Chap 1: Tái ngộ (part 3)
Sau khi giải thích tình hình cho người quản lí vừa hớt hả chạy đến cửa hàng, cô ấy nhanh chóng gọi cho cho cảnh sát để báo chuyện vừa diễn ra.
Vì cũng đã gần 10 giờ đêm nên chúng tôi đã nhất trí rằng việc lấy lời khai sẽ được thực hiện vào một thời gian khác.
Mà không biết tôi đã nói với họ việc mình tìm đến chỗ ngọn núi này để tự kết liễu cuộc đời chưa nhỉ.
Nhưng thật không may khi camera an ninh đã ghi lại không chút thiếu sót cảnh tôi rất đỗi tự hào khi bị chĩa dao vào mặt đã khiến cảnh sát cũng như người quản lí cửa hàng liên tục chất vấn tôi.
Mặc dù vẫn còn nhiều hoài nghi nhưng rốt cuộc thì họ cũng chịu tin những lời tôi nói. Tuy nhiên việc tôi vẫn tiếp tục bị mắng “Đừng có làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa nghe chưa?!” là việc không thể tránh khỏi.
“Tuyệt thật đấy, Kuromine-kun.”
“Sao cơ?”
Đột nhiên tôi nhận được một lời khen và hóa ra đó là Hoshimiya đang ở bên cạnh tôi.
Không biết phải giải thích chuyện này như thế nào nhưng cô ấy đang trưng ra một khuôn mặt đầy thương cảm sau khi đã khóc rất nhiều.
Lúc này chúng tôi đã ở một góc bãi đỗ xe hơi của cửa hàng tiện lợi nơi chiếc xe đạp của tôi đang yên vị.
Hơi thở mát lạnh của vùng núi rừng đang khẽ chạm vào làn da của tôi.
Khung cảnh xung quanh vẫn tối đen như mực nhưng ánh sáng phát ra từ cửa hàng tiện lợi vẫn đủ để tạo ra bóng khi nó chiếu lên người Hoshimiya.
“Cái lúc đối mặt với tên cướp ấy, dù rất sợ hãi nhưng cậu đã nhanh trí giả vờ rằng mình muốn tự tử đúng không? Cậu quả thực rất dũng cảm đấy, còn thông minh nữa.”
Hoshimiya đang nhìn tôi một cách đầy thán phục với đôi mắt long lanh hồn nhiên của mình.
Trời ạ, đến cả Hoshimiya cũng ngốc không khác gì lũ người lớn kia sao? Dù là gal nhưng cậu cũng nhân hậu quá rồi đấy. À không, hẳn là do kính-chan đang bị mốc meo nhỉ.
“Tất cả những gì tớ nói với người lớn đều là giả bởi vì chuyện tớ muốn tự tử là thật.”
".....Hể?"
“Tớ đã nói với tên cướp đấy thôi, gia đình tớ không còn sau một vụ tai nạn đã thế còn bị bạn thuở nhỏ đá nên tớ đến đây để kết thúc đi cái cuộc sống này.”
Đó là năm tôi học lớp 8 khi gia đình gồm bố mẹ, em gái và tôi quyết định làm một vòng dạo chơi quanh thành phố.
Để rồi ngay khi tôi dừng lại để buộc lại dây giày vừa bị tuột thì một chiếc xe đã lao thẳng vào mọi người ngay trước mắt của tôi và cũng cướp đi luôn mạng sống của họ. Đó sẽ là một khung cảnh mà tôi sẽ chẳng thể nào có thể quên.
Không phải ngày nào bạn cũng được xem cảnh ai đó bị tông thành những mảnh vụn đâu nhỉ? Dù cho chẳng có bất cứ ai muốn xem cảnh đó cả.
“Chuyện là thế đấy, chào nhé Hoshimiya.”
Tôi dắt xe và khi chuẩn bị đạp đi thì cánh tay đã bị cô ấy kéo lại.
Bất ngờ thay khi những giọt nước mắt đã xuất hiện trên khuôn mặt của Hoshimiya và cô ấy thổn thức.
"Hoshi ..... miya?"
“Ch-chuyện đó….hẳn là rất đau đớn nhỉ?...Mất đi gia đình và…bị người mình yêu thương từ chối….híc…”
“Gì chứ?”
“N-nếu đó là tớ…chắc chắn tớ sẽ chẳng thể nào chịu đựng được viễn cảnh đó. …Híc- chỉ tưởng tượng thôi mà…oa…oa oa…híc, híc…”
Hoshimiya có vẻ như chẳng biết xấu hổ là gì khi cứ thế khóc lóc trước mặt tôi như một đứa con nít. Thậm chí cô ấy còn chẳng thể nói hết câu cho rõ ràng nữa.
“Cậu tuyệt thật đấy, Kuromine-kun…. Hẳn cậu đã phải kiên cường lắm…để sống tiếp nhỉ?”
"Ah..."
Không phải là cô ấy đang cố an ủi tôi hay gì cả mà đây chỉ là cách Hoshimiya bày tỏ sự cảm thông từ tận đáy lòng mình mà thôi.
Bằng chứng rõ ràng nhất chính là những giọt nước mắt của cô ấy.
“X-xin lỗi…bởi vì tớ lúc nào cũng sống trong yên bình nên chỉ có thể tạm tượng tượng khung cảnh mà Kuromine phải chịu đựng. …Nhưng dù vậy…thì tớ vẫn không hề muốn cậu cứ thế chết đi… híc híc.”
Bàn tay của Hoshimiya đang xiết lấy cánh tay tôi ngày càng chặt hơn.
“Hoshimiya, kệ tớ đi.”
“Tớ biết điều này rất ích kỉ. …Nhưng Kuromine-kun … xin đừng chết… làm ơn, híc… híc.”
Cảm giác gì thế này? Nhưng quả thực là nó rất kì lạ. Cô gái thông minh tốt bụng trong lớp lại đột nhiên hóa thành một người ngây thơ sẽ khóc nức lên chỉ vì lo lắng cho tôi.
Cứ như một ngọn lửa ấm áp vừa được thắp lên từ tận sâu trong trái tim tôi vậy
"Kuromine-kun ....... híc....... híc......"
“Haizzz…được rồi, tớ biết rồi mà! Tớ sẽ không chết nữa, được chưa?”
“Thật ư?
“Đúng thế, tớ hứa.”
Bởi vì Hoshimiya đã cố thuyết phục tôi với một biểu cảm lo lắng đến như vậy thì tôi chẳng còn cách nào khác nào kìm chế ý định của mình xuống.
Nếu bây giờ tôi tự kết liễu mạng sống của mình thì sẽ để lại cho Hoshimiya một cú sốc rất lớn.
Thú thực thì ban đầu khi đến ngọn núi này thì tôi đã có ý định mặc kệ hết mọi thứ nhưng sau khi chứng kiến khuôn mặt mếu máo của Hoshimiya thì suy nghĩ đó đã thay đổi. …Đó là do tội cảm thấy tội nghiệp trước những giọt nước mắt làm ướt đẫm cả má cô ấy mà thôi.
“Không ngờ Hoshimiya lại mít ướt như vậy đấy. Cậu thậm chí còn khóc khi bị cướp nữa chứ.”
“Tất nhiên rồi! Lúc đó tớ rất sợ hãi mà!”
Và rồi Hoshimiya lại bật khóc thêm một lần nữa.
Hẳn là lỗi của tôi rồi nhỉ. Việc ai đó hoảng loạn khi kẻ cướp chĩa dao vào mặt là điều hết sức tự nhiên. Đó là còn chưa kể đến việc Hoshimiya là cô gái duy nhất đang ở đó nên nó hoàn toàn có thể để lại trong lòng cô ấy một vết chàm.
“Mà ít nhất thì tớ mừng vì cậu không hề bị thương.”
"Cảm ơn cậu...... híc......"
Hoshimiya - người vẫn đang sụt sịt cuối cùng cũng chịu buông tay tôi.
Giờ nghĩ lại … đây là lần đầu tiên tôi được một người khác giới không phải bạn thuở nhỏ của mình chạm vào đấy.
“Nhà của cậu ở gần đây ư?”
“Cũng không hẳn. Mất khoảng 15 phút để đạp xe từ nhà tớ đến đây.”
“Thế thì chẳng phải là xa trường lắm ư?”
“Đúng thế. Nhưng tớ đi tàu đến trường nên cũng chẳng có gì lắm. Nhà của Kuromine-kun cũng ở gần đây ư?”
“Không hề. Tớ mất 3 tiếng để đạp xe đến đây.”
“Hể? HỂEEEEEEEEEEEEE! Sao có thể vậy được chứ?!”
“Tất nhiên là có thể rồi, bởi vì tớ đến đây để chết mà!”
“Trời ạ! Đó không phải là thứ cậu nên tự hào đâu Kuromine-kun! Ư…ư….oa!”
Những giọt nước mắt lại trào ra cùng với cảm xúc của cô ấy thêm một lần nữa.
Chờ đã, tớ xin lỗi mà. Hẳn là nó không vui chút nào nhỉ? Vậy mình có nên quỳ xuống xin lỗi không? Mình có cần lấy harakiri ra thề không nhỉ?
Hmm…nhưng như vậy thì có phản tác dụng không?
Nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến Hoshimiya khóc nhiều đến như vậy. Bởi vì cô ấy ở lớp là một người thông minh và dịu dàng nên khó ai có thể nghĩ đến cảnh cô ấy lại khóc nức nở như thế này.
“Đừng lo mà, Hoshimiya. Tớ không làm chuyện đó nữa đâu.”
“Thật chứ?”
“Thật! Tớ đảm bảo.”
Tôi nhìn với một thái độ kiên định và có vẻ như cách này đã thành công thuyết phục được khi cô ấy thở dài một cách nhẹ nhõm.
“Lúc này mà đạp xe 3 tiếng để về nhà chắc là khó lắm nhỉ? Cậu có sống cùng với ai không? Hay là nhờ người đó đến đón cậu nhé?”
“Tiếc thật, tớ sống một mình và cũng chỉ còn 5 yên trên người nên là không đủ tiền gọi taxi đâu.”
“Ra là vậy nhỉ. Chắc cậu phải cực khổ lắm.”
“Cũng không hẳn đâu. Dù gì thì 5 yên này cũng đã giúp tớ tái ngộ với Hoshimiya mà…hay nói cách khác thì đây chính là sự sắp đặt của số phận đấy.”
“Fufu, cậu vui tính thật nhỉ Kuromine-kun.”
Hoshimiya mỉm cười chân thành. Tôi cũng không hiểu…nhưng có vẻ là nó vui nhỉ? Nhưng mà nó có phải là một câu đùa đâu.
Có lẽ sẽ thích hợp hơn nếu cậu đáp lại rằng “Haha, nó không vui đến thế đâu.”
“Kuromine-kun. Nếu không phiền thì…cậu đến nhà tớ có được không?”
“Hể?”
Một lời đề nghị không thể ngờ vừa được đưa ra khiến tôi vô thức thốt ra một thứ âm thanh ngớ ngẩn.
“Tớ cũng sống một mình nên là cậu không cần phải lo lắng gì đâu.”
Không, không. Tất nhiên là tớ có chuyện để lo lắng đấy cậu biết chứ?
Một nam một nữ cùng tuổi sống cùng nhau dưới một mái nhà…
Tôi cố nói với cô ấy điều này nhưng những giọt nước mắt của Hoshimiya lại bắt đầu rơi y như vừa nãy.
Ah, hẳn rồi nhỉ…cô ấy cũng đâu có xem mình như một người khác giới đâu?
Đến cả bạn thuở nhỏ của mình còn nghĩ vậy mà. Trông có ảm đạm không chứ? Nếu mà có công tắc bom nguyên tử trong tay lúc này thì chắc mình bấm luôn từ nãy rồi.
"......Kuromine-kun?"
“Ah, được rồi. Tớ sẽ tá túc lại nhà cậu đêm nay vậy.”
“Được. Nhưng để tớ dọn phòng mình trước nhé.”
“Tớ hiểu rồi. Vậy xin hãy dọn nó càng sạch càng tốt nhé?”
“Phòng tớ không có bừa bộn đến thế đâu! Hứ!”
Hoshimiya phồng má nhìn tôi với khuôn mặt trách móc trông cực kì dễ thương.
Thế rồi tôi đạp xe theo Hoshimiya.
Ý định ban đầu của tôi vốn là một việc khác nhưng vì lí do gì đó mà lúc này tôi lại đang ngồi ở nhà của Hoshimiya. Thế nhưng điều đó giúp tôi nhận ra một điều rằng nếu mình thực sự chết đi thì chắc chắn chuyện đó sẽ để lại một gánh nặng to lớn lên người bạn thuở nhỏ của mình.
Tuy nhiên điểm chính ở đây là Hoshimiya thực sự đã cứu vớt tôi theo nhiều cách.
"Này, Hoshimiya..."
“S-Sao thế?”
Hoshimiya chậm rãi quay lại.
Và dù có hơi ngượng nhưng rốt cuộc tôi cũng nói được lời cảm ơn.
“Cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Haha, không cần phải cảm ơn tớ đâu. Tớ mới là người nên nói điều đó chứ. Bởi vì cậu đã giúp tớ thoát khỏi tên cướp lúc nãy mà.”
Không, Hoshimiya ạ. Cậu mới chính là người đã cứu rỗi tớ. Chính những giọt nước mắt đó đã xóa nhòa đi cái ý định tự kết liễu cuộc đời của tớ đấy.
Có vẻ như…chuyện đó dễ dàng hơn mình nghĩ rất nhiều.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage