Con gái mẹ kế là bạn gái cũ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 03 - Nên dừng làm bạn thuở nhỏ thì hơn - Chương 04 - Kawanami Kogure không công nhận「Chuyện này là thế nào đây Irido!」

Dù chỉ có thể nói rằng do sự bồng bột của tuổi trẻ, nhưng từ năm hai đến năm ba trung học, tôi đã từng có một cô bạn gái.

Nên tôi biết rõ lắm. Giáng Sinh hay Valentine, tất niên, sinh nhật, hay ngày kỉ niệm—Quả thực thì trong số các cặp đôi có lịch trình bận rộn đến mấy đi chăng nữa, đặc biệt chỉ với các cặp đôi học sinh thì có tồn tại những sự kiện đặc thù định kì.

Vài tháng một lần, một năm từ 4 đến 5 lần cũng có, phải—Chính là「Học thi」.

Ôi chà.

Học thi mà là cái sự kiện thế quái gì cho được, đúng chứ. Nó giống như địa ngục chỉ toàn đau khổ, dường như có thể nghe thấy được là cái sự kiện này có mức độ tra khảo khá là cao. Cũng cho tôi xin lỗi về cái này nhé. Những người chưa từng học ôn với người mình yêu sẽ nghĩ như thế mất thôi.

Đúng như thế.

Nó là một địa ngục mà chỉ có sự thống khổ và tra tấn.

Lần đó, hình như là sau khi bọn tôi đã hẹn hò được một lúc, vào trước kì thi cuối học kì hai của năm hai trung học—Kì thi trước đó, tức là về cái chuyện đã xảy ra ở kì thi giữa kì, khiến bọn tôi đã ôm trong mình nỗi bất an.

Là về chuyện con nhỏ đó tôn thờ cục gôm của tôi á? Không phải, đúng thật thì nó quả là kinh tởm, nhưng mà lúc đấy tôi làm gì biết về nó—Cái chuyện mà đã xảy ra ấy, nó khủng hoảng mang tính thực tế hơn nhiều.

Điểm thành tích bị tuột.

Không phải ở cái mức ai nhìn cũng thấy được đâu. Điểm trung bình từ 80 hạ xuống 75, tôi nghĩ đó cũng là sự giảm sút rồi. Nhưng mà, nó là thứ dữ liệu quan trọng, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào những cái đầu đang sôi (Nó còn tiếp tục sôi thêm vài tháng sau này nữa, nhưng lần này là đặc biệt) ngùn ngục khi mới chỉ bắt đầu quen nhau.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì tệ lắm.

Đứng trước kì thi cuối kì, bọn tôi đã tìm thấy được quan điểm chung—Tức là, để ứng phó với nó, bọn tôi đã thực hiện các kế sách ở dưới này.

Nói ngắn gọn—Bọn tôi không học cùng nhau ở chỗ đông người.

Không, tức là ngừng học chung với nhau còn gì nữa

Tôi muốn nhịn nói ra cái câu đùa bên trên lắm—Một cặp đôi học sinh trung học mà mới chỉ vừa hẹn hò nhau, chắc chắn là sẽ thiếu đi sự phán đoán rõ rệt. Hiểu rõ cái đạo lý mang tính hợp lý đó chứ? Đó là một cách làm khéo léo để ứng phó với những điều bất thường bằng thái độ không bình thường.

Trước hết thì, chuyện ve vãn tán tỉnh nhau đợi thi xong rồi hẳn làm.

Sau khi bọn tôi định như thế rồi, bọn tôi ngồi cách nhau một chút khi sử dụng thư viện. Hiếm khi mới có học sinh trong trường đến nên nó bị chìm trong yên lặng một cách miễn cưỡng.

Trong kì nghỉ hè, như đã biết là bọn tôi thường hay lén lút gặp gỡ nhau tại thư viện, thư viện trong trường cho phép bọn tôi trao đổi chuyện riêng bằng giọng nhỏ với nhau—Về điểm đó, nếu là nơi công cộng tập trung những người xa lạ, một cặp đôi học sinh trung học không có mặt dày, không- nói vậy thì kém sang quá, không có hứng để mà nói chuyện với nhau đâu.

—………………

—………………

Ngồi cạnh nhau, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ những tiếng lật trang sách và tiếng bút chì bấm là hiện hữu.

Đây là việc nên làm cho việc học thi. Không nên có hành động nào khác. Không cần phải lén lút cười khúc khích với nhau, thúc khuỷu tay vào nhau một cách vô nghĩa, hay là vô tình chạm ngón tay út vào nhau. Bọn tôi đã lấy lại được tâm thế học thi đúng cách.

Nhưng mà, lại có một cái bẫy.

Cái tình huống mà phải ráng mà nhẫn nhịn tán tỉnh nhau khi có người khác xung quanh—Tôi đã không nhận ra là nó còn nguy hiểm hơn cả là thử làm cặp đôi mà suốt ngày ve vãn nhau mà không làm chuyện gì khác.

Đầu tiên là từ phía của Ayai.

—……Irido-kun. Về chỗ này……

Sau khi vừa nói khẽ vừa chỉ vào cuốn sách giáo khoa, Ayai vội vàng nhìn xung quanh. May thay là không ai nghe thấy, nhưng trong không gian tĩnh mịch này, giọng nói khẽ cũng có thể trở nên nổi bật.

Tôi định cầm viết lên để bắt đầu giao tiếp với cổ qua giấy, nhưng trước đó thì Ayai đã nhìn chằm chằm vào tôi trông có vẻ bực bội ở đâu đó rồi……Cô ấy mang cái ghế đến gần chỗ tôi.

Đôi vai chạm vào nhau. Mùi hương ngọt ngào từ mái tóc ấy như đang xoa nhẹ cánh mũi. Đột ngột, Ayai thì thầm như thổi hơi vào bên trong tai tôi, người đã trên nên cứng nhắc.

—Chỗ này……cậu hiểu chứ……?

Trong khoảng không tĩnh lặng, giọng nói được truyền trực tiếp vào tai đó chạy dọc và làm não tôi giật như tê dại.

Nơi có ánh nhìn của người khác. Nơi không thể nói chuyện. Nơi không thể chạm vào nhau.

Chính vì ở trong môi trường trói buộc bản thân như thế, khi tư duy bị giọng nói từ khoảng cách gần ấy tấn công sẽ kích thích mạnh đến không tưởng.

Mình đã cố nhịn rồi.

Đã cố gắng nhịn và đuổi đi hết những ý thức muốn được sờ, muốn được nói chuyện với cô ấy đi hết rồi vậy mà.

Như để phản kháng hay làm gì đó, tôi trong khi vẫn rối trí nhìn qua bên cạnh, thì khoảnh khắc này tôi đã chứng kiến nó.

Ayai như hờn dỗi mà vừa khép miệng mình lại, vừa như trông chờ điều gì đó, mà cô ấy còn jiiii……~nhìn chằm chằm về phía tôi.

Nếu về phương pháp thì chắc chắn có rất nhiều cách.

Truyền văn trên giấy cũng tốt này, gửi tin qua điện thoại cũng được này. Nếu như chỉ muốn hỏi không thôi thì Ayai không cần thiết phải thì thầm theo cái cách không giống cô ấy một tí nào cả.

Đôi môi được tô son, có màu lấp lánh như hoa anh đào đó, nó không rời được khỏi trung tâm ánh nhìn của tôi được.

—……Theo sách giáo khoa thì, có chút, hơi khó hiểu ha

Trước hết thì, chỗ này không được rồi. Phải tách ra thôi.

—Bọn mình đi tìm…sách tham khảo đi

—……Ừm

Cái được gọi là cặp tình nhân, đúng thật sự là chết tiệt.

Dù là nơi chốn hay là tại thời điểm nào, con người ta đều có thể hứng tình bất cứ lúc nào và tại đâu. Có đặc trưng lớn nhất là trí tuệ chính là sự xấu hổ của loài người.

Chắc chắn chỉ về điểm này, bây giờ con nhỏ đó cũng đồng ý kiến với tôi luôn ấy chứ.

—……Êhêhê

Khuất bóng đằng sau cái kệ sách lớn, hơi thở của Ayai khẽ chạm vào đôi môi tôi. Tôi thì u mê nhìn vào nụ cười e thẹn đấy.

—Xin……xin lỗi cậu? Tớ……quấy rầy cậu rồi……

—Không……Ayai, cậu ‘râm’ ngoài sự tưởng tượng của tớ đó

—Ch, chuyện đó~……! ……, có lẽ, cũng có

Nói thế xong, Ayai vẫn cứ dùng tay giữ cổ của tôi lại, và làm tan chảy phần đầu môi ấy.

Thiệt tình, con gái sao lại thay đổi đến thế này nhỉ. Cho đến 4 tháng về trước còn ngây thơ hồn nhiên đến mức thậm chí còn chẳng biết em bé được tạo ra như thế nào nữa.

Ừ thì, tôi cũng vậy. Cho đến 4 tháng về trước, còn chẳng có lấy một chút hứng thú về con gái—vậy mà lại bị cuốn trôi theo cái cám dỗ đơn thuần như thế này đây.

Trong khoảnh khắc, Ayai lại một lần nữa rũ hàng mi của cô ấy xuống.

—……Fưwa~……!

Tôi nghe thấy một giọng khẽ, hơi the thé, giống như là giật mình.

Bọn tôi quay nhanh về hướng đó, có một cô gái nhỏ nhắn tầm học sinh tiểu học hay trung học gì đó đã ở đó.

Mặt của nhỏ thì đỏ lét, luống cuống vấp chân và chạy khỏi nơi bọn tôi đang đứng.

—…………………………

—…………………………!!

Tôi nhìn vào gương mặt của Ayai trong khoảng lặng của sự lúng túng, nó đỏ như thứ trái cây đã đến mùa chín quả vậy.

Cơ thể hai đứa tách rời ra, và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ayai cúi gương mặt đã đỏ đến tận mang tai xuống. Tôi không tìm được lời nào cả. Không, à thì, tôi lại nghĩ bị nhìn bởi một đứa con gái nhỏ hơn có lẽ cũng là một điều tốt. Có lẽ đây sẽ là kỷ niệm được lưu dấu suốt cả cuộc đời.

Sau khi đã làm lạnh cái đầu đang quay cuồng bởi những suy nghĩ, tôi chỉ còn biết nói mỗi câu thế này.

—………Trước hết thì, bọn mình, ra khỏi đây đã

—………Ừm………

Và đương nhiên, thành tích của bọn tôi hầu như chẳng tăng thêm tí nào cả.

Chịu nhục mà lại còn chẳng lên thành tích thế này, khác nào là tra tấn đâu chứ.

Tháng 7.

Khi mùa mưa khó chịu đang đi qua, cũng là lúc đồng phục cũng thay đổi. Học sinh được mặc những bộ quần áo tay ngắn tạo cảm giác thoải mái, nhưng ở trong trường, lại ngập tràn bầu không khí căng thẳng chứ chẳng có một chút thư thả nào.

Lý do thì chắc tôi không cần phải nói đâu nhỉ.

“Higashira—Cậu ổn với kì thi cuối kỳ sắp tới không đấy?”

Sau giờ học, tôi đến cạnh khu cửa sổ của thư viện như mọi khi, Higashira Isana đã ngồi đó tận hưởng Light Novel trong bộ đồng phục tay ngắn kèm áo khoác cụt tay của trường, nên tôi tiến lại trước và hỏi như vậy.

Con nhỏ otaku đang vừa nhìn vào tranh minh họa thiếu nữ xinh đẹp kia vừa lắc lư bộ ngực to lớn của mình, thoáng chốc giật mình rồi trở nên cứng đờ người.

“………………”

“Higashira?”

“……Ể? Cậu vừa nói gì cơ?”

“Chắc là vô lý nhể.”

Cứ kiểu ngu người thế kia thì giống như một bộ lovecome kết thúc ở nửa chừng tập 1 đấy.

Higashira dùng cả hai tay để ôm lấy đầu của cô ấy và rên lên những tiếng「ư ư~……」như khó chịu.

“Tớ……nhớ ra rồi!”

“Ồ hô~”

“Hôm nay tớ có việc vặt cần phải làm nên tớ xin phép thất lễ n—”

“Ai cho mà chạy.”

“A ư~~!”

Tôi túm áo đứa học sinh yếu kém này lại khi đang định rón rén bỏ chạy. Vì con nhỏ này vùng vẫy tay chân tán loạn nên tôi dùng đòn khóa cổ từ và vai từ đằng sau.

“Ấy daaaaaaaaa~! Tớ thua! Tớ thua rồi~~!”

“Trận quyết định chỉ có Knock Out mà thôi.”

“Death Match hả!? Nếu, nếu mà đã thế này thì……”

Khi tôi tưởng là Higashira đã bỏ cuộc, thì cô ấy e thẹn chuyển động cơ thể và quay lại nhìn tôi.

“Mi……Mizuto-kun……Mông tớ, có thứ gì đó cưng cứng chạm vào……”

“Là điện thoại trong túi.”

“Ái daaaaaaa~!”

Có vẻ như cô ấy học được mấy cái kiến thức mà có thể mặc cả như thế này từ con nhỏ đó và Minami-san, thứ mà tôi không thông được.

Khi mà sự phản kháng cuối cùng cũng yếu đi thì tôi đẩy Higashira vào tường và chống một tay ở kế cạnh gương mặt của cô ấy.

“Rồi? Học hành thi cử sao rồi?”

“Anou……Tớ, không nghĩ đó là câu cậu nên hỏi khi đang kabedon tớ đâu……”

“Học hành thi cử sao rồi?”

“…………Ch, chưa học gì cả……”

Khi tôi áp sát mặt lại gần và hỏi, Higashira quay mặt đi và trả lời tôi với một giọng trông như chực khóc đến nơi.

“T, tớ không muốn nghe chuyện đó đâu……Chẳng phải vẫn chưa đến kì thi cuối kì sao……”

“Cậu đang nghĩ 1 tuần trước kì thi là vẫn còn kịp à? Tôi biết cậu đằng nào trong giờ học cũng đều lén lấy Light Novel ra đọc chứ gì.”

“Ư ư~……!”

“Tiếp tục ăn điểm xấu là sẽ bị lưu ban đấy. Cậu muốn tôi trở thành senpai của cậu sao?”

“……Mizuto-senpai?”

“Tôi chẳng muốn trở thành như thế chút nào đâu.”

“Hí ư ư~! Đừng có dùng giọng trầm mà đáng sợ như thế mà! Đừng làm thế nữa, tim tớ sẽ lại đập thình thịch mất.”

Do Higashira đỏ mặt và đẩy ngực tôi ra, nên đành giải thoát cô ấy khỏi thế kabedon và thở dài một hơi.

“Tôi đang nghĩ cho cậu nên mới nói như thế đấy?”

“Bộ cậu là mẹ của tớ sao, Mizuto-kun……?”

“Nếu như cậu trở thành kouhai của tôi thì những lúc cậu quên sách, tôi không thể cho cậu mượn được nữa đâu.”

“Ư, ư ư ư~……Vậy, vậy thì khó lắm……”

Con nhỏ hay quên・Higashira Isana này, đang rên rỉ với vẻ mặt yếu đuối.

“Nhưng mà, dù cậu có nói như vậy đi nữa……Ở trường này, học hành khó khăn lắm~……Lúc còn học trung học, tớ đã từng thông minh lắm cơ, vậy mà……”

“Cậu cũng có phần thông minh đấy. Khi cậu vào được trường này thì tôi cũng hiểu được chất của cậu mà. Sau thì vấn đề về nằm ở lượng thôi.”

“Lượng……”

“Tôi sẽ nhồi kiến thức vào đầu của cậu để cải thiện thành tích mới được.”

Higashira lập tức lấy tay che miệng lại, hướng mặt đi chỗ khác, và nói với một giọng nhỏ nhẹ.

“Tớ……sẽ bị, Mizuto-kun nhồi ư……”

“Cậu nghĩ thế nào cũng được.”

Có dùng trò tục tĩu để chạy trốn cũng vô ích thôi.

Và thế là, tôi đã bắt Higashira Isana hứa là sẽ đến nhà tôi vào xế chiều ngày thứ bảy.

Và vào ngày tiếp theo.

“……Chết rồi~……”

Một tên con trai thể hiện vẻ mặt như tận thế đến nơi, đang đứng trước mặt thôi.

Là Kawanami Kogure.

Tên con trai để quả đầu kiểu dân chơi, hiện thân như một đứa vi phạm nội quy ở một ngôi trường dự bị nghiêm túc này, đang gục xuống mặt bàn của tôi với vẻ tuyệt vọng.

“Chết rồi……kì thi cuối kì, thôi tèo đến nơi rồi……”

“Miệng thì nói thế nhưng lúc nào cũng đạt điểm cao—chắc cậu không phải dạng như thế đâu ha.”

“Tất nhiên là như thế rồi~! Kì thi giữa kỳ vừa rồi, cậu cũng thấy tớ cố gắng nhưng chỉ ở mức hấp hối thôi rồi còn gì!!”

“Mà cậu quen biết nhiều còn gì, hỏi vài ba câu hỏi đề thi trước, chẳng phải đơn giản với cậu à. Hay chẳng lẽ không được?”

“……Giáo viên trường này cao tay lắm……Bọn họ biết được đằng này đang làm gì luôn ấy……”

Tên này có vẻ như vượt qua được một cuộc chiến cam go để lấy lại được sự tự tin, nhưng khi chạm trán kẻ thù mới thì mới thấy rõ được khác biệt về thực lực.

“Làm ơn cứu tớ với, nhất toàn trường! Tớ chỉ có một mình cậu để nương tựa thôi!”

“Không, cảm thấy kinh tởm quá.”

“Rồi cậu thích gì thì tớ cũng sẽ khao mà!”

“Hô hồ~”

Cậu ta vừa nói gì cũng được nhể?

“Tôi muốn có một cuốn sách phiên bản giới hạn, nhưng giá trên mạng của nó thật là khủng khiếp quá cơ……”

“Gư~……! Tớ, tớ có nói là gì cũng được, nhưng mà có giới hạn nhé? Có giới hạn nhé?”

“Có tìm ở mấy tiệm sách cũ gần đây cũng chẳng thấy đâu à nha……”

“Giới hạn! Làm ơn có giới hạn đi mà! Nha~!?”

Mà~, tôi cũng chẳng mong muốn gì đâu, tên con trai này cũng từng khao tôi bộ đồ kia mà. Lần này xem như là đáp lại lòng thành của cậu ta vậy.

Nhưng mà, mình cũng có lịch là dạy học cho Higashira nữa……Cùng một phạm vi mà phải dạy những 2 lần thì phiền lắm.

Được rồi, vậy thì làm thế này.

Ngày thứ bảy kế đến nhà tôi. Tôi sẽ dạy cậu những gì mà tôi biết.”

“Ơn này con xin ghi nhớ, thưa lão sư!”

“Ai là lão sư hả.”

Tập hợp lại rồi dạy có lẽ sẽ nhanh hơn.

Tuy Higashira với Kawanami lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Kawanami có năng lực giao tiếp tốt nên chắc không vấn đề gì đâu ha.

Và rồi ngày thứ bảy cũng đến.

Tôi chờ và dẫn Kawanami đến trước nhà của tôi.

“Đây là lần đâu tiên tớ đến nhà Irido đó nha. Lúc muốn đến thăm bệnh Irido-san thì bị từ chối ngay tắp lự mới buồn chứ.”

“Đây cũng là lần đầu tiên tôi dẫn con trai về nhà đấy.”

“Cách cậu nói như thể con gái không phải là lần đầu tiên ấy.”

“Thì Minami-san.”

“Àà……Cậu đối xử với nhỏ đấy như con gái à, nhẹ dạ cả tin hết sức.”

Mức tin người của tôi khá thấp. Hành xử như một nhân vật chính khi biết rõ tính cách con người của Minami-san rất ư là có ích.

Mà cũng chẳng phải Minami-san là đứa con gái duy nhất đã vào nhà tôi.

“Mà vào nhà đi đã. Ngại ngần gì, ngoài này nóng chết.”

“Phải ha. Cảm tạ~”

Ánh nắng tháng bảy rất gắt. Tôi dẫn Kawanami, người đang vẫy vẫy cái cổ áo, đến trước cửa và mở nó ra.

“Xin lỗi đã làm phiền ạ……Thế ba mẹ cậu đâu?”

“Họ không có nhà.”

“Không có, à……Mà, đây là giày của Irido-san à.”

Kawanami nhìn thấy một đôi sneaker nữ ở bậc thềm nên lên tiếng hỏi.

Tên này tinh mắt thật đấy……Nhưng mà, đôi sneaker đó không phải của Yume.

“Hình như cũng tới rồi thì phải.”

“Hửm? Ai cơ?”

Khi Kawanami nhăn nhúm mặt mày và nghiêng đầu, thì cánh cửa phòng khách được mở ra.

Một bộ váy dài và mái tóc đen mượt khẽ đung đưa. Người vừa xuất hiện từ phòng khách là đứa em gái kém sang của tôi, Irido Yume.

Yume khi nhìn thấy tôi và Kawanami thì hả hông hóc mồm của cô ta ra.

“Ô chào. Làm phiền cậu rồi, Irido-san.”

Kawanami nhẹ nhàng vẫy tay, nhưng Yume không đáp lại nó mà—

“Chờ,……khoan, khoan, khoan, khkhkhkhkhoan~!”

Cô ta hớt ha hớt hải chạy trên hành lang, rồi sau đó kéo cánh tay tôi ra khỏi Kawanami.

Khi kéo tôi đến cạnh cái cầu thang rồi thì không biết vì sao mà Yume lại rón rén, lại còn với khẩu điệu trách móc tôi. Mà chẳng phải lần trước cái tình huống này cũng diễn ra à?

“(Chờ đã nào, cậu đang làm cái gì vậy hả!? Sao lại dẫn Kawanami-kun về đây!?)”

“Thì có gì đâu……Cậu ta nhờ tôi dạy học thôi.”

“(Chắc là cậu không quên đâu ha……? Hôm nay cũng có người đó nữa đấy……!?)”

“Àà. Có vẻ như đến trong vô sự rồi ha. Tôi cứ nghĩ tệ lắm trước khi bọn tôi về, có lẽ sẽ đứng chờ ở cửa suốt cơ.”

Một mình đến nhà của người khác—Higashira Isana cũng đã trưởng thành rồi ha.

“Một bài mà dạy đến hai lần thì phiền phức lắm. Chẳng phải gộp lại dạy thì sẽ hiệu quả hơn sao?”

Một cách suy nghĩ khá khéo đấy chứ. Tôi hoàn toàn thỏa mãn cái ý tưởng của mình ghê cơ.

Khi tôi gật gật ừm ừm với bản thân thì cô ta áp tay lên trán như thể đang bị đau đầu vậy.

“(A~ mồ~, ra là vậy……! Tên này là người như thế mà……!)”

“Tôi cảm thấy có mùi bị coi là thằng ngu ở đây. Thể hiện trước mặt luôn á?”

“(Trước hết thì! Cậu làm ơn dẫn Kawanami-kun lên phòng cậu hộ cái đi! Tôi sẽ dạy Higashira-san học ở dưới phòng khách—)”

“—Yume-sa~n?”

Tôi nghe thấy tiếng của Higashira phát ra từ bên trong phòng khách.

“Mizuto-kun đã trở về rồi sao? Yume-sa~n!”

“Khoan, chờ một chút đã! Bây giờ thì chưa—”

Cánh cửa phòng khách được mở ra.

Ở đó xuất hiện một cô gái trong bộ trang phục mà con nhỏ này với Minami-san đã chọn cho.

Và rồi.

Ánh mắt của Higashira Isana—chạm vào ánh mắt của Kawanami Kogure.

Từ phía chính diện, không sai đi đâu được, cả hai bọn họ đang dán mắt về phía nhau.

Đôi mắt chợt nheo lại.

Xuất hiện vài nếp nhăn trên trán.

Và hai người họ cùng lên tiếng với vẻ ngờ vực.

“……Cậu là ai?”

“……Cô là ai?”

Aa……, Yume che mắt mình lại, như thể là đã bỏ cuộc.

Tôi thì nghiêng đầu không hiểu.

Bộ bầu không khí này, trông nó có gì lạ lắm à?

“Tôi là Higashi Isana. Người bạn độc nhất vô nhị của Mizuto-kun.”

“Còn tôi là Kawanami Kogure. Người bạn đầu tiên và cũng là quan trọng nhất của Irido.”

“Hảả?”

“Ảả?”

Tại phòng khách, một cặp nam nữ lần đầu mới gặp nhau, đang ém tôi vào giữa mà lườm lấy nhau.

Higashira thì đang kéo cánh tay tôi ở bên trái.

“Chuyện này là thế nào đây Mizuto-kun! Tên cợt nhả này là ai vậy~! Sao hắn ta lại nói dối trắng trợn thế này! Bạn của Mizuto-kun thì chỉ mỗi một mình tôi thôi nhé~!? Nhé~!?”

Còn Kawanami thì đang lay vai tôi ở phía bên phải.

“Chuyện này là thế nào đây Irido! Con nhỏ vếu bự này là ai đây! Tại sao nó lại có mặt ở đây!? Chẳng phải căn nhà này là thánh địa của cậu và Irido-san sao!!”

Sao lại thành ra thế này hả.

Một người mà gặp ai cũng ngại như Higashira, và một người thì gặp ai cũng thân thiết như Kawanami, đến cả trong mơ tôi còn chẳng nghĩ chỉ mới nhìn mặt nhau mà trở nên thù hằn—Thật sự thì, tại sao lại thành ra thế này hả?

Mà quả nhiên, với tính cách của Higashira thì cô ấy không chấp nhận loại trông cợt nhã như Kawanami, và Kawanami cũng chán chê với loại người trông như Higashira—

Trong khi đang bị hai người họ kéo qua đẩy lại, tôi thấy Yume đang áp tai vào điện thoại ở đằng ấy.

“(Akatsuki-sa~n……! Giúp tớ với~……!!)”

Trông như chẳng có sự trợ giúp nào, cho nên tôi không còn cách nào khác là thở dài một hơi, sau đó đẩy hai người họ ra.

“Mà~ khoan nào, hai người bình tĩnh đã. Hình như hai người có gì đó hiểu nhầm ở đây.”

““Hiểu nhầm?””

“Kawanami. Nhỏ này là Higashira Isana. Là một người bạn tâm đầu ý hợp mà tôi mới quen gần đây.”

“……Tâm đầu ý hợp mới quen gần đây?”

“Higashira. Tên này là Kawanami Kogure. Bạn cùng lớp duy nhất tự ý thân thiết, tự xưng là bạn thân của tôi.”

“……Tự ý thân thiết?”

Higashira và Kawanami như đánh giá về nhau và nhăm nhúm mặt lại, sau đó thì lườm vào vào mặt nhau.

Tôi thật tình là không biết là bọn họ đã hiểu lầm nhau đến như thế nào, nhưng mà, dù là hiểu lầm đến đâu đi chăng nữa, mọi chuyện đều có thể được giải quyết bằng cách bình tĩnh mà nhìn nhận vào sự thật.

Rốt cuộc thì, không biết là lời giải thích của tôi có hiệu quả hay không, mà mỗi người bọn họ đều gật gù với vẻ hài lòng.

“Ra là như vậy. Vậy ra là stalker của Mizuto-kun.”

“Ra là như vậy. Một đứa lừa đảo nhắm tới Irido.”

“Sao lại thành ra như thế!!”

Có lắng nghe chuyện tôi nói không đấy hả!?

Higashira thì kéo cánh tay của tôi, rồi ôm nó vào ngực của cô ấy. Cô ấy không để ý là phần bắp tay của tôi bị chôn vùi trong sớ thịt phong phú đó, mà tiếp tục lườm nhau với Kawanami như một chú chó trông nhà.

“Làm ơn đừng có đến gần đây, stalker-san. Mizuto-kun là bạn của tôi. Tôi không giao cậu ấy cho ai đâu~!”

“Cả cô cũng thôi cái trò đấy đi, đồ thứ lừa đảo.”

Kawanami dồn sát khí vào ánh mắt, vừa nhìn xuống vừa chỉ tay vừa phía Higashira.

“Cô nghĩ cứ là Otaku thì sẽ đơn giản dễ bị dụ á. Tiếc là Irido không phải loại con trai dễ dãi như thế đâu. Cô nên từ bỏ trước khi danh dự của mình bị tổn thương thì hơn đấy?”

“Ư gừ~……! Bị tổn thương bởi sự thô thiển này……!”

“Ố ồ! Có vẻ như là mình vừa bị trả treo ấy nhể~! Nhưng mà tiếc thay là, tôi chẳng muốn nhìn thấy một đứa con gái chẳng biết thân biết phận òa lên khóc đâu À~~~~~~~~~!!”

“Ư~……ư ư ư ư~~……!! Mizuto-kun~~~……~!!”

Higashira núp đằng sau lưng tôi và nói bằng giọng như sắp khóc.

Nhưng mà tôi không thể khoanh tay trước cái hiện trạng như thế này được.

“Xin lỗi, cậu có thể dừng ăn hiếp Higashira lại được chứ, Kawanami.”

“Gì cơ~!? Không lẽ cậu định theo bên đó à!?”

“Tôi không theo bên nào hết. Tôi không biết cậu ấy đã làm gì để khiến cậu giận……Nhưng tôi đã hứa với Higashira là, nếu cậu ấy bị ăn hiếp thì tôi cũng sẽ cùng bị hiếp đáp với cậu ấy.”

“Mi~……Mizuto-kun……”

“Làm cho Higashira-san cảm thấy rung động là không tốt, đằng nào thì cũng cứu cậu ấy đi chứ.”

Con nhỏ xấu tính mang trà đã pha chen vào.

“Quả thật thì tôi đã từ chối cậu ấy, nhưng cũng nên tôn trọng cái dũng khí mà cậu ấy dùng để tỏ tình. Không có lý do gì để cười nhạo cậu ấy cả. Đính chính lại đấy, Kawanami.”

“Ể……!? Chết. Tên này đang nổi nóng à……!?”

“Kawanami-kun……Tớ không biết là cậu đang bận tâm đến chuyện gì, nhưng tốt hơn là cậu nên xin lỗi. Tên đấy, vì lý do nào đó khi liên quan đến chuyện của Higashira đều dễ nổi nóng lắm.”

Đương nhiên rồi còn gì. Thấy bạn bè bị cười nhạo thì nên trả lại gấp bội bằng sự bực tức. Mọi người đều vậy mà đúng chứ?

“Gư~……”

Vậy mà, Kawanami vẫn cắn chặt răng như phản kháng lại trông thoáng chốc, im lặng nhìn về phía tôi, rồi sau đó cũng cúi đầu.

“……Xin lỗi……Vì đã đánh mất sự bình tĩnh……”

“Rồi đó. Cậu tính sao, Higashira?”

“Vậy thì cùng tha thứ cho cái tên đầu tóc quê mùa không chỉn chu này vậy.”

“Con kia!! Thực chất hoàn toàn chẳng hối lỗi gì cả đúng chứ!!”

“Hí ư~! Mi, Mizuto-kun~~……”

“…………Oi, Kawanami.”

“…………T, thành thật xin lỗi cậu…………”

Nhìn thấy Kawanami một lần nữa cúi đầu xuống, thôi thì tôi cũng thứ lỗi cho cậu ta. Chỉ cần hiểu chuyện là được rồi.

“Ả!? Oi, nhìn kìa Irido! Con nhỏ kia đang thè lưỡi ra đấy!”

“Ửm ửm?”

Tôi nghe theo và nhìn về Higarashi, nhưng chỉ thấy một nữ sinh otaku như một con động vật nhỏ đang run rẩy mà thôi.

Tôi lại một lần nữa hướng mắt về phía Kawanami.

“Tôi không thán phục cái trò lôi kéo đó đâu……”

“Gì vậy trời!? Nà Irido-san, thế này là như thế nào!? Irido hoàn toàn trở thành một người lạ trong lúc mà tớ chẳng hay biết gì này!”

“C, chịu……Tớ cũng chẳng biết rõ nữa……”

Một đám thật đáng thương. Tôi thì chỉ nói mấy chuyện đương nhiên thôi, vậy mà.

“Mà cũng bắt đầu vào học thôi. Không có nhiều thời gian đâu. Mở sách giáo khoa ra nào.”

“Ểể~? Không lên phòng của Mizuto-kun sao? Hôm nay tớ muốn lục lọi sâu hơn tủ sách của cậu mà……”

“Sau khi kì thi kết thúc đã.”

“Hoan hô~”

Tại phòng khách, khi mà Higashira đã mở sách giáo khoa và tập vở ra rồi, thì Kawanami ở đằng sau vẫn rên rỉ.

“Ư gừ gừ……Đúng là ác mộng……!”

“Kawanami-kun, sao cậu trông đau khổ đến thế vậy……?”

Tuy ít nhiều xảy ra chút hiềm khích, nhưng sau đó mọi chuyện theo như ban đầu, cả nhóm đã có thể bắt đầu học.

“Kiểm tra văn học hiện đại trường mình gồm phần đọc hiểu thật sâu nên là vừa đủ. Theo đề cũ này thì từ mô tả này đến mô tả này—”

“Không chỉ nhớ mỗi công thức không thôi, mà còn phải nhớ luôn cách sử dụng của nó. Học theo kiểu lười biếng như chỉ học thuộc cho xong kí hiệu trong sách giáo khoa thì sẽ chẳng hiểu gì đâu. Hora, đừng có càu nhàu nữa, tay phải liên tục cử động!”

Yume giúp sức được cho tôi một nửa gánh nặng, cái này thì nằm ngoài dự tính của tôi. Tuy nghĩ về hiệu suất mà dạy học cho cả 2 người họ, nhưng cũng thật bất an do không biết có thể giải quyết được phần của cả hai hay không, nên thành thật mà nói cô ta đã giúp tôi rất nhiều.

Cả Higashira và Kawanami thường xuyên gây ồn ào, nhưng giữ lấy thể chế quản lý 2 người họ nên việc học đã có thể tiến triển hơn ngoài ngoài sức tưởng tượng.

“Fư~i. Mệt quá à……”

Higashira ngồi đối diện tôi nằm gục xuống cái bàn.

Đáp lại, Kawanami như thằng ngố mà khịt mũi.

“Chỉ có thế này mà cũng làm quá lên, chẳng xứng với lại hạng nhất Irido đâu~?”

“…………Cũng như chiều cao có sự khác biệt, tôi nghĩ học lực nó cũng có sự khác biệt đấy.”

“Làm gì có. Chẳng phải đối đẳng với nhau à. Đằng sau người đàn ông thành công chẳng phải lúc nào cũng có bóng dáng của phụ nữ đâu. Thời thế đổi thay rồi má~”

“Hảả?”

“Ảả?”

Higashira và Kawanami lại bắt đầu như pháo bông với nhau, tôi thì chẳng còn cách nào khác. Tầm chục phút là y như rằng lại thấy cảnh tượng quen thuộc diễn ra. Chỉ cần không lấn làn quá thì cứ để họ muốn làm gì thì làm.

“Hay mình nghỉ ngơi một tí đi. Tớ đi pha trà nhé.”

Vì Yume đã đứng dậy, nên tôi cũng nhân cơ hội đó mà đứng lên theo, và cả hai cùng bước vào bếp.

Lập tức một ánh mắt nhìn ngang đâm xuyên qua tôi.

“……Sao cậu lại đi theo tôi?”

“Bây giờ tôi chẳng muốn ở trong cái tình cảnh 3 người với 2 bọn họ đâu.”

“Bây giờ tôi lại nghĩ cậu để 2 bọn họ như thế sẽ càng tồi tệ hơn đấy……”

Yume quay lại, không biết là đang nói về chuyện gì mà Kawanami và Higashira đang lườm nhau ở ngoài đó.

Yume bắt đầu khom người xuống để tìm ấm trà, nên tôi nhướng người qua đầu cô ta để lấy hộp trà nằm ở trên kệ.

“Không bàn đến Higashira, nhưng sao đến cả Kawanami lại như thế vậy nhỉ……”

“Tôi nghĩ không nên biết thì hơn. Cô chỉ cần tiết chế lại hành động vô ý của mình là được.”

Tôi nhận ấm trà từ Yume và mở lon đựng trà ra.

“Hảả? Tôi làm hành động vô ý bao giờ cơ.”

“Ngược lại thì tôi không hiểu tại sao Higashira lại có trở thành như vậy.”

Về phía Kawanami thì dựa vào hành vi của cậu ta cho đến bây giờ có thể suy đoán được—Hành động của cậu ta bây giờ, nói sao ấy nhỉ, gần giống như sự hiểu lầm của otaku vậy. Giống như nhân vật mà mình thích lại hành động hoàn toàn trái ngược ấy.

Nhưng về Higashira thì hoàn toàn không lý giải được. Cơ bản là một con nhỏ nhút nhát như một con thú nhỏ như Higashira Isana, tôi đã chẳng thể nghĩ đến cảnh lại nhìn người khác bằng ánh mắt thù địch đến thế này.

“Thì bọn họ đang nghĩ cậu bị cướp đi chứ gì. Vì cậu có người bạn nào khác đâu.”

Yume vừa cho nước vào ấm nước sôi vừa nói. Còn tôi vừa cho trà vào ấm trà, vừa nói

“Bây giờ thì cô cũng có Akatsuki-san đấy thôi?”

“Chuyện đó……”

Yume dừng cái ấm nước sôi lại khi nó bắt đầu réo lên.

“……Cậu làm ơn hiểu biết thêm đi. Cậu thiếu chu đáo quá đấy.”

“Hừm. Tốt hơn nhỏ nào đó thiếu sự dịu dàng ha.”

“Nói ai đó!?”

Tôi đơn phương giật lấy cái ấm nước sôi mà Yume đang cầm.

Rồi chế nước sôi vào cái ấm mà khi nãy tôi đã cho trà vào.

“Đại khái là, tại sao tôi lại phải nói cho cô nghe chuyện của tôi với lại Higashira cơ. Người quan tâm quá mức đến Higashira là cô mới phải. Bộ có cái gì đó đồng cảm với nhau à?”

“……Có lẽ do cậu không biết, lo lắng cho bạn bè là điều đương nhiên ở con người thôi. Còn về sự đồng cảm thì, ừ thì, cái đó thì tôi không từ chối……”

“Hừm. Ví dụ?”

“Ví dụ như……”

“Sở thích muốn được người khác mang tất cho hả?”

“Cái đó thì khác—A~!”

Cái này là theo phản xạ chăng.

Khi Yume giữ lấy tay tôi, kết quả là, tay của tôi trở nên rối bời.

Ấm nước sôi đang rót chệch quỹ đạo của nó một chút, và nó dội thẳng vào ngón tay đang cố định ấm trả của tôi.

“—Ây!”

“X, xin lỗi! Cậu không sao chứ!?”

Tôi vội đặt ấm trà và ấm nước sôi xuống và vẫy bàn tay.

Ngón trỏ đã đỏ lên. Phỏng rồi, mà thế này thì chỉ cần cho vào nước lạnh—

“Đưa, đưa tôi xem nào!”

Ngay sau đó. Chuyện mà tôi chẳng ngờ tới đã xảy ra.

Yume giữ cái tay đã bị dội nước sôi đó, đưa nó lại gần cô ta, và rồi—

Mút~

—ngón trỏ của tôi, bây giờ đã nằm bên trong miệng của Yume.

“—————~!?”

Chức năng suy nghĩ của tôi hoàn toàn tắt lịm, đầu ngón tay vốn nhạy cảm với sự bỏng rát, được bao bọc bởi hơi ấm, mềm mại và có chút ẩm ướt. Vào lúc mà tôi nhận ra đó chính là lưỡi của Yume, 5 giây đồng hồ trôi qua, tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi của Yume đang giữ lấy ngón tay ấy.

“O~……oi~!”

“ưnể~?”

Tôi vội vàng rút tay của mình ra, đầu ngón tay vẫn còn vương lại sợi nướt bọt.

Tôi vừa nhìn vào nó, vừa cảm thấy má của mình nóng bừng lên dù không nó không bị dội nước sôi vào.

“C, cô……vừa làm cái gì vậy hả……”

“Ể~……Thì, thì là, bị phỏng thì nên làm thế này, ngày xưa, mẹ đã dạy……”

“Bị phỏng không phải liếm mà phải rửa bằng nước lạnh……”

“……A”

Yume há hốc nửa miệng rồi sau đó đông cứng người.

Cuối cùng thì cô ta cũng nhận ra là, khi nãy bản thân là một đứa con gái muốn liếm ngón tay của một thằng con trai.

Vậy mà có thể nói「Tôi làm hành động vô ý bao giờ cơ」cơ đấy—

“—Hô~hô—~”

“—Wa~o”

Sự tư duy đang khôi phục một cách chậm chạp này, giờ đây nó lại càng rối loạn hơn khi nghe thấy những giọng nói đó.

Kawanami Kogure và Higashira Isana, một bên thì cười nham hiểm, một bên thì đặt tay lên miệng, đang cùng đứng dõi theo bọn tôi ở phía đằng kia nhà bếp.

Mới chỉ khi nãy hai người họ còn lườm nhau trong im lặng, bây giờ lại nói cùng một tông với nhau.

“Irido-san, nhìn vậy mà dâm ngoài sức tưởng tượng đó nha.”

“Yume-san, là học sinh ưu tú, vậy mà ecchi hết sức à.”

“Tại sao chỉ riêng lúc này lại không cãi nhau hả!? K, khi nãy là do bất ngờ~——!”

Tôi vừa vội đi rửa ngón tay, vừa nhìn Yume, cô ta biện hộ mà mặt đỏ lên như gấc.

Tôi đã cầu là cùng với cơn đau từ cái phỏng hay nước bọt này, kí ức còn đọng lại cũng sẽ bị rửa trôi theo dòng nước—nhưng mà sự phiền hà lần này lại có nhân chứng mới chết. Ngay cả khi chỉ bọn tôi xem như không có gì mà quên nó đi thì hai con người này rồi cũng sẽ đào móc nó lên cho xem.

……Mà~, trong cái rủi cũng có cái may, là chỉ hai người họ nhìn thấy. Nếu mà nhỏ đó có mặt tại đây và chứng kiến thì—

—cạch~, tiếng cánh cửa nối với ngoài sân vang lên.

“Ể~?” “Ửm?” “Fưể~” “Ả?”

Cái người mà lúc nào cũng ồn ào đó giờ đang im lặng, đột nhiên nhìn vào bên trong cánh cửa được mở.

Trước hiên nhà bọn tôi.

Ở đó—hiện tại có một con thú nhỏ nhắn, cột tóc đuôi ngựa, đang xâm nhập bất hợp pháp.

“Yahho~, Yume-chan♪ Tớ đến giúp cậu đây~♪”

Nhỏ đấy—Minami Akatsuki đang nở nụ cười, bưWAA~!! Sống lưng tôi toát cả mồ hôi lạnh ra.

“Kawanami~, đằng ấy đang làm cái gì~ ở đây đấy~? ……Thêm nữa, mới vừa nãy~. Vừa nghe có ai đó gọi Yume-chan là dâm và ecchi~……Có gì vừa xảy ra à?”

Tôi và Kawanami liền hành động tức tốc.

Bỏ của chạy lấy người. Trên người chỉ còn mặc mỗi quần áo là chính mà hướng tới cửa ra vào phòng khách.

“Đâu có lý do gì—để chạy đúng chứ nà♪”

“—Vì thế mà, Irido-kun với Higashira chẳng còn gì nữa cả. Chỉ là bạn bè thân thiết với nhau thôi. Chỉ có tâm ý xấu như đằng ấy mới nhìn thấy nó tội lỗi thôi. Đã hiểu rồi chứ?”

“……Chẳng muốn bị cái người tâm ý xấu xa nhất nói mình có tâm ý xấu chút nào~”

“Ả?”

“Ưguôôô~!!”

Đôi chân nhỏ nhắn của Minami-san đang ấn xuống lưng của Kawanami, người đang nằm sấp xuống mặt sàn.

Làm thế nào mà chỉ với trọng lượng cơ thể nhẹ như vậy mà lại có thể tạo ra âm thanh ngần ấy……

Kế bên cạnh thì, Higashira-san hiện tại đang ngồi trên lưng tôi, nói với giọng điệu đắc thắng.

“Phải đấy. Tớ thân thiết với Mizuto-kun hơi bất cứ người nào khác. Tên cợt nhã kia không xấu hổ à? Chính vì thế mà mấy người năng động không hiểu được sự nhạy cảm của con tim đấy.”

“Higashira-san, Higashira-san. Cậu có nói như thế với khoảng cách trông như người yêu với nhau thế kia thì hoàn toàn không có sức thuyết phục đâu. Trước tiên thì tách khỏi cậu ta ra đi đã.”

“Ểể~?”

Yume dùng sức để kéo Higashira đang làm vẻ mặt bất mãn ra. Đã hè rồi nên tôi chẳng muốn bị bám dính lấy như keo lắm đâu. Nhất là cái bộ ngực ngột ngạt ấy.

Minami-san quay lại, lần này thì nhỏ hướng ánh mắt trách móc về phía Higashira.

“Cả Higashira-san nữa, khi bạn của mình thân thiết với bạn khác thì không nên nói lời than phiền chứ. Đứa con gái mà lại phụ thuộc vào bạn của mình đến như thế thì cực kì bị ghét lắm luôn ấy. Cậu sẽ bị nói xấu sau lưng đấy.”

“……Mi, Mizuto-kun sẽ không nói xấu sau lưng……”

“Chả hiểu gì cả à? Có lẽ rồi cậu sẽ bị nói「Con nhỏ đấy phiền phức ghê」trong khi cả cậu còn không biết đấy.”

“Ể~……!?”

Bị Higashira nhìn với ánh mắt như níu kéo, nên tôi đáp lại như sự trông đợi.

“Con nhỏ này phiền phức ghê.”

“AưA~!? ……X, xin lỗi cậu mà~……”

Ôi chao, nó hơi quá hiệu quả rồi. Tôi vỗ vỗ vào lưng của Higashira để an ủi dỗ dành cô ấy.

“Xoa đầu tớ đi……”

“Rồi rồi.”

“Lau nước mũi cho tớ đi……”

“Rồi rồi.”

“Mua Häagen-Dazs cho tớ đi……”

“Rồi rồi.”

“Cái này thì thành cu-li luôn rồi chứ nuông chiều cái gì nữa.”

Đứa em gái kế nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, nhưng nếu nó làm cho tinh thần của Higashira bình ổn thì cũng chỉ là cái giá khá rẻ mà thôi.

“……Đứa con gái phụ thuộc quá nhiều vào bạn bè sẽ bị ghét, cơ đấy.”

Kawanami thì trề môi, nói lời mỉa mai khi hướng ánh mắt về phía Minami-san.

Còn Minami-san thì đáp trả lại cậu ta chỉ bằng nửa con mắt lạnh lùng.

“……Gì đấy. Đằng ấy còn gì muốn nói nữa à?”

“Ấy không. Dường như chẳng còn gì để nói cả.”

“…………Lắm mồm.”

Minami-san quay ngoắc đi, khiến cho phần đuôi tóc đuôi gà của nhỏ đung đưa.

“Và……cuối cùng là Irido-kun.”

Minami-san khom người, chóng tay xuống đầu gối và nhìn xuống tôi.

“Cậu có thể trả lời một câu hỏi của tớ được chứ?”

“……Gì nào?”

“Nãy có hứng lên không?”

Câu hỏi trực tiếp đó khiến tôi thở ra một cách kì lạ.

“Tớ đang hỏi là cậu có hứng lên khi được Yume-san liếm tay không đấy. Có trả lời được không? Nếu không trả lời được tức là có đúng chứ? Nhể nhể. Nhể nhể nhể nhể nhể!”

“Khoan, chờ một chút đã Akatsuki-san? Dừng lại được chứ? Tớ cũng thấy xấu hổ lắm!”

Yume thì lay và kéo Minami-san. Nhỏ còn hét lên “Irido-kun là kẻ dâm dục biến thái~! Tớ biết rõ chuyện đó đấy~! Sao lúc nào cậu cũng vì Irido-kun vậy~!”.

“Quả thật Mizuto-kun ecchi ngoài sức tưởng tượng của tớ.”

“Không bằng không chứng thì đừng có nói dối như thế, Higashira.”

“A mừ.”

Hoàn toàn bất thình lình.

Higashira ngồi kế bên tôi, bỗng cầm lấy tay tôi, rồi cho đầu ngón tay vào miệng.

Toàn bộ những người có mặt tại đây đều há hốc mồm sửng sốt, còn Higashira thì vừa ngậm ngón tay tôi trong miệng, vừa nói.

“Hậu hấy hao? Hó hảm hấy hứng hên hông?”

“……Không, cảm giác giống như bị một con chó lớn bám dính lấy người thôi.”

“Thất lễ quá nha!”

Sau khi cho tay ra khỏi miệng, Higashira vỗ lấy vai của tôi. Rốt cuộc thì không xóa đi được cái cảm giác như là thú cưng nó vây quanh được.

“……Ra là như vậy ha~”

Tôi nghe thấy Kawanami lẩm bẩm trong khi vẫn đang nằm đo ván dưới sàn.

Sau đó thì Kawanami đứng dậy, cái lưng mới bị nhấn xuống khi nãy không biết có làm sao không.

Tôi nhìn lên gương mặt ấy,

“Cậu về à?”

“Thế này thì học hành cái nỗi gì nữa. Tớ cũng thu hồi con Yandere này luôn nên cậu cứ an tâm đi nhé.”

“Ai là yandere hả~! Kẻ bệnh hoạn là đằng ấy đấy, đồ biến thái~~!”

“Hey hey.”

Kawanami bế Minami-san theo kiểu công chúa. Còn Yume với Higashira thì「Wa~」「Ồ ồ」thán phục.

Minami-san thì giãy giụa, nhưng Kawanami thì chẳng quan tâm mà bước ra khỏi phòng khách. Ngược lại, lúc mà bước qua cánh cửa, cánh tay của vung vẫy của Minami-san đập vào tường khiến cho nhỏ cảm thấy đau đớn.

Tôi nhất thời đi theo để tiễn, khi ở trước cánh cửa ra vào thì cậu ta chợt quay lại.

“Về Higashira—Hôm nay tớ sẽ làm ngơ vậy.”

“Gì mà ra vẻ vậy cha!”

Dù cho Minami-san cứ đấm túi bụi, Kawanami vẫn cứ như thế mà bước ra khỏi cánh cửa.

Higashira thì cứ núp đằng sau lưng tôi, khi cánh cửa đóng lại rồi thì nhỏ mới lè lưỡi ra lêu một tiếng.

“Là câu mà tớ nói mới đúng. Sẽ không có lần sau đâu.”

“Làm ơn nói mà chính chủ có thể nghe được ấy.”

Higashira quay ngoắc đi……Dù ai đi nữa thì cũng tồn tại cái người không hợp tính với mình nhỉ.

Yume thì khoanh tay lại và than thở.

“Kết cuộc thì Kawanami-kun đang quan tâm đến gì vậy nhỉ……”

“……Có hỏi thì có làm thay đổi được gì ở cô không?”

“Ể?”

Sau khi nhăn mặt nhìn Yume, tôi cuối cùng cũng nhận ra lời mình vừa nói.

“Không……Không có gì cả.”

Tôi lảng ánh mắt đi chỗ khác và đẩy phía sau lưng Higashira.

“Vậy thì hội học thi lại tiếp tục thôi.”

“Ể~!? Chẳng phải đã kết thúc rồi sao!?”

“Kawanami về rồi thì đâu còn trở ngại gì nữa, đúng chứ?”

“Không~chịu~đâu~mà~~~!!”

Tôi cảm nhận được ánh mắt của Yume ở sau lưng, nhưng vờ như là không biết mà bắt Hirashira mở sách giáo khoa và tập vở ra.

Tối hôm đó, tôi nhận được liên lạc từ Kawanami qua điện thoại.

「Hôm nay xin lỗi nhé. Lỡ làm náo động lên cả」

“Thiệt tình. Đừng có để việc này lặp lại lần nữa đấy.”

「Cái đó thì tớ không hứa được đâu à~. Cái con nhỏ Higashira đó là kẻ thù của tớ. Trực cảm nói lên như thế đấy」

Thật là một chuyện gian nan đây. Cái đám người này dường như đang ganh đua tôi nên lại càng làm nó gian nan thêm.

「……Mà, cậu không cần phải lo lắng, tớ không làm gì đâu mà lo~. Tớ là chuyên gia ROM mà. Việc của tớ, chỉ là đứng quan sát thôi」

“Chả hiểu gì sất. Bộ trông bọn tôi thú vị đến thế à?”

「Thú vị chứ……À, sao nhỉ. Không đến nỗi vỗ tay rồi cười phá lên đâu~」

Trong đầu tôi bỗng thoáng qua hình ảnh gương mặt của Minami-san.

Lúc nhìn Kawanami, lúc nói chuyện với Kawanami, gương mặt đó dường như chịu đựng nỗi thống khổ một cách khá bất ngờ.

Những lúc như thế……Kawanami thì luôn nở nụ cười với hàm ý mỉa mai.

“Tôi lại nghĩ chẳng lẽ nào.”

Nói như thế xong, tôi lại nghĩ hay là mình nên dừng lại, nhưng mà lại nói ra hết.

“—Cậu đang cố gắng xóa bỏ sự lưu luyến của bản thân bằng cách nhìn vào bọn tôi?”

「Không phải」

Một câu khẳng định ngay tắp lự.

Tôi không biết biểu hiện bên đầu dây kia thế nào. Nhưng mà đằng đó, vọng lên một giọng cực kỳ nghiêm túc kể từ lần đầu tiên tôi gặp tên này.

「Không phải thế đâu. Đừng có mà……xem thường chứ, Irido」

“……Àà, xin lỗi.”

Tôi xin lỗi sau khi hỏi câu hỏi khiếm nhã đó, và rồi cúp máy.

—Có câu ‘Hiệu ứng người quan sát’.

Bản thân thực hiện hành vi quan sát, lại làm ảnh hưởng đến đối tượng quan sát.

Tất nhiên đây là từ dùng trong thế giới khoa học, bình thường chẳng phải chân lý gì đâu—Nhưng mà, phải đấy, trong số rất nhiều người, không thể tránh được cái ảnh hưởng từ việc「Bản thân mình bị nhìn như thế nào」. Như một đứa trẻ bị nói「thằng này ít nói」thì nó sẽ càng nói ít hơn—Như một cặp đôi được nói「Là cặp đôi kìa」thì mối quan hệ sẽ lại càng gắn kết hơn.

Một sự phiền phức, cứ như là bị xiềng xích từ ánh mắt của người khác. Và nếu cứ tiếp tục sống mà không bị trói buộc bởi nó, liệu rằng nó sẽ tuyệt vời đến nhường nào nhỉ……

“………………”

Tôi lấy điện thoại ra và nhắn tin vào LINE cho Higashira.

〈Có học hành đàng hoàng không đấy?〉

〈Bây giờ, tớ đang học đến giữa đoạn Nobunaga Oda là con gái đây〉

〈Đối tượng nhiều đến nỗi tôi chẳng biết là tại sao cậu lại bùng học nữa〉

Chẳng biết vì sao khi nhìn vào cái stamp với vẻ mặt tự đắc mà Higashira vừa đóng, đôi gò má của tôi lại hơi cong lên một chút.

-- Hết chương 04 --

Chương kế: Minami Akatsuki không hé nửa lời??