Giữa mùa mưa ẩm ướt, những cơn mưa nối tiếp nhau không ngừng, vậy mà hôm nay bầu trời bỗng trở nên trong xanh đến lạ. Dự báo thời tiết cũng bảo sẽ nắng suốt cả ngày, nên tâm trạng tôi phơi phới hơn thường lệ.
‘Em đang ở tiệm sách quen thuộc nè.’
Tôi liếc lại dòng tin nhắn ngắn gọn mà Reine đã gửi tới.
Hôm nay lớp chỉ học đến trưa, mà tôi đã nộp báo cáo sớm, nên Reine, người cũng kết thúc tiết học vào giờ đó - đã đi trước đến tiệm sách.
Mấy Tứ đại mỹ nhân trong hội người yêu của tôi dạo này cũng bớt chăm sóc quá đà rồi, nên thời gian tôi được tự do một mình cũng dần tăng lên. Mỗi người đều có việc riêng, một người thì đi làm thêm, một người thì chơi với bạn, một người lại mải mê với sở thích cá nhân.
Thật lòng mà nói thì, tốt quá rồi...
Khoảng ba mươi phút sau, tôi đến tiệm sách quen thuộc mà Reine thường lui tới. Với mái tóc bạc nổi bật của em ấy, việc tìm ra Reine chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
“À, thấy rồi nè. Này, em làm gì đấy?”
Reine đang ngước nhìn lên kệ sách cao, cứ nhón chân nhảy nhẹ mấy lần để với tới.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì ánh mắt em ấy chợt chạm vào tôi, sau đó, mặt đỏ bừng, cô bước lại gần, lí nhí nói
“Ờm... em... với không tới. Anh lấy giúp em có được không?”
Cú đánh bất ngờ đó khiến tôi phải đưa tay che mặt.
“Iriya?”
“Không, không có gì đâu.”
Reine nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt khó hiểu. Tôi hít sâu, lấy lại bình tĩnh rồi với tay lấy cuốn sách mà em ấy muốn.
“Cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì đâu, chỉ là anh cao hơn chút thôi, đừng bận tâm.”
Reine nhận lấy quyển sách, cẩn thận đặt vào giỏ đồ. Tôi thấy vậy liền cầm giỏ giúp em. Lúc ấy, Reine thoáng ngạc nhiên.
“Anh... định thanh toán luôn à?”
“Ừm, có gì đâu nào.”
“Không cần đâu mà. Anh tốt với em vậy là đủ rồi.”
Em ấy mỉm cười nhẹ, nhưng tôi chẳng phải kiểu người hào phóng không lý do.
“Thật ra anh chỉ đang chuộc tội vì vừa chứng kiến cảnh dễ thương chết người của em thôi.”
“Cảnh... dễ thương... hả!?”
Reine nhận ra ngay tôi đang nói gì, đôi tai đỏ ửng lên. Nói sao nhỉ — chỉ là trả tiền cho cú sát thương vừa rồi thôi mà.
“Đồ ngốc này…”
Không biết bao nhiêu lần nữa thì tôi mới chịu nổi đây…
—
Ngay gần trường có một thủy cung khá lớn, hiếm thấy ở trung tâm thành phố.
Bảo rằng chỉ trả lại ơn là xong thì đúng là ngây thơ, thế là tôi bị Reine kéo đi, coi như chuộc lỗi cho trọn.
Theo như hiệp ước mỹ nhân của mấy cậu ấy, việc hai người đi chơi riêng là vi phạm.
Dù tôi có nghĩ ai mà biết được chứ, thì kiểu gì vài hôm nữa cũng bị phát hiện thôi.
Mấy nàng bạn gái của tôi có khả năng điều tra vượt mức con người rồi còn gì.
Tôi liếc nhìn Reine.
Hôm nay em ấy mặc blouse trắng viền ren và chân váy dài đen. Đơn giản nhưng tinh tế, kết hợp với chiếc đồng hồ có vẻ đắt tiền, trông em như một người lớn chững chạc.
“Lâu lắm rồi mới đến thủy cung nhỉ. Còn anh thì sao?”
“Anh cũng thế thôi. Chắc là từ hồi tiểu học chưa đi lại.”
Nếu tính cả “kiếp trước”, thì đã gần ba mươi năm tôi chưa bước vào nơi như thế này.
Reine lồng tay vào tay tôi, đan chặt. Da em ấy hơi ấm và đỏ lên một chút rõ ràng là đang ngượng.
Khi bước vào bên trong, ánh sáng mờ dần. Cảm giác như đang lạc vào biển đêm sâu thẳm.
“Đẹp thật đó…”
Reine khẽ chạm tay vào thành bể kính. Ánh xanh mờ ảo của nước phản chiếu trong đôi mắt em ấy.
“Ừm… đúng là như một giấc mơ vậy đó.”
Bên trong bể, cá bơi lượn nhịp nhàng.
Reine đọc kỹ từng tấm bảng giới thiệu, gật gù,ra vậy à, rồi di chuyển sang bể tiếp theo. Em ấy dừng trước mỗi bể, dí sát mặt vào kính, ánh mắt sáng rực.
“Cứ như trẻ con vậy…”
Tôi bật cười, cảm thấy thật yên bình khi nhìn dáng vẻ đó.
“Anh mới nói gì thế?”
“Không có gì, chỉ là… thấy em vui, nên anh cũng vui theo thôi.”
“Gì mà kỳ vậy,” em ấy cười khẽ, rồi khoác tay tôi kéo đi tiếp.
---
Trước mặt là bể chứa một con bạch tuộc khổng lồ.
“Trông ngon ghê…”
“Anh có biết là mình vừa phá hỏng không khí lãng mạn không?”
Reine thở dài nhìn tôi. Tôi gãi đầu, hơi xấu hổ, nhưng rồi thấy em ấy nhìn qua tôi rồi lại nhìn con bạch tuộc, như đang nghĩ điều gì.
“Anh có biết không, con đực của loài này cực kỳ chung tình đấy.”
“Thật cơ á?”
“Ừm. Khi tìm được bạn đời, nó sẽ giao phối rồi chết ngay sau đó. Là con gái, nếu được ai đó yêu đến mức chết vì mình như thế, chắc hẳn hạnh phúc lắm nhỉ.”
“Ra vậy… anh bắt đầu thấy quý loài bạch tuộc này rồi đó.”
Quả thật, đúng kiểu đàn ông đích thực.
“Ngược lại, con đang bơi kia chắc chưa từng có bạn gái đâu.”
“Ê mà này…”
Tôi khẽ thở dài. Bạch tuộc đực nếu yêu thì chết, sống thì bị gọi là ế. Cuộc đời đúng là khắc nghiệt mà.
“Còn ai đó thì có tận bốn nàng bạn gái, thay người như thay áo mà vẫn sống nhăn răng cơ.”
“Thôi mà… đừng nói mấy chuyện đó ở đây chứ.”
Dù xung quanh chẳng có ai, tôi vẫn thấy hơi ngượng.
“Rốt cuộc thì, bao giờ em mới được làm người đầu tiên đây?”
“Xin hãy tha cho anh đi mà…”
Reine nở nụ cười nửa đùa nửa thật, còn tôi chỉ biết giơ cờ trắng đầu hàng.
---
“Ô… hoành tráng thật đó.”
Tôi vốn chỉ mong được xem mấy con cá to, mà cảnh tượng trước mắt vượt xa mong đợi.
Một bể khổng lồ hiện ra, cá mập, cá đuối, và hàng trăm loài cá sặc sỡ đang lượn lờ.
Tôi đứng lặng, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh ấy, như thể cả đại dương được gói gọn trong tấm kính kia.
“Ê, nhìn kìa! Bể đó xịn quá!”
“Chụp hình đi, nhanh!”
…Ồn ào thật đấy.
Trong khi tôi đang xúc động, đám cặp đôi bên cạnh lại hí hửng seo phì.
Coi cá đi mấy người, cá kìa!
Tôi mới nghĩ vậy thì cảm giác áo bị kéo nhẹ. Reine đang vụng về lắp cây gậy seo phì.
“C-cùng chụp anh nhé?”
“À… ừm.”
“Gì vậy, sao trông anh lạ thế?”
“Không, chẳng có gì đâu…”
Nãy còn thầm chê người ta, giờ bị rủ chụp, tôi không biết phản ứng sao cho tự nhiên. Thôi thì nhập gia tùy tục vậy.
Reine nép sát lại, khoảng cách gần đến mức gần như không còn chỗ trống giữa hai người.
“Ch… cheese…”
“Ờm, cheese…”
Hai đứa lúng túng, phải chụp đi chụp lại cả chục lần mới vừa ý.
“Cuối cùng cũng chụp được rồi nè…”
Em ấy thở phào, kiểm tra ảnh, còn tôi nhìn sang, thấy má em ấy đỏ ửng, làn da trắng như tuyết ánh lên trong ánh đèn xanh lam.
…Mà mặt tôi chắc cũng chẳng khá hơn gì.
“Đi tiếp nha?”
“Ừm.”
Tay vẫn đan tay, chúng tôi đi sang khu tiếp theo. Khi ngoảnh lại, tôi tình cờ chạm mắt với một anh chàng tầm tuổi mình.
Ánh nhìn anh ta như đang nói: Coi cá đi, ông bạn.
—
“Vui thật đấy.”
“Anh cũng vậy… thật không ngờ lại vui đến thế.”
Nếu đi một mình, chắc chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đi cùng người mình thích thì niềm vui ấy như được nhân lên gấp mấy lần.
Reine siết chặt tay tôi hơn.
Rồi… những giọt mưa đầu tiên rơi xuống.
“Trời mưa ư…?”
Em ấy vừa nói xong thì mưa trút xuống ào ạt.
“Xui thật…”
Dự báo bảo nắng mà, nên chẳng ai mang dù. Tôi đảo mắt quanh, thấy một trạm xe buýt có mái che liền kéo Reine chạy vào trú.
Không có ai khác ở đó. Chúng tôi ngồi xuống ghế dài, thở dốc.
“Ướt như chuột lột rồi nhỉ…”
Tôi xem bảng giờ xe, còn khoảng mười phút nữa mới có chuyến kế tiếp.
“Rõ ràng bảo trời sẽ quang đãng cơ mà…”
Reine ngẩng lên nhìn trời, giọng khẽ trách.
Mái tóc bạc ướt sũng dính vào cổ và vai, vài giọt nước lăn trên má. Áo mỏng của em ấy dính sát vào da, để lộ đường nét mờ mờ dưới lớp vải ẩm.
Tim tôi chợt nhói không phải vì rung động, mà vì ghen. Tôi không muốn ai khác nhìn thấy em ấy trong dáng vẻ này.
Tôi kéo Reine lại, ôm sát vào lòng.
Em ấy lại khẽ giật mình, đôi mắt mở to, rồi dần dịu lại, nở một nụ cười mỏng.
“Ghen ghê ha…ông bạn trai của em.”
“Có sao đâu?”
“Không đâu. Vì nếu anh không mạnh mẽ như vậy… thì chắc em đã chẳng bao giờ bị trói được.”
Cơn mưa vẫn rơi. Reine trong vòng tay tôi, ướt đẫm, ánh nhìn dịu dàng mà quyến rũ đến lạ.
“Yêu anh.”
Lời thì thầm nhỏ bé tan vào tiếng mưa, ngay trước khi đôi môi em ấy khẽ chạm lên môi tôi.
“Em đúng là một cô gái quỷ quyệt…”
Tôi bật cười, nhìn Reine. Em ấy đáp lại, giọng nhỏ mà chắc
“Chỉ hôm nay thôi… dù có làm điều gì xấu, mưa cũng sẽ che giấu tất cả.”
“…Ừm, cũng đúng thật.”
Một lần nữa, môi chúng tôi lại tìm đến nhau. Âm thanh của mưa như tách biệt thế giới, chỉ còn lại hai người, hai hơi thở, và một khoảnh khắc lặng lẽ tan chảy trong làn nước mưa.
Cho đến khi cơn mưa ngừng lại, thế giới ấy vẫn chỉ thuộc về riêng chúng tôi.