Tại căn hộ của Ichigo, chúng tôi đang nằm dài chảy thây sau khi chén xong bữa ăn mà Rina đã chuẩn bị. Lúc này Ichigo đột nhiên cất lời.
“Này, Kyou-kun, anh định gia nhập hội học sinh hả?”
“Nii-san, anh định gia nhập hội học sinh hả?”
Rina hỏi theo Ichigo.
“Hôm nay Kyou-kun vừa được mời bởi Aria đấy. Em cũng biết là ông của chị ấy là chủ tịch trường rồi, nên tất nhiên chị ấy sẽ là chủ tịch hội học sinh kế nhiệm.”
Ichigo giải thích cho Rina hiểu.
“Wow, nghe kiểu như mấy tình tiết trong manga ấy…”
Từa tựa vậy thật.
“Thế, anh có định gia nhập không vậy?”
“Thực ra thì anh cảm thấy tiếc cho Aria-san, nhưng cũng không muốn phải đối phó với mấy sự đố kỵ đi kèm đâu.”
“Đố kỵ? Mọi người đang ghen tị với anh hả, Nii-san?”
Rina hoài nghi thốt lên. Rõ ràng em ấy đang không hiểu tình hình hiện tại.
“Đúng, là vậy đấy. Ví dụ như ngày hôm nay là có Nagaoka, anh trai của em đã bảo Kyou-kun đừng gia nhập hội học sinh.”
“Gì cơ…!? Không ngờ anh ấy lại thô lỗ đến vậy! Em thật lòng xin lỗi anh vì hành động ngu ngốc của anh trai mình ạ.”
“Không sao đâu. Không phải lỗi của em nên ngẩng đầu đi.”
Sau khi nhìn tôi an ủi Rina thì Ichigo lại nói tiếp.
“Em vẫn nghĩ là anh nên tham gia Kyou-kun à. Aria-chan cũng đã hỏi rằng em có muốn tham gia không đó.”
“Cả em nữa ư? …Thế thì để anh xem xét.”
Nếu chỉ có tôi tham gia thì câu trả lời sẽ là không. Nhưng nếu có thêm Ichigo nữa thì câu chuyện lại khác.
Tôi cũng không muốn nhỏ tiếp xúc với đám con trai khác cho lắm. Dẫu cho Aria làm chủ tịch thì chuyện đó được giảm thiểu đi khá nhiều nhưng tôi vẫn không yên tâm để Ichigo vướng phải những kẻ phiền phức.
—
Ngày hôm sau, tôi đã không còn quyền quyết định bản thân có vào hội học sinh nữa rồi. Khi đến trường, thông báo về các gương mặt tham gia vào hội học sinh mới đã được đăng công khai lên tất cả các bảng tin.
“Những học sinh sau đây sẽ trở thành thành viên hội học sinh trong học kỳ thứ hai:
Chủ tịch: Kakyouin Aria (Năm nhất)
Phó chủ tịch: Kuzuha Kyouichi (Năm nhất)
Phó chủ tịch: Yorifuji Ichigo (Năm nhất)
Thư ký: Saitou Yuka (Năm nhất)
Thủ quỹ: Matsuura Satomi (Năm hai)
Quan hệ công chúng: Katou Kazuhito (Năm hai)
Nếu ai có ý kiến hay phản đối gì, báo cáo lên văn phòng phụ trách khoa muộn nhất là cuối ngày.”
Vậy tức là bản thân đã tự động được gia nhập hội học sinh mà không cần sự đồng ý của tôi. Hạn để phản đối cũng quá đỗi ngắn. Nhưng vì Ichigo cũng gia nhập nên tôi cũng không có bất mãn gì nhiều.
Saitou Yuka là ai thì tôi vãn chưa rõ. Dựa theo tên thì có lẽ đó là một cô gái, nhưng ngồi đoán cũng chẳng ích gì, không sớm thì muộn, tôi sẽ gặp cô ấy ở hội học sinh thôi. Cả ngày hôm nay, toàn trường đâu đâu cũng thấy mấy học sinh bàn luận về dàn nhân sự mới của hội học sinh.
“Kuzuha-kun! Cậu được làm phó chủ tịch rồi đấy? Chúc mừng nhé!”
“Mở tiệc đê! Tất nhiên Kuzuha là người khao rồi.”
“Không không, lần này chúng ta sẽ khao mới đúng!”
Ngay khi bước chân vào lớp học, nhóm con gái quen thuộc gồm Ito, Yoshida, Kobayashi và Suzuki lập tức vây xung quanh tôi.
Trước khi kịp ho he nửa lời thì Aria nhảy vào nói
“Kyouichi-san, về hội học sinh… lúc tan học thì sẽ có một buổi họp mặt đấy. Chúng ta đi đến đó cùng nhau đi.”
Những lời đó cũng là lời nhắc khéo rằng tôi đừng đi chơi sau giờ học với nhóm của Ito hay là Ichigo, người đang ngồi gần đó.
“À phải rồi. Yorifuji-san cũng ở chung lớp với mình mà ta.”
“Nhưng tại sao cậu ấy lại được chọn để gia nhập hội học sinh nhỉ? Trông cô ấy đâu có quen Kayouin?”
“Tớ biết rồi!”
“Yorifuji đã cùng chia sẻ vị trí thứ nhất trong kì thi tuyển sinh đấy! Có điều cô ấy nhường vinh dự được phát biểu cho Kakyouin-san mà thôi.”
“Ô, thật thế ư? Giỏi thật đấy.”
Yoshida có vẻ biết nhiều đến lạ thường. Tôi biết chuyện đó thông qua Ichigo nhưng tại sao Yodshida lại biết được? Có lẽ cô ấy được giáo viên tiết lộ chăng.
“À mà này, có ai biết Saitou Yuka không?”
Tôi hỏi về cái tên mình chưa biết.
Yoshida tiếp tục trả lời
“Bạn của mình ở lớp khác nói cho tớ rồi. Saitou Yuka học ở lớp 1-C, là bạn thuở nhỏ của Nagaoka.”
Ra là bạn thuở nhỏ của Nagaoka à? Có lẽ cô ấy quen Rina.
“Và tại sao Aria-san lại chọn cô ấy nhỉ?”
“Chịu, nhưng ta có thể hỏi cậu ấy cơ mà,”
Yoshida đánh mắt sang Aria.
“...Thôi, tôi sẽ hỏi ở buổi gặp mặt sau vậy.”
Tôi không muốn mấy cô cậu cùng lớp đào bới sâu về chuyện này.
—
Sau giờ học, ngay khi tiết chủ nhiệm kết thúc thì Aria đến.
‘Kyouichi-san, Yorifuji-san, đi thôi.”
“Được”
Tôi gật đầu rồi cùng Ichigo đi theo cô ấy.
Dẫu cho đây là ngày đầu tiên tôi chính thức trở thành một phần của hội học sinh, nhưng văn phòng thì tôi đã quá quen thuộc thông qua những lần đi giúp đỡ mấy công việc vặt ở đây rồi. Ở bên trong đã có hai học sinh ngồi ở đó, gồm một trai và một gái. Người con trai tên là Katou Kazuhito-senpai, và người con gái tên là Matsuura Satomi-senpai, cả hai đều là học sinh năm hai. Tôi biết vì hai người họ nằm trong hội học sinh cũ, và hai người họ đang yêu nhau.
“Ơ Kuzuha-kun! Có vẻ như em đã là một phần của hội học sinh rồi ha. Chuyện em hẹn hò với Kakyouin chỉ là vấn đề thời gian thôi nhỉ?”
Anh ấy luôn luôn đùa tôi bằng những câu châm chọc như thế.
“Em đã nói với anh nhiều lần rồi mà, chúng em không phải như vậy.
“Em phủ nhận thẳng luôn cơ à?”
“Em không dễ rơi vào kiểu lưới tình ấy đâu anh ạ.”
Sự thật thì hai chúng tôi đã hẹn hò rồi, mỗi tội phải giữ bí mật mà thôi.
Tôi đang nói chuyện với Katou-senpai, Ichigo và Aria thì đang nói chuyện với Matsuura-senpai.
“Vậy em là Yorifuji-san à? Chị là Matsuura Satomi. Rất vui được gặp em.”
“Rất vui được gặp chị ạ.”
Ichigo bẽn lẽn đáp
“Ồ, vẫn còn ngại hả? Kakyouin-san, em có chắc muốn để cậu ấy trở thành phó chủ tịch không đấy?”
“Cậu ấy sẽ ổn thôi. Chúng em vừa học cùng lớp vừa là bạn của nhau đấy ạ.”
Matsuura-senpai tròn mắt ngạc nhiên. Hiếm khi có ai đó công khai thừa nhận việc sử dụng quan hệ để thăng tiến mà lại.
“...Hiểu rồi. Vậy thì chị sẽ để phần còn lại cho em xử lý vậy.”
Sau cùng thì ngôi trường này được xây là vì Aria mà lại. Chuyện cô trở thành chủ tịch hội học sinh là dấu hiệu đặc trưng của xu hướng gia đình trị. So với Matsuura-senpai, chuyện tiến cử thông qua mối quan hệ bạn bè tầm thường hơn nhiều.
Trong khi chúng tôi đang rôm rả trò chuyện thì cảnh cửa phòng mở ra, và một cô gái lạ mặt bước vào. Tóc của cô ấy được tết thành hai bím, đeo một chiếc cà vạt cùng màu với tôi nên có lẽ cô là Saitou Yuka. Người đi theo đằng sau cô là… Nagaoka? Cậu ta làm gì ở đây vậy?
“Chào mọi người, tớ là Saitou Yuka.”
Cô tự tin giới thiệu trước mọi người bằng chất giọng to rõ của mình. Cô nàng tự tin như thế có lẽ là vì biết rằng chủ tịch là người học cùng khóa cũng nên?
“Chào mừng cậu đến với hội học sinh, Saitou-san. Tớ là Kakyouin Aria, chủ tịch hội học sinh. Rất mong được làm việc với cậu. Vậy còn…”
Aria chuyển ánh mắt của mình sang Nagaoka,
“Nagaoka-san, tại sao cậu lại ở đây?”
Nagaoka hăng hái nhảy vào đáp
“Tôi ở đây để hỏi xem hội học sinh có tuyển nhân viên chạy vặt không.”
Nhân viên chạy việc vặt à? Vị trí này đâu được liệt kê trong tờ thông báo.
“Và tại sao chúng tớ lại cần cậu làm nhân viên chạy việc vặt?”
Aria lạnh lùng hỏi lại. Giọng điệu của cô khắc nghiệt kinh, nhưng vì lời đề nghị vừa rồi đậm chất tự cao nên như thế cũng dễ hiểu. Nếu hội học sinh cứ chấp nhận mấy yêu cầu linh tinh như này thì chẳng mấy chốc hội học sinh sẽ chật kín người mất.
“Năm ngoái hội học sinh cũng có một chân chạy vặt nhưng năm nay lại không. Tôi cũng nhận ra rằng cậu sẽ cần phụ giúp gì đó. Hơn nữa, Yuka, bạn thuở nhỏ của tôi cũng là thành viên hội học sinh nên tôi muốn hỗ trợ cô ấy. Và…”
Nagaoka chuyển ánh mắt của mình sang phía tôi.
“Tôi nghĩ cần có ai đó canh chừng Kuzuha khiến cậu ta không gây phiền phức tới các thành viên khác.”
Tất nhiên kiểu gì cậu ta cũng sẽ nói vậy mà.
“Tớ từ chối. Chúng tớ đã quyết định rằng chân chạy vặt không cần thiết ở nhiệm kỳ này rồi. Bên cạnh đó, tớ tin vào Kyouichi-san. Cậu ấy cũng đã chứng minh năng lực của mình vào học kỳ đầu tiên của năm học rồi.”
Aria lạnh lùng từ chối thẳng thừng.
“Ra vậy… Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ đây.”
Nagaoka nói và rời đi với tâm thế là một kẻ thất bại, nhưng cậu ta vẫn không quên lườm tôi một phát trước khi đi.
“Chờ đã, Shuuji! Tớ chỉ định giới thiệu bản thân thôi nên chờ tớ.”
Saitou-san đuổi theo cậu ta.
Sau khi hai tân binh đã khuất dạng, Aria nhìn tôi và ichigo.
“Kyouichi-san, Ichigo-san, chúng ta về nhà cùng nhau đi? Tớ muốn được ngủ qua đêm… ở phòng của cậu.”
Cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng ẩn giấu trong đấy lại là một cảm giác áp lực. Có vẻ tôi nay tôi sẽ phải đảm nhiệm trọng trách giải stress cho Aria rồi. Chỉ mong rằng chúng tôi không bị Rina bắt gặp là được…