Khoảnh khắc mà nghỉ giữa giờ vừa điểm cũng là lúc hai nữ sinh ngay lập tức tiến đến chỗ của tôi.
“Riku-chan! Chuyện này là sao? Giải thích rõ ràng đi chứ!”
“Kuromine-kun!? Ch - chuyện này là sao vậy…?”
Là Haruno và Hoshimiya. Cả hai người họ bất ngờ tiến công sang chỗ tôi với khuôn mặt đỏ bừng. Điều này khiến tôi lúc này chỉ muốn giương cờ trắng lên đầu hàng. Tuy nhiên lí do ẩn sau từng khuôn mặt đỏ bừng đó lại hoàn toàn khác nhau.
Trong trường hợp của Haruno thì đó dường như là một sự giận dữ trong khi với Hoshimiya thì cô ấy chỉ đơn giản là xấu hổ mà thôi.
“Xin lỗi nhé, Ayana-chan. Nhưng cho tớ mượn Riku-chan trước được không?”
“À, nhưng tớ cũng…”
“Tớ mượn cậu ấy nhé.”
Và chẳng cần đợi Hoshimiya kịp đáp lại, Haruno đã kéo tay phải khiến tôi phải bật dậy từ ghế ngồi của mình.
“Đi thôi nào, Riku-chan!”
“Uh, được thôi…”
Bất lực trước thái độ đe dọa của Haruno nên tôi chỉ đành để bản thân bị cô ấy kéo đi.
◇◇◇
Chúng tôi đi đến tầng thượng của một tòa nhà đặc biệt. Và có vẻ như đây chính là một nơi thích hợp để nói chuyện riêng khi chẳng có bất cứ ai ở xung quanh đây cả. Thường thì tôi sẽ cực kì hạnh phúc khi được ở một mình với Haruno như thế này, tuy nhiên lần này thì lại hoàn toàn khác khi mồ hôi cứ liên tục toát ra trên người tôi. Bởi vì dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến cảnh cô ấy giận dữ đến như vậy.
Tôi chẳng thể nào hiểu được tại sao cô ấy lại bực bội đến thế này.
Dẫu sao thì người nên tức giận phải là tôi mới đúng nhưng thái độ như vũ bão của Haruno đã khiến tôi phải im lặng và không thể nói ra được bất cứ một câu nào.
“Riku-chan, chuyện gì đang diễn ra vậy? Tối qua cậu đã ở với Ayana-chan, đúng chứ? Thậm chí cậu còn khóc lóc trong khi đang tỏ tình nữa… Chẳng có lí chút nào cả!”
“Mà thực ra thì…”
“Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào?”
“...Ý cậu là sao?”
“Cậu bắt đầu hẹn hò với Ayana-chan từ khi nào?”
“...Bọn tớ không hề hẹn hò.”
“Nhưng vừa mới nãy cậu ở trước mặt tất cả mọi người bảo rằng cậu đang hẹn hò cơ mà! Cậu là đồ dối trá, Riku-chan!”
Bị Haruno hét thẳng vào mặt khiến cơ thể tôi co lại vì sợ hãi. Và đồng thời một thứ cảm giác âm ấm cũng bắt đầu xuất hiện ở khóe mắt.
“Cậu tỏ tình với tớ sau khi hẹn hò với Ayana-chan ư?”
“Thực sự thì mọi chuyện là…”
"Riku-chan!"
“...Sau khi tỏ tình với cậu.”
Tôi đã rất cố gắng để phủ nhận điều đó nhưng rồi cuối cùng thì vẫn đành thừa nhận rằng bản thân đang hẹn hò với Hoshimiya sau khi Haruno từ chối tôi. Mặc dù đó là chỉ có tiếng mà không có miếng.
“Hóa ra cậu có thể hẹn hò với bất cứ cô gái nào ư Riku-chan? Tớ không ngờ cậu lại là “loại” trai như vậy đấy.”
Quả là một câu nhận xét đầy mỉa mai mà bất cứ ai cũng có thể hiểu được. Và tôi lập tức phủ nhận nó mà chẳng cần suy nghĩ.
“Kh–không! Tớ chỉ có mỗi cậu mà thôi.”
“Lời của cậu không đi đôi với hành động chút nào! Và trong số tất cả mọi người thì cậu lại chọn Ayana-chan…”
Trong số tất cả mọi người ư…? Ý của cô ấy là sao?
Và quan trọng hơn hết, thứ khiến tôi bận tâm lúc này là thái độ cáu kỉnh của Haruno đang càng ngày càng tăng.
“...Cậu nghĩ tớ quan tâm đến điều đó sao?”
“Ý cậu là sao cơ chứ?”
“Gốc rễ…của vấn đề…. Tớ và cậu chỉ là bạn thuở nhỏ thôi mà… Và cậu đã lựa chọn từ chối tớ, nên… việc tớ hẹn hò với ai cũng đâu có quan trọng với cậu…?”
Tôi rụt rè lên tiếng nhỏ đến mức gần như không thể nghe được, nhưng ít nhất thì tôi cũng đã có thể nói hết ra. Tuy nhiên Haruno ngay lập tức bắt bẻ.
“Đâu có quan trọng ư!?? Chúng ta là bạn thuở nhỏ của nhau đấy!”
“Chúng ta CHỈ là bạn thuở nhỏ thôi nên việc tớ hẹn hò với chẳng là gì với cậu cả…chẳng phải như vậy sao?”
“Không phải như vậy! Riku-chan, chúng ta đã luôn bên nhau từ khi còn bé… Chúng ta biết tất cả mọi thứ về nhau…! Ugh… Đúng vậy!”
“...Cậu muốn ám chỉ điều gì?”
“Đồ dối trá! Tớ không thể tha thứ cho cậu khi nói dối như vậy được! Cậu là tên tồi tệ, tồi tệ đến mức dám nói dối cả người bạn thuở nhỏ của mình!”
Có vẻ như cô ấy đã tìm được lí do cho sự thất vọng đó khi giờ đây Haruno đang buộc tội tôi như là một tên dối trá.
“Riku-chan, trước đây cậu chưa bao giờ làm vậy với tớ cả! Cậu luôn dõi theo tớ, thậm chí còn chưa từng trò chuyện với những cô gái khác… Cậu luôn luôn ở bên cạnh tớ!”
“Mà đúng là vậy…”
Tiếng hét đầy đau khổ của Haruno vang vọng khắp hành lang một cách đầy vô nghĩa.
Tôi chỉ biết cúi đầu…
"..."
Hai đứa chúng tôi chẳng ai nói năng gì cả. Và trong sự tĩnh lặng thì thứ duy nhất tôi cảm nhận được là ánh mắt của Haruno.
“Riku-chan, Ayana-chan không phải là người tốt đâu.”
“Tại sao?”
“Tớ không thể nói rõ cho cậu được nhưng Ayana-chan không tốt đến thế đâu.”
“Tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì cả…”
“Làm ơn, Riku-chan…”
Hoàn toàn trái ngược với lúc nãy khi giờ đây giọng nói của Haruno đang rất điềm tĩnh.
Có vẻ như sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi thì cả hai chúng tôi đều đã lấy lại được sự bình tĩnh và đây cũng chính là cách mà tôi lựa chọn để phản kháng lại.
“Không phải chuyện của cậu…”
“Được rồi, tốt thôi! Đừng trách tớ không báo trước đấy!”
"Haruno..."
“Đừng có nói chuyện với tớ!”
Một lời từ chối hoàn toàn khiến tôi phải vô thức mở miệng ra để nói.
“M-mối quan hệ của tớ với Hoshimiya… Giữa bọn tớ chẳng hề có chuyện gì cả! Đó là sự thật!”
"..."
Haruno quay lưng lại với tôi rồi bước đi bằng những bước chân đầy thô bạo như một cách để trút bỏ cơn giận của bản thân.
“Ah… chết tiệt… mình sẽ khóc mất…”
Mặc dù đã nói rằng đây không phải chuyện của Haruno nhưng điều đó khiến tôi rất đau đớn. Tôi, chính bản thân tôi, đã tự khiến mình bị tổn thương.
Cho đến cuối cùng thì tôi cũng đã nói ra sự bởi vì sợ hãi cảm giác bị từ chối.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này? Chỉ mỗi việc tưởng tượng ra cảnh mối liên kết của bản thân với Haruno bị cắt đứt thôi cũng đã đủ khiến cảm thấy sợ hãi và lo lắng đến mức không thể nào diễn tả được.
◇◇◇
Tôi còn chẳng nhớ được mình đã làm gì cho đến khi tan học.
I don't remember how I spent the time until after school.
Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã nhìn chằm chằm vào bàn học của mình một cách đầy trống rỗng rồi.
Hoàng hôn đang buông xuống qua cánh cửa sổ nhuộm cả bàn của tôi thành một màu cam.
"Ah."
Tôi đột nhiên nhận ra hình ảnh của mình đang phản chiếu trên tấm cửa sổ. Và thứ hiện ra trên đó là khuôn mặt của một đứa trẻ con sắp khóc.
“Có lẽ mình nên về nhà thôi nhỉ…?”
Cơ thể chẳng còn chút sức lực nào trong khi trái tim thì chỉ là một màu trống rỗng. Tôi đã cạn kiệt năng lượng rồi.
Tôi nhận ra rằng đã có một vết nứt hiện rõ ra giữa mình và Haruno khiến tôi đã chẳng còn thứ gọi là động lực nữa rồi. Tôi cứ thế bước mà chẳng có mục tiêu không khác gì chế độ tự động lái về phía cửa ra vào. Để rồi…
“Mãi mới thấy, Kuromine-kun. Cậu đã làm gì suốt từ nãy đến giờ vậy?”
"...Hoshimiya."
Có vẻ như cô ấy đã dựa vào tường suốt từ nãy đến giờ chỉ để đợi tôi.
Ngay khi tôi cho điện thoại vào trong túi thì Hoshimiya đã tiếp cận.
“Có chuyện gì sao?”
“...Không hẳn.”
"Hmm."
Hoshimiya phản hồi chẳng chút bận tâm. Mà hiển nhiên là nó không hề quan trọng rồi.
Khoảnh khắc tiếp thì thì vì một lí do gì đấy mà cô ấy lại nhẹ nhàng véo cả hai má của tôi và xoa bóp chúng. Chẳng đau chút nào cả mà trái lại tôi còn cảm thấy khá tuyệt.
"...Hoshimiya?"
“Tớ sẽ bỏ qua chuyện sáng nay.”
“Cậu vẫn còn điên à? Nhưng đúng là tớ đã làm vậy để cậu không bị đối xử như là một ‘thứ đó’”
“Không phải chuyện này. Hôm nay thực sự là một ngày rất nhọc nhằn đấy! Tớ bị rất nhiều người chất vấn bằng đủ thể loại câu hỏi trên trời dưới đất…!”
Có lẽ như Hoshimiya đang nhớ lại lúc đó khi cô ấy để lộ ra một nụ cười chua chát cùng một biểu cảm đầy mệt mỏi.
“Cậu vẫn ổn chứ, Kuromine-kun? Tất cả mọi người đều đang hiểu lầm đấy.”
“Chẳng sao đâu. Dù gì thì cũng được ghép cặp với cô nàng gyaru xinh đẹp nổi tiếng nhất trường nên tớ chẳng việc gì phải thấy buồn cả.”
“Cậu lại bắt đầu nói mấy thứ kì quặc nữa rồi… Mà tớ nghĩ mình cũng không có nổi tiếng đâu.”
Dù cho có phải là người xếp hạng nhất trong trường hay không đi chăng nữa thì Hoshimiya cũng thực sự rất nổi bởi vì với vẻ ngoài như vậy mà được ít người biết đến thì quả thực là rất kì lạ.
“Thế sao cậu lại đợi tớ?”
“Huh? Chẳng vì lí do gì đặc biệt cả.”
“Thế nghĩa là sao cơ chứ?”
“Mà…có lẽ là do tớ muốn về nhà cùng cậu chăng?”
À ừ, trái tim tớ vừa lỡ mất một nhịp rồi đấy. Và rồi tôi nhớ đến Haruno - cô gái mà tôi đã quyết định trao cả tấm chân tình… nhưng cô ấy đã từ chối tôi mất rồi. Thậm chí hôm nay thì một lằn ranh rõ ràng cũng đã được vạch ra giữa hai người.
Hiển nhiên rồi, nếu như theo lý thuyết thì tôi và Hoshimiya đang hẹn hò những có lẽ chuyện đó không đáng để bận tâm đến vậy. Chúng tôi chẳng cần thiết phải về nhà cùng nhau.
“Cậu có hiểu lầm điều gì không vậy? Dù chúng ta có đang hẹn hò hay không thì điều đó cũng chẳng sao cả… Tớ chỉ muốn về cùng cậu thôi mà.”
"..."
“Không được ư?”
Hoshimiya hỏi đầy lo lắng.
Lồng ngực tôi như thắt lại khi chẳng thể nào tìm được ngôn từ để đáp lại nên chỉ đành biết lắc đầu như muốn rằng “Không hẳn là không được.”. Và rồi Hoshimiya để lộ ra một nụ cười thật ngây thơ “Nishishi.”
“Được rồi! Thực ra việc làm bán thời gian của tớ hôm nay sẽ bắt đầu khá trễ nên cậu có thể lang thang cùng tớ một chút được không?”
◇◇◇
Nơi tôi vừa đến là một quảng trường nhỏ nằm ở gần ga tàu với những quầy bánh crepe ở gần đó. Bàn ghế cũng bày ra ở khắp nơi nên có vẻ như nó khá nổi tiếng trong giới học sinh trung học và cao trung khi đang trên đường về nhà, nhất là với những cô gái.
Ngoài ra ở đây còn có những cặp đôi nữa, tất nhiên rồi.
…Cảm xúc này là gì đây? Khi tôi đột nhiên rất muốn đấm vào một cái cột đèn.
“Kuromine-kun? Biểu cảm trên mặt cậu đang rất kì lạ đấy. Cậu vẫn ổn chứ?”
“Tớ không sao. Chỉ là một khoảnh khắc tớ muốn loài người bị hủy diệt thôi.”
“Thế thì hoàn toàn chẳng ổn chút nào! Cậu cần phải được tư vấn tâm lí ngay đấy!”
Chúng tôi tiến lại gần một xe bán đồ ăn và bắt đầu gọi món. Rất nhanh chóng, những chiếc bánh crepe đã nằm gọn trên tay.
Hoshimiya chọn vị kem chuối sô cô la trong khi tôi là kem caramen.
Và Hoshimiya là người mời. Điều đó khiến tôi rất biết ơn.
Chúng tôi ngồi lên một băng ghế trống và bắt đầu thưởng thức đồ ăn trong yên lặng khi gần như chẳng ai nói năng gì cả.
Mà nói đúng là Hoshimiya chẳng nói gì cả bởi vì cô ấy mải tập trung vào chiếc bánh crepe trên tay mất rồi.
Hoshimiya kết thúc cái bánh bằng một nụ cười, hẳn cô ấy rất thích nó.
Được chứng kiến một cô gái ăn uống ngon lành như vậy quả là một điều tuyệt vời.
◇◇◇
Sau khi dọn sạch mấy cái bánh crepe thì chúng tôi hướng thẳng về phía ga. Lí do cho chuyện này là bởi tôi muốn tiễn Hoshimiya đi làm.
“Mà gặp lại cậu sau, Hoshimiya. Cảm ơn vì đã mời.”
"Yeah, umm..."
Chúng tôi đã đến trước quầy soát vé nhưng Hoshimiya lại như khó chịu về một điều gì đó vậy.
Có vẻ như cô ấy vẫn chưa hoàn thành được chuyện gì đó mà bản thân đã đặt ra… và cảm giác không thỏa mãn.
Mặc dù cũng có chút tò mò nhưng quyết định của tôi là trở về nhà nên tôi đã quay lưng lại với Hoshimiya để hướng thẳng về nơi đó.
… Về nhà ư?
Kể từ hôm nay thì tôi sẽ chính thức cô độc. Chỉ có một mình ở trong cái ngôi nhà rộng thênh thang đó.
Hoshimiya cũng đã không còn ở đây nữa rồi, từ giờ trở đi sẽ chỉ có một mình tôi mà thôi.
Tôi đã từng phụ thuộc vào sự hiện diện của cô ấy để sống rồi.
Vậy thì từ lúc này cho đến về sau thì ai sẽ người tôi dựa vào để sống tiếp?
"...Kuromine-kun!"
Ai đó đang gọi tên tôi.
Tiếng hét của Hoshimiya xuyên qua đống âm thanh ồn ào ở ga và lọt vào tai tôi.
Tôi vô thức dừng bước và quay lại.
Cô ấy lao thẳng về phía tôi trong khi hít một hơi thật sâu như để chuẩn bị trước khi nói một điều gì đó có thể gây sốc.
“Um, vậy… từ hôm nay, cậu có muốn… sống ở nhà của tớ không?”
...Huh?
Mặc dù đây là cách khiêm tốn nhất để nói về chuyện đó nhưng như thế vẫn là quá đủ để khiến tôi phải bất ngờ trước lời đề nghị đột ngột này.
“Tại sao lại đột nhiên như vậy? Đây là dịch vụ mở rộng của cặp đôi à?”
"Kh-không..."
“Cậu đang lo lắng cho tớ ư? Ý tớ là mình từng cố gắng để tự sát.”
“Cũng không phải vậy đâu. Đúng là tớ có lo, nhưng mà…”
“Thế thì chuyện này là sao?”
Tôi hỏi một cách có phần ép buộc trước thái độ do dự của cô ấy.
“T-tớ nghĩ…mình đang bị bám đuôi…”
"Huh?"
“Gần đây tớ cứ có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình… Đồ lót của tớ biến mất khỏi ban công, và thậm chí tớ còn cảm thấy ai đó đi theo mình sau khi làm việc xong…”
“Một tên bám đuôi ư?”
“Tớ biết mà, hẳn cậu cũng nghĩ rằng tại sao một người như tớ lại bị bám đuôi cơ chứ! Tớ cũng thấy như vậy đấy, nhưng nó có hơi đáng sợ…”
“Mặc dù tớ không nghĩ là có một tên bám đuôi, tuy nhiên…”
Thực sự thì điều đó khá dễ tin bởi vẻ ngoài của Hoshimiya là một thứ rất nổi bật mà.
“Có thể chỉ là do tớ tưởng tượng thôi… Đồ lót bị mất có thể bị gió thôi đi… Và cũng có thể do tớ đã nhầm về việc mình bị theo dõi…”
“Dù cho có là hiểu nhầm đi chăng nữa nhưng nếu nó đã khiến cậu cảm thấy e dù thứ cẩn thận cũng chẳng thừa đâu.”
Trước khi điều gì đó tồi tệ diễn ra thì chúng ta nên nghĩ và chuẩn bị cho nó trước bởi vì nuối tiếc luôn là thứ chỉ đến vào lúc sau cùng. Với lại chúng ta cũng chẳng nên xem thường trực giác của con người.
“Tớ cũng đã nhờ bên cảnh sát tư vấn nhưng họ cũng chỉ bảo rằng mình không thể hành động mà không có bằng chứng được.”
“...Hẳn rồi.”
Cảnh sát cũng rất bận rộn. Mặc dù họ có đi tuần nhưng nếu không bằng chứng thì cũng chẳng thể làm gì hơn được cả.
“Thế nên sẽ yên tâm hơn nhiều khi có một chàng trai như cậu ở cùng với tớ…”
Đáng tiếc thay, giọng nói của cô ấy đang càng ngày càng nhỏ đi.
Bởi vì dù cho tôi có từ chối đi chăng nữa thì Hoshimiya cũng chỉ có có thể chấp nhận với câu nói “Đúng rồi nhỉ, cậu nói cũng không sai…”
Chẳng cần phải bàn thêm về vấn đề này nữa.
“Được thôi.”
“Thật ư?”
“Từ hôm nay tớ sẽ là vệ sĩ của cậu. Dù gì thì tớ cũng chẳng thể từ chối yêu cầu tư ân nhân cứu mạng được.”
“C-cảm ơn cậu… Nhưng cậu biết đấy, dù tớ có nhờ thì giả dụ như nếu có một tên bám đuôi thật… thì sẽ nguy hiểm lắm đấy.”
“Nếu như vậy thì chẳng phải cậu ở một mình còn nguy hiểm hơn sao?”
“Đúng là vậy, nhưng…”
“Không sao đâu. Nhìn thế này thôi chứ tớ mạnh lắm đấy.”
“Chờ chút, thật ư?”
“Đúng vậy, dù chẳng nói với ai nhưng khi còn học trung học thì tớ có tham dự vào một cuộc thi karate và đã chiến thắng bằng sức mạnh áp đảo đấy. Ước gì tớ có thành tích như vậy để khoe khoang.”
“Đó chỉ là ước mơ thôi mà! Um, cậu thật sự ổn chứ?”
“Cứ để đó cho tớ. Tớ sẽ bảo vệ cậu dù cho cái giá là mạng sống của mình đi chăng nữa.”
“Không cần phải làm đến thế đâu… Nhưng dù gì cũng cảm ơn cậu rất nhiều.”