"Đi dạo xem chòm sao trong ngày thôi nha? Hôm nay em nghe nói có thể thấy mưa sao băng đó."
Một buổi xế chiều cuối thu, đang nằm thư giãn trên sofa trong phòng cùng Shino, em ấy bỗng nhiên nói đề nghị như vậy với tôi.
"Cũng được. Hai người kia chắc cũng sắp tan học rồi, để lát nữa chúng t…"
"Khụ khụ"
Shino khẽ ho giả, rồi nở nụ cười nhìn tôi.
"Hình như là cả ba người họ đều có bài tập phải nộp trong ngày hôm nay~ nên tối nay có lẽ sẽ về muộn đó~"
"Hử? Thật vậy ư?"
"Đáng tiếc cho anh! Ừm, thực sự là rất tiếc, nhưng thôi đành chỉ có hai người đi với nhau rồi!"
Lạ thật. Shino nói mất lòng tiếc nuối vậy mà giọng lại đầy sức sống……
"Đã quyết là phải làm luôn cho lẹ nè. Xe thuê cũng đã chuẩn bị sẵn rùi, hành lý cần thiết đã chất lên xe hết rùi. Còn lại chỉ còn việc đi tới nơi thôi"
"Chu đáo thật đó…"
"Ừm, cũng chỉ là tình cờ thôi mà. Nào nhanh lên đi anh. Thời gian là vàng bạc đó"
Dù tôi mỉa mai vậy, nụ cười của Shino vẫn không hề mờ. Nếu để em ấy giữ vẻ mặt poker thì không thua ai cả.
Chúng tôi thường tụ tập năm người, nhưng Tứ Đại mỹ nữ đang cạnh tranh vị trí số một của tôi, nên chuyện các em ấy tìm cách để chỉ có hai người với tôi không phải là chuyện hiếm gặp.
Chỉ là, hầu như lúc nào cũng bị mấy người khác phá đám… nhưng lần này Shino đã lách được con mắt giám sát đó để tạo ra cơ hội cho hai người được ở một mình. Không biết em ấy đã chuẩn bị từ lúc nào, nhưng cảm nhận được từ sự háo hức của em là không chỉ một, hai ngày. Chắc chắn em ấy đã mong chờ chuyện này rất lâu rồi.
Nghĩ vậy, tim tôi bỗng mềm ra vì thương Shino.
"Hửm… tự nhiên anh dịu dàng vậy sao?"
"Xin lỗi nha, tại Shino dễ thương quá nên anh không kiềm được"
Tôi vuốt mái tóc Shino, em khẽ rũ người, mặt thoải mái. Tôi vuốt vuốt như đang xoa đầu một con mèo. Hôm nay tôi chỉ muốn ở bên Shino mà thôi.
"Thôi đi thôi… à…, sao thế?"
Shino nhìn tôi với ánh mắt như đang hứng lên.
"…Trước khi đi, em có thể đè anh xuống được không?"
"Tại sao chứ!?"
[Còn chuyện sau đó, để mọi người tự tưởng tượng.]
Shino đưa tôi đến một khu cắm trại nằm sâu trong núi, cách xa hẳn trung tâm thành phố. Không khí yên tĩnh giữa ngày thường và may mắn thay, ngoài chúng tôi ra chẳng thấy bóng dáng vị khách nào khác.
Từ ngọn đồi nhỏ, tôi có thể nhìn thấy thị trấn mờ xa nơi chân trời. Gió thu khẽ lướt qua làn da, những tán lá rung nhẹ, và sắc đỏ hoàng hôn đang dần tan vào màn đêm đang buông xuống.
“Thỉnh thoảng rời xa thế giới hiện đại thế này cũng thú vị thật nhỉ. Quang cảnh ở đây thật tuyệt.”
“Ừm. Không khí ở đây cũng dễ chịu nữa.”
Tôi hít sâu một hơi, để thứ không khí mát lành ấy len lỏi khắp cơ thể. Lồng ngực như được gột rửa, nhẹ bẫng đi.
Shino mặc áo khoác có mũ màu xanh đậm, bên trong là chiếc áo phông trắng in logo đơn giản. Cô phối với quần jean đen và đeo một chiếc vòng cổ nhỏ.
Em ấy chăm chú nhìn hoàng hôn cuối cùng đang bị nuốt vào màn đêm. Mỗi khi gió thổi, mái tóc đen tuyền của cô lại khẽ lay, như thể đêm tối đang dang tay ôm lấy Shino. Khi ấy, ánh mắt chúng tôi bất chợt chạm nhau.
“Có chuyện gì thế?”
“...Không, không có gì đâu.”
Tôi không thể thừa nhận rằng mình vừa mải ngắm em ấy, nên vội quay mặt đi.
“Nhưng mà, ngồi ngắm cảnh thế này mà có chút rượu thì ngon lắm đấy. Anh có muốn thử không?”
“Ờ, anh cũng... khoan đã!?”
Tôi quay sang thì thấy Shino chẳng biết lấy từ đâu ra lon bia, bật xì một cái rồi uống ừng ực. Em ất uống xong, còn đưa phần rượu còn lại cho tôi với vẻ mặt say khẽ.
Khoan đã nào, chuyện đó đâu phải trọng điểm đâu!
“Thế giờ đi về kiểu gì đây!?”
Tôi vốn bị thương một tay nên không có bằng lái. Chính Shino là người lái xe đưa tôi đến đây. Giờ mà em ấy uống rượu rồi thì làm sao mà lái về được? Không thể để em ấy lái trong tình trạng say mèm được. Quả thực là bó tay mà.
Nhưng Shino lại chẳng có vẻ lo lắng gì cả.
“Đừng bận tâm mà. Em cũng đã mang theo lều rồi nè. Chúng ta có thể ngủ lại đây một đêm. Chuẩn bị cho tình huống thế này đúng là sáng suốt, anh nhỉ? ‘Phòng hờ xa chẳng bao giờ thừa’ người xưa nói cấm có sai mà.”
Con nhỏ này...
Em ấy mở cốp xe ra, trong đó đúng là có đủ đồ cho một đêm cắm trại. Nghĩ lại thì, đồ em ấy mang theo vốn đã hơi nhiều so với một chuyến “đi xem ngôi sao trong ngày”. Rõ ràng, em ấy đã tính toán chuyện này ngay từ đầu.
Tôi chỉ còn biết nhìn em bằng ánh mắt trách móc. Nhưng Shino chỉ cười hồn nhiên, như gió thổi qua liễu. Rồi em bất ngờ tạo dáng mèo, lè lưỡi và nói
“Tha cho em nha~ Nyan ♡”
“...Thôi được rồi, tha cho đó.”
Đáng yêu như thế thì chịu sao nổi chứ.
◇
Lửa trại nổ lách tách. Hai chiếc ghế gấp được đặt cạnh nhau, cả hai chúng tôi im lặng nhìn ngọn lửa bập bùng. Trên ngọn lửa ấy, nồi cơm nhỏ đang tỏa khói nghi ngút.
“Cơm chắc sắp chín rồi đó… Shino, em kiểm tra giúp anh nhé?”
“Tuân mệnh lệnh!~”
Shino đã hơi ngà say. Em ấy giơ tay chào kiểu quân nhân một cách dễ thương rồi mở nắp nồi cơm. Tôi hơi lo khi để người say đứng gần lửa, nhưng thao tác của em vẫn rất khéo léo.
“Ổn rồi đấy. Giờ để ủ cơm thêm chút nữa nhé.”
Nói xong, em đậy nắp nồi lại, quấn khăn quanh nồi để giữ nhiệt.
Trong lúc đó, tôi làm nóng gói cà ri ăn liền. Hương vị cay nồng của gia vị lan tỏa trong không khí, khiến bụng cồn cào.
“Chắc được rồi ha~”
Canh đã chín, Shino mở nắp nồi. Bên trong là cơm trắng vừa chín tới, hạt nào hạt nấy đều lấp lánh.
Tôi dùng muôi đảo đều cơm rồi múc ra đĩa, rưới cà ri lên trên. Nước sốt sánh quyện lấy cơm trắng, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm thuồng.
Shino nâng lon bia, tôi cũng làm theo và cả hai cùng cụng nhẹ.
“Ngon quá trời luôn~”
“Ừm, ngon thật… không ngờ luôn ấy.”
Đến mức tôi tự hỏi, mấy bữa cơm thường ngày của mình là gì vậy.
Sau bữa ăn, chúng tôi dựng lều, ngồi cạnh nhau ngay cửa lều, cùng cuộn mình trong một tấm chăn, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm.
“Đẹp quá nhỉ~”
“Ừm…”
Bầu trời sao rực rỡ như xé toạc màn đêm. Vẫn là bầu trời ấy, mà ánh sao vẫn khác hẳn nơi phố thị. Mưa sao băng vẫn chưa đến, nhưng có lẽ cũng sắp rồi.
Cả hai chẳng nói gì nhiều, chỉ im lặng ngồi cạnh nhau. Qua lớp chăn, hơi ấm của Shino truyền sang tôi, dễ chịu đến mức tôi chỉ mong khoảnh khắc này kéo dài mãi. Nhưng rồi Shino lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng.
“...Anh biết nhiều về các chòm sao không?”
“Thật tiếc là gần như chẳng biết gì. Kiến thức của anh chắc dừng lại từ hồi cấp hai rồi. Nếu có biết, chắc chỉ là chòm Orion, cái chòm ba ngôi sao xếp hàng ngang ấy.”
Tôi giơ tay ra khỏi chăn, chỉ vào bầu trời đêm.
“Vậy anh có biết truyền thuyết về Orion và Artemis không?”
“Cũng biết sơ sơ thôi.”
Nữ thần Artemis, vị thần của mặt trăng và săn bắn, vốn nổi tiếng là người ghét đàn ông. Thế nhưng, người duy nhất cô đem lòng yêu lại chính là thợ săn Orion.
Tình yêu ấy bị người anh trai song sinh của cô, thần Apollo, phản đối. Hắn lừa Artemis bắn cung vào một mục tiêu xa trên biển, mà không biết đó chính là Orion. Khi phát hiện sự thật, Artemis đau đớn khẩn cầu cha mình – Zeus – đưa Orion lên trời, hóa thành chòm sao để tưởng nhớ anh.
“…Một câu chuyện buồn thật.”
Tôi không thích kết thúc bi kịch. Đã quá chán mấy chuyện như vậy rồi.
“Em ghét Apollo lắm. Trong thần thoại Hy Lạp, hắn được xem là vị thần vĩ đại, nhưng anh có biết hắn đã gây ra bao nhiêu bi kịch không?”
“Thật à?”
Tôi chỉ biết Apollo là nhân vật mạnh mẽ trong mấy trò game, chứ không nghĩ đến chuyện đó.
“Ừm. Hắn sống buông thả theo bản năng, kéo theo biết bao người khác xuống hố. Hắn chỉ biết phá hỏng cuộc đời của người ta thôi…”
“Ra là vậy…”
Tôi chưa kịp nhận ra, nhưng đúng là… hắn ta giống hắn thật. Dù so với thần thì chẳng đáng gì, nhưng…
Shino trông như đang nhớ về thằng đó, ánh mắt lạnh đi. Tôi khẽ thở dài, rồi vòng tay ôm em ấy sát lại. Cô ngạc nhiên nhìn tôi.
“A-anh sao vậy?”
“Chỉ là… đang hẹn hò với em mà em lại nghĩ đến thằng khác thì hơi buồn thôi.”
“À…”
Tôi biết rõ Shino nghĩ gì về hắn ta, và cũng biết em ấy yêu tôi thật lòng. Nhưng chỉ cần cô nghĩ đến người khác thôi, tôi đã thấy ghen. Vì tôi yêu em đến mức đó.
“Fufu… em được yêu nhiều quá nhỉ…”
“Chứ sao nữa.”
“Ừm… ấm thật đấy…”
Cả thế giới rơi vào tĩnh lặng. Nhưng kỳ lạ thay, nó không hề khó chịu. Cảm giác được cùng Shino nhìn lên cùng một bầu trời khiến trái tim tôi bình yên đến lạ.
“Nè…”
“Gì vậy?”
Shino gọi tôi bằng giọng khác thường. Tôi quay sang và môi tôi cảm nhận được một thứ mềm mại, ấm áp. Khi tôi nhìn lại, em ấy ngước mắt lên, nói khẽ
“C-cùng nhau…hãy ở bên nhau mãi mãi nhé. S-Satoshi…san.”
Cách nói lắp bắp, cuối cùng vẫn không dám bỏ kính ngữ, khiến lời nói của em ấy nghe vừa ngọt vừa vụng về. Với một người luôn hoàn hảo như Shino, sự lúng túng ấy lại càng khiến em ấy trở nên đáng yêu.
“...Ừm, anh cũng vậy.”
Tôi ngẩng đầu lên, và những ngôi sao băng bắt đầu rơi lác đác. Không hoành tráng như trong phim, nhưng vẫn đủ khiến người ta lặng đi.
Tôi nhìn sang Shino, em ấy đang đan tay lại, nhắm mắt cầu nguyện. Vài giây sau, hơi thở trắng khẽ phả ra khi em mở mắt.
“Em ước gì thế—”
Shino đặt ngón tay trỏ lên môi tôi.
“Bí mật. Người ta nói, nếu nói ra, điều ước sẽ không thành mà.”
“...Ừm, cũng phải ha.”
Rồi khi điều ước ấy trở thành sự thật, chắc tôi sẽ tự biết thôi.
Dù sao thì… chúng tôi vẫn còn rất nhiều thời gian mà.