng hầm, nên có lẽ không cần để tâm lắm.
Hơn hết, đây là lựa chọn của Manami. Vậy là may mắn quá rồi. Ít ra tôi cũng không cần giả vờ cố gồng lên ra vẻ nữa.
「Được đấy. Vào thử xem.」
Tôi gật đầu đồng ý, thì Manami chớp mắt ngạc nhiên.
「Anh đồng ý nhanh ghê ha. Tưởng là đã tìm hiểu kỹ từ trước rồi cơ mà?」
「Ờ thì, cũng có đấy. Nhưng quan trọng nhất vẫn là hai đứa mình thấy vui hay không chứ, đúng không?」
Không thể thú nhận là thật ra tôi đang bị lạc, nên tôi rặn ra một câu trả lời nghe có vẻ triết lý một chút.
Nhưng phản ứng của Manami lại khá tốt.
「Thế à. Câu đó nghe cũng hay đấy. Thôi thì, coi như tôi tạm bỏ qua vụ bắt tôi đi bộ vòng vòng vừa rồi cho nhá.」
「Cảm ơn nhiều nhé.」
Tôi đáp lại một câu rồi bắt đầu bước xuống tầng hầm.
Đẩy cánh cửa nặng trịch ra, ở cuối hành lang hiện lên những căn phòng nhỏ tách biệt, mang đến cảm giác kín đáo và hơi ngột ngạt.
Không gian bên trong có vẻ hơi khác so với ấn tượng ban đầu từ tấm bảng quảng cáo đầy màu sắc phía ngoài.
「Xin chào quý khách.」
Chủ quán trông tầm ngoài ba mươi, nhẹ nhàng mỉm cười, rồi cúi đầu chào khách một cách lịch thiệp. Sự cung kính đó khiến tôi bất giác thẳng lưng lại theo phản xạ.
「Ờ, hai người… người lớn ạ.」
Tôi giơ hai ngón tay ra hiệu thì nghe Manami lẩm bẩm sau lưng với giọng nửa ngán ngẩm, nửa trêu chọc:
「"Người lớn" nghe thừa thãi ghê ha?」
Tôi làm bộ không nghe thấy, trong đầu chỉ thầm nghĩ : tại tôi không quen mấy chỗ kiểu này thôi mà.
Có cảm giác dù mình có nói gì lúc này cũng chỉ tự đào hố mà thôi.
「Vâng, đã rõ ạ.」
Chủ quán lại khẽ cúi đầu một lần nữa, rồi dẫn bọn tôi về phía căn phòng riêng nằm sâu nhất bên trong.
Trên đường đi, tôi liếc thấy vài căn phòng khác dọc hành lang, nhưng có vẻ vẫn chưa có khách nào ghé vào.
Phòng được bố trí khá đơn giản, hai chiếc ghế sofa được đặt đối diện nhau, ngăn cách bởi một chiếc bàn nhỏ.
Tôi thầm nghĩ: cách bố trí kiểu này lạ thật đấy, nhưng không dám buột miệng nói ra. Lỡ để lộ là mình chẳng hề tìm hiểu kỹ từ trước thì mất mặt lắm.
Khi ông chủ quán rời đi, để lại không gian chỉ còn hai người, cuối cùng Manami cũng lên tiếng.
「Quán này vắng ghê ha.」
「Mới chưa đến sáu giờ mà. Tầm này dân công sở chắc ít ai đi nhậu sớm lắm.」
「.....Ờ ha, nghe cũng hợp lý.」
Manami gật đầu đồng tình, rồi mở menu đặt cạnh bên.
「Nhìn ngon ghê. Giá cũng phải chăng nữa đó.」
「Ồ, cho tôi xem với.」
Nghe tôi nói, Manami liền mở rộng menu ra giữa bàn cho cả hai cùng xem.
Xem ra quán này chuyên các món kiểu roast beef (thịt bò nướng) và đồ nướng. Dù không có ảnh minh họa, nhưng chỉ đọc tên món thôi cũng khiến người ta thấy hào hứng.
「Được đó, được đó.」
Manami cười vui vẻ, rõ ràng tâm trạng khá hơn hẳn so với lúc nãy, rồi gọi ông chủ tới.
Sau khi gọi gần như toàn bộ món ăn chính trong thực đơn, cô ấy mới quay sang hỏi tôi:
「Anh uống gì?」
「Cứ cho tôi ly bia tươi trước đi.」
「Vậy thì, tôi lấy một ly shandy gaff.」①
Có vẻ như ở đây theo kiểu phải gọi trực tiếp cho chủ quán mỗi khi muốn gọi món, không có nhân viên phục vụ riêng.
Tôi không quen mấy kiểu quán sang chảnh như thế này nên thấy khá bất tiện, nhưng thôi, cứ giữ bình tĩnh mà ứng phó.
Đồ uống được mang ra khá nhanh. Manami khẽ nghiêng ly về phía tôi.
「Nào, cụng ly nào.」
「Dô.」
Ly thủy tinh khẽ va vào nhau vang lên tiếng keng nho nhỏ, tôi cầm ly bia lên và tu một ngụm để làm dịu cơn khát.
Lúc mới bắt đầu uống bia, tôi chỉ thấy đắng ngắt, toàn phải cố gắng ép bản thân nuốt vào. Nhưng dạo gần đây thì cũng quen dần rồi.
Hồi trước có tiền bối bảo "bia thì cứ tu thẳng xuống cổ họng là được", giờ tôi bắt đầu hiểu câu đó nghĩa là gì. Dù vậy thì nói thật, tôi vẫn chưa thấy nó ngon lành gì mấy.
「Ồ, anh uống được bia cơ đấy.」
「Thì… cũng tạm thôi.」
Tôi gật đầu xác nhận, Manami khẽ cười rồi thở ra một hơi thật dài.
「A-ahh… Tôi cũng bận lắm chứ bộ. Ai mà ngờ lại đi uống với anh thế này.」
「Cái đó tôi nói mới phải chứ. Trả M-san của tôi lại đây coi!」
「M-san chính là tôi mà. Anh trả lại K-kun của tôi trước đi.」
「K-kun thì―」
「Thôi khỏi. Chỉ cần nghĩ cái người tôi trò chuyện suốt bao lâu nay lại là anh, là đầu óc tôi quay cuồng muốn xỉu luôn rồi đây này.」
「Cô đúng là vô duyên quá đấy!」
Tôi gắt lên, nhưng Manami chỉ nhún vai hờ hững như chẳng thèm bận tâm.
Hồi còn quen nhau, cô ấy ít ra cũng giữ thể diện cho tôi hơn chút.
Là trung tâm của lớp, một gương mặt nổi tiếng trong trường.
Hồi mới bắt đầu giả vờ hẹn hò, tôi đã nghe không ít lời xì xào bàn tán rằng tụi tôi trông chẳng xứng đôi gì cả.
Những lời kiểu đó dần biến mất, một phần lớn là nhờ Manami luôn nói tốt về tôi trước mọi người.
"Nghe bảo cô nàng nổi tiếng ấy thích những nét tính cách như thế ở Kinugasa đấy."
"Nghe cũng có lý. Giờ để ý mới thấy cậu ta cũng có mặt đó thật ha."
Giờ nghĩ lại thì, đúng là tôi có điểm như thế thật— kiểu kiểu vậy. Nhờ những câu chuyện truyền tai như thế, dù bản thân tôi chẳng làm gì cả, danh tiếng cứ thế tăng dần lên theo thời gian.
Tôi cũng có lòng tự tôn như bao người khác, nhưng trước đó chưa bao giờ được xem là kẻ nổi bật.
Ấy thế mà bất ngờ được đứng dưới ánh đèn sân khấu sáng chói nhất trường, kỷ niệm ấy vẫn hằn sâu trong ký ức của tôi.
May mà hồi đó tôi không mộng tưởng hay ảo tưởng gì quá đà, có lẽ vì trong thâm tâm tôi vẫn luôn ý thức được rằng mối quan hệ này chỉ là giả tạo mà thôi.
Tuy nhiên, bị chặn cả LINE rồi chẳng nhận được tin tức gì sau đó như vậy, rõ ràng kết thúc của bọn tôi thật khó để gọi là cái kết đẹp được.
Bọn tôi hồi đó còn trẻ người non dạ, thành ra nhiều chuyện cũng khó trách.
「A-ahh… Chỉ cần nghĩ bên kia màn hình là anh thôi là tôi lại thấy từng câu từng chữ mình nói ra sao mà sượng trân thế. Mà cũng phải thừa nhận, bản thân tôi nói năng cũng đâu có vừa.」
「Ờ thì đúng, nhưng cô cũng vậy thôi. Cái kiểu cứ tự nhiên thao thao bất tuyệt mấy chuyện quan điểm yêu đương các kiểu, ai hỏi đâu mà nói—」
「Còn hơn cái thể loại vòng vo tam quốc đi hỏi người ta đã yêu bao nhiêu người kiểu đó!」
「Không có! Tôi chỉ hỏi là cô từng quen bao nhiêu người thôi mà! Chỉ vậy thôi!」
「Đấy gọi là vòng vo đấy đồ ngốc! Ở cái tuổi này mà hỏi dò như vậy thì chẳng phải anh đang muốn biết tôi đã lên giường với bao nhiêu người rồi còn gì!」
Manami suýt chút nữa thì nhào cả người về phía tôi, nhưng rồi cố kiềm lại, chỉ hất nhẹ cằm lên.
「Nhưng cũng tốt mà, đúng không? Tôi vẫn không thay đổi nhiều từ hồi cao trung, chắc anh thấy yên tâm rồi nhỉ?」
「Mơ đi. Biết M-san chính là cô rồi thì tôi còn quan tâm quái gì số người yêu cũ làm gì nữa.」
「Đấy, quả nhiên là anh có ý đào sâu chuyện đó còn gì.」
Tôi định mở miệng phản bác, nhưng đúng lúc đó, "kétt" cánh cửa phòng lại bất ngờ mở ra.
Chủ quán bước vào, lần lượt bày lên bàn các món đã gọi: thịt bò nướng lát mỏng, salad khoai tây, carpaccio cá tráp, và salad Caesar (salad kiểu Ý).
Cãi nhau qua lại thì cũng vui đấy, nhưng trước những món ăn hấp dẫn thế này mà còn tiếp tục đấu khẩu thì đúng là quá phí phạm.
Manami dường như cũng nghĩ giống tôi, cô ấy giơ ly lên và nói:
「Thôi, kết thúc màn đấu khẩu vô nghĩa này đi ha.」
Tôi mỉm cười đáp lại, cụng ly với cô nàng trong tiếng vang khẽ lanh canh.
「Nghe bảo mấy chỗ kiểu này không nên cụng ly kêu to đâu đấy.」
「Ừ, nghe nói thế. Nhưng mà ở trong phòng riêng thế này thì chắc không sao đâu.」
「Chuẩn luôn. Miễn là đồ ăn ngon là được rồi! Haa~ cố nhịn suốt cả tuần để ăn một bữa ra trò, đáng công thật!」
Manami vừa nói vừa ánh lên niềm vui trong đôi mắt long lanh to tròn.
Làn da trắng mịn rạng rỡ, sống mũi cao thanh tú, đôi mắt màu nhạt như hút hồn người khác lại càng thêm nổi bật dưới hàng mi dài cong vút.
Chiếc váy mỏng khiến đường cong cơ thể lộ ra không thể che giấu, rõ ràng cô nàng đã trở nên gợi cảm hơn thời cao trung gấp bội.
Vẻ ngoài tinh xảo ấy vừa mang nét thanh lịch quý phái, vừa toát lên sự quyến rũ đầy mê hoặc. Bảo sao hồi đó mấy nam sinh cứ ngoái nhìn mãi.
Nhìn lại mới thấy, tôi cũng thấy việc từng hẹn hò với cô ấy đúng là một "phép màu" như lời thiên hạ từng đồn.
Mà thôi, nghĩ mấy chuyện đó giờ cũng chẳng để làm gì.
Tôi đưa tay lên gãi đầu gãi tai, rồi gắp một miếng thịt bò nướng bỏ vào miệng.
Không quá tái, độ mềm vừa phải, vị ngon lan ra khắp lưỡi khiến tôi phải gật gù.
Lúc đó, Manami lên tiếng hỏi:
「Thế nào?」
「.......Ổn lắm. Ngon thiệt đó.」
「Fufu, vậy à, mừng quá.」
Manami múc salad Caesar ra đĩa nhỏ của mình, rồi đưa kẹp gắp sang cho tôi.
—
「40.000 yên ạ.」
「Hởở?」
Tôi buột miệng thốt ra một tiếng ngớ ngẩn.
Tính từ lúc vào quán đến giờ, cũng gần hai tiếng trôi qua.
Sau khi nhấp nháp vài ly cocktail trong không gian riêng tư, cơ thể tôi bỗng như đóng băng ngay tại chỗ.
「Hoá đơn là 40.000 yên ạ.」
Chủ quán, với nụ cười nhẹ nhàng đến khó hiểu trên môi, vừa gõ gõ tấm bảng tính tiền lên mặt bàn vừa nói.
Nghe lại số tiền đó một lần nữa, tôi không thể không hỏi lại trong hoảng hốt:
「Ơ, thiệt hả? …Không không, đùa đúng không!?」
Tôi quay sang nhìn Manami, cả hai đều hoang mang cực độ.
Tổng cộng chúng tôi chỉ uống khoảng bốn, năm ly gì đó. Còn đồ ăn thì dù cộng hết lại cũng chỉ tầm năm ngàn yên, vì tôi nhớ rõ là giá ghi rất cụ thể trong menu.
Nghĩa là, 35.000 yên còn lại là tiền đồ uống. Chẳng lẽ bọn tôi vừa uống mấy loại cocktail giá 7000 yên/ly!? Vô lý quá mức!
「Ờm, anh chắc là tính đúng chứ ạ? Bọn tôi đâu có uống nhiều đến mức đó… tôi nghĩ hóa đơn bị nhầm rồi.」
Manami lên tiếng, hỏi chủ quán.
「Giá đồ uống là tính theo thời giá mà, nên không sai đâu. Hay là… các vị không đủ tiền trả à?」
「Thời giá…? Nhưng ít ra anh cũng nên ghi rõ như vậy trong menu chứ? Hơn nữa, ở biển hiệu ngoài cửa còn ghi rõ là đồ uống chỉ từ bốn trăm yên mà―」
Ngay lúc đó, biểu cảm dịu dàng trên gương mặt ông chủ lập tức biến mất.
Từng sợi cơ trên khuôn mặt ông ta như tỏa ra mùi nguy hiểm nồng nặc.
「Vậy? Trả hay không trả? Hay không có tiền?」
―Ahh, Bị gài rồi.
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi hiểu ra mọi chuyện. Chúng tôi đã bị lừa.
Dạo gần đây báo chí thường xuyên đưa tin về các quán chặt chém khách hàng, và chúng tôi vừa đâm đầu vào một nơi như thế. Biển hiệu bắt mắt được dựng lên đúng lúc người qua lại bắt đầu thưa dần. Chúng tôi đã bị giăng bẫy một cách hoàn hảo.
Đã muộn rồi.
「Nếu tôi nói không trả thì sẽ ra sao?」
Tôi hỏi thử, còn ông chủ thì nhếch mép cười:
「Thì tôi vẫn sẽ bắt mấy người trả thôi, dù có nói gì đi nữa.」
「Ơ—.........」
Muốn chạy trốn cũng chẳng có đường—cầu thang chỉ có một, mà vừa hẹp vừa tối.
Chạy thoát cùng Manami trong tình huống này, gần như bất khả thi.
Tôi liếc sang Manami. Cô ấy đang lườm ông chủ, dường như cũng nhận ra đây là một quán chặt chém. Dù vậy, cô nàng không tỏ ý chùn bước.
Thế rồi tôi nhận ra có hai gã đàn ông ngồi đối diện nhau ở bàn gần cửa ra vào từ lúc nào. Cả hai đều đang thẳng mặt dòm tụi tôi, rõ ràng không phải khách bình thường.
Tôi lập tức bỏ cuộc.
Thành thật mà nói, tôi không thích đau đớn.
Huống chi nơi này quá khép kín, mà lại phải đối đầu với hai tên to xác, nghĩ thôi đã rợn người rồi.
Muốn rời khỏi đây với Manami thì chỉ còn một cách.
May mắn là trong ví tôi vẫn còn hơn 40.000 yên.
「Tôi sẽ trả tiền.」
Tôi rút 40.000 yên từ ví ra, đặt mạnh lên bàn.
「Thế này là không có ý kiến gì nữa chứ?」
「Vâng, xin cảm ơn quý khách.」
Ông ta lại trở về với gương mặt lịch sự giả tạo, rồi đứng né sang một bên nhường lối.
「Đi thôi.」
Tôi gọi Manami rồi cả hai rời khỏi cái quán chặt chém đó.
Vừa bước lên cầu thang, tôi thầm thề rằng mình sẽ không đụng đến rượu trong một thời gian dài.
「Sao anh lại trả tiền hả!」
「Ơ!?!?! Sao tôi lại bị mắng!?」
Tôi sốc nặng. Tưởng sẽ được cảm ơn, ai dè lại bị ăn mắng.
Giờ thì tụi tôi đang đi về phía nhà ga, men theo con đường đông đúc hơn lúc nãy.
Manami bước bên cạnh, nhíu mày liếc tôi.
「Tôi không muốn bỏ ra dù chỉ một xu cho cái quán kiểu đó. Tiền bạc quý giá của mình, tại sao lại phải ném vào chỗ đó chứ...」
「Nhưng nếu không trả thì làm sao ra khỏi đó mà toàn mạng được. Mà sau khi tôi thanh toán xong thì cô cũng lặng lẽ đi theo còn gì.」
「Vậy nên tôi đang cảm ơn anh đấy!」
「Trông chẳng giống vậy chút nào!?!?!」
Vẻ cau có lộ ra trên từng đường nét gương mặt của cô ấy.
Với khuôn mặt ưa nhìn như thế, nếu là mấy tên con trai chưa quen với kiểu người như Manami thì thể nào cũng lúng túng, rồi càng khiến cô nàng bực mình hơn cho xem.
「Dù sao thì cũng xin lỗi nhé, là lỗi của tôi.」
「Không sao, may mà còn là kiểu chặt chém có lương tâm nên cũng đỡ.」
"Chặt chém có lương tâm" nghe cứ sai sai, nhưng giờ nghĩ nhiều hơn cũng chẳng ích gì.
Tôi chỉ muốn dỗ dành Manami đang không giấu nổi sự bực tức bên cạnh mình mà thôi.
Nghĩ kỹ lại thì nếu tôi không bị lạc đường, đến được đúng quán đã tra từ trước thì đâu rơi vào cái bẫy chặt chém kia. Trong tình cảnh như vậy, tôi không thể nào đổ hết lỗi cho cô ấy chỉ vì cái ví tiền của mình nhẹ đi được.
「A—! Bực mình quá đi à!!」
Manami đứng khựng lại, ngẩng mặt lên trời hét lớn. Không mảy may bận tâm ánh nhìn của người qua đường, cô ấy rút ví ra khỏi túi xách.
Chiếc ví đỏ cam rất hợp với bộ trang phục cô ấy mặc hôm nay.
Tôi đang mải đắm chìm trong mấy suy nghĩ trốn tránh thực tại thì động tác của Manami đột nhiên khựng lại.
「Sao thế?」
「Ơ?」
「...Không đủ. Nếu chia đôi thì mỗi người 20.000 yên nhỉ? Nhưng mà, quán đó là do tôi chọn nên lẽ ra tôi phải—」
「Vậy thì đưa phần cô có là được rồi.」
Nghe tôi nói thế, Manami vẫn không chịu lùi bước.
Chắc cô ấy thấy mình phải có trách nhiệm vì đã để tôi phải trả số tiền bị chặt chém như vậy.
Tôi khẽ thở dài rồi hạ quyết tâm.
「Tôi cũng đồng ý vào quán đó mà..... Thật ra là do tôi bị lạc đường. Nếu tôi dẫn cô đi đến đúng chỗ từ đầu thì đã chẳng bị như vậy. Cho nên, lỗi là ở tôi.」
Tôi đã đắn đo không biết có nên thú nhận chuyện này không, nhưng nếu nó khiến Manami bớt áy náy thì cũng đáng.
Dù thể diện đàn ông với tôi cũng quan trọng, nhưng trong tình huống này thì giữ thể diện cũng chẳng để làm gì cả.
Tôi thở dài nghĩ chắc thể nào cũng bị cô nàng mắng một trận ra trò đây.
Nếu lúc đó Manami biết tôi bị lạc đường, hẳn cô ấy đã sớm dừng lại và lấy điện thoại ra tìm đường rồi. Thế mà tôi vẫn cứ lấp liếm, để cô ấy đi bộ lòng vòng như vậy, thì bị trách móc cũng chẳng oan.
Nhưng trái ngược với những gì tôi nghĩ, Manami chỉ chớp mắt rồi khẽ mỉm cười dịu dàng.
「...Anh vẫn không thay đổi gì nhỉ.」
Nụ cười bất ngờ đó khẽ khuấy động ký ức xưa cũ của tôi.
Tôi còn đang ngạc nhiên thì cô ấy đã cất giọng làu bàu, không mấy vui vẻ.
「Nếu anh đã nói vậy thì tôi sẽ chuyển khoản phần hôm nay luôn. Cho tôi số tài khoản đi.」
「Số tài khoản à, được rồi.」
Nếu là bạn bè, để lần sau gặp trả cũng được.
Nếu là người yêu, tôi chắc sẽ cố giữ sĩ diện và từ chối.
Nhưng giữa tôi và Manami, chúng tôi không còn là bạn cũng chẳng phải là người yêu. Chỉ là hai người đã chia tay, không liên lạc suốt hai năm trời. Một mối quan hệ xa cách.
Thế nên, việc chuyển khoản có lẽ là cách hợp lý nhất cho cái mối quan hệ nửa vời này.
Tôi đọc số tài khoản cho cô ấy rồi cùng nhau đi bộ về phía nhà ga.
Hương rượu nhè nhẹ vẫn vương nơi khoang miệng, lúc này lại khiến lòng thấy dễ chịu lạ kỳ.
「Dù là quán chặt chém, nhưng đồ ăn cũng khá ngon nhỉ.」
「Tôi cũng nghĩ thế.」
Tôi đáp lại, rồi Manami khẽ mỉm cười, giơ tay vẫy nhẹ về phía tôi.
「Vậy nhé. Biết anh vẫn sống tốt là tôi yên tâm rồi.」
「Cô cũng vậy. Còn chuyện hôm nay, giữ bí mật nha.」
Không ai nói hẹn gặp lại.
Bởi lẽ suốt hai năm kể từ khi chia tay, môi trường sống của mỗi người đã đổi khác hoàn toàn.
Chúng tôi thậm chí không còn kết nối gì trên mạng xã hội. Nếu có gặp lại, chắc chỉ là ở buổi họp lớp nào đó khi đã đi làm.
Một buổi họp lớp của những người đã bước vào đời.
Lần tới, tôi muốn có thể gặp lại cô ấy không phải với sự sĩ diện hão, mà là như một con người thực sự đã trưởng thành.
Tôi lặng lẽ mong vậy trong lòng, vẫy tay chào Manami một lần, rồi rẽ hướng chia tay.
「Từ mai chắc phải sống tiết kiệm rồi đây.」
Tôi lẩm bẩm một mình sau khi mua vé tàu.
Số tài khoản tôi đọc cho cô ấy là bịa hoàn toàn.
Tôi còn cố tình thêm thừa một chữ số, để phòng trường hợp chuyển nhầm cho ai đó thật.
......Tôi muốn đây là lần cuối cùng mình sĩ diện như thế.
Mang theo tâm niệm đó, tôi sải bước vào nhà ga.
Dòng người đông đúc thường ngày vốn khiến tôi thấy ngột ngạt, hôm nay lại bỗng dễ chịu đến lạ thường.
① Shandy gaff (hay viết ngắn là shandy) là một loại thức uống pha trộn giữa bia và một loại nước ngọt có ga, thường là nước chanh soda (lemonade), hoặc đôi khi là gừng bia (ginger ale). Tỉ lệ phổ biến là 1:1, nhưng có thể thay đổi tuỳ khẩu vị. Nói đơn giản thì nó là bia pha loãng với nước ngọt, uống nhẹ, mát, dễ uống, thường được dùng trong mùa hè.