"Rinoa ơi? Có phải bạn em đang đến chơi không đấy?"
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra cùng với giọng nói vui vẻ, phấn khởi. Kết thúc rồi. Đời tôi tới đây là hết.
"Ờm… Rinoa? Đây là tình huống gì vậy?"
Người phụ nữ bước vào mang nét mặt bối rối hỏi. Dáng vẻ của chị ấy rất giống Shinomiya-san, đường nét thanh tú, dễ thương và duyên dáng nhưng mang theo vẻ đẹp trưởng thành mà Rinoa chưa có được. Nếu gặp ngoài đường, có lẽ tôi sẽ lặng người vì quá thu hút.
"Ơ, ơ… chị à? Cái này thì…"
Tôi cố hết sức nghĩ ra lời bào chữa, nhưng thật tiếc, đầu óc tôi trống rỗng. Vả lại, trong hoàn cảnh này, người đang nằm dưới bị Shinomiya-san đè ra là tôi, nên nếu ai cần giải thích, chắc không phải là tôi.
"Mà này, Rinoa! Bộ đồ em đang mặc là cái chị mặc chụp tạp chí hôm trước đúng không? Em mua giống hệt à?"
"Hả…?"
Trái ngược với giọng phấn khởi của người chị, giọng của Shinomiya-san lại lạnh lùng đến ngỡ ngàng.
Tôi đã thấy lạ vì trang phục lần này khá gợi cảm, không giống phong cách trước giờ của cậu ấy. Thì ra là đồ chị gái mặc. Mọi chuyện bắt đầu sáng tỏ.
"Chỉ là tình cờ thôi."
Khuôn mặt Shinomiya-san như vừa nuốt phải thứ gì đắng nghét, hoặc đúng hơn là vẻ mặt khi bị người mình không muốn nhất bắt gặp trong tình huống này. Nhưng chị gái cậu ấy thì chẳng mảy may để ý đến cảm xúc đó, cứ thế tiến lại gần.
"Á! Cả mấy cuốn tạp chí chị từng chụp cũng có luôn! Em mua hết luôn hả? Chị cảm động quá đi!"
Vừa nói, chị ấy vừa vui vẻ đến mức ánh mắt như lấp lánh sao rơi. Trái ngược hẳn với Shinomiya-san. Nếu ví Shinomiya-san là mặt trăng dịu dàng, thì chị gái cậu ấy là mặt trời rực rỡ. Tôi không ngờ chị em mà có thể khác nhau đến thế.
"Mà này, chàng trai đang bị em đè ra trên giường kia là ai thế? Không lẽ hai người đang định làm chuyện người lớn đấy chứ?"
"Khoan đã! Không có chuyện gì không đúng đắn cả đâu ạ! Em với Shinomiya-san không phải loại quan hệ như chị nghĩ đâu! Cậu nói gì đi, Shinomiya-san!"
"Đúng như cậu ấy nói đấy. Đừng có so em với chị."
Trái ngược với tôi đang cuống cuồng giải thích, Shinomiya-san đáp rất điềm tĩnh rồi rời khỏi người tôi. Dù vậy, trong mắt người ngoài, cảnh tượng lúc nãy rõ ràng trông rất mờ ám. Nói gì cũng vô ích.
"Ừm, nếu Rinoa nói thế thì chị tin cũng được. Nhưng trước khi đó, cậu trai kia là ai vậy? Là bạn trai của Rinoa à?"
"Không. Em với Anno-kun chỉ là bạn cùng lớp, không hẹn hò gì hết. Đừng có vội gán ghép như vậy."
Nghe một câu phủ nhận thẳng thừng, dù biết không có gì thật, lòng tôi vẫn hơi chùng xuống. Với lại, cậu ấy hơi lạnh nhạt với chị gái mình quá thì phải?
"Nè nè, chị thấy kỳ lắm nha. Rõ ràng là nhà không có ai mà dắt con trai vô phòng, rồi còn vật ra giường như thế, mà bảo không hẹn hò là sao? Mà nếu thật sự không hẹn hò thì càng không được làm mấy chuyện kiểu đó chứ?"
Không còn lời nào để bào chữa. Một đòn chí mạng chính xác. Tôi hoàn toàn bó tay.
"Chuyện em đè cậu ấy ra là bất khả kháng thôi. Chị bất ngờ về nên em hoảng hốt muốn cậu ấy trốn tạm đâu đó."
Shinomiya-san vẫn giữ giọng đều đều, lạnh lùng đáp lại khi chị gái nhún vai, tỏ vẻ ngán ngẩm.
"Thôi thì lần sau nhớ trốn trong tủ quần áo nhé… mà khoan, hồi nãy em nói cậu trai ấy tên Anno hả? Không phải là Anno Takumi sao?"
"Ờ… đúng là vậy. Nhưng sao chị lại biết tên cậu ấy?"
Shinomiya-san quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên như muốn hỏi "Hai người quen nhau à?". Tôi lắc đầu lia lịa.
"Hóa ra là em thật! Em là Takumi, nhiếp ảnh gia riêng của Yuki-chan đúng không? Không ngờ em lại là bạn học của Rinoa. Đúng là thế giới nhỏ bé thật!"
Cười toe toét, chị gái của Shinomiya tiến lại gần. Ở khoảng cách gần thế này, hương cam thanh mát từ chị ấy khiến tôi có cảm giác hoàn toàn khác với hương ngọt ngào của Rinoa.
"Ơ, chị biết Yuzuha-san à?"
Yuki là tên thật của Yuzuha-san.
"Biết chứ! Yuki-chan là tiền bối cùng trường đại học với chị đấy! Giờ chị ấy nổi như cồn, thành top cosplayer rồi. Chị tự hào lắm luôn ấy!"
Chị cười lớn đầy tự hào. Kiểu người một khi nói là nói không ngừng, như một cơn bão.
"Em khiến Yuki-chan để mắt tới thì giỏi lắm đó nha… À mà này, nếu được thì em chụp cho chị mấy tấm được không?"
"Hả?"
"Hả?"
Tôi và Shinomiya cùng lúc buột miệng.
"Chụp để chị đăng mạng xã hội ấy mà. Chị sẽ nói trước với Yukichan cho, nha? Chụp giùm chị nha!"
Chị ấy chắp tay, cúi đầu năn nỉ. Xem ra chị cũng biết chuyện Yuzuha không muốn tôi chụp ảnh ai khác ngoài cô ấy. Dù là đàn em thời đại học đi nữa, khả năng được đồng ý rất thấp. Và tôi thì chắc chắn sẽ bị mắng. Tốt nhất nên từ chối nhẹ nhàng…
"Không được! Em không giao Anno-kun cho chị đâu!"
Trước khi tôi kịp nói gì, Shinomiya đã ôm chặt lấy tay tôi, trừng mắt nhìn chị gái mình. Thái độ lạnh nhạt lúc nãy bay biến đâu mất, giờ cậu ấy trông như sắp đánh nhau thật sự.
"Hả? Sao lại không được? Hai người đâu có hẹn hò đúng không? Vậy thì chị với cậu ấy chụp riêng với nhau cũng có sao đâu?"
"Không được là không được! Em cấm!"
"Thật là bướng bỉnh. Cứ như thế này thì Anno-kun sẽ chán em mất đấy?"
"Ơ, em không có…"
Shinomiya rít lên giận dữ, còn chị ấy thì mỉm cười đầy ẩn ý. Đúng là kiểu đối đầu giữa người lớn và trẻ con.
"Thế nào, Anno-kun? Em nghĩ chụp cho nhiều người thì kỹ năng sẽ tiến bộ nhanh hơn đó. Nếu muốn, chị còn có thể giới thiệu em với mấy nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nữa…"
"Đừng có cướp cậu ấy."
Shinomiya thì thầm rõ ràng, giọng nhỏ nhưng vang lên cắt ngang lời chị gái.
"Đừng cướp Anno-kun khỏi em. Xin chị đừng lấy đi bất cứ điều gì quan trọng của em nữa…"
Giọng cậu ấy run run, nghẹn ngào. Tôi nghe mà thấy đau lòng. Giữa hai người này… đã xảy ra chuyện gì?
Chị gái Shinomiya ngẩn người, ánh mắt chùng xuống đầy áy náy.
"Ra khỏi đây đi… Làm ơn, ra khỏi phòng em ngay đi."
"…Ừ. Chị hiểu rồi."
Chị ấy rời đi với câu "Xin lỗi, Rinoa". Bóng lưng nhỏ bé và đơn độc đến nao lòng. Bầu không khí nặng nề phủ kín căn phòng.
Shimoniya-san vẫn đang bám chặt lấy tay tôi, cả người run lên từng chút. Tôi không biết phải làm gì, chỉ thấy bản thân thật vô dụng.
Một lúc sau, tiếng cửa chính đóng lại. Chỉ còn tôi và Shinomiya-san ở lại trong căn nhà rộng lớn.
"Xin lỗi, Anno-kun. Tớ đã phá hỏng buổi chụp rồi…"
Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, cậu ấy thở dài rồi gượng cười.
"Không sao mà. Có những ngày không suôn sẻ thôi. Thời gian vẫn còn, cậu muốn tiếp tục không?"
Tôi cố giữ bình tĩnh, dù biết rõ câu trả lời. Shinomiya khẽ lắc đầu.
"…Ừm, tớ hiểu rồi."
Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, lấy lại chiếc máy quay giấu trong tủ. Tôi không có can đảm để hỏi gì thêm về chuyện với chị gái cậu ấy.
"Tớ đúng là vô dụng thật. Tớ cứ nghĩ mặc đồ giống chị sẽ khiến mình thay đổi, nhưng chỉ bắt chước bề ngoài thì vẫn là tớ thôi, đúng không?"
"Shinomiya-san…"
"Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm. Dù thế nào thì cậu cũng đã chụp ảnh cho tớ ba lần rồi, tớ biết ơn lắm."
"…Cũng gần như bị ép buộc mà."
"Phải ha, là tớ ép cậu. Nhưng lỗi cũng là tại cậu chụp lén tớ trước đấy chứ."
Cậu ấy cười nhẹ như mọi khi, trêu chọc tôi. Nhưng tôi nhận ra nụ cười đó chẳng hề mạnh mẽ. Chỉ là gắng gượng.
"Thế lần sau chụp ở đâu nhỉ? Ngoài trời thử xem? Hay nhờ chủ tiệm cosplay cho mượn studio?"
"Không cần đâu. Cậu đã chụp cho tớ đủ rồi. Thêm nữa chắc sẽ phiền lắm."
"Không hề gì mà…"
Tôi định nói tiếp, rằng tôi vẫn muốn chụp, nhưng chưa kịp thì Shinomiya đã đưa tay đặt lên môi tôi, ra hiệu im lặng.
"Giờ cậu còn phải chỉnh sửa ảnh nữa đúng không? Tớ sẽ đợi xem sản phẩm hoàn chỉnh."
Cậu ấy mỉm cười nhẹ nhàng như thiên thần, nhưng trong ánh mắt tiễn tôi về là một nỗi buồn không giấu được.
Và kể từ ngày hôm đó, Shinomiya-san không còn nhắn tôi chụp ảnh nữa.