WN - Chương 03: Mở phòng khám trị liệu sư chợ đen.

Sau đó, Zenos đưa Lily theo cùng đến một quán ăn rẻ tiền ở ngoại ô thị trấn.

“Ngon quá…!”

Lily vô tình thốt lên trong khi cô nếm thử thịt thỏ dại hầm.

Cô dúi mặt vào chiếc đĩa hầm và nhai tóp tép thức ăn đầy thích thú, trông như chú cún con vậy.

Zenos tự hỏi rằng nơi nào là thích hợp nhất để để cô ở lại trong tương lai. Nhà thờ trong thị trấn thì cần thư giới thiệu, mà Zenos, người đến từ khu ổ chuột, lại không đủ khả năng cho việc đó. Trại trẻ mồ côi trong khu ổ chuột sẽ chấp nhận cô, nhưng nơi đó trên thực tế lại là ổ buôn người. Cậu thấy chán nản khi nghĩ về việc một người tộc elf sẽ bị đối xử thế nào tại đó.

Khi cậu đang lo lắng, Lily bất ngờ cất tiếng.

“Zenos, giờ anh đang làm gì…?”

“Thực ra, anh cũng mới bị đuổi khỏi tổ đội của mình xong. Không giống như anh có bất kỳ nơi nào để đi, nhưng anh có một vài ý tưởng.”

“Ý tưởng?”

“Ừ, anh đang nghĩ về việc mở một phòng khám.”

Bởi vì cậu không có chứng chỉ, nên không thể đăng ký chính thức.

Nó sẽ là một thế giới ngầm, một phòng khám “trị liệu sư chợ đen”.

“Khi anh chữa cho Lily, em đã đã nói cảm ơn. Điều đó làm anh rất vui.”

Ngay từ đầu, cậu đã tự học ma pháp trị liệu bởi cậu muốn chữa trị cho những con người bị áp bức trong khu ổ chuột, và cũng bởi vì cuộc gặp gỡ với một trị liệu sư nào đó. Khi còn ở tổ đội của Aston, cậu chẳng có lấy một lời cảm ơn, nó giống cái cảm giác như thể cậu đã bị lãng quên từ lâu.

Lily đã gợi nhớ cậu về điều đó. Khi cậu nói với cô ấy điều này, Lily nhìn thẳng vào cậu rồi nói.

“Em cũng muốn giúp.”

“Hả?”

“Lily cũng sẽ phụ giúp cho phòng khám. Trị liệu sư chợ đen nghe thật ngầu. Zenos cũng rất ngầu.”

“À, nhưng…”

Mở một phòng pháp mà không có bằng cấp, nghiêm túc mà nói thì, bất hợp pháp.

Cậu chẳng còn gì để mất, nhưng cậu lại thấy miễn cưỡng khi nhận một đứa trẻ ngây thơ.

Tuy nhiên, Lily dường như sẽ không bỏ cuộc.

“Zenos đã mua Lily. Zenos là chủ nhân của em. Nên là, em cũng sẽ đi theo Zenos.”

“Anh chỉ đang cố giúp em thôi.”

“Em hiểu rồi…Anh đã mua Lily mà chẳng có mục đích và sẽ vứt bỏ em…”

“Đừng nói mấy lời gây hiểu làm như thế chứ…?”

Bỏ qua qua việc làm cách nào mà cô ấy lại học được những từ này, cậu không thể bỏ rơi một đứa trẻ tộc elf hiếm có. Zenos quyết định sẽ chăm sóc Lily một thời gian, với điều kiện họ sẽ tìm một nơi ở an toàn cho Lily cư trú.

Đôi mắt Lily sáng rực.

“Thật sao ạ? Em hạnh phúc lắm! Lily cũng sẽ phục vụ chủ nhân hết mình.”

“Đây là lý do anh bảo em đừng nói mấy thứ dễ gây hiểu lầm đấy, phải không?”

Trong khoảnh khắc tiếp theo—

Cánh cửa quán ăn mở ra với tiếng ồn ào, rồi một người đàn ông ngã vào.

“T-Tôi xin lỗi. Cho tôi nước, làm ơn!”

Người đàn ông nhăn mặt trong đau đớn chảy nước mắt, đến cả thở cũng khó.

Xem xét kỹ hơn, vai và tay trái của người đó bị sưng đỏ lên, và mộ vài bộ phận đã bị cháy.

Không có khách hàng nào khác, và chủ quán thì đang lang thang.

Zenos đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Tay anh bị sao thế?”

“À, không có gì đâu. Nước, làm ơn…”

Người đàn ông cọ má. Anh ta có vẻ là được lai tạo bởi thằn lằn và con người.

Thay vì nước, Zenos nhắc cánh tay của anh ta lên.

“Là vết thương từ ma pháp hệ hoả. Và nó là ma pháp bậc cao.”

“Ừ, tôi biết cánh tay này đã sớm tàn tật rồi.”

“Đừng bi quan thế chứ. Tôi sẽ không gọi nó là vết thương nhẹ, nhưng nó chỉ là chấn thương cỏn con thôi.”

“Hả? Cậu đang nói gì thế…?”

Tuy nhiên, vết thương khá sâu.

Để chữa khỏi hoàn toàn, thì cũng cần dùng những câu thần chú.

“<Chữa trị>”

Khi Zenos niệm chú, cánh tay người đàn ông được bao bọc bởi một luồng sáng trắng.

Khi thứ ánh sáng đó biến mất, vết cháy cũng hoàn toàn biến mất.

Người đàn ông ngỡ ngàng không cất lên câu.

Cuối cùng, anh ta cũng thốt lên.

“Cậu vừa làm gì thế? Cậu là ai…?”

“Zenos là một trị liệu sư chợ đen tuyệt vời.”

Vì một vài lý do, Lily ưỡn ngực tự hào.

“Dẫu vậy anh còn chưa mở phòng khám mà.”

“À, đúng rồi.”

“Zenos, trị liệu sư chợ đen… Tôi không có ý kiến gì với một trị liệu sư tuyệt vời như vậy. Tôi sẽ nhớ tên cậu, cảm ơn vì đã cứu tôi.”

Người đàn ông cảm ơn cậu rồi nhanh chóng đi khỏi quán ăn.

Anh ta bất ngờ xuất hiện và biến mất như một cơn gió nên Zenos không biết chuyện gì đã xảy ra, Nhưng từ giờ phút này, cậu quyết định sẽ tập trung vào việc kinh doanh của chính mình.

“Được rồi, Lily. Chúng ta sẽ đi kiếm một khu đất chứ?”

Kể từ bây giờ, cậu sẽ sống trong thư thái, không cần lo nghĩ về quan điểm của người khác.