Con trai út của Bá tước là một Warlock

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 19: Mọi chuyện sẽ cứ tiếp diễn như vậy sao?

Russell chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Lucion.

[Lucion?]

“Vâng, thưa thầy.”

[…Con vẫn muốn tiếp tục ngay cả khi con đang cảm thấy không khỏe sao?]

“Hiện tại thì con vẫn ổn mà.”

[Nếu như con vẫn còn lý trí, thì con đã ngừng ăn Ratcho rồi.]

“Con sẽ báo cho thầy biết khi Ratcho xuất hiện…”

[Không được.]

Russell nhanh chóng ngắt lời cậu.

Những lời Lucion nói vừa rồi rất rõ ràng, đó là về việc tăng thêm liều lượng khi sử dụng Ratcho.

“Nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian cho đến khi bữa tiệc diễn ra.”

Bọn họ chỉ còn hơn một tuần nữa, nhưng Lucion vẫn còn một số vấn đề chưa được giải quyết.

Ít nhất, để không bị phát hiện là một Warlock, cậu cần phải chịu được ánh sáng phát ra từ Thần Thú.

Russell chờ mong nói.

[Con đang lo lắng đúng không? Thầy đã nói với con rồi đừng đi đến bữa tiệc đấy nữa.]

“Con không có nói như vậy.”

Khi đã đi đến cuối con đường, Ratta quay sang nhìn Lucion và Russell rồi lại ném mình vào bụi hoa trong vườn.

“Bây giờ con đang đi lại dưới ánh mặt trời và con không còn cảm thấy đau đớn như trước nữa.”

[Có lẽ đó chỉ là cảm giác của con mà thôi. Nhưng lượng bóng tối bị ánh nắng triệt tiêu vẫn như cũ.]

“Thôi được rồi.”

Lucion tạm thời thỏa hiệp.

Nếu còn tiếp tục cuộc trò chuyện này thì Russell sẽ nổi giận mất và đây không phải là điều mà cậu mong muốn.

‘Cơ hội chắc chắn sẽ đến, mình chỉ cần kiên nhẫn cho đến lúc đó là được.’ Lucion nghĩ.

“Bây giờ, xin thầy hãy dạy con phương pháp thứ hai.”

Trước nụ cười xán lạn của Lucion, Russell hừ một tiếng rõ to.

[Phương pháp thứ hai đơn giản hơn nhiều so với những gì con nghĩ. Đúng vậy, đơn giản hơn nhiều so với suy nghĩ của con đấy.]

“Nhìn vào cái cách thầy nhấn mạnh về điều này, con đoán chắc đây là một phương pháp rất phức tạp.”

[Đương nhiên, có thể có sự khác biệt giữa sở thích cá nhân của hai ta, nhưng với thầy, thầy thích phương pháp thứ hai hơn. Ừm, thầy đang chờ. Thầy sẽ bắt một người (hồn ma) tới.]

Khi Russell biến mất, Lucion tóm lấy lưng của Ratta đang mải mê chơi đùa trong khu vườn.

Nếu bỏ Ratta lại một mình ở đây, cả khu vườn sẽ bị phá hủy mất.

—Nhìn này. Ratta có tay và chân.

“Ừ.”

Lucion lạnh nhạt đáp lại.

— Ratta có đôi tay và đôi chân, Ratta hạnh phúc mỗi ngày!

Ratta cười khúc khích.

—Nhìn này, Ratta có một bông hoa.

Thứ mà Ratta đang cầm là một bông hoa màu vàng tươi.

—Lucion, Ratta sẽ tặng cậu cái này.

Ratta đưa một bông hoa được giữ bằng cả hai chân cho Lucion.

Lucion ngạc nhiên chớp mắt.

"Tặng cho tôi sao...?"

—Đúng vậy!

"Tại sao?" cậu cau mày hỏi lại

Cậu cảm thấy mình chưa làm điều gì xứng đáng để được tặng bông hoa đó cả.

Vì vậy điều này khá lạ lẫm đối với Lucion.

—Ratta không thích Ratcho, nhưng Ratta thích hoa! Lucion cũng thích hoa, nên Ratta sẽ tặng hoa cho cậu như một món quà.

Đôi mắt của Ratta sáng lấp lánh.

Ratta được sinh ra từ bóng tối của Lucion, vì vậy đôi mắt của nó cũng có màu xanh giống cậu.

‘Mình chưa bao giờ nghĩ rằng màu lam... lại đẹp như vậy.’ Lucion nghĩ.

Lucion nhìn vào những bông hoa kia.

Cậu vẫn thường thấy những bông hoa này hằng ngày trong khu vườn, nhưng dường như có điều gì đó khiến cho chúng trở nên đặc biệt hơn trong mắt cậu.

Cậu ghét những kẻ thứ ồn ào.

Cậu không muốn ai đến gần mình cả.

Khi cậu chưa biết thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, cậu cũng ghét Russell.

Nhưng Ratta lại khác.

‘Có lẽ vì nó là... Thần thú,’ Lucion nghĩ.

Lucion cẩn thận đưa tay ra.

Bất ngờ thay, vào khoảnh khắc đó trên mặt đất xuất hiện một sợi chỉ đỏ.

‘Cái này thậm chí còn không phải là một cái huy chương khen ngợi.’

Lucion mỉm cười, nhận lấy những bông hoa từ Ratta.

Rẹt.

Cậu cảm thấy buồn cười khi sợi chỉ đỏ bị cắt đi thật dễ dàng. Thật lạ lẫm, đã rất lâu rồi cậu chưa từng nhận lấy đồ vật từ người khác mà không hề có một sự nghi ngờ nào cả.

[Đẹp thật đấy.]

Giật mình khi nghe thấy giọng nói, Lucion quay đầu lại nhìn về phía Russell.

Nhìn thấy Russell đang nắm lấy cổ áo của một hồn ma đang run rẩy.

‘...tên này là,’ cậu nghĩ.

Sự vui vẻ trên gương mặt của Lucion nhanh chóng biến mất, thay thế thành tức giận khi thấy rõ gương mặt quen thuộc của hồn ma đó.

[Ta... Ngươi thấy được ta? Ngươi có thể nghe thấy ta mà? Đúng không?]

Làm sao mà cậu có thể quên được?

Nỗi sợ hãi khi chạm mắt với hắn, khi ấy cậu chỉ mới 6 tuổi.

[Ratta, hãy vào trong vườn chơi một lát đi.]

Russell nhanh chóng đón lấy Ratta từ tay Lucion và cẩn thận đặt nó xuống đất.

Ratta nhìn chằm chằm vào Lucion và trả lời thật to.

Okay!

[Lucion.]

Sau khi Ratta đi khỏi, Russell nhẹ nhàng gọi Lucion.

“Vâng, con đang cố gắng bình tĩnh đây.”

Lucion đang cố gắng kìm chế cơn giận của mình.

Cậu không muốn làm tăng thêm sự tiêu cực, hơn nữa cậu cũng phải tránh cho bóng tối của mình bị mất kiểm soát.

Ngoài ra, cậu cũng không muốn bị kích động bởi một chuyện nhỏ như vậy.

Russell đánh mạnh vào đầu hồn ma.

Bang!

[Nhắm mắt lại. Sao ngươi dám nhìn học trò của ta như vậy hả?]

Có lẽ Russell không hài lòng với cú đánh vừa rồi, anh lại giáng thêm một cú nữa vào đầu của hắn.

Bang!

[Thường thì những hồn ma sẽ giống như những kẻ ăn xin hay những con chó hoang vậy, tên này chính là một ví dụ điển hình.]

Có lẽ vì sắp thực hiện được mục đích của mình nên giọng nói của Russell trở nên sắc bén hơn.

[Nếu con muốn những kẻ này phục tùng con, con phải chiến đấu với chúng sau đó trấn áp chúng bằng bóng tối của mình.]

"Chiến đấu? Thầy vừa nói cách để giải phóng oán niệm của những hồn ma là tấn công chúng?"

Lucion hoang mang nhìn Russell.

[Hả? Như thế gọi là tấn công ư? Con nghĩ như vậy sao? Nếu như con dùng cách này để hóa giải oán hận cho những hồn ma thì chẳng phải con và thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp hơn sao.]

[Đừng mà] hồn ma nói.

Lucion mỉm cười trong khi hắn đang cầu xin.

"Thầy nói đúng, đây thật là một ý tưởng tuyệt vời. Con chắc chắn thích phương pháp thứ hai hơn rồi."

[Đúng không? Lựa chọn thứ hai tốt hơn vì tất cả các hồn ma sẽ nghe lời con hơn.]

"Tất nhiên rồi, trên hết, con biết rõ kẻ nào đang muốn lừa con mà."

Lucion ngay lập tức điều khiển bóng tối, truyền sức mạnh vào giọng nói của mình.

Ratta đang chôn mình trong lá cây ở sân vườn, đột nhiên vểnh tai lên.

—Huh!

Lucion điều khiển bóng tối, đánh vào mặt hồn ma.

[…Warlock?]

Hắn hoảng sợ khi thấy những chỗ bị đánh chuyển sang màu đen.

[Cậu thực sự là một warlock? Cậu…?].

"Quỳ xuống."

Lucion nói, để lộ bóng tối trong lòng bàn tay của mình.

Ánh mắt của Lucion khi nhìn hồn ma trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.

[Khoan đã, làm ơn. Tôi sẽ làm theo những gì cậu bảo, xin hãy tha cho tôi.]

‘Giờ khắc này cuối cùng cũng đã đến.’

Lucion cảm thấy choáng ngợp, hơn cả nỗi sợ hãi khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy hồn ma.

Khi cậu trở thành một warlock, cậu có thể xử lý những hồn ma nhỏ.

Cậu có thể xoa dịu sự oán hận của họ, khiến họ trở nên vô hình trong mắt cậu.

Nhưng cậu sẽ không làm vậy.

Chính là vì giờ khắc này.

Cậu sẽ trả lại cho chúng khoảng thời gian mà chúng khiến cậu tự giày vò và tra tấn chính mình.

‘Mình sẽ khiến tất cả hồn ma trong dinh thự này phải quỳ gối dưới chân mình.’

Lucion nhìn xuống hồn ma đang chậm chạp quỳ xuống đất, cố gắng che đi vết thương màu đen của mình.

[Chạm vào phần màu đen. Nơi đó hiện giờ đã bị nhiễm bóng tối của con, do đó con có thể điều khiển được hắn.]

 Russell hướng dẫn Lucion chạm vào vết thương màu đen.

Hồn ma chợt run lên, một cơn đau truyền qua ngón tay cậu.

[Ngay lúc này, trong bóng tối con hãy hỏi, 'Ngươi sẽ phục tùng ta chứ?' Điều này rất đơn giản mà phải không?]

“Đúng vậy, điều này rất đơn giản.”

Trong bóng tối, Lucion cứng nhắc nhìn hồn ma và hỏi.

 “Ngươi sẽ phục tùng ta chứ?”

[Ugh!]

Hồn ma đột nhiên kêu lên trong đau đớn.

Khi Lucion tiếp tục tăng cường bóng tối, màu đen lan ra khắp cơ thể trong suốt của hắn tựa như một tờ giấy trắng đang dần bị nhiễm bẩn.

[AAGH!]

Hắn ta cố gắng chống cự, nhưng tất cả những gì mà hắn có thể làm là cuộn tròn các ngón tay của mình cho đến khi bóng tối hoàn toàn bao trùm lên cơ thể của hắn.

“Ta hỏi ngươi có phục tùng ta không?”

 Đáp lại câu hỏi của Lucion, hồn ma nhanh chóng gật đầu.

[Vâng, vâng! Tôi sẽ tuân theo cậu! Tôi sẽ tuân theo cậu, làm ơn!]

Cơ thể đã bị bao trùm bởi bóng tối của hắn ta ngay lập tức đã trở lại trạng thái trong suốt ban đầu.

Một ngôi sao đen, dấu hiệu của hợp đồng, xuất hiện trên mu bàn tay của hồn ma.

[Con làm tốt lắm.]

Nghe thấy lời khen ngợi của Russell, Lucion thở phào nhẹ nhõm.

“Ha…”

Đầu cậu ong ong, nhưng cậu lại cảm thấy phấn khích hơn bao giờ hết.

Lucion cười lớn.

“Hahaha…”

Tiếng cười của cậu càng lúc càng lớn cho đến khi cậu đột nhiên dừng lại.

‘Giờ vẫn chưa phải lúc để vui vẻ. Vẫn chưa…’ Lucion nghĩ.

Lucion nhìn hồn ma với một vẻ mặt vô cảm như thường lệ.

“Có một con bọ trong dinh thự này.”

[…….]

Hồn ma nhìn xuống đất với ánh mắt nôn nóng.

“Ngươi có biết ai đang bán thông tin của ta ra ngoài không?”

Ngay cả với một câu hỏi đơn giản, hồn ma cũng không thể che giấu sự sợ hãi của mình khi đối mặt với Lucion.

Lucion cũng sợ hãi, cậu sợ hãi vì cậu không biết được kẻ thù của mình là ai, khi nào thì hắn sẽ ra tay với cậu.

[Tôi biết...]

"Vậy thì hãy nói cho ta biết đó là ai đi."

[Đó là hầu gái Vera.]

Đó là một cái tên mà cậu chưa từng nghe qua.

"Không chỉ có một tên thôi đúng không. Vậy những kẻ còn lại thì sao?"

[Tôi không biết. Tôi đã nói tất cả những gì tôi biết cho cậu.]

“Bây giờ người là số hai. Công việc của ngươi là tìm ra tất cả những kẻ đã bán thông tin của ta.”

Sau khi ra lệnh, Lucion nhìn về phía Russell.

Russell gật đầu.

“Đi thôi, Ratta.”

Lucion gọi Ratta trước khi rời đi.

—Ok!

Ratta mỉm cười, nhô đầu ra khỏi bụi cây.

[À, tôi......]

Hồn ma ngập ngừng gọi lại Lucion, nhưng cậu đã phớt lờ hắn và rời đi.

['Đó có phải Lucion không? Đó có phải cậu ta không?'], hồn ma nghĩ.

Hồn ma nhìn về hướng Lucion đang đi càng ngày càng xa.

Hắn ta đang không ngừng run rẩy.

Một tháng trước, sự xuất hiện của một hồn ma kỳ lạ khiến cho họ thậm chí còn không thể nhìn thấy Lucion, chứ đừng nói tới việc làm phiền cậu ta.

Hắn không biết chuyện quái gì đang xảy ra nhưng phòng của Lucion hoặc những căn phòng bên trong dinh thự thỉnh thoảng lại thay đổi theo thời gian.

Tất nhiên, hầu hết tất cả những hồn ma trong dinh thự này đều có ác cảm với giới quý tộc, nên họ đã hành hạ Lucion mỗi ngày, lấy làm thích thú khi nhìn cậu cố gắng vùng vẫy trong nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng.

Vì vậy, tất nhiên hắn đã đi tìm Lucion đang mất tích.

Quyết tâm hành hạ cậu ta tàn nhẫn hơn nữa một khi hắn tìm thấy cậu.

Rồi một ngày, hắn nghe được một số hồn ma nói rằng Lucion đã xuất hiện trở lại.

Nhưng, kỳ lạ thay, đa số vẫn không thể nhìn thấy Lucion, nhưng một số ít lại khẳng định rằng Lucion đang ở đó, tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ.

['...Đó là vì cậu ta là một warlock. Vì cậu ta là một warlock.']

Cho đến lúc này, hồn ma mới tìm ra câu trả lời cho cảnh tượng kỳ lạ khi đó.

[Hồn ma kỳ lạ đó đã biến Lucion thành một warlock, vậy nên chúng ta không thể nhìn thấy được cậu ta.]

Dù đã biết rõ câu trả lời nhưng hồn ma vẫn không hề yên tâm hơn chút nào.

Tương phản, hắn ta lại cảm thấy sợ hãi.

Nhớ lại ánh mắt của Lucion khi nhìn mình.

Trong thoáng chốc, hắn tưởng như mình sắp bị nuốt chửng bởi ánh mắt ấy, ánh mắt ấy cho thấy cậu vẫn chưa bao giờ quên những hồn ma đã dày vò mình ra sao trong những năm qua.

[‘Trời ạ. Chết tiệt.’]

Hắn run rẩy gập người xuống.

Bây giờ địa ngục đang chờ đợi hắn ta.

* * *

"Thầy ơi."

Lucion im lặng suốt từ nãy đến giờ và chỉ lên tiếng khi đã vào phòng.

[Sao vậy?]

"Con có thể xin nghỉ một ngày được không?"

[Không sao cả. Con hãy nghỉ ngơi đi.]

"Thầy ơi."

[Con nói đi.]

"Con đang cảm thấy rất hạnh phúc tưởng chừng như con có thể bay lên. Nhưng đồng thời, con lại cảm thấy sợ hãi."

Lucion nhìn vào mu bàn tay của mình, trên đó có một dấu hiệu tiêu cực.

Cậu chỉ muốn tận hưởng niềm hạnh phúc này mãi mãi, cậu không muốn trở thành Boss.

"Con nghĩ rằng mình say mê sức mạnh này. Con không biết phải mình phải vui sướng đến mức nào. ...Thưa thầy, xin thầy hãy nói cho con biết con nên vui mừng đến mức nào."

[Hãy tận tình mà hưởng thụ nó, bằng cả trái tim của con.]

Trước câu trả lời không ngờ đến của thầy, Lucion ngơ ngác nhìn Russell.

[Bởi vì với tư cách là thầy của em, thầy sẽ sửa chữa lỗi lầm cho học trò của mình. Và em có thể hạnh phúc bao nhiêu tùy thích.]

"Vâng."

Chỉ khi đó Lucion mới lộ ra một nụ cười.

"Con hiểu rồi."

Lucion vừa ngắm hoàng hôn, vừa đặt những bông hoa được Ratta tặng lên bàn.

[Con định làm gì với cô hầu gái tên Vera?]

Trả lời câu hỏi của Russell, Lucion hít sâu một hơi, nhìn thầy giáo của mình.

"Chúng ta cần phải hiểu rõ động cơ của cô ta. Chắc chắn bây giờ cô ta đang cố làm gì đó."

[Vậy thì trò chuyện với Anthony là một ý tưởng không tồi.]

Russell nói với một giọng điệu vui vẻ.

Cốc. Cốc.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên.