Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 444

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 121

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6198

Quyển 2 – Thành phố Rối - Chương 35: Sân khấu của Mộc Ngẫu sư

Tất cả những người qua đường trong tầm mắt của Dạ Tinh đều cứng đờ tại chỗ, như thể bị ai đó bấm nút tạm dừng.

Vô số sợi chỉ mỏng manh trong suốt từ trên trời giáng xuống, lần lượt kết nối với từng người một.

Các khớp trên cơ thể của những người đi đường đều được nối với những sợi chỉ khó nhận thấy, như thể đã nắm quyền kiểm soát cơ thể họ.

Cô bé loli tóc bạc nào đó trông thấy cảnh này liền sững sờ.

“Đây… là chuyện gì thế này?”

Dạ Tinh bất giác sợ hãi lùi lại nửa bước, kinh hoàng nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng dâng lên một nỗi thôi thúc muốn bỏ chạy.

Giây tiếp theo, đám đông lại bắt đầu hành động.

Người đi bộ vẫn tiếp tục đi, người lái xe vẫn tiếp tục lái, dường như không có gì thay đổi.

Nhưng điều kỳ lạ là, từng chi tiết trong hành động của họ lại không giống một con người bình thường.

Chuyển động của tất cả mọi người đều cứng ngắc vô cùng, các khớp xương trên cơ thể giống như những bánh răng máy móc đã lâu không được bôi trơn, chuyển động khựng lại, giật cục, trông vô cùng quỷ dị.

Không chỉ vậy, trên mặt ai cũng nở một nụ cười gượng gạo, ánh mắt trống rỗng vô hồn, chẳng khác nào những con rối dây bị người khác điều khiển.

Chứng kiến cảnh tượng này, Dạ Tinh đã nhớ lại.

Dạ Lan đã từng xem qua tài liệu sơ lược về【Thành Phố Búp Bê】, trong đó ghi rằng sự ô nhiễm Tinh Thực đã bao trùm toàn bộ thành phố.

Hầu như tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng bởi Tinh Thực, đặc điểm của họ là bị một sự tồn tại bí ẩn điều khiển cơ thể như một con rối cứng đờ.

Ngay khoảnh khắc Tinh Thực bùng nổ, tất cả người bình thường đều bất giác biến thành những con rối dây không có ý thức, nhưng vẫn tiếp tục thực hiện công việc của mình như bình thường.

Trong mắt Người Gác Đêm, họ giống như những con rối bị điều khiển đang diễn vở kịch mang tên cuộc sống.

Và vở kịch này có vẻ rất tốt đẹp.

Trên khuôn mặt của những con rối dây luôn giữ một nụ cười thân thiện, mỗi con rối đều mang trong mình những phẩm chất cao đẹp.

Không cãi vã, không đánh nhau, không mâu thuẫn.

Mọi người bình đẳng, giúp đỡ lẫn nhau, an cư lạc nghiệp.

Toàn bộ thành phố Thượng Hợp sẽ vận hành theo khuôn mẫu “Utopia”, đánh mất đi cách hoạt động bình thường của nó.

Nhưng vẻ ngoài tốt đẹp ấy lại biến nơi đây thành một thành phố âm u chết chóc.

Vở kịch rối mang tên “Utopia Hạnh Phúc” này chính là Tinh Thực lúc này.

“Đây là Tinh Thực của Liên Hoa sao…?” Dạ Tinh bị chấn động.

Biến cả thành phố rộng lớn này thành sân khấu, biến người dân trong thành phố thành những con rối dây để biểu diễn, nhằm diễn vở kịch mà mình mong muốn.

Liên Hoa chính là nghệ sĩ múa rối duy nhất.

“Không được… phải nhanh chóng tìm ra cậu ấy!”

Cứ tiếp tục thế này không ổn, thời gian càng kéo dài, thiệt hại gây ra cho mọi người sẽ càng lớn.

Dạ Tinh không cho phép Liên Hoa gánh vác tội nghiệt lớn đến vậy!

Ngay lúc Dạ Tinh định tìm người giúp đỡ, tất cả người qua đường xung quanh đều quay lại nhìn cô.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Dạ Tinh, cá thể khác biệt duy nhất, trong mắt họ lóe lên những tia nhìn hung ác.

“Ể?”

Cơ thể Dạ Tinh cứng đờ, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Các… các người muốn làm gì…?”

Ngay khi Dạ Tinh vừa dứt lời, tất cả những người này đều vây lại, dường như muốn bắt cô lại trị tội.

Thấy tình hình không ổn, Dạ Tinh lập tức bỏ chạy, “Thần Tốc B” mà Tinh tú ban cho giúp cô bé thoát khỏi vòng vây của mọi người trong nháy mắt.

“Hu hu hu! Chuyện gì thế này! Mọi người đừng qua đây mà!” Dạ Tinh bật khóc nức nở.

Tại điểm cao nhất của thành phố.

Đây là nơi thích hợp nhất để một nghệ sĩ múa rối thể hiện tài năng.

Hoặc cũng có thể là hậu trường để chuẩn bị.

Cả thành phố đã trở thành sân khấu của cô.

Nhưng trên sân khấu dường như có rất nhiều thứ không nên xuất hiện, những thứ này cần được thanh trừng và đồng hóa.

“Đúng vậy, trên sân khấu chỉ có thể có nghệ sĩ múa rối và con rối, không ai được phép phá rối…”

Cứ thế, tất cả những người sở hữu Tinh tú có khả năng kháng Tinh Thực đều gặp họa.

Đặc biệt là những Người Gác Đêm đang đi tuần khắp nơi, họ hoàn toàn trở thành mục tiêu của mọi người.

“Xem ra cái ác đã vấy bẩn vùng đất này, tất cả mọi người đều đã trở thành những con rối bị chi phối, đây là sự thật về Tinh Thực lần này sao?”

Mạch Vũ giữ vẻ mặt lạnh lùng, liên tục né tránh từng cú vồ của người này đến người khác, suýt chút nữa là bị một đám người đè xuống.

May mà thể thuật của anh cũng thuộc hàng top trong giới Người Gác Đêm, đối phó với một đám người thường bị điều khiển vẫn còn dư sức.

Tuy nhiên, việc trở thành mục tiêu của những con rối này chỉ là chuyện thứ yếu, cái chính là ảnh hưởng của Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh.

Mặc dù người sở hữu Tinh tú đều có khả năng kháng Tinh Thực rất cao, không dễ bị ảnh hưởng, nhưng nếu kéo dài thì chưa chắc.

Mạch Vũ cảm nhận rất rõ có thứ gì đó đang cố gắng chiếm quyền kiểm soát cơ thể mình.

Những sợi chỉ mỏng manh từ trên trời rơi xuống muốn kết nối với cơ thể anh, nhưng đều bị anh nhanh chóng giãy ra.

Nhưng phải phân tâm đối phó với cả những sợi chỉ và đám đông, sớm muộn gì cũng kiệt sức.

Vì vậy, Mạch Vũ đột ngột nhảy lên, đáp xuống một điểm cao năm mét, đứng ở vị trí mà những người bình thường không thể chạm tới.

“Phiền phức thật, ngày nào cũng tăng ca còn phải đối phó với mấy chuyện vớ vẩn này, chịu hết nổi rồi.”

Mạch Vũ thở dài, cảm thấy nhức cả đầu.

Muốn tan làm sớm ghê, nhưng nhìn tình hình thì biết là không thể nào.

Đúng lúc này, Mạch Vũ chú ý đến một bóng người nhỏ nhắn đang lao đi như bay, phía sau là mấy chiếc xe hơi thể thao, giống hệt cảnh xe cảnh sát rượt đuổi tội phạm.

Việc những con rối bị điều khiển có thể sử dụng thành thạo các thiết bị công nghệ cũng đủ khó tin rồi.

Lái xe các thứ chỉ có thể nói là kỹ năng cơ bản.

Nhưng mà nhóc con kia có thể chạy nhanh hơn cả xe hơi cũng ảo thật đấy.

“Cứu với, cứu với―――”

“À này…?” Mạch Vũ ngẩn ra, rồi bất chợt bật cười, “Xem ra là một chú cừu non đáng thương đi lạc.”

Mạch Vũ tung người nhảy xuống, ngay khoảnh khắc chạm đất liền đột ngột tăng tốc lao về phía người đang cầu cứu.

Sức mạnh bộc phát mà Tinh tú mang lại có thể giúp cơ thể anh thực hiện đủ loại động tác cực hạn, chuyện bay tường trèo nóc, tung ra những cú đấm uy lực cũng chẳng thành vấn đề.

“Này! Nhóc con, qua bên này!”

“Hửm?”

Dạ Tinh nhanh chóng nhận ra bóng dáng của Mạch Vũ, mái tóc ngắn màu xám tro vô cùng nổi bật.

“A, là Người Gác Đêm đeo bịt mắt…”

Sau khi nhận ra thân phận của anh, Dạ Tinh liền chạy về phía đó.

Khi hai người gặp nhau, Mạch Vũ nắm lấy vai Dạ Tinh, tay còn lại gỡ miếng bịt mắt bên trái ra, để lộ con ngươi đỏ rực đầy uy áp.

“Huyễn thuật.”

Giây tiếp theo, bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của đám người rối, như thể chưa từng xuất hiện.

Dạ Tinh còn đang ngơ ngác đã được Mạch Vũ đưa đến một điểm mù rồi dừng lại.

“Đến đây thôi.”

Mạch Vũ đeo lại bịt mắt, che đi con ngươi màu đỏ của mình.

Sau đó, anh bắt đầu đánh giá cô bé mà mình vừa cứu, và chỉ cần liếc qua một cái, anh đã sững người.

“Sao trông nhóc quen mắt thế nhỉ?”

“Ưm… chào anh.”

Dạ Tinh gãi đầu, không biết phải trả lời thế nào.

Dù sao thì Mạch Vũ chỉ mới gặp Dạ Lan, chứ chưa từng gặp Dạ Tinh.

Mạch Vũ nheo mắt, cuối cùng cũng nhận ra diện mạo của Dạ Tinh.

“Nhóc là… Dạ Lan à? Nhóc nhuộm tóc khi nào thế? Màu mắt cũng đổi rồi, khoan đã… không phải nhóc đang ở căn cứ sao? Sao lại chạy ra ngoài thế này?”

Dạ Tinh chớp chớp mắt.

Xem ra Mạch Vũ đã nhầm cô bé là Dạ Lan sau khi nhuộm tóc.

Mà nói vậy thì cũng gần đúng.

“Ưm… Chuyện hơi phức tạp một chút ạ.” Dạ Tinh hơi ngượng ngùng véo ngón tay, quả thật là có chút phức tạp, phức tạp đến mức khó giải thích.

“Thôi bỏ đi, để anh đưa nhóc về căn cứ trước đã. Thật không hiểu nổi một lính mới như nhóc sao lại dám chạy lung tung ra ngoài vào lúc Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh bùng nổ thế này.”

Mạch Vũ không nghĩ nhiều, anh chưa bao giờ nghi ngờ cô bé loli tóc bạc trước mắt không phải là Dạ Lan.

Khả năng nhận biết và trực giác của Người Gác Đêm đều rất mạnh.

Ít nhất thì khí tức trên người cô bé loli tóc bạc này giống hệt Dạ Lan.

Đối với chuyện này, Dạ Tinh đành thuận nước đẩy thuyền, tìm một nơi an toàn trước đã.

“Ưm… được ạ, vậy làm phiền anh ạ.”