Lớp học là một môi trường khá đặc biệt.
Vài chục người cùng trang lứa bị nhốt trong một không gian suốt cả năm trời.
Chuyện đó lặp đi lặp lại nhiều lần, trừ thời học sinh ra, hiếm có giai đoạn nào trong đời giống như vậy.
Và suốt những năm từ tiểu học cho đến khi tốt nghiệp cao trung, học sinh sẽ dần hiểu ra một điều:
Rằng trong bất kỳ môi trường nào, tiếng nói của tập thể luôn được ưu tiên. Và những "cái tôi" muốn bước ra khỏi khuôn khổ được định sẵn. Thường sẽ chẳng được hoan nghênh.
Nhưng nếu "cái tôi" ấy đủ nổi bật, đủ áp đảo, thì ý chí của cả tập thể cũng có thể bị lật ngược dễ dàng.
Yuzuki Manami, bạn gái cũ của tôi. Chính là kiểu người như vậy.
Xinh đẹp, hòa đồng, là trung tâm của cả lớp.
Thế rồi, bọn tôi chia tay.
Quãng thời gian tôi và cô ấy yêu nhau từng được cả lớp gọi là một "phép màu".
Chỉ vì một lý do duy nhất.
—Bởi mối quan hệ yêu đương đó vốn dĩ là giả tạo.
Đã không có tình cảm với nhau, thì khi không còn lý do để tiếp tục, chuyện kết thúc là điều quá đỗi hiển nhiên.
Cũng chính vì thế mà sau khi chia tay, bọn tôi chẳng còn nói với nhau thêm một lời nào.
Tốt nghiệp cao trung, mỗi người vào một trường đại học khác nhau.
Tôi đã nghĩ lần gặp lại tiếp theo, nếu có, chắc cũng phải đợi đến buổi họp lớp nào đó trong tương lai.
Tôi đã thực sự tin là như vậy.