Con trai út của Bá tước là một Warlock

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

18 39

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

320 15393

Nguyệt Thần

(Đang ra)

Nguyệt Thần

Toshiki Inoue

"Nguyệt Thần" được xuất bản vào ngày 6 tháng 11 năm 2015

12 390

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6973

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Con trai út của Bá tước là một Warlock - Chapter 3: I Remembered (3)

Russell mỉm cười.

[Nhưng như thầy đã nói, điều đầu tiên cần làm là chữa trị vết thương, vì vậy đừng cử động và nghỉ ngơi đi.]

"Vâng, tất nhiên rồi."

Russell cau mày trước sự vâng lời của Lucion.

[Tại sao con không thử bị đập vào đầu một lần nữa? Sau đó thầy nghĩ con sẽ thực sự trở thành một người hoàn toàn khác.]

"Ồ, vậy con có nên thử đâm đầu vào tường ngay bây giờ không?"

Trước lời nói vô tư của Lucion, Russell gật đầu hài lòng.

[Bây giờ thì con trông giống học trò của thầy hơn rồi đấy.]

* * *

Vài ngày sau.

"... Cậu có cảm thấy gần nhất cậu chủ thay đổi không?"

Một trong những người hầu đang phơi quần áo, cẩn thận mở miệng.

"Cậu cũng cảm thấy như vậy sao?"

Bang bang!

Người hầu đang dùng gậy gõ vào chăn, ngạc nhiên hỏi lại.

"Cậu cũng thấy thế?"

Người hầu đang phơi quần áo dừng lại, nhẹ nhàng kéo chăn.

" Chà, lần trước khi đang thay ga trải giường, tôi đã vô tình chạm mắt với cậu chủ, nhưng phản ứng của ngài ấy hoàn toàn khác với mọi khi. Mặc dù tôi vẫn luôn làm vậy... "

Người hầu đặt chiếc gậy sang một bên, cau mày nói.

"Đúng vậy"

Khi người bạn trả lời, người hầu cầm lấy cây gậy và tiếp tục câu chuyện.

"Nhưng sau đó ngài ấy chỉ ngồi đó. Điều bất thường hơn nữa là cậu chủ thực sự đáp lại tôi khi tôi chào."

"Tôi cũng vậy! Thành thật mà nói, tôi đã sốc đến mức gần như hét lên ".

"Chủ nhân, ý tôi là cậu chủ của chúng ta. Bây giờ ngài ấy thực sự ổn chứ? "

"Chà, tôi hy vọng ngài ấy không sao."

"Hả...!"

Ngay khi anh ta đang chuẩn bị dùng gậy đập vào thảm, một người hầu khác kinh ngạc chỉ vào cửa sổ.

"Này này đằng kia!"

"Cái gì... hả!"

Người hầu đang phơi đồ giật mình, suýt đánh rơi đồ.

Anh ta có thể nhìn thấy Lucion đang đi dọc hành lang qua cửa sổ.

" Cậu chủ, là cậu chủ!"

Người hầu nói với cái chăn đang cầm trên tay.

"Tôi biết. Ngài ấy đang đi vào đại sảnh."

"Chẳng lẽ Chủ nhân đã triệu tập ngài ấy? Đã có một cuộc bạo động trong bữa tiệc vừa qua. "

"Từ những gì tôi đã nghe về bữa tiệc, tôi nghĩ rằng việc cậu chủ nổi giận là điều đương nhiên. Nếu là tôi, tôi đã đánh chết tên khốn đó ngay tại chỗ! "

"Đúng vậy! Cậu chủ của chúng ta không làm gì sai cả. Ngài ấy bị bệnh nên chỉ hơi khác một chút thôi."

Họ dừng làm việc và lo lắng nhìn Lucion đang đi trên hành lang.

Những người khác nói rằng Lucion là một kẻ điên, nhưng cậu không bao giờ đánh những người hầu của mình. Một số người cố tình gây sự, nhưng cậu ấy chỉ đơn giản không không để ý tới bọn họ.

'Ngài ấy thật đáng thương.'

Họ thầm cầu nguyện Lucion luôn được hạnh phúc.

* * *

Ngay khi Lucion vừa xuất hiện, phòng ăn nhanh chóng trở nên ồn ào. Đã nhiều năm kể từ khi Lucion rời khỏi phòng của mình và tự mình đi đến phòng ăn.

Novio, người đang ăn trước, và anh trai của Lucion, Carson, đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lucion.

"Con đến hơi muộn."

Lucion ngồi xuống như thể không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng những người hầu thì thầm, 

"Cậu chủ đến rồi."

Lucion thở phào nhẹ nhõm vì không ai bàn tán về vụ việc xảy ra trong bữa tiệc, nhưng có khá nhiều người ồn ào về sự xuất hiện đột ngột của cậu.

'Mình không thể ngăn những tin đồn về mình lan rộng.'

Dù cho Novio có cố gắng ngăn chặn những tin đồn như thế nào đi chăng nữa, thì những gì ông có thể làm đều có giới hạn. Và vì Lucion không làm gì cả nên tình hình vẫn sẽ không thay đổi.

'Bây giờ là lúc để thay đổi.'

[Chào Lucion, mặc dù anh chỉ gặp em khi còn nhỏ, nhưng thật tuyệt vời khi thấy em tự mình bước ra đây mà không bị ai ép buộc.]

Russell gật đầu, coi đó là phản ứng tự nhiên từ những người xung quanh.

"Vết thương trên đầu con thế nào?"

Nobio ngạc nhiên hỏi.

"Vâng, hiện tại đi dạo một chút cũng không sao."

Lucion cười đáp lại.

Nhưng ngay cả những người hầu cũng rất khiếp sợ trước nụ cười của cậu chủ nhỏ. Họ không biết Lucion có thể mỉm cười.

"Tất cả ra ngoài đi."

Novio ra lệnh cho tất cả người hầu khi thấy họ đang ồn ào. Và ông nghĩ điều đó thật tồi tệ cho sự hồi phục của Lucion.

"Cảm ơn cha. Con vẫn chưa quen với việc này ".

Carson cau mày trước những hành động của Lucion.

"Cha sẽ không thúc giục con, vì vậy hãy từ từ."

Novio nói, khóe miệng hơi nhếch lên.

'Đã bao lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau? Tôi ước gì con gái thứ hai của tôi cũng ở đây.'

Novio đứng dậy và đưa đĩa cho Lucion.

"Lần sau, ta sẽ yêu cầu họ làm một cái con thích."

"Cảm ơn cha."

Trước câu trả lời của Lucion, Carson ngừng bẻ bánh.

Anh cảm thấy thật kỳ lạ khi Lucion giờ đã chấp nhận Novio và gọi ông là cha.

"Có chuyện gì vậy anh trai?"

Lucion nhìn vào mắt Carson.

"Em không mệt sao?"

Carson thẳng thừng hỏi, khiến Lucion ngạc nhiên.

Điều đó quá rõ ràng.

Lucion nín thở trước câu hỏi bất ngờ của Carson.

'Mình giả vờ là mình ổn, nhưng thực tế thì không phải như vậy.'

Tay cậu ướt đẫm mồ hôi và lạnh băng, ngay khi rời khỏi căn phòng mà không có mũ trùm đầu, Lucion đã xuất hiện như vậy.

"Rất khó."

Đôi mắt của Carson lộ rõ vẻ lo lắng khi Lucion thành thật trả lời.

Em trai anh, người vốn hay từ chối mọi người, nay lại đột ngột thay đổi thái độ. Vì vậy, làm thế nào mà em ấy có thể ổn được?

"Như cha đã nói, em có thể dành thời gian của mình để từ từ làm quen với điều này. Anh đã đợi cho đến tận bây giờ, nhưng đợi thêm nữa cũng chẳng sao cả."

"Đúng là nó rất khó khăn, nhưng bây giờ thì em ổn rồi."

"Dù sao thì, anh rất vui khi được gặp em ở đây."

Carson nói một cách chân thành.

Đã lâu rồi Lucion mới lại lần nữa ngồi ở chỗ này.

Carson mỉm cười tràn đầy năng lượng.

Đôi mắt Lucion khẽ run lên khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy nụ cười của anh trai.

"Anh trai."

Lucion nắm chặt thìa và gọi Carson.

"Ừ."

Carson đã tự sát trong tiểu thuyết, nhưng đó không phải là sự trả thù.

Anh đã tự sát với tên giả "Hamel", từ bỏ danh tính và tên thật của mình vì cảm thấy áy náy do đã không thể ngăn cản em trai mình.

"Em quyết định học kiếm thuật."

Lucion ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Carson.

"Vì vậy, xin hãy dạy em."

Sợi chỉ màu xanh kết nối Lucion và Carson xuất hiện.

Clink.

Lucion mỉm cười, Carson bị sốc đến mức làm rơi nĩa. Sau đó, anh nhìn sang Novio thay vì trả lời Lucion.

"Ta đã cho phép Lucion."

Novio đáp lại ánh mắt hoang mang của Carson.

"Cha?"

Carson không nói nên lời.

Việc Lucion tự mình đến đây đã là một kỳ tích đáng kinh ngạc. Nhưng Lucion có vẻ chưa hài lòng và vẫn muốn tiến xa hơn nữa.

Carson nhìn Lucion một lần nữa, khiến người sau trầm tư lên.

'Đã quá muộn để cầm kiếm.'

Carson học kiếm thuật khi mới 5 tuổi. Và người ta phải học kiếm muộn nhất vào năm mười tuổi.

"Nhưng kiếm thuật không chỉ đòi hỏi sức mạnh, mà người dùng còn phải có một ý chí mạnh mẽ."

Lucion đã lựa chọn chính xác. Kiếm thuật là nghệ thuật rèn luyện tinh thần.

Cronia dù sao cũng là một gia đình bảo vệ biên giới. Vì vậy, họ rất rõ ràng ý nghĩa của kiếm thuật là gì.

"Anh không thể tin được em đã nghĩ xa như vậy. Anh rất tự hào về em."

Carson khẽ nhếch khóe miệng khi nhìn về phía Lucion. Tuy nhiên, Lucion không thể nhìn thấy nó vì đang ăn súp.

'Mình có thể học từ thầy cách biến bóng tối thành aura, nhưng mình không thể tự học cách dùng kiếm.'

Lucion ăn súp và suy nghĩ.

Tại sao Lucion lại từ bỏ cơ hội này khi trước mặt anh có một người thầy giỏi và một thiên tài kiếm thuật trẻ tuổi nhất?

'Mình không muốn gì hơn nếu anh trai cho phép.'

Lucion nhìn Carson sau khi lau miệng bằng khăn ăn.

Anh ta trông vẫn thẳng thừng như thường lệ.

'Điều đó có khó không?'

Lucion cũng hoàn toàn ý thức được điểm này. Cậu đã qua cái tuổi học kiếm thuật. Nhưng ngay cả khi đã muộn, cậu phải đủ mạnh để sử dụng aura theo một cách nào đó.

"Anh hiểu rồi."

"Sao...?"

Lucien tròn mắt trước câu trả lời của Carson - không tin vào những gì mình vừa nghe.

Suýt nữa thì Lucion làm rơi thìa.

Cling.

Lucion nhìn vào sợi chỉ xanh đã bị cắt.

"Anh sẽ dạy em."

Giọng của Carson có vẻ mạnh mẽ hơn trước.

"......."

"Lucion, tại sao em lại ngạc nhiên như vậy? Không phải em nhờ anh dạy sao? "

"Em... em muốn học."

"Vì vậy, anh đã đồng ý."

"Cái đó...."

"Nhưng không phải bây giờ. Chỉ sau khi vết thương của em hoàn toàn lành lại, lúc đó chúng ta mới có thể bắt đầu. "

Ánh mắt của Carson hướng về băng vải đang quấn quanh đầu Lucion.

Đây là một thế giới mà các loại thuốc không được phát triển vì sự tồn tại của phép màu, được gọi là kỳ tích của thượng đế.

Lucion đã nghe thấy những lời tương tự từ một vài người, khiến cậu phá lên cười.

"Đúng vậy. Sau đó em sẽ đi gặp anh."

"Rất tốt."

Novio hài lòng trước cuộc nói chuyện của hai anh em sau một thời gian dài. Cảm giác như thể mùa xuân đã đến với gia đình vốn luôn là mùa đông. Novio hy vọng mùa xuân sẽ kéo dài.

* * *

'Mình nên làm tốt hơn.'

Lucion nghĩ vậy khi rời khỏi phòng ăn và đi về phòng của mình.

Những thay đổi nhỏ của cậu đã mang lại nụ cười trên khuôn mặt của cha và anh trai cậu. Chỉ điều đó thôi là thỏa đáng cho bây giờ.

[Lucion.]

Ngay khi Lucion vừa ra khỏi phòng ăn, Russell đã gọi cậu.

"Vâng."

Lucion đáp lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.

[Làm tốt lắm.]

Lucion dừng bước trước lời khen ngợi bất ngờ của Russell.

Đột nhiên, Lucion quay đầu lại và nhìn Russell.

[Là một giáo viên, việc khen ngợi học trò của mình vì hành vi đáng ngưỡng mộ là điều đương nhiên.]

"Con không nghĩ vậy. Con không quen với điều này vì đây là lần đầu tiên của con, vì vậy con muốn được nghe nhiều hơn về nó ".

[Thầy cũng không quen với nó.]

Russell nhăn mặt trong giây lát

[Tóm lại, nếu có thể, đi ra ngoài một chút thế nào? Nếu con không ở trong khỏe, con có thể thử lại vào lần sau.]

"Ý thầy là gì?"

Lucion vừa bước được một bước đã dừng lại.

Bây giờ, không giống như trước đây, Lucion cảnh giác hơn với xung quanh và sẽ kiểm tra xem có người hầu trên hành lang hay không. Lucion phải cẩn thận vì chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy Russell, một hồn ma trong mắt người khác.

[Thầy đã chuẩn bị trước vài thứ với hy vọng có học trò của mình.]

"Thầy sẽ nói điều đó với con trong vòng một tháng nữa không?"

Lucion bất giác mỉm cười.

[Con đã bao giờ nghe thầy nói chưa? Không, thầy thậm chí không nhớ con đã bao giờ gọi thầy là thầy hay chưa.]

Russell khá ngạc nhiên trước phản ứng tự tin của Lucion.

'Ồ...'

Lucion đảo mắt đi chỗ khác.

Russell đề nghị nhận Lucion làm học trò của mình thay vì xua đuổi những hồn ma.

'Lúc đó, mình chấp nhận đề nghị của thầy vì mình muốn đuổi những con ma ghê tởm luôn xúi giục mình đi giết người.'

Tuy nhiên Russell cũng là một hồn ma, và những hành động của anh, thứ đã gây ra cho anh đủ loại kích thích và bạo lực, lướt qua tâm trí.

Russell dừng lại một lúc rồi gật đầu.

"Ôi đầu của tôi...."

Lucion loạng choạng và dựa vào tường như thể cậu đột nhiên cảm thấy chóng mặt.

Russell khịt mũi trước màn trình diễn này.

[Được rồi, tiếp tục đi.]

"Con nóng lòng muốn xem món quà mà thầy đã chuẩn bị là gì."

Lucion từ bỏ hành động đáng xấu hổ của mình và xoa miệng như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Lucion, Russell bật cười và hỏi.

[Thế con muốn làm gì nào?]

"Con sẽ đi ra ngoài."

Lucion quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Chỉ là Lucion có một việc cần làm ở ngoài kia. Đây là điều quan trọng nhất đối với cậu.

Lucion ghé qua phòng của mình trước khi đi ra ngoài.

"Thầy."

Lucion đang đi đến tủ quần áo, gọi Russell.

[Ừ.]

Russell cau mày mỗi khi nghe Lucion gọi mình là "Thầy", rõ ràng anh vẫn chưa thể thích ứng với thái độ đã thay đổi của Lucion.

"Warlock có thể chống lại ánh sáng không?"

[.......]

Russell dừng lại một chút rồi gật đầu.

Lucion nghĩ rằng thầy sẽ bật cười vì câu hỏi của mình, nhưng Russell tỏ ra khá nghiêm túc.

[Có thể.]

Russell nói thêm.

[Về mặt lý thuyết là vậy.]

"Thật sự chỉ có thể trên lý thuyết?"

[Cho đến hiện tại.]

Russell đảo mắt.

[Con có biết điều gì sẽ xảy ra khi một người được ban phước bởi ánh sáng lại tiếp xúc với bóng tối ở một mức độ nhất định không?]

"Họ sẽ bị sa ngã?"

[Chính xác. Người này sẽ bị tha hóa và mọi thứ sẽ kết thúc. Dù sao đi nữa, về cơ bản con đã có thể chống lại bóng tối, vì vậy tính mạng của con đã được bảo vệ.]

Russell khoanh tay.

[Nhưng chúng ta có thể phát điên hoặc chết. Điều đó không phải là rất bất công sao? ]

"Điều đó không bất công. Thật sai lầm khi nói rằng bóng tối và ánh sáng là hai cực đối lập nhau."

[Đúng vậy, đó không phải là mối quan hệ tương hỗ giữa động vật ăn thịt và động vật ăn cỏ. Nhưng thầy nghĩ bóng tối và ánh sáng là mối quan hệ hài hòa và bổ sung cho nhau.]

Lucion chờ đợi những lời của Russell.

[Đó là những gì thiên nhiên nói với chúng ta. Nơi nào có ánh sáng, nơi đó có bóng tối, và nơi nào có bóng tối, nơi đó có ánh sáng.]

Russell cười khúc khích.

[Vì vậy, chúng ta có thể phát triển khả năng chống lại sức mạnh ánh sáng. Thầy chỉ là không biết làm thế nào để làm được.]

Lucion càng quyết tâm hơn sau khi nghe những lời này của Russell.

Ting!

Vào lúc đó, bên ngoài căn phòng, sợi chỉ đỏ được kết nối với ai đó đang căng ra.

Chỉ có một người duy nhất trong cuốn tiểu thuyết này có khả năng chống lại ánh sáng.

'Boss cuối.'

Lucion quyết định thử phương pháp được sử dụng bởi trùm cuối.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại