“Mình lại đến nữa rồi…” tôi lẩm bẩm khi nhìn thấy căn hộ tồi tàn của Hoshimiya. Chẳng hề có bất cứ bảo vệ hay camera giám sát nào thế nên cũng dễ hiểu tại sao cô ấy lại lo lắng về tên bám đuôi.
“...Chẳng có gì ở đây cả.”
Bước lên những bậc thang rỉ sét chẳng khác gì tối hôm qua, tôi tiến đến cửa phòng Hoshimiya.
Cái ba lô hôm nay nặng hơn mọi hôm một cách bất thường khi tôi đã về nhà trước đó để chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc qua đêm.
Tôi dứt khoát ấn chuông cửa cùng một chút sự lo lắng.
“Xin chào?”
“Là tớ đây, Kuromine.”
“Tớ ra ngay đây.”
Một tông giọng rất vui tươi. Đây có phải là thái độ nên có của một cô gái khi mời trai ở lại qua đêm đâu nhỉ?
Hóa ra đây mà thứ người ta gọi là ‘gyaru’ ư? Hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là cô ấy hoàn toàn tin tưởng tôi…
Cánh cửa từ từ mở ra để lộ một Hoshimiya trong bộ trang phục thoải mái mà chắc hẳn phải là thường phục dùng để mặc ở nhà.
Hơn nữa, cô ấy cũng chuyển từ trạng thái gyaru sang trạng thái giản dị (với mái tóc rối bù cùng cặp kính). Điều đó khiến cô ấy trông không khác gì một người bị đa nhân cách cả.
“Cảm ơn vì đã đến nhé, Kuromine-kun. Mời vào.” Hoshimiya lên tiếng và chỉ dẫn tôi vào nhà. Chúng tôi băng qua khu vực bếp gọn gàng và sạch sẽ để tiến vào chỗ sinh hoạt.
“Oh, Riku-kun, chào em!” Và Monmon cũng đang có mặt ở đây.
Chị ấy đang ngồi thư giãn bên một chiếc bàn nhỏ trong tay nắm chặt một cốc bia.
Cả khuôn mặt lẫn giọng nói của chị ấy đều có vẻ như vui tươi một cách vượt mức cần thiết.
“Ồ, em đang nghĩ sẽ rắc rối lắm nếu như chị ở đây ư? Đừng nghĩ em có thể dễ dàng vượt qua chị để làm mấy trò đồi bại với Ayana-chan đâu đấy.” Monmon lên tiếng.
“Này, Hoshimiya. Tớ đá chị ta ra khỏi nhà được không?” Tôi hỏi.
“Kh-không được, cậu không thể làm thế. Um, đáng lẽ tớ nên bảo trước là Chiharu-san ở đây nhỉ?” Hoshimiya đáp lại.
“Nếu cậu nhắc trước thì chắc chắn tớ sẽ không đến đâu.”
“Cậu thực sự không thân với Chiharu-san nhỉ…”
Không phải là chúng tôi không thể thân thiết được mà phải nói rằng hai bên như là thiên địch của nhau. Hay đúng hơn nữa thì tôi hoàn toàn sợ hãi bà cô đang này.
“Chị đã nghe Ayana-chan kể rồi. Cậu trai bỏ nhà ra đi này có mặt ở đây là để bảo vệ em ấy đúng chứ?”
“Mà nói thế cũng không sai,” tôi đáp.
Có vẻ như Hoshimiya đã nói với chị ta toàn bộ mọi chuyện. Tuy nhiên có một điều không thay đổi là Monmon vẫn nghĩ về tôi như một thằng nhóc đi bụi.
Hẳn cô ấy đã đồng bộ hóa câu chuyện rồi nhỉ.
“Oh, đã đến giờ đi làm rồi,” Hoshimiya nói và nhanh chóng lao thẳng vào phòng tắm.
Chết tiệt, thế là mình bị bỏ lại với con người này à.
Việc ở cùng bà cô này sẽ khiến tôi dễ dàng bị đẩy vào tình huống bị thao túng nên tôi chẳng hề thích thú một chút nào.
“Riku-kun, có vẻ như em không ưa chị lắm nhỉ?”
“Không phải chỉ là ‘có vẻ’ đâu, em hoàn toàn không ưa chị,” tôi đáp lại.
“Hiểu rồi, ra là vậy. Thế thì như một minh chứng cho tình bạn thì chị sẽ tặng em thứ này. Cố làm quen với nó nhé,” Monmon cười nhếch mép trong khi lấy một quyển sách từ trong túi của mình.
Tôi nhận lấy nó một cách hoàn toàn tự nhiên sau đó liếc nhìn phần bìa nhưng đó hoàn toàn là một quyết định sai lầm.
“Cái quái gì thế này?”
“Hehe, không cần cảm ơn chị đâu. Cứ tự nhiên ‘sử dụng’ nó nhé”
“Sử dụng nó ư…? Chẳng phải đây là sách khiêu dâm sao? Và nhân vật chính còn là một gyaru nữa chứ.”
Cuốn sách đang thể hiện một cô gái tóc vàng trong bộ trang phụ khiêu gợi cùng ô thoại nói rwafng “Chúng ta có nên thử chơi những trò nghịch ngợm không nhỉ…?”
Tệ quá đi mất. Thay vì gọi cái này là minh chứng của tình bạn thì nó phải gọi là ngòi nổ của chiến tranh thế giới thì sẽ đúng hơn.
Và thậm chí nó còn có phần giống Hoshimiya trong trạng thái gyaru nữa chứ.
“Thế thì tớ đi đây,” Hoshimiya lên tiếng.
Cô ấy ngó vào phòng trước khi rời đi khiến tôi trong giây phút hoảng loạn đã nhanh chóng giấu quyển sách khiêu dâm vào bên trong quần áo của mình.
“Hmm? Có chuyện gì sao, Kuromine-kun?” cô ấy hỏi.
“Không có gì đâu. Nhưng hóa ra là cậu chỉ giản dị mỗi khi đi làm thôi nhỉ,”
“Giản dị… Mà tớ nghĩ sẽ tốt hơn nhiều nên đi làm với trang phục có phần khiêm tốn. Một vài khách hàng không thích những bộ đồ quá khoa trương… Mà thôi, tớ đi đây,” Hoshimiya mỉm cười rạng rỡ. Thậm chí cô ấy còn nhẹ vẫy tay với chúng tôi trước khi đi.
“Ayana-chan đúng là một cô gái tốt nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì cuối cùng em cũng động lòng với con bé rồi nhỉ?”
“Chị im đi.”
Chỉ để chắc chắn nhưng để tôi nói rõ luôn nhé. Bản thân tôi rất tôn trọng những người lớn tuổi hơn mình nhưng Monmon sẽ là ngoại lệ.
Mặc dù đây chỉ mới là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau nhưng vị trí của chị ấy trong tâm trí tôi đã được cố định rồi.
“Riku-kun, đây là một chuyện rất quan trọng nhé. Xin đừng làm Ayana-chan buồn.”
"...Monmon-san?"
Đây không phải là thái độ vui tươi thường ngày của chị ấy mà là một Monmon với ánh mắt đầy nghiêm túc.
“Chị biết là em đã phải trải qua rất nhiều điều thế nhưng Ayana-chan cũng đã trải qua rất nhiều khoảng thời gian gian khó,” chị ấy nói.
“Hẳn là vậy rồi. Cả công việc bán thời gian rồi còn cả tên bám đuôi nữa…”
“Đó không phải là chuyện chị muốn đề cập đến.”
"Huh?"
Tôi không hiểu ý nghĩa ẩn sau những lời vừa rồi. Nó có thể là gì cơ chứ.
“Được rồi, có lẽ chị cũng nên về thôi. À mà… đừng có lục lọi đồ lót của Ayana-chan chỉ vì em ấy không có ở đây nhé.”
“Cái đó thì không cần chị lo, không đời nào em làm thế cả.”
Rốt cuộc thì Monmon vẫn chỉ là Monmon mà thôi.
Sau khi chứng kiến chị ấy rời đi và đóng của vào, tôi thở dài rồi trở lại phòng mình.
“Giờ thì mình nên làm gì đây? Và cái thứ sách khiêu dâm trên tay mình này là cái quái gì vậy chứ?”
Tôi đã định ném quyển nó qua ban công nhưng sẽ thật phí phạm nếu quẳng đi như vậy.
Bây giờ… chỉ bây giờ thôi, tôi sẽ giữ nó lại. Tôi sẽ tạm giấu nó dưới giường của Hoshimiya một lúc vậy.
"Mmm..."
Sau khi hoàn tất việc giấu quyển sách khiêu dâm kia đi, điện thoại của tôi nhận được cuộc gọi là một ai đó
"...Haruno?"
Lại chuyện gì nữa vậy? Tôi nghĩ khi giữa Haruno và tôi đã chẳng còn gì nữa rồi.
Do dự cũng chẳng được gì nên tôi đành chấp nhận cuộc gọi.
"...Haruno?"
"*Hức...* *khịt...* Riku-chan...?"
Cô ấy đang khóc.
“Có chuyện gì sao?”
“T-tớ xin lỗi nhé… Riku-chan. Chuyện hôm nay…”
"..."
“Tớ cũng chẳng biết sao mình lại buồn đến mức này nữa… Bị chia cách với cậu như thế này… Tớ chẳng hề muốn một chút nào… *khịt*”
"..."
“Chúng ta làm hòa được không?”
“Chuyện này…”
Chút lí trí còn sót lại đang kêu gào bảo tôi phải từ chối ngay không chút do dự. Tuy nhiên cảm xúc thì…
"Riku-chan...?"
“Nếu cậu đã nói vậy thì…”
“Thật ư? Thế là chúng ta vẫn sẽ tiếp tục bên nhau như những người bạn thuở nhỏ đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
Sáng nay tôi đã hi vọng bản thân mình có thể giữ khoảng cách với Haruno… Haha, nhưng xem mọi chuyện thay đổi như thế nào chỉ trong vòng một ngày trời thôi kìa.
Nếu cô ấy cầu xin tôi ở lại bằng những giọt nước thì chẳng cách nào tôi từ chối được cả.
“... Giữa cậu và Ayana-chan chẳng có gì cả, đúng chứ?”
“À… Thực ra thì bọn tớ còn chẳng hẹn hò và tớ cũng chưa hề tỏ tình với Hoshimiya.”
“Cậu vẫn đang… lừa dối tớ ư?”
“Đó hoàn toàn là sự thật. Tin tớ đi.”
“...Thế thì tại sao cậu lại nói điều đó trước mặt tất cả mọi người trong lớp?”
“Cái đó chỉ là để bảo vệ danh tiếng của Hoshimiya mà thôi.”
“...Nhưng việc cậu ngủ lại nhà của Ayana-chan thì hoàn toàn là sự thật, đúng chứ?”
"..." Tôi rơi vào chết lặng.
“Tớ biết mà. Tại sao cậu lại qua đêm ở nhà Ayana-chan nếu như cả hai chẳng hề hẹn hò chứ?”
“Chuyện này… tớ không thể kể cho cậu được.”
Rằng tớ bị từ chối nên đã lên đến tận vùng núi để tự sát.
Làm gì có chuyện tôi nói ra chuyện đó chứ.
“Nếu cậu không giải thích thì tớ sẽ chẳng thể nào hiểu được…”
“Tớ xin lỗi. Nhưng sự thực là chẳng có gì giữa tớ và Hoshimiya cả.”
Sau khi nói vậy, Haruno rơi vào trầm tư một vài giây trước khi cuộc trò chuyện tiếp tục.
“...Mặc dù không biết rõ chi tiết nhưng tớ sẽ lựa chọn tin cậu, Riku-chan.”
"Haruno..."
“Giữa cậu và Ayana-chan chẳng có gì hết, đúng không?”
“Hoàn toàn không.”
"...Được rồi."
Có vẻ như Haruno đã xác nhận được những gì mà bản thân muốn khi cô ấy chẳng hỏi thêm bất cứ một điều nào nữa.
“Này, Riku-chan, sang nhà tớ ngay đi. Hãy dành thời gian cho nhau như chúng ta đã từng làm nào.”
“...Xin lỗi nhé. Hôm khác được không.”
“À… Được rồi, cậu nói đúng… Mà gặp cậu sau nhé…”
Và thế là cuộc gọi đã kết thúc bằng những lời như thế.
Chỉ như vậy thôi mà Haruno và tôi đã dễ dàng nối lại mối quan hệ như trước đây.
"...Haizzzz."
Tôi quả là một tên vô vọng mà.
Thật mừng vì chúng tôi đã làm lành. Thật hạnh phúc khi tôi lại một lần nữa có thể đứng bên cạnh Haruno.
Mặc dù vẫn còn chút khó khăn để nhìn cô ấy… Tuy nhiên cho dù là vậy thì tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm.
◇◇◇
Sau khi tản bộ một lúc trên con đường đèo tờ mờ ánh sáng thì cuối cùng tôi cũng đã đến được một cửa hàng tiện lợi đang nép mình trong bóng tối.
Lúc nãy tôi đã liên lạc với Hoshimiya và tự mình đến đây để đón cô ấy.
Chìa khóa dự phòng đang ở trong túi của tôi. À hiển nhiên là nó đã được Hoshimiya cho phép rồi nhé.
Hay nói được hơn thì có vẻ như cô ấy định đưa nó cho tôi luôn thì phải… Đây chính là thứ mà người ta gọi là lòng tin ư?
Còn về vụ bám đuôi thì cô ấy bảo rằng mình cảm nhận được sự hiện diện của ai đó nhất là vào những lúc giờ đêm như thế này.
Trong khi công việc bán thời gian của Hoshimiya thường kết thúc vào lúc 10 giờ tối.
Khi trở về nhà thì cô ấy sẽ phải đạp xe qua những cung đường núi tối tăm, và đôi khi cô ấy sẽ cảm thấy như có ánh đèn xe của ai đó đang chiếu từ sau lưng. Hơn nữa đó còn có thể chỉ là một người duy nhất… Đó là tất cả những gì mà Hoshimiya nghi ngờ.
Nhưng tiếc là cô ấy không thể thấy được khuôn mặt của người đó nhưng xét từ vẻ ngoài thì hẳn tên đó cũng đã ngoài ba mươi… Đó vẫn là theo phỏng đoán của Hoshimiya. Ngoài ra sẽ có những lúc cô ấy cảm thấy như có ai đó nhìn mình mỗi khi vào nhà. Thật đáng sợ làm sao.
Tôi rảo bước đến cửa hàng tiện lợi và đi qua cánh cửa tự động để vào cửa hàng. Vẫn như thường lệ khi chẳng có bất cứ một khách hàng nào ở bên trong cả.
Đang đứng ở quầy thu ngân không phải là Hoshimiya… mà là một người đàn ông trung niên cơ bắp rắn rỏi.
Tuy nhiên, đôi môi của ông ấy đang run rẩy và trên khuôn mặt nghiêm túc đó là một lớp trang điểm nhẹ.
“Chào mừng quý… Hm? Chẳng phải là cậu nhóc hôm vụ cướp đây ư?” người đàn ông đã nhận ra tôi bằng một đôi mắt lấp lánh. Đáng sợ quá đi.
“Cậu nhóc có một khuôn mặt khá dễ thương đấy. Có muốn làm việc ở đây không?” ông ta hỏi.
“Ông đang tuyển người tuần tra ban đêm hay sao vậy?” tôi đáp lại” Cháu đến để đón Hoshimiya.”
“Ra là vậy. Gần đây có mấy tên khả nghi cứ quấy rầy Ayana-chan nên cháu hẳn là vệ sĩ của con bé nhỉ?”
"Đúng vậy ạ."
Một cách trò chuyện nhưng cũng rất kì lạ khi nghe một chất giọng nam tính lại nói như một người phụ nữ.
“Cảm ơn cháu vì đã bảo vệ Ayana-chan.”
“Nó chẳng qua chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.” Tôi đáp.
“Là người làm chủ nên hãy để ta bày tỏ lòng biết ơn của mình. Cảm ơn cháu rất nhiều.”
Ông ta là chủ cửa hàng ư? Điều đó có nghĩa là con người này còn cao hơn cả quản lí!”
“Ayana-chan đang ở sân sau đấy. Con bé sẽ đến đây sớm thôi.”
“Cháu hiểu rồi. Để cháu chờ cô ấy một lát vậy.”
“Tên của cháu là Kuromine Riku-chan nhỉ?”
“Nếu được thì bác có thể đừng thêm ‘-chan’ vào được không ạ? Nó có hơi đáng sợ.”
“Hehe, đó là một cái tên rất dễ thương mà. Rất phù hợp với khuôn mặt đó của cháu” ông chủ nói bằng một vẻ mặt vui tươi. Chờ chút, tôi đây đang là bị nhắm đến ư?
“Cháu có muốn làm việc ở đây không?” Ông ấy hỏi thêm một lần nữa.
“Dù bác có nói vậy thì…”
“Ta chỉ đơn thuần là lo lắng về việc để Ayana-chan một mình mà thôi. Gần đây còn xảy ra vụ cướp nữa…”
“Nơi này chắc hẳn rất dễ bị chọn làm mục tiêu nhỉ.”
Một nơi hoang vắng chẳng có mấy khách hàng lui tới.
“Đúng là vậy. Đó là lí do tại sao mà ta bắt đầu làm việc vào ban đêm, ít nhất nó cũng đã đẩy lùi được bọn trộm… nhưng Ayana-chan sẽ bị nhắm đến khi con bé ở một mình.”
‘Đây là một nơi bị ám đấy. Bác nói như thể bình thường lắm nhưng đây là một nơi thực sự rất nguy hiểm đấy ạ!”
Dựa trên những lời vừa rồi thì chắc hẳn ông chủ này đã không ít lần phải vật lộn với lũ trộm cướp.
Có lẽ ông ta là một loại quái vật nào đó.
“Bọn ta muốn giảm số lượng nhân viên xuống bởi vì cũng chẳng có mấy khách hàng… nhưng việc đó không đồng nghĩa với việc bỏ mặc an toàn của những nhân viên quan trọng. Tất cả những người làm ở đây đều là phụ nữ,” ông chủ giải thích.
“Huh, tất cả mọi người đều là phụ nữ ư?”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều là phụ nữ.”
.........
Giờ nghĩ lại thì ông chủ cửa hàng trông cũng chẳng khác gì một người phụ nữ cả. Mặc dù chưa từng thấy một nhân viên nào khác nhưng có vẻ họ đều là nữ hết nhỉ.
“Cháu nghĩ sao?”
"À, ừm..."
“Làm việc cùng người mình yêu chẳng phải là một giấc mơ mà mọi người đều muốn ư?”
“Bọn cháu không phải olaf người yêu.”
“Còn không phải là người yêu nhưng cháu lại sẵn lòng bảo vệ con bé khỏi trộm cướp và mấy tên bám đuôi ư?”
“Mà đúng là vậy.”
Ông ấy tỏ ra ấn tượng mặc dù chẳng biết chút gì về tình cảnh của bọn tôi.
Đột nhiên ông ấy đập mạnh vào quầy, mở to mắt và nói lớn.
“TUYỆT VỜI! Đây mới chính là một hình mẫu đàn ông Nhật Bản điển hình chứ! Dòng máu samurai đã bị lãng quên!”
“Um, xin lỗi nhưng cháu còn lâu mới được xem là như thế ạ.”
Ông ấy lúc này là một người đàn ông trung niên cực kì nghiêm túc khiến cho bất cứ ai cũng phải cảm tưởng rằng người này hoàn toàn có thể vung được những ngọn giáo khổng lồ trên chiến trường.
Khi vẫn còn đứng nghệt mặt ra trước quầy thì một ai đó đã đứng ở sau lưng tôi.
“Oh, Kuromine-kun, cậu đến để đón tớ nhỉ. Cảm ơn nhé,” Hoshimiya đã tới.
“...Ước gì cậu ra sớm hơn một chút thì tốt biết mấy.”
“Huh?” Ayana nghiêng đầu bối rối. Việc một mình ở cùng với ông chủ thực sự rất hao tổn tinh thần theo nhiều cách. Tôi sắp bật khóc đến nơi rồi.
“Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, ông chủ.”
“Làm tốt lắm, Ayana-chan. Hãy đảm bảo rằng bạn trai bảo vệ cháu thật tốt” ông ấy lên tiếng.
“Ch-ch-cháu bảo rồi mà, bọn cháu không phải là người yêu!” Ayana buột miệng hét lên bằng một khuôn mặt đỏ bừng và cô ấy lắc đầu đến mức cặp kính kia suýt chút nữa thì rơi mất.
… Bị từ chối đến mức đó khiến tôi có chút hụt hẫng. Nhưng sao cũng được thôi, tôi vẫn ổn.
Sau đó chúng tôi rời khỏi cửa hàng tiện lợi và hướng đến bãi đậu xe. Hiển nhiên thì lúc này thì còn sót lại đúng một chiếc xe đạp.
“Này, Kuromine-kun, chúng ta cùng đi nhé?” Cô ấy đề nghị.
“Được rồi, tớ cũng chẳng muốn cuốc bộ nữa đâu.”
“Được rồi, bám chắc nhé.”
Ayana tự tin leo lên xe trong khi ra hiệu cho tôi ngồi sau cô ấy.
“Này, lẽ nào cậu định là người đạp ư?”
“Hmm? Đúng thế, cứ để đó cho tớ.”
“Không, tớ làm được mà… Mà thôi sao cũng được.”
Tôi ngồi phía sau cô ấy mà chẳng suy nghĩ quá nhiều. Ayana kêu lên “Nnngh” khi cô ấy cố làm chiếc xe di chuyển nhưng cũng chẳng thể giữ được thăng bằng để rồi phải chống chân xuống đất.
“...Có vẻ như không được rồi nhỉ? Có muốn đổi chỗ không?”
“Không sao! Tớ rất tự tin vào khả năng thể chất của mình đấy!” Hoshimiya nhấn mạnh
“Nhưng có vậy đi chăng nữa thì…”
Cô ấy đang cố hết sức để đạp xe mà không chạm chân xuống mặt đất nhưng sự thật là chiếc xe đang chao đảo.
Nỗi sợ đã khiến tôi vô thức bám vào hông của Ayana. Mềm mại thật…
Tuy nhiên, tôi chẳng hề muốn xuống núi một cách đầy mạo hiểm như thế này đâu.
“Xin lỗi nhé Hoshimiya, nhưng tớ không muốn lãng phí mạng sống của mình trên một chiếc xe đạp đâu.”
“... Xin lỗi. Tớ không hề muốn khiến cậu cảm thấy khó chịu như vậy đâu, Kuromine-kun.”
“Không phải là tớ khó chịu hay gì. Chỉ là tớ không muốn có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra với 2 chúng ta mà thôi,”
Hoshimiya gật đầu, có lẽ cô ấy hiểu được thứ mà tôi đang lo.
“Đúng vậy, cậu nói không sai. An toàn là trên hết nhỉ.”
Và thế là chúng tôi đã đổi vị trí cho nhau. Tôi dễ dàng đạp xe băng qua những con đường đèo cùng Hoshimiya ở sau lưng. Sẽ thật tuyệt khi được đẹp xe cùng một cô gái vào ban đêm ở trên núi như thế này. Và sẽ tuyệt hơn nữa nếu Hoshimiya thực sự là Haruno…
“Này, tớ hỏi cậu một thứ được không?” Hoshimiya đột nhiên lên tiếng
“Sao thế?”
“Ngay cả khi làm việc thì tớ cũng không thể nào ngừng suy nghĩ đến cậu được, Kuromine-kun.”
…Chờ chút, ý cô ấy là sao…?
“Kuromine-kun, mỗi khi cậu cảm thấy tồi tệ… cậu cũng sẽ chẳng bao giờ nhờ ai đó giúp đỡ đúng chứ?”
Những lời của cô ấy đánh thẳng vào tim đen của tôi.
Tôi do dự một lúc trước khi đưa ra câu trả lời. “Đúng là vậy. Tớ thích giữ mọi chuyện cho mình hơn.”
Hoshimiya gật đầu đồng cảm. “Tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng cậu có biết là bản thân cậu không cần phải tự mình đối mặt với tất cả mọi thứ không? Đôi khi dựa dẫm vào một ai đó thì cũng chẳng sao cả.”
Những lời của cô ấy đang vang vọng lại trong tôi và tôi nhận ra rằng Hoshimiya cô ấy đã chú ý đến khuynh hướng tự gánh vác mọi thứ của bản thân. Đó là một điều vừa ngạc nhiên vừa phần nào an ủi tôi cùng một lúc.
“Nhưng thế thì tớ vẫn có chút thắc mắc.”
“Ý tớ là, khi cậu cừ lừa dối chính bản thân như vậy thì đến cuối cùng cậu sẽ tự vắt kiệt mình mà thôi. Bố tớ cũng đã từng như vậy khi ông ấy cứ kìm nén mọi thứ. Và có vẻ như cậu cũng vậy, Kuromine-kun.”
Tôi giữ im lặng, tập trung vào tay lái và chỉ quan sát màn đêm phía trước.
“Mỗi khi buồn phiền thì cậu hãy cứ thừa nhận nó đi. Không, tớ muốn cậu hãy nói nó ra.”
Đôi tay mảnh khảnh của cậu cô ấy đang bọc quanh hông của khiến một thứ mềm mại cũng rất ấm áp đang hiện rõ khắp phần lưng của tôi
Tôi biết là cô ấy đang nhẹ nhàng ôm lấy mình.
“Tớ hiểu. Mặc dù có hơi khó để làm ngay nhưng tớ sẽ cố gắng.”
“Được thôi. Cứ làm theo khả năng của bản thân nhé, Kuromine-kun…”
Thật kì lạ làm sao khi những lời của Hoshimiya lại có thể lắng đọng xuống trái tim của tôi.
Có lẽ đó là do sự tốt bụng của cô ấy đang tràn vào từ phía lưng.
Cho đến tận lúc này thì miễn là Haruno còn ở bên cạnh thì tôi sẵn lòng chấp nhận tất cả mọi thứ.
Tuy nhiên bây giờ…
“Mà ngày mai hãy đi đâu đó cho khuây khoải nào.” Tôi lên tiếng đề nghị.
“Đi đâu đó ư…?”
“Đúng thế! Hãy giải phóng bản thân và tận hưởng cuộc sống thôi! Cậu nghĩ sao?”
“...Được thôi. Hãy ra ngoài và vui chơi nào. Tớ rất mong chờ chuyện đó đấy.”
Hehe, tôi mơ hồ cảm nhận được giọng nói vui vẻ có phần đáng yêu của Hoshimiya như thể cô ấy đang nhảy cẫng lên vì sung sướng vậy.
Chắc chắn một nụ cười quyến rũ đang nở trên môi cô ấy.
Việc ôm suy nghĩ đó trong đầu khiến tôi bất giác thốt ra cảm xúc thật sự của bản thân.
“Hoshimiya… cậu có biết bản thân mình thực sự là một cô gái rất tuyệt vời không?”
“Eh, sao-sao cơ!? Tại sao lại đột ngột vậy!?”
“Không, chỉ là suy nghĩ trong lòng của tớ mà thôi. Chẳng phải đùa cợt hay gì đâu.”
Liệu trên đời này có cô gái nào khác có thể cảm thông được với trái tim của ai đó đến mức như cô ấy không
Tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện còn hơn cả việc ai đó tỏ tình với mình.
…Hoshimiya và tôi mới chỉ nói chuyện với nhau từ hôm qua nhỉ?
Nhưng cứ như thể chúng tôi đã quen nhau một khoảng thời gian rất dài rồi vậy.
Chúng tôi hẳn đã cùng nhau trải qua những khoảng thời gian khó khăn nhưng cũng đầy ý nghĩa.
“Dừ-dừng lại đi! Đừng có nói mấy thứ kì lạ nữa! Bên cạnh đó, Kuromine-kun, cậu…”
“N-này! Đừng có quậy mà!”
Chẳng biết có phải do muốn giấu đi sự bối rối của bản thân hay không nhưng Hoshimiya đang run rẩy dữ dội ở phía sau tôi. Chết rồi!
Chuyến xe này quả thực là một trải nghiệm ác mộng.
Có lẽ từ giờ tôi nên hạn chế nói mấy thứ sến súa như vậy lại…