Dạ Lan đến căn cứ Người Gác Đêm điểm danh đây.
Chủ yếu là vì có bạn bè đang chờ mình ở bên đó.
Ví dụ như Linh Miêu và Bạch Ngư, ừm, hình như cũng chỉ có hai người họ thôi.
Hôm nay vẫn phải thân mật với mấy bé đáng yêu đó, à không, là học tập mới đúng.
Còn Dạ Tinh thì ở nhà thân mật lười biếng với Liên Hoa.
Có hai cơ thể tiện hơn khối so với mấy bậc thầy quản lý thời gian còn gì?
Một hồn hai thể đúng là điều ước tuyệt vời nhất!
Một lúc sau, Dạ Lan đến căn cứ Người Gác Đêm.
Trên đường đi, cô bé bắt gặp chị gái của Bạch Ngư – Bạch Đồ.
“Tiền bối Bạch Đồ, chào buổi trưa ạ.”
Dạ Lan chào một cách rất tự nhiên.
“Chào buổi trưa, Dạ Lan. Hôm nay cũng đến chơi với Bạch Ngư à?” Bạch Đồ xoa cái đầu nhỏ của Dạ Lan, nở một nụ cười rất đẹp.
Quả là mỹ nhân băng giá, lúc cười lên cũng đẹp đến nao lòng.
“Vâng ạ~ Tiền bối Bạch Đồ lại đi làm nhiệm vụ ạ?”
“Không, Thái Tuân với mọi người bảo giật được vé concert, định rủ chị đi xem.”
“Buổi hòa nhạc ạ, nghe có vẻ hay đấy chứ.”
Dạ Lan nhớ lại.
Trong ấn tượng của cô bé, concert là một sự kiện rất náo nhiệt, dường như chỉ những ca sĩ nổi tiếng mới có thể tổ chức hoạt động quy mô lớn như vậy.
Dạ Lan tuy bình thường cũng nghe nhạc nhưng chưa từng đi xem concert bao giờ.
Nếu phải nói lý do, đó là vì cô bé sợ đám đông.
Những nơi quá đông người, cô bé không đủ can đảm để đến, đặc biệt là khi chỉ có một mình.
“Là ở sân khấu trung tâm thành phố ạ?”
“Ừ, nghe nói chỉ những Ca Cơ siêu nổi tiếng mới được biểu diễn trên sân khấu đó. Thái Tuân và Bốc Kiệt có vẻ rất phấn khích, chắc là Ca Cơ mà họ yêu thích.”
“Vậy ạ~”
Nhắc đến sân khấu lớn ở trung tâm thành phố, Dạ Tinh đã từng đến sân khấu của thành phố Thượng Hợp.
Lúc đó tuy rất căng thẳng, không để ý nhiều đến chi tiết, nhưng chỉ cần nhớ lại một chút là có thể nhận ra không gian ở đó thật sự rất lớn, có thể chứa được cực kỳ nhiều người.
Liên Hoa cũng từng ao ước được đứng trên sân khấu đó.
Không biết sân khấu trung tâm của thành phố Vân Trường sẽ lớn đến mức nào nhỉ?
Dạ Lan bỗng có chút tò mò.
Sau này có dịp sẽ đến xem thử.
“Dạ Lan, em muốn đi không? Chị có thể nhường vé cho em nhé.” Giọng của Bạch Đồ cắt ngang dòng suy nghĩ của Dạ Lan.
“Ể?” Dạ Lan hoàn hồn, vội vàng lắc đầu nói: “Dạ không cần đâu ạ, sau này có dịp em sẽ đi cùng bạn bè. Tiền bối Bạch Đồ cứ đi thư giãn đi ạ.”
“Vậy được rồi, nếu đổi ý thì cứ bảo chị nhé.”
“Vâng…”
Sau đó Bạch Đồ liền rời đi.
Dạ Lan nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, chìm vào suy tư.
Bạch Đồ thật sự là một thiếu nữ xinh đẹp hoàn hảo, ngoài lạnh trong nóng, quả nhiên rất dịu dàng.
Quả không hổ là chị gái của Bạch Ngư nhỉ?
Yêu quá đi mất.
Nhưng Dạ Lan là một loli-con chân chính, sẽ không bị một thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ đâu.
Đương nhiên, nếu có thiếu nữ xinh đẹp nào cứ nằng nặc đòi thân mật với mình, e là Dạ Lan cũng không từ chối được.
Dù sao thì cơ thể con gái vừa mềm mại vừa thơm tho, Dạ Lan khá là thích cảm giác đó.
“Ừm~ cứ đến chỗ Bạch Ngư trước đã.”
Trên đường đi.
Dạ Lan gặp một người đàn ông có dáng đi thong dong, hình như là Vương Triều, người đã dạy cô câu “à đúng đúng đúng”.
Người này cũng từng xuất hiện trong sự kiện Siêu Tân Tinh do Liên Hoa gây ra.
Lúc này Vương Triều cũng chú ý đến Dạ Lan.
“Ồ hô~ Chào buổi sáng, nhóc con.”
“Không sớm nữa đâu tiền bối, bây giờ là buổi trưa rồi ạ.”
“Haizz~ kệ đi, anh chỉ muốn nói là sau này nếu nhóc định dùng Tinh Thần thì có thể báo trước cho anh một tiếng được không, chứ tự nhiên trong đầu hiện ra một đoạn ký ức xa lạ đáng sợ lắm, anh còn tưởng mình bị Tinh Thực ô nhiễm rồi chứ.”
Dạ Lan ngượng ngùng gãi đầu.
“Ưm, xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.”
“Không sao, anh lại thấy khá thú vị, nghĩ đến việc mọi chuyện đã xảy ra lại có thể giải quyết như vậy, cũng hay phết.”
Vương Triều xoa cằm, nhớ lại.
“Nhớ năm đó, lúc tham gia sự kiện Tinh Thực kia, anh đã phải sống sót trong thành phố kinh hoàng đó suốt cả một tháng trời. Tên Mặc Đồ kia lúc đầu cũng chẳng có tác dụng gì lớn, khiến cho Người Gác Đêm trong cả thành phố suýt thì bị tiêu diệt hết. Cuối cùng vẫn phải dựa vào anh hiến tế tất cả đồng đội mới kết thúc được sự kiện, kết quả cũng chỉ chém được con rối quan trọng nhất.”
Nghe vậy, ánh mắt Dạ Lan lập tức trở nên kỳ quái, cô bé cạn lời nhìn Vương Triều đang lẩm bẩm.
Hóa ra con rối của Liên Hoa là do anh chặt đứt à?
Giờ về mách Liên Hoa để chị ấy biến anh thành con rối luôn... Đùa thôi.
Dạ Lan không phải là người vô lý như vậy.
Dù sao thì Người Gác Đêm chỉ muốn ổn định trật tự, Vương Triều không ra tay với Liên Hoa đã là tạ ơn trời đất rồi.
Con rối Tiểu Liên bị Người Gác Đêm Vương Triều phá hủy, cũng do Người Gác Đêm Dạ Lan sửa chữa, có lẽ cũng coi như là nhân quả luân hồi.
“Nói mới nhớ, con bé gây ra Tinh Thực đó cuối cùng thế nào rồi?” Vương Triều hỏi.
“Em không biết.”
*Câu trả lời chất lượng cao.jpg*
Dạ Lan sẽ không đời nào nói cho bất kỳ ai về tình hình của Liên Hoa, đặc biệt là Người Gác Đêm.
Vương Triều cũng không hỏi thêm nữa.
Anh vốn dĩ không phải kiểu người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế phải hỏi cho ra nhẽ, dù sao kết cục tốt là được, cứ mặc kệ là xong thôi.
“Vậy được rồi, anh đi trước đây. Nếu có ai trong Người Gác Đêm bắt nạt nhóc thì cứ réo tên anh, anh đánh nhau khỏe lắm đấy.”
“Vâng ạ~”
Vương Triều xoay người rời đi, nhìn cái dáng vẻ đó chẳng giống một Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật đứng trên đỉnh cao chút nào.
Nhưng mà, tính cách anh ta lại khá tốt, nói chuyện cũng không khó khăn gì.
Hiếm khi Dạ Lan không cảm thấy chút khó xử nào.
Không lâu sau, Dạ Lan đến phòng của Linh Miêu rồi bước vào.
“Linh Miêu, Bạch Ngư, chào buổi trưa.”
Hai cô bé loli trong phòng lập tức quay đầu lại, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ vui mừng.
“Ồ~ Dạ Lan cuối cùng cậu cũng đến rồi meo, dậy muộn à?”
“Dạ Lan, chào buổi trưa nhé.”
Dạ Lan đến ngồi xuống bên cạnh hai người, cười ngượng ngùng.
“Ừm, vì hơi mệt nên mình ngủ quên mất.”
Linh Miêu nghiêng đầu, trong mắt bỗng lóe lên tinh quang, như thể nghĩ ra điều gì đó.
“Sao lại mệt vậy meo? Có phải tối qua đã làm chuyện gì mờ ám không, nào, để tớ kiểm tra cơ thể cho, để tớ coi coi!”
“Đừng mà Linh Miêu!”
Dạ Lan nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt đang sáp lại của loli Linh Miêu ra, có hơi không chịu nổi sự nhiệt tình của bé loli tệ tính này.
May mà bên cạnh còn có một bé Bạch Ngư.
Bạch Ngư kéo Dạ Lan lại gần mình, bất đắc dĩ nhìn Linh Miêu, trách móc: “Linh Miêu, đừng bắt nạt Dạ Lan tùy tiện như vậy chứ.”
“Ư meo~ Thôi được rồi.”
Linh Miêu khẽ thở dài một hơi, có chút tiếc nuối.
Bây giờ vẫn chưa tìm ra điểm yếu của Bạch Ngư.
Nhẫn nhịn!
Dạ Lan vô cùng cảm động.
Quả nhiên Bạch Ngư mới là loli đáng yêu nhất!
Điều này khiến Dạ Lan liên tưởng đến Liên Hoa đang biểu diễn kịch rối ở nhà, tính cách cũng rất ngoan ngoãn.
Hai người họ... chắc là hợp nhau nhỉ?
Không biết Bạch Ngư có thích kịch rối không.
Nếu thích thì Dạ Lan có thể giới thiệu cho Liên Hoa, như vậy chị ấy sẽ có thêm một khán giả nữa.
Ừm~ đúng là một ý kiến hay.
Lúc này, giọng của Linh Miêu cắt ngang dòng suy nghĩ của Dạ Lan.
“Nè meo, Dạ Lan, Bạch Ngư, hai cậu có hứng thú với buổi hòa nhạc không?”
Buổi hòa nhạc?
Dạ Lan hoàn hồn, bất giác nhớ đến cuộc nói chuyện với Bạch Đồ lúc nãy.
Chắc là đang nói cùng một chuyện đây mà?