Web Novel (Đã hoàn thành) - Chap 21: Anh Sẽ Đợi Em Ở Nơi Đó

Trans: Yggdramona Dũng Sĩ

Edit: Ajikame Asane

——

Tôi dường như nhận ra điều gì đó trong khi viết những dòng này.

Chưa có lần nào mà tôi thực sự viết một câu chuyện tình xen lẫn hài hước cả…

——

Vào một buổi sớm đầu xuân, khi cơn lạnh buốt của mùa đông dần tan biến, thay vào đó là những đóa hoa anh đào bất chợt nở rộ, lan tỏa mùi hương khắp chốn báo hiệu cho một mùa mới đã đến. 

Đã gần một năm trôi qua kể từ cái ngày ấy

Cơ thể tôi đã dần bình phục, gồm cả cánh tay phải, nơi chịu tổn thương nặng nhất, dần trở nên tốt hơn sau những đợt điều trị phục hồi chức năng đầy đau đớn. Giờ đây, tôi đã có thể cầm nắm mọi thứ gần như bình thường trở lại. 

Cánh tay được chẩn đoán đáng lẽ sẽ không bao giờ cử động được nữa trở nên tốt hơn như hiện tại, tất cả là nhờ có…

"Hửm? Sao thế nà?”

“...Không, không có gì đâu.”

Satsuki, người đang đi kế bên tôi, quay ngoắt đầu lại và nhìn tôi với ánh mắt hiếu kỳ. Chỉ chưa đầy một năm, diện mạo của em ấy đã hoàn toàn thay đổi, mất đi dáng vẻ non nớt của một học sinh cấp ba, khoác lên mình bộ áo mới của một nàng sinh viên đại học. Cử chỉ và biểu cảm của em ấy tràn đầy tự tin và tỏa sáng hơn bao giờ hết, như thể em ấy đang dần bước vào ngưỡng cửa trưởng thành rồi vậy.

"Đáng ngờ thật đấy! Rõ ràng là anh đang cố che giấu điều gì đó, chúng viết rõ trên mặt của anh cả rồi kìa?”

… Hoặc đó chỉ là những gì tôi nghĩ, và cũng không mất quá lâu để nhận ra tính cách yêu đời, cởi mở của em ấy vẫn giống như trước kia.

"Anh chỉ đang nghĩ về quãng thời gian trước đây khi em và mọi người khiến các bác sĩ phải đau đầu thế nào vì cứ nằng nặc không cho phép anh rời khỏi chiếc xe lăn ấy.”

"Điều đó thì có gì là không tốt chứ?”

"Đừng đùa với anh thế…”

Satsuki khẽ nghiêng đầu, đôi mắt toát lên vẻ bối rối. 

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn thường hay nghĩ về khoảng thời gian khi các vết thương trên cơ thể đã gần như hồi phục để không còn cần đến sự hỗ trợ của chiếc xe lăn. Tôi đã rất háo hức được đi lại tự do bằng chính đôi chân của mình, nhưng cả bốn người các em ấy lại phản đối kịch liệt, cứ nằng nặc đòi chăm sóc tôi thêm nữa. 

Như Shino, chẳng hạn, đã đi xa đến mức thốt lên

“Một bác sĩ lại đưa ra những quyết định tồi tệ gây hại đến bệnh nhân thì không cần cũng được. Mau khai tên ra ngay rồi cút xéo khỏi đây đi!”

Em ấy thực sự đã đẩy các bác sĩ vào tình thế khó xử.

Đấy đúng… là một ký ức chẳng hay ho gì.

Ngày mà Satsuki và những người khác đọc được quyển nhật ký của tôi. 

Hồi tưởng lại trước đây, tôi đã từng đọc rất nhiều bộ chuyện bao gồm cả ở kiếp trước, về những nhân vật được chuyển sinh vào game. Nhưng tôi chưa từng nghe đến bất kỳ trường hợp nào mà nhân vật trong game lại có được ý thức riêng và nhận ra rằng thế giới họ đang ở là giả tạo cả.

Thông thường, lực cưỡng chế của thế giới này đáng lẽ sẽ xóa sạch mọi ký ức liên quan đến quyển nhật ký ấy rồi. Tuy nhiên, vì chúng tôi đã thoát khỏi [LoD] và có được tự do, cơ chế đó đã không còn hiệu lực nữa. Điều đó giải thích lý do vì sao các em ấy vẫn còn nhớ rõ những gì đã đọc quyển nhật ký, nghe cũng hợp lý phết. 

Tuy vậy, tôi vẫn không nhịn được cười mỗi khi các em ấy gọi tôi là “Người chuyển sinh”. 

Và, đương nhiên, vì lẽ đó mà sự hối hận tột cùng và lòng biết ơn đến mức quá đà của các em ấy dành cho tôi cũng trở nên dễ hiểu. Nếu đặt tôi vào vị trí của các em ấy, hẳn tôi cũng sẽ rơi vào hố sâu tuyệt vọng mà thôi.

Cơ mà, thật lòng mà nói thì, tất cả những thứ đó chẳng còn quan trọng nữa. Thứ duy nhất thực sự đáng để tâm đến là…

“... Thật là xấu hổ quá đi mất.”

Tôi ngửa đầu ra sau, che mặt lại bằng hai tay. 

Không, tôi chưa từng có ý định để bất kỳ ai đọc được những gì mà mình viết cả. Đặc biệt là những phần về sau, khi tâm trí tôi dần trở nên điên loạn, để lại trên giấy chỉ còn là những dòng chữ nguệch ngoạc, hỗn loạn, chẳng thể đọc nổi.

Và hơn hết là dòng cuối cùng đó

"Chỉ có sự liều lĩnh bất chấp cả mạng sống mới mang lại chiến thắng.”

Satsuki thuật lại những dòng đó với vẻ mặt nghịch ngợm, đôi mắt dán chặt vào tôi. Gương mặt tôi nóng rần lên, lan từ cổ đến tận đỉnh đầu. 

"Làm ơn… dừng lại đi mà.”

“Sao em phải dừng lại cơ chứ~? Em nghĩ lời nói ấy hay lắm lun ó! Không nhiều người dám nói ra một câu như vậy đâu và nhờ nó mà em cảm nhận được anh đã cố gắng nhiều như thế nào!”

"Anh xin em đó, đừng nói những lời như thế ở chốn đông người chứ! Anh nghiêm túc đấy!”

Chúng tôi đang đứng giữa khu trung tâm thương mại. Về cơ bản, đây là một buổi hẹn hò. Thông thường, cả năm người chúng tôi sẽ đi cùng nhau, nhưng hôm nay vì ba người khác đã bận, nên giờ chỉ còn lại hai đứa tôi.

Satsuki khẽ luồn tay qua cánh tay phải của tôi, nghiêng người áp sát với một cái chu môi tinh nghịch và ánh mắt ngước lên khiến tim tôi lỡ một nhịp.

“... Hôm nay chỉ có hai ta ở đây, anh có thể chỉ quan tâm đến mỗi mình em thôi, được không?”

"À, phải rồi, anh xin lỗi…”

Trời đất, em ấy dễ thương quá… bạn gái của tôi đấy…

Trong lúc bước đi, tôi chợt nhận ra em ấy như thể lúc nào cũng đi guốc trong bụng tôi vậy. Tôi đã lơ đãng nghĩ về ba người kia chỉ một chút thôi, vậy mà em ấy lại bắt gặp ngay. Xung quanh, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của những người khác đè lên mình. Những ánh mắt tràn đầy lòng đố kỵ, hầu hết chúng đều tập trung vào tôi.

“Dù vậy… nó cũng không quá tệ so với trước kia…”

Tôi nở một nụ cười gượng. Nếu lòng đố kỵ có thể đo đạc được, thì mức độ những ánh mắt đang chăm chú vào tôi lúc này chỉ bằng một phần tư so với mọi khi. 

Thông thường, Reine, Shuna, và Shino cũng sẽ đi cùng. 

Không chỉ Satuski, mà cả ba nữ chính còn lại, Tứ Đại Mỹ Nhân, đều là bạn gái của tôi.

Tôi đã quá quen với những ánh mắt buộc tội, gán cho tôi cái mác gã harem. Ở trường đại học, tôi còn trở thành một kiểu nhân vật nổi tiếng ‘gã thường dân xấu xí dẫn theo bốn nàng tiên xinh đẹp.’

Đáng lẽ ngay từ đầu, vị trí này nên thuộc về Sano Yuto, nhưng cuộc đời làm gì có chuyện dễ dàng thế. 

Nhắc đến Sano, kể từ ngày đó, cậu ta chẳng còn dám lại gần bọn tôi nữa. 

Có lẽ việc bốn người ấy nổi giận vào cái ngày đó đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa. Ở trường, cậu ta đã thu mình lại và không còn dám bén mảng tiếp cận Tứ Đại Mỹ Nhân nữa. 

Nếu thật là như vậy, tôi mong cậu ấy sẽ không nản chí mà bắt đầu lại từ đầu. 

Tôi chắc là một vài người sẽ trách khi tôi nói những lời lẽ quá bao dung sau khi cậu ta suýt chút nữa khiến tôi mất mạng. Nhưng thật lòng, tôi cũng không phải kiểu người ôm hận mãi được, đặc biệt là khi ở kiếp trước, chính tôi cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì.

Và quan trọng hơn cả, nếu không phải là quan trọng nhất, thì nguy cơ khiến Tứ Đại Mỹ Nhân biến thành Yandere đã giảm đi rất nhiều.

Dù thỉnh thoảng, các em ấy vẫn gửi đến tôi những cảm xúc nặng nề mãnh liệt, nhưng so với ban đầu thì đã tốt hơn rất nhiều rồi. 

Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, trái tim tôi cuối cùng cũng tìm được bình yên.

"Không phải thế, Satoshi-kun. Lý do duy nhất giúp bọn em không sa vào tuyệt vọng là nhờ vào tình yêu của anh dành cho chúng em.”

“... Đừng tùy tiện đọc suy nghĩ của anh thế chứ?”

"Phư phư phư, thì ngày nào chúng ta cũng dành những đêm nồng nàn dành cho nhau rồi còn gì. Khi đã biết rõ anh yêu bọn em đến nhường nào, thì chúng em chẳng còn gì để phải lo nữa cả.” 

"Anh xin em làm ơn đừng nói mấy chuyện này ra giữa chốn đông người chứ!?”

Satsuki áp má, buông những lời gợi mở với ánh mắt mơ màng, hệt như nàng tiên bước ra từ giấc mộng. Em ấy dường như không nhận ra tác động mà bản thân đã tạo ra thông qua những lời nói ấy. Xung quanh bọn tôi, những nụ cười ấm áp và những ánh nhìn ghen tị đan xen nhau, khiến tôi có cảm giác đến mức sắp phát ốm vì cái không khí dần trở nên xấu hổ đến mức ngột ngạt này. 

…Dù sao thì, phải rồi, chuyện xảy ra lúc về đêm. Tôi đã dành nó cho cả bốn em ấy. Còn chi tiết thì… chà, chỉ cần biết là dạo gần đây sinh lực của tôi đang dần không cầm cự nổi. 

Tôi đã tìm mọi cách để xoay xở, thay đổi chỗ này một chút chỗ kia một chút, nhưng… mọi người có thể tưởng tượng ra kết quả của việc làm đó rồi đấy. 

“Cái đó thì đúng thật.”

"Vậy ra đó không phải là lời nói bông đùa…”

“Nhưng quan trọng nhất là, Satoshi-kun, anh là người đã giúp chúng em đánh tan bóng tối trong lòng. Nhờ có anh, trái tim của bọn em không còn nặng trĩu như trước nữa. Cảm ơn anh rất nhiều!”

“À… Đó là lẽ tự nhiên thôi.”

Satsuki đã từ bỏ sự nghiệp người mẫu thời trang. Là một ngôi sao đang lên, công ti quản lý dĩ nhiên sẽ không muốn để mất em ấy. Nhưng tôi đã đối mặt với họ, và từ chối một cách thẳng thừng, "Các người là những kẻ sẵn sàng muốn ép em ấy dính líu đến chuyện giao dịch bằng chăn gối, vậy mà bây giờ khi em ấy đã trở nên nổi tiếng, các người lại đổi giọng à? Các người không thấy vô lý à?” Kết quả là họ đành cứng họng, không còn lời nào để phản bác. 

Còn với những vấn đề khác. Chuyện Reine với mẹ của em ấy, rắc rối ở công ty của Shuna, và xung đột trong gia đình của Shino… Tôi đã bước ra và giải quyết tất cả chúng, mà đáng lẽ việc này nên do Sano trong thế giới game gốc LoD thực hiện mới đúng.

Đó cũng chẳng phải là thứ gì đáng để khoe khoang cả.

Nếu một ai đấy mà tôi quan tâm gặp rắc rối, hẳn là lẽ tự nhiên nếu tôi muốn giúp đỡ họ, đúng chứ? 

“Hm?”

Satsuki kéo nhẹ cánh tay tôi.

“Quan trọng hơn cả, hãy cùng nhau tận hưởng buổi hẹn hò này nào! Chúng ta sẽ không có hẹn hò trước khi màn đêm buông xuống đâu, anh hiểu mà!”

"À, ừm, phải rồi nhỉ.”

"Hãy bắt đầu bằng việc mua sắm quần áo thỏa thích! Chúng ta sẽ ghé qua tất cả các cửa hàng ở đây luôn!”

"Em đùa đấy à!?”

Ở này phải có ít nhất phải có ba mươi cửa hàng…

"Anh thấy bộ đồ này thế nào nè~?”

"Có hơi hướng thời trang mùa xuân. Tươi sáng và nhẹ nhàng. Rất hợp với em, Satuski.”

"Thật sao~? Vậy còn bộ này thì sao?”

"Bộ đồ này về tổng thể rất nhẹ và mềm mại. Đặc biệt là cái cách mà chiếc váy dài lay động như chiếc lá xanh đong đưa theo làn gió, rất hợp với mùa xuân. Trông em tuyệt lắm.”

Mỗi khi Satuski rời phòng thay đồ, em ấy luôn tạo kiểu dáng tôn vinh lên vẻ đẹp tự nhiên của bộ đồ đang mặc đó. Đúng là cựu người mẫu ảnh có khác, em ấy giỏi trong việc thu hút ánh nhìn của mọi người thật đấy. Thế nhưng, tôi không thể không lo lắng nếu cứ tiếp tục thế này, không sớm thì muộn sẽ có ai đó nhận ra em ấy ngay. 

Hơn hết, em ấy còn phải thử bao nhiêu bộ đồ nữa vậy? Chúng tôi đã ở đây tận hai tiếng đồng hồ đến run cả chân rồi…

"Satoshi-kun, anh dẻo miệng thật đấy, đến mức em quên cả thời gian đang trôi qua luôn rồi~, em rất là vui luôn!” 

"À, anh đã dành thời gian luyện tập rất nhiều mà.”

Bốn người bạn gái, tất cả các em ấy đều có hứng thú với thời trang ở một mức độ nào đó, những cuộc dạo chơi mua sắm như hôm nay là chuyện thường ngày. Khác biệt ở chỗ, trước đó tôi rất tệ trong việc nghĩ ra những lời khen có cánh. 

Trong khi Satsuki, Shuna, và Shino luôn vui vẻ dù cho tôi có bất cẩn vụng về ra sao, Reine thì… lại rất khác biệt. 

"Nó không hợp với em ư”, “Lại thế nữa rồi, anh lại khen em giống y như lần trước…”, "Không sao đâu, anh không cần phải tự ép mình đâu…”, "Đến cuối cùng, em chỉ là… không đủ tốt mà thôi…” 

Em ấy sẽ lại rơi vào vòng xoáy u buồn, và cứ mỗi lần như vậy, tôi lại ôm chặt và an ủi em ấy ở giữa chốn đông người. Không thể không nói, khả năng khen ngợi chân thành của tôi được hình thành như là một kỹ năng sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt. 

Đó là một hành trình đầy máu và nước mắt để được như hiện tại, thật sự…

Reine, người chưa từng học được cách dựa dẫm vào người khác kể từ khi còn bé, đã lựa chọn bù đắp sự thiếu thốn đó bằng cách dựa dẫm vào chúng tôi. Nếu chúng tôi lơ là bỏ lỡ em ấy dù chỉ một chút thôi, nỗi buồn của em ấy sẽ trở nên vô cùng rõ ràng hiển hiện lộ rõ trên khuôn mặt yêu kiều ấy, và cứ mỗi lần như vậy chúng tôi đều phải ra sức tìm mọi cách để vỗ về em ấy thôi không u buồn nữa. 

Thật sự thì em ấy chẳng khác nào cô em út của cả nhóm. Dù chưa một lần thừa nhận điều đó…

Về phần chúng tôi, thì, không thể không nghĩ, em ấy nói gì thế không biết, khi chính em ấy là người duy nhất còn chẳng thể ngủ ngon giấc một mình ban đêm trừ khi có ai đó ở bên? 

"Giờ thì, đến chỗ đó nào.”

"À, được rồi… khoan, đợi đã, cái gì cơ!?”

Cả người tôi căng cứng ngay khoảnh khắc nhìn thấy nơi mà cô ấy vừa chỉ đến. Một cửa tiệm đồ lót.

"Làm ơn, nơi nào cũng được nhưng đừng là nơi đó…”

"Ể~? Xem ai đang nói kìa, chính cái người khiến em phải đổi cỡ đồ mới vì cái cũ không vừa nữa…”

"Được rồi! Được rồi! Anh hiểu rồi, đừng nói nữa!”

"Tốt, miễn anh hiểu là được rồi~.”

Với nụ cười ranh mãnh pha chút gian tà, Satsuki lôi tôi xềnh xệch vào trong.

Sau khi sống sót trải qua cánh cửa địa ngục mang tên cửa tiệm đồ lót, chúng tôi liền thẳng tiến đến trung tâm trò chơi. 

"Ahahaha! Satoshi-kun, anh chơi trò này tệ thật đấy!”

"Này, tha cho anh đi! Làm sao anh có thể chơi trò đánh trống này khi chỉ còn một tay lành lặn được chứ!” 

Chúng tôi quyết định đấu một trận trống taiko xem ai ghi điểm cao hơn. Nhưng vì là người mới và không thể sử dụng hoàn toàn cánh tay phải, cánh tay thuận của tôi, đã khiến tôi lâm vào thế bất lợi. Dùng cánh tay còn lại để đánh trống, như dự đoán, chẳng khác nào thảm họa. 

"Anh không hề có tí khả năng cảm nhận nhịp điệu nào luôn!”

"Này, nếu anh có thể dùng cánh tay phải của mình, anh chắc chắn sẽ chơi tốt hơn đó, được chứ? Vả lại, em cũng có giỏi hơn anh bao nhiêu đâu…”

"Một chiến thắng sát nút thì vẫn là thắng mà!”

Satsuki ưỡn ngược tự hào, hếch mũi lên trời với khí thế đầy kiêu hãnh. 

"Chết tiệt…”

Kể cả khi trận đấu này có suýt soát đi nữa, thì thua vẫn là thua. Nhức nhối thật đấy. 

Tốt thôi, nếu đã như vậy, tôi phải tìm cho bằng được một trò chơi chắc thắng để lấy lại mặt mũi.

“Mấy trò game xu thì sao?”

"Loại.”

"Ể? Tại sao chứ?”

"Nhắc đến trò này em lại nghĩ ngay đến Shuna… mà thôi, anh cứ coi như là những kỷ niệm không mấy vui vẻ đi…”

"À… Anh hiểu rồi.”

Chả là, kể từ khi Shuna vào đại học, em ấy đã khám phá ra một thú vui mới, một thú vui đem lại khá là nhiều phiền toái.

Thú vui đấy chính là cờ bạc. Máy đánh bạc, trò đua ngựa, đua thuyền… bất cứ trò nào em ấy cũng thử qua.

Chỉ cần nó nằm trong giới hạn chấp nhận được, tôi sẽ không cấm cản. Thế nhưng, nhờ vào vận may đen như tiền đồ của chị Dậu ấy, không ít lần em ấy phải trở về mà không còn một xu dính túi. 

"Em không có cờ bạc; em đang đầu tư, anh có hiểu không! Hãy đợi mà xem, chỉ trong vòng vài ngày thôi, số tiền lời chắc chắn sẽ nhân lên gấp nhiều lần cho mà coi!”

Sau khi nghe đi nghe lại cái lý do đó đến phát chán rồi, chúng tôi quyết định quản lý luôn tài chính của Shuna. Lẽ tự nhiên, em ấy đã phản đối vô cùng quyết liệt và ầm ĩ, nhưng chúng tôi không mong muốn em ấy sa đà vào vòng xoáy nợ nần, nên đành phải cứng rắn.

Nghiêm túc đấy, trong tất cả mọi người, em đáng lẽ phải hiểu cờ bạc nguy hiểm đến thế nào chứ… 

Dù bề ngoài lúc nào cũng điềm đạm, dịu dàng, Shuna thực ra, theo nhiều nghĩa, lại chính là kẻ gây rắc rối lớn nhất. Em ấy trong thì có vẻ người vật vô hại, nhưng những việc của em ấy làm lại khiến cho người ta phải thốt lên kinh hãi. 

"Thế giờ, ta chơi gắp thú nhé?”

"Nghe có vẻ hay đó. Chúng ta nên gắp con nào nhỉ?”

"Hmm, em nghĩ một con thú nhồi bông để trong nhà sẽ rất hợp. Anh thấy con đó thế nào?”

Satsuki chỉ vào một chú gấu nhồi bông đáng yêu nằm lọt thỏm bên trong chiếc máy, một chú gấu Titti cổ điển. 

"Hình như con đó hơn bị to quá? Em có chắc là chúng ta sẽ gấp trúng được nó không đấy?”

Chú gấu Titti khổng lồ với chiều cao vào khoảng 80cm, một giải thưởng to khủng khiếp dù theo bất kỳ tiêu chuẩn nào. Nhưng Satsuki lại trông có vẻ máu chiến. 

"Đây không phải chuyện liệu chúng ta có gắp được nó hay không. Chúng ta nhất định phải lấy được nó!”

"Trời, em nói nghe cứ như đang trích dẫn từ một bài diễn văn truyền động lực vậy…”

"Được rồi! Cùng hành động nào! Em sẽ điều khiển nút bấm bên phải, còn anh phụ trách nút bên trái nhé, Satoshi-kun!”

Rõ ràng, Satsuki đã có kế hoạch điều khiển nút bên phải, còn tôi sẽ lo phần bên trái.

"Hiểu rồi… đợi đã, nó chệch hướng mất rồi!?”

"Ể? Thật ư!?”

Kết quả là? Hóa ra cả hai đứa bọn tôi chẳng có chút tài năng nào với mấy trò như thế này cả.

Kể cả sau khi nhân viên cửa hàng tốt bụng hỗ trợ chúng tôi vài lần, chúng tôi vẫn không tài nào gắp được con gấu ấy.

Không phải là tôi cảm thấy buồn bã bay gì đâu. Thật sự mà nói, ôm một con gấu to tổ bố như thế ra ngoài đường chỉ khiến người ta thêm chú ý quá mức thôi. 

"Đây rồi~! Deluxe☆Strawberry Cafe! Em đã muốn đến đây lâu lắm rồi!”

Đôi mắt Satsuki long lanh rực sáng, bấm máy chụp ảnh liên tọi hết tấm này sang tấm khác. 

Để xua tan bầu không khí chán chường sau thất bại đến từ cỗ máy gắp thú, chúng tôi đã đi đến tiệm cà phê mà em ấy luôn mong chờ được ghé thăm. Khi chúng tôi vừa tới nơi, cảm giác ủ dột từ việc gắp thú thất bại vẫn còn lảng vảng. Nhưng ngay khi món tráng miệng đặc biệt của tiệm vừa được đặt ngay trên bàn, tâm trạng em ấy bỗng dưng trở nên tốt lên, như ánh đèn neon vừa được sạc điện, mọi cảm giác ê chề trước đó đều biến mất sạch sành sanh. 

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Satoshi-kun, chụp một bức ảnh nè!”

"Được rồi, được rồi mà.”

"Cười lên cái nì!”

Tôi bấm máy, ghi lại nụ cười như đóa hoa anh đào đầu xuân của Satsuki trước cốc parfait quá cỡ. Niềm hạnh phúc của em ấy như có ma lực lan sang cả tôi, khiến trái tim tôi ấm lên khi chỉ nhìn vào em ấy.

Nhưng mà…

"Không phải cái này hơi nhiều rồi sao? Em thực sự có thể ăn hết một mình ư?”

"Anh có vẻ hơi đánh giá thấp em đó, Satoshi-kun.”

Satsuki lắc lắc ngón tay, bĩu môi phát ra từng tiếng "chậc chậc” đầy hóm hỉnh.

"Anh thấy đấy, parfait là một món ăn chứa đầy ma thuật bên trong nó. Một khi con gái ăn phải nó rồi, thì tổng lượng calo sẽ bị trừ đi một nửa.”

"Cái kiểu lý thuyết gì nghe bịp bợm vậy…?”

Ngay cả những lý thuyết calo hỏi chấm trên mạng còn không nghe vô lý đến mức như thế.

"Và, anh có biết gì nữa không?”

Satsuki làm điệu bộ tạo nghệ như một chuyên gia sành ăn, múc lấy một thìa kem to phủ đầy sốt dâu tan chảy đi kèm với lớp kem hồng ngon lành phía dưới trên đỉnh cốc kem parfait, rồi đưa đến trước mặt tôi. 

“Bằng cách áp dụng hệ số 'ahh’, niềm vui và độ ngon sẽ được nhân lên gấp đôi. Nên là…ahh~.”

Với một nụ cười, em ấy nghiêng người về phía tôi, đặt chiếc muỗng ngay trước mặt.

Dưới ánh nhìn của bao người xung quanh, tôi chần chừ tiếp nhận lấy và ăn thìa kem ấy. Khi đã xong và ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp Satsuki và nụ cười dịu dàng của em ấy, ánh mắt em ấy dán chặt vào tôi.

"Q.E.D. Rất dễ hiểu mà, nhỉ?”

“... Em thắng rồi.”

Mùi vị không khác chút nào, nhưng sự pha trộn giữa hạnh phúc và xấu hổ thâm nhập tôi cùng lúc thì không thể chối bỏ. Tôi âm thầm rút lại lời châm biếm chế giễu vừa rồi của mình về logic của em ấy. 

“Thế là được rồi nhé! Giờ đến lượt anh cho em ăn đấy! Lên nào!”

"Cái gì vậy, trời ơi, bộ đây là câu lạc bộ bóng chày hay sao?” 

Cứ thế, Satsuki và tôi thay phiên đút cho nhau ăn món kem Deluxe☆Strawberry parfait. Hóa ra, hệ số 'ahh’ có thể được áp dụng vô hạn, với mỗi lần áp dụng, độ ngon miệng bằng một cách nào đó cũng nhân lên theo.

Khi chúng tôi đang chơi trò chơi vô bổ này, tôi không thể không nghĩ đến xu hướng hiện tại đang nổi lên gần đây trong gia đình của chúng tôi, đó là chia sẻ và bàn luận những lý thuyết dị thường. Nó nhanh chóng trở thành một trò tiêu khiển được yêu thích vào những khi rảnh rỗi, đặc biệt là Shino, cô nàng rất khoái những trò chơi chữ như này. 

Kể từ khi lên đại học, đêm nào bọn tôi cũng mua thức uống có cồn về nhà và uống cùng nhau. 

Dưới tuổi ư? Thôi nào, chúng ta đã là sinh viên đại học rồi đó. Có gì mà phải sợ kia chứ?

Ngạc nhiên thay, Shino lại là người mê uống rượu nhất… và cũng là người có tửu lượng kém nhất. 

"Nghe nè, Satoshi-saaaan,” 

Shino lắp bắp, vừa nhai khô mực nhồm nhoàm vừa uống cốc highball. 

"Anh có biết, Hán tự của chữ "người” được thể hiện bởi hình ảnh hai người hỗ trợ lẫn nhau, không hả? Nhưng khi anh thêm từ “yêu” và chính giữa chúng, chúng sẽ ngã lên giường và trở thành 'H’! Nên là, hãy ngủ cùng em đêm nay, nha?”

Em ấy cứ lè nhè tuôn ra mấy lý thuyết "logic của bố” nghe nực cười hết sức trong khi đang say xỉn, vừa vỗ lưng vừa quấn lấy tôi không dứt. Nghe thì rất vô lý, nhưng có một sức hút kỳ lạ đến từ dáng vẻ và hành động đó của em ấy khiến tôi không tài nào cưỡng lại được. 

Ồ, và có khoảng thời gian chúng tôi quyết tâm sẽ bỏ không uống rượu nữa? Shino giận dỗi đến mức ôm cái chai shochu rỗng đi ngủ. Chúng tôi cuối cùng cũng phải đành chịu thua trước em ấy. 

"Yummm! Ngon quá! Xin lỗi, phục vụ ơi! Làm ơn cho xin thêm một cốc nữa!”

"Nè nha!”

Tôi cố gắng can thiệp, nhưng Satsuki phớt lờ sự lo lắng của tôi. Thế là tôi đành phải bỏ cuộc. 

Thôi thì, chỉ cần em ấy vui vẻ, bấy nhiêu đó là đủ rồi, tôi vừa nghĩ vừa thở dài. 

"Quào, hôm nay chiến lợi phẩm nhiều thật đó!”

Tay Satsuki nào là mang toàn túi lớn rồi túi nhỏ. Tôi cũng muốn chìa tay ra giúp chứ, nhưng cái tay phải vẫn chưa hồi phục hẳn cho lắm, nên nếu giúp em ấy thì chắc cũng chẳng đỡ được bao nhiêu đâu.

Trên đường về nhà, tôi mệt rã rời. Không phải buổi hẹn hôm nay không vui, trái lại, rất vui nữa là đằng khác. Chỉ là…

“Xin lỗi anh nhìu, lúc nãy em lỡ làm rơi mất cái túi~ Mải mê quá nên quên mất tiu lun.”

“Ờm thì… lần sau nhớ cẩn thận nha em..”

Em ấy lè lưỡi tinh nghịch, chẳng tỏ ra hối lỗi tẹo nào.

Nè nha, ít nhất cũng phải giả vờ lo lắng một chút đi có được không trời!? Tôi gào thầm trong bụng.

Trong cái túi đó có đủ cả ví tiền, điện thoại, mà em ấy vẫn tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì.

Nói gì thì nói, Satsuki có một điểm yếu chết người đó là cực kém trong khoản giữ gìn đồ đạc. Chuyện làm mất thẻ tàu đi lại đã trở thành cơm bữa, đến mức em ấy thân quen luôn với cả nhân viên nhà ga và cả phòng đồ thất lạc của trường. Cảnh sát địa phương cũng thường xuyên gặp mặt ẻm, đến nỗi sĩ quan già ở đó còn hay đùa ‘lần này lại là chuyện gì đấy? Định đầu thú à?’

“Chắc em là kẻ xấu đang bị giam trong lâu đài tình ái của anh òi đó, Satoshi-kun~”

“Em có thể thôi đọc suy nghĩ của anh đi có được không vậy…?”

Satsuki ngắt dòng suy nghĩ của tôi bằng kiểu bông đùa quen thuộc. Tôi chỉ còn biết thở dài rồi buông câu đáp trả cho có lệ.

“Chuyện cái túi thì không sao đâu nha, ngày mai chắc chắn nó sẽ có ở đồn cảnh sát thôi mừ.”

“Ể…? Nếu em nói vậy thì thôi vậy.”

Cũng chẳng còn ý nghĩa gì để cuống cuồng nữa. Hơn nữa, Satsuki lại có cái duyên lạ lùng, đã mất thì thế nào rồi cũng tìm lại được. Sự tự tin của em ấy, theo một cách kỳ lạ nào đó, lại khiến tôi thấy an tâm.

Sống cùng những cô gái bước ra từ [LoD], tôi đã nhận ra một điều, ai cũng có những điểm yếu chết người riêng. Nhưng chính những khiếm khuyết đó không hề khiến tôi thất vọng hay ghét bỏ họ. Trái lại, chúng còn làm họ trở nên gần gũi, dễ thương hơn.

Những nét vụn vặt, thô mộc mà hồi trong game chẳng bao giờ xuất hiện trên trang hồ sơ nhân vật, giờ lại chính là phần khiến họ cuốn hút đến lạ với tôi.

“Ồ, tới rồi nè!”

Một khu chung cư cũ kỹ, rẻ tiền hiện ra trước mắt. Phòng của tôi nằm tận cuối dãy, đèn đã bật sáng. Dù có năm phòng khác nữa nhưng lại thành thói quen, mọi người luôn tụ tập trong phòng tôi để ăn tối và ngủ lại. Sau một năm, tôi đã quen với chuyện này từ lâu rồi.

“Ah, cuối cùng cũng về rồi nè~~!”

“Chào mừng hai người về nhà.”

“Trễ quá rồi đó nha?”

“Ừm, tớ xin lỗi mừ~.”

Bước vào căn hộ nhỏ một phòng, tôi lập tức bị choáng ngợp bởi cảnh khắp nơi sushi, pizza, cùng mấy chai rượu trông có vẻ đắt tiền được bày sẵn. Với cái chỗ tụ tập của chúng tôi, đây đúng là một bữa tiệc xa xỉ đến bất ngờ.

“Bộ hôm nay có dịp gì đặc biệt à?”

“Biết ngay là anh sẽ quên mà…”

Sinh nhật tôi thì đã tổ chức rồi. Vậy thì là gì nữa chứ?

“Hôm nay là tròn một năm kể từ ngày anh cứu tụi em đó, Satoshi-kun.”

“À… khoan đã, hôm nay á!!?”

Dù có nhìn lại lịch, tôi cũng chẳng nhớ nổi ngày chính xác. Chỉ biết mơ hồ là khoảng thời gian này, dù sao thì, đó cũng là ngày mà tôi suýt mất mạng. Nhưng để nhớ rõ ngày tháng thì quá sức với tôi rồi.

Cuộc chiến giãy giụa để thay đổi tương lai không thể tránh giờ đã như chuyện xa vời.

“Cảm ơn anh đã cứu bọn em vào ngày hôm đó nha, Satoshi-kun.”

Satsuki cười dịu dàng, nụ cười được ba người còn lại đồng loạt tiếp lời.

Sự thật thì, cứu các cô gái ban đầu chỉ là phương tiện, một bước tiến trong con đường trả thù của tôi. Chẳng hơn gì một cách làm.

Thế nhưng mà…

“umff!? Này—!”

Chưa kịp chìm sâu vào dòng suy nghĩ, Reine đã chụp lấy hai má tôi, véo chặt như muốn mắng.

“Rồi rồi, anh tự trách bản thân đủ rồi đấy. Thật sự, Satoshi, cái tật này của anh đúng là không bỏ được mà.”

“X-xin lỗi em…”

Khi Reine buông tay ra, trên má tôi còn vương lại cảm giác tê rát dễ chịu.

“Anh có nghĩ thế nào thì cũng được thôi, sự thật vẫn không hề thay đổi rằng anh đã cứu bọn em.”

“Đúng rùi đó. Năm vừa rồi là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời của em…”

Shino gật đầu sâu, lời em ấy tràn đầy chân thành. Lắng nghe xong, tôi cảm thấy nơi ngực như được sưởi ấm.

Xét cho cùng thì, quãng thời gian tôi thật sự ở cạnh bốn người họ chỉ mới một năm thôi. Lúc nào tôi cũng lo lắng rằng, nếu họ biết rõ con người tôi, họ sẽ thất vọng. Vậy mà, nghe em ấy nói thế… không gì có thể khiến tôi hạnh phúc hơn được nữa.

Và chính vì thế, tôi đã quyết định là sẽ dốc hết lòng mình để đáp lại tình cảm này.

“Cho đến khi mạng sống này khép lại, tôi sẽ luôn chạy về phía trước vì tất cả mọi người. Đó chính là lý do tôi, Iriya Satoshi, được sinh ra trên đời này.”

——

Bản dịch có thô thì mong mọi người thông cảm ạ! Do trans là người mới!

Nhân tiện….có sechhhh rồiiiii