◆ Irido Mizuto ◆
Đã trải qua một đêm sau khi tác hợp thành công Kawanami và Minami-san.
Bữa sáng của kì học tập trung này theo hình thức ăn buffet. Bánh mì, trái cây, dăm bông, hay xúc xích đều là những món ăn nhẹ được nhà hàng trong khách sạn chuẩn bị sẵn.
Vừa kiềm nén cơn ngáp, tôi vừa gắp cái bánh sừng bò vào dĩa trên cái khay, thì thấy Kawanami Kogure người đang gắp lấy gấp để mấy cái xúc xích, đột nhiên trở nên cứng nhắc.
Tôi liền nhìn về hướng đó.
Ở phía kia, Yume đang dẫn theo một người đi theo ở đằng sau, đó là Minami Akatsuki.
Minami-san cũng nhìn Kawanami mà trở nên bất động.
Tuy nhiên—Quả nhiên 2 con người này đầu óc xoay chuyển khá nhanh nên đã ngay lập tức thoát khỏi trạng thái bất động đó mà định di chuyển về những hướng khác nhau.
Tức nhiên là bọn tôi đâu để nó diễn ra được.
“Định—” “—đi đâu đó?”
Tôi thì giữ lấy vai của Kawanami, còn Yume thì giữ lấy của Minami-san.
Kawanami nhìn ngược lại tôi với ánh mắt lạy lục, và đương nhiên là, tôi đâu thể vì như thế mà buông ra được. Cứ như thế mà tôi lôi cậu ta đến ngay cái bàn ăn.
Ở chỗ đó vì đã có Higashira ngồi rồi nên sau khi bắt Kawanami ngồi xuống gần đó, tôi ngồi xuống bên cạnh Higashira.
Yume cũng bắt Minami-san ngồi đối diện với lại Kawanami, và sau đó thì cô ta ngồi trước mặt của Higashira.
Rồi Yume nở nụ cười trông như mãn nguyện.
“Phần còn lại để 2 bạn trẻ này tự xử nhé.”
“Tự xử đi nhóe—”
Vừa nói như thế trông khi Higashira vẫn đang nhai nhồm nhoàm, với đôi gò má đầy xúc xích.
Tôi cũng vừa đưa cái bánh sừng bò đó lên miệng, vừa liếc sang ngang để nhìn cặp đôi bạn thuở nhỏ này.
Cả hai người không có lấy một câu thoại, hay còn chẳng định liếc nhìn nhau lấy một cái. Tôi còn đoán họ đang cố ăn bữa sáng này cho nhanh để thoát ra khỏi cái chỗ này cơ.
Nói thì dễ hơn là làm rồi.
“Bộ không tính chào hỏi à?”
Khi tôi nói thế, khuôn miệng của cả Kawanami và Minami chợt run lên, và cả hai cùng liếc nhìn nhau một cái.
“……Chào buổi sáng.”
“……Chào buổi sáng.”
“Ai chào ai mới được?”
Và phần chen vào đó là của Yume. Miệng của cô ta cũng đang run, nhưng đấy là đang phô ra nụ cười cơ.
Kawanami và Minami-san, cả hai đều cùng tỏ ra cái vẻ mặt hết sức là đau đớn khốn khổ—nhưng chỉ sau đó vài giây, bọn họ như trở thành một người khác mà cho bọn tôi thấy những nụ cười, kèm lời nói hết sức cởi mở.
“—Chào buổi sáng, A~chan!”
“—Chào buổi sáng, Ko~kun♪”
“Phụt phụt~~!”
Higashira ở kế bên tôi thì phụt ra, song quay hẳn 180 độ về sau mà run rẩy.
Yume cũng dùng hai tay mà che miệng mình lại để kiềm chế cơn cười của mình.
Cặp bạn thuở nhỏ này vẫn duy trì nụ cười tủm tỉm ấy được một lúc, thì cuối cùng gương mặt của Minami-san co rúm lại—rồi nhỏ nằm úp xuống mặt bàn.
“Làm ơn tha cho tớ đi mà~! Thật sự luôn đấy~! Mà gì đây!? Là phục thù đúng không!? Có phải là trả đũa lại vụ lần trước không?”
Yume và Higashira thì cười khúc kha khúc khích.
Tất nhiên là chẳng có chuyện phục thù gì ở đây cả—thiện ý trong sáng 100% đấy chứ. Ừ thì, có thể đối với người này là thiện ý, nhưng với người khác thì nó lại là ác ý.
Tôi lại nhớ lại chuyện lúc bắt đầu.
Đó là vào lúc hè chỉ vừa mới bắt đầu—một chuyện vô cùng hiếm thấy trên quả đất này đã xảy ra, chính là nhận lời tư vấn cho Yume.
“Cậu nghĩ thế nào về……Minami-san với lại Kawanami-kun?”
“……Hả?”
Tôi lập tức trở nên nhăn nhó mặt mày khi mà được Yume mở lời giữa cái thời điểm trưa trời trưa trật trong phòng khách.
Khi được hỏi ‘nghĩ như thế nào’, tôi chỉ còn biết trả lời đấy là ‘một đứa con gái với đầu óc kì lạ’ với ‘một thằng con trai với đầu óc lạ kì’ mà thôi, nhưng chắc hẳn đấy không phải là câu trả lời mà con nhỏ này đang cần.
Tôi chợt suy nghĩ một chút và trả lời như thế này.
“Một đứa con gái với đầu óc kì lạ và một thằng con trai với đầu óc lạ kì.”
“Không phải như thế! Nhưng mà lạ ở đâu chứ!?”
Cũng chẳng còn câu trả lời nào khác sau một lúc suy nghĩ nên đành chịu—Con nhỏ này thật ra là đang cần câu trả lời như thế nào chứ?
“Thì bởi……hai người họ là bạn thuở nhỏ mà, đúng không?”
“Hình như là thế.”
“Ngoài mặt thì trông như không thân thiết, nhưng ngược lại có thể thấy họ như thân thiết với nhau……chính vì vậy mà, tôi mới tự hỏi, thực tế……trông như thế nào ha.”
“……Ý cô là về chuyện nam nữ thân thiết với nhau?”
“Phải phải!”
Không biết là một chuyện đáng mừng. Cả tôi cũng không được nghe rõ tường tận, nhưng hai người bọn họ, có lẽ là giống với hai đứa tôi chăng? Nếu như biết về nó thì tôi đã không soi mói về mấy cái chuyện tình cảm này nọ rồi—
……Không. Có một đứa biết rõ được toàn bộ sự tình nên mới tự nhiên mà đây đẩy thế này.
“Mà sao cô lại bàn chuyện tình yêu như thế này với tôi. Vậy ra cô không có bạn à?”
“Câu đó tôi không muốn bị nói từ một người như cậu đâu! ……Với lại, cũng chẳng phải chuyện tình yêu gì. Chỉ là……Nhìn Akatsuki-san trông cô đơn lắm, nên tôi chỉ nghĩ là, nếu như có thể làm đôi bạn thuở nhỏ trở nên thân thiết lại với nhau thì tốt quá, thôi……”
Cô đơn cơ à, nè~—Trong nhận thức của tôi thì, cái đó không phải gì dễ thương đâu nhé.
Vấn đề của hai người họ tức là chuyện của hai người họ. Chúng ta không nên tự ý mà chen vào—với lại, nghiêm túc mà nói thì, nó sẽ thành ra như thế……
Mà, đây chẳng phải là cơ hội à?
Cái tên tự xưng là chuyên gia tình yêu ROM đó cứ trỏ tay và miệng về phía mình. Thế nên đây chẳng phải là cơ hội tốt để cho hắn ta, một người mà tôi chỉ đang nghĩ hoặc là đang xem bọn tôi như những nhân vật gì đó trong game, trải nghiệm khi bị ROM là như thế nào ấy nhỉ?
……Phải rồi ha. Cũng nên thỉnh thoảng để cho tên Kawanami trở thành đối tượng bị quan sát nhể.
Tôi sẽ cho cậu thấy khi cậu dòm vào địa ngục thì địa ngục nó sẽ dòm lại cậu như thế nào.
Trước khi bắt tay vào hành động, tôi đã quyết tâm điều tra.
Tìm một lý do thích hợp mà đến nhà của Kawanami, sau đó dụ hắn ta nói ra những chuyện đã từng với Minami-san.
Cái kết quả có được nó cũng khiến cho tôi có cảm giác tội lỗi trông như lạnh cả sống lưng, nhưng mà cứ để nó qua một bên, quả không sai về chuyện hai người bọn họ ngày xưa đã từng rất thân mật với nhau—Cứ như là hai anh em với nhau vậy.
Chính vì vậy nên tôi, đã thiết lập mục đích chính là「Khiến cho hai người họ nhớ lại mối quan hệ khi xưa」.
Thế nào cũng bị đau đớn bởi lịch sử đen khi xưa cho mà xem, một tên trúng hai nhạn.
Nhưng mà, vấn đề là nằm ở cách thức. Phải làm như thế nào thì hai người bọn họ mới nhớ lại chuyện khi xưa đây……
Những lúc như thế này, đi hỏi nhà chuyên môn thì là chuyện bình thường.
“Vì thế đấy, nên cậu giúp bọn tôi nhé, Higashira.”
“Nhưng tớ có phải chuyên gia về bạn thuở nhỏ đâu……”
Higashira Isana ngồi vắt chéo hai chân kèm ôm luôn cái gối của tôi, vừa ngả người xuống, vừa lật từng trang sách.
“Ể? Vậy ra hai người họ từng là bạn thuở nhỏ sao? Minami-san với tên cợt nhả đó?”
“Thực tế thì trông như thế đấy. Bây giờ thì cứ nhấn mạnh là không phải cơ.”
“Hảảả~……Bản thuở nhỏ đúng thực là có tồn tại.”
“Cậu đừng có hễ nghe thấy bất cứ mối quan hệ nào xong rồi thì biến nó thành mấy cái chỉ tồn tại trong truyền thuyết giùm cái.”
“Mà, chuyện được nghe truyền và kể từ người khác thì đằng nào nó cũng là truyền thuyết mà.”
“Rồi sao? Nói về bạn thuở nhỏ thì cậu nghĩ có những đặc trưng gì?”
“Ừ~m. Cậu có hỏi như thể là về sinh thái động vật ấy, thì nên nhớ đây là hiện thực đấy. Mà họ có lời hứa kết hôn hay gì không?”
“Có hứa cũng chẳng nhớ đâu, đó là về chuyện lúc nhỏ rồi.”
“Làm ơn đừng nói những chuyện không có giấc mơ với!”
Vì Higashira giãy chân đành đạch trên đấy nên tôi vỗ đầu cô ấy thật nhẹ đã dỗ dành.
“……À mà, còn một cái trông như thực tế hơn nữa là……gọi tên thân mật đó.”
“Gọi thân mật?”
“Bây giờ thì cả hai người đó chỉ gọi trổng không họ của nhau, nhưng nếu cả hai bên gia đình gặp nhau thì đâu thể như thế mà đúng chứ? Sẽ bị nhầm và lẫn lộn tên của cha mẹ hai bên mất.”
Lời chỉ trích sắc bén thật. Thực tế thì cả tôi lẫn Yume ở nhà cũng chỉ toàn gọi thẳng tên của nhau.
“Với lại đã quen biết nhau kể từ khi còn bé, nên chẳng phải sẽ đặt cho nhau bằng những nickname trông thật dễ thương ư. Chí ít thì, đó là những gì mà tớ đọc được từ những nam chính hay nữ chính trong Light Novel hiện nay đó.”
“Fưmừ……Chỉ cần làm gì đó để chuyện đấy tái hiện lại nhể.”
Thực lòng mà nói cũng chẳng có gì để mất, nhưng đúng thật là một ý tưởng ngoài sức tưởng tượng đấy.
Ra là như vậy, cách gọi nhau à—có lẽ nó sẽ nên cơm hay nên cháo gì đó chăng.
“Cảm ơn nhé, Higashira. Có thể tôi sẽ lại nhờ vả cậu nữa……”
“Được chứ. Nếu như có thể kết hợp được tên cợt nhả đó với lại Minami-san rồi thì Mizuto-kun sẽ hoàn toàn thuộc về tớ!”
“Thuế má của tôi khá cao à nha.”
“Có tốn thuế nữa sao!?”
Và rồi, tôi đã nghĩ ra cái kế hoạch trò chơi trừng phạt đó, để khiến cho hai người họ gọi tên thân mật của nhau.
Tôi không nói trước với Higashira mà dẫn dụ Kawanami khi nói về khu giải trí, và bí mật hẹn gặp Yume trước khi kế hoạch được thực thi.
“Nhưng mà, nếu như thế thì phải làm thế nào để Akatsuki-san và Kawanami-kun phải thua cuộc mới được đấy? Cậu tính làm thế nào?”
“Tôi có kế này rồi. Cứ giao cho tôi.”
“Hiểu rồi……”
Và thế là, mọi chuyện nằm trong tính toán của tôi.
Kawanami Kogure và Minami Akatsuki, chỉ trong kì học tập trung này, sẽ làm cho hai người họ trở về bạn thuở nhỏ của nhau.
“Trông có vẻ tốt đẹp hơn đã nghĩ ha.”
Kư kư kư, Yume vừa nói về để lộ ra giọng cười khúc khích.
Sau khi dùng bữa sáng xong, cho đến khi vào tiết học thì có một khoảng thời gian trống. Làm cho Kawanami với Minami-san có thể cuống cuồng mà bỏ chạy. Những người mà có thể thân thiện với bất kì ai như hai người họ mà có thể dồn ép bằng cách này, đúng thật là có hiệu quả hơn tôi tưởng.
Ở góc của cái sảnh khá to lớn trong khách sạn, bọn tôi đã định là họp để bàn kế sách với nhau.
“……Mà dù sao đi nữa, chuyện đó là như thế nào đấy?”
Đã định là như thế, nhưng mà Yume lại đổi chủ đề.
“Chuyện đó?”
“Thì là, hora……”
Yume nắm lấy phần vai đang thả lỏng của mình.
Mà~, chẳng cần nói thì tôi cũng hiểu—Để cho Minami và Kawanami chịu trò chơi hình phạt này, tôi đã giữ chặt vai của con nhỏ này ấy mà.
“Kết quả như cô đã thấy đó thôi.”
Tôi hời hợt đáp lại.
“Đó là giải pháp tối ưu nhất từ lý luận đấy, thêm gia vị vào để thực hiện nó. Đó là cách đơn giản nhất, và cũng là cách duy nhất hiệu quả nhất.”
“……Tôi muốn cậu đừng có lấy toan tính ra để mà ôm vai của người khác.”
“Rồi rồi, tôi xin lỗi.”
Sau khi hiếm lắm mới thật lòng xin lỗi xong thì chẳng biết vì sao mà Yume có vẻ bất mãn đâu đó mà quay mặt đi chỗ khác. Tôi「xin lỗi」khi ôm lấy vai của cậu, và cậu thì bất mãn bởi cái gì đó là như thế nào? Ểể?
“Mà sao cũng được, như vậy đã đạt được tâm nguyên cho cô rồi đó. Còn làm gì nữa không?”
Bỏ cái chuyện nhỏ nhặt đó qua một bên, và bắt đầu vào vấn đề chính thì Yume cũng cởi bỏ cái sự không thỏa mãn đó đi.
“Phải ha……Hãy dõi theo họ trông một lúc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Akatsuki-san trở nên như thế.”
Yume lại tiếp tục cười khúc khích. Higashira thì đã thế rồi, nhưng sao mọi người lại trở thành như tên Kawanami thế này.
“Sau đấy thì……bằng mọi cách không thể để hai người họ ở riêng với nhau. Bây giờ mà để cho hai người họ ở riêng với nhau thì cũng chỉ im lặng, nên trước hết thì cứ để cho hai người bọn họ nói chuyện với nhau đã……”
Yume nắm tay lại, miệng thì bắt đầu lẩm bẩm và suy nghĩ.
Đối với tôi thì cũng chả còn gì để mà quan tâm hay liên quan gì hết, nhưng mà chỉ vì con nhỏ này không biết đến sự nguy hiểm của Minami-san thôi đấy nhé—Thế đấy, nên thôi không thể rời mắt được.
Thiệt tình……Chuyên gia tình ái ROM, khó hơn là mình tưởng nhỉ.
Đâu đó trong bọn tôi, khổ tâm làm đến như thế này là có giá trị rồi đấy nhé, Kawanami.
◆ Minami Akatsuki ◆
Cái này rõ ràng là trời phạt mà.
Phạt là do muốn kết hôn cùng với Irido-kun, gán ghép chuyện của Higashira, xem chuyện tình yêu của người ta như con chốt thí.
“……Ko, Ko~kun, kế đến là tiết gì vậy nhỉ?”
“Hình như, là lịch sử thế giới đó……A, A~chan.”
Chỉ ở mức này thôi, chắc chắn là bọn tui đã quen lắm rồi. Không có chuyện gì mà phải khiến bọn tui phải hồi hộp lo lắng cả.
Phải. Từ khi xưa bọn này đã từng gọi nhau như thế này rồi—nên không có gì mà phải khiến cho bọn này cảm thấy xấu hổ cả.
Thế nhưng mà.
“Minami-chan, khi nãy gọi Kawanami là「Ko~kun」đấy nhỉ?”
“Fưgừ~”
Nasuka-chan, cô nàng với mái tóc ngắn kiểu bob này, sau khi tiết học kết thúc lập tức chạy nhào đến đây, nên tui lỡ thốt ra một chút tiếng rên rỉ.
Ánh mắt của Maki-chan với mái tóc ngắn ở gần đó cũng trở nên lấp la lấp lánh.
“Tớ cũng nghe thấy! Chẳng hề nghe sai đâu! Ể? Gì đấy? Hai người đang hẹn hò với nhau?”
“Bọn tớ đâu có hẹn hò với nhau~! Cái này, chỉ là, trò chơi hình phạt thôi……”
“Trò chơi hình phạt bằng cách gọi tên nhau một cách thân mật? Chẳng lẽ cậu vừa đi hẹn nhóm?”
“À~. Mới nhớ ra là tối hôm qua cậu ấy đi đâu đấy~”
“Đang trong kì học tập trung này thì hẹn nhóm cái gì hả~!”
Maki-chan thì nở nụ cười hihihi mờ ám, còn Nasuka-chan thì nghiêng đầu, trông như chuyện gì đó ảo diệu.
“Nói là trò chơi hình phạt đi nữa, tớ cảm thấy hai cậu thân mật với nhau thế nào ấy.”
“Phải phải. Ngoài trừ chuyện gọi tên ra, bầu không khí xung quanh cậu cũng mềm mỏng hơn mọi khi.”
“Aa~ mồ~. Chính vì không muốn thế này mà đã hạ âm lượng xuống hết mức rồi kia mà! Sao mấy cậu thính thế hả!”
“Tớ nghĩ hai cậu hợp lắm cơ mà?”
“Như cậu ta vừa nói đấy. Kawanami trông hiền lành này, nếu là Akki thì thể nào cũng bắt nạt cậu ấy cho coi.”
“Có lẽ hai người họ sẽ ‘chiều chuộng’ nhau không chừng?”
“A~, có khả năng ha~! Chắc chắn là moe lắm!”
Tui bịt tai lại trước cảnh hai con người này đang kya kya tưởng tượng về mấy cái chuyện đó rồi trở nên phấn khích.
Bầu không khí trở nên mềm mại hơn? Muốn được chiều chuộng?
Làm gì mà có chuyện đó. Cái tui như thế chắc chắn đã chết rồi.
Trở lại cách xưng hô đấy, như là gọi người chết sống lại vậy……Làm thế nào mà chịu được chứ.
◆ Kawanami Kogure ◆
“……Mệt vãi.”
Vào thời điểm mà buổi học ban sáng vừa kết thúc cũng là lúc năng lượng trong tui cạn kiệt.
~Chết tiệt, đã cố gắng để không bị đám xung quanh nghe thấy rồi, mà sao tai của bọn nó lại thính đến như thế hả. Nghe người khác gọi nhau bằng tên thật mật khiến bọn nó vui mừng đến thế à!
Bữa trưa nhất định mình phải đi ăn một mình. Không được trông thấy anh em nhà Irido thì tiếc thật đấy, nhưng mà mình muốn tránh cái tình cảnh bị cưỡng ép ngồi cùng chỗ với lại con nhỏ đó như lúc sáng. Trong cái tình trạng này mà bị trông thấy ăn cùng nhau với vẻ thân mật thì……!
Mà khác với hình thức ăn buffet tự do như hồi sáng, buổi trưa có đánh số thứ tự theo ghế đàng hoàng. Tui là ở hàng「Ka」, còn nhỏ thì ở hàng「Mi」. Bình thường mà suy nghĩ thì, chắc chắn là sẽ thuộc hai hàng ghế khác nhau rồi—Nhưng đấy là ‘bình thường mà suy nghĩ’.
“…………Tại sao đằng ấy lại ở đây.”
“…………………………”
Tôi đang nhìn vào cái con nhỏ lùn tịt đang ngồi đối diện với tôi.
Akatsuki quay đi hướng khác với sự bất mãn, chìm trong ủ rủ và im lặng……Cảm ơn nhé, vì trông như đấy không phải là ý nguyện của cô.
Tui nhìn vào cái chỗ mà đáng ra con lùn này phải ngồi thì thấy con nhỏ có số thứ tự trước tui một số đang cười khúc khích ở đằng đó.
……Ra là như vậy. Ra là nó còn rộng hơn là mình đã suy nghĩ.
Tui ngồi vào ghế, xong rồi thì gõ cộc cộc xuống cái bàn, nhằm lấy sự chú ý của Akatsuki.
“(Oi, thế này thì tệ lắm đấy. Cứ thế này thì ngay cả sau kì học tập trung này kết thúc cũng sẽ có khả năng bọn nó tiếp tục đấy)”
“(Cả tui và cậu đâu có những lúc bị chăm chọc như thế này đâu đúng chứ. Thế thì có sao đâu……)”
“(Cũng có thể cược mọi người sẽ quên đi sau kì nghỉ hè này kết thúc……)”
“(Đám con trai thì có lẽ sẽ quên, nhưng đám con gái thì sẽ nhớ, chắc chắn luôn)”
“(Vậy thì, trong lúc này chỉ còn cách làm triệt để thôi ha)”
“(A~ mồ~, thế thì cậu làm đi,……)”
~, Akatsuki thở một hơi thật sâu, xong sau đó làm vẻ mặt đã chuẩn bị tinh thần.
Tui cũng dằn bụng, nghe theo lời cơ thể mình mách bảo.
—Cái bắt đầu kể từ bây giờ chỉ là giả vờ thôi đấy nhé. Đừng có mà hiểu lầm đấy.
Và sau đó thì bữa trưa bắt đầu, ngay lập tức cái tình huống mà tui mường tượng ra xuất hiện.
“À ré~? Minami-san, cậu không「A~n」cho Ko~kun ăn sao~?”
Trong tiếng của con nhỏ đó đúng thật là có pha một chút sự bông đùa. Chắc chắn là không có ác ý dù chỉ là một chút. Hay nói cách khác là một đứa thích chọc. Nếu như mà Akatsuki tỏ ra mắc cỡ hay gì ở đây thì bọn nó sẽ lại càng thích thú hơn, và sẽ lại tiếp tục cái trò này. Hay nói cách khác, kể từ học kì hai trở đi bọn nó sẽ xem hai đứa này như là「trò cười」luôn mất.
Nhưng mà chỉ điều đó thì miễn đi nhé.
Hôm nay tui muốn bọn nó chấm dứt cái suy nghĩ đấy đi.
Nếu vì như thế thì—chắc phải hy sinh một tí thôi.
Khi mắc sai lầm rồi thì nên bỏ qua sự ân hận!
“—Nào, Ko~kun~. A~n♥”
“A~n.”
Akatsuki không chút do dự mà hướng cái muỗng về phía này, tui cũng không do dự mà ăn lấy.
Cả hai cùng nở nụ cười, tạo ra những âm thanh ngọt ngào—chung là đang tái hiện lại cái ký ức mà không muốn nhớ lại nhất.
Sau đó thì cái đám xung quanh kia, người thì「Ồồ~!」, người thì「Hyu~ Hyu~!」, cứ vậy mà thay nhau phản ứng. Tốt tốt. Cảm giác tốt đấy.
“Sao hả, Ko~kun? Nó ngon chứ~?”
“Ừ~m. Đồ ăn em làm ngon hơn cơ!”
“Quỷ sứ hà~. Anh đã từng ăn nó đâu, đúng không~!!”
“Ưngừ~!?”
Trong khi chân của tui bị dẫm ở bên dưới bàn thì xung quanh tràn ngập những tiếng cười rôm rả. Đau quá đấy, con nhỏ này làm thật đấy à!
Giờ mà bộc lộ sự xấu hổ ra chỉ làm phản tác dụng mà thôi.
Nên chỉ còn cách là lượn theo nó.
Không thể lộ ra gì đó kì lạ, hoàn toàn với vẻ tỉnh táo, cái này chỉ làm một lần ngay tại đây rồi bỏ luôn!
“Hora, A~chan. Em cũng ăn cái này đi. A~n.”
“Ể~? Như thế thì hơi có chút hơi quá~♪”
“Sao đấy!”
“Vì Ko~kun hơi có mùi à nha~♪”
“Giờ là lúc để em mắng anh à!!”
Thế là bữa trưa của cặp đôi ngốc xít giả tạo này của bọn tui đã hâm nóng bọn khán giả đó.
Cũng nhờ nó đúng chứ.
Chuyện mà muỗng của cả hai đứa được bọc lấy bằng miệng của đối phương mà chẳng có lấy một chút sự chán ghét nào, cứ thế mà ăn, kết thúc lúc nào cũng chẳng hay biết.
“Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.”
Sau bữa trưa, Irido nói thế với gương mặt không biểu hiện khi tôi đang định đi vệ sinh.
“Tôi chẳng ngờ là cậu sẽ luồn lách bằng cách đấy. Lần đầu tiên mà tôi mới nghĩ là cậu cũng ra trò đấy.”
“……Hể~. Mà từ trước tớ cũng có nói rồi mà, bọn tớ là những đứa giỏi về khoảng giao tiếp lắm đấy nhé?”
“「Năng lực mà có thể kết bạn với những kẻ trông như không thân thiết được, thường được gọi là năng lực giao tiếp」ấy nhỉ.”
Tên này nhớ rõ quá ấy nhỉ. Quả thật là mình có nói lúc cậu ta trọ lại qua đêm.
“Chuyện lan rộng ra như thế này, ngay cả bọn tôi cũng đã chẳng lường trước được—Đang nghĩ chẳng biết sẽ thế nào, nhưng có lẽ lo bò trắng răng rồi.”
“Ồ~. Bọn này không có bẽn lẽn thẹn thùng, ngây thơ trong sáng như ai đó đâu à nha. Đáng tiếc nhể.”
Tui nói thế, nhưng chẳng biết tại sao đôi môi của Irido lại nhích lên.
“Quả thật, dù là chỉ đùa, nhưng lại có thể âu yếm đến mức như thế ở nơi công cộng, chắc có lẽ chỉ bọn cậu mới làm được thôi.”
“Thiệt cả tình.”
Tui vô tư kết hai tay lại ở sau lưng.
“Xin lỗi nhé. Vầy được rồi chứ? Thật ra thì bây giờ bàng quang tớ sắp vỡ đến nơi rồi.”
“Àà. Xin lỗi nhé, theo nhiều nghĩa.”
Sau khi chia tay Irido xong thì tui lập tức phóng đến nhà vệ sinh nam.
Khi xác nhận là không có ai, ở phía trong cái bồn tiểu ở góc tường—tui đã không tiến đến đó.
Mà vặn cái vòi, dùng hai tay hứng lấy dòng nước rồi vỗ lên mặt của chính mình.
“……~chết tiệt. Chỉ là giả vờ thôi mà……”
Chỉ là giả vờ. Đùa cợt. Ảo tưởng. Dối trá. Cảm tình à—không hề có đâu.
Vậy mà.
Những đốm mẩn đỏ đang nổi trên tay mày là gì đây, Kawanami Kogure—?
……Con người, tại sao thế này cũng không được tự do kia chứ. Hiểu được và đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, đấy chỉ là tái hiện lại cái hình thức khi xưa thôi, tức là hình ảnh của bản thân mình khi đó ấy.
Cái quá khứ đó đã kết thúc rồi. Đặc biệt thì đó là những ký ức vô dụng. Nghĩ như thế, nhưng tại sao mình lại không thể xóa nó ra khỏi đầu được kia chứ—Trái lại, con nhỏ đó còn nói với vẻ mặt trông như bình thản nữa chứ.
Con trai thuộc dạng lưu theo tên khác, còn con gái thì lưu đè lên……hay sao?
‘Dữ liệu’ của mình, bây giờ không còn tồn tại ở đâu cả……Đấy chẳng phải là chuyện đáng ghen tị à?
◆ Minami Akatsuki ◆
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá xấu hổ quá!!
Tui trở về căn phòng hiện không có ai, rồi nằm lăn trên chiếc giường.
Trước mặt mọi người, mà lại như thế……! A~n này, rồi lại còn làm giọng ngọt ngào nữa, Ư ư ư A a a!! Dừng lại, dừng lại mau~, mình đã tốt nghiệp mấy cái chuyện như thế rồi!! Chẳng muốn nhớ lại đâuuuu!!
Ai đó giết tui đi……Rồi xem như không có chuyện lúc ban nãy với……AaaA, khổ công lắm mọi chuyện mới êm xuôi trên cao trung kia màaa……
Mình thì đau đớn quằn quại thế này, mà sao tên kia lại làm cái vẻ mặt trong bình thản đến như thế kia chứ? Không công bằng tí nào cả? Hắn ta có nổi mẩn đỏ đâu chứ! Chẳng lẽ mình tán tỉnh hắn đến cỡ nào đi nữa, cũng chẳng còn cảm giác nào nữa hay sao!? ……Vậy mà lúc ban đầu thì cứ đỏ cả mặt lên~……!
Khi đang cáu và cắn xé cái gối thì nghe thấy có tiếng mở cửa phòng.
“Akatsuki-san……? Hên quá, cậu đây rồi……”
“A~……Yu, Yume-chan~?”
Vừa nhìn vào mái tóc đen dài đang đung đưa ấy, tui vừa luống cuống ngồi dậy, giấu cái gối mà mình đã cắn ở đằng sau lưng.
Yume-chan thì nhìn xuống với vẻ mặt trông như muốn xin lỗi.
“Ano……Xin lỗi cậu nhé. Tớ không nghĩ chuyện nó lại thành ra đến mức như thế này……”
“Ể~? A, à~……Không sao không sao~! Chỉ thế này thôi thì bình thường, bình thường!”
“Vậy ư……?”
Cứ nở nụ cười như ban sáng là được rồi, cơ mà Yume-chan đúng là tốt bụng mà. Hà~. Mình thích cậu ấy. Muốn ở cạnh cậu ấy suốt đời thôi. Sự cáu gắt dành cho Ko~kun đang dần được chuyển hóa bởi sự dễ thương của Yume-chan~……
“Ừ thì, bây giờ có dừng, ngược lại chỉ làm nó kì hơn thôi, trong khoảng thời gian học tập trung bọn tớ sẽ giữ thế này. Về diễn xuất thì cũng đã quen rồi. Mà, phía Ko~kun diễn cũng đạt đó chứ ha? Ahaha!”
“……Ko~kun?”
“Ể? Sao vậy?”
“Không……Tớ chỉ nghĩ cậu ấy có ở đây đâu mà sao cậu lại gọi như thế.”
“…………………A.”
Nhỡ mồm.
“……………………………”
“Đ, đừng có cười tủm tỉm như thế mà Yume-chan! Theo phản xạ tớ lơ đễnh thôi~……!”
“Phải rồi ha—fưfư~. Theo phản xạ mà lơ đễnh ha—Fưfưfưfư! Quả, quả nhiên là khi xưa hai cậu đã từng gọi nhau như thế……! Fưkưkưkưkư!”
“Ể~……!?”
Tại sao chỉ với cách gọi này mà cậu ta ấy biết nó là cách gọi khi xưa……
Yume-chan vừa dùng tay bụm miệng để kiềm chế cơn cười, vừa nói.
“Thì bởi vì khi nói「gọi nhau bằng tên thân mật」, cả hai cậu đều bắt đầu gọi nhau「A~chan」rồi「Ko~kun」như đúng rồi vậy—Bọn tớ đã chỉ định gì đâu! Ahahaha!”
…………Đó là sai lầm của cả cuộc đời~…………!
Tui úp mặt xuống cái gối, và cảm nhận được Yume-chan đang tiến đến gần.
“Chẳng phải tốt hơn sao? Nhân dịp này để quay lại cách gọi cũ. Như là bạn thuở nhỏ của nhau.”
“Bọn tớ không phải bạn thuở nhỏ mà!!”
“Đừng nói những thứ buồn như thế……”
“……Nói nghe nè, Yume-chan.”
Tui vẫn cứ úp mặt xuống cái gối, và nói bằng một tông giọng rất thấp.
“Dù cho hồi nhỏ có thân thiết với nhau đến mấy đi chăng nữa thì nó cũng sẽ chẳng kéo dài được mãi mà đúng chứ? Có những thứ không theo ý nhau này, rồi cũng có lúc hết duyên với nhau nữa cơ.”
“Nhưng mà, cả Akatsuki-san và Kawanami-kun, vẫn còn nơi để có thể nói chuyện cùng nhau mà đúng chứ. Duyên nợ, vẫn chưa chấm dứt đâu, đúng không?”
“……………………Tuy, là thế.”
“Nếu là thế, tớ nghĩ thật là lãng phí nếu như các cậu cứ miễn cưỡng cự tuyệt nhau như vậy……”
……Thật sự thì, duyên nợ có hết đi chăng nữa cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là, bọn mình vẫn là hàng xóm sống cạnh nhau. Những đứa trẻ không thể tự ý mình dọn đi nơi khác. Cũng không thể chuyển sang một ngôi trường dự bị khác. Đã từng là bạn thuở nhỏ—nên vẫn còn có những cơ hội được gặp mặt nhau.
……Liệu, nó vẫn chưa phải là quá trễ hay không……?
Bây giờ vẫn có thể ở cạnh nhau như bạn thuở nhỏ. Bây giờ vẫn có thể ở cạnh nhau như là người yêu.
………………Liệu, vẫn còn, kịp chứ………………?
◆ Irido Yume ◆
“Yume-chan~, hãy nghe tớ nói này~!”
Vào giờ tự học, Higashira-san tức tốc chạy đến chỗ của tôi.
Dù đang trong tiết tự học, nhưng thực chất thì nó khác với lại cái thời gian tự do, vì có giáo viên đang túc trực để trả lời câu hỏi. Chỉ là bây giờ, đúng lúc số lượng học sinh hỏi bài khá là đông, nên dù bọn tôi nói chuyện riêng đi chăng nữa cũng chẳng bị hỏi han gì cả.
‘Nghe tớ nói này’, thế tức là không liên quan gì đến tiết học rồi.
“Sao vậy Higashira-san? ……Trông cậu như có vẻ đang vui mừng lắm.”
“Êhê. Êhêhêhê. Không có chuyện như thế đâu mà? Êhêhêhêhê!”
Gương mặt của cô ấy đang nở nụ cười. Cứ như thi đậu vào trường vậy—hay là, giống với nụ cười mà khi vừa mới tỏ tình thành công ấy.
Khi tôi đang nghĩ trong đầu ‘sao lại như thế’ thì Higashira-san mới bắt đầu nói với vẻ vui mừng.
“Thực ra thì, lúc nãy, tớ được người bạn cùng lớp~, gặng hỏi đó!”
“Ể? Hỏi gì vậy?”
“Hỏi là「Cậu đang hẹn hò với Irido-kun của lớp 7 hả?」!”
Tôi chợt đứng hình.
Trái lại thì Higashira-san vẫn cứ gương mặt cười tươi rói đó dùng cả hai tay để áp nó lại.
“Êhê, êhêhê. Bọn tớ, bị nhìn thấy trông như người yêu của nhau này~? Khó xử quá à~! Êhêhê! Hoàn toàn không phải như thế cơ mà! Êhêhêhê!”
Cách mà cô ấy hưng phấn khác thường thật. Nhìn cô ấy vui như vậy mà đến cả mình cũng cảm thấy vui lây. Nó hòa vào cái cảm giác bồn chồn đang ngự trị bên trong lồng ngực này, vẽ nên một hình dạng cẩm thạch phức tạp.
“……Ừ thì, cả hai cậu cứ bám dính lấy nhau suốt, nên sẽ có lời đồn……như thế thôi. Cả hai cậu cũng chẳng thuộc dạng bắt mắt lắm, nên trở thành đối tượng của lời đồn cũng khiến tớ ngạc nhiên……”
“Về chuyện đó đó ha. Mizuto-kun ấy, có vẻ như nổi tiếng hơn là tớ nghĩ cơ.”
“Ể~?”
Cô ấy mới nói gì vậy?
“Kì thi giữa kì thì chiếm lấy được hạng nhất đúng không~? Tớ đã nói chuyện với lại người hỏi tớ có đang hẹn hò không ấy, thì cậu ấy đáp lại「Cậu ấy giỏi, mà nếu nhìn kỹ thì cũng dễ thương nữa」cơ! Lại còn được nói là「Nhìn cậu thân thiết với Irido-kun mà tớ cảm thấy ghen tị ghê~」nữa……Ưêhêhêhê!”
Higashira-san nở nụ cười tự cao tự đại.
R, ra là như thế……Phải rồi ha……Bản thân mình khi đạt được thứ hạng đầu của kì thì đầu vào nên mới có được vị trí như ngày hôm nay, nên chuyện một đứa con trai đạt được hạng nhất trong kì thì giữa kì trở nên nổi tiếng cũng chẳng có gì làm lạ cả……
Ể? Nổi tiếng hả? Tên con trai đó á?
Hiện thực mà tôi không thể chấp nhận được. Có nhiều đứa con gái khác đang nhắm đến cậu ta? Không, vì là tên đó mà, được tỏ tình mà cũng từ chối kia mà. Không không, mà nói sao ấy nhỉ, nếu như hắn xem Higashira-san như là một người bạn gái mà tỏ tình thì—
“V……vậy rồi thế nào? Higashira-san……cậu trả lời như thế nào……?”
Với một câu hỏi ngập nga ngập ngừng như thế, Higashira-san vẫn cười và đáp lại.
“Tất nhiên là, tớ thành thật mà trả lời rồi. Là「Bọn tớ không có hẹn hò」”
“P, phải ha.”
“「Bọn tớ không có hẹn hò. Mà là bạn tốt của nhau」đó.”
“Còn nhiệt báo cáo đến như thế à!!”
Hoàn toàn mang ý nghĩa khá sâu xa! Không thể nhận hết 100% theo lời cô ấy nói được!
Higashira-san thì vẫn cứ tiếp tục với gương mặt tủm tỉm ấy,
“Ấy~……Tớ có chút,……trở nên vui mừng ấy mà.”
“Lại bắt đầu cao hứng lên rồi! Không được nói dối đấy biết chứ!”
“Thì tớ có nói dối cái gì đâu. Chỉ một tí thôi, cách nói sau đó trông như phát biểu kết hôn đến nơi vậy……Vậy thì có vấn đề gì ư?”
“Không có~…………vấn đề, gì đâu.”
Nếu để cho người khác nghĩ cô ấy là bạn gái thì đám con gái sẽ tránh xa, và tên con trai đó cũng sẽ tiết kiệm được công sức……Ngược lại thì chỉ toàn những việc tốt không ấy chứ.
“Ngày càng trở nên vững chắc hơn rồi ha~, mọi người xung quanh đều nghĩ tớ có quan hệ như thế đó.”
Vẫn cứ giữ cái nụ cười đó, Higashira-san bắt đầu vẽ bậy lên đầu cuốn tập của cô ấy.
“Dù cho tớ có không thích Mizuto-kun đi chăng nữa mà bị mọi người xung quanh nói như thế thì có lẽ cũng sẽ làm thể hiện gương mặt bạn gái mất thôi. Hai người bọn họ chắc chắn được lớn lên trong môi trường ấy ha. Một thế giới mà tớ không thể tưởng tượng ra được.”
“Hai người bọn họ?”
“Là Minami-san và tên cợt nhả kia đấy. Nam nữ bạn thuở nhỏ của nhau đấy? Tớ nghĩ là từ thời còn nhỏ, phải chăng hai người họ đã bị trêu chọc suốt hay không ấy thôi.”
“……Mà~, cả tớ cũng kì vọng như thế, nên mới lập nên kế hoạch như thế này đấy……”
“Không còn là bạn thuở nhỏ, nên mới được mọi người kì vọng, như thế này ha.”
Higashira nói ‘xong rồi’ rồi đặt cây viết chì bấm xuống. Thứ mà cô ấy vẽ ở đầu cuốn tập đó chính là một cặp thiếu nam và thiếu nữ đang cười và nói chuyện gì đó với nhau thông qua khung cửa sổ—Đây là quang cảnh rất thường thấy trong manga「Những người bạn thuở nhỏ nhà cạnh nhau」. Mà cô ấy vẽ giỏi quá……
“Giống như người không có em gái thì lại ao ước được có em gái. Nếu so sánh với em gái thì, một người bạn thuở nhỏ khác giới sẽ tương đương dạng nhân vật hiếm có đấy—Hai người bọn họ, chắc chắn tất cả những người mà họ đã gặp đều nghĩ bọn họ có mối quan hệ như thế. Đối với hai người bọn họ cũng vậy, trông như không thể không đáp lại những lời kì vọng đấy.”
“Ừ, cũng phải. Nhưng mà, nếu nói như thế sẽ giống như là một cặp bạn thuở nhỏ như trong truyện tranh vậy……Bởi vì, đấy chẳng phải chỉ là những ‘nhân vật’ thôi sao? Lúc nãy bọn họ chỉ làm những hành động giống giống như một cặp đôi ngốc nghếch đang đùa với nhau thôi……”
“Nếu là như vậy thì, cả chuyện mà bọn mình bắt bọn họ gọi tên thân mật của nhau, giống như là bọn họ chỉ đang làm những hành động giống như vậy?”
Tôi chìm vào im lặng……Bọn tôi, đang kì vọng là khi làm bọn họ thấy xấu hổ khi gọi tên thân mật của nhau, sẽ ý thức về nhau. Hai bọn họ, dù ý thức hay là không ý thức đi chăng nữa, nếu như chỉ là đang hiểu cái sự kì vọng đó mà thực hiện thì……?
“Ma~, chỉ có một điều mà tớ có thể nói—”
Lơ đi tôi đang trong trạng thái nghĩ suy, Higashira-san gõ cộc cộc vào bức tranh mà cô ấy đã vẽ.
“—Bạn thuở nhỏ ở hiện thực, chắc chắn sẽ không giống như thế này đâu. Không hề có giấc mơ gì cả.”
◆ Minami Akatsuki ◆
Sẽ là nói dối nếu mình nói mình chưa bao giờ mơ thấy một giấc mơ về mối quan hệ bạn thuở nhỏ.
Mình đã xem rất nhiều anime cũng như manga. Sống cạnh nhà nhau, lớn lên như là anh em, lúc nhỏ có nhiều kỉ niệm với nhau, sau khi lớn lên rồi cảm nắng với nhau—Đó là giấc mơ lộng lẫy về thứ được gọi là bạn thuở nhỏ, cực kì lý tưởng, cực kỳ đáng mong ước.
Mình và Ko~kun chính là thế này đây.
Một sự tồn tại thật sự đặc biệt, may mắn đã có được nó trong thực tại mà rất nhiều con người đã mơ ước là「Nếu như có thì tốt quá」—Nếu như có một người mà có một người bạn thuở nhỏ khác giới, xong lại không nghĩ như vậy thì hãy nói cho tui biết. Tui tuyệt đối sẽ khiến cho hắn ta phải thưa thốt lời nói dối của mình ra.
Hiện thực à, một nửa của nó trông như là ảo tưởng rồi.
Hết người này đến người khác tìm kiếm vị trí của mình. Kiểu nhân vật leader, kiểu nhân vật bị hiếp đáp, kiểu nhân vật đại tướng quân dũng mãnh hay kiểu nhân vật lớp trưởng, đâu cũng sẽ thấy những loại người giống như vậy. Tui cũng nhận thức được kiểu người muốn thông qua một nhân vật mà người khác tạo lên nữa cơ. Mô phỏng lại giống với những nghệ nhân hay những người đăng tải video lên web nữa.
Cũng giống như vậy, tui đã nhìn Ko~kun với kiểu nhân vật là「bản thuở nhỏ」của mình.
Không phân biệt được đâu là hiện thực và hư cấu, nên bọn tui từ tận sâu trong tim đã tin tưởng là sẽ có một mối quan hệ lãng mạn y như là trong anime và manga.
Thế cho nên—Đã làm được chuyện đấy.
Vì bọn tui là bạn thuở nhỏ. Là những người được vận mệnh kết nối. Chính vì thế, bất kể chuyện gì tui làm đều được Ko~kun chấp nhận……được thấu hiểu……và cả hiểu lầm nữa.
Tui hiểu chứ. Tui biết chứ. Rằng mình là một con ngốc ấy. Nhưng mà, nhưng mà……
Tui……thực sự, đã chỉ muốn Ko~kun được hạnh phúc mà thôi.
Chỉ như thế mà thôi.
Chính vì vậy……Nè~, hãy tin tớ đi.
………Hãy tin em đi mà~………
—Đừng có đùa với tui. Tin cái cù lôi của tui này! Cô biết là cô đã làm gì tui mà đúng chứ~!? Thế mà còn dám nói bằng cái miệng thối đấy à, cô bị ấm đầu đúng chứ~!? Cô đúng là đồ ấm đầu thật mà~!! Nếu không phải như thế cô đã không không chuẩn bị đũa trước mặt tui, không cấm tui đi cửa hàng tiện lợi, không nổi đóa lên khi tôi trực nhật với hai bạn nữ khác nhể~!? Àà lỗi là tại thằng này, là tại thằng này hết!! Lỗi tại thằng này đã xiêu lòng một đứa con gái điên khùng như cô~!! aA~!? Khóc cái qué gì đấy hả, tui mới là thằng muốn khóc đây! Trả mấy tháng trời lại đây!! Trả lại toàn bộ thời gian mà cô đã cướp lấy của tui mauuuu~~!!
◆ Kawanami Kogure ◆
Tui, kể từ khi nhận thức được xung quanh, đã nghĩ mình không phải dạng khó khăn khi kết bạn.
Nói chuyện với người khác, trở nên thân thiết với họ, không cần phải ý thức đến nó mà tui vẫn có thể tự nhiên mà làm được. Chẳng biết e ngại là gì, cũng chẳng hiểu ý nghĩa của nhút nhát, dù là ai hay là bất kể ở đâu, tui cũng sẽ trở nên hòa nhập với họ, như là việc hít ra thở vào vậy. Chẳng cần phải nỗ lực, vì từ đầu đã có sẵn mất rồi.
Bây giờ mà nghĩ lại cái đó thì, tui nghĩ nó giống như một chiến lược sinh tồn ấy.
Tui vẫn còn nhớ mang máng. Có lẽ đó là lúc còn là con nít. Khi mẹ cười mà dỗ tui ngủ, và trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, mẹ trông như mệt mỏi mà thở ra một hơi dài.
Những ký ức lờ mờ ấy, tôi cũng nghĩ ‘chẳng phải nó chỉ là một giấc mơ thôi à’. Nhưng mà, từ quang cảnh đó mà trong tâm hồn tui đã thiết lập nên một mục đích.
Dù cho có phải sống một mình đi chăng nữa
Cũng sẽ không để có một người mà vì tui mà phải thở dài.
Sự ám ảnh đó lại quá đỗi tự nhiên. Cái đó từ giai đoạn hình thành linh hồn đã ở yên bên trong tui, quy định con người tui như thế nào.
Chính vì cảm nhận được như thế mà, dù có đi đâu đi chăng nữa tui cũng chẳng cảm thấy cô đơn, có ở một mình cũng cảm thấy tự hào. Tui thì lại không có duyên với sự cô độc.
Nhưng mà, những lúc có A~chan ở bên cạnh, tui lại cảm thấy dễ chịu như là an tâm ở đâu đó.
Thật đúng là chuyện lạ nếu như không có lấy một nỗi bất an, nhưng mà những lúc có A~chan, tui cảm nhận được trông như nhưng nơi cần được bình tĩnh đều đang được bình tĩnh hơn cả.
—A~chan, dù cho tui không định làm thân, nhỏ vẫn ở đó
—A~chan, dù cho tui không cố gắng bất cứ điều gì đi chăng nữa, nhỏ vẫn ở đó
—A~chan, dù cho tui không nói gì đi chăng nữa, nhỏ vẫn sẽ hiểu cho
Nghĩ như thế, cứ như đã đến được mốc save trong một trò chơi mà bản thân tui lại thấy an tâm.
Tuy rằng những cái đó, chỉ toàn là sự ngạo mạn của bản thân mà thôi.
“Ồ.”
“……A……”
Vào giờ nghỉ giải lao của buổi học ban chiều, lúc mà tui rời ghế để đi vệ sinh thì bắt gặp Akatsuki ở ngoài hành lang.
Tui bất giác quay mặt đi chỗ khác.
Xung quanh không có học sinh nào khác, nên chẳng cần phải làm cái cặp đôi ngốc xít ấy làm gì. Tất nhiên là cả cách gọi「A~chan」ngày xưa nữa.
Aa, thế nhưng mà—cái cảm giác tồi tệ này là sao.
Quay đầu lại, muốn rời khỏi càng sớm càng tốt. Bây giờ mới chạy khỏi nơi này, nhưng mà đồng thời lại có cái cảm giác chần chừ.
Cũng tại đám người Irido cả. Chỉ tại trở về cách gọi cũ mà khoảng cách tui đã điều chỉnh với Akatsuki bây giờ đã trở nên bung bét.
Cách chia tay hết sức tồi tệ. Làm rối toang hết mối quan hệ gắn bó suốt cả 10 năm tích lũy. Hơn cả là tui cũng chẳng muốn phải khiến ai lo lắng, nên thậm chí về chuyện của Akatsuki mà tui cũng chẳng nói cho ba mẹ nghe. Chuyện tui bị loét một lỗ ở dạ dày tui đã nói là do stress từ việc học thi mà ra.
Không phải là không giáp mặt với Akatsuki nữa, mà về mặt đối ngoại, tui hành động như là chưa từng có chuyện gì xảy ra—Hạnh phúc hay bất hạnh, tui đều có trong tay hai cái năng lực đó.
Năng lực mà có thể kết bạn với những kẻ trông như không thân thiết được, thường được gọi là năng lực giao tiếp.
Tui và cả con nhỏ này đã được trang bị đầy đủ thứ ấy—Chính vì vậy mà hôm nay, cho đến ngày hôm nay, cả hai mới có thể đánh trống lảng bằng cách đối diện.
Như thế mà chẳng lẽ nào……Chuyện đơn giản như thế này, lại bị bung bét.
Thể diện được tạo ra một cách tỉ mỉ, lại bị sụp đổ sau chỉ một lần gọi tên. Bây giờ tui cũng chẳng biết nên làm gương mặt nào để nói chuyện với con nhỏ này nữa rồi.
Giống như ngày xưa ấy hả? Không thể nào đâu.
Giống như cho đến ngày hôm qua hả? Không thể nào đâu.
Bây giờ thì tui không có mang theo một cái tính cách ‘nhân vật’ nào để đối diện với con nhỏ này.
Không thể tìm ra được ngay cả lời mở đầu. Chỉ còn cách gãi sau gáy, quay đi chỗ khác mà thôi. Tui cảm thấy phát cáu vì bản thân.
Thấy tui như vậy mà, nhỏ có thể phát ra một câu nói với giọng hơi mỏng manh.
“……Gì đấy……Cậu hành động đáng ngờ thật đấy?”
Nhìn với nửa ánh mắt như thách thức—nhưng mà giọng nói như lạc lối đó khiến tui run lên.
Thứ mà Akatsuki cho tui xem đó chính là một mảnh ‘nhân vật’ mà nhỏ đã tạo ra từ nhiều tháng nay để đối diện với chính tui.
Đó đây bị bung bét ra một trạng thái hết sức tàn khốc. Nhưng mà Akatsuki vẫn cứ thế mà chọt sâu vào.
“Đó chỉ là, trò đùa thôi còn gì? ……Cậu, đâu cần phải ngượng như thế……”
“K……không phải, chỉ là, nó chỉ là, ở nơi không có ai mà với A~chan thì—”
“A~chan?”
“À, không! Vừa rồi là nhầm thôi~……Chỉ là trong nhất thời không đổi lại được thôi—”
“Ừ thì, có làm sao đâu. Bọn mình đang bị trò chơi hình phạt mà? Ừm.”
Không có sự nổi giận trong câu nói. Có sự bối rối. Có sự chần chừ. Tui cũng đang chẳng hiểu con nhỏ này nữa. Nên làm vẻ mặt nào để nói chuyện mới được đây. Sự vững chắc của bộ mặt được tạo ra đã bị lộ, chỉ còn cách là dối đi cái tâm hồn thực sự đã nhìn thấy. Cũng giống như tui vậy. Như hiểu được con tim của nhau. Như là lúc xưa, trước cái lúc mà hẹn hò với nhau—
“Nói sao đây nhỉ……Phải rồi, nếu như cách gọi ấy trở thành thói quen ấy. Cũng sẽ bị mấy đứa khác lớp nghe thấy luôn……Quả nhiên, để nó lan rộng hơn mức này thì có hơi……”
Cô cũng hiểu mức này mà đúng chứ? Nó tệ lắm đúng chứ? Bộ dạng này chính là vì chuyện đó đấy?
Vậy mà—Sao mình lại bình thản thế này?
Không cảm thấy muốn nôn hay nổi mẩn đỏ là sao?
Cái sự ý thức lúc nào cũng hoạt động thái quá này, tại sao lại chẳng phản ứng gì cả vậy?
Tại sao—lời nói của cô, sao tui lại nghe thấy nó mềm mỏng như thế này?
“Hora, cả cậu cũng thấy khó xử mà đúng chứ? Cũng vì Yume-chan, chuyện này mà lớn lên thì—”
Àà~…………Thật là ngớ ngẩn mà.
“Phải rồi ha. Giờ mà lớn chuyện hơn nữa sẽ trở nên phiền phức lắm. Đằng này sẽ cẩn thận.”
“Ể~?”
“Tui cũng thể chịu được khi nó trở thành gánh nặng của Irido-san đâu. Cô cũng nên cẩn thận đấy.”
Thật là nhạt nhẽo. Thật là ngớ ngẩn. Đang làm cái quỷ gì thế này. Cái trò chơi giả tạo bây giờ này là sao.
Nghĩ là bọn tui sẽ có thể trở thành giống như Irido Mizuto hay Irido Yume?
Sau lầm rồi đấy. Chẳng phải thứ chua ngọt đấy đâu. Chẳng phải thứ gì đáng quý giá cả. Bọn tui chỉ là những mảnh vỡ còn sót lại, của sự ngu xuẩn, ngu muội và ngu đần mà thôi.
Chẳng thể bị cảm hóa đâu.
Chuyện có thể hàn gắn lại, đã chẳng còn nữa rồi.
“Vậy nhé. Đằng này đi vệ sinh đây.”
Tui vẫy nhẹ tay rồi bước ngang qua Akatsuki ở bên cạnh.
Là một chuyện vô cùng đơn giản. Chẳng hề có lấy một chút sự do dự cũng như lạc lối. Và cũng chẳng hè có sự ngượng ngùng nào cả. Thật sự thì……nó dễ dàng và đơn giản làm sao.
“Chờ……đ……!”
“Sao đấy?”
Tui dừng và quay lại. Vì bị gọi mà. Đương nhiên thôi, đúng chứ?
Cũng có cãi vả nhau hay gì đâu.
Miệng của Akatsuki vẫn mở, như là định nói gì đó, nhưng kết cục thì vẫn không thốt ra được lời nào.
Sau thì nhỏ chỉ dán một nụ cười nhạt trên gương mặt đó.
“Không~ có gì đâu~ ♪ Chỉ là muốn gọi cậu thôi~ ♪”
“Uwa~, gớm thật.”
“Hảả~!?”
Cười hahaha xong rồi thì bọn tui quay lưng lại với nhau theo cách hòa bình nhất.
“……Hàà~”
Tiếng thở dài mà tôi cảm nhận được, nó xuất phát từ bên nào ấy nhỉ.
Đúng thật là……ngu xuẩn hết sức mà.
◆ Minami Akatsuki ◆
Mình vẫn đang tin tưởng.
Rằng mình không có tư cách để nói là điều như thế.
Vẫn còn kịp chứ? Mình còn nhõng nhẽo cho đến bao giờ đây?
Ngoài mặt thì thử trở lại như xưa, nhưng bọn mình lúc đó và bây giờ, đều là những sinh vật sống khác nhau rồi cơ.
“……Hàà.”
Đã vui thật đấy.
Lúc còn học tiểu học—cái lúc mà mình đã chẳng nghĩ trở thành bạn gái.
Lúc đó…………Thực sự là đã vui biết mấy~…………
◆ Kawanami Kogure ◆
Đêm cuối cùng của kì học tập trung 3 ngày 2 đêm.
Thời điểm này bọn tui được tự do. Hay nói cách khác là được tự do ra bên ngoài. Và giống như là nhắm đến điều này từ trước mà ngôi đền ở gần khách sạn có tổ chức lễ hội.
Nói tóm lại, đây không phải là hình thức giải trí do phía trường tạo nên, là lễ hội của dân địa phương, tức là nếu có vấn đề gì xảy ra thì bản thân tự chịu trách nhiệm lấy.
Mà, đối với bọn tui thì, nó tuyệt vời hơn là cống hiến cho việc học trong suốt kì nghỉ hè quý giá—Ngược lại, đây là cơ hội lớn để bản thân mời bạn nam hay bạn nữ mà mình đang để ý dự lễ hội mùa hè.
Không thể bỏ lỡ được.
Tui ngay từ ban đầu, đã định là sẽ làm cho anh em nhà Irido tham gia lễ hội này.
Mà lễ hội này có vẻ như có màn trình diễn pháo hoa thủ đồng nổi tiếng lắm. Nói về pháo hoa thủ đồng thì pháo hoa sẽ phun ra như vòi sen lên thẳng trên không từ cái ống trúc mà người nghệ nhân sẽ trực tiếp ôm lấy nó. Tùy vào từng cái mà có cái có thể đạt đến độ cao khoảng 10 mét, cho nên nó là thứ khá có sức lôi cuốn. Sẽ chẳng có gì là thiếu tự nhiên nếu rủ ‘cũng vất vả đến đây rồi thôi bọn mình cũng đi xem nhé’.
Đương nhiên là với anh em nhà Irido mà nói thế thì làm thế quái nào mà họ đi, nên chỉ nhờ vào thủ pháp thông thường thôi.
Tức là giống như hồi rủ đi trung tâm giải trí, nhóm 5 người đi cùng nhau là được.
Dẫn dắt bọn họ vào đám đông là nhiệm vụ của đằng này. Sau đó cứ tán loạn ra rồi để hai người họ riêng tư là được. Hơn hết thảy là chẳng cho xài điện thoại cho nên muốn tập hợp lại với nhau cũng khó.
Thế cho nên bọn tui rời khỏi khách sạn và đang bước đi trên con đường chẳng thân quen tí nào này.
“Ôhô~hô~♪”
“Không may là tôi chẳng có đem theo cái máy phiên dịch tiếng thú đâu, nên đừng có hú lên mấy tiếng chẳng có ý nghĩa như thế giùm cái, Higashira.”
“Nó có nghĩa là「Lần đầu tiên đi ra ngoài vào ban đêm cùng với bạn bè. Nên cực kỳ phấn khởiiii~」đó!”
“……Tôi hỏi trước cái này, cậu có tự tin vào cảm giác phương hướng không?”
“Đừng có xem tớ là con ngốc. Nơi không nhìn thấy núi tức là phía nam đúng chứ?”
“Đó chỉ là phương pháp thông dụng ở Kyoto thôi. Ở đây là Shiga. Tuyệt đối đừng để bị lạc đấy, biết chứ?”
Mọi chuyện tiến triển hơn mình nghĩ.
Tui đã nghĩ là Irido sẽ phản đối khi nhận ra được ý đồ của tui, nhưng trái với dự đoán, có đến hai cái tín hiệu—Chẳng lẽ từ đầu, cậu ta muốn tham gia nó cùng với Irido-san? Hay thực tế là cậu đang đã đợi được mời đi?
Tui lấy tay che miệng mình lại. Bình thường thì dù thế nào đi nữa cũng có thể điều khiển được cảm xúc, vậy mà chỉ lúc tưởng tượng ra mấy cái vui thú đó thì lại không thể kiềm chế được.
Trên con đường đêm này cũng có thể thấy được lác đác bóng dáng của vài học sinh khác, nhưng toàn thể đều mặc tư phục. Có lời đồn là, vào năm ngoái còn có người mang theo cả Yukata để tham gia buổi học tập trung cơ, nhưng mà có vẻ như năm nay không có.
“A~, muốn thấy Yume-chan mặc Yukata ghê nà~. Khi trở về Kyoto thì mọi người cùng nhau đi lễ hội đi?”
“Phải ha. Lễ hội GiOn tuy đã kết thúc, nhưng vẫn có cơ hội tham gia ở những vùng khác.”
Đi ở đằng trước, Akatsuki vẫn đang rôm rả nói chuyện với lại Irido-san. Đám Irido có vẻ cũng đang tự hối hận ngoài dự đoán—Tức là chuyện khi sáng miễn cưỡng cò kéo bọn tui xích lại với nhau ấy.
Thiệt tình, mà cũng thoát rồi. Bây giờ, nếu cả hai bị nhìn thấy đi cùng nhau, chẳng phải giả vờ mà nhìn giống như thật lòng với nhau cơ……Nếu là như thế thì, tui không có tự tin để bình tĩnh.
“Vậy lúc đó Higashira-san cũng sẽ cùng đến chứ? Lễ hội ấy~”
“Ể~? À, vâng, tớ đến được chứ……?”
“Đến thì phải mặc Yukata đó nha! Cậu biết chứ? Mặc Yukata là không được mặc đồ lót đấy.”
“C, cái lời đồn dối trá đó là sao……?”
“Đồn thì tức là lời đồn đó~”
“Akatsuki-san, cậu làm ơn dừng mấy trò quấy rối lại giúp tớ. Cậu đang cố khiến Higashira-san suy nghĩ bậy bạ đấy.”
“Q, quả nhiên là cậu nhắm đến ngực đúng chứ! Chỉ là mối quan hệ thể xác thôi đúng chứ!”
Higashira thì nổi giận, còn Akatsuki thì chạy bước nhỏ lại gần.
Còn tui với lại Irido thì đứng trơ người ở đó, một khoảng trống lặng thinh—
“—Kawanami. Có chuyện gì với Minami-san đấy?”
Tui lập tức đáp lại câu trả lời như lấp đầy khoảng trống đó.
“Có gì đâu? Mà sao lại hỏi thế?”
“Không biết. Chỉ muốn hỏi thôi.”
“Gì vậy cha.”
Tui cười haha~ đáp lại, nhưng biểu hiện của Irido vẫn không thay đổi.
“Nếu cậu cảm thấy ổn thì xem như nó ổn. Hôm nay tôi sẽ là chuyên gia ROM. Nên không nói gì đâu.”
Nói như thế xong thì Irido bước nhanh hơn để đi đến chỗ đám Akatsuki.
……Chẳng phải, đã, nói đủ lắm rồi à.
Than phiền cái gì cơ chứ. Tui thế này là được rồi. Bởi vì, tui đã lầm. Là mình đã hiểu lầm mà đúng chứ. Là do mình……tự ý ảo tưởng mà đúng chứ?
Mình sống dựa trên quy tắc mà mình đặt ra. Trở thành một người mà không gây phiền phức hay rắc rối cho bất kì ai. Đó chính là cái cốt lõi ‘nhân vật’ của chính tui.
Nhưng mà……có một người mà tui đã nghĩ đó là ngoại lệ.
Không cần phải đối phó với lại cái ‘nhân vật’ mà bản thân đã đặt ra—Mình, đã trở thành chính bản thân—Có thể chạm lấy bản tâm của bản thân một cách tự nhiên—Đó chính là cái ngoại lệ.
Một sự thương cảm đáng xấu hổ.
Người duy nhất nghĩ như thế chắc chỉ có mỗi một mình tui thôi—
“Mà~ ăn mặc hở hang hơn một tí coi~! Nếu không thì vếu cậu sẽ khóc đấy biết chứ~!”
“Hyaa~!! Chờ đã, cấm sờ mó! Cấm sờ mó mà~!”
“Nhắc mới nhớ hôm nay cậu đã kiềm chế rồi ha. Hồi đến nhà tôi cậu mặc áo ba lỗ dưới cái hoodie ấy nhỉ.”
“Ể~!? Chờ đã nào, cậu mặc thứ hở hang đó ở sau cái hoodie sao á!?”
“Uwa~, xuất hiện rồi kìa. Cái con chỉ ăn mặc hở hang trước mặt con trai.”
“Tớ là nạn nhân của tin đồn! Dù, dù như thế, đồ mặc ở trong phòng và ra ngoài tớ phân ra đàng hoàng đấy nhé~!”
“Không, Higashira-san, cậu không được mặc như thế khi vào phòng của con trai nghe chưa.”
Akatsuki đang cười sau khi anh em nhà Irido đối đáp lại.
Nụ cười đó, dù gì thì nó cũng chỉ là cái ‘nhân vật’ thôi chứ gì? Cái tính cách giả tạo, nụ cười giả tạo để hòa hợp với nơi này thôi đúng chứ? Tui đã luôn nghĩ mình là người có thể chạm được vào cái bản tâm của chỉ một mình cô, vậy mà cô lúc nào cũng làm thế, vẫn đã dối lừa trong việc đối nhân xử thế. Phải rồi, chính vì thế mà, tui đã không thể thấu được bản chất thật của cô—
—Dù là thế đi nữa
Bên trong mình, đã bác bỏ thêm một người nữa rồi.
Dù có là như thế, dù có là như thế đi nữa.
Nhìn vào nụ cười ở đó xem. Nghe tiếng cười vang lại ở đó xem. Ở đó, chí ít thì—
Hơn là lúc khóc và đổ gục xuống ở bệnh viện
Hơn là lúc nãy bị bỏ mặc với sự thất vọng u tối.
—Chẳng phải là trông nó rất, rất là vui tươi hay sao.
“………………………………………………………………………………”
Tui nhìn lên bầu trời đêm.
Ánh sáng từ vầng trăng đang soi chiếu kia, nó như là một giấc mơ vậy.
◆ Irido Yume ◆
Khi lễ hội mùa hè đến, nó lại khiến tôi miễn cưỡng nhớ lại cuộc hẹn hò đầu đời.
Tôi bị lạc, bị mất phương hướng, và nói với giọng như chực khóc……Và rồi, tên con trai đó đã tìm ra mình.
Phải, cậu ta đã tìm ra mình—Còn mình thì cho đến lúc đó đã nghĩ rằng trên thế giới này, không có ai là nhìn về mình cả. Mình đã từng nghĩ như thế về giá trị của bản thân. Chính vì thế, lúc đó mình đã cảm nhận được tìm thấy ra cái giá trị thực sự.
Chính vì vậy, có lẽ là từ lúc đó, mình đã từ bỏ việc đánh lừa bản thân. Đã dừng đi việc phải diễn cái gì đó để khiến mọi chuyện tốt hơn. Trở thành 2 con người là Ayai Yume và Irido Mizuto không có gì đặc biệt.
Nhưng cho dù là thế đi chăng nữa, càng tiếp tục giữ cái nấc đang hẹn hò đó, bảo thủ cái được gọi là「người yêu」, trở thành cặp「ngườ yêu bình thường」—càng không thể giữ được sự tự nhiên nữa.
—Àà, nếu như nghĩ về chuyện đó.
Chuyện mà trải qua bao nhiêu năm trời mà vẫn giữ mối quan hệ tự nhiên như gia đình, nó khó đến nhường nào vậy?
Cái được gọi là bạn thuở nhỏ—Chỉ như thế thôi, chẳng phải đã là một sự tồn tại như kì tích rồi sao?
“A! Bắt đầu rồi kìa, Yume-chan~!”
Akatsuki-san chỉ tay về phía trước. Trên cái cầu bằng bê tông nối ra phía hồ có vài người đàn ông đang mặc happi*, đang nghiêng cái ống trúc thật to hướng về phía mặt hồ Biwa.
(*Áo mặc trong mấy dịp lễ hội)
Shuuuuuuu~! Âm thanh đó vang lên, ánh sáng chói rọi từ những chùm pháo hoa đó lấp đầy cả mặt hồ. Khi những người mặc áo happi đó nâng cái ống trúc lên, chùm pháo hoa như đài phun nước mà phun tỏa lên bầu trời đêm.
“Ồồ~”
Tôi nhìn ngang để liếc nhìn gương mặt vừa thốt cả sự cảm thán của Akatsuki-san.
Akatsuki-san là một người bạn rất quan trọng, và tôi muốn thân thiết với nhỏ ngay cả sau khi tốt nghiệp cao trung. Tôi không nghĩ việc đó là khó, và chắc rằng Akatsuki-san cũng nghĩ như vậy.
Chính vì như vậy mà, tôi nghĩ nhỏ người người không thể thay thế.
Như tôi đối với tên con trai đấy, như Higashira-san đối với tên con trai đấy—Đối với Akatsuki-san thì「thứ đó」đã được quyết định từ khi xưa rồi.
Bởi vì—Chuyện mà Akatsuki-san nói xấu, chỉ là về cậu ta mà thôi.
Bằng~! Tiếng nổ từ pháo vang lên, những ngọn pháo hoa bay lên cao rồi rơi xuống.
Ánh sáng biến mất để lại một vùng tối, trong thoáng chốc, tôi chẳng biết thứ gì ngoài chính bản thân mình.
—Vào lúc đó, có ai kéo lấy ống tay áo của tôi.
Tại sao chứ. Tôi không cần quay lại cũng đã biết người đó là ai. Có lẽ, cậu ta đang hối tiếc vì chẳng còn ai khác để tìm ngoài mình chăng.
“———,—————”
Cậu ấy thì thầm.
Và tôi mỉm cười.
Nó khiến tôi cảm thấy có chút ganh tị với lại Akatsuki-san.
◆ Minami Akatsuki ◆
Khi ống trúc thứ hai được đốt, bầu trời đêm lại một lần nữa được rực sáng.
Có thể vừa nghe thấy những tiếng lửa như vòi sen, vừa có thể ngắm nhìn Yume-chan ở bên cạnh. Gương mặt được pháo hoa rọi sáng đó, khắc rất rõ bóng hình.
Mình cũng chẳng biết rõ tại sao lại thích Yume-chan đến như thế này.
Cũng có thể là vì cậu ấy dễ thương, hay cũng có thể vì cậu ấy dịu dàng. Chỉ có một thứ có thể khẳng định, đó chính là mỗi khi mình xác nhận lại bản thân khi có cậu ấy bên cạnh, mình lại có chút cảm giác như là được cứu rỗi.
Mình đã có thể sám hối.
Lần tới sẽ không ích kỷ nữa. Có thể cân nhắc về chuyện của đối phương. Không cần phải qua thanh lọc, hay qua bất cứ nguyện vọng gì, mình có thể nhìn thấy được con người của Yume-chan. Đã trót làm điều lỡ dại một lần vào tháng 4, có chút đắm mình vào ảo vọng, nhưng mà cũng an toàn vì chẳng gây thiệt hại gì cho Yume-chan cả.
Không sao. Lần tới nhất định sẽ không sao—Mình làm thì sẽ được.
Những ngày tháng vui vẻ đó, lần tới……để không hủy hại nó nữa.
“~……À ré? Irido-kun?”
Tui chợt nhận ra. Cậu ta núp sau bóng tối nên tôi đã không nhìn thấy. Irido-kun đang đứng kế bên cạnh Yume-chan. Tui cứ tưởng là cậu đang ở cùng tên kia ở một chỗ nào khác.
Có thể thấy, đôi vai của bọn họ có chút đang khẽ chạm vào nhau. Trong khoảnh khắc, cảm giác ganh tị trong lồng ngực lại dâng cao, nhưng tui ngay lập tức kiềm nén nó lại. Tự trọng, tự trọng. Không làm gì quá, không làm gì quá.
“Gì đấy~? Muốn xích lại gần với con gái hả~? Dê thiệt nha~”
Tui vừa nói đùa, vừa kéo cánh tay Yume-chan về gần ngực mình. Cứ giữ nó ở mức như thế.
Nếu là thế này, chắc chắn, là sẽ không cảm thấy gì đó nặng nề—đâu.
Yume-chan, nếu là thế này, chắc cũng sẽ không khước từ—đâu.
——chắc chắc là thế vậy mà
“Akatsuki-san, xin lỗi cậu.”
Yume-chan rút cánh tay cậu ấy ra khỏi ngực của mình.
Rồi nhẹ nhàng, dịu dàng mà đẩy đôi vai này.
“Ể~……? Yume-chan……?”
“Nếu như có gì đó than vãn, lần tới tớ sẽ để cậu nói thỏa thích nhé.”
Cậu ấy nói rõ ràng, rồi rời khỏi người mình—vậy mà Yume-chan đã nở nụ cười hiền dịu như là để động viên.
“Bây giờ thì hãy cố gắng bằng chính sức mình nhé.”
Từ đằng sau, mình bị ai đó nắm lấy tay và kéo đi.
Mình không biết người đó là ai.
Hơn hết thì, nỗi buồn khi mà hình bóng của Yume-chan đang dần khuất đi ở trong đám đông—
Chỉ còn thấy pháo hoa đang nở rộ.
Ánh sáng của nó để lại hình bóng rất dài.
Sau đó thì mình bị nuốt chửng vào bên trong của màn đêm tăm tối.
◆ Irido Mizuto ◆
“Cảm ơn nhé.”
Tôi nói thế, nhưng Yume vẫn như mọi khi mà đáp lại bằng một câu gắt gỏng.
“Tại sao cậu lại cảm ơn tôi? Người nhờ là Kawanami-kun mà đúng chứ?”
“……Cũng chẳng biết tại sao nữa.”
Bằng~! Vừa nhìn pháo hoa đang được bắn ra, tôi nhớ lại câu mà mình lẩm bẩm khi nãy.
—Kawanami có chuyện cần nói với Minami-san.
“……Ừ thì, chỉ với nhiêu đó thôi mà làm tôi phải suy nghĩ đấy.”
“Mà~, chẳng hiểu tại sao nữa.”
“Chẳng hiểu tại sao à……”
Bản chất thật của con người, thật chất là nằm ở đâu ấy nhỉ.
‘Nhân vật’, tính cách, hay sự giả tạo, có thể nói nó như là nhân cách, nhưng mà khi nào thì sử dụng những thứ như thế? Lúc suy nghĩ một mình à? Thế nó có gì khác với「Tính cách khi suy nghĩ một mình」không?
Bản chất thật. Sự thật lòng. Như cốt lõi đối với con người. Là thứ muốn ai đó thấu hiểu nhất. Vậy mà bản thân chính mình lại không thể tìm ra……
Nếu như thứ đó thật sự có tồn tại, thì nơi mà nó tồn tại......
“—Có lẽ không có trong bản thân, đâu.”
“Ể? Tức là sao?”
“Không có gì cả. Hơi triết học một tí thôi.”
Yume với gương mặt được rọi ráng đó nở nụ cười như coi tôi như là thằng ngốc vậy.
“Cậu ấy nhé, hơi giống thứ đó rồi. Thứ mà Higashira-san đã nói ấy……Chuunibyou?”
“Tôi không muốn bị một đứa hồi học trung học để nhạc David Bowie nói như thế đâu.”
“A~……Cái đó, cái đó là nhạc chủ đề của bộ phim mà cậu giới thiệu còn gì!”
Mà~, dù sao đi chăng nữa cũng tùy thuộc vào chính chủ thôi.
Lead・Only・Member.
Chỉ cứ im lặng, mà dõi theo.
—À ré?
Chẳng phải bây giờ……đang bình thường mà nói về chuyện thời trung học à?
Khi tôi quay lưng lại thì đằng đó chỉ toàn những gương mặt chẳng quen thuộc.
“……Nà~. Higashira-san đâu mất rồi?”
“Ể?”
Yume cũng quay lưng lại và đông cứng cả người.
……Hiểu rồi. Hiểu rồi. Tôi hiểu rồi.
“Hình như là tôi được sinh ra là để đi tìm người lạc ở trong lễ hội mùa hè hay sao ấy nhỉ……”
“Aa mồ~ xin lỗi~! Như thế được chưa!?”
◆ Kawanami Kogure ◆
Bọn tui, vẫn cứ mãi nhìn thấy giấc mơ.
Thấu hiểu nhau hơn bất kì ai, có sức cuốn hút, tận tâm, đối phương có nói gì cũng cười với nhau—
—Thứ con người hết sức tiện nghi đó, hiện thực này chắc rằng đâu có tồn tại.
Tui đã từng nói là làm bạn của con nhỏ đó suốt mấy năm. Tui không nhớ bắt đầu từ đâu nhưng cũng gần mười năm, cho đến khi được gọi là bạn thuở nhỏ của nhau, rốt cuộc bản thân đã nhìn thấy cái gì cơ.
Dễ thương? Tận tâm? Cười với mình? Đó toàn bộ chỉ là ở ngoài mặt. Đối với tôi thì chỉ là vẻ mặt bên ngoài mà thôi! Tui……, chỉ đã mơ là lấy một phần nguyện vọng của bản thân từ bên trong con nhỏ đó thôi.
Lúc nhận ra thì đã quá trễ.
Bị giam cầm bởi nụ cười và sự tận tâm. Nhìn vào bạn thuở nhỏ mà tui biết, vẫn chẳng có lấy một thứ gì thay đổi, nhưng nhỏ đó thay đổi cái gì đó mà tui đã chẳng biết.
Không, cũng không phải thay đổi gì.
Nhỏ chỉ cho thấy gương mặt thật dưới lớp mặt nạ, chứ không phải hoàn toàn thay đổi gì cả.
Nhỏ ngay từ đầu, đã là người như thế rồi. Chỉ là mình vô tri mà thôi.
Tỉnh lại từ một giấc mơ hết sức thuận lợi cho bản thân, đó chỉ là đối mặt với lại hiện thực.
……Àà, nhưng mà. Chính thế, vậy mà.
Tui băng qua những ánh đèn xen lẫn màn tối dưới phố.
Cuộc thám hiểm ngày hôm đó, bầu trời tối đó, ánh trăng ngời đó, đều hóa thành ánh sáng và vụt qua tui.
Đã thất bại rồi.
Thất bại từ tận sâu trong con tim.
Thật sự không còn chút lưu luyến nào ở đâu cả. Thứ nhiệt tình chắc chắn đã nảy mầm vào tối ngày hôm đó, bây giờ biến mất theo nỗi buồn ở đâu đó. Thứ thay thế là sự ân hận khá lớn.
Thế nên tui sẽ nói, dù là bao nhiêu lần đi nữa.
Nên dừng làm bạn thuở nhỏ lại thì hơn. Đến thời khắc quan trọng sẽ không còn nơi nào để chạy nữa.
Nên dừng làm bạn thuở nhỏ lại thì hơn. Không thể che giấu được gì nữa rồi.
Chỉ cái bạn thuở nhỏi thôi, nên dừng lại thì hơn.
Như là một giấc mơ mà không thể nào quên được.
◆ Minami Akatuski ◆
Bị kéo đi ra khỏi đám đông, cuối cùng thì cũng đã có thể thấy được mặt của người đã nắm lấy tay.
Kawanami Kogure, đang đứng khuất trong bóng tối, vẫn cứ nở nụ cười cợt nhả của cậu ta như mọi khi.
Mình phải lảng ảnh mắt đi khỏi chính cái gương mặt ở trên cao hơn mình khoảng 30cm. Tại sao lại như thế nhỉ. Không thể hiểu được. Có lẽ, là mình không có tư cách.
Đã định vẫy cái cánh tay đang bị nắm lấy kia. Đôi tay đó so với tay của tui lúc nào cũng lớn hơn. Cảm giác được bao phủ bên ngoài như thế này thật hoài niệm, nhưng bây giờ mình không thể nghĩ về nó được.
Nhưng mà Kawanami, dường như không định thả cánh tay ấy ra.
Ngược lại, cậu ta còn siết chặt hơn—Nhưng lại nói với giọng mềm mỏng như thế này.
“Ta cùng đi dạo một lát chứ?”
Cậu ta giữ lấy tay tui và bắt đầu bước đi. Tui thì vẫn chưa hiểu gì cả, chỉ còn cách là đi theo cậu ta.
Quanh đây có rất nhiều nhà dân, chỉ toàn cảm nhận được nhịp sống trên con đường đêm với nhiều ánh đèn đường này. Dù cho khung cảnh có hoàn toàn khác, phía trên bầu trời đêm xa xôi đâu đó còn có tiếng người huyên náo, nhưng nó lại gợi nhớ về buổi tối hôm đó.
Buổi tối trong chuyến du lịch. Cái đêm mà cả hai cùng nhau bước ra khỏi nhà trọ.
Và còn……Cả lời hứa đã chẳng thể giữ được lúc còn là trẻ con.
Sau khi tiếp tục đi để tránh sự hiện diện của người khác, cuối cùng thì bọn mình cũng tới được bờ hồ của hồ Biwa.
Trên nền đất bê tông có đặt vài cái băng ghế dài, một nơi khá ư là hiu quạnh. Vì là hồ cho nên thậm chí cũng không nghe thấy được âm thanh của sóng nước. Ngoài mặt hồ phẳng lặng và đen kịt đó, ánh đèn của khu phố ở bên bờ hồ đối diện cũng đang tỏa sáng mờ ảo.
Kawanami buông tay tui ra rồi cho tay cậu ta vào túi, rồi nhìn xa xăm vào cái hồ rộng mà cứ như thể là biển cả này.
“Nếu như vào tháng 8 thì có một lễ hội pháo hoa còn lớn hơn nữa đấy. Mà~, từ Kyoto mà chỉ đi trong vòng một ngày thì lúc về có khi sẽ trễ muộn lắm luôn ấy.”
“……Cậu đang tính làm gì? Kawanami.”
Dẫn mình đến nơi vắng vẻ rồi nói chuyện thiên hạ?
Tui vẫn nhìn với ánh mắt hoài nghi, còn Kawanami thì nhún vai trông như đang bông đùa.
“Có tính làm gì đâu nè, A~chan.”
……Đã tới nước này rồi mà cậu ta còn tính tiếp tục trò chơi hình phạt à? Có dùng cách gọi đó, thì kết cục cũng chỉ là thứ đồ giả tạo mà thôi……biết rồi mà còn ráng.
“Chỉ thế này~……Chỉ là tui nghĩ trông cô rất là vui.”
“……Hả?”
“Lúc này thì chẳng ai đến đây đâu đúng chứ? Buổi tối trên hồ Biwa không người. Không thấy có chút nao nức sao. Cũng có thể để cho cặp anh em nhà Irido ở riêng với nhau nữa—Còn về Higashira thì con nhỏ đấy chẳng phải đọc được bầu không khí gì đâu, chỉ bình thường đi lạc đàn thôi.”
Chả hiểu gì cả……Đã ở cùng nhau suốt từ nhỏ, không có chuyện gì là mình không biết về cậu ta……vậy mà bây giờ, cậu ta đang nghĩ gì, mình hoàn toàn không hiểu được.
Nhớ lại chuyện ban trưa, khi lời đánh trống lảng của mình bị bốc trần. Nhớ lại bóng lưng đó âm thầm mà rời đi.
Chẳng phải lúc đó cậu đã bỏ mặc tui rồi sao?
Tui bây giờ đâu còn là con nhỏ Minami Akatsuki「Thú vị hơn là bạn gái」nữa kia chứ, cậu đã không nhận ra điều đó sao……?
“……Vẻ mặt trông như bất an đó, là thật lòng? Hay chỉ là cái lốt ‘nhân vật’?”
Tui bỗng giật mình ngước đầu lên khi giọng nói đó chợt trở nên lạnh lùng đi.
Nơi đó, hoàn toàn khác hẳn với vẻ dịu dàng cho đến tận khi nãy……hoàn toàn không có chút biểu cảm.
“Là「Minami Akatsuki」mà tui đã thấy lúc còn là trẻ con? Hay là「bản thuở nhỏ」?”
Mình không biết.
Chuyện đó, làm sao mà mình biết được……
Cái đầu tiên chắc chắn là không đúng rồi. Bởi lẽ, một đứa trẻ không biết đã đến đã có nhận thức hay chưa, không thể gán cho cái danh ‘bạn thuở nhỏ’ được. Không cần những thứ đó, cậu đã ở bên tui mà……Chắc chắn là vậy mà.
Từ khi nào mà, lại trở thành như thế chứ?
Cậu đã nói, tui là người thú vị hơn là cả bạn gái mà đúng chứ. Chính vì vậy mà tui đã muốn trở thành người thú vị hơn thứ gọi là bạn gái đó. Muốn trở thành giống như trong manga hay anime, có được cuộc gặp gỡ định mệnh. Chỉ như vậy thôi. Chỉ duy nhất điều đó thôi……Vậy mà……
Buổi hiện vô cảm của Kawanami lại khiến tui nghĩ nó đang hóa thành cái lỗ đen.
Bản thân hay phô trương ra hàng tá những cái mặt nạ mà đằng sau là gương mặt mỏng manh này, từng cái, từng cái một đang bị nó hút lấy……Đến cuối cùng, bản thân đã không còn mất đi cái gì nữa……———
“—Mà~, chẳng biết mà đúng chứ.”
Trên gương mặt của Kawanami chuyển biến thành một nụ cười chế nhạo.
“Từ đâu đến đâu là thật lòng, từ đâu đến đâu là lốt ‘nhân vật’. Cô không biết rõ mấy cái đó, rồi nên cái nào cũng được. Nếu là vậy thì nên làm nó trở nên vui hơn. Đúng vậy không?”
Tui trở nên ngập ngừng.
Gương mặt của cậu ta lúc này, chói như là ánh sáng mặt trời vậy.
“Cả hai chúng ta, cùng dừng việc chán ngắt này lại nào. Lúc nãy xin lỗi nhé, chuyện nhỏ nhặt lại đâm ra cáu gắt. Tâm trạng tui hơi xấu một tí—Cô không có lỗi gì đâu nên đừng có bận tâm.”
Dừng lại.
Đừng có dịu dàng như thế.
“Mà, chẳng phải là rất vui à? Trò giả làm tình nhân của nhau ấy—Tui cũng hiểu được chút cảm giác khi bị ROM nữa. Trở thành học sinh cao trung rồi mà còn gọi「A~chan」thì kể ra cũng xấu hổ thật ấy chứ—”
Tan chảy mất. Trái tim tan chảy mất. Sẽ trở nên hư hỏng mất. Một lần nữa, lại một lần nữa……sẽ như trở lại thời trung học mất.
Mình đã thích Ko~kun chính vì như thế đấy.
Thấy hiểu được tường tận cảm xúc của mình. Dù là cãi nhau cũng cố gắng hết sức để làm lành. Dù có rất nhiều bạn bè, vậy mà lúc nào cũng ưu tiên nghĩ về chuyện của mình trước. Là một người tạo bầu không khí cho cả hội, mỗi khi có sự bồn chồn hay gì đó đều do cậu ta lập tức thổi bay nó đi—Điều đó khiến anh bằng cách nào đó phải yêu anh cho bằng được đấy.
Thế nhưng.
Chính vì vậy mà.
“———Đừng có mà xin lỗi~~~!!”
◆ Kawanami Kogure ◆
Akatsuki hét toáng lên, xé rách màn đêm tĩnh mịch giữa hồ Biwa.
“Đừng có xin lỗi~……! Đừng có thừa nhận lỗi lầm chứ~! Lỗi là tại em mới đúng! Chẳng phải người đầu óc có vấn đề là em sao~!! Chẳng phải em là đứa mà chẳng nghĩ bao giờ nghĩ đến nguyện vọng của anh sao~……!! Vậy mà, vậy mà, tại sao anh lại là người xin lỗi em kia chứứứ~……!! Người nhận hành động đó để rồi bị hở dạ dày chính là anh đấy~! Anh không được xin lỗi~! Nếu anh làm như thế thì em biết phải làm thế nào đâyyyyyy~……!”
Nước mắt vừa lả chả rơi xuống, Akatsuki vừa gào thét như thể máu sắp trào ra.
“Anh làm hơi quá so với một con người rồi đấy~! Tại sao anh lại qua nhà em để dọn dẹp chứứ~!! Chẳng phải tuyệt giao là sẽ ổn thôi sao~……!! Dù cho là bạn cùng lớp, dù cho là hàng xóm của nhau, dù cho được mẹ của em nhờ vả đi chăng nữa! Chẳng phải chỉ cần anh làm lơ nó đi là được rồi hay sao hảảả~!! Sao lại giỏi lo chuyện bao đồng thế hả~!! Tại sao lại làm như là chẳng có chuyện gì xảy ra thế hả~!! Nói cho gia đình biết đi chứứứ~……!! Nói thẳng ra vì hẹn hò với em mà anh phải nhập viện đi chứứứ~!! Hai bác sẽ lại nghĩ chúng ta vẫn còn là đôi bạn thuở nhỏ thân thiết chỉ vì anh chẳng chịu nói ra điều gì đấy~……!! L, lỗi chính là do em cơ mà……Thời gian thi cử quan trọng lại khiến anh phải nhập viện, làm phiền, là do lỗi của chính em kia mà……! Em nên dùng bộ mặt nào để nói chuyện với anh đây hả~!! Em rồi đã chẳng biết gì cả!! Vì chẳng biết nên không thể chỉ còn cách là làm giống y chang như xưa ấy~!! Em trông như là gây rắc rối cho cả Yume-chan đấy~……! Một đứa con gái địa lôi tâm thần như thế này, anh phải là người hiểu rõ nhất chứ~!! LÀM ƠN NGHĨ ĐẾN LÀ KHÔNG MUỐN BỊ LIÊN LỤY ĐI CHÚỨỨỨỨỨỨỨ~!!!!”
Nhỏ dốc hết sức bình sinh, từ tận đáy dạ dày, từ tận đáy lòng.
Giọng của Akatsuki đã khàn, nhỏ vừa thở, vừa dùng tay để lau đi nước mắt.
“Nhưng mà……”
Nhỏ, và mỏng manh……Cứ như là đang tìm lấy sự cầu cứu.
“……Em không muốn, bị anh nói chuyện như thể là người dưng đâuu……~”
Lời thì thầm cuối cùng đó……Kết cục thì tui hiểu ra, đó chính là câu mà nhỏ đã muốn nói nhất.
Cái đó, phải rồi ha—chính là sự thật lòng từ chính tận sâu bên trong con tin của Akatsuki.
Tui bằng cách nào đó đã hiểu được nó.
Vì—Bọn tui đã từng là bạn thuở nhỏ mà.
“Đã, kết thúc rồi chứ?”
Tui bình tĩnh hỏi, nhưng lại không có hồi đáp.
Chính vì thế mà.
“Bây giờ đến lượt của tui.”
◆ Minami Akatsuki ◆
“———Cũng chẳng phải để em phải xin lỗi đâu~~!!!!”
Tui ngước gương mặt đang lả chả nước mắt lên khi nghe giọng nói tức giận như tiếng sét kia vang lên.
“Tui đang tức điên đến mức không thể chịu nỗi vì em đây, người phải khóc ở đây là tui mới phải!! Gần 10 năm sống cùng với nhau đấy nhé, tui là đứa mà chẳng có lấy một điều tin tưởng ở em à~!! Thế nên em mới là đứa tồi tệ đấy! Một con nhỏ điên khùng! Tui đã không nghĩ là sẽ hẹn hò với em lần nữa đâu ấy!! Nhưng mà phía tui cũng thật là tệ lắm biết không~! Tận 10 năm trời đấy~!! Suốt tận 10 năm trời ở bên cạnh em mà tui không nhận ra được cái tồi tệ của em dù chỉ một chút!! Chỉ một chút dễ thương, một chút chiều theo ý tui, cho nên tui chỉ hiểu những chuyện như thế thôi!! Thằng ngu độn thối tha này mới là đứa tồi tệ hơn gấp cả 100 triệu lần này~, aA!?”
Nghe được giọng nói tức giận từ tận đáy lòng của anh ấy, có lẽ kể từ khi anh ấy nhập viện rồi.
Nhưng mà……Nội dung của nó, hoàn toàn trái ngược với lúc đó.
“Tui đã luôn muốn xin lỗi em!! Nói ra những lời lẽ tồn tệ đó khiến tui đã rất phiền não đấy~!! Vậy mà nói ra toàn bộ cứ như là lỗi của bản thân vậy! Không thấy khó chịu à đồ ngố~! Bắt con gái hoàn toàn xin lỗi thì khó chịu lắm đấy biết không hả~!! Cũng phải cho tui xin lỗi dù chỉ một chút đi chứ~!!”
“ư ư, ……ư Ư ư ư Ư Ư~!!”
Gì thế này. Gì thế này. Gì thế này~……!
“A, anh quá đáng rồi đấyyyyyyyyyy~! Chẳng phải nguyên nhân là do em à! Người có lỗi là em mà đúng chứ~! Tại sao lại thành ra anh là người có lỗi hả~……!!”
“Nếu phải viết lại cuốn sách thì tui cũng phải có một phần trách nhiệm chứ đồ ngu!”
“Em không phải đồ ngu!! Từ ngày xưa việc dạy học đều là do em dạy anh mà~……!!”
“Chỉ có mỗi việc học hành là có tí nếp nhăn thôi, đồ ngu vẫn là đồ ngu!!”
“Anh im đi, đồ ngốc~! Anh là đồ ngốc nhẹ dạ cả tin đấy~!! Ngu độn thối tha là gì cơ~!? Dù có là bạn thuở nhỏ đến thế nào đi chăng nữa cũng chẳng hiểu anh đang nói cái gì sất~!! Anh mới là bị hại đấy! Đến cả chuyện đó mà anh cũng không biết sao~!?”
“Kẻ không biết là em mới đúng, đồ ngu!! Chính vì là đồ ngu nên mới chẳng hiểu đấy, đồ ngu~!!”
“Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!!”
“Đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu!!”
Có lố bịch cũng chẳng sao.
Dưới cả đám học sinh tiểu học.
Như đám trẻ ranh trong trường mẫu giáo hay nhà trẻ ấy.
Nhưng mà—Không thể dừng lại được.
Ngôn từ mà đâu đó ở trong tim dâng tràn ra như cắt ngang cơn ho, không thể không ngừng mà chống chọi tên con trai trước mặt được. Ngoài chuyện đó ra thì cứ thổi nó ra hết bên ngoài cái đầu này. Không có thời gian để diễn theo mấy cái tính cách ‘nhân vật’ đó nữa.
Aa—Sao mà, cảm thấy hoài niệm quá.
Cãi nhau như thế này, đã từ bao lâu rồi? Có phải là từ lúc anh trêu chọc cái anime mà em đã xem không. Em khóc thật to, còn anh thì bị bác mắng, và rồi cả hai đứa cùng khóc thật to.
Hay là, cái lúc mà lần đầu tiên em thắng anh trong một trò chơi? Anh đã không nghĩ rằng em sẽ thắng, nên anh đã lơ đễnh, thi thoảng mới thắng được, rồi anh bắt đầu nói những lời cay nghiệt khi em cực vui mừng khi dành chiến thắng, và rồi hai đứa cãi nhau—
Tại sao vậy nhỉ. Tại sao ấy nhỉ.
Em, từng là người yêu của anh đấy? Bọn mình, từng là người yêu của nhau đấy? Tuy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng chẳng phải bọn mình đã làm những chuyện như thế sao. Đó chẳng phải là những chuyện vui mừng, hạnh phúc bình thường của một cặp đôi sao. Những kỉ niệm có phần chua ngọt đó, chẳng phải có rất nhiều hay sao.
Vậy mà……cớ sao, chỉ toàn nhớ đến mấy thứ vớ va vớ vẩn này kia chứ……
Cả nước mắt và nước mũi đều chảy, những lời chửi rủa mạt sát đều tuôn ra, nhưng mà phạm vi của nó quá ít đi, sự hối hận mà cứ như thể Yume-chan hay nói ‘nên đọc sách sẽ tốt hơn’—Trong lúc như thế thì hơi thở cũng đã không theo kịp nữa rồi.
“……Hàà~……Hà~~……!”
“Hàà~……Hàà~……Hàa……~!”
Vừa khụy gối để thở, cặp mắt đỡ đẫn nhìn lấy nhau, vậy mà, giọng nói đã trông như bị vắt kiệt rồi—
Đột nhiên, Ko~kun theo đà mà tiến đến đè lên người tui.
“Ể~……!? Ko~, Ko~kun……!?”
D, dù cho không có người đi chăng nữa, nơi có tầm nhìn rộng như thế này mà lại—mà, nặng quá~……!?
Tui nhận ra là cơ thể của Ko~kun đã không còn chút sức lực.
Tui lập tức gồng người lên, dùng vai để giảm lấy một phần sức nặng của cơ thể anh ấy. Cơ thể mỏng manh của Ko~kun rừng rực, hầm hầm như đang bị sốt—mà bị sốt ư?
Tui thử nhìn vào mặt, thì thấy vầng trán toát ra rất nhiều mồ hôi. Gương mặt đó đã trở nên tái xanh để phản ứng lại với cơn nóng. Tui thử nhìn xuống tay của anh ấy, đã nhìn thấy nó đúng như dự đoán—những vết mẩn đỏ.
“Ko……Ko~kun……!? Cái này, chẳng lẽ, anh đã chịu đựng suốt—”
“Xin lỗi……Bây giờ, mà「Ko~kun」thì, có chút hơi tệ đấy……”
Tui lập tức ngậm miệng lại.
Cái bệnh dị ứng của con người này—mà phải nói là PTSD* này, chẳng phải là do dò tìm rồi đọc vị tình cảm của người khác đâu.. Nhưng mà……Có thể hét lớn đến như thế thì em hiểu chứ. Ở bên trong em, vẫn còn tồn tại lại một chút chút cảm xúc của hồi ấy đấy chứ……
(*PTSD: Sang chấn tâm lý. Bị ám ảnh mãi vì một sự kiện nào đó đã xảy ra trong quá khứ)
Đâu thể nào mà, ghi đè được lên kia chứ.
Kỉ niệm thì có quá nhiều. Nhiều kỷ niệm hơn bất kể ai khác trên quả đất này. Nếu phải ghi đè lên tất cả thì anh nghĩ phải tốn mất bao lâu chứ?
Con người cứ mỗi khi qua tuổi mới dường như sẽ cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn. Nếu tính toán theo tiêu chuẩn cái cảm giác thời gian đó, thời điểm lặp lại của đời người là cứ đến 10 năm. Nếu là như thế thì, để ghi đè lên tất cả toàn bộ ký ức lúc 10 tuổi mà lại dùng toàn bộ phần còn lại cả cuộc đời, thế thì chẳng phải là không đủ sao.
Không thể nào mà quên được.
Bọn tui……dù cho kết thúc cái sự bi thảm này đi nữa……thì cũng đã từng là bạn thuở nhỏ mà.
“……Cuộc sống yêu đương với em, tuy là nó là địa ngục, ấy……”
Hơi thở cũng đã ngắt quãng, nhưng Ko~kun vẫn ráng nói bên tai.
“Nhưng mà……thời còn nhỏ, lúc làm bài tập hè, đã sắp xếp mô hình pytagora* mà, đúng chứ……?”
(*Cái mô hình này tiếng anh của nó là Rube Goldberg machine, nôm na là hệ thống dây chuyền, ai không biết có thể google)
“……Ừm.”
“Trò chơi thông tin vị trí trên điện thoại đó, bọn mình cùng đi đến tận vào trong rừng này……”
“Ừm……”
“Sau đó là……Đi du lịch gia đình, bọn mình, đã trốn ra khỏi cái nhà trọ đó……”
“……Ừm……”
“…………Đã vui thật ha…………”
“……………………”
Đó là những chuyện mà trước khi tui với tên này thành bạn trai bạn gái với nhau.
Đó là khi, bọn tui chưa là bạn thuở nhỏ cũng như là người yêu của nhau.
◆ Kawanami Kogure ◆
“Cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi.”
Ý thức được lấy lại một ít sau khi nghe giọng nói có vẻ sốt sắng, tui chầm chậm mở đôi mắt ra.
A~chan đang nhìn thẳng vào tui, còn phía sau nhỏ là một bầu trời đầy sao lấp lánh.
Cảm giác ở lưng căng cứng. Còn phần đằng sau gáy mà tui cảm nhận được, có lẽ là đùi. Có lẽ như tui đang nằm trên cái băng ghế được đặt ở bờ hồ, và đang được gối đùi.
“……Anh, ngủ mất bao lâu rồi?”
“Có lẽ là khoảng 30 phút. Có đem điện thoại đâu mà biết.”
“Ồồ……Lạnh thật……”
Tui run rẩy cơ thể. Nói là hè đi chăng nữa, ngủ ngoài đường 30 phút cũng có thể bị đông cứng đấy. Tuy nhiên, cơn nóng toàn thân hay cơn nôn mửa trước khi cơ thể mất đi ý thức, đã vơi đi mất rồi.
“……Nếu không sao rồi, thì anh có thể ngồi dậy chứ? Chân em tê hết rồi đây này.”
“Thế hả. Cảm giác lúc ngủ chẳng thoải mái tí nào—ấy da!”
Sau khi sờ nhẹ vào cái đùi đang làm cái gối này, đột nhiên cái để kê đầu này chợt biến đi để đầu tui đập mạnh xuống cái băng ghế.
Đau đến nổi phát mê luôn ấy chứ, cơ mà trong con tim có một chút bất ngờ.
Có cảm giác như phần đùi của nhỏ mũm mĩm hơn so với trước. Ngón tay của tui cảm nhận được dường như thế—Phần thịt tăng thêm à, hay là phần ngực nó chảy về đó à……Đến tận bây giờ tui mới nhận ra.
Để thổi bay đi cái cảm giác còn đọng lên trên tay, tui phản kháng lại nhỏ.
“Với người bệnh thì nhẹ nhàng một chút đi chớ!”
“Không biế~t đâu. Kiếm bạn gái rồi nhờ cô ấy dỗ dành đi? Chẳng phải anh nổi tiếng lắm à.”
“Đang mỉa mai đấy à, con kia! Nếu không phải vì cái thể chất này thì—”
Akatsuki khẽ nhìn vào mặt tui, rồi sau đó nói bằng giọng hơi sắt.
“Xin lỗi.”
“……Trông có vẻ như không phục hả?”
“Sao chứ? Chỉ xin lỗi vì đã làm phiền cái cuộc sống cao trung harem của đằng đó thôi.”
Harem hả. Bộ tui nổi tiếng đến thế à. Nghĩ tui là thứ gì vậy—
—Em không muốn, bị anh nói chuyện như thể là người dưng đâuu
Tui nhớ lại hình ảnh Akatsuki lả chả khóc. Lúc mà nhỏ hét lên, cái bệnh dị ứng này là không hề có giới hạn……Tức là, như thế đấy. Bây giờ, cái phản ứng như thể đang ghen tuông này chính là—
“——E~……em, đấy nhé……!”
Tui lại cảm nhận được những nốt mẩn đỏ lại nổi.
“Anh vừa mới khỏi……nên tự trọng giùm em cái đi……”
Thêm vào đó, đầu lại càng thêm nóng hơn……À ré? Dù cho đến giờ cơ thể có cảm giác nóng lên đi chăng nữa, hình như đầu và mặt đâu có cảm giác nóng lên hay gì đâu. Không, chắc chắn chỉ là tui không biết thôi. Cái này chắc cũng là dị ứng thôi. Không sai đ—
“—Phụt~!”
Đột nhiên Akatsuki cười phụt ra,「Kưkưkư」và bắt đầu run rẩy đôi vai.
A……? Gì, gì đấy? Trong lúc mà tui chưa nắm được tình hình thì Akatsuki đã quay lại rồi.
Trên gương mặt đó, xuất hiện một nụ cười trông như nghịch ngợm.
“Vừa nãy chỉ là, lốt ‘nhân vật’ thôi.”
“…………Hả?”
“À ré À ré~? Sao mặt anh lại đỏ lên hết thế kia~? Em chỉ giả vờ ghen tị một chút thôi kia mà~. Chẳng phải tự ý thức quá rồi sao~? Ko~kun♪”
“Ô……………ÔôÔÔôô……………!!”
Hả……Bị chơi khăm rồi……! Mà lại trong lúc này sao……!? Xấu tính quá đấy nhééé……!!
“Ko~kun, để em cho anh gối đùi thêm lần nữa nhé? Nào, nằm lên nằm lên.”
“Dừng lạiiiiiiiiii…………!!”
Lại một lần nữa, tận sâu trong tim tui lại hối hận.
Tại sao tui, đã từng có con nhỏ bạn gái như thế này chứ.
Thất bại như lần này, cũng như cuộc sống về sau, chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở con số 1.
Chính vì thế mà, dù bao nhiêu lần đi nữa thì tui vẫn nói.
—Làm ơn tuyệt đối thôi đi cái việc để bạn thuở nhỏ trở thành bạn gái đi nhé.
“———…………Anoo~, cho xin một chút có được không ạ~…………”
““?””
Bọn tui giật mình quay lại khi nghe được có giọng nói quen thuộc ở trong bóng tối.
Cái người mà ánh trăng mờ chiếu roi đó, không nhầm đi đâu được—chính là Higashira Isana.
Biểu hiệu lúc nào cũng nghèo nàn trên gương mặt, chợt trở nên trông như rất tệ.
“Thành thật xin lỗi~~~~vì đã làm phiền ai người tình tứ……nhưng nếu có thể chỉ cho tớ đường đến đền thờ thì tớ sẽ cảm kích lắm……”
“Hi, Higashira-san……C, cậu đã thấy từ lúc nào……?”
“Là từ「Ko~kun, để em cho anh gối đùi thêm lần nữa nhé?」—Kh~, không sao đâu! Tớ đâu có bạn bè nào để nói đâu! Tuy có thể nói là tớ nhiều chuyện một tí!”
“Nhưng thế chẳng phải sẽ lộ ra trước Irido-kun hay Yume-chan à! Kh, khoan đã nào! Đùa thôi! Lúc nãy bọn tớ chỉ đùa thôi~———!!”
◆ Irido Mizuto ◆
Kì học tập trung coi như đã kết thúc.
Buổi trưa ngày thứ 3. Bọn tôi bước ra khỏi khách sạn, phân theo từng lớp mà bước lên xe buýt. Higashira thì thể hiện cái vẻ mặt trông như đau đớn khổ sở, nhưng vì là khác lớp nên cũng chẳng còn cách nào khác. Khi được trả điện thoại lại tôi sẽ làm đối tác với cậu, nên ráng mà nhịn đi.
Minami-san thì tiến đến ghế đằng sau, và khi nhìn thấy Kawanami ngồi ở cạnh lối đi, một nữ sinh liền thốt lên.
“À ré~, Minami~san! Không ngồi cùng với Kawanami-kun cũng được sao~?”
Vẫn còn tiếp tục cái trò đùa đấy à. Tôi cứ tưởng là nó kết thúc vào ngày hôm qua rồi. Hết kì học tập trung này mà còn tiếp tục như thế thì, tôi cảm thấy có chút hối lỗi thật……
Ngay sau sự lo lắng của tôi thì Minami-san bình thản mà đáp lại.
“À, bọn tớ chia tay rồi~”
“Nhanh thế~! Ahaha!” “Lý do? Lý do là gì?”
“Ừm~, vì hai đứa không chung chí hướng chăng?”
“Bộ là nhóm nhạc à!” “A~hahahahahahahaha!!” “Hei Kawanami! Cảm tưởng khi bị đá nó thế nào?”
“Trở lại một nam sinh bình thường~”
“Bộ là thần tượng á!” “Bưhahahahahaha!”
……Khéo đấy chứ. Bây giờ mà có thể bình tĩnh đến như thế. Cho đến khi kì nghỉ hè kết thúc thì bọn họ không cần phải giả vờ như thế nữa.
Khi tôi chóng một tay khung cửa sổ và tỏ ra thán phục bọn họ thì tiếng nhạc thông báo điện thoại vang lên. Là từ Yume.
〈Có vẻ như Minami-san và Kawanami-kun tiến triển tốt đẹp rồi〉
〈Trông như thế thật ha〉
〈Tôi cũng đã nghe từ Higashira-san kể là bọn họ đến chỗ không người để tán tỉnh nhau đấy. Không lẽ là đang hẹn hò với nhau?〉
〈Có lẽ như thế ha〉
〈Bộ cậu không có hứng thú à?〉
〈Hoàn toàn không có đâu ha〉
Lần này thì tôi hoàn toàn đã rõ, là mình không có hứng thú với ROM.
“Chào thằng bạn thân.”
Tên con trai nói với giọng khinh suất đó ngồi xuống kế cạnh tôi. Không cần phải nói, đó chính là Kawanami Kogure.
“Đừng có tự ý tự xưng là bạn thân chứ. Cậu là kiểu người sẽ định giúp tôi khi tôi bị ăn hiếp mà đúng chứ.”
“Tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì, nhưng nói trước tớ là loại phòng chống trước khi nó xảy ra đấy nhé……Cảm ơn vì tối hôm qua nhé. Vì đã hợp lực với tớ.”
“Mình gieo nhân nào thì mình tự gặt quả đó thôi.”
Thực ra thì tôi hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra giữa Kawanami và Minami-san. Chỉ là, không hiểu sao tôi cảm nhận nó đang đi theo chiều hướng không tốt lắm, nhưng mà, tôi đã muốn thử nhen lửa xem, vì nếu là tên con trai khéo léo này, chắc hẳn là cậu ta sẽ làm được bằng cách nào đấy thôi.
Có được cái tác dụng dường như tốt thế kia, là do sức mạnh của năng lực giao tiếp—À không, đấy không phải là năng lực giao tiếp. Mà là sức mạnh để Kawanami Kogure có thể vượt qua.
“Nói về nhân quả thì tớ hỏi cậu cái này được chứ?”
“Hỏi gì?”
“Tối hôm qua, cậu với lại Irido-san đã đi đâu?”
“…………………”
Tôi cố gắng để không để cậu ta nhận ra cơ thể mình đang cứng nhắc. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa xe thì thấy hình ảnh Kawanami cười nham hiểm đang phản chiếu trên đó.
“Hai cậu, chẳng biết từ lúc nào mà về khách sạn trước rồi ha. Cứ tưởng là hai cậu sẽ đi tìm Higashira đang đi lạc, ai dè về trước là thế nào?”
“……Bọn tôi nghĩ Higashira đã về trước rồi.”
“Vậy, thêm một câu nữa, cả cậu và cả Irido-san, chẳng phải lúc đó đang mặc jersey hay sao?”
“…………Vì tắm xong nên thay thôi.”
“Trong lúc Higashira đang đi lạc hả? Hơi lạ với một đứa quan tâm thái quá đến Higashira như cậu đấy?”
“…………………”
“Thế cho nên. Hai cậu chắc chắn đã gặp phải một tình huống nào đó mà phải trở về để đi tắm. Chẳng hạn như là……bị ướt như chuột lột chẳng hạn.”
Tôi nhẹ nhàng thở dài lấy một hơi.
Tại sao có cái năng lực quan sát đến như vậy mà cậu ta lại có thể gây lộn với lại Minami-san được ấy nhỉ.
“Cái này chỉ là do tớ phỏng đoán thôi, cậu có thể không nghe cũng được. Tối qua trời không mưa mà đúng không? Thế chẳng phải là hai người tự đâm người mình xuống nước à? Chẳng hạn, phải ha, như hồ chẳng hạn. Đèn ở cái bờ hồ Biwa hơi tối mà. Hai cậu đi tìm Higashira ở đó, và rồi trượt chân—”
Người bị trượt chân té là Yume cơ. Còn tôi thì chỉ định cứu cô ta thôi. Và kết quả là tôi bị liên lụy theo. Chuyện chỉ có thế thôi.
“Tối qua thì, Irido-san mặc đồ với tông màu trắng ấy nhỉ. Cậu biết gì không? Đồ tông màu trắng mà bị ướt thì có thể nhìn xuyên thấu đấy.”
—Quần áo bị ướt dính chặt trên da, nên là, mấy cái màu cần nên giấu đi lại thành ra hoàn toàn bị xuyên thấu. Thứ được gọi chiếu dưới ánh sáng là màu da và màu xanh. Một thiết kế đơn giản, ít sự cầu kì. Yume ướt sũng, tóc thì dính trên đôi gò má, cô ta nhìn theo ánh nhìn của tôi xuống bộ ngực của mình, thoáng chốc, dù là trông màn đêm nhưng tôi hiểu được là nó đang đỏ lên, và cô ta dùng tay để che ngực mình lại
“Với tình trạng đó thì không thể trở về khách sạn vì có nhiều người chứng kiến đâu ha. Thế nên là, cần phải đi đến đâu đó để cởi quần áo ra và vắt—”
“Ồn ào quá.”
“Á~!?”
Tôi thụi cù chỏ vào bụng của tên con trai đang ngồi kế bên. Thế thì còn gì được gọi chuyên gia tình yêu ROM nữa kia chứ. Kể đến cả những chuyện mà mình không thấy luôn rồi sao.
—……Tuyệt đối, không được nhìn qua đây đâu đấy……
Giận tím người. Cái này giống như là, tên Kawanami còn biết rõ về chuyện của bọn tôi hơn là về bản thân cậu ta vậy.
Phía quan sát và phía bị quan sát. Bên quan sát có thể áp đặt nguyện vọng của bản thân, còn bên bị quát sát cũng có thể nói dối cho thuận tiện với bản thân. Bản thân của lý tưởng và bản thân của hiện thực thường thì nó có mâu thuẫn với nhau đấy, chính vì thế mà, riêng bản thân cũng chẳng hiểu cái sự thật của bản thân là gì nữa.
Con người có hai con mắt, một con là để nắm bắt được hình dạng đúng đắn của sự vật.
Nếu là vậy, muốn nắm bắt được đúng hình dạng của con tim, có lẽ phải cần đến cả hai con mắt. Quan niệm sống, thành kiến, nguyện vọng—Hai hướng nhìn của con tim, mà mỗi con người thì chỉ có một.
Nhưng nếu như, cái bản thân được tìm thấy lại không phải là cái bản thân mình đã ao ước—Tôi nghĩ rằng mình muốn thay đổi chăng?
……………Thà nghỉ ngủ còn sướng là suy nghĩ chuyện chẳng ra gì.
Đến lúc đó, cứ chọn cái lấy thứ mà trông như thú vị là được.
-- Hết chương 9/Vol 3 --
--------------------------------------------------------------------
Hình phát thảo của TakayaKi dành cho Mizuto và Yume hôm 27/8 (tức ngày 2 đứa chính thức hẹn hò với nhau hồi trung học)