Những bước chân nặng nề vang vọng từ phía trần gỗ bên trên. Đó là bọn hải tặc đã chiếm lấy con tàu.
Hai chị em elf (chị gái và em trai), đã chạy trốn xuống khoang hàng để thoát khỏi lũ côn đồ. Bên dưới chỉ có nước biển, bên ngoài thì bị vây kín. Không còn chỗ nào để chạy.
Bọn hải tặc đã bắt được cận vệ của hai elf và quăng họ xuống biển. Hai chị em khóa chặt cửa, chất bao nhiêu hành lý có thể trước lối vào để chặn lại, nhưng không ai biết rào chắn sẽ trụ được bao lâu.
Elf là giống loài quý hiếm, vô cùng giá trị, nên họ hiếm khi rời khỏi vương quốc của mình. Điều đó cũng có nghĩa là bọn hải tặc nhiều khả năng sẽ không giết họ ngay. Nhưng chỉ cần nghĩ đến những gì có thể xảy ra nếu bị bắt, cô chị rùng mình.
“Chị...” Cậu em kéo tay áo chị, ánh mắt đầy lo lắng. Cô khẽ cúi xuống, cố nở một nụ cười để trấn an cậu.
Trong lúc chạy trốn, bọn hải tặc đã kịp nhìn thấy đôi tai dài nhọn của cô. Chúng biết trên tàu có một elf, và chắc chắn sẽ không dừng lại cho đến khi tóm được. Nhưng liệu cô có thể giấu được em trai? Lúc đó, cậu vẫn còn ngủ say trong phòng, nên chúng chưa phát hiện ra cậu.
“Dee, trốn vào đây.” cô bảo.
“Nhưng chị...”
Cô gái elf đẩy em trai vào một cái thùng gần đó, nhét vào cùng bao nhiêu lương khô tìm được. “Nhớ lời chị dạy, Dee. Chỉ ăn từng chút một, khi khát thì dùng ma thuật nước. Nếu cần đi vệ sinh thì dùng vải, sau đó dùng ma thuật thanh tẩy.”
Cậu bé định phản đối, nhưng chị đặt ngón tay lên môi cậu, chặn lại. Cô vén mái tóc lòa xòa trên trán em, cúi xuống hôn khẽ. “Chị yêu em, Dee. Dù chị có không sống sót, em phải sống.”
Đôi mắt cậu đỏ hoe, muốn òa khóc, nhưng nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt chị, cậu nuốt nước mắt, gật đầu. Cậu cố không để ý đến đôi tay chị đang run lên bần bật.
Cô làm hết sức để che giấu Dee trong thùng. Dùng ma thuật gỗ tạo một tấm ván làm nắp, đặt lên trên, rồi xếp quần áo phủ kín. Nhìn bề ngoài, nó giống hệt một kiện hành lý bình thường. Ngay cả trọng lượng cũng tương tự, nên khó mà nhận ra.
Bất ngờ, một tiếng đập mạnh vang lên ở cửa. Không phải gõ nhẹ, mà dữ dội đến mức cánh cửa gần như bật khỏi bản lề.
“Quái quỷ gì thế?! Sao nó không mở?! Con elf chết tiệt, chắc chắn nó trốn trong đó!”
“Không sao, để tao lo. Chỉ là cửa gỗ thôi, đạp một cái là bung!”
Bọn hải tặc chẳng buồn che giấu ý định đê tiện của mình. Cô gái elf hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập loạn nhịp.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Cô có thể dùng ma thuật gỗ để phản công. Trên con tàu này chỗ nào cũng toàn gỗ, đủ cho cô tận dụng. Dù không phải gỗ từ cây sống nên sức mạnh sẽ giảm, nhưng vì em trai, cô sẽ làm tất cả.
“Thương Gỗ!”
Một mũi giáo bằng gỗ đâm xuyên ra từ cánh cửa, ghim vào chân tên hải tặc đang định phá cửa.
“Áaaa! Chết tiệt, nó dùng phép! Cửa biến thành toàn gai nhọn rồi!”
“Ha ha ha! Đáng đời mày! Mau đi băng bó đi, để đàn ông thật sự lo chuyện này!”
“Khốn kiếp...Nó lẽ ra phải là chiến lợi phẩm của tao...Đau quá!”
Mũi thương gỗ gãy trong chân, buộc tên kia phải rút lui. Nhưng cô gái elf không hề thấy nhẹ nhõm. Trái lại, cô đã kiệt sức. Bọn hải tặc chỉ xem nỗ lực cuối cùng của cô như trò con nít.
Bên ngoài, tình hình càng thêm căng thẳng.
“Giờ là lúc của tao, để bắt con elf này về…”
“Và ngươi định làm gì với nó sau khi bắt được?” Một giọng phụ nữ bất ngờ chen ngang.
“Ơ, Thuyền trưởng! Tôi...tôi không thấy ngài ở đây! Tôi...tôi định tặng nó cho ngài, tất nhiên rồi!”
Người phụ nữ bật cười lớn.
“Thật vậy sao? Đáng khâm phục ghê! Thôi được, ta sẽ coi như ngươi nói thật vậy.”
Người phụ nữ mà bọn hải tặc gọi là “Thuyền trưởng” lúc nãy chính là kẻ đứng sau cánh cửa. Chỉ trong nháy mắt, bà ta tung một cú đá khiến cánh cửa vỡ nát thành mảnh vụn. Không chỉ cửa, mà cả đống hành lý chắn phía trước cũng bị hất tung, văng ra và nát bấy.
“Cái cửa mỏng dính này thì làm sao chặn nổi ta chứ?!” người phụ nữ nói với vẻ đắc thắng.
“Ối chà!” một tên hải tặc xuýt xoa. “Đúng là Maririn của chúng ta! Dù đã có tuổi mà vẫn…”
Hắn chưa nói hết câu thì đã ăn ngay một cú đá thẳng vào mông, bay vèo ra trước, đập vào một chồng thùng, làm chúng vỡ toang. May mắn thay, không có cái thùng nào chứa em trai của cô bé elf.
“Giờ thì, cô elf thân mến, mau lòi ra nào! Đừng lo, ta sẽ không giết đâu, nên tốt nhất là ngoan ngoãn bước ra đi. Hay là để ta lật tung cả chỗ này tìm cho nhanh?”
Tiếng gót giày nhọn của thuyền trưởng lộc cộc vang trên sàn khi bà ta bước vào. Đó là một người phụ nữ quyến rũ, mái tóc đỏ rực rỡ.
“Thương Gỗ!”
Cô gái elf quyết tâm tung đòn bất ngờ. Nhưng thuyền trưởng hải tặc chụp lấy mũi giáo gỗ ngắn ngay trước khi nó chạm tới, chặn đứng nó giữa không trung.
“Bắt được rồi nhé!” bà ta cười khúc khích, giọng đầy giễu cợt.
Qua con mắt còn lại không bị che bởi miếng bịt mắt, bà ta nhìn chằm chằm vào cô elf, nở một nụ cười như loài thú ăn thịt. Cái nhìn ấy khiến sống lưng cô gái lạnh buốt. Lùi dần lại, cô lại bắn thêm một mũi thương gỗ nữa.
“Nào nào, cần gì phải chống cự dữ vậy? Elf giờ bán được giá lắm, nên ta cũng chẳng muốn làm hỏng món hàng đâu. Hiểu ý ta chứ?”
“C-Câm miệng! Ta sẽ không bao giờ trở thành nô lệ của ai cả...Thương Gỗ!”
Cô gái tiếp tục dồn sức tấn công, hết mũi giáo này đến mũi giáo khác, cho đến khi kiệt sức và cạn mana. Nhưng tất cả đều vô ích. Không một đòn nào trúng được thuyền trưởng. Và…chớp lấy thời cơ, thuyền trưởng nhanh chóng áp sát.
“Và...BÙM!”
Nắm đấm của bà ta cắm thẳng vào bụng cô gái elf, khiến cô gục xuống ngay tại chỗ. Dù vậy, so với cú đá vừa tung vào thuộc hạ trước đó, hẳn bà ta đã kiềm chế rất nhiều.
“Xong rồi, một elf nữa vào tay ta!”
Bằng động tác thuần thục, bà ta trói chặt cô gái, nhét giẻ vào miệng rồi giao cho một tên hải tặc vừa bước vào.
“Được rồi, lũ con trai! Nhân tiện thì vét sạch cả phòng này luôn đi!”
Đám hải tặc hò reo hưởng ứng, trên mặt nở những nụ cười khoái trá.
Thế là, cả băng hải tặc đã cướp sạch mọi thứ trên con tàu buôn.