Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 437

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 120

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6190

Quyển 2 – Thành phố Rối - Chương 29: Thám tử nghiệp dư?

Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau vẫn đến như thường lệ.

Dạ Tinh vẫn thức dậy vào khoảng chín giờ sáng như mọi khi, rồi chào cô bé ma đã nhìn mình ngủ suốt cả đêm.

Cuộc sống thường ngày không có gì thay đổi.

Đến ba giờ chiều.

Dạ Tinh đi đến công viên, ngồi xuống nơi Liên Hoa từng biểu diễn múa rối cho mình xem, chờ đợi cô bé nghệ sĩ múa rối tới.

“Ưm...”

Thế nhưng Dạ Tinh đợi mãi, đợi mãi, mà vẫn không thấy Liên Hoa đâu.

Kể từ lúc cô đến đây, đã một tiếng trôi qua.

“Hôm nay Liên Hoa không đến sao?”

Dạ Tinh lẩm bẩm, giọng điệu lộ rõ vẻ thất vọng.

Nhưng cô vẫn muốn đợi, vừa đợi vừa xem video.

Cứ thế, lại một tiếng nữa trôi qua.

Sắp đến giờ ăn cơm rồi.

Dạ Tinh thở ra một hơi, đứng dậy khỏi bậc thềm đá, phủi lại nếp váy.

“Xem ra hôm nay Liên Hoa bận việc gì rồi, mai lại đến, hay là qua nhà cậu ấy xem thử nhỉ?”

Dạ Tinh tựa nắm tay lên cằm, cúi đầu trầm ngâm.

Nhưng thật ra, chân cô đã vô thức bước về phía nhà Liên Hoa.

“Ừm, cứ đến nhà Liên Hoa xem sao vậy.”

Bây giờ mà một ngày không được xem Liên Hoa biểu diễn múa rối, Dạ Tinh lại thấy toàn thân khó chịu.

Lấy lý do này để qua nhà bạn chơi chắc cũng bình thường thôi nhỉ?

Chẳng bao lâu sau, Dạ Tinh đã đến trước căn biệt thự lớn của nhà Liên Hoa, cô bước tới cửa rồi nhấn chuông.

Kính coong~

“Ưm...”

Dạ Tinh hồi hộp chờ đợi, thầm đoán xem ai sẽ ra mở cửa.

Là bố của Liên Hoa?

Hay là mẹ kế của cậu ấy?

Hay là chính Liên Hoa nhỉ?

Tóm lại, chỉ cần được gặp Liên Hoa là tốt rồi.

Cạch.

Cửa mở ra, là bố của Liên Hoa.

Dạ Tinh liền cúi đầu chào, vội vàng nói: “Dạ... Cháu chào chú ạ, cháu đến tìm Liên Hoa, cậu ấy có nhà không ạ?”

Đợi vài giây mà không thấy ai trả lời.

“Ơ?”

Dạ Tinh ngẩng đầu lên nhìn, cô bé ngạc nhiên khi thấy mắt bố Liên Hoa hằn đầy tơ máu, trông vô cùng tiều tụy như thể đã thức trắng cả đêm.

“Liên Hoa... mất tích rồi.” Bố Liên Hoa nói bằng giọng mệt mỏi.

“Ể? Chú nói gì cơ?” Dạ Tinh sững người.

“Tối qua Liên Hoa không về nhà, cũng không liên lạc được, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi. Cháu về trước đi.”

“Sao có thể chứ? Rõ ràng hôm qua cậu ấy vẫn còn ở cùng cháu mà...”

Rầm.

Cánh cửa đóng sập lại.

Dạ Tinh đứng ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Tại sao Liên Hoa lại mất tích chứ?

Rõ ràng hôm qua vẫn ổn mà, vẫn còn cùng mình ăn vặt, trò chuyện trong căn nhà nhỏ.

Lẽ nào trên đường về đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?

Suy nghĩ một hồi, Dạ Tinh đành lủi thủi đi về, tâm trạng cô bé tụt dốc không phanh, lòng nặng trĩu nỗi lo cho Liên Hoa.

“Liên Hoa...”

Ngay lúc Dạ Tinh sắp về đến nhà, cô bé chạm mặt Mặc Đồ đang đi tới từ phía đối diện.

“Dạ Tinh, sao thế? Trông em có vẻ không vui.”

Dạ Tinh dừng bước, ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn kể ra.

“Bạn của em... cậu ấy mất tích rồi. Em lo cho cậu ấy lắm.”

Mặc Đồ khẽ nhíu mày.

“Là cô bé tên Liên Hoa đó sao?”

“Ừm...”

Sau khi được xác nhận, lòng Mặc Đồ thắt lại, anh đột nhiên nhận ra tình hình đã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.

Vận mệnh đúng là thứ không thể đoán trước.

Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra những biến đổi khác nhau dưới bóng đen của vận mệnh, để rồi phá vỡ một sự cân bằng nào đó.

Đúng là người tính không bằng trời tính.

Lời “tiên tri” mà Dạ Lan mang về quả nhiên không thể ngăn cản được sao?

Vô số suy nghĩ lướt qua tâm trí Mặc Đồ, chỉ trong thoáng chốc, anh đã phân tích ra được rất nhiều thông tin.

Kể từ lúc Dạ Lan và Dạ Tinh đến dòng thời gian này, cái gọi là tương lai đã không còn đi theo quỹ đạo vốn có của nó nữa.

Điều này đáng sợ không? Có, rất đáng sợ. Ít nhất là đối với một người biết nhiều thông tin như Mặc Đồ, chuyện này chẳng khác nào làm đảo lộn mọi kế hoạch anh đã vạch sẵn.

Sự xuất hiện của hai người họ có thể đã làm xáo trộn bánh xe lịch sử.

Tinh Thực Siêu Tân Tinh trong lịch sử vốn không nên bị Người Gác Đêm biết trước.

Mặc Đồ vốn cũng không nên đến thành phố Thượng Hợp sớm như vậy.

Thậm chí Dạ Tinh cũng không nên tiếp xúc với người sở hữu Tinh tú Phá cách.

Khi tất cả những chuyện này bị đảo lộn, cục diện hay chiều hướng phát triển đã sớm trở nên hỗn loạn.

Mặc Đồ nhanh chóng sử dụng năng lực bói toán để thu thập thêm thông tin, nhưng hễ liên quan đến Liên Hoa thì tất cả đều thất bại.

“Hầy...”

Mặc Đồ nhìn Dạ Tinh đang đứng trước mặt với tâm trạng cực kỳ sa sút, rồi nói: “Hay là em dẫn anh đến nhà cậu ấy xem sao?”

“Ể...?”

“Anh đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, cũng biết chút ít về phân tích và suy luận. Nếu tìm được manh mối quan trọng nào, có lẽ anh sẽ giúp em tìm được bạn của mình.”

“Thật không ạ?” Ánh mắt Dạ Tinh lại loé lên tia hy vọng.

“Tất nhiên rồi.”

“Vậy em dẫn anh đi ngay bây giờ!”

Nói rồi, Dạ Tinh kéo tay Mặc Đồ, dùng một tốc độ kinh người lôi anh đi.

Mặc Đồ nhìn cảnh vật vùn vụt lướt qua, khoé miệng bất giác giật giật.

*Dạ Tinh ơi là Dạ Tinh, em kéo người khác chạy với cái tốc độ vượt xa giới hạn con người thế này thật sự không có vấn đề gì sao?*

*Hay là em không còn ngại việc bại lộ thân phận phi phàm của mình nữa rồi?*

Chỉ một loáng sau, Mặc Đồ đã bị kéo đến trước một căn biệt thự, đầu óc có hơi choáng váng.

Tinh thần lực của anh đúng là rất cao, nhưng thể chất thì vẫn chỉ ở mức người thường mà thôi.

“Là ở đây sao?”

Mặc Đồ nhìn vẻ mặt lo lắng của Dạ Tinh, cũng không cố ý vạch trần sự bất thường của cô bé, đành coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Vâng, đây là nhà bạn em.”

“Vậy thì qua đó thôi.”

Mặc Đồ bước lên nhấn chuông, rất nhanh sau đã có một người đàn ông ra mở cửa.

Vẫn là bố của Liên Hoa.

Mặc Đồ giữ nụ cười trên môi.

“Chào ông, tôi nghe nói con gái ông đã mất tích. Có lẽ tôi có thể giúp được một chút, không biết ý ông thế nào?”

Bố Liên Hoa liếc nhìn Dạ Tinh bên cạnh anh, rồi hỏi: “Cậu là ai?”

“Tôi họ Mặc, cứ gọi tôi là anh Mặc được rồi. Ông cứ coi tôi là một thám tử nghiệp dư đi, tuy ở thời đại này thám tử cũng chẳng có tác dụng quái gì, nhưng tôi vẫn có chút tự tin vào năng lực của mình.”

“Thám tử?”

“Vâng.” Mặc Đồ gật đầu.

“Vậy mời vào.”

Mặc Đồ và Dạ Tinh bước vào nhà.

Trong nhà lúc này có hai người, là bố và mẹ kế của Liên Hoa, cả hai người Dạ Tinh đều biết.

Còn Mặc Đồ... cũng biết.

Anh đã xem không ít tài liệu nên hiểu rõ hai người này hơn Dạ Tinh nhiều, nhưng vẫn phải giả vờ một chút.

Người mẹ kế thấy có người lạ vào nhà thì lộ vẻ nghi hoặc.

“Chồng à, anh ta là ai thế?”

“Chắc là thám tử do bạn của Liên Hoa tìm đến.”

“Thám tử? Thời đại này mà vẫn còn có nghề thám tử sao? Đúng là của hiếm.”

Mặc Đồ liếc bố Liên Hoa một cái rồi dời mắt sang người được gọi là mẹ kế của cô bé.

So với vẻ mặt lo lắng khôn nguôi của người bố, thì người mẹ kế này tuy cũng tỏ ra lo lắng, nhưng trong mắt Mặc Đồ, tất cả chỉ là giả tạo.

*Tình cảm mẹ con không tốt rồi.*

Mặc Đồ khẽ nheo mắt, mỉm cười.

“Chào bà, xin hỏi bà có biết con gái mình đã đi đâu không?”

“Làm sao tôi biết được? Từ chiều hôm qua nó đi ra ngoài rồi không về nữa, nghe nói là đến nhà bạn chơi.”

Dạ Tinh gật gật đầu, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Vâng... Hôm qua Liên Hoa có đến chỗ cháu thật, Mặc Đồ anh cũng thấy mà phải không? Nhưng gần đến giờ cơm là cậu ấy về rồi ạ.”

“Vậy rất có thể là sau khi rời đi đã gặp chuyện trên đường sao? Ừm~ Ừm~ Tôi dần hiểu ra mọi chuyện rồi.”

Mặc Đồ vừa nói, vừa dồn phần lớn ánh mắt vào người phụ nữ kia, và dứt khoát vận dụng sức mạnh của Tinh tú.