Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6883

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19953

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 915

Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế - Chương 5: Không có chuyện gì xảy ra

Hấp hối trên giường bệnh bỗng bật dậy!

Phản diện lại là chính tôi?

Hóa ra Đoàn kịch Húc Nhật chính là Đoàn kịch Bi Ảnh, tất cả thành viên trong đoàn đều là đối tượng mà Người Gác Đêm muốn tiêu diệt, hình tượng phản diện điển hình đây mà.

Sau khi nhận ra điều này, Dạ Tinh nhìn Mặc Đồ bằng ánh mắt cầu cứu.

"Huhu, làm sao bây giờ? Em có nên rút lui không?"

Nghe vậy, Liên Hoa bên cạnh khẽ hé đôi môi anh đào, nhưng không nói gì mà chỉ cúi đầu im lặng.

Mặc Đồ thì tỏ vẻ cạn lời.

"Xì, sao cậu nhát gan thế? Lấy dũng khí cứu bạn bè của cậu ra đi chứ."

"Dũng khí đâu phải miễn phí? Với cả đây không phải là vấn đề dũng khí hay không, đây là sào huyệt của phản diện đó, đáng sợ lắm."

"Cậu tham gia lâu như vậy rồi cũng có bị làm sao đâu?"

"Ưm, vấn đề không phải ở đó, cứ nghĩ đến việc Đoàn trưởng và mọi người đều là tai họa gây hại cho xã hội là em lại không dám ở gần họ nữa..."

Dạ Tinh Lam vốn có bản năng né tránh nguy hiểm.

Điều này bắt nguồn từ tính cách nhút nhát của cô, chắc chắn không thể dũng cảm như người khác.

Trước đây, nơi nào càng nguy hiểm, cô càng không dám đến gần, người nào càng nguy hiểm, cô càng không dám dính líu quan hệ.

Bây giờ, sự thật về Đoàn kịch Húc Nhật khiến đầu óc Dạ Tinh Lam có chút hỗn loạn.

Hiện tại, cô cảm thấy Người Gác Đêm đáng tin cậy nhất chính là Mặc Đồ, hơn nữa còn từng nhận được sự giúp đỡ của anh.

Cộng thêm việc anh dường như biết vài bí mật của mình nên việc cầu cứu cũng không có chút áp lực nào.

Đối với việc này, Mặc Đồ đề nghị: "Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì sao?"

"Ể?" Dạ Tinh ngây người.

Liên Hoa cũng mang vẻ mặt khó hiểu, không biết tại sao Mặc Đồ, một Người Gác Đêm vốn là thiên địch của Tinh Thực, lại nói như vậy.

Chỉ thấy Mặc Đồ mỉm cười.

"Khó hiểu lắm sao? Bạn của cậu không phải đang ở trong đoàn kịch à? Cậu muốn cắt đứt quan hệ với cô ấy sao? Hay là muốn cô ấy cắt đứt quan hệ với đoàn kịch?"

"Ưm..."

Dạ Tinh bất giác nhìn về phía Liên Hoa, thấy cô ấy đang có vẻ căng thẳng, xem ra rất để tâm đến quyết định của mình.

Đúng rồi, Liên Hoa vẫn còn ở Đoàn kịch Húc Nhật, mình chắc chắn không thể bỏ qua chi tiết này được.

Nhưng tại sao Mặc Đồ lại bảo cô cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra?

Rõ ràng đó là một tổ chức Tinh Thực nguy hiểm như vậy, Đoàn trưởng và hai người kia đều thường xuyên ra ngoài gây ra hiện tượng Tinh Thực, tạo ra rất nhiều phiền phức cho Người Gác Đêm.

Đối với Người Gác Đêm, cách làm đúng đắn nhất hẳn phải là giải quyết nhanh gọn nhất có thể.

Ít nhất thì theo sự hiểu biết của cô là như vậy.

Sau đó Mặc Đồ nói tiếp: "Nói thế này đi, tuy các thành viên của Đoàn kịch Bi Ảnh đều là Tinh Thực, nhưng họ không gây ra tai họa quá lớn, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Người Gác Đêm, chưa đến mức như【Thành Phố Búp Bê】của Liên Hoa."

"Vâng vâng, rồi sao nữa ạ?" Dạ Tinh chăm chú lắng nghe.

"Hiện tượng Tinh Thực của Đoàn kịch Bi Ảnh rất kỳ lạ, chỉ khi biểu diễn thành công mới gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, cũng chính là cái gọi là buổi biểu diễn hoành tráng. Việc đó cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị, từ lúc họ xuất hiện đến giờ mới chỉ thành công đúng một lần, sau đó đều bị Người Gác Đêm ngăn chặn."

"Vậy sao ạ?"

"Ừm, nhưng khả năng trốn thoát và ẩn nấp của họ rất mạnh, đây mới là điều khiến Người Gác Đêm đau đầu nhất."

"Ồ~"

Trong đầu Dạ Tinh hiện lên hình ảnh nhà hát u ám, đó hẳn không phải là một nơi được xây dựng theo cách thông thường nhỉ?

Thảo nào không khí lại kỳ lạ như vậy.

"Nhưng em vẫn hơi sợ."

"Hòa nhập vào với họ là được rồi."

"Hả?" Đồng tử Dạ Tinh chấn động.

"Nếu cậu sợ thân phận Tinh Thực của họ, vậy thì cứ coi mình là một Tinh Thực rồi hòa nhập với họ là được."

"Tại sao phải làm vậy?" Trong lòng Dạ Tinh ngày càng có nhiều thắc mắc.

Điều này cũng khiến cô ngày càng không hiểu được con người Mặc Đồ.

Đối với thắc mắc của Dạ Tinh, Mặc Đồ cười khà khà.

"Vì nó rất thú vị."

"Thôi đi nha! Đúng là hỏi ý kiến anh ngay từ đầu đã sai rồi!" Dạ Tinh tức giận lườm Mặc Đồ, trông như một chú mèo con xù lông.

Liên Hoa bên cạnh thì khẽ cười dỗ dành, không xen vào chuyện gì.

Dù sao thì ở một mức độ nào đó, Mặc Đồ đang giúp cô giữ Dạ Tinh ở lại đoàn kịch.

Đối với Liên Hoa mà nói, Đoàn kịch Húc Nhật đã được xem là mái nhà của cô rồi.

Nếu Dạ Tinh bảo cô rời khỏi đoàn kịch, Liên Hoa nhất định sẽ rất khó xử.

Hơn nữa cô cũng không muốn Dạ Tinh rời đi, không chỉ vì bản thân cô mà còn vì Đoàn trưởng và những người khác nữa.

Họ cũng giống như cô, đều cần sự cổ vũ và ủng hộ của khán giả.

Đoàn kịch Húc Nhật không thể mất đi Quan Diễn Giả, cũng như phương Tây không thể mất đi Jerusalem.

Dạ Tinh dần bình tĩnh lại, cứ thế im lặng nhìn chằm chằm Mặc Đồ.

"Ưm, anh nghiêm túc đấy à?"

"Tôi lúc nào cũng nghiêm túc."

"Vì nó thú vị?"

"Đó chỉ là một trong những lý do."

Mặc Đồ cười nói: "Đoàn kịch Bi Ảnh là một tổ chức rất kỳ lạ, bên trong ẩn giấu rất nhiều bí mật, đến mức tôi không thu thập được nhiều thông tin. Tôi đang nghĩ, có lẽ họ đặc biệt hơn những Tinh Thực khác, không nên dùng biện pháp mạnh để khiến họ dừng lại."

"Họ có thể hồi phục nhân tính giống như Liên Hoa không ạ?" Dạ Tinh tò mò hỏi.

"Có lẽ có thể, cậu cứ thử xem, đây chẳng phải là chuyện cậu giỏi nhất sao?"

"Em không giỏi đâu..."

Dạ Tinh lẩm bẩm một tiếng rồi rơi vào trầm tư, dường như đang thực sự cân nhắc đề nghị của Mặc Đồ.

Đôi khi con người phải đối mặt với những lựa chọn quan trọng, họ đều sẽ suy nghĩ rất cẩn thận.

Dạ Tinh cũng vậy.

Nhưng cô đơn giản hơn một chút, một khi trực giác mách bảo thì cứ thế nhắm mắt làm liều thôi.

"Được rồi, vậy em sẽ tiếp tục ở lại Đoàn kịch Húc Nhật."

Nghe vậy, Liên Hoa bên cạnh như trút được gánh nặng, nở một nụ cười đáng yêu.

Dạ Tinh có thể ở lại thật sự là quá tốt rồi~

Mặc Đồ dường như cũng rất hài lòng với lựa chọn của Dạ Tinh.

"Tốt, tôi ủng hộ cậu, biết đâu có ngày cậu sẽ trở thành người lãnh đạo của đoàn kịch đó, nghĩ thôi đã thấy vui rồi."

Dạ Tinh tỏ vẻ cạn lời.

"Nhưng bên Người Gác Đêm thì phải làm sao?"

"Cuống cái gì? Cậu không nói, tôi không nói thì gần như không ai biết. Hơn nữa Dạ Lan chẳng phải là Người Gác Đêm sao? Chắc chắn sẽ nắm bắt được tình hình trước chứ?" Mặc Đồ mỉm cười ám chỉ.

Dạ Tinh hiểu ra ngay lập tức.

"Sao cảm giác giống điệp viên hai mang cao cấp thế nhỉ?"

"Cứ tùy cậu nghĩ, vậy thì sứ mệnh trọng đại thống nhất Đoàn kịch Bi Ảnh sẽ giao cho cậu." Mặc Đồ đứng dậy, dường như chuẩn bị rời đi.

"Ai mà thèm! Dù sao một khi gặp nguy hiểm em vẫn sẽ chạy thôi, đừng hòng đổ gánh nặng nào lên người em."

"Được, không hổ là cậu. Cứ làm theo suy nghĩ của mình đi, mảnh đất này sẽ chiều theo ý cậu. Tạm biệt."

Nói xong, Mặc Đồ rời khỏi căn nhà nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt của Dạ Tinh, Dạ Lan và Liên Hoa.

Liên Hoa che đôi môi anh đào đang khẽ hé, trong mắt có chút kinh ngạc.

"Anh Mặc Đồ... quả nhiên là một người kỳ lạ."

Dạ Tinh gật đầu, xem ra rất đồng tình với quan điểm của Liên Hoa.

"Mặc kệ anh ta đi, ăn chút gì đã."

Nói rồi, Dạ Tinh lấy ra những món tráng miệng mà Mặc Đồ mang tới, bắt đầu nếm thử.

"Ưm~ Ngon quá, Liên Hoa cậu ăn không?"

"Ể? Thôi không cần đâu..."

"Ngon lắm đó!" Dạ Tinh cầm một miếng bánh quy đưa tới.

"Ưm... được rồi, cảm ơn cậu~"

Liên Hoa ngồi nghiêng trên ghế, có chút e thẹn mở đôi môi mọng nước.

Dạ Tinh dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp miếng bánh đưa vào miệng cô gái.

Vì đôi môi anh đào nhỏ nhắn nên khó tránh khỏi việc chạm vào môi cô.

Cô gái nhỏ khẽ ngẩng đầu, bàn tay thon thả đặt bên tai vén nhẹ vài sợi tóc, đáy mắt thoáng qua một nét ngượng ngùng. Đôi chân thon thả đang chống trên mặt đất cũng duỗi thẳng, những ngón chân xinh xắn gồng lên, mu bàn chân căng cứng cong lên tựa vầng trăng khuyết vừa hé sau mây.

Không chỉ đồ ăn, đôi môi anh đào của Liên Hoa còn ngậm cả ngón tay của Dạ Tinh vào trong.

"Ngon quá~"