Có quá nhiều nữ chính thua cuộc!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4809

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4394

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 31

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6483

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 176

Vol 2 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Ngoại truyện mừng kỉ niệm 100 năm Seibunkan (từ 1923)

Tan trường, tôi đến phòng sinh hoạt. Bắt gặp Komari đã ở sẵn trong phòng, tôi chào một câu rồi ngồi xuống. Liếc về phía đó, tôi thấy nhỏ đang say sưa ngắm nhìn món đồ gì đó ở trong tay.

「Cậu đang ngắm cái gì vậy Komari?」

「M-món đồ kỉ niệm 100 năm t-thành lập hiệu sách S-seibukan. ...Tôi đã mua nó.」

Komari vênh vào khoe chiếc túi tote lên. (T/N: Túi tote là một loại túi lớn có dây xách song song nhau nối từ hai bên thành túi. Tote nguyên mẫu được làm bằng vải cứng, có tay cầm hoặc đáy làm bằng da dày; các da bọc thường có bề mặt sần sùi. Các loại vải làm túi thông thường bao gồm vải bạt, có thể được nhuộm, hoặc qua xử lý để chống ẩm mốc.) Khoan đã. Nếu nhớ không nhầm thì đây là...

「Cậu săn được túi tote đó sao? Món này cháy sạch hàng ở mấy tiệm sách lớn rồi.」

「V-vậy ư? T-thật đáng tiếc.」

Komari sung sướng ra mặt và bật cười khoái chí. Khi nhỏ đang toan cất chiếc túi đi, tôi liền giơ cao tay đầy kiên quyết.

「Ta thương lượng nào Komari.」

「T-thương lượng...?」

Tôi gật đầu. Đoạn, lấy ra từ trong ví một tấm thẻ và đặt lên mặt bàn.

「Tôi muốn chiếc túi tote đó. Đổi lại tôi sẽ bù thêm tiền, cộng với thẻ QUO card này. Cậu thấy sao?」

「Q-QUO...card?」

「Ừ, giống như mã giảm giá cho sách ấy. Cậu có thể sử dụng chúng ở cửa hàng tiện lợi.」

「T-tức là Nukumizu đang bảo tôi...b-bán lại cho cậu sao?」

Câu trả lời đã quá rõ ràng, vậy nên tôi chỉ giữ im lặng. Komari lườm nguýt.

「...T-tồi tệ. Hơn nữa, t-tôi hiếm khi vào cửa hàng tiện lợi.」

「Cơ mà trưa nào cũng ăn bánh kem cuộn cậu không chán sao? Hay nhân cơ hội này đổi gió một tý?」

Komari quăng cho tôi ánh mắt sắc lẻm qua khe hở của chỏm tóc mái.

「K-không quan trọng. Miễn rẻ là được. Thế thôi.」

「Nhưng chẳng phải có một tấm thẻ QUO card phòng khi trong người không mang tiền vẫn tốt hơn sao? ...Thỉnh thoảng Komari có thể mua loại bánh mì mà cậu thích chẳng hạn.」

「B-bánh mì tôi thích...? C-có bánh mì ngọt...không?」

「Dĩ nhiên là có rồi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.」

Komari lúi húi tra cứu gì đó trên chiếc smartphone của mình. Nhỏ ngẩng đầu.

「H-hiệu sách Seibunkan c-cũng chấp nhận QUO card.」

Ể? Thật sao?

Ngón tay của Komari vươn về phía tấm thẻ QUO card trên mặt bàn. Tôi cũng ngay lập tức vung tay.

「N-nukumizu, t-tại sao tay cậu lại giữ tấm thẻ?」

Tôi đột ngột cảm thấy hối hận ngay sau khi biết rằng nó có thể sử dụng ở hiệu sách. Ngón tay tôi càng ép chặt hơn lấy tấm thẻ.

「Ôi lỗi tôi. Bán lại là không tốt, chính Komari nói vậy mà. Cậu thử suy nghĩ lại xem sao. Cậu rất thích chiếc túi tote đó mà đúng không? Và nó cháy hàng rồi nên không còn cơ hội khác để sở hữu nữa đâu.」

「T-tiệm Seibunkan gần t-thư viện thành phố vẫn còn.」

Sao không nói sớm? Khi tôi đang tỏ ra bất bình, thì bàn tay nhỏ nhắn của Komari đã nhân cơ hội chôm lấy chiếc thẻ QUO card.

「T-tôi lấy cái này.」

「Đợi đã, tôi nghĩ lạ...」

Chưa kịp dứt lời, tôi trông thấy nụ cười hạnh phúc của Komari...Chậc, nếu nhỏ vui tới thế thì tôi cũng không nên bủn xỉn nữa.

Komari toe toét đứng dậy. Coi bộ nhỏ chuẩn bị chạy thẳng ra hiệu sách.

Nhìn Komari đi khuất dạng, tôi cười khổ một mình trong phòng sinh hoạt rồi giở một quyển sách ra. Hầy, thôi thì đỡ phải đi tranh nhau lấy túi tote. Coi như là phí chạy vặt, bù qua sớt lại âu cũng không tới nỗi....ể?

Con nhỏ đó lấy thẻ QUO card mà không đưa mình túi tote sao hả....?