「Hảa, thật luôn đấy à!?」
Khi tôi kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, Shichino Yuuka tròn xoe mắt kinh ngạc.
Hôm nay là ngày kế tiếp sau cuộc tái ngộ với Manami.
Trong khoảng thời gian trống giữa hai tiết học, tôi đang tranh thủ nghỉ ngơi ở căng tin trong khuôn viên trường đại học.
Vì đang là khoảng ba giờ chiều nên phần lớn sinh viên có mặt ở đây đều là kiểu người chỉ muốn nhâm nhi gì đó nhẹ nhàng rồi buôn chuyện với bạn bè cho qua thời gian.
Tôi cũng vậy, đang giết thời gian cùng Shichino trong lúc chờ tiết học tiếp theo bắt đầu sau một tiếng nữa. Nhưng có vẻ kể chuyện hôm qua cho cô ấy nghe là một sai lầm.
Cô nàng giữ vẻ mặt nghiêm túc được vài giây, nhưng rồi dần dần biểu cảm bắt đầu dãn ra.
「Không lẽ cậu, đang cố nhịn cười đấy à?」
「Fuhihi, xin lỗi. Không, tớ thật sự xin lỗi mà?」
Shichino vừa đáp vừa cố lấy lại vẻ nghiêm túc trên gương mặt.
Thế nhưng, ngay sau đó, như thể không thể chịu đựng nổi nữa, cô nàng liền hỏi:
「Quả nhiên là không được rồi, cho tớ cười nhá? Tớ tuyên bố trước nha, tớ sẽ cười đấy!」
「K-Khốn kiếp mà......」
Tôi ôm đầu, nhìn Shichino đang úp mặt vào hai tay, phát ra thứ âm thanh cười khúc khích nghẹn ngào.
Đúng là nếu nghe bạn mình lâm vào tình huống như thế, thì buồn cười cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nếu chính mình là nạn nhân thì lại khác.
「Ăn một bữa 40.000 yên á? Cậu là tài phiệt chuyển kiếp hả...... Cái đó không còn gọi là sĩ diện nữa rồi. Mà cậu còn tiền mặt không đó?」
「Một xu dính túi cũng không.」
Tôi lắc mạnh cái ví rỗng không trước mặt Shichino.
Thứ rơi ra chỉ là vài tờ hóa đơn. Tờ tiền cuối cùng tôi đã dùng để mua vé ăn trưa khi nãy. Một cái ví mà chỉ còn đúng vài đồng lẻ thì chỉ học sinh cao trung mới có thể chấp nhận được.
「Ôi chà, cái ví toát lên mùi bi kịch luôn rồi.」
「Tôi muốn biến mất khỏi thế giới này quá.」
Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn những thứ mình có thể mua với 40.000 yên.
Đối với một sinh viên đang sống một mình như tôi thì 40.000 yên là một số tiền khổng lồ luôn đó.
Nửa tháng tiền nhà. Một tháng tiền ăn. Bốn tháng tiền điện thoại. Một cái máy game console (giống tay cầm PS5). Trọn bộ Kimetsu no Yaiba bản full đủ mỗi cuốn bốn bản.
「Con mẹ nóóóóóóóóó!!!」
「Híhíhí, dừng lại đi mà, đau bụng quá đi mất!」
Shichino đặt lại đôi đũa vừa nhấc lên xuống đĩa, rồi lại phá lên cười.
Tiếng cười của cô ấy khiến những sinh viên xung quanh bắt đầu liếc nhìn về phía này.
Không phải chỉ vì một sinh viên đang cười quá lố.
Mà bởi vì đó là tiếng cười của Shichino Yuuka.
Trong trường, cô ấy nổi tiếng đến mức ai cũng biết mặt.
Lý do thì đơn giản thôi vì cô ấy cực kỳ dễ thương.
Đôi mắt to tròn long lanh, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc nâu uốn nhẹ dài ngang vai càng làm nổi bật bầu không khí dịu dàng quanh cô ấy.
Không chỉ sinh viên, mà cả người đi làm cũng vậy, chỉ cần có khuôn mặt ưa nhìn, mức độ nhận diện sẽ tăng vọt.
Chắc thế gian này vốn như vậy đấy.
「Gì vậy, nhìn người ta chằm chằm luôn kìa.」
Shichino nghiêng đầu hỏi, giọng đùa cợt.
Thật lòng mà nói, dù chỉ là bạn, tôi cũng nghĩ cô ấy cực kỳ dễ thương.
Cũng bởi thế mà việc tôi thân thiết với Shichino hay bị người khác ganh tị suốt.
Nhưng mà nếu hỏi tôi có thể hẹn hò với cô ấy không thì, đó lại là chuyện khác.
「40.000 yên à~. Với từng đó tiền thì hai ta chắc đi hẹn hò được năm, sáu lần ấy nhỉ. Tiếc ghê luôn đó.」
「Này Shichino. Cậu có hiểu nói mấy câu đó trước mặt tôi tàn nhẫn đến mức nào không hả?」
「Hửm, không hiểu chút nào hết á.」
「…Nếu trí nhớ của tôi không sai thì, hồi cao trung cậu từng đá tôi một cách phũ phàng đúng không?」
Shichino chớp chớp đôi mắt to tròn, rồi không chút do dự gật đầu cái rụp.
「Ừ, tớ đá thật, đá thật mà. Đá thẳng không chừa đường lùi luôn ha.」
「Biết vậy rồi mà vẫn nói mấy câu như ban nãy, đầu óc cậu bị làm sao thế hả!?!??」
Shichino cứ hay buông lời kiểu vậy rất tự nhiên.
Hồi cao trung, tôi không hề nhận ra đó chỉ là nói đùa.
Tôi tưởng là thật, thật đến mức từng tin rằng mình có cơ hội được hẹn hò với cô ấy.
Tiện nói thêm, câu cô ấy dùng để từ chối tôi khi ấy cũng đơn giản đến đau lòng: 「Đéo!」
Có phải là điều hiển nhiên không?
Dù sao thì khi bị từ chối, tôi cũng đã nghĩ mối quan hệ của cả hai sẽ tan vỡ. Không chỉ không thể làm bạn, mà có lẽ đến cả nói chuyện cũng chẳng còn cơ hội.
Ấy thế mà ngược lại, giờ đây hai đứa còn có thể ngồi tám chuyện trong lúc đợi đến tiết học kế tiếp.
Việc chúng tôi cùng vào một trường đại học chắc là nguyên nhân lớn nhất.
Thực tế thì, từ sau khi bị từ chối đến lúc tốt nghiệp, chúng tôi hầu như chẳng nói chuyện với nhau.
Mãi đến khi tôi hoàn toàn buông bỏ được thì mối quan hệ này mới trở về như hiện tại.
「Mà cậu biết đó, có những mối quan hệ làm bạn sẽ ổn hơn nhiều. Tớ với Gassa chính là kiểu đó đấy.」
「Vậy thì chí ít cũng đừng nói mấy câu như ban nãy giùm cái.」
「Rồii, biết rồi mà.」
Shichino vui vẻ giơ một tay lên đáp lời.
Cái điệu bộ dễ thương chết người đó làm tôi càng bực hơn.
Dù có là bạn đi nữa, để hoàn toàn không nhìn người mình từng thích như một đối tượng khác giới thì khó lắm. Hiện giờ tôi chỉ đang cố gắng đóng chặt cái nắp lòng mình lại, không cho cảm xúc ấy rò rỉ ra ngoài thôi.
Tuy vậy, tôi cũng chẳng muốn lặp lại chuyện như hồi năm 3, cứ thổ lộ tình cảm rồi lại đánh mất cả cơ hội nói chuyện như trước. Vì thế tôi càng không muốn cảm xúc ấy bùng lên lần nữa.
Chính vì vậy, tôi muốn có một người để yêu thương, một người mới. Không nhắm vào ai cụ thể cả, chỉ là một khao khát mơ hồ.
「Aaa chết tiệt, muốn có bạn gái ghê.」
「Xin lỗi nhé. Tớ không cần bạn trai đâu.」
「Ủa? Gì vậy trời, tự nhiên bị từ chối thẳng mặt là sao. Rõ ràng tôi không hề có ý gì hết mà nghe câu đó tự nhiên buồn muốn khóc luôn á.」
「Tớ sợ rằng nếu cậu hiểu lầm rồi khó xử thì tệ lắm nên nói trước thôi mà.」
Có vẻ Shichino vừa bật chế độ quan tâm đặc biệt, nhưng thật lòng thì lúc này tôi đâu có cần điều đó. Cảm giác mất 40.000 yên còn chưa nguôi ngoai, giờ lại thêm một phát dội gáo nước lạnh nữa, tâm trạng tụt dốc không phanh luôn.
「Cứ như là khuôn mặt đang khóc lại bị ong chích thêm quá mức vậy.」①
「Ahaha, công nhận luôn!」
「Mà cú chích thứ hai là do cậu đó nhé!」
Tôi gắt lên với Shichino đang vô tư bật cười, như muốn cắn lại một cái cho hả giận.
Thế nhưng, trong thâm tâm, tôi lại thấy khá vui.
Bởi tôi biết, việc có thể trò chuyện thoải mái như thế này với Shichino chính là bằng chứng cho thấy mối quan hệ giữa chúng tôi đã thân thiết hơn rất nhiều. Hồi còn là học sinh cao trung, tôi chưa từng có thể nói chuyện tự nhiên với Shichino đến mức này.
「Thôi yên tâm đi, không có chuyện tình cảm bùng cháy lại đâu. Chuyện đó đã từ hai năm trước rồi mà.」
「Vâng vâng, lại cắm flag kìa.」
「Này cậu đang khiêu khích tôi đấy à? Muốn tôi tỏ tình lại không?」
「Không hề muốn chút nào luôn nha!」
「Đừng có trả lời dứt khoát thế chứ!」
Cảm giác như bị đâm một nhát thật sự. Tôi đành dồn hết sự tức giận vào việc ăn nốt phần còn lại trên khay, xoay nĩa cuộn đống mì ống rồi tống vào miệng nhai lấy nhai để.
「Ghê chưa kìa.」
Tôi vờ như đây là bữa ăn lót dạ trước tiết học lúc 16:30, chứ thật ra là không phải ăn vì giận hờn đâu nhé.
「Mà này Gassa, cậu cũng mới có bạn gái cách đây không lâu còn gì.」
Chiếc nĩa đang đưa lên của tôi khựng lại giữa không trung.
―Đúng vậy, vài tháng trước tôi từng có bạn gái.
Chỉ có điều, có một chi tiết vô cùng quan trọng.
「Bị đá sau ba ngày. Đừng bắt tôi phải nói ra chứ, nhắc lại xấu hổ chết đi được.」
「Tội nghiệp Gassa quá đi mà........」
「Đừng có thương hại người ta kiểu đó chứ!?!?!」
Mối tình ba ngày chóng vánh của tôi trong câu lạc bộ giờ bị gán mác "ba ngày huy hoàng".
Tôi từng quen một đàn chị trong câu lạc bộ tên là Rina-senpai, chỉ vỏn vẹn ba ngày. Mà nói thật, chuyện đó còn chẳng phải do ai trong hai người chúng tôi tỏ tình.
Tin đồn tôi thích Rina-senpai không hiểu sao lan ra khắp câu lạc bộ, cuối cùng đến tai chính chủ. Cái kiểu truyền tai đó mới tai hại, lại còn đúng dịp tụ họp nhậu nhẹt của câu lạc bộ nữa chứ.
Và rồi, trong bầu không khí ấy, chúng tôi bị đẩy vào tình huống thử hẹn hò một cách gượng ép. Nhưng ba ngày sau, tôi bị đá không chút lưu luyến. Một kỷ niệm chua chát. Tôi đã bị đá bao nhiêu lần rồi không biết.
Tôi nhăn mặt, tiếp tục húp mì như trút giận.
「Gassa ăn kiểu gì mà ngấu nghiến thấy ghê quá đi à.」
Shichino nói rồi chìa cho tôi mấy tờ giấy ăn.
Tôi chưa hiểu ý, thì cô nàng đưa tay khẽ chạm vào đôi môi hồng đào của mình làm dấu.
「Gì thế?」
「Hmm~」
Shichino nghiêng người tới, đưa tay lau miệng tôi bằng giấy ăn.
Tốc độ phải gọi là thần sầu.
「Là như vậy đó. Không được ăn uống lôi thôi trước mặt con gái nha.」
「.......Xin lỗi nhé.」
Shichino vừa nhấp môi vào ống hút vừa khẽ gật đầu.
Chỉ một cử chỉ đơn giản thế thôi mà cũng đủ khiến ánh mắt lũ con trai quanh đây bị hút chặt vào cô nàng. Tất nhiên, người con gái đó chẳng mảy may để tâm đến tôi.
Tôi bất giác thở dài, rồi bê khay đồ ăn lên.
「Cậu đi học luôn à?」
「Không, chắc hôm nay tôi về sớm thôi. Tiết sau dễ lấy điểm lắm, dư sức qua môn nên khỏi lo.」
「Ê nè, đến lúc ôn thi mà khóc lóc xin mượn vở thì cũng đừng mong tớ cho mượn vở nha—?」
Shichino vừa nói vừa dùng nĩa cuốn mấy vòng mì ống.
「Đừng nói như thể lúc nào tôi cũng là người đi mượn chứ. Tôi cũng cho cậu mượn vở thường xuyên lắm đấy nhé.」
「Tớ thì có thể mượn của mọi người, nhưng còn Gassa thì có mấy môn chỉ mượn được của mình tớ thôi đó nha.」
「Chết tiệt! Khác biệt về khoản được lòng người à!」
Ở đại học, quan hệ bạn bè lại trở thành một thứ vũ khí quan trọng hơn so với thời cao trung.
Trong môi trường mà mỗi người chọn cách đăng ký các môn học khác nhau, việc có bạn bè cùng học một môn hay không tạo ra sự khác biệt rất lớn.
「Nếu cậu làm được chuyện gì đó thú vị, tớ sẽ cho mượn đấy~」
....... Chính vì vậy, dù yêu cầu có phi lý đến mấy, tôi cũng không thể thẳng thừng từ chối được.
「…Cho tôi nghe thử để tham khảo nhé.」
「Hay là cậu thử đi gặp Yuzuki-san một lần nữa chẳng hạn?」
「Không đời nào!」
Tôi lập tức bác bỏ rồi bước về phía quầy trả sách.
Chắc chắn tôi sẽ không gặp lại Manami trong vài năm tới. Trong thời đại này, việc không kết nối qua SNS cũng đồng nghĩa với việc bặt vô âm tín. ②
Phía sau, tiếng Shichino vọng lại: 「Mai gặp lại nhé~」, tôi giơ tay lên một cách gượng gạo để đáp lại.
Vốn đang trong giờ học nên số sinh viên qua lại trong khuôn viên trường khá thưa thớt.
Tuy nói là thưa, nhưng so với quy mô của trường cao trung thì vẫn đông hơn hẳn. Dù vậy, tôi cũng đã quen với điều đó sau vài tuần nhập học. Những lúc có lễ hội hay sự kiện thì đúng là thấy náo nhiệt thật, nhưng trong đời sống thường ngày thì cũng chẳng có gì đặc biệt.
Những hàng cây rợp lá xanh mướt trải dài che kín con dốc dẫn xuống cổng chính.
Trên đường đi có thể nhìn thấy khu giảng đường dành cho khối xã hội, nhưng đáng tiếc đích đến của tôi hôm nay lại là nhà.
Hôm nay tôi không có ca làm thêm nào cả, chắc về nhà thong thả đọc manga vậy. Phải nghĩ ra cách chơi mà không tốn tiền trong một thời gian tới thôi.
Tôi lại nhớ đến cái ví trống rỗng của mình và thở dài não nề.
Khi lên đại học, chi phí cho mấy chuyện vui chơi giải trí tăng vọt so với thời cao trung.
Việc có nhiều tiền tiêu vặt hơn không hẳn là điều xấu, nhưng nghĩ đến chuyện phải đi làm thêm để kiếm lại số tiền đó thì đúng là ngao ngán quá mà.
Nơi tôi làm là một tiệm manga cà phê do cá nhân quản lý nên chắc vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều chỗ khác. Nhưng dù sao thì, chỉ cần nghĩ đến việc phải lao động là đã thấy mệt mỏi rồi.
......Tôi cũng tự thấy tương lai của mình thật đáng lo ngại.
Đang lo xa như thế thì tôi chợt thấy phía gần cổng chính có một nhóm người tụ lại.
Trước cổng trường đại học thỉnh thoảng sẽ có mấy nhóm sinh viên đứng đó để tuyển thành viên cho câu lạc bộ hay hoạt động đoàn thể gì đó, chắc hôm nay cũng vậy thôi. Mấy câu lạc bộ thiếu người lại tranh thủ giờ tan học để níu kéo các sinh viên.
Tôi lựa cách đi vòng qua một bên, tránh làm vướng chân họ.
Nếu còn đang đi tuyển người vào thời điểm này thì có lẽ là do có thành viên nghỉ ngang giữa chừng.
Ở đại học, trong cùng một lĩnh vực thường có nhiều câu lạc bộ tồn tại song song, nên chuyện người ta rời bỏ một câu lạc bộ nhỏ để gia nhập câu lạc bộ lớn hơn là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Số lượng thành viên nhiều sẽ có nhiều lợi thế. Như ở câu lạc bộ bóng rổ thì luôn đủ người để chia đội thi đấu trong buổi tập, hay như câu lạc bộ dã ngoại thì được hưởng ưu đãi giảm giá cho nhóm khi đi du lịch.
Ngoài ra, các câu lạc bộ cũng chia làm hai loại: được trường công nhận và không được công nhận. Muốn lên chính thức thì phải có số lượng thành viên nhất định mới được.
Tuy nhiên, vào mùa này mà còn phải đi tuyển thành viên thì đúng là hơi căng đấy, tôi thầm nghĩ vậy trong đầu.
「A, chờ chút―」
Nếu được công nhận, câu lạc bộ sẽ được trường hỗ trợ một phần kinh phí, lại còn dễ thu hút thêm thành viên nhờ danh tiếng.
Câu lạc bộ mà tôi đang tham gia cũng là một câu lạc bộ dã ngoại đã được công nhận.
Lợi ích của một hội nhóm đông người, tôi cảm nhận được rõ rệt từ chính bản thân mình.
「Này, đã bảo chờ một chút.」
Nói đến câu lạc bộ dã ngoại, người ta thường hay tưởng tượng đến những hoạt động như leo núi hay đi biển thường xuyên nhưng mà—
「Này!」
「Uwoah!?!?」
Tay áo tôi bị kéo một cách thô bạo khiến cả suy nghĩ lẫn cơ thể tôi bị kéo ngược lại thực tại.
Kiểu lôi kéo mạnh bạo như vậy thì đúng là lần đầu gặp phải.
Tôi bất giác cau mày quay đầu lại và rồi, mọi thứ đều vượt xa ngoài dự đoán.
Trước hết, người vừa gọi tôi không phải là sinh viên của trường này.
Và dựa vào tình hình, rất có khả năng cô ấy là nguyên nhân tạo ra đám đông kia. Đúng là nhắc đến ai là y rằng người đó xuất hiện.
Yuzuki Manami. Một cuộc tái ngộ nữa, liên tiếp trong hai ngày.
「M-M-Manami!?!?!? Cô đang làm cái quái gì ở đây vậy!」
「Chà, anh chào hỏi người ta tử tế ghê ha.」
Manami thoáng nhíu mày, trông có vẻ gắt gỏng hơn tôi một chút, rồi đưa mắt đảo nhìn xung quanh.
「Mà gì đây, sao đông người tụ tập thế này.」
「À— chắc là đang tuyển thành viên cho câu lạc bộ ấy mà.」
「Hểh. Mùa này mà còn đi tuyển thì lạ ghê ha.」
Vừa nói, Manami vừa bước lên một bước trước tôi.
Tôi chỉ biết đứng nhìn theo bóng lưng cô ấy đang dần rời xa kia, thì nghe thấy tiếng xì xào bàn tán bên cạnh vang lên.
「Này, cô ấy đẹp thật đấy nhỉ? Không, phải nói là cực kỳ cực kỳ xinh đẹp mới đúng. Ủa có mỹ nhân như vậy trong trường mình hả?」
「Không có đâu mày. Nếu có thì tao nhớ rõ lắm.」
Hai nam sinh gần đó đang bàn tán như vậy.
Đúng thật, nếu là người lạ thì Manami sẽ để lại ấn tượng rất mạnh. Ngay cả bóng lưng của cô ấy cũng tỏa sáng, những đường cong mềm mại ấy còn sắc sảo hơn cả hồi cao trung, rõ ràng đã vượt qua cấp độ chuẩn mực bình thường của một người bình thường.
Dù tôi có nói đó là bạn gái cũ của mình đi nữa, chắc cũng chẳng ai tin đâu.
Mà cũng phải thôi, vì cái mối quan hệ người yêu kia là giả mà. Không tin mới là phản ứng đúng đắn.
Nghĩ vậy, tôi quay gót, rẽ bước về hướng ngược lại với hướng Manami đang đi.
Lối về ga gần nhất nằm bên này.
Về đến nhà thì mở Netflix lên vừa xem anime vừa gặm khoai tây chiên cũng được. Xem gì bây giờ nhỉ. Tôi cạo râu, và rồi—
Bịch bịch bịch. Tôi cảm giác có tiếng bước chân chạy gấp gáp từ phía sau vang lên thì phải.
Ngay sau đó là tiếng một nam sinh thốt lên:「Ơ, cô gái lúc nãy—」
Cảm giác bất an bỗng trỗi dậy, tôi quay đầu lại theo bản năng và ngay lập tức, phía sau đầu bị vỗ cho một cú trời giáng. Bốp!!
「Sao anh không đuổi theo tôi hảaaaa!?!??」
Trong đầu tôi lúc này chỉ còn mấy con gà con đang chạy vòng vòng loạn xạ.
Tôi để mặc cho Manami kéo lê đi, và thế là hai đứa đến quán cà phê 『Savanna』 gần trường đại học. Trái ngược với cái tên nghe hừng hực nắng nóng, nội thất bên trong lại mang phong cách hiện đại.
Sau khi gọi đồ uống mang đi, bọn tôi ngồi đợi ở một chiếc ghế đôi đặt lẻ loi ở góc quán.
「Tình huống lúc nãy đó, bình thường thì người ta sẽ đi theo tôi chứ? Sao anh lại bỏ chạy hả?」
Theo lời nhân viên thì phải đợi khoảng năm phút, nên bọn tôi chọn ngồi ở góc quán giết thời gian.
Đảo mắt nhìn quanh, tôi nhận ra phần lớn khách ở đây là sinh viên. Cũng vì thế mà bầu không khí trong quán khá thoải mái, mọi người nói chuyện ồn ào hơn so với quán cà phê thông thường.
Nhìn ở góc độ khác thì, nếu đi một mình chắc sẽ thấy cô đơn lắm. Nhưng bây giờ tôi đang ngồi cạnh Manami— người khiến tất cả ánh nhìn đổ dồn về phía mình. Tôi muốn về.
「Này, anh có đang nghe không đấy.」
「Nghe rồi.」
「Vậy nhắc lại thử xem?」
「Này, anh có đang nghe không đấy.」
「Không phải đoạn đó!!」
Manami dậm chân bộp xuống sàn như để phản đối.
Tôi đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, nhưng Manami chỉ đáp lại:「Ở đây thì ổn mà.」
Quả thật vì ngồi tận góc quán, nên dù có bị nhìn thì cũng chẳng ai nghe được tiếng bọn tôi trong cái không gian ồn ào này.
「Thật là, anh vẫn chẳng thay đổi gì cả nhỉ. Cái kiểu như chẳng có hứng thú gì với tôi ấy.」
「Không phải là không có hứng thú. Nói thật, có thằng nào mà không để ý đến cô chứ.」
「Hể~ Có thật không đó. Thế anh biết tôi học ở trường đại học nào không?」
「Đại học Oxford.」
「Anh đang muốn kiếm chuyện với tôi đúng không? Phải không hả?」
「Không không, xin lỗi mà!」
Tôi vội vàng lắc đầu lia lịa khi thấy thái dương mình như giật lên một cái.
Ở khu vực này có vài trường đại học khá nổi tiếng, và Manami đang học ở ngôi trường top đầu trong số đó. Nếu là học sinh từ trường cao trung của tôi, ai cũng biết đến tên ngôi trường ấy.
Tôi vẫn nhớ rõ câu chuyện về việc fan của Manami cố gắng thi đậu vào cùng trường đại học với cô ấy, khiến điểm chuẩn đầu vào của trường cao trung bị kéo lên theo.
Người duy nhất có thể sánh ngang về độ nổi tiếng với Manami hồi đó là Shichino Yuuka. Hai người thường được gọi là: song nữ thần học đường.
Phong cách và cách cư xử đối lập hoàn toàn giữa hai người cũng góp phần khiến biệt danh đó lan truyền mạnh hơn, đến mức chính hai người họ cũng từng nghe đến.
Shichino là kiểu dễ thương, nhẹ nhàng, mang vẻ đáng yêu dịu dàng. Còn Manami thì thuộc tuýp mỹ nhân sắc sảo, xinh đẹp, luôn đóng vai trò trung tâm của lớp. Nhìn kỹ lại thì gu thời trang cũng hoàn toàn khác nhau.
Hôm nay Shichino mặc blouse trắng, nhấn bằng đôi khuyên tai hồng ánh kim. Còn Manami thì diện sơ mi đen và vòng cổ bạc.
Với hai kiểu đối lập như thế, việc các nam sinh thời cao trung chia phe ủng hộ là điều tất yếu.
「Này, mơ màng gì đấy hả.」
「Hởở~」
「Cái âm thanh gì thế....... mà thôi kệ.」
Manami thở dài ngán ngẩm, rồi rút từ túi xách ra chiếc ví màu đỏ tươi. Cô nàng lôi ra hai tờ 10.000 yên, phẩy phẩy ngay trước mặt tôi.
「Ý gì đây?」
「Tiền hôm qua đấy. Anh cho tôi sai số tài khoản rồi đó.」
「Àaa.............」
Thì ra là vậy.
Vì là lỗi của tôi nên cả hai mới bị chặt chém, nên tôi không định nhận số tiền này. Dù ví tiền của tôi giờ cũng rỗng tuếch, nhưng quan trọng hơn vẫn là chuyện giữ thể diện và rạch ròi.
Dù vậy, việc Manami đến tận trường đại học thì đúng là ngoài dự tính. Tôi đã tự tin rằng chỉ cần không trao đổi liên lạc thì sẽ không sao.
「Không cần.」
「....... Ra vậy, đúng là cố tình thật nhỉ.」
Manami nheo mắt, khẽ thở dài.
Với gương mặt sắc sảo ấy, chắc hẳn có không ít gã chỉ vì thế mà phải chùn bước. Nếu hồi cao trung tôi chưa từng hẹn hò với cô ấy, có lẽ tôi cũng sẽ như vậy.
「Này nhé, tôi đưa anh tiền không phải vì muốn tỏ ra quan tâm gì đâu. Chỉ là nếu không xóa nợ cho rõ ràng, thì bản thân tôi sẽ thấy khó chịu thôi.」
「Không không không không.」
「Anh sợ cái gì chứ, thiệt tình!」
Manami lùi lại một chút, trông như thể bị tôi làm cho phát hoảng.
Thế nhưng cô ấy cũng chẳng có ý định nhét lại 20.000 yên vào ví, kế hoạch khiến cô ấy phải chán ghét đến mức "không đời nào tôi trả cho gã này một xu" của tôi đã thất bại.
Nhưng đến nước này rồi, tôi nhất quyết không muốn nhận tiền. Không phải vì lý do lý trí hay cao cả gì, mà đơn giản chỉ là sĩ diện của đàn ông mà thôi.
Đang suy nghĩ thì tôi nảy ra một phương án thay thế.
「Được rồi, tôi sẽ không nhận.」
「…Câu này nghe sai sai không?」
「Không, xin lỗi. Không phải, ý tôi là không nhận tiền mặt, nhưng tôi sẽ lấy thứ khác để coi như trả công.」
Manami có vẻ không hài lòng, nhưng chắc thấy tôi chẳng đời nào nhượng bộ nên đành miễn cưỡng gật đầu.
「.......... Ừ thì coi như là thỏa hiệp vậy đi. Được, anh nói đi, cái gì cũng được.」
「Muốn gì cũng được…?」
「Bà giết.」
Không hiểu cô nàng đã hiểu lầm câu nói của tôi thế nào, mà vừa nghe xong, Manami liền siết chặt nắm đấm rồi đứng phắt dậy.
Tôi vội vàng vung tay loạn xạ rồi nói thêm:
「Ví dụ như nấu ăn chẳng hạn!」
「Nấu ăn?」
Manami nhíu mày khó hiểu, rồi lại ngồi xuống.
Nấu ăn là phương án đơn giản nhất, và vì món ăn sẽ biến mất trong dạ dày nên tôi nghĩ sẽ không để lại cảm giác nợ nần gì.
「Không đời nào.」
「Ểh.」
「Nấu ở đâu cơ? Nhà anh? Hay là nhà tôi?」
Nghe vậy tôi mới nhận ra vấn đề, nhưng ngay lập tức nghĩ ra một phương án thay thế. Trong khuôn viên trường đại học có chỗ cho thuê bếp.
「Thế cũng không được.」
「Tôi còn chưa nói gì mà!」
Bị từ chối ngay cả khi chưa kịp trình bày, tôi buột miệng phản đối.
Nhưng có vẻ Manami cũng có lý do riêng, cô ấy khẽ thở dài một hơi.
「Tôi không thể làm ra món ăn nào xứng với giá 20.000 yên đâu. Kể cả tính cả công sức thì mức giá đó cũng quá sức với tôi.」
「Không cần nghiêm túc vượt qua cái tiêu chuẩn đó đâu mà.......」
―Thôi bỏ đi, khỏi cần đền đáp gì hết. Xem như quên chuyện hôm qua luôn cho rồi.
Tôi định nói thế thì Manami đã lên tiếng trước.
「Nói trước nhé, cho đến khi anh quyết định xong chuyện đền đáp là gì thì tôi sẽ không về đâu. Tôi đã cất công đến gặp anh, trong khi còn chẳng chắc anh có chịu ló mặt ra hay không, nên tôi sẽ không để chuyện này mập mờ lần nữa. ......Mà thật ra anh chỉ cần nhận tiền là xong từ lâu rồi còn gì.」
「Tôi không nhận đâu. Mà này, giả sử tôi chuồn về bằng cửa sau thì cô tính sao?」
Manami thở dài, đáp gọn:
「Tôi đã tính liên lạc với bạn học ở trường này, nhờ tìm ra chỗ anh đang ở rồi lôi cổ anh đến đây đó.」
「Tuyệt đối đừng làm thế nhé......?」
Tôi tưởng tượng ra một gã to con cơ bắp cuồn cuộn, rồi thấy rợn người.
Không rõ cô ấy định gọi ai, nhưng với Manami thì không thể chắc chắn đó chỉ là lời nói đùa, và chính điều đó lại càng khiến tôi thấy sợ hơn.
Thế nhưng một khả năng chợt lóe lên trong đầu, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhận ra rằng nếu Manami định nhờ ai đó, thì khả năng cao sẽ là một người bạn cùng giới.
「Trong trường này, nữ sinh cùng trường cao trung với tôi chỉ có Shichino thôi. Mà cô ấy thì chẳng có tí cơ bắp nào cả.」
「Shichino?」
Manami khẽ cau mày khó hiểu.
Xem ra đoán sai rồi.
Vậy thì là ai? Tôi định hỏi lại thì Manami bất ngờ lên tiếng trước với một câu hỏi ngoài dự đoán.
「Sao lại gọi bằng họ thế? Chẳng phải anh đã tỏ tình rồi sao?」
.......À phải rồi.
Vì sau một ngày nọ hồi năm 3, tôi và Manami gần như không còn nói chuyện với nhau nữa, nên cô ấy không biết chuyện tôi bị Shichino từ chối.
Nếu Manami không hay biết, thì có lẽ Shichino đã không kể chuyện đó với bất kỳ ai.
Phát hiện muộn màng về cách Shichino xử lý chuyện này khiến tôi khá cảm động.
Không phải tôi nghĩ Shichino là kiểu người sẽ đi rêu rao khắp nơi, nhưng nếu cô ấy có kể với vài người bạn thân thì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý để chấp nhận.
Thật lòng mà nói, nếu tôi được một người khác giới tỏ tình, chắc tôi cũng sẽ thấy vui và muốn kể cho ai đó nghe.
Có vẻ như những người vốn đã quen với việc được nhiều người theo đuổi thì cách họ xử lý mấy chuyện thế này cũng khác hẳn.
「Shichino đã từ chối tôi hồi năm 3 rồi.」
Vừa dứt lời, Manami bất ngờ đứng bật dậy, cái ghế phát ra tiếng động lớn.
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cô ấy, thì thấy cô ấy chẳng hiểu sao lại đang lườm mình.
Ánh mắt hai bên chạm nhau mấy giây.
Rồi đột nhiên Manami nhào tới, tóm chặt lấy vai tôi và lắc liên hồi.
「Anh đấy nhé! Là bạn trai cũ của tôi mà lại để con bé đó đá là sao hả!!!」
「Cái lý lẽ gì nghe vô lý thế hảaaaa!?!?」
Suýt nữa thì tôi ngã nhào vì lực lắc quá mạnh, may mà còn kịp giữ thăng bằng.
Chưa kịp hiểu mình bị mắng vì chuyện gì, tôi vẫn bị cô ấy lắc đến khô người, cho tới khi Manami khoanh tay lại.
Cô nàng ra vẻ suy nghĩ một lát, rồi mở miệng:
「Nghe rõ đây. Anh dù sao cũng là bạn trai cũ của tôi. Biết điều đó nghĩa là gì không?」
「Không....... Tôi chỉ hiểu theo nghĩa đen thôi chứ còn gì nữa.」
Manami khẽ nhíu mày, xem ra còn có hàm ý khác.
........... Rốt cuộc đây là chuyện quái gì vậy.
Có lẽ là do tôi suy nghĩ không thấu đáo. Dù sao thì Manami giờ đã là sinh viên đại học, chắc cũng trưởng thành hơn trước. Có khi chỉ là tôi không đủ tinh tế để hiểu.
Nhưng khi tôi còn đang vò đầu bứt tai vì mãi mà vẫn không tìm ra đáp án, Manami khẽ hừ một tiếng.
「Ý tôi là, bất kể lý do chia tay là gì, thì hành động của anh vẫn mang theo cả cái tên của tôi đấy.」
「.......... Hả?」
Nghe xong tôi vẫn chẳng hiểu nổi.
「Cho nên khi nghĩ đến chuyện anh bị Shichino-san đá là tôi lại…!」
「A-Ai quan tâm chứ!?! Quá vô lý rồi đấy!」
Đúng là nếu làm chuyện phạm pháp hay vô nhân tính, thì người từng hẹn hò với mình cũng có thể bị người khác nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Nhưng nếu chỉ vì bị người khác từ chối tình cảm mà cũng nói thế, thì chẳng phải người trưởng thành trên đời này đều phải gánh hàng tá cái tên của người yêu cũ hay sao?
Nếu bảo tôi phải cư xử có chừng mực như một con người lý trí thì tôi còn hiểu được. Nhưng cái lý lẽ của Manami thì thật sự không thể chấp nhận được.
Ngay lúc đó, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Manami người đang ngồi trước mặt tôi, hồi cao trung từng được mệnh danh là một trong hai nữ thần của trường.
Nhưng trước đó, biệt danh của cô ấy là―
「―Bạo quân Yuzuki Manami!」
「Anh moi cái biệt danh từ đời nào ra thế hả!」
Bốp! Một âm thanh giòn giã vang lên khi đỉnh đầu tôi bị đập một cú.
Oái. Mấy con gà con lại bắt đầu quay vòng vòng trong đầu tôi nữa rồi. Trong lúc tôi còn đang chào hỏi tụi nó, Manami đã đứng dậy cầm lấy hoá đơn.
Có vẻ đồ uống đã xong, nhân viên vừa gọi tên cô ấy.
Tôi vội vàng đi theo sau, lần này cố không để bị mắng nữa.
Tôi nhận ly cà phê đen, còn Manami thì cầm ly cà phê sữa đá phủ đầy kem tươi rồi chúng tôi cùng bước ra khỏi quán.
Bị cái nóng bên ngoài làm cho choáng váng, tôi nghe Manami thốt lên với giọng cáu kỉnh:
「Chuyện đã thay đổi rồi. Ừm, tôi đã quyết rồi. Thật ra thì đây mới là hợp lý, tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi đó.」
「C-cái gì cơ......?」
Tôi cảm giác như mọi ý kiến của mình đều bị bỏ ngoài tai, câu chuyện cứ thế trôi đi theo ý cô ấy.
Không phải chỉ cảm giác, mà chắc chắn sẽ là như vậy.
「Tôi sẽ lấy việc hẹn hò với anh làm giá trị trao đổi. Tất nhiên mọi chi phí tôi sẽ lo hết.」
「Hả!?!?!? Sao lại thành ra thế này được chứ!」
Tôi ngỡ ngàng đến mức hét toáng lên.
「Có vài lý do nhưng mà, anh vẫn còn thích Shichino-san không phải sao.」
「Tôi không còn thích nữa rồi mà!」
「Vậy sao? Lúc nãy trông anh y hệt hồi còn học cao trung vậy đó.」
「.......C-Cao trung là sao?」
「Ừ, cái mặt của anh lúc nhắc đến Shichino-san vừa nãy ấy, y hệt hồi anh còn thích cô ấy vậy.」
Cảm giác như vừa bị ai ném thẳng quả bóng xoáy vào găng tay mà mình chưa kịp giơ lên đỡ.
Tình cảm dành cho Shichino vốn là chuyện tôi vẫn luôn cố tránh nghĩ đến.
「Anh không định tỏ tình nữa à?」
「........ Chuyện đó thì...」
Thật ra mối quan hệ giữa tôi với Shichino từ khi lên đại học còn thân thiết hơn hồi cao trung.
Đúng như Manami nói, nếu bảo tôi chưa từng nghĩ đến việc tỏ tình lại thì chắc chắn là nói dối.
Nhưng qua cách cô ấy đối xử với tôi hôm nay thì rõ ràng là không có cơ may nào cả.
Trong mắt Shichino, tôi chỉ là bạn, và thậm chí qua từng câu chữ, tôi vẫn cảm nhận được một thông điệp ngầm:「Đừng cố vượt khỏi ranh giới đó nhé.」
Những hành động tưởng chừng như đầy ẩn ý kia, thực ra lúc nào cũng kèm theo một lời phủ nhận khéo léo:「Không phải vậy đâu, đừng hiểu lầm nha.」
Giờ muốn cô ấy nhìn mình như một người khác giới, e là đã quá muộn. Không còn một khoảng trống nào để tôi mơ tưởng đến chuyện hẹn hò.
Có lẽ vì Manami không biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Shichino nên mới nói vậy.
「Tôi không thể để anh, bạn trai cũ của tôi bị Shichino đá đến hai lần được. Thế nên tôi sẽ giúp anh rèn luyện bản lĩnh, đó là đi hẹn hò với anh.」
「Chuyện đó mà cũng phải hẹn hò sao.........?」
「Với anh thì có thể là chuyện nhỏ, nhưng với tôi thì khác.」
「Hai đại mỹ nhân trường hồi đó hoá ra lại không ưa nhau à.」
Hồi cao trung tôi chưa từng nghe tin đồn gì về việc giữa hai người họ xảy ra bất hoà, nhưng bây giờ thì lại thấy cô ấy như đang ôm một mối ganh đua đặc biệt nào đó.
Nhưng Manami lại lắc đầu rất dứt khoát.
「Không có gì đâu. Chỉ là tôi tự để tâm quá mức mà thôi...... Mà nói thật thì bỏ cái biệt danh ngớ ngẩn đó đi nhé, là vì nó vô nghĩa lắm đấy.」
Cô ấy khịt mũi một tiếng đầy chán nản, không phải kiểu khiêm tốn mà là thật sự không thích.
Nếu vậy thì tôi hoàn toàn không hiểu vì sao Manami lại phải nói ra những lời như thế.
Dù sao thì chúng tôi cũng từng là người yêu cũ. Những chuyện tế nhị thế này, chẳng phải nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định sao.
Về phần Manami, biết đâu sau khi cái buổi luyện tập hẹn hò kia kết thúc, cô ấy lại đề nghị:「Thế thì ta đi trả thù Shichino nhé?」Cứ như thế thì tôi chắc chắn sẽ bị từ chối lần nữa, nên tôi xin kiếu.
Trước tiên, tôi phải tách Manami ra khỏi mối quan tâm về Shichino đã.
Và cách hiệu quả nhất lúc này là—
「Tôi thì, vừa mới quen một chị senpai vài ngày trước. Dù sao cũng bị cô ta đá chỉ sau ba ngày rồi.」
Cảm giác như có tiếng rít nhỏ ở thái dương của Manami.
Bản năng đang hét lên bảo tôi phải tránh xa Manami ngay lập tức.
Cô ấy sắp mất kiểm soát thật rồi. Không hiểu sao lại như vậy.
「....... Anh...... Nếu chỉ có Shichino-san thôi thì còn đỡ, vậy mà..........」
「Khoan đã, bình tĩnh đi. Rina-senpai không phải người quen của cô mà.」
Chẳng phải lúc nãy cô ấy từng nói là ghét bị người quen đánh giá còn gì.
Chính vì thế tôi mới đề cập đến Rina-senpai, người mà Manami không hề biết. Thế nhưng điểm bùng phát giận dữ của cô ấy dường như đang đến rất gần.
「Người đó rốt cuộc là người thế nào.........? Nếu là Shichino-san thì còn hiểu được, nhưng nếu anh bị một cô gái lẳng lơ đùa giỡn thì tôi sẽ xóa sạch ký ức về cô ta khỏi thế giới này—」
「B-B-Bình tĩnh đã nào! Đây, đây, đây, xem cái này đi! Người ta siêu xinh luôn đó! Là chị gái xinh xắn dịu dàng lại còn rất chín chắn! Tính cách lại thân thiện nữa đấy!」
Tôi vội vã tìm tài khoản Instagram của Rina-senpai, hiển thị lên màn hình và đưa cho Manami xem.
Nhìn thấy hình ảnh đó, mặt Manami từ cau có dần dần chuyển sang dịu lại. Thật đáng sợ khi nghĩ rằng Rina-senpai có thể xoa dịu cơn giận của Manami chỉ qua màn hình điện thoại.
「....... Ừm, tôi tạm bỏ qua. Nếu là người quen thì khác, nhưng thôi được rồi. Anh đã nói đến mức đó thì chắc hẳn cô ấy cũng là người đàng hoàng.」
「Tôi muốn về quá điii...........」
Tôi lẩm bẩm vì đau bụng, còn Manami thì nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ thắc mắc.
「Hẹn hò với nhau cũng không phải ý kiến tệ đâu. Bỏ qua chuyện của Shichino-san, chẳng lẽ anh không muốn được các cô gái để ý sao? Nếu anh làm quen với chuyện này thì khả năng anh được các cô gái yêu mến sẽ cao hơn đó.」
「Chuyện đó thì, đương nhiên thằng đàn ông nào mà chẳng muốn được các cô gái thích chứ. Nếu ý cô là đang hỏi về cái cảm giác ai cũng có đó, thì câu trả lời là có.」
「Cách nói vòng vo quá đấy. Thẳng thắn thừa nhận với anh bộ khó lắm à.」
「Đừng có bắt nạt tôi quá chứ!」
Tôi phản đối, thì Manami ngập ngừng vài giây rồi thật lòng xin lỗi: 「Xin lỗi. Mỗi người mỗi khác mà.」
Khi tôi còn đang thấy hơi bất ngờ, cô ấy khẽ thở ra một hơi, như lấy lại tinh thần.
「Tôi cũng sẽ thấy tự hào nếu bạn trai cũ của mình được nhiều cô để ý. Với cả, tôi muốn Shichino-san phải công nhận anh, cái người từng quen tôi lâu đến vậy. Bỏ qua chuyện có hẹn hò được hay không, ít nhất chuyện đó chắc vẫn làm được.」
......... Nhưng giả sử tôi có trở nên được gái thích hơn thật, liệu Shichino có thay đổi cách nhìn về tôi không? Tôi từng nghe nói phụ nữ thường bị thu hút bởi những người đàn ông có nhiều đối thủ cạnh tranh, xét từ góc độ sinh học.
Nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ thay đổi chỉ vì thế. Có lẽ vì nghi ngờ hiện rõ trên mặt tôi, Manami nhún vai.
「Tôi thừa nhận việc lôi Shichino-san vào là ích kỷ. Nhưng thật lòng, tôi muốn anh trở thành người đàn ông tốt hơn hiện tại. Dù còn vương vấn ai đó hay muốn tán tỉnh người mới, thì ở tuổi này quen với chuyện hẹn hò một chút vẫn tốt hơn mà.」
「Cái gọi là quen với chuyện hẹn hò đó, có ích đến thế sao?」
「Tôi nghĩ là có. Khi quen với việc hẹn hò, anh biết sẽ sinh ra thứ gì không? Chính xác, đáp án là sự tự tin.」
「Ơ, tôi còn chưa trả lời gì mà.」
Tôi bối rối đáp lại, còn Manami thì cười: 「Vì tôi thấy chuyện sẽ trở nên phức tạp ấy mà.」 Thật đáng ghét là câu nói đó lại chẳng sai.
「Phụ nữ dễ bị thu hút bởi người đàn ông có sự bình tĩnh, tự tin. Giống như đàn ông các anh thường bị hút về phía những cô gái xinh đẹp hơn vậy đó.」
「Chỉ vì ngoại hình thì không—」
「Đương nhiên rồi, con gái cũng không chỉ thích mỗi sự tự tin. Nhưng tôi nghĩ đó là một yếu tố không thể phủ nhận.」
Có lẽ đúng thật, nếu chỉ là một trong những yếu tố thôi thì cũng có thể chấp nhận được. Khi được hỏi giữa người có sự tự tin, bình tĩnh và người không có, phần lớn người ta sẽ chọn người có sự tự tin, đó cũng là điều hợp lý.
「Có hai cách để tạo ra sự tự tin đó. Hoặc là có được từ những thành công, hoặc là học được cách xử lý từ những thất bại.」
「Vậy là phải hẹn hò thành công thật nhiều sao!」
「........ Có lý do tôi cố tình đề xuất việc làm quen với những tình huống như vậy.」
「Hửmm?」
「Dù có đần đến đâu đi nữa, ngay khi thất bại mà bị người ta chỉ ra thì sẽ nhận ra thôi.」
............... Có vẻ tôi thuộc loại đần độn đến mức phải bị chỉ thẳng mặt mới nhận ra ấy rồi.
「Anh sẽ thất bại nhiều với tôi, rồi học được cách xử lý đấy.」
「Chỉ cần trải qua nhiều thất bại, sẽ trở thành người đàn ông có bản lĩnh. Thì ra là vậy.」
Quả thật, nếu vậy thì cả hai bên đều có thể hưởng lợi ít nhiều.
Manami nở nụ cười đầy tự tin hướng về tôi.
「Thế nào? Tôi nghĩ chuyện này không tệ đâu ha.」
「....... Tôi hiểu rồi, nếu là vậy thì được.」
「Quyết định vậy nhé.」
Manami chạy tới trước mặt tôi rồi quay ngoắt lại.
Cô ấy đặt tay lên hông, miệng cười mỉm thật tươi.
「Chuyện tình của anh, trước mắt để tôi làm đạo diễn cho nhé!」
Trên đầu Manami, mặt trời rực rỡ tỏa sáng.
Tôi nheo mắt nhìn cảnh tượng ấy.
Không phải vì chói mắt, mà vì nó gợi nhớ lại những ngày tháng thời cao trung. Khiến tôi bất giác thấy hoài niệm.
Ngày mà chúng tôi bắt đầu mối quan hệ tình cảm giả tạo. Liệu sự trùng hợp khi nhớ lại lời hẹn ước ngày ấy có phải là ngẫu nhiên.
「Anh không đổi tài khoản LINE chứ?」
Bất chợt Manami hỏi tôi, với ánh mắt trong sáng như ngày nào.
「Ừ, vẫn thế.」
Tôi đáp lại, và Manami lập tức lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
「Rồi, bỏ chặn rồi đó.」
「C-cảm ơn.」
Nói lời cảm ơn sao mà thấy kỳ kỳ.
Lúc phát hiện mình bị chặn, tôi đã khá sốc.
Vậy mà giờ lại được gỡ chặn một cách nhẹ tênh thế này.
Tôi chợt tự hỏi, tại sao cô ấy lại chặn tôi ngay từ đầu? Nhưng rồi nghĩ đến việc chắc chắn sẽ bị nói:「Đúng là đồ đàn ông nhỏ nhen」 Nên tôi quyết định không hỏi.
「Quên nói này.」
Manami tiến lại gần, dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào ngực tôi.
「Dù có thế nào cũng đừng có yêu tôi đấy nhé? Đối đáp lần này không phải để phục vụ mục đích đó đâu nha.」
「Tôi phải bị cảnh báo bao nhiêu lần nữa đây......」
「Vì― chúng ta vốn dĩ là giả tạo mà, đúng không?」
Manami nói như thể chẳng có gì to tát, rồi quay người lại, nhấp một ngụm cà phê sữa.
Tôi cũng làm theo, đưa ly cà phê đen lên miệng.
―Phải rồi.
Trong ký ức của chúng tôi, chẳng có vị ngọt nào của tình yêu thật sự cả.
........ Tự nhủ như thế là điều kiện để chia tay.
Và tình huống hiện tại, lại trùng khớp với điều kiện khi bắt đầu mối quan hệ ấy.
Không rõ Manami có còn nhớ lời hẹn ước đó hay không.
「....... Không phải anh không uống được cà phê đen à?」
「........ Tôi đã vượt qua được rồi.」
「....... À, thế à. Trước hết hãy bắt đầu từ mấy chuyện nhỏ như thế đi.」
Manami đáp lại với vẻ mặt thất vọng.
Còn cái sĩ diện của tôi lại một lần nữa kết thúc trong thất bại.
① Câu gốc: 「泣きっ面に蜂すぎる」 → Đây là một thành ngữ tiếng Nhật. Nghĩa: Cứ như là khuôn mặt đang khóc lại bị ong chích thêm quá mức vậy. Câu này thường được dùng trong hoàn cảnh ai đó đã gặp chuyện tồi tệ, lại còn bị thêm chuyện tồi tệ khác ập tới liền sau đó. Về mặt ý nghĩa thì cũng tương đồng với một số thành ngữ như: — Hoạ vô đơn chí. — Đã nghèo còn gặp cái eo. — Chó cắn áo rách. Đoạn này ám chỉ rằng Main vừa bị mất 40.000 yên vừa bị Shichino từ chối tình cảm một cách phũ phàng. ② SNS là viết tắt của Social Networking Service, nghĩa là dịch vụ mạng xã hội. SNS (エスエヌエス) dùng để chỉ chung các nền tảng như: Instagram Twitter (nay là X) Facebook LINE (rất phổ biến ở Nhật) TikTok, v.v.