Có quá nhiều nữ chính thua cuộc!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3469

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 299

Vol 3 - Chương 01: Shikiya Yumeko sẽ chăm sóc bạn

Ở một góc phía tây dãy lớp học, tôi và Komari đang đứng trước cửa CLB Văn học.

Khoảnh khắc vươn tay tới nắm đấm cửa, một cảm giác ma mị chợt bao trùm lấy tâm trí tôi.

「...Nè Komari, cậu lôi tôi tới phòng sinh hoạt CLB làm gì vậy?」

Vừa mới mở lời, tôi đã bị Komari không ngừng thúc lưng.

「Đ-đừng nói nữa, m-mở cửa r-ra đi.」

「Tôi mở ngay đây. Cậu thôi đẩy tôi đi giùm coi?」

Biết tranh cãi chỉ tổ phí thì giờ, tôi đành thỏa hiệp và vặn mở nắm cửa. Song chẳng hiểu sao bên kia cánh cửa lại là một căn phòng tối như hũ nút.

Sau khi thị lực đã thích nghi với bóng tối, tôi quan sát thấy bóng dáng một ai đó với mái tóc dài đang ngồi trên ghế.

「...Ai vậy? Có phải Yanami-san không?」

「Là cậu...chàng trai trẻ…CLB Văn học...」

「!?」

Cái người đang chậm chạp đứng dậy kia là một nữ sinh, chẳng vì lí do huyền bí nào đó lại đang bận trên mình một bộ đồ y tá. Đúng vậy, không ai khác ngoài Shikiya Yumeko - Nữ quái zombie tới từ Hội Học sinh,

Tôi vô thức tháo chạy khỏi phòng và đóng sầm cửa.

...Tại sao chị ấy lại có mặt ở đây? Và bộ trang phục đó là thế quái nào vậy?

Trong lúc tôi còn đang dựa người vào cánh cửa và vuốt ngực thở phào thì chợt nghe tiếng ai đó đang đập cửa rầm rầm.

Thôi chết, nữ y tá zombie Shikiya-san sắp phá cửa ra ngoài rồi sao? Tay nắm cửa đang xoay điên loạn.

「M-mở cửa ra! N-này, t-tôi vẫn còn ở trong đấy!」

...Chết dở, quên béng mất Komari.

Tôi né người ra khỏi cánh cửa. Komari mở cửa và lăn long lóc ra ngoài.

「C-cậu!!!! C-cậu dám bỏ tôi lại v-và bỏ chạy ư!?」

「Không, tôi chỉ quên mất cậu đang ở trong phòng thôi.」

Rõ ràng bỏ mặc một người và quên mất sự hiện diện của một người là hai phạm trù khác nhau một trời một vực. Nói gì thì nói, tôi cũng không phải hạng người tồi tệ tới thế.

Khi tôi tiến về phía Komari hòng dỗ dành nhỏ, một cảm giác ớn lạnh chợt chạy dọc sống lưng. Hai cánh tay mảnh khảnh từ đâu vươn tới, khiến hai đứa đồng loạt quay đầu nhìn.

Kết quả, bọn tôi bị Shikiya tóm gọn. Cặp kính áp tròng màu cầu vồng của chị ấy dí sát vào tôi.

「Tại sao...hai đứa...bỏ chạy...?」

「Ưm, t-tại vì...」

Bà chị này đáng sợ quá.

Hai bàn tay run lẩy bẩy của Komari siết chặt lấy cà vạt của tôi.

「Komari đừng có kéo cà vạt tôi nữa. Và senpai có thể buông em ra không ạ? Tay chị lạnh như băng ấy...Ơ, chị có sao không?」

「Chị...kiệt sức...」

Shikiya-san víu lấy cổ hai đứa bọn tôi, sau đó gục dần xuống sàn như con búp bê vô hồn.

「Shikiya-senpai!? Komari. Đỡ lấy chị ấy! Mau lên!」

「T-tôi không muốn. ...N-Nukumizu đ-đỡ chị ấy đi.」

Ể, tôi á? Đỡ lấy Shikiya-san? Động chạm thân thể của một cô gái ư?

Cả người Shikiya-san đã sắp sửa phủ phục xuống nền đất.

Không còn thời gian do dự, tôi bèn hạ quyết tâm và vươn tay đỡ lấy cơ thể lạnh như băng của Shikiya-senpai.

*

「Đây, chị ngồi xuống đi. Để em đi pha cho chị tách trà.」

Rốt cục tôi cũng xoay sở giúp Shikiya-san ngồi ngay ngắn được trên ghế. Sau đó, tôi đi pha trà, tâm trí hồi tưởng lại cảm giác về đôi tay của chị ấy lúc ban nãy.

...Thật mềm làm sao.

Cảm giác mềm mại hệt như khi chạm vào miếng phi lê cá. Vậy ra đó là cảm giác khi chạm vào cơ thể của một người phụ nữ trưởng thành ư? Thực sự khác hoàn toàn với Kaju.

Tôi vội quăng cái suy nghĩ ấy đi và nhìn quanh. Ở góc phòng, Komari đang co ro với chiếc smart phone, mặt cắt không còn giọt máu. Vậy là không có gì khác thường.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và đặt ấm trà nghi ngút khói lên mặt bàn.

「Hôm nay senpai tới đây có chuyện gì vậy?」

Vừa hỏi, tôi vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện với senpai.

...Tuy không ngừng tụng kinh giữ bình tĩnh, song mắt tôi như bị dán chặt vào bộ đồ mà Shikiya-san đang mặc. Một chiếc chân váy ngắn cũn cỡn, đi cùng với bộ đồng phục y tá dù đã gồng mình cũng không che nổi phần ngực đang lộ gần hết da thịt.

Tôi phải dùng hết sức bình sinh để lái ánh mắt đi hướng khác. Phía đối diện, Shikiya-san lấy ra một mảnh giấy từ khe ngực.

「Đơn xin...mượn...phòng học...hội...Tsuwabuki.」

Lễ hội văn hóa Tsuwabuki. Đó là tên gọi của lễ hội văn hóa trường tôi. Theo thông lệ, lễ hội văn hóa và hội thao sẽ được tổ chức liền kề nhau. Tuy nhiên, do một số vấn đề về lịch trình, năm nay sẽ chỉ có lễ hội trường diễn ra cuối tháng này.

CLB Văn học cũng đã thảo sẵn kế hoạch cho buổi triển lãm. Nhiệm vụ được giao cho đám lớp 10 chúng tôi, song cả bọn vẫn chưa chốt được chủ đề đại diện.

Hiện giờ, chúng tôi chỉ còn cách Lễ hội Văn hóa tròn nửa tháng. Ngặt nỗi, cả bọn mới chỉ quyết được sẽ làm tạp chí CLB và “một buổi triển lãm về sinh hoạt CLB.” Thành thử, Komari đã phải sửa lên sửa xuống đơn xin mượn phòng học để kịp nộp trước hạn chót.

「Ưm senpai, tờ đơn có vấn đề gì sao ạ?」

「Chi tiết thực tế...sơ đồ thiết kế...vẫn chưa đủ...」

Shikiya nhìn về phía Komari khi khó nhọc thốt ra những lời đó. Đương sự ở phía ngược lại run cầm cập ngay tức khắc.

3a1a41d5-7e02-44b3-b073-cac9c1d7e7f1.jpg

「Chị đang định...chỉ...cách sửa...nhưng cô bé...chạy mất tiêu...」

Tôi hoàn toàn thông cảm cho Komari.

「Nhiều...bên...làm không xong...chuyện này...bị từ chối...」

「Vậy là chị đã phải cất công tới tận đây. Ưm, tức là bọn em cần phải sửa thông tin chi tiết và sơ đồ thiết kế nhỉ?」

Đang vươn tay toan đón lấy tờ đơn, tôi chợt khựng lại giữa chừng. Ngẫm lại thì, ban nãy nó mới nằm trong khe ngực của Shikiya-san. Liệu có phải phép nếu giờ tôi cầm tờ đơn ấy bằng tay trần không?

「Komari, lại đây. Cậu nhận tờ đơn từ Shikiya-senpai đi.」

「Ể? C-cái đó...」

Cơ thể mi nhon của Komari càng run rẩy dữ dội hơn. Tôi mỉm cười xua tay trấn an nhỏ.

「Đừng sợ. Shikiya-senpai là người tốt. Chị ấy sẽ không ăn thịt cậu đâu.」

「K-không đáng sợ ư?」

「Chị ấy rất hiền là đằng khác. Nói thật thì Shikiya-senpai dịu dàng như người ta nâng niu mèo con vậy á.」

「M-mèo con sao?」

Nghe vậy, Komari cuối cùng cũng chịu từ từ nhích lại gần. Giỏi lắm. Đúng rồi, làm tốt lắm.

Đúng lúc đó, Shikiya-san cắt ngang.

「Chị là...người yêu chó...」

Komari lập tức bay vù về lại xó phòng.

...Đúng là dã tràng se cát mà. Tôi ngửa mặt lên trần nhà, nhẩm tính phương án tiếp theo.

*

Buổi thảo luận để hoàn thiện đơn xin bắt đầu.

Shikiya-san đang dùng bút chì màu đỏ để ghi xuống những phần mà phía CLB Văn học cần phải chỉnh sửa.

Sau lưng tôi, Komari ló mặt ngó nghiêng tờ đơn trên mặt bàn.

「V-vậy là sơ đồ c-cần có số lượng. C-còn phải thêm cả mũi tên chỉ hướng ư?」

「Tất nhiên...rất quan trọng...viết...đánh giá...」

Komari kê cả hai tay lên vai phải của tôi và nhón người về phía trước.

「N-nukumizu ngồi yên. T-tôi không nhìn được.」

「Vậy thì đừng có dựa vào người tôi nữa. Cậu không nặng nhưng cũng không có nhẹ như lông hồng đâu.」

Mặc dù không bao giờ nương tay trong việc khích bác tôi, song Komari lại ngoan ngoãn lắng nghe chỉ dẫn của Shikiya-san. Tôi rưng rưng nước mắt trong niềm tự hào.

Mọi chuyện chẳng dễ dàng gì. Tôi đã tốn hai mươi phút cuộc đời, phải dùng tới kẹo ngọt và anime trong điện thoại, để trấn an và dụ khị Komari. Không uổng công tôi, Komari rốt cuộc cũng chịu rời khỏi xó phòng.

「C-còn chỗ nào c-cần sửa nữa ạ?」

「Chi tiết...rất sơ sài...ấn tượng xấu...phải điền hết...mọi thứ.」

Dứt lời, Shikiya-senpai vẽ một hình nấm mộ ở chỗ bị bỏ trống. Xong xuôi, chị ấy nhét chiếc bút chì đỏ trở lại khe ngực.

「Nhiêu đó...thôi...Nộp lại...trước trưa...thứ Hai...」

Vẫn giữ nguyên trạng thái vô cảm quen thuộc, Shikiya-san uống cạn tách trà giờ đã nguội ngắt. Komari lấy lại mẫu đơn chằng chịt mực đỏ và chăm chú quan sát.

Tôi nhấp một ngụm trà và e dè cất tiếng.

「Tại sao Shikiya-senpai lại phải cất công giúp đỡ CLB văn học vậy ạ? Em tưởng là Hội Học sinh muốn...」

...giải tán CLB Văn học.

Nói tới giữa chừng, tôi bỏ lửng và rơi vào im lặng. Shikiya bối rối nghiêng đầu.

「Bởi vì...Tsukinoki-senpai...và mấy đứa...đều rất...đáng yêu...」

Tsukinoki Koto - Đàn chị khối 12, kiêm phó chủ tịch CLB Văn học.

Nhắc mới nhớ, chị ấy cũng từng tham gia Hội Học sinh. Có vẻ hai người họ là chỗ quen biết. Không rõ giữa cả hai là mối quan hệ gì nhỉ...

Tôi lắc đầu xua đi suy nghĩ này. Vì một phút ngẫu hứng mà tọc mạch quá là không tốt. Nhắc tới việc không tốt thì...

「À mà, trang phục chị đang mặc là sao vậy ạ?」

Tôi vẫn không bỏ bộ đồ cosplay nữ y tá của Shikiya-senpai ra khỏi đầu được.

「Bộ đồ này...hội Tsuwabuki...để...tăng hấp dẫn...Hội học sinh...」

Nói đoạn, Shikiya-san lảo đảo đứng dậy. Những chuyển động của chị ấy mang lại cảm giác rợn tóc gáy. Komari lập tức nhảy ra sau lưng tôi.

Sau khi Shikiya-san rời đi, Komari thở phào nhẹ nhõm và ngồi thụp xuống ghế.

「T-tôi sẽ về v-và điền lại một lần nữa. C-chúng ta phải nỗ lực cho L-Lễ hội Văn hóa...Ể!?」

Đang nói giữa chừng, gương mặt Komari chợt đông cứng.

Tôi quay đầu tìm nguyên nhân và bắt gặp con ngươi trắng nhợt của Shikiya-san thập thò phía ngoài khe cửa khép hờ.

「Oái, còn chuyện gì vậy senpai?」

「Chị quên... CLB không có...giáo viên cố vấn...không được tham gia...」

Giáo viên cố vấn? Tôi còn chưa kịp hỏi thì cánh cửa đã đóng sầm. Có vẻ lần này chị ấy rời đi hẳn rồi.

「...Hừm. Komari nè, CLB bọn mình không có giáo viên nào nhận làm cố vấn à? Nè, Komari?」

...Có lẽ Komari sẽ còn mất thêm 10 phút nữa mới thoát khỏi tư thế chết trân, mắt dõi về phía cửa ấy.

*

Một lúc sau màn tấn công của Shikiya-san.

Tôi đang ngồi chờ trên chiếc ghế dài trong sân trường, ngẩn ngơ ngắm màn trời đêm.

Lễ hội Văn hóa trường Tsuwabuki sẽ được tổ chức vào ngày 31 tháng Mười, trùng với ngày lễ Halloween. Do đó, rất nhiều lớp đã lên phương án lồng ghép chủ đề Halloween cho chương trình của lớp mình.

Theo lời Shikiya-san, ngay cả Hội Học sinh cũng có kế hoạch hóa trang.

...Đang bần thần, bỗng một cơn gió lùa qua khiến tôi rùng mình bởi cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Xem ra ngắm trời khuya đã khiến tâm trạng tôi bị nhấn chìm trong những nỗi âu lo.

Chợt một lon cà phê hiện ra trước tầm mắt.

「Nukumizu luôn thích loại có đường nhỉ? Cậu uống nóng được chứ?」

「À vâng, cảm ơn anh.」

Người vừa ngồi xuống bên cạnh tôi là Chủ tịch CLB Văn học Tamaki Shintaro của khối 12.

Lon cà phê khá nóng, khiến tôi phải liên tục thảy qua thảy lại giữa hai tay.

「Anh xin lỗi đã đường đột gọi cậu ra đây. Cậu cũng có vẻ đang bận rộn nữa.」

「Dạ không sao, em xong hết việc rồi. Chỉ là Shikiya-senpai bên Hội Học sinh có tạt qua phòng của CLB mình.」

「Ồ, con bé đó sao? Xem ra không tới CLB hôm nay là một quyết định đúng đắn...」

Gương mặt Chủ tịch chợt đanh lại khó chịu. Điều bất thường ấy khiến sự hiếu kì trong tôi dâng cao.

「Giữa anh với Shikiya-senpai trước kia từng xảy ra chuyện gì sao?」

「Chuyện lặt vặt thôi. Đừng để tâm. Mà xin lỗi nhé, bọn anh lại đẩy sạch việc chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki lên vai mấy đứa.」

「Anh đừng lo. Komari còn rất hăng hái là đằng khác.」

Thực vậy, dịp Lễ hội Văn hóa này, nhỏ ấy lại đang vô cùng năng nổ, lăng xăng ngược xuôi để chuẩn bị cho buổi triển lãm của CLB Văn học. Song đám lớp 10 tụi tôi rốt cuộc vẫn chưa chốt được chủ đề chính. Tình hình tương đối đáng lo, đặc biệt là mấy ngày gần đây khi Komari không ngừng lẩm bẩm những thứ khùng điên gì đó trong đầu.

「Komari-chan đúng là cần mẫn thật đó. ...À, còn một chuyện này nữa.」

Giọng có phần úp mở, Chủ tịch nhấp một ngụm cà phê, đoạn cất tiếng.

「Sau tháng 10 này, học sinh khối 12 sẽ không được phép tham gia hoạt động CLB nữa. Cậu biết chuyện này chứ?」

「Vâng. Em cũng mơ hồ đoán được rồi ạ.」

Quả thực tôi cũng đã nghe phong thanh về chuyện này. Suy cho cùng thì Trung học Tsuwabuki cũng là trường chuyên cấp ba có tiếng. Mà thực ra giới hạn tới tháng 10 cũng là khá muộn rồi khi giờ đây học sinh khối 12 đã ngập đầu với học hành và thi cử.

「Dù quy định khá nương tay với CLB Văn học chúng ta, song dù ra sao thì kì thi sắp tới vẫn vô cùng quan trọng. Vì vậy, sau Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki này, anh và Koto sẽ từ nhiệm.」

Các thành viên khối 10 sẽ chủ trì Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện này kể từ khi Chủ tịch tuyên bố điều đó với chúng tôi vào đầu kì học thứ 2.

Mặc dù đám chúng tôi chỉ vừa mới chân ướt chân ráo nhập học nửa năm trước, song đối với các anh chị khối 12, cuộc sống học đường của họ đã sắp sửa đi đến hồi kết.

Chủ tịch tiếp tục với vẻ nghiêm túc.

「Dĩ nhiên anh cũng sẽ phải trao lại ghế Chủ tịch CLB. Cho nên anh mới gọi cậu tới đây để nhờ cậu chuyện này.」

...Ra vậy. Nhận ra chủ đề mà cả hai sắp sửa đề cập, tôi lập tức dựng thẳng lưng.

Thực ra thì tôi tự cho rằng bản thân không phải người phù hợp làm Chủ tịch CLB cho lắm đâu ấy. Cơ mà, lỡ như tình thế bắt buộc, thì tôi cũng đành...

「Anh muốn Komari-chan làm Chủ tịch kế nhiệm anh.」

「Ể?」

Trông thấy tôi suýt chút nữa bật dậy tại chỗ, Chủ tịch tròn mắt bối rối.

「Cậu sao thế?」

「À không có gì. Em cũng cho rằng đó là một quyết định sáng suốt.」

Để nói thì đây vốn là chuyện đương nhiên. Trong lứa khối 10 chúng tôi, Komari là người có nhiều kinh nghiệm nhất. Nhỏ cũng rất tâm huyết với CLB. Nói trắng ra thì vấn đề duy nhất ở Komari là chính bản thân nhỏ.

「Vậy nên anh muốn Nukumizu giúp đỡ Komari-chan với tư cách là Phó chủ tịch. Cậu thấy sao?」

「Em không ngại, nhưng chuyện này nhờ một bạn nữ, như Yanami-san chẳng hạn, thì sẽ phù hợp hơn chứ ạ?」

Gương mặt Chủ tịch Tamaki thoáng hiện một vẻ ngại ngùng.

「Anh cũng tính tới Yanami, nhưng con bé là người có nguy cơ cao sẽ mất dạng một khi có bạn trai, cậu thấy đúng không?」

「...Vâng, cái đó thì khá là chắc kèo.」

Người như tôi và Komari thì lại không phải lo về chuyện có bồ bịch. Thật nhẹ nhõm làm sao.

「Anh không yên tâm về Komari-chan chút nào. Anh với Koto sắp tốt nghiệp rồi. Chỉ hi vọng em ấy có thể tự tin hơn sau khi đảm nhiệm chức Chủ tịch CLB.」

Thì ra là vậy. Cho Komari kế nhiệm làm Chủ tịch ngay trước thềm Lễ hội Văn hóa, và tập hợp mọi người lại xung quanh nhỏ. Xem ra hai anh chị ấy muốn giúp Komari có thể tích lũy được nhiều kinh nghiệm nhất có thể trước khi khối 12 tốt nghiệp và rời khỏi trường.

「Anh đã hỏi Komari về chuyện này chưa?」

「À, tuần trước anh có hỏi em ấy rồi. Tới tối qua, Komari-chan nói rằng sẽ đồng ý. Mặc dù...」

Chủ tịch không giấu nổi vẻ âu lo. Thấy vậy, tôi không khỏi mỉm cười.

「Anh thực sự rất lo cho Komari nhỉ.」

「Ừ! Rất nhiều là đằng khác!」

「Hửm!?」

Một giọng con gái chợt thốt lên từ phía bên trên đỉnh đầu hai anh em tôi.

Là Tsukinoki-senpai. Không biết từ đâu chui ra, bà chị không ngừng lắc vai tôi từ phía sau.

「Oái, tự dưng senpai làm gì vậy?」

「Tại vì cứ thế tốt nghiệp và để Komari lại khiến chị rất, rất, rất lo! Hay bọn mình đúp lại một năm đi Shintaro?」

「...Koto, bà biết bản thân không lo liệu nổi cho câu đùa đó đâu, đúng không?」

Giọng Chủ tịch hết sức nghiêm túc. Chủ tịch Tamaki vẫn phải ba đầu sáu tay lo cho cô bạn thanh mai trúc mã như thường lệ.

Tsukinoki-senpai bơ đẹp ông bạn trai và ngồi xuống bên cạnh tôi, đẩy tôi vào thế bánh mì kẹp thịt giữa cặp đôi này.

「Tôi đồng tình về việc để Komari-chan kế nhiệm ông, nhưng hiện tại chúng ta vẫn còn rất nhiều lí do để phải lo lắng về con bé. Thực lòng hi vọng Lễ hội Văn hóa này sẽ giúp con bé tự tin lên phần nào.」

Truyền cho Komari sự tự tin. Đó cũng là lí do họ để cho đám khối 10 chúng tôi chủ trì sự kiện.

Tôi cũng hoàn toàn hiểu cho sự lo lắng từ hai tiền bối, khi mà Komari không thể giao tiếp suôn sẻ với bất cứ ai ngoài những thành viên trong CLB Văn học.

「Nukumizu-kun, sau Lễ hội Văn hóa năm nay, bọn chị sẽ lui về phía sau cánh gà. Nhờ nhóc chăm sóc Komari-chan và đối xử tốt với con bé nhé.」

「Vâng, em sẽ cố gắng hết sức.」

「Komari-chan thích pudding hơn kem, không giỏi uống cà phê. Đặc biệt lưu ý đấy nhé. À con bé cũng không ăn được phần màu xanh của hành lá. Nhớ để riêng ra biết chưa?」

「Hành lá...em sẽ lưu tâm chuyện này khi nấu canh miso thịt heo.」

Dù tôi không chắc liệu mình có dịp nấu cho nhỏ không nữa.

Tsukinoki-senpai đan hai tay lại và ngửa mặt lên trời, khóe mắt rưng rưng.

「...Shintaro, quả nhiên tôi không muốn nghỉ hoạt động CLB chút nào. Chúng ta không thể vừa ôn thi vừa tham gia CLB được nữa sao?」

「Koto, bà biết rõ trước khi có thể cân bằng giữa hai chuyện ấy thì bản thân bà sẽ không nhích được thêm điểm nào trong kì thi sắp tới mà...」

Hỏng bét, cứ tiếp tục chủ đề này thì dễ Chủ tịch sẽ bị bà chị cho ăn một xiên lắm. Phải chuyển chủ đề thôi.

「Dù sao thì, em hi vọng chúng ta sẽ có một kì Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki thành công.」

「A, sẽ có một cuộc họp các tân Chủ tịch CLB hai tuần sau Lễ hội Văn hóa trường đấy. Anh nhớ nó nằm trong bản báo cáo hoạt động CLB năm ngoái. Cậu cũng tham gia phụ Komari-chan một tay nhé?」

「Vâng, em sẽ làm những gì có thể.」

Buổi họp giữa các Chủ tịch CLB. Đây là sự kiện mỗi tháng tổ chức một lần. Đại diện tới từ toàn thể các CLB sẽ ngồi lại và thảo luận.

Tôi mường tượng ra viễn cảnh Komari ngồi lọt thỏm giữa những học sinh khối 11 trong cuộc họp ấy. Chỉ mỗi vậy thôi đã đủ để khiến tôi cảm thấy không an tâm về nhỏ rồi.

「Vậy thì Komari-chan trông cậy cả vào Nukumizu đấy. Dĩ nhiên có chuyện gấp gì thì lập tức báo cho bọn anh nhé.」

「A, đợi chút đã ạ.」

Khi chủ tịch đang toan đứng dậy thì tôi liền cất tiếng.

「CLB chúng ta chưa có cố vấn đúng không ạ? Hình như nếu trống vị trí này thì sẽ không được phép tham dự Lễ hội Văn hóa.」

「Cố vấn à? Có nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ lắm.」

Ồ, vậy là không chỉ mình Shikiya-san, mà còn có chuyện gì đó đã xảy ra giữa thành viên CLB Văn học và giáo viên cố vấn trước đây sao?

Chủ tịch và Tsukinoki-senpai nhìn nhau trước khi lên tiếng.

「Chuyện đã qua rồi, không nhắc lại nữa. Từ giờ mấy đứa khối 10 tụi nhóc sẽ phải tự lo liệu hết. Thế nhóc Nukumizu có giáo viên nào thân quen có thể mời làm cố vấn được không?」

Một giáo viên mà mình thân quen à.

Kiếm đâu ra người đó bây giờ, khi ngay cả giáo viên chủ nhiệm lớp còn chẳng nhớ nổi mặt tôi. Dẫu vậy, nếu mời một giáo viên xa lạ nào đó làm cố vấn thì sẽ phức tạp cho cả bọn.

「Chuyện này em sẽ cần tính toán thêm.」

Tôi đáp và bật mở lon cà phê đã nguội bớt.

Kệ đi vậy. Tôi quyết định chừa lại vấn đề này giải quyết sau.

*

Tối hôm đó, tôi đang ngồi cặm cụi bên bàn học.

Việc bước chân sang kì 2 dường như đã khiến các giáo viên trường Tsuwabuki nghiêm khắc lên đáng kể. Bài tập về nhà vì thế cũng dần chất đống.

Lúc này, tôi đang ngồi trả lời các câu hỏi môn Anh Ngữ sau khi đã giải xong chỗ bài tập Toán học. Chợt cuộc trò chuyện ban nãy với Chủ tịch hiện lên trong tâm trí tôi.

Komari sẽ là tân Chủ tịch CLB Văn học. Không có gì bất ngờ. CLB Văn học đóng một vai trò lớn lao trong lòng nhỏ. Komari đang nỗ lực không ngơi nghỉ. Vậy thì tôi cũng nên giúp nhỏ một tay...

Bỗng dòng suy nghĩ bị gián đoạn khi Kaju ngả lưng vào lòng tôi trong lúc đang đọc sách. Khi đã yên vị trên đùi tôi, con bé ngước lên.

「Kaju chợt nhớ ra, dạo này tình hình của Onii-sama ra sao rồi?」

「Dạo này á?」

Chẳng rõ vì sao cô em gái bé bỏng lại rúc vào lòng tôi và ngồi yên vị trên đùi tôi mà đọc sách.

Sao lại chui vô đây đọc vậy? Mà có lẽ chính con bé cũng chẳng tự ý thức được đâu mà.

「Hừm, xem nào. Đường ống cấp nước trường anh đã được thay cùng đợt nâng cấp khu vệ sinh trong căng tin đợt vừa rồi.」

「...Đường ống cấp nước sao ạ?」

Biểu cảm không thể tin nổi hiện lên trên gương mặt Kaju.

「À, xong rồi anh thắc mắc liệu chuyện đó có khiến hương vị của nước thay đổi hay không nên đã đích thân thử nghiệm.」

「Vậy kết quả ra sao ạ?」

「Vị như nước vòi.」

Vẻ mặt Kaju lạnh tanh trước câu trả lời của tôi. Tôi vội bổ sung.

「Dù vậy thì công sức của anh cũng không hề bị uổng phí. Nước vòi ở Trung học Tsuwabuki có hương vị khác hẳn ở nhà mình nhờ sự khác biệt nằm ở lượng nước mưa lẫn trong đó. Anh sẽ tiếp tục xác định cụ thể nguyên nhân gây ra sự sai khác này sau.」

「Vâng. Nghe rất ổn ạ. Giờ mình đổi chủ đề nhé.」

Kaju trở người, đổi qua tư thế khác. Con bé giờ ngước nhìn tôi với thái độ nghiêm túc.

「Gần đây tình hình giữa Onii-sama với Yanami-san ra sao rồi ạ? Chị gái có ghé thăm nhà mình trong kì nghỉ hè vừa rồi đó.」

Yanami Anna. Nhỏ là một người bạn của tôi. Sau khi bị cậu bạn thuở thiếu thời Hakamada Sosuke từ chối tình cảm, Anna đã tham gia vào CLB Văn học.

Dù nói là bị từ chối đấy, song nhỏ vẫn giữ mối quan hệ hòa hảo với những người bạn thân của mình lúc trên lớp. Bộ ba Hakamada, Yanami và nữ chính thắng cuộc Himemiya Karen vẫn luôn xôm tụ và ríu rít với nhau.

「À thì...Yanami có tuyên bố rằng mình sắp có bạn trai. Nhưng anh thấy cái viễn cảnh đó hãy còn xa vời lắm. Nhỏ cũng đều đặn tạt qua CLB Văn học. Nhìn chung thì vẫn như trước.」

Hằng tuần, Yanami sẽ ghé phòng sinh hoạt của CLB Văn học một hoặc hai lần và ngồi giết thời gian bằng những lời phàn nàn quen thuộc, đồ ăn vặt và bài tập về nhà.

「Yanami-san nói rằng chị ấy sắp có bạn trai rồi ư...? Onii-sama không thể cứ án binh bất động như này được đâu.」

Kaju lộ rõ vẻ bất an. Con bé véo tai tôi.

「Kaju để mắt rất nhiều tới tiến triển giữa Onii-sama và Yanami-san. Theo như Kaju thấy thì đã sắp tới lúc chị ấy bắt đầu có những biểu hiện lạ bởi sức hấp dẫn của Onii-sama rồi.」

Tôi không phủ nhận luận điểm Yanami có những hành vi bất bình thường.

「Anh đã nói nhiều lần rồi mà. Anh và Yanami-san không phải như Kaju đang nghĩ đâu. Nào, tới lúc Kaju xuống khỏi đùi anh rồi đó.」

「Tại sao vậy ạ?」

Kaju tỏ ra vô cùng hoang mang. Nét mặt con bé đầy vẻ bàng hoàng không tin nổi.

「Tại vì ngồi trên đùi anh đọc sách sẽ không được thoải mái, đúng không nào?」

「Dạ không, ngược lại thì Kaju lại dễ dàng được trấn tĩnh. Mà chỗ này Onii-sama viết sai chính tả từ “immoral” rồi.」

Ủa có hả?

Trong lúc tôi đang loay hoay sửa lại lỗi, Kaju chìa điện thoại của tôi ra.

「Còn chuyện này nữa. Yanami-san có gửi cho Onii-sama một tin nhắn Line. Theo như Kaju hiểu, đó là một lời mời đi chơi buổi chiều.」

「Cậu ta có mời mọc gì sao?」

Không thấy tin nhắn chờ hiện trên màn hình, tôi bèn mở ứng dụng lên và thấy dòng tin nhắn chắc chắn không lưu chút ấn tượng nào trong trí nhớ của mình.

<Yana-chan: Trưa mai. Cầu thang thoát hiểm.>

...Tôi thở dài sườn sượt và úp mặt điện thoại xuống.

Đây là lần thứ ba trong kì học này, Yanami gọi tôi ra nói chuyện riêng.

Đương nhiên nào có buổi gặp mặt thân tình giữa nam thanh và nữ tú gì ở đây. Thay vào đó, tôi biết tỏng bị réo tên thế này là xác định lại sắp có một cơn mưa ca cẩm trút lên đầu rồi.

Đây đã là thông lệ mỗi khi nhỏ phát tiết. Phải chi tìm được lí do từ chối khéo thì đỡ quá...

「Ủa? Sao tin nhắn của Yanami-san lại hiện “đã đọc” vậy?」

「Bởi vì Kaju đã đọc từ trước đó.」

Thì ra là vậy. Nếu Kaju đã đọc tin nhắn trước tôi thì việc hiện “đã đọc” âu cũng dễ hiểu. Ủa cơ mà khoan...

「Kaju, sao em lại đọc tin nhắn trong điện thoại của anh?」

「Do Onii-sama với Yanami-san vẫn đang giậm chân tại chỗ. Thân là em gái, Kaju có trách nhiệm theo dõi và quản lí tiến triển của hai người...」

Quản lí tiến triển...? Dự cảm chẳng lành, tôi thấp thỏm mở điện thoại lên để kiểm tra lại. Quả nhiên đã có tin nhắn trả lời lại Yanami.

<Nukumizu: Được, tớ vui lắm. Mong sớm gặp cậu.”

Đã tới nông nỗi này, tôi chỉ còn biết giơ hai tay ôm đầu. Không, là anh trai, tôi cần phải mắng Kaju một trận trước khi bận tâm về bữa trưa phiền não ngày mai.

「Kaju, Nghe anh nói này. Em không được phép tự tiện sử dụng điện thoại của người khác như vậy.」

「N-nhưng mà, mối quan hệ giữa Onii-sama và Yanami-san...」

「Không nhưng nhị gì hết. Nếu anh tùy ý sử dụng điện thoại của Kaju thì Kaju sẽ thấy khó chịu đúng không nào?」

「Kaju không cảm thấy có vấn đề gì ạ. Mà thực ra Kaju rất muốn Onii-sama làm vậy. Mật khẩu máy Kaju là sinh nhật của Onii-sama. Dữ liệu đám mây của Kaju cũng được dùng chung với Onii-sama. Dễ sử dụng lắm ạ.」

Ủa khoan, Kaju nói chúng tôi dùng chung cái gì cơ? Nếu hai đứa đang dùng chung dữ liệu đám mây, thì tức nghĩa là...

「Khoan đã Kaju. Em đã thấy những gì rồi? Em chưa động vào mục “Tài liệu học tập” của anh đó chứ?」

Mồ hôi lạnh túa ra như mưa trên vầng trán tôi. Kaju lau chúng bằng khăn mùi xoa và cười rạng rỡ với tôi.

「Có vẻ như sắp có tiến triển giữa Onii-sama và Kaju rồi nhỉ.」

*

Hôm sau, giờ nghỉ trưa. Tôi là người có mặt ở cầu thang thoát hiểm trước.

Ngồi hứng từng đợt gió mùa thu, tôi mở hộp bento của mình ra. Thường thì bữa trưa của tôi sẽ chỉ là bánh mì làm sẵn. Song hôm nay Kaju khăng khăng bắt tôi mang theo bento bằng được.

Con bé đã chuẩn bị một vài nắm cơm onigiri ba màu ở giữa hộp. Đi kèm là một chiếc hamburger kiểu Scotland với nhân trứng cút, ngó sen, rễ ngưu bàng chiên cùng đậu nành luộc, súp lơ xanh và ngô Mỹ trộn với mù tạt.

Ngoài ra con bé còn bày biện thêm thạch nhà làm. Để thạch đông đá từ trước để một khi tới giờ trưa, chúng sẽ vừa khéo rã đông.

Xem nào, nên bắt đầu từ món nào đây? Trong lúc còn đang phân vân, tôi chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ sau lưng.

「Chu choa, bento ngon mắt quá. Nukumizu-kun tự chuẩn bị hay sao đó?」

Yanami ngồi xuống trên tôi một bậc thang.

「Em gái tớ bắt tớ mang theo đấy. Chứ tớ nấu ăn dở lắm.」

「Chứng tỏ imouto-chan rất đảm đang chuyện bếp núc nha. Ngon mắt như vậy, không biết mùi vị sẽ như thế nào ta...?」

Cảm nhận được áp lực khủng khiếp ở bên cạnh, song tôi vẫn giả bộ không thấy ánh mắt hau háu của nhỏ đang chĩa về phía mình.

Yanami mở hộp bento của mình ra. Thoáng liếc qua, tôi dễ dàng thấy được bên trong đầy nhóc những sợi mì trắng.

「Nhìn nè, hôm nay tớ làm mì trộn somen đấy. Ngon cực kì luôn.」

Yanami chọc đũa và gắp lên một cuộn somen lớn. Sau một thoáng lưỡng lự, nhỏ rốt cuộc cũng cắn một miếng to đùng.

Trước thái độ dứt khoát của nhỏ, tôi quyết định cũng bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.

「Mà hôm nay Yanami-san có chuyện gì cần nói vậy?」

「Không có chuyện gì thì không được phép nói chuyện hay sao? Tớ chỉ là muốn ngồi ăn trưa cùng Nukumizu-kun thôi.」

Yanami húp sùn sụt mì somen và bắt đầu nhai nhồm nhoàm.

Tuyên bố hùng hồn đấy, song tôi biết thừa xíu nữa thôi, nhỏ kiểu gì cũng lái qua chuyện của Hakamada với Himemiya cho mà xem. Thấy tôi không nói gì, Yanami dường như hiểu ra. Nhỏ trưng ra vẻ mặt bất lực.

「Hôm nay tớ gọi Nukumizu-kun ra không phải là để xả giận đâu. Lần này là chuyện khác, là chuyện mà tớ cần phải nói với tư cách bạn bè, à không, chính xác là với tư cách sứ giả nhân loại.」

Sứ giả nhân loại. Nói cách khác thì Yanami đã trở thành sứ giả của tôi ấy hả? Sao nghe chẳng lành tý nào thế.

「...Vậy thì chuyện cậu muốn nói là?」

「Thế này nhé. Lớp bọn mình đã bắt đầu chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki rồi đúng không?」

「À, là tiết mục diễu hành “Street Halloween” nhỉ?」

Mặc dù một người sẽ lầm tưởng cái tên có liên hệ với tựa game “Street fighting”, nhưng tiết mục của lớp tôi không hỗn loạn tới thế.

Thay vào đó, các thành viên trong lớp sẽ hóa trang và diễu hành quanh trường. Theo kế hoạch thì ngoài một vở kịch ngắn, lớp chúng tôi sẽ phân phát kẹo cho các bạn nhỏ để giúp những “vị khách nhí” có được một ngày trải nghiệm vui vẻ. Mà nhớ không nhầm thì...

「Hôm qua, lớp mình có bàn sẽ đo kích cỡ để may đồ cho cậu đúng không nhỉ?」

Tiết mục “Street Halloween” này sẽ chỉ ưu tiên hóa trang cho các trai xinh gái đẹp trong lớp. Dĩ nhiên “trai xinh gái đẹp” ở đây bao gồm Hakamada Sosuke và Himemiya Karen, cũng như đương nhiên không thể thiếu Yanami cùng Yakishio.

「Ừ, họ lấy số đo của bọn tớ ở trong phòng y tế.」

「Phòng y tế?」

「Ở phòng y tế có rèm che quây quanh giường nằm, Nukumizu-kun nhớ chứ? Mấy bạn phụ trách trang phục tiến hành đo đạc cho bọn tớ ở đó.」

Vừa nói, Yanami vừa dùng đầu đũa quậy chỗ somen nát tươm.

「Không có trang phục may sẵn nào vừa được kích cỡ ngực của Karen-chan hết. Cho nên họ phải để riêng ra còn mang đi sửa.」

「Đồ may sẵn không vừa sao...?」

Đây chính xác mới là loại thông tin mà tôi muốn nghe nhất.

「Với cả, Sosuke là người đầu tiên vào đo, nhưng Karen-chan cũng có mặt trong đó để trò chuyện với cậu ấy.」

Có bạn gái đồng hành trong lúc được đo đạc kích cỡ à? Cái này người ta gọi là “nhất cử lưỡng tiện” phải không nhỉ?

「Nhưng ở đó còn có mấy bạn phụ trách trang phục nữa mà. Chưa kể, thay đồ trước mặt người khác vốn không phải là chuyện quá to tát với bọn con trai. Không đáng để chuyện bé xé ra to.」

「...Tớ biết, cơ mà Sosuke đo xong thì tới lượt Karen-chan.」

Giọng Yanami khẽ chùng xuống.

「Ể, chẳng lẽ nào...」

Yanami u ám gật đầu.

「Thế là Karen-chan bắt đầu cởi đồ. Nhưng tới tận khi mấy bạn phụ trách trang phục phát hiện thì Sosuke mới bị đuổi ra ngoài. Lúc đó, Sosuke có nói là...」

Cạch. Tôi nghe tiếng đũa chọc thẳng xuống hộp bento.

「Xin lỗi mọi người nha, tại tớ quen với chuyện này rồi.」

...Sự yên tĩnh ngột ngạt bao trùm lên toàn bộ khu cầu thang thoát hiểm. Tôi thậm chí còn nghe được âm thanh vui đùa của đám con trai ngoài sân vận động.

Một hồi sau, tôi ân cần chìa hộp bento của mình về phía Yanami.

「Yanami-san thích ăn gì thì cứ tự nhiên nhé.」

「Thật á? Gì cũng được sao?」

「Ừ, không cần khách sáo đâu. Cậu nên thử miếng hamburger kiểu Scotland này đi, ngon lắm đó.」

Không tốn tới nửa giây lưỡng lự, Yanami liền vươn tay.

「Vậy thì cho tớ xin món này nhé.」

「...Đây là lần đầu tiên tớ thấy có người chọn onigiri trong thời khắc như này đấy.」

「...Chẳng phải Nukumizu-kun nói tớ thích ăn gì cũng được sao?」

Yanami vừa đánh chén nắm onigiri vừa ngây ngốc nhìn tôi.

Ặc, ừ đúng là tôi có nói như vậy. Vậy hóa ra là lỗi tại tôi. Cần phải xem xét lại bản thân mới được.

「Thôi chuyển chủ đề nhé. Cậu có ý tưởng gì cho buổi triển lãm của CLB Văn học chưa?」

「Năm ngoái họ tổ chức một buổi triển lãm dọc hành lang nhỉ? Nhớ không nhầm thì là kết quả nghiên cứu về sự chuyển dịch của các nhóm tiểu văn hóa trong giai đoạn giao thoa giữa thời Chiêu Hòa và thời Bình Thành. Rốt cuộc họ đã làm những gì nhỉ?」

Vừa nêu thắc mắc, Yanami vừa nhắm đũa hướng về phía chiếc hamburger kiểu Scotland của tôi.

Ể? Đề xuất của mình vẫn còn được tính sao...?

「Theo như tớ nghe được thì là nghiên cứu về những tác phẩm hội họa liên quan tới quan hệ đồng tính luyến ái.」

Người đứng đầu phụ trách nghiên cứu là Tsukinoki-senpai, nói tới đây mọi người tự hiểu nội dung là gì rồi nhỉ. Đã có một cuộc hỗn loạn vào ngày hôm đó, và toàn bộ buổi triển lãm cũng bị dẹp bỏ cùng ngày.

「Hừm, vậy thì năm nay chắc cũng sẽ là triển lãm về nghiên cứu của tụi mình đi vậy.」

Ánh mắt Yanami đã khóa chặt vào miếng onigiri thứ hai. Tôi chính thức đầu hàng. Khoảnh khắc tôi gật đầu, miếng onirigi lập tức mất dạng.

「Nhưng theo như Komari thì làm vậy sẽ thu hút rất nhiều lượt khách viếng thăm. Vậy nên cậu ấy đang làm đơn xin sử dụng phòng học trống để thực hiện kế hoạch của CLB.」

「Hừm, Komari-chan quả nhiên là một thiếu nữ mà.」

「...Một thiếu nữ?」

Yanami chập hai đầu đũa vào với nhau.

「Thì khối 12 sắp tốt nghiệp rồi đúng không? Nếu không thể bày tỏ tình cảm trực tiếp, thì chí ít Komari-chan cũng hi vọng có thể gửi một lời tiễn biệt tới chàng trai trong mộng. Chẳng phải là rất dũng cảm hay sao? Đúng là trái tim thiếu nữ quả cảm mà.」

「Có lẽ là thế thật.」

「Đương nhiên rồi, Nukumizu-kun à. Tớ sẽ cổ vũ cậu ấy.」

Nói rồi Yanami cắn một miếng wakame onirigi bự chảng.

「À mà, Komari sẽ trở thành tân Chủ tịch CLB nhỉ?」

「Ồ, cậu biết rồi sao.」

Tôi phải tìm cách bảo vệ miếng onigiri cuối cùng trước khi bị nẫng mất.

「Tsukinoki-senpai có nhắn cho tớ. Chị ấy muốn tớ hỗ trợ cho Komari-chan. Vậy nên tớ đã trăn trở rất nhiều. Nukumizu-kun có muốn nghe không?」

Ý kiến từ Yanami sao. Tuy chẳng còn lạ gì, song tôi vẫn quyết định nên lắng nghe thử xem sao.

「Rốt cuộc thì chúng ta vẫn cần dùng đồ ăn để thu hút mọi người. Để đi tới được kết luận này, tớ đã phải trằn trọc lắm đó Nukumizu-kun à.」

Nét nghiêm túc hiện lên trên gương mặt vẫn còn lem hạt cơm, Yanami khẳng định chắc nịch.

「Đúng là đồ ăn sẽ dễ thu hút khách tham quan, nhưng nó đâu có liên quan gì tới CLB Văn học. Hơn nữa, bọn mình cũng không đủ nhân lực.」

「Vậy thì bọn mình chuẩn bị nội dung triển lãm có liên quan tới đồ ăn, Nukumizu-kun thấy sao?」

「Nhưng suy cho cùng thì có hợp lí không nếu làm như vậy cho hoạt động CLB?」

Yanami vừa mút đầu ngón tay vừa gật đầu.

「Nếu Nukumizu-kun chỉ một mực cho họ thấy thứ cậu muốn thì sẽ không hiệu quả đâu. Trước tiên bọn mình cần khiến cho mọi người hứng thú với buổi triển lãm đã, sau đó dần dẫn dắt sự chú ý của họ tới với nội dung chính.」

...Chuyện gì thế này? IQ của Yanami tỉ lệ thuận với lượng đường trong máu ư?

「Nếu chỉ cần có khách tham quan thì thực ra tớ có thể gọi bạn bè mình tới cũng được, nhưng đó chắc chắn không phải điều mà Komari-chan sẽ mong muốn, đúng không?」

Không sai. Suy cho cùng thì mục tiêu ở đây là một buổi triển lãm CLB Văn học thành công mĩ mãn. Nếu chỉ kêu gọi bạn bè của Yanami để chống chế sẽ khiến mọi thứ trở nên vô ích.

「Nhưng mà kể cả là triển lãm về ăn uống thì vẫn chung chung quá.」

「Vậy thì trước mắt, chúng ta nên rủ Komari-chan đi khảo sát đã ha. Tan học hôm nay Nukumizu-kun rảnh chứ?」

「Không phải lúc nào tớ cũng rảnh đâu. Ví dụ như...」

「Ví dụ như?」

「Vào những ngày Light Novel phát hành nè, hay khi cần cày nhiệm vụ trong game mobile nè...là tớ bận sấp mặt luôn.」

Yanami đóng nắp hộp bento.

「Tức là hôm nay cậu rảnh.」

「...Ừ.」

Tôi ăn nốt phần thức ăn đã nguội ngắt trong hộp bento và chán nản gật đầu.

*

Tan học. Bước chân ra khỏi nhà ga Toyohashi, tôi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Yanami và Komari. Theo như kế hoạch, chúng tôi sẽ gặp nhau tại đây. Hai nhỏ kia sẽ đi xe đạp tới.

「Tại sao mình lại chưa từng tới đây bao giờ nhỉ...?」

Tháp Minakami - Một trong những công trình có lối kiến trúc cổ điển tọa lạc tại khu vực nằm quanh nhà ga. Cái tên “Minakami”, tức “phía trên mặt nước” cũng bắt nguồn từ việc công trình được xây dựng bên trên hệ thống đường ống nước và cống thoát nước chằng chịt.

Tầng trệt của tòa nhà là khu phố mua sắm nằm dưới lối đi hình cổng vòm. Dọc hai bên phố là vô số những sạp hàng.

Mặc dù vào giờ này, hầu hết trong số chúng đều đã đóng cửa, song giữa khung cảnh tiêu điều từ những sạp bán đồ ăn vặt và lác đác vài cửa tiệm bán đồ cũ lại nổi lên một quán cà phê mới toanh, không khỏi khiêu gợi trí tò mò của khách vãng lai.

Một nữ sinh nhỏ nhắn đang dán mắt vào khung cửa kính của một cửa hàng đã đóng cửa.

「Cậu đang làm cái gì vậy Komari?」

「N-ngắm a-áp phích cũ.」

Mắc gì lại đi ngắm cái đó vậy mẹ trẻ? Tôi đứng bên cạnh nhỏ và khẽ liếc tấm áp phích đã phai màu theo thời gian.

「Một sự kiện anime được tổ chức ở thảo cầm viên...? Ể, chẳng phải là sự kiện đã diễn ra ba năm trước đây sao?」

Nghe vậy, Komari liền ném cho tôi một ánh lườm đáng sợ.

「2.5D k-khác a-anime.」

Ủa thật hả? Mà nhắc mới nhớ, có lần tôi cũng bị Tsukinoki-senpai lườm nguýt khi lỡ cho rằng 2.5D cũng tương tự cosplay.

「A...n-nhân vật Yakuouji Suketsugu t-thiết kế khác trước đây...」

Vừa khẽ lẩm bẩm, Komari vừa dùng điện thoại chụp lại.

「Ồ, MC là seiyuu của Chikapi sao. Tự dưng làm mình muốn đi quá.」

「Ư-Ừ, tôi cũng thế.」

Một giọng nói chợt cất lên từ phía sau, lôi tâm trí hai đứa bọn tôi trở lại hiện thực.

「Hai cậu đang đứng ngắm cửa sổ làm gì vậy?」

Tôi quay đầu lại và bắt gặp Yanami đang đứng đó với vẻ ngơ ngác trên mặt. Hai tay nhỏ đang chống nạnh.

「Ồ, Yanami-san đến rồi sao? Bọn tớ đang hồi tưởng lại sự kiện anime ba năm trước thôi.」

「...Nè Nukumizu-kun, cậu vẫn chưa tốt nghiệp tiểu học đấy hả?」

「Ba năm nhanh như chó chạy ngoài đồng. Bố tớ bảo bước khởi đầu thực sự tính từ khi mình không còn nghĩ về những chuyện của mười năm về trước nữa.」

「Khởi đầu thực sự của cái gì cơ? Mà kệ, mình đi thôi ha.」

Sau màn than phiền, Yanami lập tức hối thúc bọn tôi.

「Bọn mình không tới đây để vui chơi đâu. Cần phải chuẩn bị tinh thần cho việc đi khảo sát thực địa, nếu không thì sẽ uổng công lắm.」

Tôi bám gót Yanami và nhìn quanh quất.

「Khảo sát thực địa chắc chắn là việc nên làm rồi, nhưng tại sao cậu lại chọn chỗ này? Tới thư viện là cũng được rồi mà. Còn nếu tới phố mua sắm thì sao không chọn chỗ nào gần nhà ga thôi?」

「Nukumizu-kun thật tình chẳng hiểu gì hết cả. Nơi đây chính là chốn giao thoa giữa cổ điển và hiện đại, là ánh hải đăng dẫn lối cho những ý tưởng nghệ thuật bất tận.」

Yanami điệu đàng hất tóc.

「Vậy thì?」

「Đúng là nước đổ lá khoai mà. Này nhé, chính những khung cảnh tuyệt vời như nơi đây sẽ giúp kích thích sự sáng tạo, từ đó sinh ra những ý tưởng. ...Đơn giản vậy thôi.」

Có vẻ nhỏ thực sự chẳng suy xét nghiêm túc chuyện này cho là bao. Cơ mà trải nghiệm mới mẻ cũng tốt, coi như là đổi gió vậy. Khi đi trên một lối đi lạ lẫm, người ta luôn khám phá ra những điều mới mẻ mà. Chúng tôi thực tế cũng chẳng cần phải đi quá xa.

「A! Gần đây có quá trời tiệm đồ ngọt mới khai trương nè.」

Yanami tức tốc phóng tới một cửa tiệm.

「Nghe nói parfait hoa quả ở đây ngon lắm đó. Hai cậu muốn thử không?」

「Thế hóa ra cậu tới đây là để đi thực địa đồ tráng miệng à?」

「Trải nghiệm cũng là một yếu tố hết sức quan trọng. Komari-chan có đồng ý không?」

Komari nhăn mặt sau khi quan sát thực đơn.

「T-t-tớ không mang t-tiền.」

Tôi lướt qua vài tấm hình minh họa trong cuốn thực đơn. Bánh parfait đào nhìn khá ngon mắt, dù giá có hơi chát. Lần sau nhất định phải dắt Kaju tới đây mới được...

「Bọn mình còn đang đi học, hầu bao không rủng rỉnh để có thể thích gì mua nấy được. Yanami-san cũng đâu có đi làm thêm đúng không? Vậy thì đâu có dư dả để tiêu pha linh tinh được.」

Yanami khẽ lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi tấm biển hiệu.

「Tớ có thể...nếu như mặc kệ hậu quả.」

Nhất định không được mặc kệ đâu đấy nhé?

「Hôm nay đi thực địa thôi mà. Bọn mình đi tiếp nào. Nhìn kìa Yanami-san. Đằng kia có một tiệm mì ramen.」

「Hả, ramen á...ô, có cả canh miso nữa. Tớ hơi bị mê tonkotsu đấy.」

Lại thêm một thông tin vô dụng khác về Yanami. Tôi vội vàng bám theo nhỏ.

Komari khựng lại nửa nhịp và đi sóng vai với tôi.

「T-tại sao N-nukumizu lại dẫn cả tôi t-tới đây?」

Komari ngước lên nhìn tôi. Tôi thoáng trông thấy nét lưỡng lự đằng sau chùm tóc mái kia.

「Bọn mình vẫn chưa chốt được chủ đề cho Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki sắp tới đúng không? Tôi ước chừng cậu cũng đang gặp khó khăn với chuyện này. Cho nên biết đâu chuyến đi hôm nay lại giúp ích gì đó cho cậu thì sao?」

「D-dù thế, c-cơ mà t-tôi...」

「Chỉ còn nửa tháng nữa là lễ hội khai mạc rồi. Bọn mình đâu còn thời gian để bàn lùi.」

「T-tôi còn phải chuẩn bị báo cáo hoạt động kì 1 c-cho buổi họp đại diện CLB nữa...」

Nói tới đây, Komari vội vàng mím chặt môi.

「Tôi với Yanami đều biết tin từ hai senpai rồi, Komari sẽ kế nhiệm vị trí Chủ tịch CLB. Tới thời điểm thích hợp, tôi cũng sẽ báo tin cho Yakishio nữa.」

「Ư-ừm...」

「Chúng ta có thể thảo luận về buổi họp với Chủ tịch Tamaki sau Lễ hội Văn hóa. Giờ cần phải ưu tiên vấn đề trước mắt đã.」

Bên cạnh chọn ra chủ đề, chúng tôi còn phải phát triển một blog có cùng chủ để ấy trước thềm Lễ Hội Văn hoá Tsuwabuki. Tuy là người đảm nhiệm trọng trách biên tập do Chủ tịch giao phó lại, song hiện giờ tôi vẫn chưa lên được bản nháp do chưa thể chốt chủ đề chính cho buổi triển lãm.

Và mặc dù ý tưởng của Yanami hôm nay chưa thực sự giúp ích gì nhiều, xong điều chúng tôi cần nhất bây giờ chính là tùy cơ ứng biến.

「Với lại, theo tôi thấy thì ẩm thực không phải là một lựa chọn tồi. Cậu không cần phải nghĩ quá nhiều hôm nay đâu. Đi loanh quanh như này cũng thư thái mà.」

「C-cơ mà t-tôi sẽ làm b-bóng đèn cản h-hai người bọn cậu.」

...Cản bọn tôi? Đây là hoạt động CLB Văn học thôi mà, nghĩ nhiều thế má. Ở đâu ra vụ kia được vậy?

Komari chau mày và lén lút quan sát vẻ mặt tôi.

「T-thì tại N-Nukumizu đang h-hẹn hò với Y-yamami mà.」

「Không có nhé. Mà điều gì khiến cậu nghĩ vậy?」

Con nhỏ này, vẫn vô duyên hết chỗ nói.

「C-các cậu l-lúc nào cũng kè kè bên nhau.」

Komari từng nói vậy trước kia rồi. Bọn tôi hay đi với nhau tới thế cơ à?

Lúc ở trên lớp, tôi với Yanami hầu như không giao thiệp gì. Tôi toàn ở cùng với Komari trong lúc sinh hoạt CLB. Tôi cũng hay gặp Komari trong lúc ăn trưa ở cầu thang thoát hiểm hơn.

「Tính ra thời gian tôi gặp cậu còn nhiều hơn cả Yanami-san đấy.」

「Éc?!」

Komari chợt ré lên một tiếng hết sức kì cục. Phản ứng như vậy là sao vậy trời?

「Komari, nghe tôi nói nè. Cậu có công nhận rái cá rất đáng yêu không?」

「R-rái cá...? N-ngoài biển ấy hả?」

「Ừ, rái cá ấy. Chúng rất đáng yêu, nhưng mỗi ngày, chúng cần tiêu thụ lượng thức ăn tương đương 20% khối lượng cơ thể mình.」

Nếu áp dụng phép ẩn dụ này vào một nữ sinh thì tương ứng với con số 10 kilôgam mỗi ngày.

「Chúng là một loài háu ăn rất dễ thương. Song cậu chắc chắn sẽ không đem lòng yêu rái cá đâu đúng không? Đấy chính là điều tôi đang muốn nói tới.」

「V-vậy sao...?」

Komari bắt chéo hai tay và nghiêng đầu suy nghĩ đăm chiêu. Nhỏ có hiểu ý tôi không vậy? Mà tôi nghĩ mình đã truyền đạt được thông điệp muốn nói rồi.

Yanami quay trở lại sau một lúc mất dạng.

「Nè, qua đây mau. Tớ tìm thấy cái này hay lắm.」

Nhỏ cười tươi rói. Tôi bèn bám theo, trong lòng chắc mẩm kiểu gì cũng có dính dáng tới đồ ăn. Y như rằng, cả bọn dừng chân trước một tiệm cà phê.

「Tiệm này có cả bán mang về đó. Hai cậu có muốn thử món gì không?」

Yanami chúi người về phía quầy thu ngân. Nhỏ đã tự tiện kết luận rằng cả bọn chắc chắn sẽ ăn.

「Thế họ bán những món gì?」

「Họ có Dorayaki kiểu phương Tây. Tất cả đều đói rồi đúng không? Vậy thì tốt rồi.」

Tôi chưa cảm thấy đói, nhưng có lẽ theo một khía cạnh nào đó, đây là việc bắt buộc trong quan hệ giữa người với người.

Tôi nhìn vào menu qua bờ vai của Yanami.

「Phiền chị cho em một dorayaki nhân phô mai việt quất!」

「Lần đầu thử nên tớ sẽ chọn cỡ vừa thôi vậy. Komari thì sao?」

「À, ưm, đ-đợi chút.」

Komari loay hoay đếm tiền lẻ trong ví. Nhỏ vội gập ví lại.

「C-chắc tôi thôi...」

...Nhỏ không mang đủ tiền sao?

Yanami đã đón lấy chiếc dorayaki của mình từ nhân viên. Nhỏ cắn một miếng, ánh mắt lập tức sáng bừng.

「Uiii, ngon quá xá! Komari-chan có muốn thử một miếng không?」

「T-thôi, k-không cần đâu...」

Komari cúi gằm và khẽ lắc đầu.

“Thử một miếng” quả thực là một thử thách gian nan đối với những người sợ giao tiếp xã hội. Tôi hiểu cảm giác của nhỏ hơn ai hết.

Tôi tách đôi chiếc bánh torayaki của mình và đưa cho Komari một nửa.

「Ể? G-gì vậy?」

「Như này trông không được ngon mắt lắm, nhưng yên tâm tôi chưa cắn miếng nào đâu.」

Komari chết lặng. Tôi dúi miếng bánh vào tay nhỏ.

「N-nhưng, có được không?」

「Hôm nay chúng ta tới đây để thực địa mà. Cho nên tất cả mọi người đều được nếm thử sẽ tốt hơn chứ.」

「Ưm...à, chuyện đó...」

Hả, nhỏ vẫn không thích việc tôi sẻ nửa sao? Hay chuyện này bị tính là quấy rối tình dục vậy...?

Tôi bắt đầu lo sốt vó. Komari yếu ớt gật đầu.

「C-cảm ơn cậu.」

Dứt lời, nhỏ cúi đầu và bắt đầu nhấm nháp phần bánh.

「N-ngon quá...」

Gặm nhấm chiếc bánh dorayaki từng chút, khóe môi Komari khẽ mỉm cười. Chẳng hiểu vì sao Yanami lại đang trừng trừng nhìn tôi.

「Ể, có chuyện gì vậy Yanami-san?」

「Biết nói sao nhỉ? Cả hai bọn tớ đều không có tiền, nhưng Nukumizu-kun hình như có hơi phân biệt đối xử thì phải?」

「Cậu dựa vào đâu để kết luận như vậy?」

Yanami không đáp lại. Thay vào đó, nhỏ chỉ sút vào giày tôi.

Mẹ trẻ muốn gì đây? Làm sao thì phải nói ra cho người ta biết chứ.

Nghĩ bụng, tôi cắn một miếng bánh.

....Ồ, ngon à nha.

*

Tạm biệt Yanami và Komari xong, tôi đi về hướng Bắc, băng qua đường ray tàu điện để ghé chốn lui tới quen thuộc: Hiệu sách Seibunkan.

Tuy không có mục đích cụ thể nào trong đầu, song nội việc được ngắm từng hàng gáy sách cũng đủ khiến tâm trí tôi bớt ngổn ngang. Chợt, một tựa sách thu hút sự chú ý của tôi.

<Trưởng thành là khi xa rời việc ăn uống xa xỉ>

Hình như sắp tới sinh nhật Yanami. Hay là mua cuốn này tặng nhỏ nhỉ...?

「Anh đẹp trai gì ơi, anh đi một mình sao?」

「Hửm...?」

Một cô gái nhỏ nhắn như búp bê chợt xuất hiện và cất tiếng chào tôi.

Là Asagumo Chihaya. Cô là bạn gái của Ayano Mitsuki, hay như chúng ta biết, là chàng trai trong mộng của Yakishio. Vẫn là vầng trán cao sáng lấp lánh giữa mái tóc dài rẽ ngôi giữa quen thuộc, đã bao phen khiến tôi lóa mắt khi liên tục chạm mặt vào giai đoạn tôi bị cuốn vào rắc rối của Yakishio trong kì nghỉ hè vừa rồi.

「À, ừ, tớ đi một mình. Asagumo-san cũng vậy à?」

「Tớ đi cùng Mitsuki-san. Vừa mới vào trong là cậu ấy đã bám rịt lấy mấy giá sách rồi, buồn chết đi được.」

Dù nói vậy nhưng nụ cười của Asagumo chẳng lấy chút gì là buồn rầu. Vậy là đủ để tôi khỏi cần mất công hỏi cũng tự động hiểu hai người này vẫn đang tình bể bình. Asagumo-san chúi người về phía trước và săm soi giá sách phía sau lưng tôi.

「Nukumizu-san đang tìm sách gì đó?」

「Không hẳn là tớ đang tìm sách gì, chỉ là đang nghiên cứu xem làm sao để phối kết hợp ẩm thực và văn học làm chủ đề chính cho buổi triển lãm của CLB trong Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki sắp tới. Asagumo-san có gợi ý gì không?」

「Ái chà, nghe thú vị ghê.」

Nói đoạn, Asagumo-san lấy tay chống cằm vẻ đăm chiêu, hơi nghiêng đầu một cách dễ thương.

「Ẩm thực và văn học à. Công tâm mà nói thì có nhiều lựa chọn tốt đó, nhưng Nukumizu-san vẫn nên tập trung vào những yếu tố mấu chốt cụ thể trước tiên.」

「Tập trung vào yếu tố mấu chốt sao?」

「Đúng vậy. Đầu tiên, xét trên phương diện lí thuyết, cậu nên chọn ra một giai đoạn cụ thể của một quốc gia nè, kế tới là tóm lược yếu tố lịch sử và văn hóa về thời kì đó. Nukumizu-san hãy thử tìm hiểu về quy trình chế biến thức ăn nằm trong các tác phẩm của thời kì đó thử xem sao? Tớ thấy nghiên cứu như vậy là lựa chọn ổn thỏa đó.」

「Ồ, được nhỉ. Phương diện lí thuyết à...hừm, hơi khoai với tớ đây.」

Asagumo-san nắm chặt hai tay trước ngực. Cô nàng ngước nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn như một chú sóc.

「Nukumizu-san cứ yên tâm. Tớ sẽ chọn ra khoảng 30 đầu sách để cậu tham khảo qua. Sau đó, Nukumizu-san chỉ việc khoanh vùng nghiên cứu phần nào cậu cảm thấy hứng thú. Cứ nói đi đừng ngại, xong tớ sẽ gom cho cậu thật nhiều tài liệu tham khảo.」

「Khoan đã, khoan đã. Tớ không có nhiều thời gian tới vậy. Buổi triển lãm cũng vui là chính thôi.」

Không hiểu sao nghe tôi nói xong, Asagumo-san càng thêm phần hăm hở. Cô nàng sáng bừng mắt sán lại gần tôi. Tôi vội giật lùi cho tới khi lưng chạm vào giá sách sau lưng.

「Bí kíp tối thượng cho việc đọc hiệu quả chính là một nền tảng vững chắc. Giờ bọn mình cứ đi lựa nhiều sách nhất có thể ở đây trước khi tạt qua thư viện gần đây. Tới lúc rút hầu bao rồi Nukumizu-san.」

「Ể? À, ừ!」

Hình như tôi đã bật nhầm công tắc nào đó trong Asagumo-san mất rồi. Khí thế hừng hực hoàn toàn áp đảo tôi. Tôi run rấy lấy ví ra.

「Nếu vậy thì hay Nukumizu thử lựa vài tác phẩm kinh điển của các tác giả nổi tiếng và giới thiệu một vài giai thoại liên quan xem sao? Như vậy có thể giúp mọi người có trải nghiệm vui vẻ hơn với Lễ hội Văn hóa đó.」

Một giọng nói trầm bình chợt vang lên từ sau lưng tôi.

Quay đầu lại, tôi thấy Ayano Mitsuki đang mỉm cười nhìn hai người chúng tôi qua cặp kính trong suốt.

「Đã lâu không gặp, Nukumizu.」

「Ồ, Mitsuki-san, Cậu đã xong rồi sao?」

Asagumo lập tức chạy tót tới bên cạnh Ayano, sau đó dịu dàng quàng tay ôm lấy cánh tay cậu chàng.

「Ừ, sắp tới giờ bọn mình đi học thêm rồi. Nukumizu đang nghiên cứu cho Lễ hội văn hóa phải không?」

「À ừ. Bọn tớ chưa chốt được chủ đề chính.」

「Đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Thỉnh thoảng thả trôi tâm trí cũng rất có ích đó.」

Chắc vậy ha.

Tôi đang bị rối mù trong mớ suy nghĩ hộn độn rồi. Ayano đặt tay lên vai tôi và nở một nụ cười chững chạc.

「Có khó khăn gì thì đừng ngại tìm tới tớ. Tớ sẽ lập tức giúp đỡ cậu.」

「Ừm, tớ biết rồi. Nếu cần, tớ sẽ liên hệ cậu.」

Tôi cười mơ hồ đáp lại Ayano. Asagumo-san đang tròn đôi mắt trong vắt quan sát, dường như đã nhìn thấu được bức tường dày chắn ngang trong lòng tôi.

「Có phải Nukumizu-san cho rằng Mitsuki-san chỉ đang nói lời khách sáo thôi không?」

「Nếu thật là vậy thì tớ sẽ buồn lắm đó.」

Ayano cười khổ nhún vai.

「Không phải thế đâu. Chỉ là tớ cảm thấy hơi có lỗi nếu hai cậu đang giúp đỡ tớ để đáp lễ chuyện xảy ra trong kì nghỉ hè vừa rồi thôi.」

Tôi vốn không để bụng chuyện họ có đáp lễ tôi hay không. Tôi cũng không phải tuýp người thích nhắc lại để kể công.

「Đúng là bọn tớ đã được Nukumizu-san giúp đỡ rất nhiều, nhưng chuyện đó không liên quan.」

Tôi lại bị khí thế từ Asagumo-san áp đảo hoàn toàn.

「Tại sao hè vừa rồi Nukumizu-san lại cất công lo lắng cho Remon-san tới vậy? Cậu đâu nhận lại lợi lộc gì đâu đúng không?」

「Tại vì...tớ không thể bỏ mặc cậu ấy được. Nói cho cùng thì tớ và Yakishio-san là bạn bè mà.」

Tôi ngượng đỏ mặt. Thấy vậy, Asagumo-san mỉm cười.

「Bọn tớ cũng như vậy mà. Đã là bạn bè thì chẳng ai tính toán thiệt hơn. Có thể giúp Nukumizu-san một tay là bọn tớ vui rồi. Tớ rất sẵn lòng là đằng khác đấy nhé.」

「...Đã hiểu. Nếu có khó khăn gì, chắc chắn tớ sẽ nhờ tới các cậu. Cảm ơn nhé.」

「Ừm, tớ và Mitsuki-san luôn ở chế độ sẵn sàng.」

Ayano đứng im lặng sau Asagumo-san. Cậu ta nháy mắt với tôi, vẻ mặt như đang ngầm khoe khoang “Thấy chưa? Bạn gái tôi đây là tuyệt nhất quả đất.”

Chẳng biết liệu Asagumo-san có để ý thấy hành động đó không mà cô nàng bật cười khúc khích rồi ngả người tựa vào lòng Ayano.

...Ra vậy. Quả nhiên hai cô cậu này luôn sẵn lòng. Nhưng mà là sẵn lòng bón cơm chó cho lũ FA như tôi.

*

Tan trường ngày hôm sau. Tôi, Yanami và Komari đang ngồi họp bàn tại phòng sinh hoạt CLB.

「Tớ đã tóm tắt lại kết quả cuộc thảo luận tối hôm qua với Komari. Giờ tớ muốn nghe trực tiếp ý kiến của hai cậu.」

Tôi đưa cho cả hai tờ giấy in nội dung tóm tắt. Yanami bối rối.

「Tối hôm qua? Hai cậu lại hẹn gặp nhau sau khi ra về sao?」

「Bọn mình đã được học cách chia sẻ tài liệu trong lớp Công nghệ Thông tin rồi mà. Tớ với Komari đơn giản là thực hành thôi. Kết quả tốt ngoài mong đợi.」

「Ể? Sao lại đánh lẻ mà không gọi tớ?」

...Vậy là nhỏ có nhận ra. Chuyện là tôi và Komari đồng tình chừa Yanami ra vì cho rằng nhỏ sẽ chỉ phá nhiều hơn làm. Hai bọn tôi ngầm gật đầu trao đổi và quay lại với Yanami.

「Thực ra thì bọn tớ có kế hoạch khác cho Yanami-san. Không đúng, chính xác phải là một nhiệm vụ tối quan trọng mà chỉ có Yanami-san mới đủ sức thực hiện.」

「...Chỉ tớ đủ sức thực hiện ư? Là gì thế?」

Yanami hỏi với thái độ nghiêm túc.

「Đó là...tổ tư vấn tại chỗ. Như này nhé, việc có một người thứ ba quan sát bức tranh toàn cảnh và nêu ra nhận xét khách quan là một việc cấp thiết, có đúng không? Và bọn tớ chỉ tin tưởng giao phó vai trò này cho mình Yanami-san mà thôi đó.」

「Tổ tư vấn tại chỗ sao. ...Nói cách khác thì hai cậu sẽ tìm tới tớ để hỏi ý kiến nhỉ?」

「Dù không hiểu mục đích thay đổi cách gọi lắm, nhưng đúng là vậy.」

Yanami hài lòng gật gù. Nhỏ vênh váo hất tóc mái.

「Ra chuyện là như vậy. Tớ cũng tự cảm thấy bản thân rất phù hợp với vai trò này.」

Ừ, đúng rồi, chính xác, rất hợp là đằng khác. Không sai đi đâu được...

「Vậy quay trở lại vấn đề chính nhỉ. Tớ đồng tình với ý tưởng sử dụng ẩm thực và văn học làm chủ đề chính của Yanami-san. Chúng ta có thể giới thiệu về các món ăn yêu thích của các tác giả nổi tiếng được viết trong các tác phẩm của họ.」

「Tức là bọn mình sẽ trưng bày các món ăn đó đúng không?」

Ánh mắt Yanami bừng sáng.

「À, thực ra bọn tớ tính tới lúc đó sẽ trưng bày công thức chế biến đi kèm với hình ảnh minh họa món ăn.」

「Chỉ có hình minh họa món ăn... Không phải đồ ăn thật à?」

Gương mặt Yanami tối sầm lại.

「Ể? Thì bọn mình đâu có mở gian hàng ẩm thực đâu.」

「...Được rồi, cả hai cậu. Đằng này, nghe tớ nói đây nè.」

Yanami đằng hắng rõ to.

「Nghe thật kĩ nhé. Ý tớ khi nói lấy ăn uống làm chủ đề không phải là như vậy.」

Ý nhỏ không phải là vậy sao? Ngôn ngữ Yanami khó hiểu thực sự.

「Vậy ý cậu là gì?」

「Đây nhé. Các tác giả nổi tiếng thời Chiêu Hòa đều yêu thích lẩu bò và lươn. Là đại diện của CLB Văn học, chúng ta cần chủ động tìm hiểu cảm giác của họ lúc bấy giờ thông qua vị giác.」

Mẹ trẻ này tính mở cả một sạp lẩu bò trong Lễ hội Văn hóa đấy hả?

「À thực ra bọn mình không được phép nấu nướng trong nhà. Hơn nữa, hạn chót nộp đơn xin tổ chức sạp ẩm thực cho các CLB đã qua mất rồi.」

「Tớ chỉ phụ trách đưa ra ý tưởng thôi. Còn thực thi ra sao là nhiệm vụ của Nukumizu-kun. Chúc may mắn nhé.」

Ê...con nhỏ tư vấn viên này ăn hại quá. Nhiệm kì tới phải đuổi thẳng cổ thôi.

Komari lúc này đang cúi đầu đọc để tránh bị tai bay vạ gió bởi đoạn hội thoại vớ vẩn giữa tôi và Yanami. Bỗng nhỏ chầm chậm ngẩng đầu.

「N-nướng bánh không bị cấm.」

Nói rồi nhỏ đưa cho chúng tôi một tờ bướm hướng dẫn cho Lễ hội Văn hóa. Đúng là trong tờ bướm có nói như thế thật. Nhưng nên kết hợp nướng bánh ngọt với nội dung triển lãm kiểu gì bây giờ?

「Vậy thì mau mau chuẩn bị làm món gì đó thôi.」

Yanami hào hứng. Nhỏ không thể giấu nổi nỗi phấn khích thêm nữa.

「Bọn mình không có nguyên liệu cũng chẳng có địa điểm chuẩn bị. Hơn nữa, trước tiên cần xem xét xem liệu có thể liên hệ nó với chủ đề...」

「Nukumizu-kun nhiễu sự quá à. Cứ để đấy cho tư vấn viên siêu cấp xinh đẹp Yanami-chan lo liệu.」

Yanami bắt chéo chân và bắt đầu tự luyến. Sau đó nhỏ lấy điện thoại ra.

「Alo, Kano-chan đó à. Hôm nay cậu không phải sinh hoạt CLB đúng không?」

Komari và tôi chỉ ngồi im lặng. Một lúc sau, trò chuyện với Kano-chan xong, Yanami cúp máy.

「Yanami-san hôm nay có hẹn đi chơi với bạn nhỉ? Cậu cứ đi đi nhé. Có bọn tớ ở đây lo rồi.」

「...Nukumizu-kun, là do tớ nghĩ nhiều hay cậu đang đuổi khéo tớ ấy hả?」

「Cậu cả nghĩ rồi. Chỉ là chủ trương của CLB Văn học là tạo ra môi trường cân bằng giữa việc công và việc tư cho các thành viên.」

Cái này là tôi chém bừa. Yanami nhìn tôi trân trân.

「Lằng nhằng quá. Dù sao thì, hai cậu, đứng dậy đi theo tớ.」

「Đi đâu cơ?」

「Miễn có đủ nguyên liệu và địa điểm thì bọn mình có thể chuẩn bị đồ ăn đúng không? Vậy thì đi theo tớ.」

Yanami vênh váo đứng dậy.

Thiệt tình đấy. Tôi thực sự sẽ phải làm việc với “quý cô tư vấn viên” này cho tới khi hợp đồng hết hạn thật đấy hả trời?

*

Yanami dẫn chúng tôi tới phòng bộ môn nữ công gia chánh nằm ở tầng một của tòa lớp học mới.

「Cô bạn ở CLB Nấu ăn của tớ có nói là miễn là dọn dẹp sạch sẽ sau khi xong thì bọn mình được tùy ý sử dụng căn phòng. Cậu ấy cũng cho bọn mình nguyên liệu nữa nè.」

Yanami đặt vài túi bột mì và đường lên mặt bếp.

「...Tất cả đây sao?」

Yanami gật đầu tự tin.

「Ừm. Thế giờ nên làm gì tiếp đây Nukumizu-kun?」

Một phút lơi là và tôi liền bị nhỏ đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng mà tôi đã làm bánh bao giờ đâu.

「À ừ thì, chắc chúng ta nên nếm thử bột mì và đường trước nhỉ?」

「Bột mì sống có thể khiến cậu bị đau bụng đấy. Với cũng chẳng ngon lành gì đâu.」

Ra vậy. Quả nhiên vẫn cần phải lắng nghe người có kinh nghiệm.

「Nếu bọn mình tính làm bánh nướng thì Yanami-san có công thức nào cụ thể không?」

「Xem nào...tớ đoán mình chỉ việc nướng bột mì lên thôi, đúng không ta?」

「Công thức quỷ dị gì vậy?」

Yanami vớ lấy một chiếc chảo và giơ lên ngang mặt.

「Thì mình hòa bột mì với nước trước nè, sau đó sẽ đem nướng lên. Bí kíp ở đây chính là khi ăn đừng cố cảm nhận hương vị.」

Bánh trái kiểu đấy thì ma nó còn chê mẹ trẻ ạ.

Cuộc tranh luận của chúng tôi đi vào ngõ cụt. Bỗng Komari khẽ ngước lên và phá vỡ không khí yên tĩnh.

「C-chúng ta có thể l-làm bánh quy.」

「Chừng này nguyên liệu thì có đủ để làm bánh quy không vậy Komari?」

「C-cần thêm bơ hoặc kem tươi.」

Nghe vậy, Yanami lập tức chạy tới giá đựng nguyên liệu. Sau đó, nhỏ trở lại với một vật trên tay.

「Dùng tạm dầu trộn salad có được không?」

Komari nhìn vào chai dầu và khẽ thở hắt sau một hồi đăm chiêu.

「Đ-được. C-có bát đựng v-và bọc thực phẩm không?」

「Chắc chắn là có rồi, mấy cái đó thừa nhiều sau tiết thực hành của lớp tớ lắm. Cậu cứ tự nhiên lấy mà dùng.」

Komari bắt đầu thuần thục trộn đều tất cả nguyên liệu.

「B-bột mì sẽ cho vào cuối cùng. T-ta sẽ có bột nhào, r-rồi đem nướng là xong.」

Tôi đứng quan sát chỗ bột mì qua tay Komari dần trở thành một cục bột nhào. Giỏi thật đấy.

Chợt Komari dừng tay và lấy ra một gói trà đen túi lọc mang theo từ phòng sinh hoạt CLB. Nhỏ dốc chỗ lá trà ra.

「Komari-chan đang làm gì thế?」

Yanami nghiêng người quan sát.

「Ơ, ưm, T-trà đen.」

Chết dở, Yanami sáp vào gần quá, Komari vẫn chưa quen được với việc đó. Tôi vội lấy ra vài viên kẹo để dụ Yanami tách ra.

「Bọn mình sẽ làm bánh quy trà đen sao? Có vẻ nhiêu đây lá trà là đủ rồi nhỉ?」

Komari gật đầu và nhào chỗ lá trà đen vào cùng với cục bột.

Cuối cùng, nhỏ bọc cục bột nhào lại bằng tấm màng bọc thực phẩm.

「Đ-đặt vào tủ lạnh m-một tiếng là được.」

「Tận một tiếng lận á...?」

Vừa nhai kẹo rau ráu, Yanami vừa cất tiếng hỏi. Khiến mấy viên kẹo trong miệng cứ va vào nhau lách ca lách cách. Âm thanh ấy càng khiến Komari sợ giật bắn mình.

「Ơ, ưm, g-giờ bật lò nướng lên. Đ-đủ nóng thì bắt đầu nướng bánh.」

「Đã rõ!」

Yanami vui vẻ bước về phía lò nướng và bật lò lên.

Sau khi rửa qua ít đồ đạc, Komari lấy cục bột nhào trong tủ lạnh ra.

「Komari có vẻ thạo làm bánh nhỉ?」

「T-tôi vẫn hay l-làm quà vặt cho b-bọn trẻ con ở nhà.」

「Nếu biết làm mấy thứ này mà trưa nào cậu cũng chỉ ăn bánh mì chuột thôi vậy?」

「T-tại nó ngon, V-và rẻ.」

Komari không buồn vòng vo. Đáp xong, nhỏ ném cây đánh trứng đã rửa sạch sẽ vào trong rổ phơi đồ.

*

Chúng tôi làm một ít trà bằng số lá trà đen còn dư. Những chiếc bánh quy nóng hổi mới ra lò được đặt lên bàn bên cạnh ấm trà đang tỏa khói nghi ngút.

Ba đứa ngồi thành vòng tròn xung quanh và chắp tay nói “Mời dùng bữa” và bắt đầu thưởng thức bánh.

「H-hơi xốp quá, n-nhưng chấp nhận được.」

Komari thở phào nhẹ nhõm. Nhỏ gặm nhấm rìa chiếc bánh quy.

「Tớ cũng thích bánh quy xốp hơn á. Ôi, thơm mùi trà đen.」

Yanami thốt lên thỏa mãn. Nhỏ chén liền tù tì hai chiếc bánh quy rồi nhấp một ngụm trà.

Bánh quy Komari làm lôi cuốn từ hương thơm tới mùi vị. Chỉ cần có nguyên liệu và công thức chỉn chu, việc bán chúng không hề bất khả thi. Cơ mà, làm thế nào để kết hợp chúng với triển lãm đây? Liệu có ai rút hầu bao mua bánh quy in hình mặt Dazai không ta...?

「Triển lãm, bánh nướng và cả tạp chí CLB nữa. Có kịp không đây?」

Yanami vừa nhâm nhi tách trà đen vừa giơ ngón tay lên vẫy vẫy.

「Chậc, chậc, chậc. Nukumizu-kun lại bắt đầu cầu toàn rồi đấy. Chúng ta không cần làm nhiều bánh tới vậy. Vừa xinh là được. Bọn mình cũng có thể dùng bản thảo tiểu thuyết đã viết trước đó cho tạp chí CLB. Chắc chắn khách tham gia Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki đều chưa từng đọc truyện của bọn mình.」

「...Ừ, nghe cũng hợp lí nhỉ.」

Tuy cá nhân tôi cho rằng đã mang trên vai trọng trách chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa thì cần phải nỗ lực hết sức, song tôi cũng hoàn toàn hiểu điều Yanami muốn truyền đạt.

Dường như Komari muốn phát biểu gì đó, nhưng nhỏ chỉ ngậm tăm và đứng dậy lấy thêm một tách trà từ tủ bếp.

「Komari lấy thêm tách trà cho ai vậy?」

「Y-yakishio. T-tôi có thể cảm nhận được.」

Hả, cái gì cơ? Nhỏ mới thức tỉnh thứ năng lực chuuni nào đó à?

Đúng lúc đó, đàn quạ đang bậu gần khung cửa sổ bỗng ồ ạt bay tán loạn.

Tôi ngạc nhiên ngoảnh về phía đó và liền thấy một nữ sinh với nước da bánh mật mở toang ô cửa sổ của phòng học Nữ công gia chánh.

Không ai khác ngoài Yakishio Remon – Thành viên của CLB Điền kinh, đồng thời cũng có tên trong CLB Văn học.

「Chào cả nhà. Nghe nói các cậu đang làm bánh.」

「Chào Remon-chan. Ừ bọn tớ vừa nướng xong mẻ bánh quy.」

「Tuyệt! Cảm ơn đã nhắn cho tớ biết nhé Yana-chan.」

Yakishio nhảy tót vào phòng qua khung cửa sổ.

「Cậu phải thay giày đi trong nhà trước đã chứ. Đừng đi giày chạy bộ vào trong này...」

Yakishio khúc khích. Cô nàng giơ đôi giày chạy bộ đang treo lơ lửng trên hai đầu ngón tay lên ngang tầm vai.

「Tớ đã tháo từ trước rồi. Nukkun đúng là hay lo xa quá đi à.」

...Hả, tháo từ lúc nào hay vậy? Cô nàng này vẫn siêu phàm như thường lệ mà. Cơ mà nói gì thì nói, cầm giày vào trong lớp Nữ công gia chánh thì vẫn không hề được khuyến khích đâu nhé. Tôi lấy ra một túi ni lông.

「Cậu bỏ giày vào trong túi đi, tránh đất cát rơi vãi lung tung. Nhớ rửa tay trước khi ăn nữa.」

「Nukkun giống hệt mẹ tớ rồi đó. Hay tớ gọi cậu là mẹ ơi nhé?」

Đừng làm vậy nếu không muốn câu chuyện bị lái đi theo một hướng kì cục nhá. Tuyệt đối đừng.

Mà hẳn Yakishio vừa mới hoàn thành buổi tập với CLB điền kinh nhỉ? Cô nàng đang vén áo tập lên tới tận sát mép ngực, khiến chiếc bụng trần phơi lồ lộ ngay trước mắt tôi.

「Yakishio kéo áo xuống đi. Không là dính cảm đấy.」

「Ui Nukkun đừng lo. Lúc nào tập luyện tớ chả mặc như này.」

Nói đoạn, Yakishio cắn một miếng bánh quy và lập tức tròn mắt ngạc nhiên.

「Ui mê thế. Các cậu bỏ thêm lá gì đó vào bánh à?」

「Ừ, tớ muốn thử một chút, hiệu quả không ngờ luôn.」

Ủa sao người vênh váo ra mặt lại là Yanami vậy?

「Là bánh Komari làm đó. Với thứ được thêm vào là lá trà đen.」

「Ể, Komari-chan đảm đang quá đi thui.」

Yakishio xoa đầu Komari đang ngồi bên cạnh và khen ngợi. “Giỏi quá à.”

...Mối tình đơn phương của Yakishio đã chính thức chấm hết vào cuối kì nghỉ hè vừa rồi. Dường như cô nàng vẫn đang cố tỏ ra là mình ổn như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Thỉnh thoảng tôi còn bắt gặp Yakishio tới trường cùng Asagumo-san. Xem chừng tôi không cần phải can thiệp thêm nữa.

Mà hình như tôi bị Yakishio phát hiện đang mải nhìn mình rồi. Cô nàng nhoẻn cười.

「Xin lỗi các cậu nha, đợt này tớ không giúp được gì cho Lễ hội Văn hóa rồi.」

「Không sao đâu. Bọn tớ đều biết Yakishio bận mà.」

「C-cậu còn phải lo CLB Điền kinh. B-bất đắc dĩ thôi.」

Komari chuyền tay Yakishio tách trà đen.

Bên cạnh công việc ở CLB Điền kinh, Yakishio còn là một thành viên chủ chốt trong sự kiện hóa trang của lớp tôi. Những con người nhiệt tình quả nhiên vẫn luôn tất bật như vậy.

「Remon-chan đã biết lịch trình của lớp mình chưa? Tớ thấy sẽ hơi vất vả đấy.」

Người vừa phát biểu cũng là nữ sinh có tiếng khác trong lớp, Yanami. Nhỏ đang dùng đầu ngón tay để đếm số bánh quy trên đĩa. Sau đó, nhỏ chừa lại đúng ba chiếc, còn đâu gạt sạch vô miệng.

「Nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm, với cả, nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm.」

「Phải ha, bọn mình còn phải tìm một giáo viên đồng ý làm cố vấn cho CLB Văn học nữa.」

Yakishio gật gù. Hả, vậy mà cũng nghe hiểu được sao?

「Hay để tớ hỏi giáo viên phụ trách CLB Điền kinh làm cố vấn cho CLB bọn mình nhé? Bọn mình gộp hai CLB lại là được.」

「Làm vậy thì CLB Văn học sẽ bị xóa sổ mất. Yakishio có biết giáo viên nào hiện đang không làm cố vấn CLB không?」

Yakishio với tay về phía đĩa bánh, đôi mắt to tròn chớp chớp.

「Các thầy cô tớ quen đều đang phụ trách CLB khác cả rồi. Chỉ còn xót lại Amanatsu-chan thôi.」

「Còn mỗi cô ấy thôi sao...?」

Amanatsu-chan ở đây ám chỉ Konami Amanatsu - Giáo viên chủ nhiệm lớp 10-C chúng tôi. Cô là một giáo viên nhỏ nhắn và có ngoại hình đáng yêu. Không ít người còn nhầm tưởng cô là học sinh. À mà quên chưa nói, bây giờ đã là kì 2 rồi, cơ mà Amanatsu-sensei vẫn chưa nhớ mặt với tên tôi.

Trong lúc tôi còn đang đấu tranh tư tưởng, Yakishio đã hăng hái đứng dậy.

「Cứ ngồi ở đây sẽ không xong được đâu. Nukkun cùng tớ đi kiếm giáo viên nào.」

「Ngay bây giờ á? Nhưng Yanami-san đi thì sẽ hợp lí hơn...」

Tôi liền quay sang phía Yanami Và thấy nhỏ đang ho sù sụ ra vụn bánh quy vì mắc nghẹn.

「...Ừm, bọn mình đi thôi.」

Yakishio và tôi rời khỏi lớp học Nữ công gia chánh, Bỏ lại một Komari đang hốt hoảng xoa lưng Yanami.

*

Chắc Amanatsu sensei đang ở phòng Dữ liệu Khoa học Xã hội. Đó là thông tin chúng tôi có được sau khi tới phòng giáo vụ. Trên đường tới phòng dữ liệu, Yakishio huých vai tôi.

「Nè, có phải các anh chị khối 12 sẽ nghỉ CLB sau khi Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki kết thúc không?」

「Ừm. Họ sẽ rút lui để tập trung ôn luyện. Bên CLB Điền kinh cũng vậy nhỉ?」

Yakishio khẽ quay gương mặt hơi rám nắng về phía tôi và nhẹ nhàng gật đầu.

「Ừm. Chức Đội trưởng đội Điền kinh kế nhiệm đã được quyết định. Chị ấy nghiêm khắc lắm nên dù là chỗ thân thiết, tớ cũng không dám cúp buổi tập nào cả.」

Cô nàng khoác hay tay ra sau đầu và làm bộ thở dài.

「Yakishio thích chạy mà. Tại sao cậu lại muốn cúp tập?」

「Tớ ở trong đội chạy nước rút. Bọn tớ có lịch luyện tập riêng, nhưng thỉnh thoảng tớ lại chỉ muốn mặc kệ hết và chạy thôi.」

Hả...? Nói cách khác...

「Vậy tức là cậu cúp tập bởi vì cậu muốn chạy?」

「Đôi lúc, tớ muốn chỉ việc chạy và chạy không ngừng thôi ấy.」

Yakishio nở một nụ cười đầy ẩn ý và vỗ lưng tôi. Đau nha má.

「Nếu vậy sao cậu không chuyển qua đội chạy tầm trung hay chạy việt dã?」

「Hồi cấp 2 tớ đã từng thử rồi, nhưng mà vất vả lắm.」

Nói tới đây, giọng nói tươi vui của Yakishio cũng ngưng lại theo nhịp dừng bước của tôi. Hai đứa đã tới trước cửa phòng Dữ liệu.

Chẳng biết Amanatsu sensei có ở trong phòng không nữa? Tôi vươn tay về phía nắm cửa. Bỗng tôi nghe thấy âm thanh đổ vỡ và tiếng than của nữ giới.

...Chắc kèo Amanatsu-sensei có ở trong đó rồi.

Tôi liền mở cửa ra. Đập vào mắt là khung cảnh Amanatsu-sensei đang bị chôn dưới núi sách và tài liệu dạy học. Yakishio vội vã chạy về phía cô ấy.

「Amanatsu-chan, cô không sao chứ ạ?」

「Ui da, đau quá...」

Một làn bụi bay lên mù mịt lúc Yakishio kéo sensei ra khỏi đống hỗn loạn. Tôi liền chạy đi mở cửa sổ.

「Là trò Yakishio à. Em vừa cứu tôi một mạng đấy. ...Ể, em đang hở rốn kìa.」

「Thì tại em mới tập chạy ở CLB xong mà sensei.」

Yakishio nói lẫy.

Amanatsu-sensei phủi bụi bám trên váy và quan sát hai đứa bọn tôi với ánh mắt hoài nghi.

「Thế hai đứa mò tới đây làm gì?」

Mặt Amanatsu-sensei dần đanh lại.

...Lần gần nhất mà sensei bắt gặp tôi và Yakishio ở riêng chính là trong lần mắc kẹt trong kho dụng cụ thể dục hồi kì 1.

Amanatsu-sensei bỗng chọi khăn mùi xoa của mình xuống nền đất.

「Chết tiệt. Hai đứa trò, hành sự thì về nhà mà làm chứ! Không thì chí ít cũng tới phòng y tế ấy! Ở đó có Konuki-chan!」

Bà cô này bị cái gì vậy?

「Khoan đã sensei. Cô hiểu lầm rồi. Thực ra bọn em có chuyện này muốn hỏi cô.」

「Hai đứa có chuyện muốn nói với tôi á...?」

Amanatsu nghiêng đầu một hồi, sau đó ánh mắt di chuyển tới chiếc rốn đang hở của Yakishio. Gương mặt sensei lập tức trắng bệch.

「Không được!? Vậy nên tôi mới bảo mấy đứa cần thì tới phòng y tế! Ở đó có Konuki-chan!」

「Chuyện bọn em muốn nói không phải cái cô đang nghĩ đâu ạ.」

Bà giáo này thực sự không có tý chín chắn nào. Tôi tới là đau đầu với cuộc hội thoại không đi về đâu này. Ở phía bên cạnh, Yakishio nhìn tôi với vẻ ngơ ngác.

「Cả hai đang nói về cái gì thế Nukkun?」

「À ừm, có lẽ là về việc người lớn luôn quy mọi chuyện về trường hợp tệ nhất chăng.」

「Hở? Mà tớ cũng không hiểu lắm. Thôi thì để tớ hỏi thẳng vậy.」

Nói rồi Yakishio hắng giọng.

「Amanatsu-chan ơi, hay là cô làm cố vấn cho CLB Văn học đi ạ!」

「Ồ, hơi đường đột à nha.」

Đúng là có hơi đường đột thật. Tôi vội giải thích.

「Cho bọn em xin lỗi. Chuyện là CLB văn học đang thiếu giáo viên cố vấn. Vậy nên bọn em muốn tìm một giáo viên đồng ý làm cố vấn cho CLB trước khi Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki diễn ra.」

Amanatsu-sensei bắt chéo tay đáp.

「Ra là vậy. Mặc dù muốn giúp mấy đứa lắm, nhưng tôi đã là cố vấn cho CLB pingpong rồi.」

Amanatsu-sensei hơi đăm chiêu, rồi chợt mở to mắt.

「Thôi được, cứ để sensei lo! Tôi vừa có ý tưởng này.」

「Thật sao Amanatsu-chan?」

「Trong suốt sự nghiệp 5 năm làm nghề giáo, đây là lần đầu tiên có học sinh tìm tới tôi để xin tư vấn. Sensei sẽ cho mấy đứa thấy khi nghiêm túc thì sensei làm được những gì nhé!」

「Ể, chưa có học sinh nào từng tham vấn cô ư...?」

Tôi vọt miệng. Amanatsu-sensei lập tức bĩu môi.

「Cái đó...ngọn nguồn là thế này. Tôi luôn đặt nặng việc giữ khoảng cách nhất định với học sinh của mình để tạo hình tượng một nhà giáo nghiêm khắc và đứng đắn. Vậy nên cũng dễ hiểu nếu mấy đứa học sinh các trò dù muốn nhưng đều cảm thấy chần chừ khi muốn tìm tới tôi.」

「Nhưng chẳng phải mấy hôm trước Amanatsu-chan vẫn đi chụp ảnh bốt cùng bọn em sao ạ?」

「Đó là một phần của công tác hướng đạo sinh thôi. Chắc chắn không phải do cô ganh tỵ với mấy đứa đâu. Không đời nào có chuyện như thế hết.」

Amanatsu-sensei vừa nói vừa ngoảnh mặt đi hướng khác. Bà cô này con nít quá thể.

「Mà dù sao thì, cảm ơn sensei đã có ý giúp bọn em. Nếu cô tìm được giáo viên cố vấn thì báo bọn em biết với nhé ạ?」

「Ừm, yên tâm chuyện gì có đã có sensei nhé, Yakishio...và cậu này là...」

...Lạy trời, bà giáo này vẫn không nhớ nổi tên tôi. Đang toan cất tiếng, Tôi bỗng bị sensei chặn miệng.

「Đừng nói vội. Cậu là học sinh lớp tôi, tên là...Nukumizu có phải không?」

「Ể? Cuối cùng thì cô cũng nhớ tên em rồi sao?」

Tôi ngỡ ngàng ngơ ngác tới bật ngửa. Amanatsu-sensei ưỡn ngực tự hào.

「Hừm, sensei dựa vào phương pháp loại trừ đấy. Cụ thể thì, tôi chỉ việc liên hệ tên của học sinh còn xót lại mà mình không nhớ mặt thôi.」

「Xin sensei đừng nói thêm nữa ạ.」

...Tôi lỡ ăn mừng hơi sớm rồi.

*

Hôm sau là Thứ bảy. Gia đình tôi cùng nhau đi tới nhà ga Toyohashi.

「Adult's First Love Lemon...à?」

Nhìn nhãn chai nước chanh trên tay, tôi khẽ lẩm bẩm.

Đúng là nụ cười của Yakishio mang dáng dấp chững chạc vốn chỉ có ở người trưởng thành, và còn vương chút vị đắng trong lớp vỏ chanh. Một suy nghĩ khó tả chợt dấy lên trong lòng tôi. Tôi đặt chai nước chanh trở lại kệ hàng.

Cửa hàng này bày bán rất nhiều loại quà vặt và bánh trái địa phương, cho nên tôi đã nhờ bố mẹ đưa mình tới đây để xem xét nên chọn món gì cho Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki tới.

「Onii-sama ơi, Nói Aaaa nào...」

Có ai đó giơ chiếc thìa tới trước mặt, Và tôi liền há miệng theo phản xạ. Một cảm giác thanh mát và ngọt ngào lập tức lan tỏa nơi đầu lưỡi. Quay sang nhìn, Tôi thấy Kaju đang đứng bên cạnh, tay cầm cốc kem.

「Ồ, ngon thật đó. Đây là kem gì vậy?」

「Mẹ mua cho Kaju kem gelato Ý. Hình như trong nguyên liệu có trứng cút địa phương đó ạ.」

Hừm, ngẫm lại thì chim cút là một loài chim di trú nhỉ? Vừa mê mẩn quan sát những món bánh kẹo được làm từ trứng cút xếp trên kệ hàng, tôi vừa mường tượng ra thân hình ú nu tròn mẩy của những chú chim cút đang bay trên trời.

「Hôm nay Onii-sama lạ lắm, có chuyện gì phải không ạ? Tại vì tự nhiên Onii-sama lại nói muốn tới nhà ga.」

「Bọn anh muốn làm một món bánh kẹo gì đó phù hợp với chủ đề cho buổi triển lãm của CLB Văn học trong Lễ hội Văn hóa sắp tới. Nếu được, bọn anh còn đang tính chuẩn bị khu vực ghế nghỉ cho khách tham quan nữa. Cho nên anh cảm thấy có thể tham khảo một chút mô hình ở đây.」

「Vậy tức là sẽ giống như trạm dừng nghỉ ven đường của Lễ hội Văn hóa nhỉ? Onii-sama đã có ý tưởng bày bán món bánh kẹo gì chưa ạ?」

Một thìa kem nữa lại đi thẳng vào miệng tôi.

「Những loại mà các nhà văn nổi tiếng yêu thích. Ví dụ Natsume Soseki thích Nankinmame.」

「Nankinmame...vậy tức là lạc nhỉ?」

「Ừ, nên là anh đang muốn chuẩn bị lạc đóng gói sẵn và đính kèm theo chú thích rồi bán với giá rẻ.」

「Vậy thôi sao ạ?」

Kaju ngậm chiếc thìa kem trong miệng và nghiêng đầu thắc mắc.

「Nếu anh không nhầm thì Natsume Soseki là một người hảo ngọt. Nghe nói ông ấy rất thích lạc ngào đường. Ông ấy thường xuyên ăn vụng để tránh bị vợ mình bắt quả tang.」

「Nhưng mà Onii-sama không cần phải ăn vụng đâu ạ. Kaju sẽ bón cho onii-sama. Nào, nói Aaaa...」

Thật sao? Dứt lời, Kaju lại giơ thìa kem lên bón cho tôi.

「Nhưng mà bọn anh không có đủ ngân sách để mua bánh kẹo. Mà nếu tự làm mấy món cầu kì quá thì cũng đau đầu.」

「Vậy nhìn chung thì kế hoạch là gì ạ?」

「Ể, để anh ngẫm thử...」

Trưng bày những món ăn có can hệ tới các nhà văn nổi tiếng và tác phẩm của họ, đồng thời bày bán và phân phát các loại bánh kẹo có liên quan.

Tuy mục tiêu của chúng tôi không phải là dùng đồ ăn để chèo kéo khách tham quan. Song chúng tôi có thể tận dụng chúng để tạo cơ hội cho mọi người được thưởng thức nội dung buổi triển lãm. Đó chính là kế hoạch mà đám khối 10 chúng tôi chốt hạ trong buổi họp sau giờ học ngày hôm qua.

Nghe tôi giải thích xong, Kaju vươn vai và chuyển nghiêm túc.

「Nếu vậy thì Kaju sẽ làm hậu phương cho Onii-sama.」

「...?」

Ý con bé là sao? Mà tôi chợt nhận ra Kaju đang ngước nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh ngấn lệ.

「Đây chính là thời cơ Kaju ra tay giúp đỡ Onii-sama. Nếu là làm bánh kẹo, Onii-sama cứ yên tâm giao cho Kaju.」

「Kaju chắc chứ?」

「Dạ! Với cả về vụ chỗ nghỉ chân, Kaju có ý tưởng này. Onii-sama hãy thử trải chiếu tatami xem sao?」

「Chiếu tatami hả...? Nếu Kaju biết chỗ nào có thì tiện quá.」

「Vậy thì mình đi mượn từ CLB Judo.」

Là cựu học sinh cấp hai Momozono, tôi nhớ trường cũ không có sân tập võ. Những lúc tập luyện, CLB Judo sẽ phải trải chiếu tamami xuống sân của nhà thi đấu.

「Vậy thì tốt quá. Ơ nhưng chẳng phải như vậy sẽ gây phiền toái cho họ sao?」

「Một trong những đặc quyền của Hội Học sinh là quản lí lịch trình sử dụng nhà thi đấu. Cho nên Onii-sama cứ yên tâm ạ.」

Ể, em gái tôi có quyền lực làm điều đó sao? Em khiến ông anh này hơi hoang mang rồi đấy. Kaju nở một nụ cười ranh mãnh với tôi.

「Kaju sẽ làm mọi thứ vì Onii-sama.」

...Cô em gái của tôi ơi, làm ơn, đừng lạm quyền đó nhé.

*

Thứ hai tới. Chúng tôi vừa mới học xong tiết đầu của tuần mới.

Hạn chót để nộp đơn xin mượn phòng học là chiều nay.

Mặc dù đã in ra một bản dựa trên những thông tin mình có được, song tôi vẫn cần có chữ kí của Komari - hiện là người đại diện CLB.

Tôi đi tới lớp 10A để lấy chữ kí của nhỏ, cơ mà lại không thấy bóng dáng Komari đâu.

Con nhỏ này lỉnh đi đâu rồi không biết?

Vào những lúc như thế này, khả năng cao tung tích của Komari sẽ chỉ ở trong nhà vệ sinh nữ nào đó hoặc bồn uống nước phía bên ngoài tòa nhà phía Tây mà thôi. Nhưng hiện mới là giờ ra chơi đầu tiên, ắt hẳn nhỏ vẫn chưa cảm thấy quá khát. Nghĩa là xác suất Komari đang lảng vảng ở tòa nhà phía Tây lớn hơn, bởi như vậy sẽ tiết kiệm kha khá thời gian di chuyển và uống nước. Dựa vào tiết trời lạnh lẽo sáng nay, Đáp án mà tôi đưa ra là bồn uống nước trung tâm thuộc tầng 4 tòa lớp học mới.

Sau một hồi leo cầu thang, tôi liền trông thấy một nữ sinh nhỏ nhắn đang đứng trước bồn uống nước đặt ở cuối hành lang.

Ting ting!!

Tầng cao nhất của tòa nhà mới được đón nắng liên tục, khiến cho nước ở khu vực này ấm hơn. Nhờ suy luận ấy mà tôi đoán rằng nhỏ sẽ mò tới đây để uống nước.

Komari đứng lặng trước vòi nước mở, Ánh mắt đăm đăm nhìn vào dòng nước đang chảy. Xung quanh nhỏ, từng tốp học sinh không ngừng qua lại. Dòng thời gian xung quanh Komari dường như đã ngưng đọng lại như thể vừa bị tách ra khỏi mạch chảy chính.

...Có vẻ nhỏ đang muốn ở một mình. Tôi thầm nghĩ, song vẫn chậm rãi tiến lại gần.

Komari rốt cuộc cũng chú ý thấy tôi và vội khóa vòi nước. Đôi vai nhỏ hơi run lên.

「Cậu ổn chứ? Sao đứng như người mất hồn vậy.」

「C-có chuyện gì...?」

「À, có điều này tôi cần nói với Komari.」

「C-cậu cần nói với t-tôi...?」

Đôi mắt đằng sau tóc mái lòa xòa kia đang đảo láo liên. Nhỏ ngước lên nhìn tôi.

Tôi lấy ra một mảnh giấy.

「Đây là Đơn xin sử dụng phòng học, hiện còn thiếu chữ kí của người đại diện. Cậu có thể kí vào đây không? Tôi sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa mang đi nộp.」

Nhận lấy tờ đơn, đôi mắt Komari trợn tròn.

「T-tôi là đại diện sao?」

「Ừm, vốn dĩ trung tâm của kế hoạch lần này là Komari mà. Vì thế cậu nên là người đại diện cho toàn thể CLB.」

Komari ngẩn tò te nhìn vào tờ đơn một hồi, sau đó khẽ gật đầu rồi kí tên bằng cây bút chì bấm tôi đưa cho rồi lặng lẽ giao lại.

...Dường như hôm nay Komari có vẻ gì đó rất bất thường. Tuy vốn nhỏ cũng hiếm khi nào bình thường, song cái cảm giác lần này khác hẳn so với mọi ngày.

「Komari có sao không? Trông cậu không được ổn lắm.」

「T-tôi không sao...」

「Có phải liên quan tới công tác chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa không?」

Komari lẳng lặng cúi đầu. Nhỏ siết chặt hai nắm tay.

Cuối tuần trước, chúng tôi đã quyết định xong kế hoạch cho CLB Văn học. Nội dung chính của triển lãm sẽ dựa trên kết quả nghiên cứu do Komari chủ trì. Thực lòng mà nói, đó là một khối lượng công việc khổng lồ.

「Đừng tự áp lực bản thân quá. Chúng ta vẫn còn có hai tiền bối ở đây. Cậu cứ lựa sức mà làm.」

「N-nhưng mà...!」

Komari thốt lên, sau đó lập tức xấu hổ cúi gằm. Dường như nhỏ không ý thức được việc để vọt miệng với âm lượng lớn như vậy.

「...T-tôi nhất định phải làm được.」

Dứt lời, Komari lại rơi vào im lặng.

...Mình có lỡ lời gì không ta?

「Hình như tôi làm phiền cậu rồi. Thôi tôi đi đây, hẹn gặp lại sau giờ học.」

「Ể, hưm...」

Komari bỗng chợt rên rỉ theo một cách khó tả. Tôi liền dừng bước.

Đột nhiên, một nhóm học sinh khối 11 túa ra từ trong lớp học. đám đông ấy đang rần rần tiến về phía chúng tôi. Tôi phải giật lùi lại phía cuối hành lang để né đám đông khối trên. Còn Komari thì trốn tiệt phía sau lưng tôi xuyên suốt quá trình.

...Coi bộ họ không có vẻ gì sẽ sớm rời đi. Chắc là có hiệu lệnh triệu tập nào đó rồi. Thôi đành vậy. Cứ đi sát tường và mau chóng rời khỏi đây thì hơn.

Song đúng lúc đang cố gắng di chuyển, tôi chợt cảm thấy một lực kéo nhẹ níu lấy áo. Ngoảnh đầu lại, tôi thấy Komari đang dùng đầu ngón tay túm lấy mép áo đồng phục của mình.

「Sao vậy Komari?」

「A-à thì...t-tôi mới làm xong b-bản thảo cho tạp chí CLB. P-phần tiếp theo của nữ phản diện.」

Gì cơ...? Cậu níu tôi lại để nói chuyện này ấy hả?

「Ồ vậy sao. Được rồi. Lần này là tôi phụ trách tạp chí CLB. Cậu rảnh thì cứ gửi qua cho tôi.」

「Ư-ừ...」

Vậy là xong. Nhưng Komari vẫn nhất quyết không chịu thả áo tôi ra.

「Sắp hết giờ ra chơi rồi đấy. Tôi cần phải về lớp.」

「T-tôi cũng vậy. C-chúng ta đ-đi cùng đường.」

Nói một đằng, nhưng Komari vẫn chôn chân tại chỗ một nẻo.

Nhỏ sợ đám đông lớp 11 kia sao...? Thôi đành vậy. Tôi đành đứng lại quan sát từng tốp học sinh tấp nập qua lại và ngó vào chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay.

「Komari nhìn đồng hồ đi.」

「Q-quê một cục...」

Quê cái đầu cậu, xịn xò thế này mà kêu quê? Đây là đồng hồ điện tử chạy bằng năng lượng mặt trời của người ta đấy nhé.

「Theo tính toán của tôi, chúng ta sẽ mất 85 giây để đi về lớp. Nếu đợi thêm một phút nữa thì chúng ta vẫn về kịp trong suýt soát.」

「Hơ...? T-tức là sao...?」

「Ý tôi là, tôi sẽ đứng đợi ở đây với cậu cho tới khi đám đông giải tán.」

Komari biểu tình. Nhỏ giật mép áo tôi.

「...T-tôi không học c-chung lớp với cậu. L-lớp tôi ở xa hơn.」

「Vậy thì chỉ việc đi nhanh hơn là được rồi.」

Những học sinh Trung học Tsuwabuki lạ lẫm cứ lũ lượt bước ngang qua chúng tôi.

Ở giữa dòng người nô nức trong tiết ra chơi hôm ấy, chẳng hiểu sao lại có hai kẻ cô độc đứng vai kề vai bên nhau.

Có lẽ đây là thứ người ta vẫn thường gọi là “tình cờ”.

Nếu có lần “tình cờ” tới, liệu Komari còn trốn phía sau lưng tôi như thế này nữa hay không?

Tôi tiếp tục đứng quan sát dòng người vô tận qua lại và để mặc cho Komari níu lấy áo mình.

*

Bản báo cáo CLB Văn học - Phiên bản Thu

<Tất cả cần được biết Hôn ước đã bị hủy!> Chương 4

Tác giả Komari Chika

--------

Tôi là Sylvia Luczel, từng là tiểu thư con nhà Bá tước.

À quên chưa nhắc, nhưng trước danh phận ấy, tôi thậm chí từng là một nữ sinh trung học tới từ thế giới khác nữa cơ.

Vì nhiều duyên cớ, tôi được chuyển sinh vào trò chơi otome mình yêu thích. Sau biết bao nhiêu tâm huyết, cuối cùng nỗ lực của tôi cũng đậu quả. Trò chơi đã đi vào đúng nhánh spin-off nơi nhân vật nữ phản diện của tôi có được hạnh phúc.

Giờ đây đón chờ tôi chính là một tương lai được sủng hạnh. Đáng lẽ chuyện sẽ phải diễn ra như thế. Song hiện tại, thứ trái mà tôi kết được lại chẳng ngọt ngào như tưởng tượng.

-------------

「Philip! Ta nghe nói chàng dạo này bỏ bê ăn uống!?」

Đẩy bật cánh cửa nặng nề dẫn vào chính điện, tôi nhấc váy lên và bước vào bên trong.

「Ồ, là Sylvia sao? Xin nàng đừng quậy phá nữa.」

Người vừa mới thở dài và buông chiếc thước Loga ra kia chính là Hoàng tử Philip.

...Một tháng trước, chúng tôi đã có duyên kì ngộ sau khi hôn ước của tôi bị hủy ngay tại buổi dạ tiệc.

Chàng ấy đã dùng quyền lực bức tôi chuyển sang sinh sống tại vương quốc láng giềng.

Ánh mắt của tôi hướng tới những chiếc đĩa bày biện trên mặt bàn.

Thịt muối, súp khoai môn và vài lát bánh mì. Toàn là những món đạm bạc.

「Chàng đâu cần ngày nào cũng phải ăn thứ thức ăn dành cho hạng tôi tớ như này.」

「Ta không muốn lãng phí thời gian quý báu vào chuyện vô bổ như ăn uống. Cốt no bụng là được.」

Hoàng tử nói như thể nhắc tới một chuyện cỏn con. Một nụ cười lạnh nhạt thoáng xuất hiện trên gương mặt chàng.

Hạn hán nghiêm trọng đã bao trùm lấy Vương quốc này suốt từ mùa hè năm nay. Mặc dù hiện đã vào mùa thu hoạch, ấy vậy mà nạn đói vẫn đang hoành hành khắp đất nước. Rất nhiều người sẽ lâm vào cảnh chết đói nếu không có chính sách nào được ban hành.

「Dù vậy, chàng cũng không nhất thiết phải tự thắt lưng buộc bụng chính mình chứ? Nếu chúng ta cần được cứu trợ, hay chàng hãy gửi điện cầu viện tới kinh đô đi?」

Philip cau mày.

「Quyền lực vùng Trung địa đều nằm trong tay Đại Công tước Gordes. Nếu giờ ta mở cửa cầu viện, của cải và lương thực của toàn công quốc sẽ bị bọn họ thâu tóm sạch sẽ. Lúc đó mọi chuyện sẽ không còn có thể cứu vãn.」

「Nhưng chẳng phải dạo gần đây chàng đã liên tục mất ngủ hay sao?」

「Trước khi được phong Hoàng tử, ta đã là Lãnh chúa của công quốc này. Bảo vệ cuộc sống của nhân dân là trách nhiệm...」

Bắt gặp ánh lườm gay gắt của tôi, Hoàng tử Philip nhún vai.

「...Ta cũng mới vừa ngộ ra một điều. Sẽ rất mệt mỏi nếu ta phải trở thành phe cánh của Đại công tước. Ta không muốn lão nghi ngờ ta.」

「Ta rất cảm phục tâm huyết của chàng cho vương quốc. Nhưng Philip à, dù thế nào chàng vẫn cần phải ăn uống tử tế.」

Hừ, muốn đối phó với một người cứng đầu và không thể thành thật với bản thân như chàng ta, tôi không thể mềm mỏng được.

Tôi búng tay ra hiệu. Đám nô tì lập tức bưng những món ăn mới vào trong phòng.

「Đây là...?」

「Một món tương tự bắp cải nhồi thịt. Đại khái là vậy. Băm nhuyễn thịt thừa cùng với rau củ, sau đó dùng lá cần tây phương Bắc cuộn hỗn hợp lại, sau đó đem đun với súp cho tới khi chín mềm.」

「Nàng cuộn bằng gì cơ...? Ta không hề thích ý tưởng này. Lượng mưa năm nay không đủ dẫn tới mùa màng thất bát. Thực phẩm đem từ phương Bắc về lại còn đòi hỏi việc bảo quản. Nàng cũng chỉ đang lãng phí mana.」

「Ta hiểu, nhưng Đại Công tước Gordes gần đây đã tận dụng sức mạnh của Băng thuật để nhập về thực phẩm trái mùa.」

Đúng vậy, ma thuật là một yếu tố không thể tách rời ở thế giới này. Mana có giá trị tương đương với tiền bạc và tài nguyên. Lượng mana sử dụng để nhập về lương thực trái mùa ấy có thể đem lại hiệu quả cao hơn tới vài lần.

「Xin Hoàng tử hãy yên chí. Ta vừa chế tạo ra một chiếc tủ lạnh. Nhờ có nó, việc bảo quản thực phẩm cũng tốn ít mana hơn.」

「Tủ lạnh?」

Hoàng tử Philip tỏ ra bối rối trước thuật ngữ lần đầu tiên gặp trong đời.

「Đúng vậy, là một chiếc tủ được tạo thành từ hai lớp. Ở giữa được nhồi bằng cotton gió nhập khẩu từ vùng Torun.」

「Cotton gió sao...Ta nghe nói chúng rụng đầy đồng khi mùa đông tới và tạo ra không ít vất vả cho nông dân trong việc cày xới mặt ruộng.」

「Nhưng chúng lại là vật liệu cách nhiệt vô cùng hiệu quả. Những lão già chóp bu bảo thủ ở Vương quốc này lúc nào cũng lạm dụng mana cho mọi việc. Đây là một thói xấu. Ngược lại, nếu có thể tối ưu hóa lượng mana sử dụng thì chúng ta hoàn toàn có thể cân nhắc tới phương án nhập khẩu lương thực.」

「...Ta hiểu rồi. Nếu vậy thì chắc ta sẽ chơi trò gia đình với nàng. Món này được gọi là cải bắp cuộn thịt đúng không?」

「Vâng, tới lúc chịu ăn rồi mà vẫn ương ngạnh. Ta rất cảm tạ tấm lòng chàng.」

Vừa cắn một miếng, biểu cảm trên gương mặt Hoàng tử Philip liền lập tức thay đổi.

「Tất cả đều do tự tay nàng chuẩn bị sao...?」

「Đúng vậy, ta đã đích thân vào bếp nấu ăn cho chàng. Chàng cũng nên giữ gìn sức khỏe của bản thân thì hơn.」

「Nàng cũng tự nhìn lại bản thân trước khi lên lớp người khác đi. Ta nhìn thấy quầng thâm dưới mắt nàng đấy. Nàng thiếu ngủ sao?」

Hể!? Tôi vội vã che mắt mình lại.

「T-thì...tại vì ta muốn góp chút sức cho chàng. Ta đã lên sẵn tinh thần rồi.」

「Xin lỗi Sylvia, nhưng đây là công việc của ta. Ta không có ý định để ai can thiệp vào.」

「Dĩ nhiên, Hoàng tử Philip là người cáng đáng mọi việc. Ta chỉ tới góp chút sức thôi.」

Nói rồi tôi sử dụng Ảo thuật, thuật thức mà tôi thành thục. Mặc dù thường bị coi là vô dụng, nhưng đây là thuật thức mà tôi đã kiên trì rèn luyện bấy lâu nay.

Tôi dùng những đường sáng được tạo ra từ pháp thuật và kẻ ra một bảng gồm nhiều ô.

「Đây là pháp thuật gì vậy...?」

「Đây là Excel...khụ khụ, là Ảo thuật có tên <Excel>! Khi viết những con số bằng pháp thuật trên những hàng này, chúng sẽ tự trả về tổng kết quả.」

Đó là kiến thức Tin học Văn phòng mà tôi học được hồi còn là nữ sinh trung học.

Hoàng tử Philip cầm một tờ tài liệu lên và bắt đầu dùng ma thuật viết lên những con số. Tổng của chúng liền lập tức hiển thị.

「Đúng là hiện tổng thật này. Làm thế nào chúng lại làm được như vậy?」

Philip vội vã tiến về phía tấm bảng được hiển thị trên bức tường. Chàng cẩn thận vươn tay và chạm vào nó.

「Mỗi ô dữ liệu...khụ khụ...mỗi ngăn đều là một thước loga ma thuật riêng biệt.」

Để tạo ra chúng là cả một quá trình gian khổ. Mặc dù quá trình phát triển tới hàm SUM tương đối suôn sẻ, song hàm VLOOKUP và SUMIF đã gây cho tôi không ít sóng gió.

「...Thật phi thường. Bằng thứ này, ta có thể ngay lập tức đề ra được kế hoạch phân phát thực phẩm trong lãnh địa. Mà không, với nó, ta thậm chí có thể nắm gọn tình hình kinh tế của cả Vương quốc trong lòng bàn tay. Thứ ma thuật mạnh mẽ này tiêu tốn bao nhiêu mana vậy Sylvia?」

「Ôi chao, thực ra đây là Excel trong trí nhớ của ta, cho nên...ưm, không tốn chút mana nào.」

「Ta hiểu rồi. Không ngờ Ảo thuật lại hữu dụng tới vậy. Đây là lần đầu tiên ta thấy một thứ như thế này đấy.」

Hoàng tử Philip say mê nghiên cứu những công thức. Bỗng chàng ấy trượt chân.

Tôi vội chạy tới để đỡ lấy chàng. Kết quả là cả hai cùng ngã nhào xuống chiếc ghế sofa.

「Philip! Chàng không sao chứ!?」

「Ta không sao, chỉ là có hơi chuếnh choáng do thiếu ngủ thôi. Đừng cựa quậy, hãy để ta nằm yên nghỉ ngơi như thế này.」

「Được thôi, nhưng xin chàng hãy cho phép ta được chiều chuộng chàng hết mực.」

...Rất nhiều người lầm tưởng Hoàng tử Philip là một kẻ máu lạnh. Song thực chất, chàng ấy lại là một vị lãnh chúa tsundere luôn đau đáu lo nghĩ cho người dân. Chàng ấy cũng rất thích được ta nuông chiều.

「Ta quả là may mắn khi nhìn trúng nàng.」

「Ối chà, cuối cùng chàng cũng chịu thừa nhận năng lực của ta sao?」

「Ta không bao giờ đánh giá sự hiện diện của Sylvia bằng giá trị nàng đem lại hết.」

Philip dùng đầu ngón tay uốn lọn tóc của tôi.

「...Nàng quả là một nữ nhân thú vị.」

「...Chỉ thú vị thôi sao?」

Đáp lại câu hỏi của tôi là một ánh mắt quá đỗi dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với những lời đồn thổi ngoài kia. Ở phía ngược lại, tôi cố làm mặt bình tĩnh để che giấu đi gò má đã đỏ ửng.

「Xin nàng hãy kiên nhẫn. Ta chắc chắn sẽ thuyết phục Vua cha cho phép cưới nàng về làm vợ của ta.」

Kì tới - Chương 5: Đứa con ngoài giá thú của Hoàng tử Philip!?

*

Giờ nghỉ trưa, tôi cầm lá đơn đi tới văn phòng Hội Học sinh.

「Có gì đó sai sai với Komari...」

Tôi không thể xóa đi hình ảnh Komari đứng bất động, cảm tưởng như sắp hòa vào với phông nền hồi ban nãy khỏi tâm trí.

Sau khi được giao phó làm tân Chủ tịch CLB Văn học, nhỏ đã tất bật chuẩn bị cho Lễ hội Văn hoá trường Tsuwabuki. Ngoài ra còn cả báo cáo hoạt động CLB trong buổi họp diễn ra ít ngày sau đó.

Dường như Komari đang phải gánh vác quá nhiều trọng trách trên vai. Những áp lực to lớn ấy khiến nhỏ không thể nào tiếp bước. Tôi cần phải để mắt nhiều hơn tới tình trạng của Komari. Mang theo những suy nghĩ ấy trong lòng, tôi rảo bước tiến về phía văn phòng Hội Học sinh.

Ngoài tấm biển “Văn phòng Hội Học Sinh” thì dường như nơi này không có gì khác biệt so với những căn phòng khác. Tôi khẽ hắng giọng và giơ nắm tay lên gõ cửa.

「Xin thứ lỗi.」

Mở cửa bước vào, tôi thấy một nữ sinh đang ngồi đằng sau chiếc bàn lớn, miệng nhâm nhi thanh granola. Trông thấy tôi, đối phương vội vàng che miệng và ngẩng đầu dậy.

「Xin chào, Hội Học sinh có thể giúp gì bạn nhỉ?」

Đầu tóc cô nàng được chải chuốt gọn gàng, Toát ra ấn tượng về một người tính tình nghiêm túc. Cô nàng kia nhẹ nhàng đứng dậy và tiến về phía tôi.

「Xin lỗi vì đã làm phiền bữa ăn của bạn, mình tới để nộp đơn.」

Cô nàng nhìn vào tờ đơn, sau đó khẽ lắc đầu.

「Xin lỗi bạn, nhưng hạn chót nộp đơn cho Lễ hội Tsuwabuki đã qua mất rồi.」

「Ể, nhưng mà Shikiya-senpai bảo rằng bọn mình vẫn có thể nộp bản chỉnh sửa.」

「Shikiya-senpai...Cậu là người của CLB Văn học hả?」

Ồ, vậy là được phê duyệt rồi đúng không? Nhưng khi tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì vẻ mặt đối phương đã lập tức tối sầm lại.

「Hơ, có vấn đề gì sao?」

「Tôi đã nghe rất nhiều lời đồn đại về CLB Văn học từ senpai. Mấy người các cậu lúc nào cũng tìm cách lách luật và chuyên viết mấy thứ truyện dâm ô.」

「HẢ!? Không không, cậu hiểu nhầm rồi, CLB Văn học rất tuân thủ phép tắc. Không hề có ai viết truyện dâm...」

...Gương mặt một người chợt hiện lên trong đầu tôi. Tôi vội nuốt ngược lại lời mình toan nói. Thấy tôi lắp bắp, cô nàng từ Hội Học sinh kia liền lừ mắt.

「À há, mấy người các cậu quả nhiên đang giấu diếm bí mật bẩn thỉu gì đó đúng không?」

「Chỉ là hiểu lầm thôi. Mà, ừm, cậu là...」

Người này rốt cuộc là ai vậy? Nhìn kĩ lại, tôi đọc được tên của cô nàng nhờ tấm biển tên đính trên ngực áo. À nhắc mới nhớ, học sinh toàn trường đều được phát cho một tấm biển tên ở Lễ Khai giảng, nhưng đó giờ tôi chưa từng thấy một ai thèm đeo chúng.

Dựa theo dòng chữ trên tấm biển, tên của người trước mặt tôi là...Basori Teiara. Ba-so-ri. ...Họ của cô nàng đánh vần kiểu gì nhỉ?

Khi tôi còn đang nheo mắt, Basori-san vội lấy tay che ngực.

「S-sao cậu lại nhìn vào ngực tôi!? Đ-đừng hòng cho rằng cậu có thể làm điều bậy bạ với cơ thể tôi chỉ vì chúng ta đang ở đây một mình nhé!?」

「Không có! Thực sự đó! Cậu hiểu lầm tôi rồi. Tôi chỉ muốn đọc bảng tên của cậu thôi! Ưm, tên cậu đánh vần như nào vậy?」

「Ba-so-ri. Là Basori. Tôi là Hội phó Hội Học sinh.」

Dựa trên bảng tên thì cô nàng học khối 10, vậy mà đã làm tới chức Hội phó rồi á? Nhưng mà, so với họ thì...

「Và tên cậu là?」

「T...Tei-a-ra」

Giọng cô nàng nhỏ dần. Giờ cô chỉ còn lí nha lí nhí.

「Ể? Cậu nói gì tôi không nghe rõ?」

「Là Tei-a-ra. Cậu có ý kiến gì à!? Cảm thấy tên tôi có vấn đề thì cứ việc nói!?」

Tiara-san lại nổi đóa và dồn tôi vào một góc.

a3591db7-1526-4668-9b99-28ef5c4dac95.jpg

「Ừm, tôi không có vấn đề gì với tên cậu cả. Chỉ là hiếm khi thấy có ai đeo bảng tên...」

「Tất nhiên phải đeo rồi. Việc đó nằm trong nội quy trường học. À đấy, quên không nói! Dùng quan hệ để đi cửa sau nộp đơn là hành động tôi cực kì ghét! Không đời nào tôi chấp nhận cái loại hành động không thể dung thứ này!」

「Tức là cậu không phê duyệt đơn đúng không?」

「Nhưng tôi vẫn sẽ phê duyệt nó!」

「Hơ, ừm, nếu vậy thì cho tôi nộp...」

「Oái! Đã muộn như này rồi sao! Phiền cậu đợi chút. Hội trưởng sắp quay lại rồi!」

Dứt lời, Teiara-san ba chân bốn cẳng lao ra trước tấm gương treo tường. Cô nàng cẩn thận chỉnh trang lại những chiếc nơ trên ngực áo.

「Ưm, thế còn tờ đơn này thì sao?」

「Tôi đã bảo là để đấy lát tôi lo! Thân là Hội phó mà để Hội trưởng trông thấy đồng phục xộc xệch thì...a, chết tiệt! Tại sao đồng phục trường này lại có tận 4 cái nơ lận vậy!?」

Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai. Mà tôi cũng đâu thể thay đổi được gì.

Quan sát Teiara-san trước mặt khiến tôi liên tưởng tới hội con gái ở CLB Văn học. Mà từ đã, chẳng lẽ tôi là người duy nhất tới giờ vẫn chưa biết rằng thực chất con gái trên toàn thế giới ai ai cũng như thế này sao...? Một ý tưởng tệ hại chợt hiện lên trong đầu tôi. Đúng lúc đó, cánh cửa của Văn phòng Hội Học sinh bật mở.

「Ái chà, hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn mọi ngày ấy chứ.」

「Hội trưởng, chào chị ạ!」

Teiara-san lập tức dựng thẳng lưng. Tôi quay đầu lại và trông thấy một nữ sinh cao gầy tiến vào trong phòng. Đó là Hội trưởng Hội Học sinh Hokobaru Hibari. Ngay một thằng như tôi cũng biết tới tên tuổi và gương mặt của chị ấy.

Hội trưởng quay đầu mỉm cười với tôi. Mái tóc của chị ấy cũng khẽ đung đưa theo gió.

「Chào mừng em tới với Hội Học sinh. Bọn chị có thể giúp gì cho em nhỉ?」

「À, chuyện là, bọn em có lá đơn đề nghị liên quan tới Lễ hội Văn hóa...」

Không đợi tôi nói xong, Hội trưởng liền đón lấy tờ đơn từ tay tôi.

「À, người của CLB Văn học à. Koto-senpai dạo này vẫn khỏe chứ?」

「Dạ...chắc là khỏe ạ. Chị ấy vẫn như mọi khi.」

「Vẫn như mọi khi à. Chị hiểu rồi. Đúng là senpai vẫn không có gì thay đổi.」

Hội trưởng mỉm cười và nhanh chóng đọc lướt qua lá đơn. Sau đó chị ấy kẹp nó vào tệp tài liệu ở trên bàn làm việc.

「Em cứ yên tâm. Như này là ổn rồi. Đơn của bọn em đã được phê duyệt nhé.」

Ể, chị ấy tốt bụng hơn tôi tưởng đó chứ. Trước giờ tôi chỉ toàn nghe về chuyện Hội Học sinh có mối thâm thù đại hận nào đó với CLB Văn học không thôi. Chắc tại tôi lo nghĩ hơi nhiều rồi.

「Cảm ơn chị ạ. Giờ em xin phép đi về...」

「Là Shikiya giúp mấy đứa sửa tờ đơn đúng không?」

Giọng của Hội trưởng chợt trầm lại. Nhiệt độ trong căn phòng cảm tưởng cũng theo đó mà tụt đột ngột.

「Hơ, dạ không ạ, mặc dù đúng là bọn em có hỏi chị ấy về những phần cần cải thiện, nhưng việc chỉnh sửa hoàn toàn là do nội bộ bọn em đảm nhiệm...」

「Chị không định mắng mấy đứa đâu. Nói gì thì nói, chịu khó đi học hỏi cũng là một cách tích lũy kinh nghiệm quan trọng.」

Một tiếng “cộp” vang lên từ đôi giày lười đế cứng khi Hội trưởng tiến tới trước mặt tôi. Đằng sau nụ cười ẩn nhiều tâm tư kia, tôi thoáng trông thấy gương mặt mình phản chiếu từ đôi ngươi xanh lơ của chị ấy.

「Dù sao thì anh chị khối 12 sắp nghỉ cả rồi, coi như vì Shikiya nên chị sẽ châm chước. Tuy nhiên, sẽ không có lần sau đâu nhé.」

Hội trưởng lấy tay vân vê tóc tôi. Sau đó chị ấy quay lưng.

「Đã là học sinh của trường Trung học Tsuwabuki, em phải nhớ rằng nhất định không được làm những việc ảnh hưởng tới thanh danh của trường.」

「V-vâng ạ!」

Tôi cúi đầu chào, đoạn co giò bỏ chạy ra khỏi văn phòng Hội Học sinh.

Hội trưởng Hội Học sinh của Trung học Tsuwabuki - Hokobaru Hibari. Quả nhiên chị ấy là một con người gan góc, và tôi có thể hiểu tại sao.

Ánh mắt sắc lạnh của chị ấy toát ra vẻ kiên định. Những ngón tay thon gầy xoa mái tóc tôi...cuốn đầy những miếng băng cá nhân. Và tôi còn nhớ như in hình chú gấu bông dễ thương trên những miếng băng gạc đó nữa. Còn một điều nữa tôi nhớ, chính là tiếng lộp cộp do đế giày cứng gây ra khi đi trong nhà. Tại sao chị ấy lại không thay giày mềm trước khi vào trong trường?

Chẳng thể tìm ra đáp án cho những thắc mắc ấy, tôi dừng chân lại. Tiếng nói chuyện từ trong văn phòng Hội Học sinh vẫn có thể nghe rõ mồn một từ phía bên ngoài hành lang.

「Hội trưởng à, sao chị lại đi giày ngoài trời vào trong trường vậy?」

「Chị mới đi tuần tra ngoài sân thể dục...mà khoan đã, giày đi trong nhà của chị đâu rồi nhỉ? Teiara-kun có biết không?」

「E-em cũng không rõ, nhưng em sẽ giúp chị tìm chúng!」

...Họ đang nói về cái gì vậy nhỉ? Dù chẳng hiểu mô tê gì lắm, nhưng nếu Hội trưởng đang đi giày ngoài trời, vậy thì ắt hẳn giày đi trong nhà của chị ấy sẽ nằm ở giá để giày rồi...

Mà thôi kệ. Chắc từ nay về sau, tôi sẽ không còn phải dính dáng gì tới thành viên của Hội Học sinh nữa đâu nhỉ? Tốt hơn hết cứ bơ đi mà sống.

Tôi dần tăng tốc, bỏ lại Hội Học sinh ở phía sau...

*

Tan trường hôm đó.

Tôi, Yanami, Yakishio và Komari, Những thành viên khối 10 đang ngồi thành vòng tròn quanh chiếc bàn trong phòng sinh hoạt CLB. Gương mặt ai nấy đều trông hết sức nghiêm túc. Tôi nhìn một lượt tất cả mọi người, sau đó bắt đầu phân phát tài liệu.

「Vậy là nội dung về buổi triển lãm của CLB Văn học tại Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki tới đây đã được chốt hạ. Các cậu kiểm tra nội dung tài liệu được phát đi.」

Nghe vậy, cả đám liền chăm chú đọc tập tài liệu trên tay.

「Chủ đề chính sẽ là “Ăn mà đọc, đọc mà ăn.” Chúng ta sẽ giới thiệu những món ăn gắn liền với các nhà văn và tác phẩm nổi tiếng. Đồng thời, CLB Văn học cũng sẽ bày bán và phân phát kẹo bánh ăn vặt đính kèm chú giải ngắn gọn về liên hệ giữa chúng và nội dung của buổi triển lãm.」

Yanami nghiêng đầu thắc mắc.

「Bọn mình sẽ vừa bán vừa phát sao?」

「N-nếu có trẻ em, c-chúng ta sẽ p-phát miễn phí.」

Komari trả lời hộ tôi. Tôi gật đầu và tiếp tục.

「Tớ đã xem lại các bức ảnh chụp về Lễ hội Văn hóa Tsuwabuki năm ngoái. Có rất nhiều khách tham quan dắt theo trẻ con. Vì thế tớ muốn cung cấp một nơi mà các phụ huynh có thể dừng chân nghỉ ngơi cùng với con cái của họ. Vậy nên tớ dự định sẽ dùng chiếu tatami để trải sàn, tạo thành một khu vực nghỉ chân.」

Yakishio đã bỏ cuộc với tập tài liệu từ ban nãy. Cô nàng tựa người vào chiếc ghế gập.

「Hay là bọn mình phát bánh kẹo cho tất cả mọi người? Dù sao thì chi phí cũng được trích ra từ ngân quỹ CLB mà.」

「Nếu chỉ phát miễn phí thì chỗ bánh kẹo sẽ bay biến trong chớp mắt đấy. À mà tớ còn tính phát tem phiếu cho mấy bé mẫu giáo nữa. Nếu ghé đủ các tác phẩm trưng bày thì các bé sẽ được phát bánh kẹo.」

Sẽ có 4 tác phẩm trưng bày. Tất cả đều được thực hiện trên nền giấy đúc dài rộng 1 mét. Chúng tôi sẽ đặt cạnh mỗi tác phẩm một con dấu mộc. Các bé sẽ dùng những dấu mộc đó điểm danh lên tem phiếu ở mỗi địa điểm trưng bày.

Vừa dùng đầu ngón tay uốn lọn tóc, Yanami vừa nhìn vào tài liệu và lên tiếng.

「Nhưng như vậy thì sẽ có những bé chỉ đi đánh dấu điểm danh để lấy kẹo chứ không hề quan tâm tới các tác phẩm được trưng bày. Tớ hồi tiểu học nhất định sẽ làm vậy đó.」

Tôi dám cá tới bây giờ nhỏ cũng sẽ làm y như vậy thôi.

「Không sao. Cũng chỉ là ngày hội thôi mà. Vấn đề cốt yếu nhất là giúp cho khách tham quan có khoảng thời gian vui vẻ. Đằng nào thì các vị khách nhí cũng chẳng hiểu được nội dung triển lãm đâu. Miễn truyền tải được giá trị tinh thần cho các bé thì có thể coi như là thành công rồi.」

「Cơ mà nếu chỉ như vậy thì việc bày bán có hơi thừa thãi rồi thì phải?」

「Ngược lại, nếu chỉ tập trung vào việc bày bán bánh kẹo để chèo kéo khách tham quan, kết quả thu về cho CLB Văn học tất sẽ không tốt. Suy cho cùng thì kế hoạch là trưng bày các tác phẩm triển lãm, kết hợp với bán các loại bánh kẹo có liên quan. Tuy nhiên, ngay cả khi doanh số có ảm đạm thì vẫn có thể coi là khách tham quan đã ghé thăm gian triển lãm của CLB mình nhưng không mua bánh kẹo. Hơn nữa, giới hạn kẹo bánh chỉ dành cho trẻ em đồng nghĩa với việc sẽ giúp lôi kéo được các bậc phụ huynh đi cùng. Mục đích đằng sau suy cho cùng đều là giúp gia tăng lượt khách viếng thăm.」

Đám Yanami đồng loạt ngước lên nhìn tôi.

「Ồ...Nukumizu-kun hơi bị thâm hiểm đó nha.」

「Nukkun trở thành trai hư mất rồi.」

「Đ-đi sám hối mau...」

Về mặt nào đó, có thể coi những lời vừa rồi là một cách đám con gái trong CLB Văn học đang khen ngợi mình nhỉ? Ủa nhưng sao Komari lại la rầy mình?

「Vậy nhiệm vụ cụ thể của từng người là như này. Komari sẽ chịu trách nhiệm về nội dung triển lãm. Việc chuẩn bị kẹo bánh và sắp xếp phòng ốc để tớ lo. Hai tiền bối cũng sẽ giúp một tay với tạp chí CLB. Bọn mình sẽ vừa tiến hành vừa bàn thêm.」

Yakishio giơ tay phát biểu.

「Vậy tớ cần làm gì thế? Cứ giao việc chân tay cho tớ!」

「Yakishio còn bận tham gia hoạt động của lớp mình lẫn CLB Điền kinh mà. Nhưng nếu cậu có thể phụ tớ sắp xếp phòng ốc trước ngày khai mạc lễ hội thì tốt quá. À bọn mình còn cần khổ giấy lớn hơn để viết nội dung triển lãm nữa.」

「Oke. Tớ sẽ cố trốn về sớm để tới giúp cậu. Còn Yana-chan thì sao?」

「Tớ kẹt việc trên lớp mất rồi. Nukumizu-kun cũng vậy, đúng không?」

「...Hả, việc gì cơ?!」

Tôi đã hoàn toàn quên khuấy mất. Nhưng mang máng là hình như mình có nhiệm vụ làm những món phụ kiện nhỏ phục vụ buổi diễu hành thì phải.

「Còn Komari có bị giao việc gì trên lớp không? Lỡ đâu ảnh hưởng tới kế hoạch bên này.」

「T-tôi á? K-không ai nói gì cả. N-nên chắc là tôi ổn.」

Như vậy có hơi đáng quan ngại. Thực lòng hi vọng nhỏ ổn như lời khẳng định kia.

「À suýt quên, tớ có mang theo bánh kẹo mẫu tới đây. Hi vọng nhận được góp ý của mọi người.」

Xem nào, tôi để túi giấy đựng bánh kẹo trên giá sách...

「Ể? Cái túi giấy tớ để ở đây đâu mất rồi? Có ai trông thấy không?」

Ánh mắt Yakishio và Komari đồng loạt dồn về phía Yanami. Đối tượng bị chĩa vào thì đang cố né tránh ánh nhìn đi phía khác.

「Yanami, không lẽ...」

「...Hóa ra đó là kẹo bánh mẫu à?」

Tôi gật đầu. Nghe vậy, Yanami tì người lên bàn và nở với tôi một nụ cười ngu ngốc.

「Nukumizu-kun cứ yên tâm. Kẹo ngon lắm.」

Vậy à. Đúng là tin tốt mà. Chậc, hôm nay tới đây thôi vậy.

Tôi với lấy cặp sách và đứng dậy, nhưng mấy đứa con gái thì vẫn ngồi nguyên si tại chỗ.

「Yakishio vẫn còn buổi tập ở CLB Điền kinh mà nhỉ? Cậu bùng tập như này liệu có ổn không đó?」

「Ưm, Amanatsu-chan có dặn tớ ngồi đợi ở phòng sinh hoạt CLB sau giờ học hôm nay. Vậy nên tớ vẫn đang ngồi đợi nãy giờ nè.」

Amanatsu sensei dặn Yakishio đợi ở đây ư? Yanami cũng gật đầu phụ họa và tròn mắt cất tiếng.

「Amanatsu-chan cũng dặn tớ như thế. Ủa cô ấy không nói gì với Nukumizu-kun à?」

Không hề! Mà kệ đi, chắc cũng không phải chuyện liên quan tới mình. Cơ mà ngẫm lại thì, nếu Amanatsu-sensei dặn đám Yanami ngồi đợi ở phòng sinh hoạt CLB, thì tức nghĩa là...

Đúng lúc này, tôi nghe tiếng trò chuyện phía bên ngoài hành lang. Giọng của họ ngày càng rõ khi tiến gần tới nơi. Thế rồi, cánh cửa của phòng sinh hoạt bỗng bật tung.

「Ồ, tất cả đông đủ ở đây rồi nè.」

Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi - Konami Amanatsu vừa làm một pha xuất hiện hoành tráng. Coi bộ hôm nay bà giáo này tăng động hơn cả thường lệ.

「Bọn em có thể giúp gì cho cô ạ?」

「Nè nè, mấy đứa các em mới chính là người nhờ vả cô đấy, quên rồi hả?」

Nhờ vả...ý của bà cô là về vụ cố vấn CLB ấy hả?

Cả đám bị sự hăng hái của Amanatsu-sensei dọa sợ. Bà giáo này sau đó vẫy tay ra ngoài hành lang.

「Nè, vào trong đi.」

「Chào mấy đứa nha.」

Thời khắc chủ nhân của giọng nói kia đặt chân vào căn phòng sinh hoạt, bầu không khí ở nơi này đột ngột thay đổi 180 độ.

Cơ thể đầy đặn với những đường cong quyến rũ, chiếc quần tất chạy dài từ váy xuống tới chân. Và cả thứ mùi nồng nặc của nước hoa xen lẫn với mỹ phẩm khiến não tôi thoáng tê dại.

「Đây là lần đầu tiên cô gặp mấy đứa ở đây, nhưng chúng ta đã có dịp gặp nhau vài lần ở phòng y tế rồi.」

Bằng phong thái bình tĩnh, người đó ngồi xuống chiếc ghế trống, đoạn bắt chéo chân trước ánh mắt của toàn thể đám chúng tôi.

「Chào các em, cô sẽ là giáo viên cố vấn của CLB Văn học, Konuki Sayo. Mong mọi người chiếu cố lẫn nhau nhé.」

Yanami và Yakishio reo hò vui vẻ. Còn Komari thì phát hoảng và trốn biệt vào một góc phòng.

...Hóa ra là vậy. Âu cũng có lí khi y tá trường chưa phải làm giáo viên cố vấn cho CLB nào. Hơn nữa, đây là cái giá hiển nhiên phải trả khi chọn Amanatsu-sensei làm đối tượng nhờ vả.

「Ưm...bọn em cũng vậy ạ. Mong cô chiếu cố bọn em.」

Tôi lúng túng cúi đầu đáp lễ. Cùng lúc đó, một cảm giác hối hận dâng trào.

Quả nhiên chúng tôi không nên trông cậy vào Amanatsu-sensei mà...

Chương giao đoạn: Con đường bí mật

Ở cổng phía đông của Trung học Tsuwabuki có một con đường trồng đầy những cây dương tulip.

Dưới bóng của một chiếc cây đặc biệt cao, có hai nữ sinh đang đứng đấu lưng với thân cây làm điểm tựa.

「...Báo cáo senpai, tình hình chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa đang diễn ra thuận lợi. Kế hoạch của CLB Văn học đã hoàn thiện. Bọn em cũng đã được cấp phép sử dụng phòng học. Về phần "đối tượng” đó...cậu ấy vẫn ổn.」

Dựa vào phù hiệu, cô gái đang nói kia là học sinh khối 10. Cô có một mái tóc hơi xoăn về chân tóc chớm dài quá vai và sỡ hữu thân hình khiến bọn con trai phải lác mắt.

Người còn lại đang chăm chú nhìn vào tấm ảnh là một nữ sinh khối 12 đeo kính cận. Cô khẽ xoay người, Hai bím tóc cũng khẽ đung đưa theo. Cô gái đó vòng tay qua vai để giao cho người kia một chiếc túi cỡ bằng lòng bàn tay.

「Vậy là tốt rồi. Của em đây, nhận lấy.」

Bên trong chiếc túi là khoai tây chiên và kẹo vị gà karaage. Đó là thức quà vặt đáng tự hào của thành phố Toyohashi từ rất lâu về trước.

Cô nữ sinh khối 10 đón lấy chiếc túi và lập tức mở ra, sau đó bắt đầu vui vẻ ăn.

「À còn chuyện này nữa. Em đã hỏi bạn bè mình ở lớp của “đối tượng” về tình hình của cậu ấy lúc trên lớp.」

Nghe vậy, nữ sinh đeo kính lẳng lặng giao thêm cho đối phương một chiếc túi khác. Lần này là kẹo vị sườn heo.

「Cậu ấy luôn rời khỏi lớp ngay khi tiếng chuông ra chơi reo và chỉ trở lại ngay trước khi chuông reo thêm lần nữa. Cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện với ai trong lớp hay bắt cặp với người khác trong giờ thể dục.」

「Ồ...dù đều là chuyện chị vốn đã dự đoán được, nhưng nghe xác nhận như vậy vẫn không khỏi cảm thấy hơi buồn.」

「Cơ mà dường như “đối tượng” đã có một chút thay đổi sau khi bước sang kì 2.」

「Thay đổi ư?」

Nữ sinh đeo kính lập tức giao ra chiếc túi thứ ba. Là vị kem muối. Nữ sinh khối 10 không để trễ mất giây nào mà lập tức mở chiếc túi ra ăn ngay khi vừa đánh chén hết túi kẹo vị sườn heo.

「Mặc dù cậu ấy vẫn mất dạng trong giờ nghỉ trưa, nhưng dường như khi trở lại lớp thì cậu ấy có chút vui vẻ...đó là những gì em nghe được.」

Nguồn tin tình báo này là sao đây? Nữ sinh đeo kính thoáng đăm chiêu, Sau đó từ tốn gật gù.

「Cảm ơn em, lần sau ắt sẽ có thường tiếp.」

「Tất nhiên rồi ạ. Giờ em xin phép rút lui.」

Nói rồi cô gái bí mật rời khỏi.

Một chiếc lá hình lòng bàn tay nhẹ nhàng rụng từ trên cành cây dương tulip xuống nền đất bên cạnh nữ sinh đeo kính. Cô nhặt chiếc lá ấy lên và giơ cao ngắm nhìn bầu trời xanh qua nó.

Còn 10 ngày trước khi Lễ hội Văn hóa trường Trung học Tsuwabuki khai màn.

Có lẽ cô vẫn có thể đặt niềm tin vào sự quyết tâm của “đối tượng” ấy thêm một chút nữa...

Chính là loại bánh rán trong Doraemon đó quả nhiên IQ tỷ lệ thuận với lượng đường trong máu Chơi chữ Lemonade (nước chanh) và tên của Yakishio là Lemon. Tiếng Nhật không phân biệt được r và l nên Remon hay Lemon đều đúng Natsume Soseki (1867–1916) là nhà văn nổi tiếng của xứ sở mặt trời mọc và được các nhà phê bình nhắc đến như một trong ba trụ cột văn học Nhật Bản cận đại. Ông là một trong số ít những cá nhân đại diện cho sự nổi lên của Nhật Bản thời kỳ chuyển mình. Đồng thời, những tác phẩm văn học của ông lại có thể giúp công chúng định hình sự hiểu biết về bối cảnh xã hội Nhật Bản đương thời. Một cách gọi khác của lạc/đậu phộng Tên khoa học là Liriodendron tulipifera, một giống cây thuộc họ mộc lan, có thân gỗ cao lớn, hoa có hình giống hoa tulip nên thường được gọi là cây dương tulip dù không có họ hàng với cây dương