“Hm, hm, hmm...♪”
Trong một căn phòng thuộc cõi thần thánh, nơi bầu trời đầy sao lấp lánh bên trên và những đám mây mênh mang dưới chân, một cô bé—Nữ thần—mở cánh tủ gỗ trông hoàn toàn lạc lõng giữa khoảng không vắng lặng và chọn trang phục cho ngày hôm nay.
Cô đang rất vui. Hoặc đúng hơn là trông có vẻ rất vui. Thực tế thì cô đang cực kỳ bực mình. Vì có một tên ngốc ở thế giới mà cô quản lý cho vui đã dám tự nhận là người tình của cô—Thần Hủy Diệt. Tệ hơn nữa, lão già đó chẳng giống chút nào với người cô yêu—chỉ là một tên ngu ngốc tuyên bố đã hoàn thiện thuật luyện kim, chỉ để thỏa mãn mấy dục vọng cá nhân. Ai mà không tức cho được?
Tuy nhiên, cô là kiểu người luôn mỉm cười kể cả khi giận dữ.
“Vì hôm nay là dịp đặc biệt, mình nên ăn diện một chút,” cô vui vẻ nói. “Có lẽ là một bộ đồ chiến đấu thật phong cách?”
Tất nhiên, cô không thể tự mình xuống thế giới được. Cô phải dùng hệ thống anh hùng mà cô đã cài sẵn để gửi một linh hồn từ thế giới khác vào. Nhưng nếu khéo léo lợi dụng một kẽ hở—cụ thể là tạo ra một “vật chứa” mang hình hài giống cô để anh hùng sử dụng—thì cô vẫn có thể can thiệp đôi chút. Và để làm vậy, tốt nhất là quần áo của cô nên giống với vật chứa kia.
“Thế mà, chẳng có bộ nào trông hợp cả. Mình muốn có một món phụ kiện nào đó thể hiện rõ năng lực của mình cơ. À, nhớ rồi! Trong bộ phim mà Thần Hủy Diệt cho mình xem hôm nọ, có anh chàng dùng dây kéo để mở ra các không gian khác nhau cơ mà!”
Trong phim, nhân vật đó có thể dán một chiếc dây kéo lên tường rồi mở ra để vào một không gian hoàn toàn khác, hoặc gắn dây kéo lên kẻ thù và ‘kéo’ chúng ra làm đôi. Thay vì đột ngột tạo một lỗ hổng trong không gian, thì việc có một hình ảnh trực quan như dây kéo có thể giúp người mới dễ hiểu hơn. Dù gì, phép không gian của cô hoạt động hơi khác phép thuật thông thường.
Mặc dù vậy, một khi cô dùng kẽ hở ấy thì vật chứa kia chắc sẽ nhanh chóng lĩnh hội được mà chẳng cần chỉ dẫn trực quan. Nhưng nếu có thể rút ngắn thời gian học phép—dù chỉ một giây—thì vẫn đáng giá, vì như thế cô sẽ bớt phải chờ để ra tay trừng phạt.
“Quyết rồi! Mình sẽ mặc bộ đồ này—nhiều dây kéo đến mức vô nghĩa!”
Tiện thể, cô sẽ đeo luôn chiếc vòng cổ to đùng hình dây kéo để vật chứa kia hiểu rõ uy lực Nữ thần là thế nào! Nghĩ đến đó, cô cười thích thú.
“Nhưng vẫn chưa đủ... Phải có nhiều dây kéo hơn nữa.”
Cô suy nghĩ một lúc. Bộ đồ này là quà tặng từ người yêu—Thần Hủy Diệt, nên có rất nhiều dây kéo đủ kiểu để có thể mở ra nhét tay vào... à, bỏ qua vụ đó đi, vấn đề là không còn chỗ nào để gắn thêm dây kéo nữa. Với lại, cô không muốn làm hỏng món quà của người yêu.
“Vậy thì... chỉ còn một cách thôi. Mình sẽ gắn dây kéo trực tiếp lên cơ thể!”
Nói thế thôi, gắn quá nhiều sẽ trông kém duyên. Cần tìm vị trí hợp lý.
Miệng? Khó nói chuyện—loại.
Mí mắt? Phải nhìn thấy chứ—loại.
Dưới quần áo? Không thấy được—loại.
Bụng? Mở ra lỡ đổ ruột thì toang—cũng loại.
Chân, bàn chân... Không được. Nghĩ kỹ thì gắn dây kéo lên da trần chắc đau lắm. Trừ khi người yêu là người gắn—khi đó có khi lại dễ chịu ấy chứ.
“Vậy thì chỉ còn tóc thôi,” cô nói rồi chọt vào ahoge—cái lọn tóc chĩa lên duy nhất trên đầu.
Ừ, tóc thì không đau! Hoàn hảo!
Nghĩ vậy, cô nhặt lấy chiếc dây kéo mình định dùng.
“À đúng rồi! Hay là mình chia đôi cái dây kéo này, đưa một nửa cho Thần Hủy Diệt! Như vậy tụi mình sẽ thành cặp đôi hoàn hảo! Như kiểu ‘kết hợp sức mạnh, chúng ta là một!’ chẳng hạn!”
Cô vừa hét lên vừa đỏ bừng mặt.
“Trời ơi, mình đang nói cái gì vậy?!”
Ôm chặt bản thân, cô chìm vào mộng tưởng ngọt ngào của chính mình.
“Rồi! Giờ thì mình sẽ gắn cái này bằng phép không gian, cẩn thận từng chút một... Xong!”
Cô soi mình trong gương, tạo dáng.
“Yep, mình đúng là dễ thương mà!”
Nữ thần hoàn toàn mãn nguyện.
Và như thể để biểu lộ tâm trạng của cô, chiếc dây kéo quanh cổ chứa đầy thần lực phát sáng rực rỡ ánh vàng.