Tôi, Yoshida Ami, thích Kuzuha Kyouichi.
Ban đầu bản thân chỉ xem cậu ấy là một người bạn cùng lớp thôi. Tất nhiên phải công nhận ngoại hình cậu ta ưa nhìn thật, mỗi tội mấy tin đồn về các mối quan hệ của cậu thì xấu khỏi bàn và có vẻ chúng là thật khi lúc nào cậu cũng ở bên cạnh ít nhất là một cô gái. Nên tôi không bao giờ có ý định tiếp cận cậu ta cả. Hơn nữa, lúc đó vì muốn làm bạn với công chúa Kakyouin Aria hơn nên tôi đã mặc kệ cậu ấy.
Nhưng rồi trái tim tôi đã bị lỡ một nhịp vào lúc trường diễn ra hội thao. Lúc đó tôi đang ở một mình và bị bong gân mắt cá chân, cố lết thân đến phòng y tế để rồi tình cờ gặp được cậu.
“Cô bị bong gân à?”
“Ừ, thế thì sao?”
Tôi giữ thái độ cảnh giác bởi vì những định kiến trước đó nên đã trả lời lại một cách lạnh lùng.
“Cố quá thành quá cố đấy. Để tôi đưa cô đến phòng y tế.”
Trước khi kịp từ chối hay phản kháng, Kuzuha đã đỡ lấy và bế tôi lên… theo kiểu công chúa! Đây là lần đầu tiên tôi được ai đó bế theo kiểu như vậy. Được ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của cậu ở một khoảng cách siêu gần, mặt mày của tôi đỏ ửng hết cả lên.
Khi đến được phòng y tế thì y tá lại không có ở đó, trong phòng cũng chẳng có học sinh nào. Cũng có tin đồn rằng Kuzuha đã ngủ với rất nhiều đứa con gái. Tôi sẽ là mục tiêu tiếp theo của cậu ư? Tôi sẽ mất đi trinh tiết của mình theo cách như này ư? Thôi thì nếu không thể thoát được thì ít nhất mong cậu ấy hãy nhẹ nhàng với mình…
“Hình như y tá không ở đây. Để tôi xem chân của cô như nào rồi.”
“Ừ… được.”
Kết quả là cậu ấy chỉ chăm sóc cho chiếc chân của tôi thôi. Thú thật thì tôi có chút thất vọng. Nhưng hình như bởi vì bản thân đã tiếp xúc nhiều hơn với cậu nên hình ảnh khuôn mặt nghiêm túc ấy đã khắc sâu trong tâm trí của tôi mất rồi.
Sau đó, tôi dần dần hướng ánh mắt của mình về Kuzuha nhiều hơn nhưng vẫn chưa thể hiểu rõ cảm xúc lúc đó của mình… cho đến khi tôi được một cậu nam sinh tỏ tình sau giờ học. Gương mặt của Kuzuha lúc đó thoáng hiện hữu trong tâm trí, và tôi lúc đó đã nhận ra, rằng bản thân đã yêu cậu ấy mất rồi.
Nhưng ngẫm nghĩ lại một lát thì tôi tại chấp nhận lời tỏ tình của cậu nam sinh ấy. Tôi thích Kuzuha thật lòng, nhưng trông cậu ấy đã có rất nhiều kinh nghiệm tình trường rồi, còn bản thân thì cứ như một đứa lính mới còn vô vàn những thiếu sót. Tôi sợ rằng nếu cậu ấy biết chuyện thì sẽ thấy phiền nên tôi đã nhận lời nhằm bồi dưỡng thêm kinh nghiệm thực hành của mình.
Khi chấp nhận, tôi cũng không quên nhắc cậu ta rằng
“Tớ thực ra đã thích một người khác rồi nên nếu hai chúng ta đột nhiên chia tay thì đừng quá đau buồn nhé.”
Và cậu ta đồng ý. Cậu ta cũng nói rằng bản thân cố gắng tận dụng thời gian để cưa đổ tôi nhưng tôi kiểu “được, nếu muốn thì cứ thế mà thử.”
Thế là chúng tôi hẹn hò được một thời gian. Nhưng vào kỳ nghỉ hè, lúc hai đứa định hôn nhau, khi gương mặt cậu ta ghé sát vào thì tôi vô thức nghĩ đến Kuzuha. Đó cũng là lúc tôi ngộ ra “như này chẳng có tác dụng gì cả” và từ chối nụ hôn. Tôi đồng thời chia tay cậu ta ngay tại chỗ.
Sau đó tôi chẳng còn hứng thú với công cuộc thực hành với người khác để lấy kinh nghiệm nữa, thay vào đó là bắt đầu lột xác trở thành một con người mới.
Tôi nhuộm tóc mình thành màu bạch kim, khiến làn da có chút rám nắng và bắt đầu ăn mặc bóng bẩy đồng thời làm việc bán thời gian ở vị trí bán hàng nhằm rèn luyện bản thân kỹ năng giao tiếp với mọi người.
Ngày đầu của học kỳ hai đã đến.
Tôi thành công tiếp cận Kuzuha, gia nhập vào nhóm bạn, thậm chí còn có thể tự nhiên gọi cậu là Kyouichi-kun rồi. Điều làm tôi bất ngờ là cậu ấy chẳng có chút tình cảm trai gái với ai cả. Đây là cơ hội tốt với tôi. Nếu tôi tích cực đẩy láo thì khả năng cao bản thân sẽ cưa đổ cậu. Và vì trông cậu khá nghiêm túc nên tôi không cần phải lo lắng nhiều về chuyện cậu sau này có ngoại tình hay không.
Tình địch của tôi bây giờ chỉ có hai.
Đầu tiên là Ito, người đã thân với cậu kể từ học kỳ một. Trong kỳ nghỉ hè chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra khiến cô nàng chuyển sang thích cậu ấy.
Thứ hai chính là cô công chúa Kakyouin. Nghĩ lại mới thấy, Kakyouin có giao tiếp nhiều với cậu ấy thật, hiện giờ cô đã gọi cậu bằng tên rồi.
Lúc đấy tôi lại cảm thấy khó chịu khi khoảng thời gian mình có thể tám chuyện bên cô ấy bị rút ngắn, nhưng bây giờ tôi đã biết được cô đang có ý với cậu từ lâu nên cảm thấy bản thân đang dần bị tụt hậu.
Tôi chỉ còn cách chấp nhận sự thật rằng bản thân là người đến sau. May thay, những động thái của Kakyouin cho thấy cô nàng không thể công khai thân mật với Kyouichi vì mấy tai tiếng xấu của cậu. Điều đó cũng có nghĩa tôi sẽ có nhiều cơ hội ở bên cạnh cậu ấy sau giờ học. Cứ tưởng là như thế, cho đến khi cậu được hội học sinh liên tục nhờ vả.
Rõ ràng là cô ấy đang muốn độc chiếm cậu ấy rồi mà? Có khi họ đang bí mật hẹn hò rồi cũng nên…? Tệ thật, mình chưa đánh đã thua thì khốn.
Thôi, kể cả khi họ có bí mật hẹn hò thật đi nữa thì tôi sẽ đi cướp cậu ấy. Cô ấy sẽ không đuổi học chúng tôi chỉ vì một mối tình đâu mà ha? Vậy nên tôi sẽ từ mối quan hệ bạn bè dần dần phát triển lên vậy… Đó là tôi nghĩ như thế, cho đến khi
“Kuzuha Kyouichi! Mày đã cướp Ami đi, trả Ami lại cho tao!”
Trong giờ ăn trưa, khi tôi đang chơi nhởi cùng với Kyouichi và mấy người khác thì thằng bạn trai cũ bị tôi bỏ rơi vào kỳ nghỉ hè bắt đầu ném những lời cáo buộc về phía Kyouchi.
Tên của cậu ta hình như là… Tanaka Tenka?
“Tôi đã cướp Yoshida-san à…? Cậu đang nói cái gì thế?”
Kyouichi trông khá bối rối… Xin lỗi nha.
“Đừng giả ngu nữa! Tao đã bị chia tay vào kỳ nghỉ hè, và bây giờ thì mày lại đang anh anh em em với Ami-chan. Chắc chắn mày đã âm thầm tán cô ấy sau lưng rồi bảo cô ấy chia tay tao!”
Ồ… Ra là cậu ta nhìn nhận câu chuyện theo hướng như thế. Nhưng Tanaka à, chẳng phải tôi đã cảnh báo với cậu rằng mình đã thích người khác trước khi chúng ta bắt đầu hẹn hò rồi ư?
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì nhưng Yoshida-san, điều đó có đúng không?”
Kyouichi hỏi, rõ ràng đang xem tôi là nguồn cơn của vấn đề. Con mẹ nó, tên Tanaka này! Mi đang phá hoại cơ hội của con này đấy!
“Hừm! Tôi chỉ hẹn hò với cậu để trải nghiệm thôi. Nhận ra rằng làm vậy chả có ích gì nên tôi mới chia tay đấy chứ. Mà còn nữa, ngay từ đầu tôi đã nói rằng mình đã có người trong mộng rồi, và cậu cũng đã bảo là sẽ không tức giận khi bị chia tay rồi còn gì. Và đừng gọi tôi bằng tên nữa!”
Tôi không còn cách nào khác ngoài nặng lời với cậu ta với vẻ mặt thất vọng. Mặt Tanaka tái mét.
“Không phải… Ami-chan sẽ không bao giờ nói những điều như thế! Tất cả đều là lỗi của mày, Kuzuha! Tao sẽ ghi nhớ mối thù này!”
Và thế là Tanaka chạy đi.
Và tôi á? Tôi ngay lập tức xoa dịu Kyouichi.
“Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Thực ra thì tớ chẳng thể ngờ được cậu ta lại trở nên như thế sau khi đã chấp nhận rằng hai đứa sẽ có thể chia tay bất cứ khi nào.”
Mặc dù đã xin lỗi rồi nhưng mấy cô gái ở xung quanh cứ nhìn tôi cứ như bản thân vừa với làm gì đó sai trái vậy.
“...Nếu đúng thế thật thì chúng ta chẳng có thể làm gì nữa cả. Đừng cố xát muối vào vết thương của người ta thêm lần nữa là được.”
“Ừ, tớ thấy mình cũng có hơi nặng lời.”
Kyouichi không làm lớn mọi chuyện lên nữa, và thế là cái tên Tanaka được rơi vào dĩ vãng. Nhưng… cậu ấy không hề hỏi về cậu con trai mà tôi thích nữa. Cậu ấy không tò mò ư? Hay là cậu đã biết và không muốn hỏi lại?
Dù là vì lý do gì đi nữa thì có vẻ Kyouichi không có mấy hứng thú với tôi rồi. Khốn thật, nhưng tôi không dễ dàng từ bỏ đâu!
—
Buổi chiều ngày hôm đó, sau giờ tan trường…
Kyouichi đi đến hội học sinh, và vì bản thân không có hẹn đi với với hội của Ito nên đã đi về nhà một mình. Trời ơi là trời, sao chuyện lại thành ra như này chứ? Công việc hội học sinh sẽ lấy đi toàn bộ quỹ thời gian của ấy ư?
Có lẽ tôi cần tham gia vào một câu lạc bộ nào đó để giết thời gian cho đến khi cậu hoàn thành xong công việc ở hội học sinh mất.
Khi đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ trong lúc đi dọc hành lang thì Tanaka xuất hiện.
“Ami-chan, chờ đã, chúng ta cần nói chuyện!”
Tôi muốn mặc kệ cậu ta lắm chứ, nhưng nhớ lại những gì mà Kyouichi-kun đã nói trước đó thì tôi sẽ nghe cậu ta nói vậy.
“Đừng gọi tôi là Ami-chan nữa.”
“Nhưng chúng ta từng hẹn hò với nhau rồi mà!”
“Đúng, và kể từ đó tôi chưa bao giờ cho phép cậu gọi mình bằng tên thêm một lần nào nữa.”
“Tớ hiểu rồi. Lẽ ra tớ cần phải mạnh bạo với cậu hơn, nên—”
“Hả?”
Cậu ta đang nói cái quái gì vậy?
“Nên cậu sẽ quên tất cả mọi thứ về Kuzuha và quay lại với tớ!”
Tanaka nắm lấy cả hai bên vai tôi và cưỡng hôn,
“Buông tôi ra…!”
Tôi cố giãy giụa nhưng vô ích. Cậu ta thực sự muốn cướp đi nụ hôn đầu của tôi theo cách này ư?
Không, xin đấy, ai đó cứu tôi với—!
“Đủ rồi.”
Đột nhiên Tanaka bị kéo ra. Tôi nhìn lên để rồi thấy Kyouichi đang đứng sau và nắm chặt cổ áo của cậu ta.
Không đời nào… Cậu ấy có thể nghe thấy suy nghĩ của tôi u?
“Hự… thả tao ra!”
“Tôi chỉ định đứng nhìn xem cậu làm gì thôi, nhưng rồi không thể bỏ qua hành động đấy được.”
Kyouichi thả Tanaka ra rồi đối mặt với cậu ta.
“Kuzuha…! Không phải chuyện của mày!”
“Xin lỗi, đây rõ ràng là quấy rối tình dục. Tôi không thể nhắm mắt cho qua được.”
“Tất cả chuyện này sẽ không xảy ra nếu không vì mày! Vì mày mà tao bị đá, vì mày mà tao phải mạnh bạo như vậy!”
“Rồi rồi. Đi đâu đó nói chuyện một chút nào.”
Kyouichi nắm lấy tay và kéo cậu ta đi.
Trước khi rời khỏi, Kyouichi quay lại và vẫy tay ra hiệu cho tôi rời đi.
Cậu ấy đã cứu tôi thêm một lần nữa…!
Tất nhiên tình cảm của tôi dành cho cậu ấy cũng từ đó mà trở nên mãnh liệt hơn.
Nhưng vẫn còn đó rất nhiều tình địch cần phải loại bỏ, nhất là một đối khó chơi tên là Kayouin.
Tôi phải làm sao bây giờ…?
“Này,...”
“Hửm?”
Tôi quay lại và nhìn thấy Yorifuji, một thành viên khác trong hội học sinh, đang đứng ở đó.
“Cậu là Yoshida-san có phải không? Có lẽ nào… cậu thích Kuzuha-kun?”
Hả…? Sao cô ấy lại dễ dàng biết được đến thế!?
Tình cảm của tôi hiện hết lên mặt mình rồi ư?
Và rồi câu tiếp theo của cô đã khiến tôi hoàn toàn bị sốc
“Nếu muốn… thì mình sẽ giúp cậu.”