Tôi hiện đang đứng ở ngoài đường. Mặt trời mới chỉ đang lấp ló ở đằng Đông.
Tôi nhìn xuống đồng hồ đeo tay. 5 giờ 55 phút sáng. Phải đứng yên một chỗ khiến tôi ngà ngà mơ ngủ. Một bàn tay nhỏ nhắn giật áo sơ mi của tôi.
「N-nukumizu, đừng có ngủ gật.」
「À, ừ...」
Người vừa lên tiếng nhắc nhở tôi trong lúc đang dùng hết sức bình sinh để nén một cái ngáp rõ to là Komari Chika. Trên bộ đồng phục thể dục của nhỏ có in dòng chữ “lớp 1-A: Komari”. Dưới ánh nắng mặt trời, dòng chữ trở nên vô cùng chói mắt. À nhân tiện thì, chào cả nhà, là tôi Nukumizu đây. Tôi hiện đang đứng trước cửa nhà Komari.
Vì sao lại có chuyện này ư?
Số là tôi và Komari đã có cuộc trò chuyện nho nhỏ trong thư viện khi cả hai đang sắp xếp lại các giá sách. Tôi nhớ rằng nhỏ có đề cập tới việc bị Yakishio kéo đi tập chạy buổi sáng.
Khi mà Komari không có dấu hiệu sẽ sớm dừng than vãn, tôi đã đáp lại một câu nửa vời rằng “Nếu tôi có thể giúp gì thì cứ nói.” Và đây chính là kết cục đắng lòng cho câu nói thiếu suy nghĩ kia.
Tôi đã bị bắt tham gia vào buổi chạy bộ buổi sáng trong kì nghỉ hè của nhỏ.
「Cậu biết là kéo thêm người khác tới không giúp bài tập của cậu nhẹ đi mà phải không?」
「T-tôi sẽ lẻn về giữa chừng. T-trong lúc đó c-cậu sẽ chạy cùng Yakishio.」
「Tôi và Yakishio á?」
Chạy với Yakishio hứa hẹn sẽ giúp tôi giảm tuổi thọ của mình xuống. Cho nên tôi xin kiếu.
Tôi là thằng cầm quyển sách còn chẳng vững, nữa là tập thể dục đàng hoàng. Chỉ mới đọc được nửa cuốn sách mà cổ tay tôi đã run lên bần bật vì mỏi. Bởi vậy, hầu như tôi chỉ đọc sách điện tử.
Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. 5 giờ 58 phút sáng. Chỉ còn ít phút nữa là điểm 6 giờ tròn.
「Sắp tới giờ rồi ha?」
Tôi ngước đầu và ngắm nhìn những chú chim sẻ đang hót ríu rít trên cao. Thế rồi, bóng dáng một thiếu nữ phi tới trước mặt tôi và Komari với tốc độ ánh sáng và phanh lại ngay trước khi tông phải bọn tôi.
「Dà hú! Buổi sáng tốt lành nha hai cậu!」
Cô gái tràn đầy năng lượng trước mặt chúng tôi đây chính là Yakishio Remon. Lau mồ hôi vương trên gương mặt rám nắng, cô nàng nở một nụ cười quyến rũ, rạng rỡ tựa hoa hướng dương.
「B-buổi sáng tốt lành.」
「Chào cậu...」
Tôi và Komari giơ tay lên và uể oải đáp lại.
Yakishio mặc một chiếc áo phông và quần bò. Trang phục rất đơn giản. Chiếc áo phông ướt sũng mồ hôi đang bám rịt lấy cơ thể cô nàng. Tôi có thể trông thấy những đường cong được trui rèn nhờ tập luyện chăm chỉ ở câu lạc bộ.
Mặc dù không chê chút fan service cho buổi sáng đâu, nhưng điều duy nhất tôi muốn làm hiện tại là đi ngủ. À đính chính một chút, tôi muốn ghi nhớ cảnh tượng này rồi sẽ về nhà đi ngủ.
「Hôm nay trời nắng đẹp! Tốt quá rồi. À suýt quên, Komari-chan, tớ có thể thăm mấy bé cá vàng không?」
「Hửm? À ừ, n-nếu chỉ ngắm thôi thì được...」
Nghe vậy, Yakishio liền chạy ào tới chiếc bình sứ nằm dưới hiên nhà. Komari lập tức ngẩng đầu và lườm tôi.
「Á-ánh mắt N-nukumizu rất dâm tà.」
「Ồ, thì ra đó là cái cách cậu nhìn nhận tôi.」
Cảm thấy cự cãi sẽ chỉ tổ vô ích, tôi quyết định giữ im lặng. Cùng lúc đó, Yakishio ngẩng đầu khỏi bể cá và nhìn về phía chúng tôi với đôi mắt lấp lánh.
「Komari-chan ơi, tớ muốn cho chúng ăn. Nha nha?」
「B-bọn trẻ con nhà tôi thích tự cho chúng ăn. Nên không được rồi.」
「Vậy à. Thế thì tớ ngắm thôi cũng được. À cho tớ uống nhờ nước nhà cậu nhé?」
Bọn trẻ con...?
Vừa quan sát Yakishio uống từng ngụm nước máy, tôi vừa giả đò bình thản tiến lại gần Komari.
「Komari, cậu đã có con rồi sao?」
「C-con á!? C-chúng là em ruột tôi!」
「Thế hả? Tôi lại có chút kì vọng rằng Komari đã là cô vợ hiền rồi cơ đấy.」
「Đi chết đi...! Chết mười lần cho tôi.」
Con nhỏ này miệng lưỡi vẫn độc địa như thường lệ. Tưởng tượng bạn cùng lớp trở thành mẹ trẻ con. Nghe vậy thôi đã khiến trái tim tôi bồi hồi. Xin tha thứ cho suy nghĩ đó của tôi.
Tới khi Yakishio đang tập giãn cơ ở phía bên cạnh, chúng tôi mới sực tỉnh.
「Cảm ơn vì đã đợi tớ nhé. Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi chứ nhỉ?」
「Tớ nghĩ hôm nay tới đây thôi. Ngày đầu tiên chỉ nên là một cuộc gặp mặt. Ngày mai chúng ta có thể bắt đầu bài tập khởi động. Cậu thấy tốc độ như vậy có ổn không?」
「Không sao. Không sao. Dù gì Nukkun cũng là lính mới. Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu nhẹ nhàng bằng một bài tập chạy bộ chậm nhé.」
Cảm ơn cậu đã hiểu cho. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Yakishio ngó chiếc đồng hồ đeo tay của tôi.
「Vậy thì tất cả hãy chạy 5 ki lô mét trong vòng 20 phút nhé! Được rồi, theo sau tớ nào!」
Hả...5 ki lô mét trong 20 phút, tức là 15 km/h trong nội thành ư? Tốc độ đó tương đương với một vận động viên đạp xe nữ.
「Từ đã, chúng ta chậm lại một chút được không? Tớ không giỏi thể thao tới vậy, người tớ cũng không có gắn bánh xe đâu!」
「Ôi dào, Nukkun cứ lo xa! Nếu cậu hết sức, tớ sẽ cõng cậu về!」
...Cõng về!? Dù thế nào thì tôi cũng là nam sinh trung học đang tuổi bẻ gãy sừng trâu. Nếu để con gái cõng như vậy thì có hơi sai trái thì phải? Hơn nữa, cơ thể Yakishio lúc đó chắc chắn cũng đầy mùi mồ hôi rồi.
「Vậy thế này đi, tớ sẽ chạy, nhưng khi mệt tớ sẽ chỉ đi bộ thôi. Yakishio thấy sao?」
Miễn có khởi đầu hăng hái và cho thấy nỗ lực không biết mỏi mệt, thì ai dám đánh giá nếu tôi đi bộ cả quãng đường còn lại chứ?
Nghe vậy, Yakishi xoay cổ tay. Cô nàng mỉm cười rạng rỡ với tôi.
「Được, vậy ta sẽ chạy theo ý tưởng của Nukkun. Lên tinh thần và chạy thật nhanh về đích thôi!」
「...Không phải cậu nói sẽ khởi đầu nhẹ nhàng hay sao?」
Yakishio đã chạy trước.
Tôi và Komari quay sang nhìn nhau, đoạn theo gót cô nàng.
*
Sau khi uống no một bụng nước, tôi ngồi phủ phục bên cạnh đài phun nước trong công viên.
...Hết sạch hơi rồi.
Mặc dù từ đầu tới giờ chỉ đi bộ thôi, song tôi đã tới ngưỡng chịu đựng.
Komari nói rằng dọc đường đi có rất nhiều điểm dừng. Cho nên tôi đã quyết định sẽ tạm thời nghỉ ngơi. Với Yakishio, cô nàng đã làm vài vòng mà vẫn tỉnh bơ như không si nhê gì.
Công viên thiếu nhi tôi đang dừng chân là một trong những điểm dừng nghỉ nói ở trên.
「T-thật đáng xấu hổ. T-Tôi vẫn còn chạy được...」
Rõ ràng Komari đang nói xạo. Trông nhỏ như sắp ngất tới nơi. Nhỏ đẩy tôi qua một bên và vục đầu uống nước vòi.
Kế hoạch của Komari là lẻn về bất cứ khi nào có cơ hội đã thất bại ê chề. Mỗi lần nhỏ cố gắng trốn thoát, Yakishio lại đuổi theo và tóm được nhỏ về dễ như trở bàn tay. Komari bị bế quay trở lại và phải tiếp tục chạy bộ.
Cõng sau lưng, bế kiểu công chúa, cõng trên vai. Rốt cuộc Komari đã khoanh tay chịu trói sau ba lần trốn chạy bất thành. Nhỏ ngoan ngoãn chấp nhận cảnh bị Yakishio kéo đi sau mỗi lần bắt đầu chạy chậm lại.
...Tôi cố gắng dựng cơ thể ê ẩm của mình đứng dậy, sau đó đứng ngây ngốc ngắm nhìn góc nghiêng gương mặt Komari trong lúc nhỏ đang vén tóc mái để uống nước từ vòi. Cần cổ thon gầy đầy mong manh, thân hình thì bé xíu xiu.
Cùng lúc đó, tôi chợt nghĩ về tỉ lệ nữ giới trong số những người quen. Kết quả trả về con số tương đối cao. Mà, phải nói số người quen là con trai của tôi vốn chỉ vỏn vẹn 0%. Chính bởi vậy cho nên tôi chưa từng quá để tâm tới chuyện này. Song giờ ngẫm lại thì, hóa ra tôi cũng có dàn hậu cung của riêng mình ư?
「H-hả...? Sao cậu nhìn chằm chằm vào tôi...?」
Komari vừa dùng khăn tay lau miệng vừa lườm tôi với vẻ cảnh giác. Nhỏ thậm chí còn chẳng thèm giấu thái độ thù địch.
「Không có gì hết. Tôi chỉ đang tự hỏi liệu có phải cuối cùng vận đào hoa của mình đã tới rồi không thôi.」
「Cứ đào hoa thật đi rồi không ai cấm cậu nói.」
Xì. Con nhỏ Komari này quả thực rất biết dùng từ mà.
Tôi không bật lại, thay vào đó nhìn vào đồng hồ trong công viên. 6 giờ 50 phút sáng.
「Yakishio có buổi tập vào lúc 7 giờ đúng không? Cậu ấy chạy đi đâu rồi?」
「Đ-đằng kia...」
Komari chỉ tay về phía một dinh thự được sơn màu sặc sỡ phía xa. Có một vài chú chim sẻ đang bay tán loạn xung quanh căn nhà.
「Cái gì? Dù là Yakishio thì cũng biết rằng không được leo lên mái nhà chứ hả?」
「...Ở đâu có chim sẻ bay tán loạn, ở đó có Yakishio.」
Đó là cách Komari tìm thấy Yakishio sao?
Đúng là có một vài con chim sẻ đang bay tứ tán như vỡ tổ. Nhưng cũng phải nói Yakishio lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Cô nàng như người không phổi vậy. Trong người cổ có gắn lò phản ứng nhiệt hạch hay gì không biết.
Trong lúc tôi đứng dõi theo những chú chim sẻ bay tung tăng, bầu trời cũng dần hửng sáng.
...Nhờ sự xuất hiện của loài người mà thế giới này mới đầy ắp những biến động. Những rắc rối, và cả niềm hạnh phúc cứ thế xảy ra. Tôi nên dành quãng thời gian còn lại của kì nghỉ hè trong yên bình.
Komari lau mồ hôi trên vầng trán, sau đó chọc vào lưng tôi.
「C-chạy nốt vòng cuối không, N-nukumizu?」
「Được thôi. ...Cơ mà, tôi cũng không tự tin cho lắm đâu.」
「T-tôi cũng vậy.」
Đàn chim sẻ đang đứng trú trong bóng râm của những tòa nhà gần đây bỗng nhiên bay tứ tán. Một con mèo hoang đang chạy trối chết như thể đang bị thế lực nào đó truy đuổi.
Tôi và Komari liền đổi ý, quyết định sẽ đứng đợi cô nàng da ngăm tràn trề năng lượng kia.