Corrupted Blood Salvatore: TS Villain’s Unorthodox Reincarnation

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 4

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1296

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 7

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3322

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1921

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9339

Corrupted Blood Salvatore: TS Villain’s Unorthodox Reincarnation - Chương 01 Khởi đầu của phép màu

"Ugh... argh... tại sao... tại sao lại...?"

Trước mặt tôi, một cậu học sinh trung học cùng tuổi đang co rúm người dưới đất.

Không màng đến bộ đồng phục bị vấy bẩn, cậu ta quỳ sát đất, ánh mắt đăm đăm nhìn vào đôi chân tôi.

Tôi ngước lên.

Một chiếc cần cẩu bất động, những bức tường kim loại gỉ sét.

Qua lỗ thủng trên trần nhà, ánh trăng lọt vào.

Vầng trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng dịu xuống chúng tôi.

Đó là một đêm trong nhà máy bỏ hoang.

Chỉ có hai chúng tôi, cô đơn.

Tôi hạ tầm nhìn.

Dưới chân tôi là một "mảnh thịt".

Cậu ta nhăn mặt khi nhìn thấy nó, ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin nổi.

"Tại sao... tại sao em lại làm thế, Chikage...?"

Gương mặt cậu ta phản chiếu sự kinh hoàng tột độ, như thể không thể chấp nhận hiện thực trước mắt.

Một khuôn mặt từ chối thực tại đang diễn ra.

"Có lẽ là vì... em muốn Kazuki phải đau khổ chăng ?"

Tôi đã nói với cậu ta như vậy.

Ép mình nở một nụ cười, tôi cố tình nhếch mép.

Và rồi—

Tôi đá mạnh vào "mảnh thịt" dưới chân mình.

Nó lăn đi, dừng ngay trước mặt Kazuki.

Thứ đó, rỉ máu không ngừng, là một ngón tay thon dài, nhợt nhạt...

Móng tay được sơn bóng giờ đã nhuốm máu và nứt vỡ không còn hình dạng.

Đó là bàn tay của một cô gái, đầy những vết trầy xước và bầm tím.

"A... ah..."

Kazuki nhìn chằm chằm, sững sờ.

Đương nhiên, cậu ta phải như vậy.

Với cậu, đó là bàn tay của người thân thiết nhất— người em gái duy nhất của Cậu.

"Chikage, Anh và em... Anh tưởng chúng ta..."

"Ôi, em rất vui khi nghe điều đó đấy~."

Tôi thực sự... rất vui.

"Nozomi coi em như bạn thân, thậm chí như người nhà... vậy mà!"

Ah, tôi vẫn cảm thấy như vậy.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn coi cả hai là những người quan trọng.

Nhưng chính vì thế—

"Này, Kazuki."

"...Chikage."

"Anh cảm thấy thế nào lúc này?"

Tôi hỏi, dù đã biết rõ câu trả lời.

Bị phản bội bởi người mà bạn tin tưởng, chứng kiến một phần cơ thể người em gái bị vứt bỏ trước mặt... làm sao cậu ta không cảm thấy thế cơ chứ?

Căm hận, căm hận, căm hận, căm hận, căm hận, căm hận, căm hận— không thể tha thứ.

"Em muốn biết... cảm giác mất đi người thân vì sự bất lực của bản thân... cảm giác bị phản bội bởi người mình tin tưởng nhất. Anh có thể dạy em không, Kazuki?"

Kazuki nghiến răng trước lời khiêu khích của tôi.

Phẫn nộ.

Cơn giận đã nuốt chửng toàn bộ con người cậu ta.

Thành công rồi.

Đúng như kế hoạch.

Tôi nở một nụ cười tàn nhẫn.

Một nụ cười thô tục, hoàn hảo dành cho kẻ phản diện trong bất kỳ câu chuyện nào.

Nhưng bên trong, trái tim tôi gào thét trong đau đớn.

Nó đắng cay.

Nó đau đớn.

Nó sầu thảm.

Những cảm xúc này khiến cả 'cậu ta' và 'tôi' trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu cậu phải oán hận ai đó, hãy oán hận những kẻ đã tạo ra thế giới này.

"Chikage… mày… tao sẽ—!"

Trước khi nhận ra, một 'thanh kiếm' trong suốt xuất hiện trong tay Kazuki.

Nó trông như thủy tinh mờ màu xanh nhạt, với những đường gân đỏ như mạch máu— đó chính là 'thanh kiếm'.

Vừa tuyệt đẹp, vừa đáng sợ.

Nhưng nó không phải đồ trang trí— mà là vũ khí để giết người.

Trong hiện thực phi lý này, cậu ta chĩa 'thanh kiếm' về phía tôi.

Tôi giơ tay lên cao, và một 'thanh kiếm' khác hiện ra để đáp trả.

Tôi nắm chặt lấy nó.

Khác với của cậu ta, thanh kiếm của tôi có màu đỏ và đen, đan xen những đường gân tím xanh.

Hai màu sắc tương phản lấp lánh dưới ánh trăng, phản chiếu khắp nơi.

‘Kazuki, Em muốn anh được sống hạnh phúc.

Vì điều đó, em sẽ làm mọi thứ.

Kể cả khi anh không còn chào đón em. Kể cả khi anh ghét em.’

"Vậy nên, cứ tấn công em bất cứ lúc nào anh muốn."

Tôi giương kiếm lên.

"Tao sẽ giết mày— !!"

Kazuki cũng làm tương tự.

Tôi đứng đối diện cậu ta, người bạn thân nhất— hay có lẽ là hơn thế.

Chúng tôi chĩa kiếm vào nhau.

Ah.

Sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này?

Thành thật mà nói, đó là do tự tôi gây ra.

Nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.

Đây là kết quả của con đường tôi chọn.

Ký ức về ngày tôi sinh ra trong thế giới này hiện lên.

Dù chưa chết, cuộn phim cuộc đời tôi đã bắt đầu tua lại— quá sớm, ngay cả với tôi.

◇◆◇

Tên tôi là Kusunoki Chikage. Đó là cái tên được đặt khi tôi sinh ra trong thế giới này.

"Thế giới này..."— tôi nói vậy vì ban đầu tôi không thuộc về nơi đây.

Ở kiếp trước, tôi là một nhà nghiên cứu bình thường. Không có gì đặc biệt, cũng không có tài năng nào nổi bật. Chỉ là một người đàn ông bình thường.

"Đã từng"— vì ở kiếp này, tôi là phụ nữ.

Nhưng việc thay đổi giới tính không phải vấn đề lớn nhất. Có một thứ còn ám ảnh tôi hơn nhiều.

'Vấn đề lớn hơn' đó là thế giới này chính là bối cảnh của một trò chơi từ kiếp trước của tôi.

Tên trò chơi là Corrupted Blood Salvatore!

Đó là một trò chơi phiêu lưu. Người chơi đưa ra lựa chọn để tiến tới và cuối cùng chinh phục được các nữ chính— một galgame.

Nhưng Corrupted Blood Salvatore không phải là một galgame ngọt ngào kiểu tình cảm học đường.

Chủ đề của nó là 'nỗi đau tinh thần'.

Các nhân vật chính là những người sở hữu năng lực siêu nhiên, biến linh hồn mình thành vũ khí gọi là 'kiếm'. Những thanh kiếm này ban cho họ nhiều khả năng— tạo lửa, thao túng ký ức, nhìn thấy tương lai, dịch chuyển— mỗi người một kiểu.

Câu chuyện xoay quanh những trận chiến giữa các cá nhân sở hữu sức mạnh phi thường— một tác phẩm thuộc thể loại 'Siêu Nhiên - Đối Kháng'.

Tuy nhiên, sức mạnh của những năng lực này phụ thuộc vào sức mạnh của trái tim.

Làm thế nào để trái tim trở nên mạnh mẽ?

Có lẽ phải xé nát nó ra, rồi hàn gắn lại, chính là cách.

Giống như các sợi cơ bị rách trong lúc tập luyện sẽ lành lại và trở nên dẻo dai hơn.

Vì vậy, 'nỗi đau tinh thần' trở thành trọng tâm.

Trong trò chơi này, chỉ chọn những lựa chọn tốt đẹp là không thể.

Nếu tránh né nỗi đau tinh thần và tiếp tục chiến đấu, cuối cùng bạn sẽ thua trước kẻ thù.

Để bảo vệ thứ quan trọng nhất, bạn phải hy sinh một thứ gì đó.

Đó chính là chủ đề của Corrupted Blood Salvatore.

Khi nhớ ra điều đó, tôi cảm thấy buồn nôn.

Sống trong một thế giới mà cái chết phi lý luôn rình rập— thì khi là một trò chơi còn đỡ.

Nhưng tôi không muốn trải nghiệm nó tận mắt.

Thế mà, Kusunoki Chikage— chính là tôi— lại là một nhân vật trong Corrupted Blood Salvatore.

Nếu tôi chỉ là một nhân vật phụ không tên, tôi có thể nhắm mắt làm ngơ và tiếp tục sống.

Nhưng trong trò chơi, Kusunoki Chikage không có hình ảnh, không có lời thoại— chỉ có mỗi cái tên.

Tại sao không có hình ảnh hay chân dung?

Bởi vì... khi trò chơi bắt đầu, cô ấy đã chết.

Cô ấy là em gái của Kusunoki Eisuke, một trong những phản diện của trò chơi.

Cô xuất hiện như một nguồn 'nỗi đau tinh thần' trong quá khứ của hắn.

Ngay trước mắt hắn, cô ấy chết một cách dã man.

Đó là toàn bộ câu chuyện của Kusunoki Chikage— không hơn, không kém.

Dưới sự dày vò tinh thần tột độ đó, Kusunoki Eisuke thức tỉnh thành 'siêu nhân (superhuman)'.

Hắn sử dụng sức mạnh để thỏa mãn dục vọng, giết chết vô số người.

Tùy vào lựa chọn của người chơi, hắn có thể giết người yêu hoặc bạn thân của nhân vật chính.

Hắn là một phản diện bị người chơi căm ghét.

Và là em gái của một kẻ như thế, số phận đã an bài— tôi... đã mất kiểm soát.

Khi đột nhiên nhớ lại ký ức kiếp trước, tôi đã nổi cơn thịnh nộ, gào thét và nhốt mình trong phòng.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn co ro dưới chăn, khóc trong bóng tối.

Tôi sợ chết.

Tôi hiểu, vì tôi đã chết một lần rồi.

Khi bạn chết, bạn sẽ rơi vào hư vô.

Tôi ghét điều đó.

Tôi không bao giờ muốn quay lại đó nữa.

Cốc cốc.

"Anh vào đây."

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

Đứng đó là người anh trai trong kiếp này— Eisuke.

Tôi im lặng, phớt lờ anh.

"Này, có chuyện gì vậy? Em cứ co ro như thế này... Có chuyện gì sao?"

Tôi vẫn phớt lờ.

Anh trai tôi hơn tôi năm tuổi— nghĩa là tôi chín tuổi, còn anh mới mười bốn.

Nếu tôi bắt đầu nói về cái chết và những thứ tương tự, liệu anh có hiểu?

Không, không chỉ là anh không hiểu.

Anh có thể nghĩ tôi bị điên.

...Và có lẽ anh không sai.

Đột nhiên nhớ lại kiếp trước và run rẩy vì sợ chết— đầu óc tôi có lẽ thật sự có vấn đề.

"...Haa-a, ít nhất cũng nói gì đi chứ."

"Không liên quan gì đến anh."

Tôi tuyên bố dứt khoát.

... Anh ấy có lẽ là một người anh tốt. Cách anh cố gắng động viên khi tôi suy sụp chứng tỏ điều đó.

Anh luôn quá yêu chiều tôi, ngay cả trước giờ.

Nhưng trong tương lai, anh sẽ trở thành một tội phạm giết chết vô số người vô tội.

Tôi không thể mở lòng với anh.

"Người anh nào lại bỏ mặc đứa em gái của mình khi em ấy rối bời như thế này chứ?"

"Em ổn. Để em yên."

Anh ấy thở dài thườn thượt.

Tôi nghe tiếng cửa đóng lại.

Cuối cùng anh cũng đi rồi—

Tôi vừa nghĩ vậy thì chiếc chăn bị giật phăng ra.

"Này—!"

"Nghe này, anh không thể bỏ em như vậy được. Anh là anh trai của em ."

Tôi ngước lên và thấy khuôn mặt anh đang nhíu mày nhìn xuống.

"Anh trai, anh trai... Anh nghĩ mình có nghĩa vụ phải làm gì đó cho em sao?"

"Đúng vậy."

Anh cười toe toét khi nói điều đó.

"Vì chúng ta là gia đình duy nhất của nhau."

"Ugh..."

Tôi không biết nói gì.

'Gia đình duy nhất' chỉ có hai chúng tôi.

Bố mẹ đã qua đời từ lâu.

Khi tôi đủ lớn để nhớ, họ đã không còn ở đây.

Một người họ hàng thuê người giúp việc, 'có ý' chăm sóc chúng tôi.

Nhưng chính người họ hàng đó lại không cho chúng tôi sống cùng, thay vào đó vắt kiệt tài sản thừa kế của bố mẹ trong khi chỉ hỗ trợ tối thiểu.

Với chúng tôi, 'gia đình' chỉ có thể là 2 người chúng tôi.

"Nếu có điều gì làm em phiền lòng, em không cần nói ngay với anh. Thậm chí không cần nói cũng được."

"...Không cần nói?"

Đó không phải là điều người ta thường muốn biết sao?

Tôi nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

"Không sao cả. Chỉ vì là gia đình không có nghĩa chúng ta phải chia sẻ mọi thứ. Em không cần giải thích lý do mình đang khó khăn."

Anh vừa nói vừa xoa đầu tôi.

Bị một người... về mặt tinh thần còn trẻ hơn mình xoa đầu...

Nhưng tôi không ghét điều đó.

"Dù vậy, chúng ta có thể chia sẻ gánh nặng. Chúng ta luôn cùng nhau mà. Em không cần giải thích gì cả. Em có thể trút giận lên anh, la hét anh nếu muốn, bất cứ thứ gì."

Cái xoa đầu của anh trở nên hơi thô ráp.

Tôi nhìn lên khuôn mặt anh.

"...Ah."

Trong biểu cảm của anh, tôi thấy sự quan tâm chân thành dành cho tôi.

"Vì vậy, đừng tự dồn mình vào góc tường như thế... À, tối nay có cà ri nhé. Em thích món đó phải không?"

Nụ cười đó— tràn đầy tình yêu vô điều kiện— đã khơi dậy điều gì đó trong tôi.

Nó sao mà quen thuộc thế.

"...Ừm."

Tôi nhận ra mình đang bị lung lay.

Nhưng tôi không phiền.

Tôi sẽ gạt bỏ nỗi lo về tương lai, về cái chết sắp tới.

"Vậy, em xuống ăn chứ? Cà ri đấy?"

"Em xuống đây."

Tôi gấp chăn lại, đặt lên giường và đứng dậy.

Tôi bắt gặp hình ảnh của mình trong chiếc gương lớn trong phòng— một kỷ vật từ mẹ.

Nó lớn nhưng đơn giản, không có hoa văn cầu kỳ.

Ở đó, tôi thấy một cô gái với mái tóc tím nhạt, đôi mắt còn lấp lánh nước mắt, đang mỉm cười nhẹ.

◇◆◇

Ba năm sau khi ký ức quay về.

Nói cách khác, giờ tôi đã mười hai tuổi.

Tôi thay vào bộ đồng phục trung học và xoay người trước gương. Chiếc váy— thứ tôi hiếm khi mặc trong trang phục thường ngày— phồng nhẹ khi tôi cử động.

Tôi thở dài.

"Chắc phải làm quen thôi."

Đã mười hai năm kể từ khi tôi sinh ra là Kusunoki Chikage.

Nhưng đến giờ, ký ức kiếp trước khi còn là đàn ông vẫn níu kéo tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái khi mặc váy.

Tôi biết tương lai của mình rất ngắn ngủi.

Nó đã được định sẵn trong trò chơi, tôi sẽ sớm chết thôi.

Nhưng tôi không định chống lại số phận đó.

Dù có một kết thúc được an bài, miễn là tôi có thể sống hạnh phúc đến lúc đó, thế là đủ.

Dù sao, tôi cũng không biết khi nào hoặc như thế nào. Không thể chuẩn bị trước được. Nghĩ về nó chỉ khiến tôi khổ sở.

Tôi nhặt chiếc đồng hồ trên bàn và đeo vào cổ tay. Nó nhỏ, màu hồng, với hình chú cá heo hoạt hình dễ thương trên mặt số.

Với một học sinh trung học, thiết kế này khá trẻ con. Nhưng dù vậy, tôi vẫn yêu nó.

Tại sao? Vì đó là món quà sinh nhật từ anh trai năm ngoái. Anh trai vụng về của tôi, người không hiểu gì về sở thích của con gái, đã đau đầu chọn lựa và cuối cùng chọn chiếc đồng hồ này.

Tôi thấy nó đáng yêu, dù đôi lúc cảm thấy không hợp với mình.

Thiết kế không phải thứ tôi thích, nó cũng không có tính năng gì đặc biệt.

Nhưng đeo nó nhắc tôi rằng anh trai yêu thương tôi.

Vì vậy, tôi luôn đeo nó khi ra ngoài.

Tôi cầm cặp sách và rời khỏi phòng.

Tôi là học sinh năm nhất trung học, hôm nay là lễ khai giảng.

Anh trai đã rời nhà từ trước.

Hơn tôi năm tuổi, anh là học sinh cấp ba.

Anh có trường riêng để đi và sẽ không tham dự lễ khai giảng.

Ít nhất, đó là điều anh nói với tôi.

Tôi nhận thấy vỏ bánh mì từ bữa sáng thò ra từ thùng rác.

"Dù nói bao nhiêu lần, anh cũng chẳng nghe..."

Tôi nhét vỏ bánh vào thùng và đậy nắp lại.

Dù còn nhiều thời gian, tôi quyết định đến trường sớm.

Tôi xỏ đôi giày loafer mới— một phần của đồng phục— và bước ra khỏi căn hộ.

Dùng túi đựng chìa khóa màu pastel treo trên cặp, tôi khóa cửa.

Rồi từ từ bước về phía ngôi trường mới.

Tôi đi xuống cầu thang chung cư và băng qua vạch sang đường.

Khi đèn tín hiệu nhấp nháy đỏ, tôi liếc nhìn xung quanh.

Dọc theo con đường rợp hoa anh đào nở rộ, tôi thấy những học sinh cùng đồng phục đi cùng người lớn— có lẽ là bố mẹ họ.

Đó hẳn là các bạn cùng lớp mới, những học sinh năm nhất đang đến lễ khai giảng cùng gia đình.

Khác với họ, tôi không có bố mẹ đi cùng.

Vì vậy, tôi đến buổi lễ một mình.

Giữa đám đông gia đình, tôi nhận ra một cậu bé đơn độc. Không có người lớn nào bên cạnh.

Mỉm cười, tôi tiến lại gần.

"Chào buổi sáng!"

Với giọng hơi lớn hơn bình thường, tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ta.

"Whoa-ah, Kusunoki. Chào buổi sáng."

Cậu ta quay lại, giấu vẻ mặt ngạc nhiên.

Tên cậu ta là Mochizuki Kazuki.

Một cậu trai tốt bụng, dù hơi nhút nhát— cậu ấy là bạn tôi.

Và cũng là nhân vật chính của Corrupted Blood Salvatore.

Đúng vậy, cậu ấy là người sẽ gánh chịu nỗi đau không thể chịu nổi, sự phẫn nộ, đau khổ, và trở nên mạnh mẽ hơn để cứu thế giới.

Và cũng là kẻ thù mà anh trai tôi— kẻ phản diện— sẽ không ngừng hành hạ.

Nói cách khác, cậu ấy sẽ trở thành kẻ thù của anh trai tôi.

Nhưng điều đó không quan trọng với tôi. Cuộc đời tôi vốn đã ngắn ngủi.

Khi câu chuyện bắt đầu, tôi đã chết rồi.

Chuyện gì xảy ra sau cái chết của tôi không liên quan đến tôi.

Khi tôi đang chìm trong tuyệt vọng sau khi nhớ lại ký ức kiếp trước, chính Kazuki là người đã chìa tay ra.

Tôi không thể từ chối sự tử tế của cậu ấy.

Và thế là, không còn lựa chọn, chúng tôi trở thành bạn.

"Anh trai cậu không đi à? Hai người thường đi cùng nhau mà?"

"Ừm? Anh ấy bận với lễ khai giảng trường của anh ấy rồi. Không thể đến được."

"Tiếc quá."

"À, nhưng hôm nay anh ấy chỉ học nửa buổi thôi, nên bảo sẽ đón tớ sau giờ học."

"Ra vậy."

Kazuki không quen biết anh trai tôi.

Có lẽ tốt hơn là họ không bao giờ gặp nhau, khi tương lai họ sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Đột nhiên, tôi mở miệng:

"Còn Nozomi-chan thì sao?"

Mochizuki Nozomi - em gái của Kazuki.

Cô bé nhỏ hơn chúng tôi một tuổi, và chúng tôi rất hợp nhau như những người bạn gái. Nozomi xem tôi như chị gái.

"Em ấy đang ở trường tiểu học. Lễ khai giảng của em ất cùng ngày với bọn mình."

"À, đúng rồi."

Giống như gia đình tôi, nhà Mochizuki cũng không có bố mẹ ở nhà.

Đó là một gia đình phức tạp. Ban đầu, Kazuki là thành viên duy nhất của gia đình Mochizuki.

Mẹ kế của cậu, khi tái hôn, đã mang theo Nozomi.

Nói đơn giản:

Kazuki là con ruột của người bố trong cuộc hôn nhân đầu.

Nozomi là con ruột của người mẹ trong cuộc hôn nhân đầu.

Họ là anh em cùng cha khác mẹ, không cùng huyết thống.

Hiện tại, hoàn cảnh của họ... không mấy tốt đẹp. Mẹ của Nozomi qua đời trong một tai nạn, còn bố của Kazuki bỏ đi theo người phụ nữ khác.

Ông chỉ gửi tiền sinh hoạt phí về.

Tôi cảm thấy gần gũi với gia đình Mochizuki vì họ giống nhà Kusunoki, đều không có bố mẹ và chỉ có thể nương tựa vào nhau.

Có lẽ họ cũng cảm nhận như vậy về chúng tôi.

"...Mình có nên bắt đầu đón em gái sau giờ học không nhỉ?"

"Ừ, mình nghĩ cậu nên làm thế."

Kazuki mỉm cười gật đầu.

Cậu ấy rất yêu thương em gái, với tư cách là người anh trai.

Điều đó nhắc tôi nhớ đến anh trai mình.

Với tư cách là người trân trọng tình cảm gia đình, nhìn thấy điều đó khiến lòng tôi ấm áp.

Giống như chứng kiến sự ngây thơ thuần khiết của một đứa trẻ - thật an ủi.

"Này, Kazuki, cậu nghĩ sao?"

"Về cái gì?"

"Đồng phục của mình. Có hợp không?"

Tôi xoay người, để chiếc váy phồng nhẹ.

Kazuki né tránh ánh nhìn.

"Ừm... Hợp mà, phải không?"

"Cảm ơn! Đồng phục của Kazuki cũng đẹp đấy."

Tôi không nhịn được trêu cậu ấy.

"Có quan trọng gì đâu? Chỉ là đồng phục thôi mà..."

Xấu hổ, Kazuki gãi má.

Cậu ấy vẫn còn trẻ. Quá trẻ để hiểu mối quan hệ nam nữ. Nhưng có lẽ cậu đã bắt đầu nhận thức được đôi chút.

"Fufu..."

Thấy phản ứng của cậu buồn cười, tôi bật cười.

Có lẽ để đổi chủ đề, Kazuki lên tiếng:

"Dù sao thì... Sau lễ khai giảng, mình sẽ đón Nozomi. Cậu muốn đi ăn gì đó sau đó không?"

"À, anh trai mình sẽ đến nên—"

"Thế thì rủ cả anh trai cậu đi cùng luôn. Mình chưa gặp anh ấy bao giờ, giới thiệu mình với anh ấy đi."

Tôi do dự, nhíu mày.

Ý tưởng 'nhân vật chính' và 'phản diện' gặp nhau khiến tôi không yên tâm.

Tôi hơi lo lắng, nhưng—

"Được thôi. Mình sẽ nói với anh ấy."

Tôi gật đầu.

Sau khi tôi chết, họ sẽ trở thành kẻ thù... nhưng điều đó không thực sự liên quan đến tôi.

Nhưng nếu bây giờ họ có thể hòa thuận, và nếu anh trai tôi có thể tìm cách sống như một người tốt...

Điều đó sẽ khiến tôi hạnh phúc.

Vì tôi yêu anh trai mình.

Chúng tôi trò chuyện về chương trình truyền hình đã xem, một bộ truyện tranh hài hước, bạn bè của Kazuki và ngôi trường sắp tới.

Với những cuộc nói chuyện nhẹ nhàng vô thưởng vô phạt, cuối cùng chúng tôi cũng đến trường.

Chúng tôi kiểm tra bảng phân lớp để tìm số báo danh. Kazuki chỉ vào bảng và nói:

"Tìm thấy rồi."

Nhìn theo hướng tay cậu ấy chỉ, tôi thấy số của mình.

"Mình ở lớp B. Còn cậu?"

"Mình lớp A. Có vẻ chúng mình khác lớp."

"Ehh, tiếc quá."

"Ừm, nhưng mỗi năm đều đổi lớp mà. Có quan trọng gì đâu?"

"Đúng vậy. Hy vọng năm sau chúng ta sẽ cùng lớp!"

"...Cậu tính trước quá xa."

Vừa trao đổi những lời tán gẫu vui vẻ, chúng tôi vừa đi về phía các lớp học.

Theo biển chỉ dẫn trên tường, chúng tôi đến hành lang.

Quay sang Kazuki, tôi mở miệng:

"Chắc đến lúc chia tay rồi nhỉ?"

"Ừ. Gặp lại sau lễ khai giảng nhé."

"Ừm, hẹn gặp lại!"

Vẫy tay, tôi nhìn Kazuki bước đi.

Sau bài phát biểu của giáo viên chủ nhiệm, lễ khai giảng sẽ diễn ra tại nhà thi đấu. Liếc nhìn lịch trình, tôi kiểm tra giờ trên chiếc đồng hồ nhỏ ở cổ tay.

Sau buổi lễ, phụ huynh và học sinh tụ tập trước cổng trường, chụp ảnh kỷ niệm.

Những cây anh đào nở rộ gần cổng hẳn là phông nền hoàn hảo.

...Nó khiến tôi cảm thấy lạc lõng, như thể mình không thuộc về nơi này.

Tôi đi tìm anh trai.

"À, anh đây rồi."

Gọi với theo, anh trai quay lại và mỉm cười ấm áp.

"Em đã là học sinh cấp hai rồi nhỉ..."

Giọng anh đầy xúc động, khiến tôi nhăn mặt.

"Đương nhiên."

"Em đã lớn nhiều rồi... Ngày xưa em bé tí teo."

"Anh nói như ông cụ non vậy."

"Này, anh mới 17 tuổi thôi."

Anh xoa đầu tôi mạnh bạo.

Dù có tâm hồn của một người trưởng thành, tôi vẫn không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

Có phải cơ thể đang kéo theo tâm trí của mình?

Tôi nghĩ vậy trong khi đẩy tay anh ra.

"Hả? Em đang vào tuổi nổi loạn à!?"

"Anh làm rối tóc em rồi! Cẩu thả quá."

"Ồ, em thực sự làm tóc à?"

"Tất nhiên rồi! Em là con gái mà."

Trước đây tôi không quan tâm đến những thứ này, nhưng em gái của Kazuki, Nozomi, đã nhồi nhét vào đầu tôi.

Tôi hoàn toàn bị đánh bại bởi cô bé về sức mạnh nữ tính... nhưng cũng không trách được, vì tôi vốn là đàn ông.

Nếu muốn sống như con gái, ít nhất phải làm những điều cơ bản... hình như là vậy.

Đó là điều Nozomi nói, nhưng.

"Hahaha, lỗi của anh, lỗi của anh."

Anh trai cười ngượng ngùng khi tôi trừng mắt.

"À, nhân tiện, em muốn giới thiệu anh với một người bạn. Hôm nay đi ăn cùng nhé?"

"Bạn á? À, có phải đứa em hay nhắc tới không?"

"Ừ, Kazuki."

"Được thôi, nhưng đây là lần đầu tiên em gái giới thiệu bạn với anh đấy."

"Muu, em có nhiều bạn ở trường mà."

Đó không phải là nói dối.

Với kiến thức của một người đàn ông trưởng thành và nỗ lực trở nên vui vẻ, hòa đồng, tôi đã có nhiều bạn bè.

Tuy nhiên, những người tôi thực sự tin tưởng chỉ có anh trai và có lẽ là hai anh em nhà Mochizuki.

"Được rồi. Thế chỗ hẹn ở đâu?"

...Chúng tôi chưa hẹn chỗ nào.

"Em sẽ nhắn hỏi cậu ấy."

"Ha-a, em cẩu thả quá đấy."

Tôi mở ứng dụng nhắn tin và gửi nhanh cho Kazuki:

[Tớ đang ở với anh trai. Gặp nhau ở đâu nhỉ?]

Trước khi cất điện thoại, tiếng "ping" vang lên với hồi âm ngay lập tức.

[Tớ đang với Nozomi. Bọn tớ sẽ về nhà thay đồ trước. Gặp sau đó được không?]

Vì lễ khai giảng kết thúc vào buổi sáng, điều đó cũng hợp lý.

Tôi kiểm tra đồng hồ, đã hơn 11 giờ sáng.

[Gặp nhau ở cổng công viên lúc trưa nhé.]

"Anh ơi, chúng ta sẽ gặp nhau lúc trưa. Giờ về nhà trước đi."

"Được thôi. Nhưng anh bắt đầu cảm thấy mình như người thừa rồi đấy."

"Đừng ngớ ngẩn. Họ là người tốt mà."

"Ừ, nhưng anh sẽ là người thấy ngượng."

"Giới thiệu anh mà không có anh thì vô lý quá."

"...Cũng đúng."

Có thật sự khó khăn khi đi ăn với bạn của em gái không?

Tôi cảm thấy mình chưa thuyết phục được anh.

Tôi gượng cười và gửi tin nhắn xác nhận kế hoạch cho Kazuki. Cất điện thoại vào túi, tôi liếc nhìn anh trai.

"Về nhà chứ?"

"Ừm."

Anh quay về phía cổng trường, tôi đi theo sau vài bước.

"Chờ em với!"

Tôi chạy bước nhỏ để bắt kịp.

Đương nhiên, chân anh dài hơn tôi.

Kết quả là, sải chân anh rộng hơn.

Nếu anh đi bình thường, mỗi bước sẽ xa hơn tôi.

Khi tôi bắt kịp và đi bên cạnh, anh chậm lại, bước đi theo nhịp của tôi.

Cử chỉ nhỏ đó khiến tôi mỉm cười.

"Hm? Có chuyện gì à?"

"Không có gì."

Vào khoảnh khắc này.

Tôi cảm thấy hạnh phúc.

Hạnh phúc đến mức nỗi sợ hãi và lo lắng về tương lai đã dịu đi.

Đứng ở vạch sang đường, chúng tôi chờ đèn tín hiệu.

Một làn gió thoảng qua, tôi vô thức đưa tay giữ mái tóc.

Chẳng mấy chốc, Kazuki - nhân vật chính của câu chuyện - sẽ gặp anh trai tôi - kẻ phản diện tương lai. Chuyện gì sẽ xảy ra?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nghĩ đến.

Có phải tôi đang ngu ngốc phá vỡ dòng chảy của cốt truyện?

Nhưng nếu nó dẫn đến một tương lai tươi sáng—

Càng suy nghĩ, tôi càng cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một vòng xoáy.

Và rồi đột nhiên, tôi bị thứ gì đó đẩy đi.

◇◆◇

Kazuki và Nozomi muốn gặp tôi.

Tôi định từ chối... nhưng sau một chút do dự, tôi đồng ý.

Y tá đeo kính trông có vẻ nhẹ nhõm và nhanh chóng rời khỏi phòng.

Sau khi cố ý đập đầu vào tường , tôi bị cách ly trong một phòng riêng. Tôi hơi biết ơn vì điều đó.

Nếu có người khác ở đó, có lẽ tôi sẽ quá xấu hổ để gọi họ vào.

Y tá tháo dây đeo quanh tay tôi.

Không lâu sau, hai người bước vào phòng một cách dè dặt, như thể đang bước trên vỏ trứng.

Nozomi trông ngạc nhiên khi thấy tôi. Biểu cảm của cô bé nhanh chóng chuyển từ đau đớn, thương hại sang nụ cười gượng gạo.

Cô bé thật tốt bụng. Cố gắng che giấu sự thương cảm bằng vẻ mặt vui vẻ.

Kazuki thì không tỏ ra quá sốc.

Không phải thờ ơ; có lẽ cậu ấy đã biết chuyện gì xảy ra.

Một lúc - khoảng thời gian không ngắn nhưng cũng không cảm thấy dài - họ chỉ đứng đó im lặng, nhìn tôi.

Họ mở miệng vài lần như muốn nói gì đó, nhưng không thốt thành lời.

Cuối cùng, đôi môi run rẩy của Nozomi hé mở:

"Ừm... Chikage-chan?"

...Cô bé gọi tên tôi.

Sau rất nhiều suy nghĩ, tôi vẫn không biết nên nói gì.

"Ừm."

Tôi đáp bằng giọng khàn đặc.

Cổ họng tôi đau vì nôn quá nhiều.

"Etto... Etto..."

Có vẻ như cô bé đang nghĩ rất muốn nói điều gì đó.

"Kusunoki."

Kazuki gọi tôi khi tôi đang chờ đợi.

"Sao thế?"

"Không sao đâu... Tớ biết cậu không ổn, tớ biết cậu đang đau khổ."

"Cậu biết rồi à."

Ánh mắt Kazuki đầy căng thẳng đâm thẳng vào tôi, biểu cảm u sầu.

Nhưng... Đôi mắt đó... Chúng khiến tôi nhớ quá nhiều đến ánh nhìn im lặng của anh trai. Tôi né tránh.

"Nhưng tớ không thể hiểu cậu đau khổ đến mức nào. Tớ không thể nói 'Tớ hiểu' và giả vờ mọi chuyện đơn giản như vậy."

"Tớ hiểu."

Cậu ấy thừa nhận nỗi đau của tôi.

Tuy nhiên, cậu cũng thừa nhận không thể hiểu 'nỗi đau' đó lớn đến đâu.

Có phải đó là tàn ác?

Không, với tôi, đó là sự an ủi.

"Cảm ơn, Kazuki."

"...Cuối cùng, tớ chẳng làm được gì cho cậu cả…"

Kazuki cúi đầu. Nozomi cũng lên tiếng đầy áy náy:

"Em... em cũng chẳng nói hay làm được gì. Xin lỗi chị."

"Ừm, không sao đâu. Cảm ơn em, Nozomi."

Tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô bé.

Chỉ như vậy là đủ với tôi rồi.

Lời nói không phải là cách an ủi duy nhất. Biểu cảm, hành động, sự hiện diện của họ... tất cả đều khiến tôi ấm lòng.

"Cảm ơn, cả hai người. Giờ tớ ổn rồi."

"Nhưng..."

"Tớ sẽ không cố tự tử nữa đâu."

Nếu tôi chết, nó sẽ làm họ đau lòng.

Đây không phải là kiêu ngạo; tôi có thể cảm nhận họ thực sự quan tâm đến tôi.

Họ coi tôi là 'một ngươi quan trọng.'

Sự thật đó, được truyền tải qua sự im lặng và lòng tốt của họ, còn lớn hơn bất kỳ lời nói nào.

Vì vậy, tôi sẽ không cố chết nữa.

Tôi không muốn khiến họ buồn.

"Thực sự, cảm ơn các cậu."

Tôi mỉm cười với hai người họ, làm mềm biểu cảm để che giấu sự trống rỗng bên trong.

◇◆◇

Sau đó, chúng tôi nói chuyện về những điều vụn vặt một lúc trước khi họ rời đi.

Y tá hẳn đã nghe lỏm cuộc trò chuyện nên không đeo lại dây trói cho tôi.

Khi tôi cảm ơn, cô ấy đáp lại bằng nụ cười hơi ngượng ngùng.

Đêm khuya, tôi trở dậy khỏi giường.

Có chút đau ở mắt cá chân, nhưng không đến mức không chịu nổi.

Tôi đứng trước gương.

Mochizuki Kazuki.

Mochizuki Nozomi.

Hai người họ coi tôi là 'quan trọng.'

Còn tôi?

Tất nhiên, tôi cũng coi họ là 'quan trọng.'

Nhưng tôi nhớ về những tai ương đang chờ đợi họ.

Đặc biệt là Nozomi...

Giống như tôi, cô bé thậm chí không có hình minh họa trong trò chơi.

...Vì cô bé được định sẵn phải chết.

Trong cốt truyện gốc của trò chơi, cái chết của cô bé không thể tránh khỏi.

Nhưng anh trai tôi đã chết.

Anh ấy chết vì tôi.

Đó là sự thay đổi so với cốt truyện gốc.

Nếu tôi gây ra thay đổi đó, có lẽ tôi cũng có thể thay đổi tương lai.

Nếu vậy, tôi sẽ xóa bỏ tuyệt vọng khỏi cuộc đời họ. Bằng bất cứ giá nào.

Nhưng với tình trạng hiện tại, tôi thiếu sức mạnh.

Một cô gái bình thường không thể thay đổi tương lai.

Bối cảnh thế giới này có 'Siêu Năng Lực!'

'Siêu nhân' trở nên mạnh mẽ hơn nhờ sự giận dữ, đau buồn và đau khổ.

Nếu tôi cứu họ khỏi tuyệt vọng... Kazuki - nhân vật chính - sẽ mất đi chất xúc tác để phát triển...

Và rồi, cậu ấy sẽ chết.

Vì vậy, tôi phải mang đến tuyệt vọng cho Kazuki.

Ai đã đảm nhận vai trò đó trước đây?

Anh trai tôi, Kusunoki Eisuke.

Trong trường hợp đó—

"Em sẽ thay thế anh, anh trai."

Tôi siết chặt nắm đấm, tập trung ý chí.

'Siêu năng lực' thức tỉnh khi một người có tiềm năng chịu đựng chấn động tinh thần và khao khát 'điều gì đó' một cách tuyệt vọng.

Và tiềm năng 'Siêu năng lực' là do di truyền.

Là em gái của một người lẽ ra trở thành ‘siêu nhân’, tôi có lẽ cũng có cùng tiềm năng.

Chấn động tinh thần... Anh trai tôi, người tôi yêu quý, đã chết.

Không còn nỗi đau nào lớn hơn với tôi nữa. Tôi chắc chắn về điều đó.

Nó sẽ thức tỉnh.

Tôi sẽ không để nỗi đau khổ, nỗi buồn này bị phủ nhận.

Tôi nhìn chằm chằm vào gương và cầu nguyện.

Tôi cầu nguyện cho sức mạnh - một 'vũ khí' để thay đổi tương lai.

Tầm nhìn của tôi mờ đi, và đột nhiên, một 'thanh kiếm' xuất hiện trong tay tôi.

Nó trong suốt, gần như thủy tinh, với những đường vân xanh như mạch máu.

Thiết kế cong của nó phù hợp với chiều cao của tôi, nhưng lại không có trọng lượng.

Nó kỳ lạ đến mức gọi nó là ảo giác có lẽ còn dễ tin hơn.

Một 'thanh kiếm' quỷ dị.

Nó trông như được lấy thẳng từ trò chơi.

Ah, đúng rồi - thế giới này là thế giới của trò chơi, nơi những giá trị méo mó được áp đặt lên những sáng tạo như vậy.

Tuy nhiên, 'thanh kiếm' không xuất hiện trong gương.

'Thanh kiếm' này chỉ có thể được nhìn thấy bởi 'siêu nhân'.

Nó là một vũ khí vô hình, không thể thấy trong gương hoặc bản ghi hình.

'Thanh kiếm' này là nỗi đau, sự phẫn nộ, cảm xúc tiêu cực của tôi hiện hình.

Nó chặt đứt quy luật hiện thực và bóp méo kết cấu tồn tại.

Tôi... Tôi mỉm cười nhẹ với hình ảnh phản chiếu của mình.

"Em sẽ thay thế anh, anh trai à..."

Tôi nghĩ về hai người bạn của mình.

Kazuki.

Nozomi.

"...Vì cái kết hạnh phúc của họ..."

Tôi chạm tay trái lên má.

Không còn nước mắt nữa.

Nó đã cạn khô rồi.

Tôi sẽ không còn khóc than trong đau khổ nữa.

Tôi đã mất quyền đó.

Những gì tôi sắp làm... Nếu mọi người biết, họ sẽ ghét tôi. Họ sẽ gọi tôi là trơ trẽn, vô ơn, đáng khinh.

Vì hạnh phúc của họ, tôi sẽ làm tổn thương họ.

Tôi đã quyết tâm rồi.

"Tôi sẽ trở thành kẻ phản diện."

Tắm mình trong ánh trăng trong phòng bệnh, tôi ôm lấy quyết tâm đen tối của mình.

Đoạn này bên nhật dùng omae