* * *
"Có hơn 50 chiếc hộp kim loại được cất giữ trong Ngân hàng Luteon?"
Lucion vừa uống trà, vừa nhìn nhân viên phụ trách và giám đốc chi nhánh đang cứng đờ.
"Vâng, vâng, đúng vậy ạ!"
Giám đốc chi nhánh trả lời một cách khó khăn với khuôn mặt đỏ bừng.
Nói tóm lại, bọn cướp chỉ tình cờ lấy đi chiếc hộp của cậu.
'Thật là nực cười, khi không có thứ gì gọi là trùng hợp ở đây cả.'
Lucion nhếch miệng cười.
Trước nụ cười đó, Russell ủ rũ nhìn Lucion.
Russell cho rằng Lucion chỉ thay đổi một chút, nhưng sau đó anh ấy dần dần nhìn thấy lại con người cũ của mình.
Lucion ngẫm nghĩ trong khi đang đùa nghịch với vạt áo của mình.
'Sợi chỉ xanh đã bị cắt đứt, mình đoán trong nguyên tác chiếc khuyên sẽ bị lấy mất ở chỗ này.'
Nhưng điều này đã thay đổi.
Lucion vẫn giữ cái khuyên tai.
Chiếc khuyên tai này được Russell làm ra, vì vậy không thể tìm thấy món đồ tương tự nào ở nơi khác.
Kết quả là, cậu trở thành Warlock duy nhất với một đống tiêu cực.
"Giám đốc."
Lucion nhẹ nhàng mở miệng.
Tuy nhiên, vẻ mặt của cậu không được dễ chịu cho lắm.
"Vâng thưa ngài!"
"Đứng lên."
"Cảm ơn ngươi!"
Giám đốc chi nhánh và nhân viên kinh ngạc, nỗ lực để không bị ngã xuống đất.
Toàn thân họ ướt đẫm mồ hôi, thậm chí mùi hôi bắt đầu bốc ra từ cơ thể họ.
"Ta đang uống trà và cân nhắc xem sẽ giải quyết chuyện này như thế nào."
Trước lời nói của Lucion, cả hai người đều nuốt nước bọt khô khốc.
Đặc biệt là người nhân viên đã bán đứng Lucion, mặt anh ta tái đi.
"Ta cảm thấy những gì mà hắn đã làm với ta là quá lớn để cầu xin sự tha thứ trong trường hợp này."
Bản thân Lucion cũng không phải là người thường.
"Ta là một quý tộc. Ta không nên bị mọi người đối xử như vậy."
Ánh mắt của Lucion hướng về phía người nhân viên đó.
"Đầu tiên, ta là con trai của gia tộc Cronia, là chủ nhân của mảnh đất mà ngươi đang đứng."
Môi nhân viên run rẩy.
"Chính Cronia mà ngươi đã bán đứng."
"Th, thư-a, thưa ngài! A, tôi chỉ là.... tại thời điểm đó. Tôi không cố ý..."
"Tên tọc mạch kia. Câm mồm."
Lucion lập tức giơ tay lên.
Bạo lực chỉ tạo ra những tin đồn vô ích.
"Vậy thì, hãy đợi kết quả từ tổng bộ."
Lucion đứng dậy khi nói ra điều đó.
Gerno đi theo ngay sau đó.
[Ồ! Có chuyện gì đang xảy ra vậy?]
Russell lại cười toe toét khi chứng kiến Lucion giải quyết vụ việc mà không cần dùng đến bạo lực.
Dù sao, ngay cả khi Lucion rộng lượng thì nhân viên đó vẫn sẽ không ổn.
Rốt cuộc, anh ta thực sự lựa chọn gây rối với đứa con út của Bá tước, trong số tất cả những người mà anh ta đã tiếp xúc.
'Không đời nào cha sẽ bỏ qua việc này.'
"Đồ khốn nạn! Tại sao cậu lại gây sự với gia tộc Cronia vậy hả?"
Lucion đưa mắt về phía giọng nói đầy giận dữ của giám đốc chi nhánh, vọng ra từ bên trong ngân hàng.
[Con đã trưởng thành rồi.]
Russell hài lòng mỉm cười với cách xử lý mới của Lucion.
"Đó là một quyết định sáng suốt."
Gerno cũng không nhịn được mà khen ngợi cậu chủ của mình.
Lucion không thể chịu được khi bị ai đó chạm vào người.
Gerno không ngừng quan sát để ngăn Lucion lại, sợ rằng cậu chủ sẽ lại gây ra một mớ hỗn độn nữa.
Nhưng Lucion đã thay đổi.
Như thể đây là một người hoàn toàn khác với trước đây.
"Thật đáng xấu hổ."
Lucion xua tay.
"Ngài biết tôi sẽ không nói những điều vô nghĩa mà."
"Ồn ào."
Trái ngược với giọng nói trầm thấp của Lucion, nện bước của cậu đột nhiên nhanh hơn.
* * *
Ngay khi Lucion vừa về đến dinh thự, cậu liền lập tức đi tìm Novio.
Mình nghĩ mình có thể tự xử lý được, nhưng tốt hơn hết mình nên nói cho cha biết những chuyện đã xảy ra càng sớm càng tốt.
"Thầy."
Lucion dò hỏi một lát, trước khi gõ cửa.
[Ừ.]
Russell hơi nhíu mày lại.
Vẫn còn rất lạ khi được gọi là thầy.
"Chuyện này có liên quan đến thầy sao?"
Lucion không biết nhiều về Russell.
Không có tác giả nào sẽ đầu tư nhiều như vậy vào giáo viên của một Boss phụ.
[Không, nó không liên quan đến thầy.]
Russell lắc đầu.
Anh ta trông không có vẻ gì là đang nói dối.
"Nghĩ lại thì, con thực sự không biết gì về thầy cả."
[Cả hai chúng ta đều giống nhau. Điều này không phải vì chúng ta không thể tiến hành những cuộc trò chuyện bình thường, mà bởi vì chúng ta đã không nói chuyện với nhau tử tế.]
Russell cũng không biết gì về Lucion cả.
Lucion quá căm ghét những linh hồn đến mức Russell chỉ đành phải hài lòng với việc nói chuyện với cậu.
"Tuổi dậy thì của con rất dài."
Russell bật cười trước những lời nói thản nhiên của Lucion.
Anh nghĩ rằng đây thật là một hành động dũng cảm khi sẵn sàng gạt bỏ quá khứ đau khổ qua một bên.
Russell, người chẳng khác gì một con thú hoang, vẫn không thể nào quên được lần xuất hiện đầu tiên của Lucion.
Anh tự hỏi đó có phải là dáng vẻ của một người bị tổn thương bởi những linh hồn hay là bởi vì con người.
Knock knock.
Lucion gõ cửa.
"Ta đến đây để gặp cha."
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Có một hiệp sĩ và một quản gia hộ tống Novio.
"Chào mừng, cậu chủ."
Anthony, quản gia của Novio, nói với một nụ cười dịu dàng.
Giống như Gerno, ông ấy cũng là một trong số ít những người ủng hộ Lucion.
"Đã bao lâu rồi tôi không gặp ngài. Ông già này vui lắm."
"Thật là nhảm nhí."
Lucion nghiêm khắc nhìn Anthony.
"Cha tôi có ở đó không?"
"Vâng, ngài ấy đang ở bên trong. Lão già này sẽ trở lại ngay khi có tin tức."
"Anthony."
"Vâng, cậu chủ."
Anthony âu yếm nhìn Lucion như thể đang nhìn cháu trai của mình.
"Đừng nói nhảm nữa."
"Tôi chỉ muốn ngài cùng tham gia những trò đùa tai quái của ông già này mà thôi."
Anthony mỉm cười và bước nhanh đến một cánh cửa khác trong phòng.
Knock. Knock.
Sau khi gõ cửa, Anthony nghe được giọng của Novio từ bên trong truyền đến và bước vào phòng.
"Chuyện gì vậy?"
Novio nhấp một ngụm trà lạnh, đặt tài liệu xuống.
"Cậu chủ đã trở lại."
Novio mở to mắt trước lời nói của Anthony.
Không phải hôm nay Carson sẽ đi tuần tra biên giới sao?
"Biên giới đã xảy ra chuyện gì?"
"Không phải là người lớn nhất, mà là người nhỏ nhất."
Anthony mỉm cười thích thú.
"... Poof!"
Novio ngừng uống trà và phun ra một ít do bất ngờ.
Anthony vội vàng đưa khăn tay cho Novio.
Novio có vẻ đã lấy lại bình tĩnh, mở to mắt sau khi lau miệng.
"Trời ạ, ngươi vừa mới nói gì?"
"Cậu chủ đến rồi."
"Nó có ổn không? Trông nó có bị thương ở đâu không?"
"Ngài ấy trông không được tốt lắm, nhưng ngài ấy không bị thương."
Novio thở phào nhẹ nhõm trước lời nói của Anthony.
Mỗi lần ép Lucion ra ngoài, cậu luôn trở về với những vết thương trên người.
Tuy nhiên, Novio không thể luôn mãi ở trong nhà, vì vậy ông không còn cách nào khác ngoài việc đuổi Lucion đi, và mỗi lần sau đó ông chỉ có thể nói lời xin lỗi ở trong lòng.
Nhưng lần này, Lucion đã đi ra ngoài mà không cần ông ra lệnh, và trở về an toàn.
Kỳ lạ thay, ngoài việc khen ngợi Lucion, Novio vẫn không thể che giấu được sự lo lắng của mình vì không biết khi nào sẽ xảy ra tai nạn và mức độ của nó sẽ lớn như thế nào.
"Anthony."
"Vâng, thưa chủ nhân."
"Tại sao ngươi lại báo cáo rằng Lucion đã trở lại?"
Novio suýt chút nữa đã buột miệng nói ra ông vẫn luôn đợi Lucion.
Anthony khom lưng.
"Tôi xin lỗi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra..."
"Không, ta không có ý thúc giục ngươi, cho nên không cần xin lỗi."
"Tôi sẽ hỏi Sir Gerno, người đã trở về cùng cậu chủ."
"Tại sao Sir Gerno lại đột nhiên xuất hiện?"
Anthony cũng bối rối với câu hỏi của Novio.
"Không phải Chủ nhân là người đã ra lệnh sao?"
"...Ha. Ta nghĩ Carson đã bị kẹt ở giữa."
Novio khẽ mỉm cười.
"Bảo Lucion vào đi."
"Vâng, thưa ngài."
Anthony lịch sự cúi chào, sau đó đi ra ngoài và thông báo cho Lucion.
"Điều gì đã đưa con đến đây?"
Novio lên tiếng ngay khi Lucion vừa bước vào phòng.
[... Hahahaha.]
Vì Russell đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Novio và Anthony, nên anh không thể không bật cười trước thái độ thờ ơ của Bá tước.
Lucion nhìn Russell một cái, nhưng Russell lại lắc đầu như không có chuyện gì cả.
Russell quyết định giả vờ như không biết vì mỗi người đều có một bí mật muốn che giấu.
"Con xin lỗi vì đã đột nhiên xông vào mà không thông báo trước."
Khi Lucion cúi đầu, Novio đặt đống giấy tờ trên tay xuống và nói.
"Giữa hai cha con không cần thiết phải trang trọng như vậy. Con có thể tới tìm ta nếu con muốn, như vậy con sẽ không cần phải nói những điều vô nghĩa như thế này."
"Cảm ơn cha."
Lucion mỉm cười ngọt ngào.
Novio đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi đến chiếc ghế sofa bên cạnh bàn làm việc.
"Ngồi xuống đi."
"Vâng."
Lucion cũng ngồi lên sofa.
Không biết tại sao, nhưng đôi mắt của Novio sáng lên một cách lạ thường.
Lucion vừa vui mừng cũng vừa cay đắng trước biểu cảm của Novio, điều mà trước đây ông chưa từng biểu hiện qua.
"Cha."
"Ừ."
Giọng Novio trầm ấm và nhẹ nhàng.
"Một số chuyện đã xảy ra."
Khi nghe được lời nói của Lucion, đôi mắt của Novio khẽ run lên trong giây lát.
Tuy nhiên, ánh mắt Novio dành cho Lucion không hề dao động.
Lucion bình tĩnh giải thích những gì đã xảy ra tại Ngân hàng Luteon.
Ngay cả khi nhìn thấy vẻ mặt dần méo mó của Novio, Lucion vẫn không ngừng nói.
"... Vì vậy con sẽ thực sự giải quyết nó lần này. Chẳng phải nó không khác những gì đã xảy ra tại bữa tiệc sao?"
Lucion đã hành động như một con thú hoang trong bữa tiệc, nhưng với trường hợp ngân hàng lần này thì khác.
Cậu là một nạn nhân thuần túy, và Ngân hàng Luteon lúc này đang bốc cháy.
"Nếu con cần giúp đỡ, hãy nói cho ta biết."
Novio không ngăn cản Lucion như lần trước.
Thật ra, ông muốn tự mình đến gặp gia đình Luteon và đảo lộn mọi thứ, nhưng ông phải cho Lucion một cơ hội.
"Vậy thì, bây giờ con muốn mượn con dấu của cha."
Lucion vươn tay ra.
Rõ ràng là gia huy của gia tộc Cronia sẽ hiệu quả hơn so với cái tên Lucion Cronia sao?
"Được, ta cho con mượn."
Novio đi đến bàn làm việc, không do dự lấy ra con dấu của gia tộc.
"Một thời gian sau, con trai của Tử tước Horaon sẽ đến đây với lý do xin lỗi."
Novio đưa cho Lucion con dấu của gia tộc và nói,
"Con muốn cha làm gì?"
Novio, người bảo đã cậu phải có ý thức, đã thay đổi.
Khóe miệng của Lucion hơi nhếch lên, và lồng ngực cậu co rút một cách thoải mái.
"Kẻ mà con đã cắn vào tai có phải là một hiệp sĩ không? Sức mạnh của hắn ta có vẻ khó tin."
"Hiệp sĩ...?"
Novio khịt mũi.
"Đúng vậy. Nếu hiệp sĩ mua được bằng tiền thì hắn sẽ là hiệp sĩ."
'Hắn ta không phải là một hiệp sĩ ...?'
Lucion mỉm cười hoài nghi.
"Niềm kiêu hãnh của con chẳng bị tổn thương gì cả. Sẽ không ổn cho trận chiến đầu tiên của con phải không? Vì vậy, xin cha hãy tạm hoãn cuộc gặp này lại một chút."
"... Hahaha!"
Novio thích sự tự tin của Lucion.
Điều ông thích nhất chính là có thể nhìn thấy niềm tin vững chắc vào bản thân trong ánh mắt của con trai ông.
Tại sao ông lại do dự với tư cách là một người cha nếu con trai nói rằng cậu ta sẽ làm điều đó?
"Được rồi, chúng ta sẽ đợi cho đến khi nào con đã sẵn sàng."
"Cảm ơn cha. Chà, con cũng mệt rồi nên con đi trước đây."
"Đúng vậy, vết thương của con vẫn chưa lành, vì vậy hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Novio nhìn chằm chằm vào lưng Lucion khi cậu đi ra.
Ngay cả khi cánh cửa đóng lại, anh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào nơi đó rất lâu.
* * *
"Cậu chủ, tôi đã để Ratcho trong phòng của cậu."
Gerno đợi Lucion trước cửa phòng. Đó là những gì ông ấy đã nói khi thấy Lucion bước ra.
Trên đường trở về dinh thự, Lucion đã mua một cây Ratcho.
Lucion không thể dùng nhiều hoa ngay từ lúc bắt đầu, vì vậy cậu chỉ mua một lượng vừa đủ cắm vào bình hoa để thử.
"Ta đã bảo ngươi để nó trong phòng và quay lại. Ngươi có điều gì muốn nói không?"
Lucion nhìn Gerno.
"Không có, tôi đợi ngài vì tôi nghĩ rằng ngài sẽ có việc khác yêu cầu tôi làm."
"Vậy thì hãy mang cho ta một ít văn phòng phẩm."
"Đúng! Tôi sẽ chuẩn bị ngay."
[Thật tuyệt. Thầy biết con không có người hầu, cho nên thầy đã cố tình đợi con.]
Russell nhìn vào bóng lưng của Gerno đang di chuyển và nói.
"Con không thể chịu được đám đông."
Russell khịt mũi trong khi Lucion cau mày.
[Con sẽ tiếp tục bước đi mà không có người hầu sao?]
Lucion dừng bước trước mặt Ratcho.
"Cho dù con không muốn, vẫn phải có những người hầu tuân theo mệnh lệnh của con."
Lucion cầm lấy một trong những bông hoa Ratcho.
"Con sẽ thử một cái trước."
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại