Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 10

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 437

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 120

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6189

Quyển 2 – Thành phố Rối - Chương 25: Sở thích

“Đồ ăn vặt tới rồi đây~”

Dạ Tinh ôm một mớ đồ ăn vặt quay lại chỗ Liên Hoa, rồi lườm Aipal một cái cho có lệ, ánh mắt như đang cảnh cáo cô.

Aipal cũng tinh nghịch lè lưỡi, rồi lượn sang một bên.

Liên Hoa khó hiểu sờ tai mình, không thấy có gì bất thường nên cũng mặc kệ.

“Cảm ơn.”

Liên Hoa nhận lấy đồ ăn vặt từ tay Dạ Tinh rồi cùng cô bé ăn.

“Dạ Tinh có sở thích gì không?”

Là một người bạn của Dạ Tinh, Liên Hoa cảm thấy mình cần tìm hiểu về sở thích của cô, như vậy sẽ giúp tình bạn của họ phát triển hơn.

Giống như việc Liên Hoa thích biểu diễn múa rối vậy.

“Sở thích à...”

Dạ Tinh gật đầu trầm ngâm, cô đang nghĩ xem mình có sở thích nào có thể kể ra được không.

Hồi trước lúc tự giới thiệu ở trường, lần nào cô cũng ngại nói mình thích xem anime các kiểu, đa số đều dùng những sở thích có vẻ nghiêm túc hơn để cho qua chuyện.

Nhưng bây giờ... chắc là không sao đâu nhỉ?

“Tớ thích lười biếng, không muốn làm việc, chỉ muốn ở nhà ngủ nướng, xem anime, ăn vặt các kiểu thôi.”

“Hừm...”

“Lạ lắm đúng không?”

“Không đâu, những sở thích đó mang lại cho Dạ Tinh niềm vui và sự thỏa mãn mà, đúng không? Nếu đã vậy thì chẳng có gì là kỳ lạ cả.”

“Ừm~ Tớ cũng nghĩ vậy.” Dạ Tinh nở một nụ cười đáng yêu.

Liên Hoa đúng là một cô bé ngoan mà~ Thật tuyệt khi có người thấu hiểu mình!

Lúc này, một bóng người trong suốt lượn qua giữa hai người, miệng lẩm bẩm: “Người ta thích chơi khăm và hóng chuyện đó nha~”

Dạ Tinh cố gắng giữ nụ cười trên môi, không hề tỏ ra có gì khác thường.

Con ma này phiền thật đấy, nhưng vẫn chịu được.

Cứ thế, buổi trò chuyện của ba người (hai người một ma) đã bắt đầu.

Cùng lúc đó.

Tại nhà Liên Hoa.

Một người phụ nữ có thân hình trưởng thành đang dùng thiết bị liên lạc với bên giao dịch.

“Các người chuẩn bị xong chưa? Bây giờ Liên Hoa hình như đang ở nhà bạn nó, tôi đã gửi định vị cho các người rồi, con bé chắc sẽ về nhà vào giờ cơm. Đợi nó ra khỏi đó thì các người ra tay đi, trong khoảng thời gian đó tôi sẽ phá hủy từ xa tất cả hệ thống báo động trên người nó, phần còn lại giao cho các người đấy.”

Cuộc gọi kết thúc, mẹ kế của Liên Hoa đặt thiết bị xuống, nở một nụ cười độc địa.

“‘Con gái ngoan’ của ta, vĩnh biệt.”

...

Căn cứ của Người Gác Đêm.

Mặc Đồ đã lâu không về, trông như một lãng tử đã rong chơi bên ngoài một thời gian dài.

Vừa về chưa được bao lâu, anh đã tình cờ bắt gặp bốn Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật đang đi cùng nhau.

“Yo, thật trùng hợp, mấy vị đây đang chuẩn bị đi ăn tối à?” Mặc Đồ cười hề hề chào bốn người.

Diêu Tham lạnh lùng liếc anh một cái.

“Tôi còn tưởng cậu không về nữa chứ, dạo này đang nhởn nhơ sung sướng lắm phải không?”

“Làm gì có, tôi cũng đang làm việc chăm chỉ mà.”

Nói rồi, Mặc Đồ nhìn về phía người đồng nghiệp cũng đến từ thành phố Vân Trường — Vương Triều.

“Vương Triều, dạo này ở thành phố Thượng Hợp có quen không?”

Vương Triều giật giật khóe miệng, chậc lưỡi kinh ngạc.

“Tổ cha nó, sao tôi cứ có cảm giác cậu còn lười hơn cả tôi vậy? Cứ thoắt ẩn thoắt hiện, tôi còn nghi là cậu đang nghỉ phép có lương đấy.”

Nghe vậy, Mặc Đồ dường như còn nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi mỉm cười.

“Nghỉ phép có lương à, có lẽ sau này tôi sẽ thử, chắc cấp trên sẽ đồng ý thôi.”

“Cậu đỉnh thật.” Vương Triều tức thì cạn lời.

Tên Mặc Đồ này có thể nói là người kỳ lạ nhất anh từng gặp.

Thậm chí còn dị hơn cả anh nữa.

Diêu Tham liếc Mặc Đồ.

“Ở ngoài lâu như vậy, cậu tìm được manh mối rồi à?”

“Cũng có thể coi là vậy.” Mặc Đồ khẽ cười.

Diêu Tham và những người khác đều ngẩn ra.

Chưa kịp để họ hỏi, Mặc Đồ đã chuẩn bị rời đi.

“Nhưng tôi vẫn chưa xác nhận, đợi tôi xác nhận xong rồi nói cho các vị cũng không muộn, sẽ không lâu đâu.”

Nói xong câu đó, Mặc Đồ vẫy tay rồi quay người bỏ đi.

Bốn người im lặng đứng tại chỗ một lúc.

Xích Hào hỏi: “Gã đó bị gì vậy?”

Vương Triều nhún vai, nói: “Không biết, tôi ít khi giao thiệp với cậu ta, là một gã khá bí ẩn.”

Diêm Khuyết gật đầu trầm tư, lãnh đạm nói: “Lúc nãy cậu ta bảo tìm được manh mối là thật sao?”

Diêu Tham trầm giọng đáp: “Cứ đợi cậu ta liên lạc đi, dù sao cậu ta cũng là một Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật.”

.....

Mặc Đồ bước đi trên con đường nhỏ vắng người, mở màn hình ảo, kết nối vào mạng dữ liệu của căn cứ để tìm kiếm thứ gì đó.

“Tên... Liên Hoa, giới tính nữ, khoanh vùng thành phố Thượng Hợp, độ tuổi từ mười hai đến mười tám... Tìm thấy rồi.”

Chẳng mất bao lâu, thông tin chi tiết của Liên Hoa đã hiện ra trước mắt Mặc Đồ.

“Mười bốn tuổi, cũng còn nhỏ nhỉ, bố là một con nghiện công việc chính hiệu, thời gian làm việc chiếm hơn một nửa ngày, mẹ ruột mất sớm, sau đó bố lấy vợ khác, mẹ kế hiện không có việc làm.”

Đánh giá của Mặc Đồ về chuyện này là, không có gì đặc biệt.

Nhưng khi nhìn thấy nghề nghiệp của người mẹ ruột...

“Nghệ sĩ múa rối à? Liệu có liên quan gì đến [Thành Phố Búp Bê] không nhỉ?”

Tuy nhiên, mẹ ruột đã qua đời, người có liên quan hẳn phải là Liên Hoa.

Còn việc Dạ Tinh có quan hệ gì với Liên Hoa lại là một câu hỏi khác.

Mặc Đồ nhớ rằng Tinh tú của Dạ Lan hay Dạ Tinh là [Cỗ Máy Điều Ước], và việc họ đến dòng thời gian này cũng là do Tinh tú.

Nhưng nguyên nhân cụ thể là gì thì anh không biết.

Vậy liệu có khả năng nào không.

Điều ước của Dạ Lan hoặc Dạ Tinh có liên quan đến [Thành Phố Búp Bê], nên mới bị gửi đến đây?

Về điểm này, Mặc Đồ cần phải xác nhận.

“Mình nhớ... hình như có một Người Gác Đêm phụ trách trông chừng bé loli đó, tên là Lam Phong Tô Vũ thì phải?”

......

Bên kia.

Trong một tiệm bánh ngọt.

Lam Phong Tô Vũ đang mỉm cười nhìn Dạ Lan ăn bánh pudding thì đột nhiên nhận được một tin nhắn.

“Hửm?”

Cô lấy ra xem, phát hiện đó là tin nhắn từ một Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật, một đại lão cùng cấp với sếp Diêu Tham.

Anh ta nói muốn gặp cô, còn gửi cả định vị.

Nơi đó không xa, hình như ở một quán cà phê nào đó gần đây.

Lam Phong Tô Vũ rơi vào trầm tư.

“Ừm...”

Có nên đi không đây?

Nhiệm vụ hiện tại của cô là phải canh chừng Dạ Lan sát sao, tự ý rời đi là thất trách.

Vẫn nên hỏi sếp một tiếng thì tốt hơn.

Sau đó Lam Phong Tô Vũ liền liên lạc với Diêu Tham.

“Sếp ơi, có một Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật muốn gặp em, anh nói xem em có nên đi không?”

“Ồ?”

Diêu Tham liếc nhìn ba người còn lại đang ngồi cùng bàn ăn, rất nhanh đã đoán ra là ai.

“Đi đi, cố gắng phối hợp với cậu ta.”

“Vâng ạ.”

Lam Phong Tô Vũ ngắt kết nối rồi nhanh chóng hành động.

“Dạ Lan, chị phải đi một lát, sẽ về nhanh thôi, nếu không muốn đợi ở đây thì em về ký túc xá trước nhé.”

“Hửm?” Dạ Lan nghiêng đầu khó hiểu, rồi gật đầu.

“Vâng.”

Bên Dạ Tinh đang nói chuyện với Liên Hoa nên cũng không chán, cô bé chỉ cần ở đây ăn là được rồi.

“Đừng có chạy lung tung đó nha~”

Lam Phong Tô Vũ mỉm cười xoa đầu Dạ Lan rồi đứng dậy rời đi.