Hai hôm sau. Buổi sáng đầu tiên của kì học mới.
「Và thế là hết...」
Trong bộ đồng phục, tôi thở dài sườn sượt bước chân qua cổng trường. Thực vậy, kì nghỉ hè đã chính thức kết thúc.
Buổi sáng không bị đánh thức bởi đồng hồ réo inh ỏi, sau đó sẽ chơi game hoặc đọc manga điện tử trong phòng ngủ mát rượi điều hòa, và không hay biết trưa đã đến từ lúc nào. Khi chiều tới cũng là thời gian cày light novel, manga hoặc anime. Rồi kết thúc một ngày dài bằng việc viết vài đường vào một cuốn bài tập hè bất kì, tận hưởng cảm giác đã hoàn tất nhiệm vụ ngày và tắt đèn đi ngủ. Cuộc sống màu hồng đó đã hoàn toàn khép lại.
Sáng nay khi thức giấc, tôi đã kiểm tra lịch trên điện thoại tới ba lần, song chẳng còn cách nào khác ngoài chấp nhận thứ thực tế phũ phàng.
「Giờ có ca cẩm cũng chỉ tổ tốn công vô ích...」
Tôi tự nhủ và soi vào tấm gương lắp trên cửa. Kiểu tóc lẫn bộ đồng phục không có sự đổi khác so với kì học đầu tiên. Trong lúc tôi đang loay hoay sửa lại phần tóc bị dựng ngược khi ngủ thì...
「Onii-sama chuẩn bị đi học rồi sao?」
Bịch bịch bịch. Kaju chạy ù tới trong bộ đồng phục chỉnh tề.
「Thì kì học mới chuẩn bị bắt đầu rồi. Anh không muốn trở thành tâm điểm vì muộn học ngay ngày đầu tiên đâu.」
Tôi xoa đầu Kaju và viện đại lí do đáp lại con bé.
「Hôm nay Kaju cũng bắt đầu kì học mới nhỉ. Đi đường cẩn thận, nhớ để ý xe cộ.」
「Vâng, Onii-sama cũng vậy nhé.」
Kaju nhìn tôi, cười khúc khích. Bỗng công tắc tính cách trong con bé chuyển qua chế độ chăm nom.
「Onii-sama thắt cà vạt sai rồi.」
Kaju chỉnh lại cà vạt giúp tôi. Cô em gái của tôi quả thực rất để ý tới vẻ ngoài. Thắt xong cà vạt, Kaju ngước nhìn lên khuôn mặt tôi.
「Có chuyện gì vậy Kaju? Trên mặt anh có dính cái gì sao?」
「Chẳng rõ có phải Kaju chỉ đang tưởng tượng thôi không, nhưng Onii-sama hình như đang có chút vui vẻ.」
Vui vẻ ư? Hự, mặc dù lại phải tiếp tục với cuộc sống học đường đầy phiền phức, song Kaju nhận ra tâm trạng có chút lâng lâng của tôi. Đừng bảo là...
「Dĩ nhiên là anh phải vui rồi. Vì dù mới sáng sớm đã được Kaju chăm sóc tận tình như vậy mà.」
Trả lời như vậy là được. Những lời khen ngọt ngào khởi đầu kì học mới khiến Kaju nở một nụ cười rạng rỡ.
「Ehehe. Onii-sama nè, hay là chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi?」
「Bỏ trốn? Anh cần phải đi học bây giờ đây.」
Nói rồi tôi đẩy cửa bước ra ngoài. Kaju chân mang dép sục đuổi theo phía sau.
「Hả, có chuyện gì vậy?」
「Onii-sama đứng yên ở đó. Đừng di chuyển. Không được quay đầu lại.」
Tôi nghe thấy hai âm thanh lanh canh phía sau vai phải của mình.
Lúc quay đầu lại, tôi trông thấy Kaju đang cầm trên tay một viên đá lửa. Gương mặt con bé sáng bừng một nụ cười tươi như hoa nở.
「Tạm biệt nhé, Onii-sama.」
*
Tôi đi tới sảnh của nhà ga Aichidaigaku-Mae, sau đó hòa vào dòng người đang nô nức đến trường. Một vài cô cậu học sinh đang vui vẻ trò chuyện với bạn bè, trong khi số khác chỉ cắm đầu băng băng về phía trước với vẻ chán chường giống tôi. Những người này lúc trên lớp sẽ như nào nhỉ? Nếu vài người chỉ trò chuyện qua lại với một hai người khác, thì như một lẽ dĩ nhiên, lại có những người đeo lên mình nhiều gương mặt cùng một lúc.
...Tôi quyết định sẽ gạt nỗi phiền muộn qua một bên và chậm rãi tách ra khỏi dòng người.
Tôi nới chiếc cà vạt được Kaju thắt ra một chút đúng lúc có người bất ngờ vỗ nhẹ vào vai.
「Chào Nukumizu-san.」
Là Asagumo-san. Cô nàng rảo bước bên cạnh tôi. Không biết nên đáp lại sao, tôi cúi đầu.
「À ừ...chào buổi sáng.」
「Tớ không biết Nukumizu cũng đi tàu điện tới trường đó.」
Thì về cơ bản, đối với mọi người, tôi đâu có tồn tại. Trong lúc tôi đang loay hoay lựa câu chữ để đáp lại thì Asagumo-san bỗng thẳng lưng. Cô nàng nhìn thẳng về phía trước và cất tiếng.
「Mặc dù đã có nhiều chuyện xảy ra, nhưng tớ đã giải thích đầu đuôi với Mitsuki-san và Remon-san. Tớ nghĩ mối quan hệ của ba người bọn tớ đã có thể trở về như cũ.」
「Vậy thì tốt quá rồi.」
Tôi thành thực cảm thán. Sau khi dáo dác nhìn quanh, tôi nép lại gần Asagumo-san.
「À thì...có chuyện này tớ đã muốn hỏi Asagumo-san suốt đó giờ.」
「Là chuyện gì thế?」
Tôi hạ giọng.
「Có phải cậu cũng gắn GPS lên người Yakishio không...?」
Gương mặt Asagumo-san không chút lay động. Cô nhìn thẳng về phía trước và đáp.
「Nukumizu-san có biết không, viên pin trong thiết bị theo dõi có dung lượng khá bé. Nó chỉ đủ hoạt động trong vài ba ngày.」
「Ồ, tớ hiểu rồi.」
Nhưng điều Asagumo-san đang muốn nói ở đây là gì vậy?
「Tớ nên mô tả sao về một thiết bị định vị GPS không hoạt động được nhỉ? Một thiết bị theo dõi, hay là một món đồ bỏ đi ta?」
Asagumo-san chống cằm đăm chiêu. Cô nàng ngước nhìn tôi với vẻ kiêu kì.
「Nukumizu-san thấy cái nào đúng?」
Chẳng phải sẽ là thiết bị theo dõi hết pin thôi sao? Tôi không đáp lại, thay vào đó đổi chủ đề trò chuyện.
「...Tớ có cảm giác Asagumo-san rất khác ấn tượng của tớ về Asagumo-san ở lớp luyện thi.」
「Ái chà, thế tớ trong ấn tượng của cậu là người như nào vậy?」
Tôi cười khổ trước cả khi cô nàng nói xong câu. Chúng tôi chưa từng trò chuyện với nhau trước đây. Nếu vậy thì ấn tượng của tôi có nghĩa lí gì đâu?
Asagumo-san đặt hai tay lên vai tôi, sau khi đã đứng vững thì nhón gót và ghé tai tôi thì thầm.
「Nukumizu-san không biết gì sao? Trông vậy thôi chứ thực ra tớ là gái hư đó.」
「...Cái này thì tớ biết tỏng rồi.」
Asagumo-san cúi đầu, cố gắng nén cơn buồn cười. Tôi cũng không khỏi bật cười theo khi nghe tiếng khúc khích từ cô nàng. Đúng lúc đó, có người vỗ lưng tôi thật mạnh.
「Chào buổi sáng Chi-chan, Nukkun!」
Yakishio hồ hởi chào hỏi chúng tôi. Nụ cười quyến rũ của cô nàng như ngầm nói mọi chuyện đã ổn thỏa trở lại. Tôi nhăn nhó đáp lại cô nàng.
「À, ừ...chào buổi sáng.」
「Buổi sáng tốt lành Remon-san.」
Yakishio chen vào giữa hai chúng tôi.
「Hai cậu tới trường cùng nhau à. Xin lỗi Nukkun vì đã phá hỏng khoảnh khắc vui vẻ của cậu nhé, nhưng giờ tớ phải bắt cóc Chi-chan đi đây.」
Biệt danh Chi-chan này xuất phát từ cái tên Chihaya sao? Coi bộ hai cô nàng đã trở nên thân thiết hơn.
「À được thôi.」
「...Cảm ơn Nukkun.」
Yakishio nháy mắt với tôi đầy thành thục và khoác tay Asagumo-san.
「Mình đi thôi Chi-chan!」
「Ừm. Tớ với Remon-san đi trước, chào Nukumizu-san nha.」
Trong chớp mắt, hai cô gái đã tách khỏi tôi.
「Chi-chan ơi, cậu không phiền nếu tớ ghé nhà cậu để thử loại dầu gội cậu nhắc tới lần trước chứ?」
「Dĩ nhiên là không rồi. Tớ có mua thêm cả chai dự phòng. Remon-san cứ tự nhiên nhé. Tớ cũng có thể chỉ cho cậu cách chăm sóc tóc nếu cậu muốn.」
...Mà nhân tiện thì, hai người họ chẳng phải có hơi quá thân thiết rồi sao? Asagumo-san xoa mái tóc của Yakishio mà không hề nhận lại sự kháng cự. Thật thiếu đứng đắn. Tôi cần thêm những cảnh như này nữa.
Đang nhìn theo hai nữ sinh tình thân mến thương từ phía sau bằng tất cả sự tập trung, tôi chợt nghe tiếng chuông xe đạp phía bên cạnh. Một nam sinh cao ráo xuống xe và tiến lại gần tôi.
「Chào buổi sáng Nukumizu.」
「Chào buổi sáng Ayano.」
Tưởng ai, hóa ra chính là thủ phạm số một cho mọi rắc rối vừa qua: nam chính chậm tiêu Ayano Mitsuki. Nhân tiện thì, đừng có sỉ lượt nhau xuất hiện nữa được không? Mấy cậu coi tôi là checkpoint trong cuộc đua đính tem đấy hả?
「Thế, hai người kia là như thế nào vậy?」
「Tớ không biết. Họ trông có vẻ thân thiết.」
Ayano thở dài.
「Remon đã tiết lộ sạch sành sanh quá khứ đen tối của tớ cho Chihaya nghe. Thiệt tình.」
Ồ, thì ra là thế. Mấy người đang cho tôi ăn cơm chó thay bữa sáng chứ gì? Nói thật thì nếu chuyện này lặp lại một lần nữa, tôi sẽ quạu ra mặt cho mà xem. Xem ra tôi đã phần nào hiểu được nỗi lòng của Yanami.
「Mọi chuyện ổn thỏa rồi đó chứ. Nhưng mà, làm ơn đừng lôi tớ vào sự việc tương tự một lần nữa.」
「Mà Nukumizu nè.」
Ayano khoác vai tôi.
「Nói cho tớ biết người cậu thích là ai đi. Tớ sẽ làm quân sư cho.」
Hự...không đời nào tôi lại tiết lộ chuyện đó cho tên này. Hơn nữa, tôi đào đâu ra người mình thích bây giờ? Nghĩ tới đây, gương mặt những người con gái xung quanh tôi hiện lên trong tâm trí.
...Nếu thực sự muốn có bạn gái, tôi sẽ ưu tiên một bạn nữ bình thường hơn. Tốt hơn hết không phải là người sẽ nhảy ra từ xó xỉnh nào đó với cái màn hình điện thoại.
Yakishio và Asagumo-san đã trông thấy Ayano. Hai người họ mỉm cười và vẫy tay.
「A, chào buổi sáng Mitsuki!」
「Ái chà, buổi sáng vui vẻ nhé Mitsuki-san.」
Ayano cũng vẫy tay đáp lại bọn họ.
「Chào buổi sáng đằng ấy nhé. Đi thôi Nukumizu, kẻo muộn học mất.」
Xin lỗi nhé, nhưng nhờ có mấy người các cậu mà mới sáng ra tôi đã thấm mệt rồi. Tôi còn có hẹn với Yanami sau giờ học ngày hôm nay. Nếu không tiết chế thì sẽ không đủ sức đối phó nổi với nhỏ mất.
「Tớ không vội. Ayano cứ đi trước đi.」
「Được rồi. Vậy hẹn gặp lại cậu sau.」
Tôi đứng nhìn gã điển trai và hai bóng hồng của cậu ta băng qua cổng trường. Được rồi, cuối cùng thì cũng có được khoảng thời gian bình yên tới cuối ngày. Một khi vào tới lớp là sẽ được ngồi xuống và thiền định rồi. Sau đó sẽ là tiếng trống tan trường trong lúc mắt nhắm mắt mở.
「Chàng trai trẻ...đằng kia ơi...」
...Hửm? Có người đang gọi mình sao?
Tôi dừng chân. Nhìn quanh quất một hồi, tôi vẫn không trông thấy gương mặt thân thuộc nào. Nhưng đúng lúc định mặc kệ và toan rời đi thì...
「...Chàng trai trẻ...câu lạc bộ Văn học ơi...」
「!」
Tiếng thì thào sát bên tai khiến tôi giật bắn mình.
Hóa ra là Shikiya-senpai của Hội Học sinh. Chị ấy đang đứng sát tới nỗi gần như có thể nói người chị đang dính chặt lấy lưng tôi. Bên cạnh ánh nhìn trân trân thì gương mặt chị ấy còn nhợt nhạt hơn cả mọi khi.
「Ơ, Shikiya-senpai. Có chuyện gì sao ạ?」
Shikiya-senpai lặng lẽ vươn tay về phía yết hầu của tôi. Tôi đứng hình tại chỗ. Senpai dùng những ngón tay khẳng khiu để chỉnh lại cà vạt cho tôi.
「Ể, à...」
「Học kì mới...đeo...cà vạt...nghiêm chỉnh...」
Tiến triển đầy bất ngờ này khiến tôi ngây đơ tại chỗ. Về phần Shikiya-senpai, chị ấy buông tay ra với vẻ hối lỗi.
「...Xin lỗi...chắc chị...đi quá giới hạn...」
Hở, ý senpai là sao?
Shikiya-senpai lấy ra thứ gì đó từ phần nút thắt trên chiếc cà vạt, sau đó đặt nó vào lòng bàn tay tôi.
「Chị...nên đi...rồi...」
Vật mà Shikiya-senpai đặt vào tay tôi là một sợi tóc đen dài. Là tóc của Kaju. Tại sao nó lại mắc vào cà vạt nhỉ?
「Không ngờ Kaju cũng có lúc hậu đậu như này.」
Tôi xòe bàn tay ra. Một làn gió ào tới, cuốn sợi tóc bay đi. Rồi tôi nhìn theo tấm lưng của Shikiya-senpai. A phải rồi, mình còn chưa trả chị ấy khăn mùi xoa...
「N-nukumizu...m-mới sáng ra m-mà cậu đã làm c-cái trò gì vậy?」
「Lại nữa hả trời...Ồ, hóa ra là Komari. Buổi sáng tốt lành.」
Tôi không còn bất ngờ thêm được nữa. Komari xuất hiện kế bên tôi trên chiếc xe đạp. Chiếc mũ bảo hiểm màu trắng khá hợp rơ với nhỏ. Giá mà lúc nào nhỏ cũng đội như vậy thì tốt biết bao.
「Tôi không biết gì hết. Shikiya-senpai giúp tôi chỉnh lại cà vạt thôi mà.」
「T-trước đó cơ. C-cái cậu kia...」
「À cậu ta sao. Là Ayano học lớp D. Cậu ta có lần ghé thăm câu lạc bộ mình rồi đó.」
Tôi không chắc liệu nhỏ có nghe lọt tai những gì tôi đang nói không. Komari lầm bầm.
「T-trước là du côn...g-giờ tới h-học sinh gương mẫu...đ-đeo kính cận.」
Ánh mắt Komari lóe rạng một cách bí hiểm. Không biết cái đầu dưới chiếc mũ bảo hiểm đó đang vẽ ra cái mộng tưởng gì đây nữa.
「Hakamada không phải du côn. Tuy tôi không ngăn cấm mấy cái ảo tưởng trái thuần phong mỹ tục của cậu, nhưng làm ơn đừng nói như thế trước mặt bàn dân thiên hạ.」
「N-nói cách khác...l-là mối quan hệ trong tối ư?」
Một loại công tắc vừa được bật trong đầu Komari. Gương mặt nhỏ khẽ ửng hồng. Nhỏ ngước nhìn tôi với nụ cười tươi rói. Đúng là có chút dễ thương đấy, nhưng làm ơn dừng lại giùm! Đầu óc nhỏ này vẫn chứa toàn mấy thứ kì quặc tào lao y như thường lệ mà.
「Không có trong sáng trong tối gì hết. Trễ học rồi. Tôi đi đây.」
Tôi bỏ lại Komari và đi về phía tủ giày.
Hà cớ gì mới ngày đầu tiên của kì học mới mà đã phải mệt mỏi thế này?
Ngày mai tôi nhất định sẽ đi học thật sớm.
*
Tan học. Tại khu cầu thang thoát hiểm ở tòa nhà cũ trong trường.
Khi tất cả còn chưa kịp nhận thức được thì tháng Chín đã tới, xua tan cái nóng bức oi ả của mùa hè. Những cơn gió đối lưu về tối đang dịu dàng vuốt ve gò má tôi.
Yanami gọi tôi tới đây. Hiện tại, hai đứa đang đứng vai kề vai ngắm nhìn sân thể dục.
「...Tại sao cậu lại không kể hết mọi chuyện cho tớ thế?」
Yanami xé bao bì đựng bánh mì nhân đậu đỏ mà nhỏ mua từ một tiệm bánh gần trường.
Một tay cắm ống hút vào hộp sữa, tôi đáp nhỏ.
「Thì tại Yanami-san có hỏi đâu. Nghĩ thử xem, tớ đâu thể kể cho cậu chuyện này như những chuyện phiếm khác được.」
「Cơ mà tớ cũng là người trong cuộc chứ bộ.」
Yanami nhai bánh mì ngấu nghiến. Nhỏ vịn hai tay lên thành lan can.
「Mà như nào cũng được, nếu kết thúc êm đẹp rồi thì thôi. Dù sao thì ưu tiên hàng đầu là cảm xúc của Remon-chan.」
Ở một góc sân, Câu lạc bộ Điền kinh đang thực hiện bài tập khởi động. Chúng tôi có thể nhìn thấy một nữ sinh với nước da rám nắng từ phía đằng xa đang bị quở trách vì tự ý xuất phát sớm.
「Dù sao thì Yakishio trông vẫn tương đối vui vẻ. Ít nhất thì hiện tại chúng ta không cần phải lo lắng quá nhiều về cậu ấy nữa.」
Yakishio đã tự mình đương đầu với vấn đề cá nhân một cách xuất sắc. Tới cuối cùng thì đám chúng tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc. Dù cho là về những mối quan hệ hay sự ghen tuông, thì người duy nhất có thể giải quyết tất cả chỉ có thể là chính bản thân Yakishio mà thôi.
「Dù sao thì, Yanami-san nè, Chẳng phải cậu bảo sẽ không ăn vặt nữa hay sao?」
Yanami đã đánh chén sạch bách cái bánh mì. Nhỏ vênh váo vỗ tay.
「Vì tớ đã chiến thắng rồi, Nukumizu-kun à.」
「Ồ, chúc mừng nhé.」
Đánh hơi thấy mùi phiền phức, tôi dự định đáp qua loa cho xong chuyện. Song Yanami mặc kệ tôi và tiếp tục.
「Sau khi cải thiện chế độ ăn, tuần này tớ đã thành công giảm 250 gam.」
250 gam...?
「Chẳng phải chỉ là sai số của cân...」
「Nghĩa là tớ sẽ giảm hẳn 1 ký sau một tháng đó. Nói cách khác thì chiến thắng đã nằm chắc trong tay tớ rồi.」
...Tôi nên bỏ thói quen phàn nàn mọi lúc có thể đi thì hơn. Chốt vậy, tôi tự nhủ và không suy nghĩ thêm mà chỉ đồng tình lấy lệ với nhỏ.
「Nhưng rồi tớ chợt nhận ra, cứ cái đà này thì sau một năm tớ sẽ giảm tới 12 kí lận hay sao? Sụt cân nhanh như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.」
Tôi nghĩ đã có thứ vốn bị ảnh hưởng ở đây rồi, cụ thể là đầu óc Yanami-san. Nhỏ lại tiếp tục hăm hở trình bày giả thuyết đầy kì bí của mình.
「Nói cách khác thì nếu muốn giữ gìn thói quen ăn uống và vóc dáng, mỗi tháng tớ cần tăng thêm một cân. Ở một khía cạnh nào đó, thì đây chính là tư duy nghịch đảo.」
「...Từ từ, Yanami cần bình tĩnh suy xét lại đi. Cậu có chắc giả thuyết của mình chính xác không? Như vậy mà ổn sao?」
Vâng, vậy là tôi là người không giữ được cái đầu lạnh. Yanami đáp lại tôi bằng cái gật đầu tự tin.
「Cân không biết nói dối, Nukumizu-kun à. Với nghe tớ nè. Một cân chất béo tương đương khoảng 7200 calo. Lượng calo ấy khi đem quy đổi ra mì cốc thì sẽ tương đương với việc phải ăn tới 20 cốc mì mới đủ đó.」
Nói rồi Yanami lấy ra một gói bánh mì khác.
「Ưm, nom nom nom nom.」
Đừng có vừa nhai vừa nói. Yanami tọng xuống cổ họng một miệng đầy nhóc bánh mì.
「Đây là phương pháp giảm cân tích cực dựa trên cơ sở lí thuyết toán học. Có lẽ tớ nên viết một cuốn sách về phương pháp này.」
「Bao giờ xuất bản nhớ cho tớ xin chữ kí nhé.」
Kết quả của cái phương pháp kia mới đó đã lập tức hiện rõ trên cơ thể Yanami, cụ thể là bụng của nhỏ. Lòng thầm nghĩ, tôi nhàn nhã hút sữa và quan sát sân tập.
Ngày đầu tiên của kì hai vẫn diễn ra như mọi khi. Dư âm của kì nghỉ hè đã bị hủy diệt một cách tàn nhẫn. Lũ học sinh chúng tôi đã quay về nhịp học tập thường nhật. Thêm vào đó, dường như hi vọng kiếm bạn trai trước Lễ Vu Lan của Amanatsu-sensei đã tan thành mây khói.
「Mà nhắc mới nhớ, Chủ tịch đã viết xong tạp chí Câu lạc bộ rồi đó. Xong việc ở đây thì bọn mình ghé qua phòng sinh hoạt đi.」
「Ồ, tớ có một bản đấy. Đây, cầm lấy này.」
Yanami lôi ra từ trong cặp một cuốn booklet nho nhỏ. Đó là cuốn tạp chí câu lạc bộ đã hoàn thiện. Đập vào mắt tôi là hình ảnh hai người đàn ông đang trìu mến ngắm nhìn nhau ngay ngoài bìa trước. Nhân tiện thì, quần áo rõ ràng đã được chèn thêm vào sau đó. Có mùi không ổn. Bản hoàn thiện mức này thì bản nháp ban đầu còn tới mức nào...?
Tôi cầm lấy cuốn tạp chí và lướt qua.
「...Tsukinoki-senpai thực sự đã đăng mẩu truyện ngắn đó lên đây.」
Tôi nhanh chóng lật dở từng trang, rồi chợt dừng lại ở một trang có cách phối màu khác biệt.
Là nhật kí hình ảnh của Yakishio. Nội dung là về chuyến viếng thăm nhà bà Yakishio của chúng tôi. Cô nàng vẽ 5 chàng trai và cô gái đang bon bon trên một chiếc xe. Đích đến là một lâu đài thần tiên. Phù hiệu áo giáp đính trên tường lâu đài chính là huy hiệu của Trung học Tsuwabuki. Nhưng Yakishio còn chẳng có mặt trên chiếc xe ấy...
Không hơi đâu phí công nghiên cứu xem Yakishio đang nghĩ gì khi vẽ bức hình này, tôi bèn lật sang trang kế và trông thấy tiểu thuyết của Yanami. Lần trước nhỏ viết một truyện nhắn dựa trên một mối tình đơn phương nhàm chán và gà rán karaage.
Không biết nội dung lần này là gì. Không đoái hoài tới tác giả đang đứng bên cạnh, tôi bắt đầu đọc...
-----------
Tường thuật Câu lạc bộ Văn học - Phiên bản Hè
<Buổi sáng tốt lành nhé, ‘người ấy’> tác giả: Yanami Anna
Sáng hôm nay, vẫn như thường lệ, tôi vờ đọc tạp chí trong lúc âm thầm quan sát lề đường phía đối diện.
Khu bán tạp chí của cửa hàng 7-Eleven trên đường tới trường chính là địa điểm lí tưởng để quan sát từng tốp học sinh băng qua đường. Dĩ nhiên, trong đó bao gồm cả cậu ấy, người sẽ đứng đó đợi đèn tín hiệu chuyển xanh mỗi buổi sáng.
Hôm nay tôi nhất định phải chào hỏi cậu ấy, và rồi gom hết dũng khí để ngỏ lời rủ cậu cùng nhau đi tới trường...
Đang mải suy nghĩ, tôi bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm ngon. Tiếng nhân viên hô lớn “xúc xích hun khói nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây!”
Tôi yêu tất cả những món đồ nóng bán ở 7-Eleven. Xúc xích hun khói của họ có thành phần hoàn toàn từ thiên nhiên. Và độ giòn rụm chính là thương hiệu của nó. Vị ám khói của những chiếc xúc xích thực sự có hiệu quả đánh thức vị giác. Kích cỡ bằng lòng bàn tay, chỉ cần ăn một cây là đủ no cả sáng.
Thông thường thì chúng đã được bày bán từ trước đó. Song có vẻ xúc xích hôm nay đều tươi mới.
Hiện tại chưa thấy bóng dáng cậu ấy đâu cả. Vậy nên tôi nhanh chóng đứng xếp hàng trước quầy thanh toán.
Chỉ việc đứng xếp hàng như này đúng một lần là xong. Tôi không thể kiềm được niềm háo hức thêm nữa. Cuối cùng cũng tới lượt, tôi lập tức hô lớn.
「Cho em một xúc xích hun khói.」
「116 yên.」
「Đây ạ. Chà, vừa đủ luôn.」
Trong lúc đang loay hoay lấy tiền ra từ trong ví, tôi nghe thấy điệu cười hết sức thân thuộc từ phía cánh cửa tự động. Là cậu ấy, đang đứng chờ đèn tín hiệu cùng với bạn bè.
Thế rồi đèn chuyển xanh.
「Không cần lấy túi đâu ạ! Em cầm thế này là được rồi!」
Tôi nhận lấy thanh xúc xích. Đang xoay sở cất ví đi, tôi nhận ra mình không còn tay nào rảnh cả.
Cứ như thế này thì cậu ấy sẽ đi mất.
Sau một thoáng lưỡng lự, tôi quyết định cắn ngang chiếc xúc xích. Sau đó phi qua cánh cửa tự động và phóng như bay.
(Khuyến cáo: Tuyệt đối không được chạy khi đang ngậm que tre trong miệng, dù theo chiều ngang hay chiều dọc.)
Hôm nay tôi nhất định phải chào cậu ấy.
「OO-kun, chào buổi s...」
Tôi đỡ lấy cây xúc xích rớt xuống từ miệng. Đèn chuyển đỏ, đôi vai tôi cũng buông thõng.
Cậu ấy đã băng qua vạch kẻ đường cho người đi bộ và rời đi cùng với những người bạn của mình.
Ngày hôm nay...tôi vẫn chưa thể chào hỏi với cậu ấy.
Không biết vì sao, cây xúc xích tươi hôm nay lại xen chút vị đắng.
*
Đọc xong mẩu truyện của Yanami, tôi gấp cuốn tạp chí lại. Chẳng hiểu do đâu mà bỗng dưng tôi lại muốn ăn xúc xích.
「Truyện của Yanami-san khá hay đó. Tớ có thể cảm nhận được niềm đam mê cháy bỏng của cậu với xúc xích hun khói.」
「Thật sao? Vậy là không bõ công tớ ra ngoài và nếm thử rồi.」
Ăn xong chiếc bánh mì thứ hai, biểu cảm của Yanami bỗng trở nên nghiêm túc.
「Này Nukumizu-kun.」
「Hả, đang yên đang lành sao tự dưng cậu trông căng thẳng thế?」
「...Tớ có bạn trai rồi.」
Hảảả!? Tự dưng thú nhận như này tức là sao?
「Ừ, chúc mừng ha.」
「Không phải, tớ chưa có bạn trai...」
Thế là có hay không?
Yanami cúi đầu ngượng ngùng.
「Tớ lỡ làm màu hơi quá trên Insta. Giờ bạn bè đều nghĩ tớ đã có bạn trai. Họ nằng nặc đòi tớ dẫn theo bạn trai tới buổi liên hoan tiếp theo...」
「Yanami cứ việc từ chối là xong mà?」
Nhỏ thẳng thừng gạt phăng đi ý tưởng của tôi.
「Tớ không thể. Tớ đã phải uổng phí bao nhiêu là tâm sức để khiến họ nghĩ rằng tớ đã có bạn trai đấy. Nếu tới lúc ấy tớ không kiếm được ai, thì chẳng phải nó đồng nghĩa với việc tớ lại bị đá thêm lần nữa hay sao?」
「Bạn trai...? Bị đá..?」
Nhỏ này đã bao giờ bị bạn trai đá à? ...Chắc không chuyện nọ xọ chuyện kia đâu ha?
Tôi thầm nghĩ xem liệu phàn nàn có phải là một phương án hữu ích vào lúc này. Chợt ánh mắt Yanami lóe lên vẻ bí hiểm.
「Vậy nên tớ đã nghĩ ra một cách. Tại sao mình lại không kiếm cho mình một pinch hitter?」
「Vậy, ý cậu là một anh bạn trai dự bị hả?」
「Chính xác. Và nếu dẫn bạn trai tới ra mắt bạn bè mình thì tớ sẽ được nở mày nở mặt rồi.」
Tức là nhỏ đang muốn kiếm một bạn trai hờ. Nghe giống tình tiết trong romcom rồi đấy. Dù bình thường không hơi đâu bận tâm, song tôi chợt nổi hứng với vụ này.
「Ồ, thú vị đó.」
「Phải không? Cho nên tớ có việc này muốn nhờ Nukumizu-kun.」
Tôi sao? Đừng bảo nhỏ muốn tôi đóng vai bạn trai hờ đấy nhé?
Một nửa trong tôi đang cảnh báo rằng đừng dính dáng vào chuyện này. Nửa còn lại thì đang hơi có chút hứng thú vì bình thường tôi chỉ gặp tình tiết tương tự trong Light Novel mà thôi.
「Thế...cậu muốn nhờ tớ chuyện gì?」
Đầu tôi nghiêng một góc 45 độ hoàn hảo. Yanami tiến lại gần.
「Chuyện là, liệu Nukumizu-kun có thể...」
「Ô, ồ...」
Gương mặt Yanami-san chợt tiến tới sát rạt.
「...Có thể mượn Ayano-kun giúp tớ được không!? Cậu ấy vừa đẹp trai, lại còn thông minh. Tớ không tìm ra người nào phù hợp hơn được nữa.」
「...Giỡn nhau hả?」
Tôi còn chẳng cần tới câu trả lời của Yanami. Vì ánh mắt kia đã thay lời muốn nói rằng nhỏ không đùa. Tôi im lặng, đoạn chống hai tay lên lan can và ngước nhìn lên bầu trời mùa thu.
Một mùa hè với đầy ắp những sự kiện đã cứ thế kết thúc. Học kì II đã bắt đầu. Tôi cũng nên quay trở về cuộc sống yên ả trước kia thôi...
「Thế, Nukumizu-kun thấy sao? Cậu sẽ giúp tớ chứ?」
Yanami dựa người lên lan can, nhìn tôi bằng một ánh nhìn tràn trề hi vọng. Quyết định xong câu trả lời trong lòng, tôi quay mặt về phía Yanami và mỉm cười.
「Bạn Yanami-san này...bạn nên tự kiếm một anh bạn trai thật đi thì hơn đó.」
Những người nông dân thời Edo tin rằng những tia lửa đánh ra từ đá lửa có thể tiêu diệt những thứ xấu xa. Nó mang hàm ý cầu chúc thượng lộ bình an. Cầu thủ đánh bóng dự bị trong môn bóng chày