Zenos đã bị đuỏi khỏi tổ đội, lê bước dọc theo góc phố thê lương. Theo bản năng, cậu giật lấy cổ áo của chính mình, cảm nhận không khí buổi đêm đầy ắp những linh cảm ớn lạnh.
“Tôi phải làm gì bây giờ…?”
Kể cả khi bây giờ cậu muốn gia nhập một tổ đội khác, cậu cũng không thể nộp đơn tuyển dụng ở bang hội bởi cậu thiếu chứng chỉ chính thống cho trị liệu sư.
Bên cạnh đó, cậu vừa mới bị phản bội bởi những người đồng đội mà cậu tin tưởng, nên suy nghĩ nơi mà mình thuộc về lại là một gánh nặng. Điều đó, cậu đã sống như một mạo hiểm giả kể từ khi rời khỏi khu ổ chuột, nên cậu chẳng còn biết cách sống nào khác.
Cậu định tìm một nơi nào đó để ăn và nghĩ về những điều đó khi–
“Tên khốn! Sao mày dám bắn giết hàng hoá của tao? Bọn tao đang định sẽ bán con nhóc đó với giá cao!”
“T-Tôi xin lỗi! Con nhóc đó đang cố chạy trốn!”
Tiếng quát tháo của mấy tên đàn ông vọng lại phía sau con phố.
Tò mò, Zenos tiến về phía con hẻm đó.
Sau khi đến khoảng cách khá gần, cậu thấy một bóng hình nhỏ bé nằm liệt trên mặt đất, cùng với đó là hai tên đàn ông hung hãn đứng cạnh.
Cô gái khoác trên mình bộ đồ dơ dáy và đã ở ngưỡng cửa tử. Từ ngoại hình cho thấy đó là một cô bé nhỏ nhắn và đỉnh tai hơi nhọn. Đó có lẽ là elf.
Elf là chủng tộc hiếm có đến từ phía bắc, đôi khi lang thang về phía thủ đô hoàng gia.
“Tch… Vô phương cứu chữa rồi. Mày đang làm gì với con elf quý giá của bọn tao đây?”
“T-Tôi… xin lỗi…”
“Này, mấy người đang làm gì vậy chứ? Bắn mũi tên vào một đứa trẻ ư?”
Khi Zenos hét to, tên đàn ông đó nhìn trừng trừng vào cậu.
“Hả? Đây là nô lệ của bọn tao. Người ngoài đừng nên chen vào.”
Zenos hướng về phía gương mặt trắng bệch của cô gái rồi đưa những đồng tiền vàng mà cậu nhận được từ Aston như là khoản phí từ biệt.
“Vậy tôi sẽ mua cô ấy. Bằng này đủ chưa.”
“Hả? Mày bị đần à? Cô ta sớm muộn gì cũng…”
“Này, im đi. Được đấy chứ. Hắn ta đã trả tiền rồi đúng không? Đằng nào cô ta cũng không sống nổi, tốt nhất là lấy ít tiền từ việc này đi.”
Những tên đàn ông khác lao vào, cướp lấy những đồng tiền vàng từ tay Zenos rồi bỏ chạy.
Zenos bất ngờ cúi xuống bên cô gái đang nằm gục xuống.
“Này, em có sao không?”
“A…ư…”
Đôi mắt cô gái trống rỗng, mấp mé miệng.
“Có phải…em… sẽ chết không…?"
“Em sẽ ổn thôi. Vết thương này chẳng đáng là bao. Đừng lo lắng.”
“Điều đó… là bất khả thi…”
“Thật ra, anh đã chữa xong vết thương, nên em có thể nói chuyện bình thường được rồi.”
“Ể…?”
Cô gái trợn to mắt rồi từ tốn ngồi dậy.
“Ể? Không đau chút nào. Còn không có máu… Tại sao chứ?"
Zenos đáp lại cô gái, người đang nhìn vào mũi tên nằm bên cạnh cô đầy hoang mang.
“Anh là trị liệu sư. Anh đã rút mũi tên ra và đóng vết thương lại bằng ma pháp trị thương.”
“Em cứ nghĩ chắc chắn sẽ chết rồi chứ.”
“Hahaha. Em chỉ đang phóng đại vết xước cỏn con đó thôi.”
“Một vết xước…? T-Tuyệt thật đấy…”
Cô gái ngạc nhiên và liên tục cúi đầu trước Zenos.
“Cảm ơn anh. Cảm ơn anh.”
Cõ lẽ vì nhẹ nhõm, nước mắt cứ thế trào ra từ đôi mắt của cô gái.
Đã rất lâu rồi cậu mới được cảm ơn vì đã chữa trị cho ai đó.
Aston và những người khác đã không tin vào việc cậu có thể lập tức sử dụng ma pháp trị thương sau khi luyện tập cực khổ. Họ chắc hẳn còn không để ý bởi vì cậu lúc nào cũng chữa trị tất cả những sát thương trong suốt trận đấu, và giờ đây cậu nghĩ về nó, cậu luôn bị tách biệt khỏi họ, ở căn phòng và bàn ăn hoàn toàn khác biệt, và còn chẳng có cơ hội để giải thích.
Cậu đã làm việc chăm chỉ, nhưng bây giờ cậu nghĩ về nó, cậu đã bị đối xử tệ hại.
“Không có gì. Quan trọng hơn, mấy tên đàn ông kia là người buôn nô lệ à?”
“V-Vâng. Em bị bắt từ ba ngày trước… Em nhìn thấy cơ hội để chạy trốn, nhưng họ đã tìm thấy em…”
“Tên em là gì?”
“…Lily.”
Cô gái trả lời với đôi mắt cụp xuống, rồi sau đó ngại ngùng hỏi.
“Còn về tiền…”
“Ý em là mấy đồng tiền vàng anh trả cho chúng ban nãy sao? Đừng quan tâm đến nó, chỉ là mấy đồng tiền lẻ thôi mà.”
Thứ tiền lương nó giữ để làm gì. Cậu thấy vui khi có thể dùng nó để giúp đỡ ai đó.
“Thế còn anh thì sao?
“Anh là Zenos.”
“Anh là một trị liệu sư nổi tiếng ạ?”
“Không có chuyện đó đâu. Anh còn chẳng có bằng cấp chính thống, ma pháp trị liệu là tự học thôi.”
Bởi vì xuất thân của cậu, cậu còn chẳng được đăng ký chính thức như một thành viên tổ đội và không được phép đồng hành cùng họ đội hình chính thức. Nói cách khác, trị liệu sư Zenos chưa bao giờ xuất hiện trong hồ sơ chính thức.
“Nhưng mà, sẽ xui lắm nếu lại bị bắt bởi mấy kẻ buôn nô lệ. Nhà em ở đâu? Anh sẽ đưa em về nhà.”
“… Em không có nhà.”
Lily lắc đầu. Vậy ra cô bé là trẻ mồ côi vô gia cư. Cô gái đang ở tình trạng giống hệt với cậu ấy trong quá khứ. Một cô elf hiếm sống trên đường phố chắc cũng có hoàn cảnh riêng, nhưng cậu sẽ không tò mò những điều không cần thiết.
“Đó là vấn đề đấy.”
Zenos nói với nụ cười gượng. Nghĩ về nó, anh cũng chẳng còn nơi nào để về.
Đột nhiên, bụng Lily kêu lớn.
Zenos mỉm cưới với cô gái đang xấu hổ.
“Giờ hãy kiếm cái gì bỏ bụng thôi nào, Lily.”