Căn cứ Người Gác Đêm.
Dạ Lan cùng Linh Miêu và Bạch Ngư vừa xem xong buổi livestream concert của Thanh.
Tín hiệu livestream vừa ngắt, buổi concert cũng chính thức khép lại một cách trọn vẹn.
“Phù~”
Linh Miêu đặt xuống hai cây lightstick đang phát ra ánh sáng xanh trong tay.
Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu vẫn còn ửng hồng của cô bé, có vẻ như Linh Miêu vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được.
“Phù phù meo~ Giọng hát của Thanh quả nhiên là tuyệt cú mèo, tớ muốn đến tận nơi xin chữ ký của chị ấy quá, tiếc là không săn được vé concert...”
Bạch Ngư an ủi: “Lần sau nhất định sẽ săn được mà.”
“Lần sau là phải đợi đến bao giờ nữa chứ? Concert của Thanh hiếm lắm mới có một lần đó meo, cũng không biết lần tới sẽ tổ chức ở đâu, lỡ như xa quá thì tớ chắc chắn không đi được rồi.”
Linh Miêu chán nản gục mặt xuống bàn, hai má bẹp dí, biến thành một con mèo phế vật mất rùi.
Bạch Ngư đặt tay lên đầu Linh Miêu rồi xoa nhẹ.
Mặc dù Bạch Ngư trông còn nhỏ hơn cả Linh Miêu, nhưng cảnh tượng này lại tạo ra ảo giác như một người chị đang dỗ dành cô em gái của mình.
Bạch Ngư cũng có thể hiểu được cảm xúc của Linh Miêu.
Vừa nãy, chính cô bé cũng đã đắm chìm trong giọng hát của Thanh.
Ngay cả một người lần đầu xem concert như cô mà cũng có xúc động muốn đến tận nơi gặp Thanh, thì nói gì đến Linh Miêu vốn đã là fan của chị ấy.
Nữ ca sĩ đó quả là lợi hại, thảo nào lại có nhiều người hâm mộ đến vậy.
Bạch Ngư thầm nghĩ.
Không biết Dạ Lan thì nghĩ sao nhỉ.
Nghĩ vậy, Bạch Ngư nhìn sang Dạ Lan bên cạnh và phát hiện cô ấy có vẻ đang ngẩn người.
“Dạ Lan, cậu sao thế?”
“Ể? Không, không có gì đâu.”
Dạ Lan lắc đầu, tỉnh táo lại từ trạng thái thẫn thờ.
Thấy bộ dạng này của cô, Bạch Ngư không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Dạ Lan đang nghĩ chuyện gì quan trọng sao?”
“Ừm~ Chỉ là hơi lơ đãng một chút thôi, đừng để ý nha~”
“Vậy sao?”
Bạch Ngư trầm ngâm.
Cô cảm thấy Dạ Lan không đơn giản chỉ là lơ đãng, nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Thế nhưng Linh Miêu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Dạ Lan.
“Sốc tận óc meo! Vừa nãy lúc xem concert của Thanh mà cậu dám lơ đãng hả? Đây là một sự bất kính nghiêm trọng đấy!”
“Ể? Ể? Đâu có đâu.” Dạ Lan vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Thế nhưng Linh Miêu đã lao thẳng tới, đè cô bé Dạ Lan tội nghiệp ngã xuống sàn với vẻ mặt vừa hung dữ vừa đáng yêu, để lộ cả chiếc răng nanh nhọn hoắt.
“Thế thì nói nghe xem nào meo, concert của Thanh thế nào?”
“Ừm... rất tuyệt, rất hay ạ!”
“Qua loa quá đi meo! Phải chi tiết hơn nữa!”
“A, cái này, cái này, nhưng mà tớ chỉ biết nói vậy thôi, bảo tớ dùng lời lẽ hoa mỹ để diễn tả thì chịu chết~”
Cũng giống như đa số mọi người, khi thấy cảnh tượng gì đó gây sốc thì sẽ buột miệng thốt lên mấy từ đơn giản như “Vãi, đỉnh thật” để bày tỏ cảm xúc của mình.
Đâu phải ai cũng là nhà phê bình nghệ thuật đâu chứ.
Gặp được thứ mình thích mà phải dùng cả một bài văn dài để diễn tả thì thật không thực tế chút nào.
Nhưng mà...
Vừa nãy lúc xem concert của Thanh, Dạ Lan đúng là có một khoảng thời gian bị lơ đãng.
Nguyên nhân đến từ phía Dạ Tinh.
Cũng có một cô gái lợi hại khác đang cất tiếng hát, giọng ca ấy còn lấn át cả tiếng hát của Thanh, đồng thời ảnh hưởng đến cả hai cơ thể của Dạ Tinh Lam.
Sau khi nghe qua cả hai giọng hát, so với Thanh, Dạ Lan lại yêu thích giọng ca của nữ ca sĩ trong đoàn kịch hơn.
Cảm giác như cả linh hồn cũng đắm chìm vào đó vậy~
Tất nhiên, Dạ Lan chỉ dám nghĩ vậy trong lòng.
Nếu nói trước mặt Linh Miêu rằng có một nữ ca sĩ còn lợi hại hơn Thanh, e rằng sẽ giẫm phải bom ngay lập tức.
Dạ Lan sẽ không làm chuyện thiếu EQ như vậy đâu.
Nhưng có vẻ Linh Miêu không định tha cho cô dễ dàng như vậy.
Thanh chỉ là cái cớ, xô ngã Dạ Lan để ngắm nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô mới là mục đích thật sự!
Đúng là một bé loli ranh mãnh.
Thế nhưng con mèo Linh Miêu ranh mãnh này dường như đã quên mất bên cạnh còn có một Bạch Ngư thề sẽ bảo vệ Dạ Lan.
Thấy Dạ Lan bị Linh Miêu đè ngã, Bạch Ngư liền đi ra sau lưng Linh Miêu, dùng hai tay chọc lét vào chiếc eo nhỏ của cô bé.
“Chọc lét nè~”
“Ư meo! Ha ha ha~ đừng chọc, nhột quá đi~ A ha ha ha~”
Linh Miêu nhanh chóng rời khỏi người Dạ Lan, quay người ngã lăn ra một bên giả chết, lại trở thành một con mèo phế vật.
“Haiz~”
Dạ Lan ngồi dậy, trong lòng chỉ còn lại sự bất lực.
Cô đang nghĩ không biết khi nào mình mới có thể phản khách vi chủ?
Lần nào cũng bị một cô bé nhỏ tuổi hơn mình đè ngã thì mất mặt quá.
Loli cũng không thể muốn làm gì thì làm được.
Huống chi Dạ Lan cũng là một bé loli.
Thích thú lắm sao?
Ừm… quả thật là có một chút, cái cảm giác kích thích khi bị con gái nhào vào người cũng tuyệt lắm, hương thơm thanh khiết thoang thoảng cùng với hơi thở của loli len vào mũi, ngay cả nhịp tim cũng không kìm được mà đập nhanh hơn.
Nói cách khác, Dạ Lan có hơi thích cảm giác này, dù sao cô cũng là một lolicons mà.
Nhưng tại sao lần nào cô cũng là người bị động thế này?
Nghĩ vậy, Dạ Lan liếc sang Bạch Ngư bên cạnh, rồi bất ngờ đè cô bé ngã xuống sàn.
Bịch.
Một tiếng động nhẹ vang lên, Dạ Lan và Bạch Ngư nhìn thẳng vào mắt nhau.
Bạch Ngư ngẩn người ra, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô bé có chút hoang mang, rõ ràng mình vừa mới giúp Dạ Lan thoát khỏi Linh Miêu, tại sao Dạ Lan lại quay sang đè mình ngã xuống sàn chứ?
Ừm… tuy có chút hồi hộp và vui thầm, nhưng phần lớn vẫn là hoài nghi.
“Dạ Lan…?”
Cùng lúc đó, Linh Miêu đang nằm sóng soài trên sàn bên cạnh như thể phát hiện ra một chất liệu siêu phẩm nào đó, mắt cô bé chợt sáng rực lên.
Giây tiếp theo, cô bé chạy đi lấy bảng vẽ với tốc độ nhanh nhất, rồi ngồi xuống bên cạnh Dạ Lan và Bạch Ngư, vừa vẽ phác thảo vừa tỏ vẻ cực kỳ phấn khích.
“Tuyệt vời meo! Chất liệu tuyệt vời! Đừng cử động nhé, tớ sẽ vẽ doujinshi về hai cậu!”
Dạ Lan và Bạch Ngư dường như lờ đi Linh Miêu bên cạnh, cứ thế lặng lẽ nhìn nhau.
Thời gian trôi qua, khuôn mặt Bạch Ngư ngày càng đỏ lên, trông vô cùng đáng yêu.
“Ưm...”
Dạ Lan nhìn vẻ mặt ngây thơ và bất lực đáng yêu này của Bạch Ngư, rồi rời khỏi người cô bé.
Chưa kịp để Bạch Ngư hỏi gì, cô bé đã thấy Dạ Lan tự kỷ từ lúc nào.
“Xin lỗi cậu...”
Quả nhiên muốn chủ động là điều không thể.
Làm vậy cảm giác tội lỗi trong lòng cao ngút trời, giống như mình vừa bắt nạt một bé loli không nên bắt nạt vậy.
Chết tiệt.
Cả đời này chắc chỉ có số bị các bé gái nhỏ hơn mình đè ngã thôi.
Mất hết cả mặt mũi rồi.
“Ừm meo~”
Ở phía bên kia, Linh Miêu hài lòng nhìn kiệt tác trong tay mình, trong lòng vô cùng vui sướng.
Tiếp theo chỉ cần hoàn thiện chi tiết là được.
Sau khi hoàn thành, đây chắc chắn sẽ là một tác phẩm kinh điển!
Tiếc là thần tác thế này không thể cho các đồng đạo chiêm ngưỡng, chỉ có thể tự mình cất giữ để thưởng thức thôi.
Bạch Ngư ngồi dậy, nhịp tim dần ổn định lại, cô bé lo lắng nhìn Dạ Lan rồi hỏi: “Cái đó, Dạ Lan, cậu sao vậy?”
“Không có gì... Cậu cứ coi như tớ lên cơn đi.”
“Vậy à~ Thật ra tớ không để tâm chuyện bị ‘lên cơn’ như vậy đâu, bao nhiêu lần cũng được, vì đó là Dạ Lan mà~” Bạch Ngư mỉm cười nói, giọng điệu đầy bao dung.
“Á, cái này...”
Nghe Bạch Ngư nói vậy, Dạ Lan lại cảm thấy tội lỗi trong lòng càng dâng cao hơn.
Thiên thần nhỏ đáng yêu gì đây?
Ngay sau đó, Linh Miêu bên cạnh nhanh chóng sáp lại, vẻ mặt đầy hứng thú.
“Tớ cũng muốn, cho tớ một suất đi meo!”
“Không đời nào.” Dạ Lan dứt khoát từ chối, không chút do dự.
“Tại sao chứ meo?!”
Căn phòng tức thì tràn ngập bầu không khí vui vẻ.