Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 437

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 120

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6190

Quyển 2 – Thành phố Rối - Chương 28: Ta là… Mộc Ngẫu Sư

"Tại sao...?"

Liên Hoa biết rõ mẹ kế ghét mình, nhưng không thể ngờ, bà ta lại ghét đến mức để người xấu bắt cóc mình đi thế này.

Cô không hiểu.

Nếu bọn bắt cóc này không phải vì tiền, vậy chúng sẽ xử lý mình thế nào đây?

Cô gái nhỏ chưa trưởng thành dần cảm thấy sợ hãi.

Cuộc nói chuyện của mấy gã đàn ông vẫn tiếp tục.

"Này tao nói, trước khi giao con bé cho đám điên kia làm thí nghiệm, hay là chúng ta chơi đùa với nó một chút đi? Trông nó cũng xinh xắn ra phết đấy chứ, lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân, tao nhìn mà còn động lòng."

"Ể...?"

Trái tim Liên Hoa thoáng run lên, cô bất giác lùi lại hai bước.

"Sở thích của mày vẫn kinh tởm như ngày nào nhỉ, chơi với con nít thì có gì vui?"

"Vui lắm chứ! Mày không thể tưởng tượng được cảm giác đó đâu, chắc chắn thú vị hơn mấy con mụ ngực bự mà mày thích!"

"Thích thì tự đi mà chơi, coi chừng đừng làm hỏng nó, không thì mày sẽ phải thay nó làm vật thí nghiệm cho đám điên kia đấy."

"Yên tâm, tao sẽ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lắm~"

Tiếng bước chân lại gần.

Liên Hoa rời khỏi cửa, lùi dần về góc phòng.

*Cạch.*

Cánh cửa mở ra, một tia sáng yếu ớt rọi vào căn phòng tối tăm. Một bóng người gầy gò đứng trước cửa, cái bóng kéo dài, trông chẳng khác gì một con ác quỷ.

"Đừng... đừng qua đây..."

"Ồ? Tỉnh rồi à? Vậy thì dễ làm việc rồi."

Gã đàn ông gầy gò cười một cách nham hiểm, bước tới nắm lấy cánh tay Liên Hoa.

"Buông tôi ra!"

Liên Hoa cố sức chống cự, nhưng sức của cô làm sao bì được với một gã đàn ông trưởng thành?

Gã gầy gò lôi Liên Hoa ra khỏi căn phòng tối, ném cô xuống đất.

"Á!"

Đau quá...

Nước mắt lưng tròng, Liên Hoa thấy tủi thân vô cùng.

Ở đó có ba gã đàn ông, ngoài gã gầy gò vừa lôi Liên Hoa ra, còn có một gã đô con và một gã lùn mập.

Gã đô con nhíu mày.

"Sao không làm ở trong đó?"

Gã gầy gò cười khà khà nói: "Tối quá mất cả hứng, phải chơi dưới ánh sáng đầy đủ mới sướng. Mày không thấy vẻ mặt tuyệt vọng của một người rất thú vị à?"

Gã đô con liếc gã kia một cái rồi quay đi, chẳng buồn nói thêm lời nào.

Lúc này, giọng gã lùn mập vang lên.

"Cái hộp kỳ lạ này thì sao? Bên trong có mấy con rối kỳ quặc, cũng chẳng có gì đặc biệt cả."

Gã lùn mập đã mở chiếc hộp đựng rối của Liên Hoa ra và kiểm tra xong từ lúc nào.

Những con rối đơn sơ, mộc mạc nằm bên trong, chỉ lộ ra nửa thân mình.

"Mang ra sân sau tiêu hủy đi, đừng để lại dấu vết gì."

"Được."

Nói rồi, gã lùn mập chuẩn bị xách hộp rối đi tiêu hủy.

Nghe thấy phải tiêu hủy con rối, cảm xúc của Liên Hoa lập tức trở nên kích động.

"Đừng phá hủy nó! Trả lại đây cho tôi!"

Liên Hoa vội vàng đứng dậy chạy tới, dường như muốn giật lại chiếc hộp từ tay gã lùn mập.

Nhưng gã gầy gò đứng sau cô đã nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cánh tay cô.

"Yo, em muốn chạy đi đâu thế? Lại đây chơi với anh nào."

"Buông tôi ra!"

Liên Hoa nghiến răng, trong cơn tức giận tột độ, cô quay người lại cắn mạnh vào cánh tay đang giữ mình.

Răng nanh cắm sâu vào da thịt, cơn đau dữ dội ập đến.

"Á!"

Gã gầy gò hét lên một tiếng, dùng sức vung mạnh tay, quăng Liên Hoa bay ra xa.

*Rầm!*

Cơ thể Liên Hoa đập vào tường, gáy va vào bức tường cứng ngắc khiến đầu óc cô trống rỗng ngay tức khắc.

"Ể...?"

Cả thế giới dường như ngừng lại.

Liên Hoa ngây người nhìn thế giới đang chậm lại, cơ thể dần mất đi cảm giác, tất cả ký ức tua đi tua lại trong đầu cô như một cuốn phim đèn chiếu.

Đau quá...

Không đúng, đây có phải là cảm giác đau không?

Liên Hoa nhớ rất rõ, kể từ sau khi mẹ ruột qua đời, ba cô lúc nào cũng chán nản, thậm chí còn nghỉ việc một thời gian.

Khi đó, dù cô có ngoan ngoãn đến đâu cũng không thể khiến ba trở lại như xưa.

Sự ra đi của mẹ đã để lại một vết thương lòng quá lớn cho ba.

Liên Hoa đủ hiểu chuyện để nghĩ rằng, mình không thể làm gì khiến ba phiền lòng, phải thật ngoan ngoãn thì tâm trạng của ông mới tốt lên được.

Cô đã học được rằng, thời gian trôi đi rồi sẽ chữa lành mọi vết thương, có những nỗi buồn rồi cũng sẽ quên được.

Chỉ cần từ từ chờ đợi, sớm muộn gì ba cũng sẽ lấy lại được tinh thần lạc quan như ngày nào.

Nhưng rồi một ngày, ba đưa một người phụ nữ xa lạ về nhà.

Đó là mẹ kế.

Ba nói đó là bạn cũ, từng học cùng trường với ba và mẹ, gần đây mới liên lạc lại.

Bà ta dường như đã thầm yêu ba từ lâu, ngay cả khi ba đã lập gia đình thì tình cảm đó vẫn không phai nhạt.

Và ba, cảm động trước sự chân thành của bà, đã đưa bà về với gia đình này.

Thế nhưng...

Tại sao?

Tại sao tai họa lại ập đến với cô? Tại sao mẹ kế lại muốn hại cô?

Là vì mình chưa đủ ngoan ư?

Khó chịu quá, nếu thực sự ghét mình thì cứ nói thẳng ra là được mà.

Rõ ràng là mình đã luôn cố gắng vì ba mà hòa thuận với bà ta...

A...

Ghét thật, mình sắp chết rồi sao?

Ghét quá, không muốn...

Con rối của mẹ vẫn chưa lấy lại được, đừng phá hủy nó...

"Dạ Tinh..."

Trong tâm trí Liên Hoa, hình ảnh mái tóc bạc lấp lánh cuối cùng hiện lên.

*Cứu Tiểu Liên với...*

Cuối cùng, bóng tối và giá lạnh ập đến như thủy triều, hoàn toàn nhấn chìm ý thức cuối cùng của Liên Hoa.

"Mẹ kiếp! Dám cắn tao!"

Gã gầy gò ôm cánh tay đang chảy máu không ngừng, lửa giận bùng lên.

Cú cắn vừa rồi không phải dạng vừa, e là mạch máu cũng đã vỡ.

Gã đô con không thèm để ý đến gã, nhanh chóng bước đến bên Liên Hoa đang nằm bất động trên đất, đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở.

"Chết tiệt, tao nhất định phải cho nó một bài học nhớ đời!"

Gã gầy gò tức tối bước tới từ phía sau.

Nhưng gã đô con đã đứng dậy, đột ngột vung một cú đấm về phía sau, đánh bay gã gầy gò.

*Bốp!*

"Ặc... Mày làm gì thế?!"

Gã đô con mặt mày sa sầm bước tới, túm lấy cổ áo gã gầy gò lôi dậy.

"Xem mày đã làm gì này! Con bé chết rồi!"

"Cái gì? Sao có thể, rõ ràng tao chỉ đẩy nó ra thôi mà..."

"Mày nghĩ cơ thể một đứa con gái nhỏ có thể chịu được cú quăng đầy tức giận của mày sao? Mày nghĩ nó mình đồng da sắt, đập đầu vào tường mà không hề hấn gì à?!"

"Tao..."

*Bốp!*

Gã đô con lại đấm cho gã kia một cú ngã sõng soài.

Lần này gã gầy gò không nói tiếng nào, xem ra đã nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Gã lùn mập đặt hộp rối xuống, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đột ngột diễn ra.

"Giờ phải làm sao?"

Gã đô con nén giận, dần bình tĩnh lại.

Chuyện đã đến nước này, có tức giận cũng không cứu vãn được gì, chỉ có thể giải quyết chuyện trước mắt.

"Tìm một nơi hẻo lánh nào đó rồi vứt xác con bé đi, càng xa đây càng tốt."

"Để tôi đi."

Gã lùn mập đặt hộp rối sang một bên, bước tới bế xác Liên Hoa lên, rồi rời khỏi phòng.

Gã gầy gò đứng dậy từ dưới đất, tâm trạng có chút trùng xuống.

"Giờ làm sao đây? Hàng chết rồi, đơn hàng của bọn kia giải quyết thế nào?"

"Cứ trì hoãn đã," gã đô con lạnh lùng đáp, rồi chìm vào suy tư.

...

Bên kia, gã lùn mập lái xe đi một quãng rất xa, cuối cùng dừng lại ở rìa thành phố.

Bây giờ đã là nửa đêm, vầng trăng sáng treo trên cao, chiếu xuống những tia sáng lạnh lẽo, vắng lặng.

Nơi này có một máy xử lý rác thải cỡ lớn, chỉ cần ném rác xuống, máy sẽ tự động xử lý, đúng là nơi thích hợp nhất để phi tang.

Gã lùn mập lôi xác Liên Hoa ra khỏi xe, không chút do dự ném thẳng xuống cái hố sâu tăm tối.

*Rào!*

Tiếng một vật thể rơi xuống đống rác vang lên.

Gã lùn mập phủi tay, quay người bỏ đi.

Đêm đó.

Khu vực rìa ngoài cùng của thành phố vang vọng tiếng gầm rú của các loại máy móc, xử lý đủ loại phế thải do con người vận chuyển đến.

Trên một ngọn núi rác.

Trong cơ thể đã hoàn toàn mất đi hơi thở sự sống ấy, một ý thức mới lặng lẽ thức tỉnh.

"Liên Hoa" mở mắt ra, trái tim đã ngừng đập.

Một sức mạnh kỳ lạ dần dần biến đổi bản chất cơ thể cô, tỏa ra một luồng khí tức vô cùng quỷ dị.

"Ta là ai?"

Cơ thể "Liên Hoa" lơ lửng bay lên, rời khỏi cái hố sâu, đứng lại trên mặt đất này.

Ký ức thật mơ hồ.

Thứ đã đánh thức ý thức của "nó" là chấp niệm cuối cùng còn sót lại trong cơ thể.

Những ký ức mơ hồ dần hòa nhập với ý thức mới, cuối cùng tạo ra một nhận thức mới.

"Ta là... Mộc Ngẫu Sư."