Lucion mím chặt môi.
Người này là một sinh vật được tạo ra bởi một warlock bằng cách sử dụng xác chết của một con quái vật đã tuyệt chủng. Nói cách khác, cậu ta chỉ là một sinh vật vô danh trong hình dạng con người.
Tên cậu ta là 'Hume', do những hạn chế về cơ thể, cậu không thể sử dụng ma thuật hay mana.
‘Mình chắc chắn đây chính là người mình muốn tìm.’
Roẹt
Khoảnh khắc khi cảm giác kỳ lạ phát ra từ Hume biến mất, sợi chỉ xanh đã bị cắt đứt.
[Cảm giác kỳ lạ này hoàn toàn biến mất rồi? Ratta làm như thế nào vậy?]
Russell khẩn trương thúc giục Ratta.
―Ratta chỉ truyền bóng tối vào thôi. Bóng tối của cậu ta không ổn định, trông như sắp nổ tung vậy.
Ratta mỉm cười rạng rỡ, cảm thấy tự hào với chính mình.
[Ratta có thể nhìn thấy bóng tối?]
―Đúng vậy! Ratta có thể nhìn thấy bóng tối.
[Thật sự có thể nhìn thấy sao?]
Russell ngạc nhiên hỏi lại.
―Đúng vậy! Ratta không hề nói dối.
[‘Bởi vì nó là một thần thú sao?’]
Lucion nhìn Ratta một lát rồi yêu cầu Hume đứng lên.
"Đứng dậy đi."
Tuy nhiên, Hume vẫn còn đang run rẩy.
Hume có ngoại hình giống một cậu bé, bình tĩnh đáp lại, trông không giống như một người đang sợ hãi.
"Cảm ơn, nhờ có các bạn, tình trạng của tôi đã được ổn định hơn rồi."
Lucion cảm thấy nổi da gà khi nghe lời nói và thái độ như bắt chước một đứa trẻ của cậu ta.
“Có gì sai với lời chào của tôi sao?”
Hume không chớp mắt hỏi lại khi thấy phản ứng của Lucion.
Soạt.
Nghe thấy tiếng kiếm bị rút ra khỏi vỏ, Lucion vội vàng quay đầu nhìn lại.
Carson đang tức giận nhìn chằm chằm vào Hume.
Đến lúc này Lucion mới nhận ra cậu lại cư xử như một kẻ điên.
"Anh, nghe em giải thích đã..."
"Đứng lại."
Nhưng Carson chỉ quay lại đằng sau, cảnh cáo với những người vừa đến.
[Có thể con không nhận ra vì đứa trẻ này, nhưng các linh mục đang ở ngay trước mặt con kìa và nhìn tay con này.]
Russell kêu lên.
Lucion im lặng nhìn vào tay mình.
Khoảnh khắc cậu nhận ra là mình đang run rẩy chứ không phải là Hume, cảm giác sợ hãi mà cậu đã vô thức quên đi lại nhanh chóng ùa về.
"Xin thứ lỗi, con trai của ánh sáng. Chúng tôi ở đây để tiêu diệt những kẻ tà ác đi theo bóng tối, mưu toan phá vỡ trật tự của ánh sáng."
Một trong những linh mục cúi chào Carson.
Đó là người duy nhất mặc áo choàng xám đen trong các linh mục ở đấy.
Giữa các linh mục cũng có sự phân chia cấp bậc, những linh mục tập sự mặc áo choàng đen, trong khi những bán linh mục mặc áo choàng màu xám đen. Cấp bậc càng cao, màu sắc của áo choàng càng sáng hơn.
Carson giận giữ nói, "Ta có thể coi việc ngươi đứng ở chỗ này là chấp nhận bị trục xuất sao?"
"Đúng vậy. Cho dù có bị trục xuất, chúng tôi, những người tôn thờ ánh sáng, cũng không đành lòng khi nhìn thấy có người bị ô nhiễm bởi bóng tối.”
"Bóng tối mà các ngươi đang tìm kiếm không có ở chỗ này, vì vậy hãy lui ra đi."
Carson vẫn chĩa mũi kiếm xuống đất.
Ngay cả khi anh là Cronia, anh cũng không thể phớt lờ những linh mục này được.
"Con trai của ánh sáng, Xin ngài hãy cho chúng tôi thấy lòng thương xót được truyền thừa từ Thần Ánh sáng, xin hãy giúp chúng tôi xác nhận điều đó."
"Ta là Carson Cronia."
Carson xưng tên của mình và kéo mũ choàng xuống.
Các linh mục sửng sốt khi nghe thấy cái tên này, bắt đầu thì thầm với nhau.
Trong khi đó, Carson nhìn Lucion.
Xuyên thấu qua áo choàng, anh có thể thấy rõ làn da tái nhợt của em trai mình.
‘Không ổn.’ Carson trừng mắt nhìn về phía cậu bé phía sau Lucion.
‘Em chạy đến tận đây vì người này sao?’
Anh không biết Lucion nghĩ gì khi chạy đến đây.
Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên Lucion bất ngờ hành động như vậy, nên Carson cũng không hoảng loạn, anh quyết định bảo vệ cậu bé mà Lucion tìm thấy.
"Tôi không nhận ra ngài là một Cronia. Xin hãy hiểu cho chúng tôi."
Một linh mục mặc áo choàng xám đen nói.
"Không sao, nếu ngươi đã biết tên của ta thì hãy tránh ra cho ta."
Thực ra, Carson có hơi lo lắng.
Đây là lần thứ hai linh mục đến gần Lucion như vậy kể từ lần đầu tiên cậu có những triệu chứng dị ứng với ánh sáng.
"Chúng tôi không thể nhắm mắt làm ngơ trước sứ mệnh mà Thần Ánh sáng đã giao cho chúng tôi. Tôi rất tiếc, nhưng tôi không thể làm theo mong muốn của ngài được, ngài Carson."
Nhưng vị linh mục đó lại từ chối Carson một lần nữa.
"Dấu vết của bóng tối đã biến mất ngay tại đây. Đây là một trường hợp khẩn cấp, xin hãy thông cảm cho chúng tôi."
"Ta không cần biết các ngươi muốn bắt ai, nhưng em trai của ta đang ở đằng sau ta. Cho nên hãy mau tránh ra. Các ngươi có thể tiếp tục sau khi chúng ta rời đi."
Trong khi Carson và linh mục Vicky tiếp tục thăm dò lẫn nhau, những linh mục khác đã lui ra sau.
Russell cảm thấy miệng mình khô khốc khi chứng kiến cảnh tượng này.
[Chuyện này thật điên rồ.]
Anh có thể chịu được năng lượng ánh sáng tỏa ra từ những linh mục vì anh là một bậc thầy warlock, nhưng Lucion lại không thể.
Russell có thể thấy bóng tối của Lucion đang dần mất đi.
[Lucion, con còn kiên trì được không?]
Russell lo lắng hỏi.
Lucion không thể nói gì cả vì cậu cảm thấy mình sắp nôn ra rồi.
―Ngay cả sức mạnh của Ratta cũng đang dần biến mất.
Ratta gục xuống vai Hume.
Tuy nhiên, Hume lại chớp mắt tỏ vẻ không hiểu gì cả.
[‘Tại sao cậu ta vẫn ổn vậy?’]
Russell khó hiểu.
Rõ ràng cậu ta đã hấp thụ bóng tối từ Ratta.
Chỉ những người được ban phước bởi bóng tối mới có thể hấp thu được bóng tối.
[‘Tên này rốt cuộc là cái gì vậy?']
"Được rồi." Sau nhiều lần cân nhắc, Vicky cuối cùng đã đưa ra quyết định.
Ông ta biết thể chất bị dị ứng với ánh sáng của Lucion Cronia. Sau khi cân nhắc giữa sự nghiệp và cuộc sống của mình, ông đã chọn cái sau.
Các linh mục lùi lại.
"Em ổn chứ, Lucion?" Carson hạ kiếm xuống, đến gần Lucion.
Lucion dựa người vào tường, miễn cưỡng gật đầu.
"Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi về nhà."
Carson đỡ lấy Lucion.
Sau đó, Carson quay lại nói với Hume, "Đi theo tôi."
"Được thôi."
Hume gật đầu, ôm Ratta vào trong lòng.
Carson đỡ Lucion ra khỏi con hẻm, Hume theo sau họ.
Khi nhìn thấy còn có một người nữa đi theo sau, một linh mục đã sử dụng sức mạnh của mình theo bản năng.
[Chết tiệt—!]
Russell theo bản năng đứng chắn trước mặt Lucion. Anh hy vọng ít nhất điều này có thể bảo vệ được học trò của mình.
Swish!
Tuy nhiên, một tiếng gió ngang qua đã chặn lại ánh sáng của người linh mục đó.
"Bây giờ!"
Giọng nói của Carson trở nên dữ tợn như một con thú khát máu.
"Kẻ nào đã tự ý sử dụng sức mạnh của mình mà không có sự cho phép của ta?"
Mũi kiếm của Carson chỉ vào một trong những linh mục trước mặt.
Người đó run rẩy khụy xuống khi đối mặt với cái chết.
"Chúng tôi đã phạm sai lầm! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!"
Linh mục khoác áo choàng xám đen vội vã đi tới trước mặt Carson nhận lỗi.
"Tha thứ? Các người..."
Carson đột ngột ngừng lại.
Carson quay đầu lại, anh thấy Lucion đang run rẩy trong cơn đau đớn tột cùng.
Cough.
Máu tươi trào ra từ trong miệng Lucion.
Ngay cả Lucion cũng rất kinh ngạc.
‘Chuyện này tệ hơn mình nghĩ…’
Carson đã chặn lại ánh sáng phát ra từ linh mục đó ngay lập tức, nhưng một phần trong nó dường như đã xuyên qua Russell và chạm tới Lucion.
Cơn đau mà nó mang đến không thể so sánh với Ratcho được.
‘Đau quá.’
Ting!
‘Tại sao sợi chỉ xanh lại…’
Lucion nhìn thấy một sợi chỉ màu xanh xuất hiện từ trong hư không sau đó ngã xuống.
* * *
Tỉnh lại.
Ngay khi Lucion mở mắt ra.
Cậu liền nhìn thấy Russell đang ở ngay bên cạnh cậu.
"Thầy—" Lucion vừa định gọi Russell, nhưng ngay lập tức dừng lại.
[Đây là phòng của con. Không có ai trong này cả.]
Russell giải thích.
[Cơ thể của con có ổn không?]
Lucion đáp lại với giọng ngái ngủ. "Con không sao đâu, nhân tiện Ratta có ổn không?"
―Ratta không sao.
Ratta nhanh chóng leo lên giường, dùng chân trước chạm vào má Lucion.
―Lucion còn đau không? Mặt trời đã mọc hôm qua, hôm nay cậu vẫn ngủ cho đến khi mặt trời lên cao.
"Không, không còn đau nữa đâu." Lucion lắc đầu.
Bây giờ còn có chuyện càng đáng lo hơn.
"Thầy... Có chuyện gì nghiêm tro trọng vừa xảy ra sao?"
[Cũng không phải, nhưng thầy nghĩ chuyện này sẽ trở thành một mớ hỗn độn.]
"Anh trai con đã giết linh mục đó sao?"
[Đúng vậy. Cậu ta đã chặt đầu linh mục đó chỉ bằng một nhát kiếm.]
Russell vờ dùng tay cắt cổ mình.
Dù lý do là gì, việc Carson giết một linh mục là một chuyện lớn.
"Còn cha... Không. Con sẽ tự mình đến gặp cha."
Sao lại có nhiều chuyện xảy ra vào thời điểm này vậy?
Lucion nhăn nhó như thể cậu ăn phải một bát cơm bị rắc tro lên đó vậy.
[Người mà con mang về...]
Russell do dự nói.
Lucion biết thầy định nói gì, bình tĩnh trả lời, "Con tin thầy cũng cảm nhận được, con chỉ đi theo cảm giác của con thôi."
[Không. Thầy không nghi ngờ con, nhưng người đó có hơi kỳ lạ.]
Russell hơi xấu hổ giải thích.
―Ratta không thấy gì kỳ lạ cả.
Chân trước của Ratta lại ấn vào má Lucion.
"Cậu ta có gì kỳ lạ sao?"
Lucion nắm lấy gáy của Ratta và nâng nó lên.
[Cậu ta có thể nhìn thấy thầy, nhưng thầy chắc chắn cậu ta không phải là một warlock.]
“… Vâng?"
Dù đã Lucion biết Hume là quái vật nhưng cũng không thể che giấu sự ngạc nhiên của cậu khi biết điều này. ‘Nhìn thấy linh hồn sao?’
[Ừ, thầy biết điều này nghe có vẻ hoang đường. Đúng là thầy đã nói với con trường hợp duy nhất có thể nhìn thấy linh hồn là những người được ban phước bởi bóng tối.]
"Bây giờ thì những người khác có thể nhìn thấy sao?"
[Không thể nào.]
Russell chắc chắn nói, rồi lại cau mày.
[Nhưng lại xuất hiện một ngoại lệ.]
"Thầy có suy đoán nào không?"
[… Không, thầy nghĩ điều này thật sự quá nực cười]
Russell đang muốn nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng từ bỏ.
‘Có lẽ thầy vẫn chưa biết Hume là quái vật?’
Lucion tỏ vẻ bất ngờ và không hỏi thêm câu nào nữa.
"Bây giờ cậu ta đang ở đâu?"
* * *
Hume mỉm cười rạng rỡ khi thấy Lucion đi vào. "Xin chào."
Sau khi Hume được tắm rửa sạch sẽ, cậu ta trở thành một người khác so với lần đầu gặp mặt với Lucion, rách rưới, run rẩy cuộn tròn trong một góc của bóng tối.
"Chào." Lucion gật đầu, nhìn quanh phòng.
'Nhưng cha vẫn đối xử với cậu ta như một vị khách.’
Thật may mắn khi Novio đã để Hume ở lại phòng dành cho khách.
"Cảm ơn."
Hume nhìn Ratta đang núp sau chân Lucion, rồi cúi đầu cảm ơn cậu.
"Tôi mới học được đây là cách chào hỏi với mọi người. Tôi làm như thế này có đúng không?"
[Mới học được sao? Cậu đâu còn là một đứa trẻ ba tuổi nữa, sao lại ăn nói kỳ lạ như vậy?]
Nghe thấy cách nói chuyện kỳ lạ của Hume, Russell khoanh tay, khi nhìn cậu chằm chằm.
"Thật ra, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện như thế này. Uh, vì vậy, tôi hy vọng anh sẽ hiểu." Hume suy nghĩ rồi mỉm cười trả lời.
"Cậu có thể nhìn thấy thầy ấy sao?"
Lucion kinh ngạc khi thấy Hume trả lời Russell.
"Đúng vậy, tôi có thể nhìn thấy anh ấy," Hume gật đầu.
"Cậu, không, thầy, không... Tôi nên gọi cậu là gì? Tôi không muốn bị mắng vì gọi sai tên đâu."
"Cậu nghĩ tôi tên là gì."
Hume mỉm cười, như thể biết được những điều Lucion muốn nói.
"Tôi cũng biết Lucion là một warlock."
Hume nhắc tới 'warlock' một cách nhẹ nhàng và cẩn thận.
"Nhờ có bóng tối của cậu Lucion, tôi có thể hoạt động bình thường trong vài năm."
[Cậu đang nói về cái gì vậy?]
"Trong quá khứ, tôi đã bị biến thành một con quái vật. Nhưng không phải là một con quái vật hoàn hảo, nên tôi phải liên tục hấp thụ bóng tối để ổn định cơ thể này."
[Thật vậy sao?... Không. Bọn họ đã không còn trên vùng đất này từ lâu rồi!]
Giọng của Russell trở nên to hơn.
Hume đột nhiên thè lưỡi ra, trên lưỡi khắc một ngôi sao đen, đó là biểu tượng chỉ xuất hiện khi linh hồn quy phục warlock.
‘Sao nó lại xuất hiện ở đó?’ Lucion gần như không thể tin vào hai mắt mình.