Dù chỉ có thể nói rằng do sự bồng bột của tuổi trẻ, nhưng từ năm hai đến năm ba trung học, tôi đã từng có một người bạn trai.
Mối quan hệ đó đã đi đến hồi kết, chắc chắn là có nhiều nguyên nhân đó, nhưng mà nếu giả định chỉ một thôi, mà còn là yếu tố trực tiếp thì tôi có thể trả lời ngay lập tức.
Là bạn bè.
Phải, chuyện tôi đã kết bạn mở đầu cho sự đổ vỡ.
Trong nửa năm kể từ kì nghỉ hè cho đến tháng 3 năm sau của năm hai trung học, tôi và tên con trai đó chỉ toàn sống trong thế giới của chỉ riêng hai người. Một thế giới ấm cúng, chỉ cần ở đó thôi cũng đủ để hạnh phúc, không một ai có có thể can thiệp vào. Và tôi đã phá vỡ nó.
Dù bao nhiêu lần đi nữa tôi vẫn sẽ nói.
Rằng tôi không nghĩ rằng cái sự lựa chọn đó là một sai lầm.
Nếu như tôi không kết bạn, chắc chắn rằng bọn tôi vẫn sẽ còn là người yêu—Vẫn ở trong cái thế giới chỉ riêng hai người mà hú hí với nhau. Nhưng mà, đôi mắt đã nhận thức được cái thế giới bên ngoài yêu đương của tôi, đã phản chiếu lại cái sự không lành mạnh đó.
Chỉ cần có một chút, chỉ một chút sự lành mạnh thôi.
Tôi, hoặc là tên con trai đó, nếu như sống ở một thế giới rộng lớn hơn—và có sự bao dung hơn.
—Nếu như không có cái được gọi là sự ghen tuông—
……Bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào quay lại được nữa.
Chỉ một điều tôi có thể khẳng định, là tôi đã biết được vài thứ—Tôi biết được thế nào là cảm xúc khi ghen, và thế nào là cảm xúc khi bị ghen.
Chí ít thì tôi muốn trải nghiệm cái kinh nghiệm đó ngay bây giờ.
Nếu làm thế, thì tôi có thể nhận được sự an ủi, từ cái lịch sử đen tối đã mang ý nghĩa đó—dù cho nó chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.
◆
“—Higashira-san. Chỗ đó, cậu tính sai rồi kìa.”
“Ể~? ……A~, sai thật này.”
“Đừng có lười, phải kiểm tra lại bài đó nhé. Lúc thi cũng vậy, làm bài xong đừng có mà ngủ liền đấy.”
“Ểể~”
Higashira-san trông như bất phục mà hút một hơi rồn rột ly nước cam.
Đây là hội học thi cho kì thi cuối kì 1 ở cửa hàng gia đình.
Thành viên gồm tôi, Higashira-san, và—
“………………”
Akatsuki-san ngồi đối diện, đang nhìn chằm chằm vào tôi và Higashira-san.
Nhỏ đang khuấy cái ống hút trong cái ly ấy, nhưng mà nó chỉ còn mỗi vài viên đá bé tẹo mà thôi.
Sách giáo khoa mà nhỏ đang cầm trên tay, nếu tôi nhớ không lầm thì kể từ khi bắt đầu buổi học nhóm cho đến giờ nó chưa được tiến thêm dù chỉ một trang. Akatsuki-san ở kì thi trước cũng đã lọt vào trong top 50, cái mà tôi có thể dạy cho nhỏ hầu như cũng không có nên trọng điểm là dạy cho Higashira-san học cơ……
“Akatsuki-san……? Nước của cậu, hết rồi kìa……”
“Hửm~? À, hết thật rồi.”
“……Nèè~. Cậu có chuyện gì muốn hỏi đúng không?”
“Không không, đâu có~? Không sao không sao. Không có gì đâu mà~”
Sau khi nói「Tớ đi lấy nước nhé. Hai cậu uống gì?」xong thì Akatsuki-san hướng đến drink bar. Tôi thầm dõi theo dáng lưng nhỏ nhắn ấy.
“Ừ~m……”
“Sao vậy, Yume-san? Cậu bị đau bụng sao?”
“Không……Chỉ là, tớ thấy bộ dạng nhỏ trông hơi kì sao sao ấy……”
Biểu hiện thì vẫn như mọi khi, chẳng có gì thay đổi. Nhỏ vẫn là một Minami Akatsuki năng động khỏe khoắn.
Nhưng ở mặt sau, tôi cảm thấy được như có thứ gì đó cứng nhắc—cảm giác như có gai vậy ấy.
Bầu không khí này, từ đâu vậy nhỉ……?
Khi tôi nghiêng đầu trầm ngâm thì kế bên, Higashira-san rón rén lấy điện thoại ra.
“Phù~, giải lao giải lao.”
“Tịch thu.”
“Aa~~!? Tính mạng của nữ sinh cao trung đó~~!”
Muốn chơi game thì làm ơn học xong đi cái đã.
Đó là vào ngày tiếp theo.
“Yume-chan, đi vệ sinh nào~!”
Sau khi kết thúc tiết một, Akatsuki-san rời khỏi chỗ, đến đây và rồi nở nụ cười tươi.
Tôi nghĩ là nhỏ chẳng cần phải nói lớn đến thế đâu, nhưng về phía thằng em trai tôi thì vẫn còn đắm chìm vào trong thế giới sách. Mà~, sống cùng nhau dưới một mái nhà, chuyện đi vệ sinh cho đến bây giờ đâu cần phải giấu nhau làm gì.
“Ừm. Tớ cũng muốn đi một chút.”
Khi còn học trung học, tôi hoàn toàn không hiểu cái cảm giác khi được bạn nữ rủ đi vệ sinh là như thế nào, nhưng mà bây giờ thì tôi đã biết lý do của nó rồi.
Chỉ ở nhà vệ sinh nữ là không có tai mắt của mấy đứa con trai.
Tôi khi lên trung học năm ba cũng đã có thể kết bạn, và biết được thứ sinh vật gọi là con gái trong một ngày bàn tán, tiêu thụ biết bao nhiêu thứ chủ đề. Tất nhiên là trong số đó, cũng có những chuyện mà không muốn để người khác giới nghe thấy, hay là khó nói ở những nơi công cộng. Những chủ đề đó có thể được bàn ra tán vào ở cái thế giới nửa kín là nhà vệ sinh nữ.
“—Thì đó, trong tiết thể chất—”
“Ừm ừm.”
“—chuyện đó bất ngờ xảy ra—”
“Ểể~!”
“—Không tưởng tượng được ấy~—”
“Đúng là nó có hơi quá~”
Sau khi giải quyết xong, vừa đứng trước gương để điều chỉnh lại diện mạo, Akatsuki-san vừa nói chuyện phiếm. Mà tôi cũng chỉ gật gật gù gù với nhỏ cho có thôi. Nhưng chuyện kế tiếp rồi kế tiếp nó lại cứ kéo đến.
Bọn tôi trở về lớp cũng là lúc hồi chuông báo hiệu bắt đầu tiết 2 cũng vang lên, và cứ thế mà tiết học kết thúc.
“Yume-chan, đi vệ sinh nào~!”
Akatsuki-san ngay lập tức lao đến.
Từ lúc nãy cho đến bây giờ? Bộ nói chuyện vẫn không đủ hả……?
Tôi muốn dùng thời gian nghỉ chuyển tiết để học……Bơ nó đi thì cũng không tốt cho lắm nên tôi đành theo nhỏ.
“—Và rồi—”
“Ừm ừm.”
“——Nó đã—”
“Ểể~!”
“—Không thể tin được~—”
“Như vậy thì có hơi~”
Và sau khi tiết thứ 3 kết thúc.
“Yume-chan, đi vệ sinh nào~!”
Dù thế nào đi nữa, thế này chẳng phải giống bị tiểu gắt à.
Không, mục đích chính của nhỏ là nói chuyện phiếm với tôi, nhưng sao lại quá đến như thế này cơ. Vốn dĩ Akatsuki-san đâu phải là người thích tụ tập ở nhà vệ sinh đâu ta……?
“Xin lỗi nhé……Tớ muốn học một chút……”
Vì có chỗ cần ôn tập lại nên tôi đã từ chối, còn Akatsuki-san thì chỉ cười và vẫy tay.
“A~, vậy sao. Xin lỗi nhé. Không sao không sao! Cố lên nhé!”
Nói thế xong thì nhỏ hướng đến một người bạn khác.
Tôi có thoáng dõi theo……Nhưng mà, Akatsuki-san ngoài tôi ra, đã không mời ai khác đi vệ sinh cùng với nhỏ cả.
“Akatsuki-san trông lạ lắm.”
Tôi đã có thể nói ra câu đó là vào buổi tối, trong căn phòng của mình, và trước cái điện thoại.
Đầu dây được nối bên kia là với thằng em trai kế sống ở cách tôi chỉ một bức tường. Để tránh bị ba mẹ nghi ngờ nên tôi đã quyết định dùng điện thoại để trò chuyện vào buổi đêm thế này.
Mizuto còn không giấu đi cái điệu bộ ngán ngẫm của cậu ta,
「Hiếm khi mới được cô gọi nên tôi tưởng có chuyện gì ấy. Minami-san thì lúc nào mà chẳng lạ」
“Lạ ở chỗ nào. Nếu phải nói thì cậu, Higashira-san với Kawanami-kun mới là những người lạ kì đấy.”
「Quan điểm bất đồng rồi ha……」
Tôi vừa ôm cái gối vào ngực của mình, vừa chuyển cái cảm giác khó chịu mà mình nhớ thành lời nói.
“Có lẽ là từ lúc bắt đầu học ôn cho kì thi cuối kì. Nhỏ cứ đến mà âu yếm tôi một cách kì lạ sao ấy……”
「Chẳng phải là từ trước đó rồi à?」
“Không phải! Hoàn toàn không!”
「Thiệt tình không hiểu nổi」
Giọng nói đó trông như thể hiện lại hình ảnh cậu ta cau mày lại ấy.
「Cơ mà, tại sao cô lại đi thảo luận với tôi」
“Kawanami-kun là bạn thuở nhỏ của Akatsuki-san mà đúng chứ? Tôi nghĩ cậu ấy chắc sẽ biết gì đó.”
「Muốn nhờ tôi truyền lời à……Quả thật thì tên đó có lẽ là biết gì đó chăng」
“Đúng không?”
「Nhưng mà nè……Ừ~n」
“Sao vậy?”
「Không……Tên đó bây giờ, để đối phó với kì thi cuối kì mà như sắp chết đến nơi mất rồi」
“A.”
「Tôi không muốn nhồi thêm gì đó dư thừa vào đầu cậu ta đâu」
“Vậy sao……Phải ha.”
Không thể làm phiền như thế được……Ngay từ đầu thì, cũng đâu có bằng chứng gì. Chỉ có mỗi thứ cảm giác khó chịu vụn vặt mà thôi. Không nên dùng nó để làm phiền chuyện học hành thi cử cuối kì được.
「Mà, cứ quan sát mà thấy Minami-san có biểu hiện khác thường thì cứ báo cáo lại với tôi. Cố gắng phiền phức nói chuyện giữa đêm khuya chẳng hạn」
“……Ai là người phiền phức hả?”
「Quan điểm bất đồng rồi ha……」
Tên này không nói lời cay nghiệt thì hắn thở không thở được à?
Trong lúc mà tôi đang nghĩ ra câu để đáp trả lại thì tôi mới nhớ đến một chuyện.
Miệng tôi chợt nở nụ cười.
“Vừa nhớ ra chuyện gọi điện lúc nửa đêm……Nhắc mới nhớ đó à nha~, ai đó ấy nhé~, cũng một thời mỗi tối là gọi—”
—Rụp~. Đầu dây bên kia đã ngắt kết nối.
Tôi nhìn vào dòng hiển thì「Kết thúc cuộc gọi」mà nở nụ cười chiến thắng.
Vào lúc đó, quả thật……Vì tôi có bạn mà thời gian ở bên nhau cũng ít đi, cho nên cậu ta mới ghen ấy nhỉ? Bây giờ nghĩ lại mới thấy dễ thương làm sao ấy.
“……Ghen à?”
Tôi chợt nghĩ ra.
Thái độ của Akatsuki-san trở nên khác lạ, là từ sau khi chuyện học thi bắt đầu—Tức là, khi tôi bắt đầu kèm cặp Higashira-san học hành.
“……Chẳng lẽ nào đâu ha.”
Tôi phì cười rồi đặt điện thoại của mình lên giá sạc.
Một người có rất nhiều bạn bè như Akatsuki-san thì làm sao mà lại đi ghen với tôi được—Bản thân lại tự ý thức quá mức rồi.
—Tuy là tôi đã nghĩ như thế.
Nhưng hành động của Minami-san lại càng ngày càng leo thang.
“……Minami-san.”
“Gì vậy? Yume-chan~”
“Tớ thấy nóng quá……”
“A~, xin lỗi xin lỗi.”
Akatsuki-san cuối cùng cũng thả cánh tay của tôi ra……Nhưng mà, sau khi uống ừng ực ly nước đá lấy từ drink bar xong thì nhỏ lại tiếp tục quấn lấy cánh tay tôi.
“Thân nhiệt giảm rồi đó. Nếu vậy có sao không đấy?”
“……Không……”
Không phải như thế.
Thiệt tình là không phải như thế.
Vì chuyện học hành thi cử nên mới đến cửa hàng gia đình, vậy mà cứ thế này thì tôi chỉ muốn nói giống như đến đây mà chỉ mang mỗi cái bút chì bấm.
Đây có thật là khoảng cách giữa những người bạn với nhau không. Chỉ thế này thì cũng giống như Mizuto và Higashira-san vậy……À ré? Vậy cũng được mà ha? Mình không hiểu do kinh nghiệm bạn bè quá ít.
“Fư hừ~m. Ra là vậy. Bách hợp cơ à. Quả nhiên là sensei, lúc nào cũng chạy theo sự tân tiến hết.”
Người nói câu tỉnh queo đó chính là Higashira Isana. Hôm nay thì cô ấy ngồi đối diện với tôi.
“Nhưng mà theo cá nhân tớ thì, thay vì nói là âu yếm thì nói cứ với khoảng cách càng phức tạp thì lại càng tiến triển hơn nhỉ?”
“Cái đó chẳng thể tư vấn được đâu~! Vì tớ và Yume-chan thân thiết với nhau tới mức không cần phải đo khoảng cách với nhau nữa cơ! Nhỉ?”
“Phải……ha?”
Ừ thì, tôi cũng nghĩ quả thật thân thiết với nhỏ.
Được Akatsuki-san nói như thế thì đến cả tôi cũng vui mừng ấy chứ.
Dù vậy, có vẻ như có sự mâu thuẫn nào đó trong nhận thức giữa tôi và Akatsuki-san—
“Dù có thân thiết đến mấy đi chăng nữa, âu yếm nhau đến thể chẳng phải hơi khó chịu sao?”
Một câu hỏi hết sức ngây thơ.
Cô ấy vừa nói câu đó, vừa hút rồn rột ly nước của mình.
Mắt của tôi và Akatsuki-san trong một thoáng tập trung về phía Higashira-san.
Có 3 điều tôi muốn nói.
Thứ nhất, cô ấy đơn giản sử dụng cái từ hết sức nhạy cảm là ‘khó chịu’.
Thứ hai, cô ấy không biết bản thân với Mizuto cũng âu yếm đến mức đấy sao.
Cuối cùng, lúc này đây làm ơn dừng uống nước lại giùm một cái.
—Nhưng mà, trước khi miệng tôi thốt ra những lời đó, Akatsuki-san đã tách ra khỏi cách tay tôi như bị bật ra vậy.
“Ể, ……À ré……? Đùa hoài, sao lại thế chứ……”
Vừa đảo ánh mắt của mình đi như một kẻ lang thang lạc lối, Akatsuki-san vừa nắm chặt cả hai tay của nhỏ.
Nên nói đỡ giúp nhỏ thì hơn.
Tôi ngay lập tức nghĩ như thế, nhưng mà lại tốn quá nhiều thời gian để lựa lời mà nói.
“Yu, Yume-chan……Tớ, dạo gần đây, chẳng phải hay rủ cậu đi vệ sinh cùng mình sao……?”
“Ể? Ừm……Cứ mỗi khi tiết học kết thúc là cậu lại thế.”
“Những lúc đi cùng nhau, tớ lúc nào cũng quấn quít với cậu sao……?”
“Phải, ừ thì……đại khái chăng?”
“Lượng tin trên LINE……nó nhiều hơn so với bình thường đúng chứ?”
“……Có lẽ vậy?”
Tôi còn chẳng biết bình thường nó ra sao, nên khi nhỏ nói「hơn bình thường」tôi cũng chẳng hiểu gì cả, mà nếu so với lúc trước tôi có cảm giác như gần đây nó nhiều hơn hẳn.
“A~……A~……Ahaha.”
Akatsuki-san cười như thể là đánh trống lảng, rồi vội vàng cho hộp bút hay sách vở vào trong cặp và đứng dậy.
“Xin lỗi nhé, Yume-chan! Hôm nay tớ phải về rồi! ……Thật sự xin lỗi cậu nhé.”
Câu nói cuối cùng khá mỏng manh, như là tiếng của một con ấu trùng vậy.
Akatsuki-san để cả phần tiền drink bar của bọn tôi lên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi.
Higashira-san thì vẫn vừa uống ly nước trái cây vừa tiễn đưa tấm lưng nhỏ nhắn ấy……và rồi cô ấy thì thầm.
“……Tớ, lại lỡ làm điều gì nữa sao?”
“……Hình như là như vậy đấy.”
“…………Cho tớ xin lỗi…………”
Higashira-san rất dễ hiểu và đã mất bình tĩnh, nên trước hết là tôi đã đi lấy nước ép về cho cô ấy.
Kể từ sau đó thì hành động âu yếm của Akatsuki-san cũng đã dịu xuống.
Tất nhiên là nhỏ không đột nhiên dừng nói chuyện với tôi, vào ngày tiếp theo vẫn chào hỏi bình thường, trưa cũng dùng bữa với nhau, và khi về lại đi cùng nhau—khoảng cách đã trở lại giống y như trước.
Về chuyện mà Higashira lỡ lời ở tiệm ăn gia đình thì,
“Chuyện hôm qua cho tớ xin lỗi! Tớ cũng xin lỗi Higashira-san nữa!”
Nhỏ nói ra câu đấy—Và bình thường nhận lại phần tiền drink bar bao gồm của cả hai đứa tôi trước đó.
Mọi thứ vẫn như ban đầu. Như là không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, sao thế này—Cảm giác khó chịu bồn chồn này, vẫn chưa được rõ ràng.
Tôi muốn theo đuổi cái cảm giác khó chịu này đến cùng, nhưng mà hoàn cảnh thì lại không cho phép điều đó.
Kì thi cuối kì rồi cũng chính thức bắt đầu.
“Yôô, hạng hai toàn khối.”
“……Gì đấy, hạng nhất toàn khối.”
Buổi đêm. Ở trong nhà. Được Mizuto bắt chuyện khi đi ngang nhau ở hành lang, tôi đáp lại với giọng điệu lạnh lùng.
“Lần này trông cô có vẻ thư thả hơn ha. Dưới mắt không có quầng thâm nữa.”
“Lần trước cũng đã có đâu chứ. Cả cậu nữa, có thời gian dư dả khi mà dạy cho Kawanami-kun học không đó?”
“Dù làm gì đi nữa, tôi cũng đều cố gắng hành động mà có bao gồm sự thư thả trong đó cả. Khác với ai đó chỉ biết cố gắng nỗ lực đâu.”
“Không cần cậu phải lo lắng, tôi hành động đều dựa trên lịch trình cả. Khác với ai đó để giảm điểm khi kì thi bắt đầu đâu.”
“…………………”
“…………………”
Thoáng nhìn vào nhau, xong tôi bước lên cầu thang, còn Mizuto thì hướng đến phòng thay đồ.
……Thiệt tình. Tại sao không thể thành thật mà nói「Đừng có cố quá như lần trước」chứ?
Để có thể hạ bệ tên đó lần này mà tôi đã lên lịch học cũng không quá vô lý cho lắm.
Và rồi, kì thi cuối cùng cũng đến.
Không bị thiếu ngủ như hồi đợt thi giữa kì, tôi ở trạng thái tốt nhất để đương đầu với câu hỏi—
“……A……”
Tôi đứng lặng người như khúc gỗ trước bảng thông báo thứ hạng của kì thi cuối kì.
Tôi kiểm tra tên của mình từ cuối bảng xếp hạng lên từng hạng, từng hạng một—không có, không có, không có—hoàn toàn không tìm ra.
Và cũng đến cuối cùng—Ở vị trí cao nhất, tôi đã xác nhận được sự tồn tại của nó.
『Hạng 1 Irido Yume 』
『Hạng 2 Irido Mizuto 』
“Được rồi kìa~~!!” “Đoạt lại vị trí đầu bảng rồi~!!”
Nhóm bạn xung quanh lần lượt chúc mừng tôi.
Còn bản thân tôi thì, cảm giác như vẫn chưa thể tin vào nó được.
Tên của tôi, nằm trên tên của tên con trai đó.
Quang cảnh ấy, như đang lay động rất nhẹ nhàng……
……Àà.
Tôi……nói gì thì nói, vẫn còn—đang nghĩ rằng mình không phải là đối thủ của tên con trai đó.
Rồi tôi nhìn sang ngang.
Quả thật, hình bóng mà tôi muốn kiếm tìm, đang đứng ở bên ngoài đám đông.
Kawanami-kun đứng ở bên cạnh cậu ta, như an ủi mà nở nụ cười nhạt, đặt tay lên vai của cậu ta.
Và bàn tay đó bị gạt phăng đi trông như có vẻ bực bội.
Và rồi, tên con trai đó hướng lưng về hướng này—để lại Kawanami-kun đang nhún vai trông khó khăn mà im lặng rời khỏi.
Dáng đi đó—chỉ một chút thôi, nó rộng hơn mọi khi.
……Làm được rồi.
Hoan hô—hoan hô!
“~Hoan~~~~—Hô~……!”
Thắng rồi! Thắng rồi, thắng rồi~, thắng rồi……! Mình thắng tên con trai đấy rồi!
Tôi siết chặt cả hai tay lại, như là niềm vui được dâng trào tận bên trong lồng ngực.
Nhìn thấy chưa. Nhìn thấy chưa. Nhìn thấy rõ chưa~……! Tôi không phải lúc nào cũng là người ở mãi đằng sau cậu đâu!!
Tôi đã bị dồn đến giới hạn sau thất bại kì trước, lần này còn thắng khi dạy cả Higashira-san học nữa, thật mỉa mai làm sao—Nói ngắn gọn là, không phải theo cách cứ cố gắng quá sức là sẽ đạt được kết quả.
Mà nhắc mới nhớ, Higashira-san như thế nào rồi nhỉ? Liệu cô ấy có vào top 50 không……?
Nãy tôi chỉ dò mỗi tên của bản thân thôi nên lại một lần nữa hướng về bảng xếp hạng.
Ở đó, tôi đã không tìm thấy được tên của Higashira-san. Quả thật là không thể nâng lên từng ấy điểm được……Lần tới mục tiêu phải là vào top 50 đấy nhé—
“—À ré?”
Trong lúc nhìn vào bảng xếp hạng, tôi nhận ra một điều khá kì lạ.
Đó là không tồn tại cái tên của Akatsuki-san, người đã lọt vào top kì trước.
“Yume-san~~~~~!! Ổn cả rồi~~~~~!!”
Higashira-san vừa giơ tờ giấy đáp án mà như là tờ giấy thắng kiện vừa chạy đến đây, sau khi bảng xếp hạng được công bố.
Cô ấy rưng rưng nước mắt,
“Vậy là kì nghỉ hè này tớ không phải vào lớp học bổ túc rồi~. Cảm ơn cậu rất nhiều~~~!!”
Vui mừng đến thế kia, vậy chắc điểm số của cô ấy tốt lắm sao.
Khi cô ấy cho tôi xem thì, môn nào cũng thấp hơn điểm trung bình một chút.
“……Lần tới cùng tăng mỗi môn thêm 20 điểm nào.”
“Ể~? ……K, Không~, cứ mỗi lần mà nhờ cậu như thế thì phiền lắm cơ~……”
“Nào nào không cần phải ngại đâu.”
“Tớ chẳng muốn học nữa đâu mà~~!!”
Higashira-san lại mè nheo, nhưng mỗi lần vất vả cố gắng đến nhường này, tôi lại nghĩ sẽ càng khó mà cho phụ huynh của nhỏ xem kết quả học kì một nữa ấy.
“Nè, Higashira-san. Có lẽ là hơi khiếm nhã một chút đấy……”
“Ểể~. Tớ lại bị nói gì nữa sao? Bộ tớ, đang làm bộ mặt dễ bị người khác ăn hiếp lắm ư……?”
“Cái đó thì, nếu nói thì đúng là cậu đang làm đấy.”
“Đang làm thật sao!?”
“Không phải, cậu đã cố gắng để vào trường này, vậy mà chỉ với thành tích suýt soát thế này. Kì thi ấy, cậu đã cố gắng rất nhiều, đúng chứ?”
Nói đến cố gắng, tôi đã từ một người không có gì đặc biệt mà hướng đến suất học bổng dành cho học sinh……Higashira-san thì suýt soát đấy. Nên chẳng phải cô ấy đã cố gắng ở kì thi ấy sao—Tôi nghĩ cô ấy đã vượt qua nó với cái tính cách sa đọa như thế này.
“A~……Về chuyện đấy sao……”
Higashira-san khẽ cúi mặt xuống và đan hai tay của cô ấy lại.
“Nếu thấy khó nói thì cậu không cần phải nói ra đâu……”
“Không……Nói, nói nó là kì vọng được chứ……Hay chỉ là chuunibyou……”
“?”
“……Tớ đã nghĩ, nếu như có thể vào được một trường giỏi, có lẽ sẽ tìm được người cùng nói chuyện với mình.”
Rồi cô ấy cười Êhêhê như là để đánh trống lảng.
“Tớ cũng nghĩ là~ tớ trôi nổi không biết phải là do môi trường hay không. Mà~, khi nhập học rồi thì tớ mới nhận ra「A~, mình đơn thuần chỉ là bị rối loạn giao tiếp」……X, xin lỗi nhé, một lý do chẳng ra gì cả……”
“Không.”
Tôi ngay lập tức lắc đầu.
“Không phải ‘chẳng ra gì’ đâu……Có lẽ, tớ cũng hiểu điều đó. Cái cảm xúc, hay sự kì vọng—rằng ở trên thế giới này, tại đâu đó, chẳng phải tồn tại cái người hiểu về bản thân mình ư, đó.”
“Thật sao……?”
“Tất nhiên rồi……Với lại, đã đâu phải sai lầm gì, đúng không?”
“Ể?”
“Nhờ cố gắng nỗ lực mà, cậu đã có thể gặp được Akatsuki-san, tên con trai đó—và cả tớ mà, đúng chứ?”
Higashira-san chớp mắt không biết bao nhiêu lần.
Rồi cơ thể cô ấy bắt đầu lắc lư và khuôn miệng nở nụ cười.
“Êhê. Ưêhêhê. Êhêhêhêhêhê……”
“Khoan nào! Đừng có im lặng mà thẹn thùng như thế chứ! Tớ cũng sẽ thấy xấu hổ mất.”
Dùng hai tay như quạt để làm ngược đi gương mặt đang nóng bừng, Higashira-san nghiêng đầu và「À ré?」. Chẳng phải phục hồi sau thẹn thùng hơi bị nhanh à?
“Nhắc mới nhớ, hôm nay không thấy Minami-san đâu cả?”
“Bọn tớ đâu phải lúc nào cũng cặp với nhau.”
“Vậy sao? Tớ cứ nghĩ là một cặp như tớ và Mizuto-kun cơ.”
“Tương đối thôi……”
Từ lúc nào mà tôi lại công nhận điều đó nhỉ. Nhưng mà bản thân tôi khi được hỏi ai là người bạn thân nhất thì sẽ trả lời rằng là Akatsuki-san.
“Thật ra lúc nãy tớ cũng đã nhắn tin trên LINE rồi. Không có hồi đáp. Và cũng không có ‘đã xem’ nữa……”
“Chẳng lẽ……cái lần mà tớ lỡ miệng đó, đến bây giờ cậu ấy vẫn còn giận sao……?”
“Tớ nghĩ không phải chuyện đó đâu. Cậu cũng nhận được liên lạc từ cậu ấy đúng chứ?”
“Đúng thật là như vậy……Liệu sẽ ổn chứ? Ổn thật chứ?”
Tôi muốn nói thế này—là cậu hơi lo lắng quá mức rồi—nhưng với một người vốn dĩ rụt rè như Higashira-san thì tôi hiểu được cảm xúc ấy. Cô ấy sẽ mãi và mãi bận tâm đến lời đã trót nói ra ấy.
Vì bản thân cô ấy mà tôi cũng muốn cô ấy thấy mặt của Akatsuki-san trong ngày hôm nay—
“—Gì đấy gì đấy~? Nói xấu sau lưng tớ à?”
“Awaa~!”
Higashira-san sau khi nghe giọng nói hoang dại đó giật nảy người nhảy ra khỏi chỗ đó.
Sau tấm lưng đó, người bất thình lình xuất hiện không phải ai khác, chính là Akatsuki-san.
“Akatsuki-san, cậu ở đâu nãy giờ vậy? Tớ đã gửi tin trên LINE cho cậu đấy.”
“Thật à? Xin lỗ~i, tớ cảm thấy hơi đau bụng~”
Sau khi nghe xong thì Higashira-san thở phào nhẹ nhõm.
“Ra là, như vậy sao……Tớ lại cứ tưởng……”
“Tưởng?”
“Không không~, không có gì cả!”
“Làm tò mò ghê~”
Akatsuki-san nói bằng giọng điệu bông đùa để cuốn Higashira-san theo. Đôi tay dâm dục đó bắt đầu tiến gần bộ ngực phổng phao của Higashira-san.
Đó hoàn toàn như mọi khi.
Đã thỏa mãn rồi hay sao mà Akatsuki-san rời khỏi Higashira-san và vỗ tay.
“Phải rồi phải rồi! Tớ nghe rồi nhé, Yume-chan! Cậu chiếm lại được hạng 1 rồi nhỉ? Chúc mừng nhé~~!!”
“Cảm ơn nhé. Còn cậu—”
Tôi ngây thơ hỏi nhỏ.
“—kì thi cuối kì thế nào?”
“Tớ à? Tớ thì……”
Akatsuki-san cười Ahaha như là để đánh trống lảng.
“Lần này tớ có hơi lơ đễnh một chút~. Cũng chẳng phải bị điểm xấu hay gì đâu.”
“Ô kìa? Chẳng lẽ mình cùng chung thuyền với nhau?”
Higashira-san xuất hiện trước mặt với đôi mắt lấp lánh.
“Có lẽ là tốt hơn Higashira-san đó~. Nhưng mà, nếu biết thế này, phải chi tớ nhờ Yume-chan dạy học cho mình thì tốt biết mấy.”
Rồi sau đó Akatsuki-san khẽ nhìn về phía tôi,
“A~, nhưng mà, nếu như làm phiền cậu thì thôi cũng được?”
Đó là kẽ hở duy nhất mà Akatsuki-san cho tôi thấy.
Bị trói chặt cái được gọi là「Vẫn như mọi khi」một cách cứng nhắc. Và tôi đã thấy được khoảng trống, kẽ hở ở nơi đó.
Nếu thực sự là Akatsuki-san của mọi khi, nhỏ sẽ không nói ra điều như thế.
Và nếu được sự đồng ý từ phía tôi thì xem như lời hứa đã được hoàn thành.
Nhưng mà bây giờ đây, có cái gì đó bảo chứng cho sự sợ hãi này. Cái gì làm mình sợ thế này? Là vì mình bị cự tuyệt? Không, không phải. Từ cái lỗ hỏng không có ý đồ đó mà nhỏ mới thành thật nói ra tiếng lòng của mình.
Phải—là cái từ ‘làm phiền’ ấy.
……Aa, cũng đã từ rất lâu rồi.
Ở thời trung học, thật là tốt khi mình đã có bạn trai.
Nếu như không có cái kinh nghiệm đó—Mình đã không nhận ra được cái kẽ hở này.
“……Không.”
Tôi lắc đầu, và khẳng định.
“Không có làm phiền hay gì đâu mà. Học kì hai cùng nhau vào top 10 nào, Akatsuki-san.”
“Thật chứ? Cảm ơn cậu~! Mà khoan, top 10 thì có hơi quá rồi~”
Akatsuki-san lại cười Ahaha như mọi khi.
Nhỏ không chịu nói gì cả. Không chịu nói, dù chỉ là một tí.
Thế cho nên, tôi phải tự ý mà suy đoán.
Không sao cả—Nếu là mình bây giờ, thì sẽ được.
Sau khi nói chuyện rôm rả được một lúc, Higashira-san lên tiếng.
“Vậy thì tớ, đi an ủi người vừa bị chiếm top là Mizuto-kun đây!”
“Thôi ngay. Cậu sẽ bị hắn nổi điên lên đấy.”
“Không có chuyện đó đâu mà! Thôi tớ đi nhé~~”
Higashira-san phóng về hướng thư viện và mất hút.
Vẫn như mọi khi, một đứa ít thể hiện ra bên ngoài. Nói ra những thứ mà mình muốn mà không cần quan tâm đến bầu không khí xung quanh—Chẳng phải trầm tính, mà nói là ‘My space’ sẽ hợp với cô ấy hơn.
Khi chỉ còn lại hai đứa, Akatsuki-san hướng mắt lên tôi mà cho thấy sự bồn chồn.
“……Còn hai đứa thôi nhỉ.”
“Phải ha. Vậy mai gặp lại nhé.”
“Cậu bị ngốc à!”
Akatsuki-san vừa cười, vừa vỗ vai, khiến tôi cũng nở nụ cười.
Ba tháng trời của học kì một. Chỉ khoảng thời gian đó đã tạo nên nhịp điệu hội thoại giữa bọn tôi bây giờ.
Tôi không nghĩ khoảng thời gian dễ chịu này sẽ mất đi nếu tôi không làm điều gì khác. Tôi hay là Akatsuki-san không vụng về như tên con trai đó. Dù cho tôi ít nhiều có thô lỗ, ít nhiều biết được sự thất bại, cứ dần cải thiện, che lấp nó đi, thì cái ngày mai「vẫn như mọi khi」sẽ lại đến.
Thế nhưng—đó chính là lý do.
Tôi nghĩ ngày hôm nay mình phải lấy hết dũng khí.
“Vậy thì mình cùng về thôi. Hôm nay Maki-chan với Nasuka-san có sinh hoạt câu lạc bộ rồi—”
“—Akatsuki-san~!”
“Ư wa~!? Sao vậy, sao vậy?”
Akatsuki-san giật mình, quay lại và nhìn vào mặt tôi.
Tôi đã quyết tâm—nói ra cái câu mà lần đầu tiên trong đời tôi mới dám nói.
“……Mình đi,……Karaoke chứ……?”
“Ồ~. Có lẽ đây là lần đầu tiên tớ đến đây chỉ với hai người đấy.”
“V, vậy sao. Tớ cũng vậy……”
“Cậu không cảm thấy hồi hộp à?”
Akatsuki-san vừa nở nụ cười trông như là bông đùa, vừa đứng trước cửa ra vào của box Karaoke.
Cứ như là nhỏ đang chờ tôi ngồi xuống vậy.
Tôi ngồi xuống ở mép phải của ghế sô-pha bên trong, còn Akatsuki-san thì ngồi cách tôi một khoảng dành cho một người.
Nhớ lại lúc quấn quít ở tiệm ăn gia đình, đây là một khoảng cách rõ xa.
Sau khi bị Higashira-san nói như thế, bên trong con tim của nhỏ đã thay đổi như thế nào cơ chứ—
Bận tâm về chuyện gì đó nên điểm mới bị tuột xuống ư—
—Bây giờ thì đã quá rõ ràng rồi.
Tôi hít thở một hơi thật sâu.
Biết mình là kẻ ăn nói kém. Nói chuyện cũng không truyền đạt được một phần mười ý nghĩa của nó. Phải đó, chính vì thế mà, cảm xúc mà mình muốn truyền đạt nhất trong cả cuộc đời đều đã được gửi đi thông qua lá thư đó.
Chính vì thế mà, để truyền đạt cảm xúc của mình— và để Akatsuki-san có thể truyền cảm xúc của chính nhỏ
Thì phải hành động thôi……không phải là chỉ qua lời nói.
“Tớ ấy nhé……Akatsuki-san.”
Tôi lấy dũng khí và thổ lộ.
“Thực ra, tớ chưa từng một mình……mà hát trước người khác cả.”
“Vậy hả? ……A~, ra vậy. Cậu chỉ toàn xem mọi người khác với lại hát cặp với tớ……Nói đến mới nhớ chỉ toàn thế không ha.”
“Ừm……”
Tôi thao tác trên máy và chọn bài hát.
Khi tôi cầm Micro trên tay, Akatsuki-san「ồ~~」lên và vỗ tay.
—Lúc còn học trung học, tại thời điểm luyện tập trong cuộc thi hợp xướng, tôi đặc biệt không có nổi bật gì là mấy.
Cũng chẳng giỏi lên tí nào cả.
Chỉ là một cách để không thất bại hay gây ấn tượng xấu mà thôi—Dù dở tệ hay là quá tốt, quả nhiên đằng đó đằng kia cũng sẽ nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ.
Tôi không muốn bị đẩy ra khỏi đám đông.
Và tôi cũng không muốn nổi bật so với xung quanh.
Bình thường nếu như không hướng tầm nhìn đến ai đó ở trung tâm, tôi sẽ lại trở nên bất an.
Sự kém cỏi, hậu đậu, cùng với giọng nói lôi thôi này……được thì, tôi không muốn để ai đó nghe thấy nó cả.
Nhưng mà.
Àà—Đã nhiều lần rồi. Nhiều lần, nhiều lần và rất nhiều lần.
Khi không theo ý mình muốn, khi tức điên, khi buồn phiền, khi đau đớn hay là khi cô đơn—là lúc mà tôi muốn ai đó đánh thẳng vào sự tồn tại, hay là cái cảm xúc này của tôi.
Phải……Có những lúc, mà tôi muốn hét lên.
Dù là một con nhỏ quê mùa, dù là một học sinh ưu tú tài sắc vẹn toàn—có những lúc tôi muốn hét lên để rũ bỏ những tính cách con người như thế đi.
Những lúc như thế, đều muốn có ai đó bên cạnh mình, đúng chứ?
Irido Mizuto? Hay Higashira Isana?
Không……Ai cũng đều không tương xứng cả.
Phải đấy.
Lúc như thế, người mà tôi muốn cho nghe tiếng hét của chính mình là—
“—————~—————~~!!!!”
Tôi cầm chặt Micro trên tay, vắt kiệt tiếng lòng từ tận dưới đáy sâu bên trong mình.
Cảm xúc của tôi được lấp đầy trong box Karaoke.
Đó là vì tôi đã bực tức. Khi xưa, khi bị ghen bởi một chuyện mà tôi không thể nào nhớ đến, tôi đã không suy đoán ra được gì mà bắt cậu ấy xin lỗi.
Và rồi tôi đã quyết định. Tôi đã thề khi cởi bỏ cặp kính và rủ tóc của mình xuống—rằng sẽ không bao giờ để chuyện giống như thê lặp lại lần thứ hai.
Tôi không thể hiện nó thành lời.
Những ca từ mà tôi hét lên không liên quan đến cảm xúc của chính tôi.
Nhưng mà, cho dù là vậy……Đó vẫn là bài hát phơi bày ra con tim của chính mình.
“—……~Haa……Hàà~……—!!”
Khi ca khúc kết thúc cũng là lúc vai tôi trĩu xuống.
Cuống họng có chút hơi đau. Bình thường thì, tôi không hay lớn tiếng, vậy mà lại đột nhiên cố sát thế này.
Nhưng mà……Tôi lại cảm thấy thật dễ chịu, như là máy hút bụi vừa mới hoạt động trong đầu xong vậy……
“……Yume-chan……”
Akatsuki-san sửng sốt hướng lên nhìn tôi rồi nở nụ cười nhạt.
“Akatsuki-sa—khụ~ khụ~! Ch, chờ tớ một tí……”
“C, cậu không sao chứ~!? Nước nước!”
Tôi uống một hơi hết ly nước mà Akatsuki-san đưa cho.
Thở phào một hơi, như đã cắt được sợi chỉ đó mà tôi cuối cùng cũng đã có thể trở nên thoải mái mà ngồi cạnh Akatsuki-san.
“Cảm ơn cậu……”
“Ừ, ừm. Có gì đâu. Mà cậu sao vậy? Hôm nay, có gì à……”
“Tệ lắm đúng không?”
“Ể?”
Trong thoáng chốc, nhìn vào khuôn miệng đang há hốc một cách cứng nhắc của Akatsuki-san, và sau đó tôi cười khúc khích.
“Cậu không cần phải đánh trống lảng đâu? Vẫn cứ như mọi khi đi .”
Nhìn vào biểu hiện trông như lạc lối, mơ hồ của Akatsuki-san, tôi nhìn xuống cái Micro của mình.
Tất nhiên, chắc chắn là không hay rồi. Vì tôi có thường hay hát đâu.
Nếu giữ im lặng thì Akatsuki-san sẽ đánh trống lảng cho qua. Nhỏ sẽ lơ nó đi, đúng chứ. Dù cho nơi này còn có những người khác đi nữa, không sai khi nó sẽ làm cho mình thêm phấn chấn.
Nhưng mà……
“Tớ ấy nhé, Akatsuki-san—Vì là bạn bè của nhau nên tớ không nói những câu như là không có bí mật đâu. Có một hoặc là hai chuyện mà cậu không thể nói với bất kì ai, hay với bất kì mối quan hệ nào……Ngược lại, dù bất kể được nói đi nữa cũng sẽ gặp khó khăn.”
“……Ừm. Phải.”
“Nhưng mà nè.”
Tôi nhìn vào mặt của Akatsuki-san.
“Tớ, chưa từng thấy Akatsuki-san hát một mình bao giờ cả.”
Những lúc đến Karaoke, Akatsuki-san thường hay hát chung với ai đó.
Rất khó nhận ra vì nhỏ là người hâm nóng bầu không khí, và cũng là người truyền cảm hứng……Nhưng mà, nhỏ không đánh lừa được ánh mắt của một người đã từng làm chuyện giống như vậy là tôi đâu.
Tôi lại tiếp tục khi mà Akatsuki-san đã trở nên cứng nhắc, không thể đưa ra câu trả lời.
“Tớ sẽ không hỏi tại sao đâu. Vì tớ thậm chí còn không nói kia mà. Nhưng mà—”
Để có thể thấy được, sự tồn tại của Minami Akatsuki đối với tôi là như thế nào.
“—chí ít thì, ngay bây giờ. Tớ, đã để cho cậu nghe tiếng hát của mình, thứ mà cả tên con trai đó lẫn Higashira-san đều chưa từng được nghe thấy.”
Tôi đưa Micro về phía Akatsuki-san.
Tất nhiên, ý đồ đều minh bạch cả rồi.
Để làm sáng tỏ nội tâm của ai khác thì trước hết phải làm rõ nội tâm bên trong mình cái đã.
Đó chính là trải nghiệm thành công nhất của cả đời người, và là bài học đắt giá học được từ trải nghiệm của sự thất bại lớn nhất trong cả đời người.
Akatsuki-san lặng im nhìn xuống cái Micro được tôi đưa cho trong vài giây.
Nhưng mà đột nhiên.
Nhỏ nở một nụ cười hoàn toàn khác với mọi khi, trông như khó khăn mà cũng trông như sốc.
“……Cậu gian xảo quá~. Thế này hầu như là ép buộc rồi ấy nhỉ~”
“Tớ xin lỗi.”
“Nếu như là Yume-chan thì, được thôi.”
Akatsuki-san nói với sự vui tươi, không có một chút do dự—rồi cầm chặt Micro trên tay.
Nhỏ đứng dậy, hướng Micro về miệng của mình rồi nhìn thẳng vào tôi.
“Cậu đã nói là không hỏi, nhưng mà tớ sẽ nói ra lý do tớ không hát trước mặt mọi người cho cậu nghe.”
Giọng nói vang dội kèm theo nụ cười trên gương mặt của Akatsuki-san.
“Rồi sẽ bị bảo là một đứa thích thể hiện cho xem. —Cứ lấy làm tham khảo nhé, Yume-chan?”
Và rồi giọng hát của Akatsuki-san được ngân lên—nó thật tuyệt đẹp, như vang vọng đến tận đâu đó trên bầu trời xanh thẳm.
◆
“Bưha~! Bưha~ha~ha~ha~!! Vậy thì tệ lắm đúng chứ, Yume-chan! Là lấy trộm quần lót đó!! Chẳng phải là b, biến thái à……! Ahaha!”
“Tớ, tớ có lấy trộm đâu! Là nhặt thôi! Tớ, tớ chưa từng thấy đồ lót của con trai bao giờ……Cậu cũng thế mà đúng chứ Akatsuki-san!?”
“Ểể~? Không không, tớ có tên đó kế bên mà. Tớ còn biết rõ khi nào hắn mọc lông nữa cơ, quần lót thì đã là gì đâu? Mà thỉnh thoảng cũng có qua nhà nhau giặt giũ nữa.”
“Ể~? Tên đó, tức là Kawanami-kun? ……V, vậy ra là mối quan hệ kiểu đó?”
“Không không không! Chỉ là lúc xưa có tắm bồn cùng nhau thôi! Lúc xưa đó cũng chỉ cho đến thời trung học thôi”
“Cho đến trung học!? Thế có giống học sinh tiểu học bình thường tí nào đâu!? C, có sao không đấy……?”
“À~, ừ thì~, nói là không sao thì là không sao nếu nói là không sao thì……đó?”
“Ý, ý nghĩa sâu quá……!”
Akatsuki-san nở nụ cười tinh nghịch. B, bạn thuở nhỏ tức là cảm giác như thế à……Hể~……Hểểể~……
Khi đã hát đến mệt xong, bọn tôi mướn thêm giờ ở box Karaoke, và đã bắt đầu bàn chuyện phiếm với nhau. Ban đầu thì cằn nhằn về đám con trai ở xung quanh mình, nhưng ở trong phòng kín chỉ toàn con gái thế này, tự lúc nào mà những chuyện tục tễu lại đến……nhờ sự thúc đẩy đó mà tôi đã lỡ kể luôn cái chuyện quần lót mà tôi đã thề là sẽ mang nó theo xuống mồ chung với mình. P, phải giữ im lặng……
“Về phòng thì, Irido-kun ở bên cạnh phòng cậu đúng chứ? Có từng nghe thấy thứ âm thanh quái gỡ nào chưa?”
“……Âm thanh quái gỡ?”
“À thì nó đó, nếu phải nói kín thì……tiếng rên của diễn viên AV.”
“Kín cái gì mà lộ cả ra thế kia!”
“Ahaha! À thì~, lúc còn học trung học, tớ có lén lút ầm thầm qua nhà tên ấy—”
Nghe Akatsuki-san kể mà tôi cảm thấy hồi hộp, cơ mà không biết từ lúc nào thời gian đã thấm thoát trôi qua.
Khi bọn tôi rời khỏi box Karaoke, ánh mặt trời của ngày hè dài cũng đã bắt đầu chìm xuống.
“Ư wa~. Tối mất tiêu rồi. Yume-chan, nhà cậu có ổn không đó?”
“Ừm, có lẽ……Tớ có liên lạc với mẹ rồi. Nhưng còn bữa tối nữa nên tớ phải về đây.”
“Vậy ư……”
Thở dài một hơi và lẩm bẩm, Akatsuki-san nhìn vào ánh đèn đêm đang được chiếu rọi giữa phố.
Nhỏ đang nhìn gì thế. Nhớ về kỉ niệm hôm nay? Hay là—
Tôi đang nghĩ như thế thì điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Không cần phải nhìn vào màn hình mà tôi cũng biết. Đó chính là Mizuto.
Nếu là bình thường thì tôi sẽ bơ luôn, nhưng mà do về nhà trễ cho nên không thể không bắt máy được—Và tôi áp điện thoại vào tai.
“Alô?”
「……Cô bây giờ đang ở đâu?」
Giọng nói quen thuộc đó có chút hơi cứng nhắc.
“Tôi đi hát Karaoke với lại Akatuski-san. Bây giờ đang về đây.”
「Hừm~……」
Bản thân hỏi tôi như thế xong mà lại đáp lại bằng cái phản ứng gì thế kia?
Nhưng mà, nhờ những lời than phiền đã nói ra hết lúc ban nãy, nên tôi không quá bực bội cho lắm, chỉ cười và đáp lại.
“Chẳng lẽ, cậu lo lắng cho tôi hả?”
「……Đâu có」
“Hay là……cậu đã nghĩ là, tôi đang đi hẹn hò với ai đó?”
「…………………」
Ô chà. Có cảm giác thật này,
Là cái mà tôi đang nghĩ thì,
「Nếu là như thế thì, lo lắng bên cô thật ấy chứ」
“Ể?”
「Không biết là cô có quấy rầy người ta không ấy~」
……Giọng điệu của cậu ta vẫn như mọi khi.
Lúc nào kết thúc, người tức giận vẫn là tôi cả. Nhưng mà—tôi nhìn Akatsuki-san đang đứng ở bên cạnh.
“……Cậu không cần phải lo lắng về chuyện đó.”
「Hửm?」
“Nếu chỉ phiền một chút thôi thì, không sao hết.”
Akatsuki-san sau khi nghe câu đó xong, liền chớp mắt liên hồi—và nở nụ cười trông như vui mừng.
Sau đó thì, nhỏ nhảy đến trước mặt tôi và hét lớn vào điện thoại.
“Chính là như thế đấy! Xin lỗi nhé, Irido-kun!”
Như thể ăn ý với nhau mà đúng lúc đó tôi cúp máy.
Tôi nhìn Akatsuki-san.
Và Akatsuki nhìn tôi.
Sau vài giây nhìn mặt nhau—rồi hai đứa bắt đầu phụt cười
“Aha~!”
“Ahahaha!”
“Ahahahahahahhaahahahaha~!!”
“Ahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha~!!”
Chúng tôi vừa cười với nhau mà không có lấy sự tiết chế, vừa bước đi trên con đường hướng về nhà.
Hai chúng tôi, giữa con phố sáng đông nghịt người.
Còn mặc đồng phục học sinh nữa, có khi lại bị mời đi thuyết giáo mất ấy.
Mà chắc là sẽ không có chuyện đó đâu—Mà, nếu có thì chắc chắn Akatsuki-san sẽ làm điều gì đó thôi.
“Nghỉ hè rồi, bọn mình nên làm gì đi nhỉ?”
“Phải ha~. Trước hết thì, không để cho bọn tán gái dọc đường tán tỉnh Yume-chan cái đã~!”
-- Hết chương 05 --
Chương kế: Quá khứ của Minami và Kawanami được tiết lộ?