Con trai út của Bá tước là một Warlock

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 21: Mọi chuyện sẽ cứ tiếp diễn như vậy sao? (3)

[Lucion, tốt nhất con nên bỏ ngay ý định đó đi.]

Russell cau mày nhìn chằm chằm vào cậu, như thể bộ dáng hiền lành vừa rồi cũng chỉ là ảo giác. 

"Thầy nhạy bén thật đấy."

[Cho thầy xin, thầy không phải là một tên ngốc, khi thầy thấy mắt con bắt đầu xoay tròn, thầy nên nói gì đây?]

Lucion thất vọng đứng dậy.

‘Nếu như Ratcho không có tác dụng, mình cần một thứ khác... ‘

Thời gian dần dần trôi đi, Lucion cũng không suy nghĩ nữa.

Đã đến thời điểm thích hợp để xử lý Vera.

"Ratta, lát nữa tôi sẽ trở lại, nên hãy giữ im lặng khi tôi không có ở đây."

Ratta đang lăn lộn trong tấm chăn bông, mỉm cười trả lời.

-Được!

Trong mấy ngày nay, Lucion không ngừng gây áp lực cho Vera, dẫn tới cô ta liên tiếp phạm phải sai lầm.

Novio cũng là một người có lý trí, không phải là một kẻ ngốc.

Tất nhiên ông không thể đột nhiên nghi ngờ Vera, nhưng một khi ông bắt đầu điều tra trong dinh thự, chắc chắn cô ta sẽ để lộ sơ hở.

—Hiện tại tôi đang giữ tờ giấy đó.

Nhờ báo cáo của hồn ma số 2, Lucion cuối cùng cũng đã có được một trong những ghi chú của Vera. Cô ta vô tình đánh rơi nó trong lúc đang hoảng loạn chạy trốn khỏi cậu vào ngày hôm qua.

"Đó là một bản báo cáo với thông tin của mình mà cô ta sẽ đưa cho ai đó."

Lucion vui vẻ đi đến phòng của Novio.

Bên trong, Vera đã quỳ xuống.

"Chào buổi sáng, thưa cha, anh trai."

Lucion nghiêm túc chào Novio và Carson, sau đó nhìn về phía Vera.

"Vera."

Không để cho Vera có cơ hội biện minh, Lucion đã lên tiếng trước.

“… Ta đã tin tưởng ngươi."

Lucion buồn bã nói.

"Mỗi khi gặp ngươi, ta lại cảm thấy ngươi là một người thú vị, đó là lý do tại sao ta muốn ở gần ngươi, nhưng ta vẫn không thể ngờ rằng ngươi sẽ phản bội ta."

[Wow! Lucion... Con...]

Ngay lập tức, Russell cảm giác cả người nổi đầy da gà.

Anh tự hỏi tại sao Lucion không mang theo Ratta, và giờ anh đã biết lý do.

Novio đưa tay ra, dừng lại.

‘Thật hoàn hảo.’

Lucion nhịn cười, không nói thêm gì nữa.

"Kẻ đứng sau ngươi là ai?"

Novio không hỏi tại sao Vera lại làm như vậy.

Vera run rẩy nói.

"Không, tôi không biết! Tôi làm vậy vì tôi cần tiền. Xin ngài hãy tin tôi, thưa gia chủ! Tôi sẽ..."

"Ngươi định giao tờ giấy này cho ai?"

Novio hỏi, ngắt lời Vera.

"Tôi không biết. T-tôi vừa mới nhận được chỉ thị!"

"Ngươi sẽ đặt nó ở đâu?"

Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh càng trở nên đáng sợ hơn, cộng thêm không một ai lên tiếng khiến toàn bộ căn phòng càng căng thẳng hơn.

Vera vô thức siết chặt tay lại, áp lực trong căn phòng này khiến cô cảm thấy bản thân mình trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết.

"Tại hành lang trên tầng ba, ở giữa cửa sổ xa nhất..."

Giọng nói của Vera trở nên run rẩy hơn.

"Có một tờ giấy ở đó..."

"Ta hiểu rồi."

Novio ngắt lời Vera.

"Vậy ngươi cứ hành động như thường lệ đi. Nếu ngươi muốn được tha, ngươi sẽ phải làm như vậy."

Novio chắc rằng Vera chẳng qua chỉ là một cái đuôi mà bọn chúng có thể từ bỏ bất cứ lúc nào, nhưng ít nhất cô ta cũng có một chút tác dụng.

"T-thưa ngài, tôi-tôi sai rồi! Tôi đã bị tiền làm cho mờ mắt.".

"Ta không hỏi lý do của ngươi."

Novio nhìn chằm chằm vào Vera.

Áp lực phát ra từ ông khiến cô ta toàn thân cứng đờ, thậm chí quên luôn cả thở.

"Thưa cha." Lucion nói.

"Người nào có thể đi quanh dinh thự mà không hề bị nghi ngờ? Ai có thể tự do đi lại như vậy?"

Ngay khi Lucion nhặt mảnh giấy mà Vera đánh rơi, cậu thấy một sợi chỉ màu xanh được nối với ai đó.

Cậu lần theo sợi chỉ, xác nhận đó là ai.

"Đó là một kỵ sĩ."

Lucion tự tin nói.

"Chúng ta nên tra xem ai là người đã lấy tờ giấy này đi, nếu người đó đúng là một kỵ sĩ như con đoán, xin cha hãy chỉ định anh ta làm người hộ tống con đến bữa tiệc sắp tới."

"Con đang suy tính cái gì?" Novio ngăn Carson lại và hỏi.

"Một kỵ sĩ sao có thể làm việc này một mình được? Đúng như cha và anh đã nói, kẻ địch đã bắt đầu hành động", Lucion mỉm cười.

"Không phải con cũng là Cronia sao? Con hy vọng người sẽ giao nhiệm vụ này cho con."

Bữa tiệc kỷ niệm sự ra đời của thần thú.

Đây chính là bữa tiệc lớn nhất được tổ chức sau nhiều năm.

Những kẻ tham lam tin tức làm sao có thể bỏ lỡ yến hội lần này được cơ chứ?

* * *

"Có rất nhiều người sẽ đến đấy, em nên cẩn thận hơn."

Lucion hơi lo lắng khi Carson nói thẳng thừng như vậy.

—Ratta thích đi ra ngoài chơi. Thích nhất!

Lucion nghĩ cậu có thể sẽ tiếp tục đứng như trời trồng ở đây nếu Ratta không bám chặt vào chân cậu và vui vẻ nói chuyện.

‘Đã lâu lắm rồi mình không cùng với anh đi ra ngoài chơi, lúc ấy mình vẫn còn rất nhỏ.’

Lucion không biết Carson đang nghĩ gì.

Khi cậu chuẩn bị chạy bộ như thường lệ sau bữa trưa thì Carson đột nhiên đến, bảo cậu chuẩn bị đi ra ngoài cùng mình.

Cậu định sẽ từ chối, nhưng đột nhiên lại thấy một sợi chỉ màu xanh xuất hiện, kết nối anh trai với người nào đó, vì vậy, Lucion đã đồng ý.

‘Hai sợi chỉ xanh đã xuất hiện rồi.’

Một sợi nối với một kỵ sĩ.

Sợi chỉ xanh còn lại thì vừa được hình thành.

Lucion khá lo lắng khi đột nhiên thấy những sợi chỉ chưa bị cắt.

"Đừng lo lắng, anh mời em cùng ra ngoài vì anh có vài thứ cần mua." Carson cuối cùng cũng nói rõ mục đích của mình.

Lucion đã đoán được lý do ngay khi đến thị trấn nhưng cách làm này không phù hợp với tính cách của Carson.

‘Anh ấy vì chuyện của Vera nên mới cố ý rủ mình ra ngoài sao?’

Lucion nhanh chóng nhăn mặt lại.

Chuyện này thật sự có thể sao?

"Anh muốn mua cái gì?"

“Chỉ có một số đồ vật trong dinh thự không phù hợp với anh.”

"Ý em là anh không cần ra ngoài, đúng không?"

"Kiếm rất nặng, kiếm gỗ cũng thế. Nếu sau này em muốn dùng kiếm, em sẽ phải làm quen với trọng lượng của nó."

"Anh tìm em là để mua đồ cho em sao?"

Lucion xấu hổ nhưng lại cảm thấy ấm áp trong lòng.

Mối quan hệ giữa cậu và Carson không tốt cũng không xấu, họ chỉ cần biết đối phương còn sống là được. Tuy nhiên, cả cha và anh trai cũng thay đổi theo cậu khi cậu trở nên tốt hơn.

"Đúng vậy, em yêu cầu anh dạy kiếm cho em, và anh đã đồng ý với em. Anh không có ý định hướng dẫn một cách nửa vời cho em trai anh."

[Thầy thích tinh thần trách nhiệm của anh chàng này. Cậu ta đúng là một giáo viên chân chính.]

Russell gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Và đúng như em đoán, kỵ sĩ có liên quan tên là Shen." Carson bình tĩnh nói tiếp. 

"Thật vậy sao?"

"Xem ra cha đã tính toán làm theo yêu cầu của em, để anh ta hộ tống em đến bữa tiệc."

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, cả hai nhanh chóng rơi vào im lặng.

Dù vậy, thái độ của Lucion đối với Carson không còn khó chịu hay cộc cằn như trước nữa.

《"Anh xin lỗi. … Xin lỗi em, Lucion. Anh đến muộn. Anh đến quá muộn rồi."》

Phân đoạn Hamel ôm lấy xác của Lucion, một tên trùm cấp trung trong tiểu thuyết, anh ta tự xưng mình là Carson, cảnh tượng ấy sống động như thể nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

‘Khoan đã.’

Lucion chợt nhớ tới điều gì đó, đột nhiên đứng lại.

‘Anh trai mình và nhân vật chính quen biết nhau từ khi nào vậy?’

Carson dùng tên giả là Hamel, ban đầu là đồng đội của nhân vật chính.

‘Không thể nào, trước đây hai người họ chưa từng gặp nhau mà?’

"Sao vậy?"

Khi Carson hỏi, Lucion lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ ra khỏi đầu.

"Không, em vừa nghĩ đến một chuyện khác."

"Cứ đi theo anh, đừng rời mắt khỏi anh."

Carson cố tình dẫn cậu đi đến chỗ vắng người.

Lucion nhận thấy có gì đó kỳ lạ khi đi theo anh trai.

Vài ngày trước cậu đã đến thị trấn này, nhưng lần này nơi đây có vẻ đang xảy ra chuyện gì đó.

‘Đã xảy ra chuyện gì sao?’

Lucion nhìn thoáng qua sợi chỉ xanh đang quấn quanh cơ thể mình.

[Bọn họ là linh mục.]

Ánh mắt của Russell trở nên sắc bén.

Sau đó, ngay cả Carson cũng dừng lại.

"Sao anh lại dừng lại?"

Nhìn thấy vẻ mặt của Carson đột nhiên trở nên cứng lại, Lucion mới miễn cưỡng hỏi.

"Tại sao những linh mục lại đến đây?"

Lucion nghe thấy Carson lẩm bẩm như vậy.

Giống như Russell, anh trai cậu cũng đã chú ý tới sự hiện diện của những linh mục.

"Lucion."

Carson nghiêm túc gọi tên Lucion.

"Vâng."

"Chúng ta trở về đi.” 

“… Vâng?"

"Có vẻ như các linh mục đang ở đây."

"Hôm nay là ngày chỉ định sao?"

Bọn họ tin rằng chỉ có một vị thần duy nhất trên thế giới này, đó chính là thần ánh sáng.

Vương quốc Nevast là nơi có nhiều người được ánh sáng ban phước nhất, họ tự xưng đất nước mình là quốc gia thần thánh, cũng là nơi bồi dưỡng những linh mục. Đương nhiên, những người muốn trở thành linh mục sẽ đổ xô đến Nevast.

Nevast được công nhận là một quốc gia trung lập bởi các quốc gia khác buộc phải tiếp nhận những linh mục vì bọn họ có khả năng chữa lành nhanh chóng thông qua sức mạnh ánh sáng.

Bởi vậy, những linh mục đến từ Nevast phải luôn giữ thái độ trung lập, đặc biệt là ở khu vực biên giới, thậm chí trong một số trường hợp hành động của bọn họ còn bị hạn chế.

"Không." 

Lucion cau mày khi nghe Carson nói vậy.

‘Những linh mục này đã làm trái lệnh cha?’

Novio là một người lạnh lùng hơn những gì mà Lucion nghĩ.

Những linh mục đi ra ngoài trái với ngày và giờ được chỉ định sẽ bị đuổi đi và phải trở về Nevast.

Vì Novio có quyền lực tuyệt đối tại biên giới nên các linh mục không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải nghe theo lời ông.

Xem ra đã xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng, đến mức bọn họ còn mạo hiểm nguy cơ bị trục xuất.

'Có thể làm nhiều linh mục đi đến đây chỉ có thể là chuyện liên quan đến warlock... ‘

Ting!

Sợi chỉ nối với cậu, Carson và một người khác đang căng ra.

Dẫn đến một chỗ trống trong hẻm.

‘Ai ở đó vậy?’

Trong hẻm đang xảy ra chuyện gì đó.

‘Nghĩ lại thì…’

Lucion vô thức nuốt nước bọt.

Chuyện này làm cậu nhớ tới một cảnh trong tiểu thuyết.

《"Lucion, thật vinh dự khi được phục vụ cậu." 》

Người đó chỉ là một vai phụ có vài câu thoại trong tiểu thuyết, nhưng anh ta rất trung thành với Lucion, cũng là người mà cậu muốn tìm.

[……?]

Russell đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, đột nhiên quay đầu lại khi cảm nhận được điều gì đó.

Đó là một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

-Hả?

Cùng lúc đó, ngay cả Ratta đang đi vòng quanh Lucion, cũng vểnh tai lên.

"Chúng ta trở về thôi."

Carson lặp lại lần nữa, đi ngược lại về hướng vừa đi.

"Lucion đi theo anh."

Carson thúc giục Lucion vẫn đang ngơ ngác, vội vàng xoay người rời đi.

Tak!

Lúc này, Carson nhanh chóng quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Lucion đang chạy về phía con hẻm.

“Lucion!”

Carson đuổi theo Lucion.

[Lucion! Có một linh mục đang ở trong đấy!]

Russell túm lấy vạt áo của Lucion.

Tuy còn chưa thấy được linh mục, nhưng mùi tanh đặc trưng của họ đã ập vào mặt Lucion, khiến cậu cảm thấy buồn nôn. 

Lucion kìm lại cơn buồn nôn và hét lên, "Chỉ một lát. Chỉ một lát thôi!"

Russell và Ratta giật mình ngạc nhiên, ngay cả Carson sắp bắt được Lucion cũng mở to mắt.

Lucion dán mắt vào sợi chỉ xanh đang căng lên, tưởng như nó sẽ bị đứt bất cứ lúc nào.

Khi Carson buông tay ra, Lucion lại chạy đi.

Tại ngã rẽ giữa những con hẻm, Lucion không chút do dự đi theo sợi chỉ xanh rẽ vào một con hẻm.

《Ngày mình bị các linh mục bắt đi... Nếu như mình biết Lucion cũng đang ở đó, mình sẽ không bỏ chạy và cầu cứu bọn họ như một tên ngốc.》

Những câu thoại trong tiểu thuyết lại hiện lên trong đầu Lucion.

Lucion nhìn thấy một cậu bé đang run rẩy ngồi cạnh thùng rác.

Cậu bé đó và cậu kết nối với nhau bằng một sợi chỉ xanh.

‘Tìm thấy cậu rồi.’

Trong chớp mắt, Lucion cảm thấy bóng tối trong mình sôi trào lên.

Lucion hít sâu một hơi, cảm thấy vừa tỉnh táo vừa vui sướng một cách kỳ lạ.

[Cảm giác này...]

Russell tròn mắt.

[Cảm giác này có phải là do cậu bé đó không? Nhưng mà... đây là lần đầu tiên thầy cảm thấy như thế này.]

Cũng dễ hiểu khi Russell cảm thấy bối rối như vậy.

Ngay cả Lucion đã biết lai lịch của cậu ta, cũng cảm thấy xấu hổ trước cảm giác mà cậu ta mang lại.

—A ha! Ratta sẽ giúp cậu.

Lucion cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói hoạt bát của Ratta vang lên.

Ratta đến gần và nhảy lên vai cậu ta, duỗi hai chân trước về phía mặt cậu.

—Yap.

"Ratta, cậu đang làm gì vậy?"

 Ánh mắt của Lucion dao động.

Cậu cảm thấy Ratta đang truyền bóng tối vào cậu bé.

—Bóng tối không ổn định, muốn bùng nổ. Đó là lý do tại sao Ratta giúp cậu ta.

‘Bóng tối?’

Lucion nhận thấy Carson đang đến gần, kìm lại những gì mình muốn nói. 

‘Cậu ấy không phải là warlock sao?’

Ngay từ đầu, cậu bé đó vốn không phải là một con người.