Cô nàng Gyaru đột nhiên tiếp cận tôi sau khi tôi sửa xe đạp cho cô ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

(Đang ra)

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

Rifujin na Magonote

Để bảo vệ lòng tự hào và danh dự của chủng tộc mình, nhưng chủ yếu là để thỏa mãn mong muốn, anh quyết định lên đường thực hiện một nhiệm vụ lớn lao là tìm cho mình một người phụ nữ.

4 12

Con quỷ trong cô bạn gái sa ngã của tôi sẽ chẳng bao giờ dừng lại

(Đang ra)

Con quỷ trong cô bạn gái sa ngã của tôi sẽ chẳng bao giờ dừng lại

無尾猫

Lúc này đây tôi chỉ có thể nhìn về tương lai vô định cùng với cô bạn gái của mình trong một dàn harem toàn quỷ.

17 177

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

123 2043

A Family of Yandere Witches Living in Modern Day Won't Let Me Go

(Đang ra)

A Family of Yandere Witches Living in Modern Day Won't Let Me Go

みょん|Myon

Cô trông giống hệt những cô gái trong giấc mơ của anh ấy... và Touya dần quan tầm và để ý đến cô.Đó cũng là cách mà mọi thứ bắt đầu, thời điểm mà vần mệnh của cậu bắt đầu chuyển đổi

19 154

Họ đã thấu hiểu tình cảm của mình, nhưng hiệp sĩ đã tái sinh thành một con cáo nhỏ

(Đang ra)

Họ đã thấu hiểu tình cảm của mình, nhưng hiệp sĩ đã tái sinh thành một con cáo nhỏ

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Tuy nhiên,kỵ sĩ không biết rằng các nữ hoàng và công chúa có nhiều tình cảm khác nhau dành cho mình, sau khi nghe tin đã ân hận không thôi...

39 810

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

120 7818

Web Novel - Chương 06

<Góc nhìn của Seika>

Sau khi tiết sinh hoạt cuối giờ chiều kết thúc, Kutsuzawa vội vã rời khỏi lớp học. Chắc tôi là đứa duy nhất nhìn ra điều ấy. Khả năng "ẩn thân" của cậu ấy thật không phải dạng vừa. Chika cũng từng nói rằng cậu ấy rất thú vị khi nói chuyện cùng. Sau Tuần lễ Vàng, trong lớp cũng đã định hình các nhóm chơi thân, có lẽ giờ hơi muộn cho cậu ấy mấy rồi.

"Nếu cậu ấy đến nhóm của chúng ta..."

Không, điều đó mới thực sự khó. Tôi đâu phải kẻ vô tâm. Tôi thực sự hối hận về sai lầm trên Twitter và việc đã nói điều đó với cả lớp. Lúc đăng lên tôi đã quên mất hậu họa. Khi tầng lớp hướng ngoại như chúng tôi quan tâm đến mấy kẻ hướng nội, vô hình trung sẽ khiến những người xung quanh có thể cảm thấy khó chịu. Có lẽ họ không muốn thấy những người mà họ coi là thấp kém hơn mình lại vươn lên ngang hàng.

Haiz. Thật mệt mỏi. Làm bạn với ai thì cũng là bạn thôi? Tại sao tôi và Kutsuzawa không thể làm bạn? Tôi không có lỗi, Kutsuzawa cũng không lỗi, vậy lỗi ai? Chính là những kẻ bên ngoài. Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy vô cùng tức giận.

"Mizoguchi."

Tôi giật mình quay lại theo tiếng gọi. Đúng như dự đoán, là tên đẹp trai với mái tóc ngắn, Miyazaka. Phiền phức thật. Tôi đã cố tình đi trước với ám khí "đừng nói chuyện với tôi", vậy mà cậu ta vẫn bám theo, thật không hiểu nổi.

"Gì vậy?"

"Về cùng nhau nhé? Hình như có một quán takoyaki mới mở ở trước ga. Đi không, tớ bao."

"Không cần đâu. Tôi không có lý do gì để được cậu mời."

Tôi cố gắng nói một cách lạnh lùng nhất có thể, rồi quay phắt đi và hướng về phía bãi đậu xe đạp mà không nhìn lại.

Tôi ghét cậu ta. Ngoài cái ngoại hình ra thì hắn chẳng có gì cả. Có lẽ đây là một kiểu tự ghét những người giống mình.

Bất chợt, khuôn mặt của Kutsuzawa hiện lên trong tâm trí tôi. Việc cậu ấy có thể vẽ những bản thiết kế tuyệt vời như vậy, hay nói đúng hơn là có thể tập trung vào một việc gì đó đến mức đó khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ. Đó là thế giới của riêng cậu ấy. Liệu tôi có tìm thấy thế giới của riêng mình không? Hay tôi sẽ chỉ tiếp tục chỉ biết đâm đầu vào ngoại hình của mình?

Tôi cứ thế lên xe đạp rồi về nhà, và bằng một thế lực nào đó, tôi đã bất ngờ rẽ phải vào con đường một chiều.

Hôm nay, cửa cuốn của xưởng đã được kéo lên. Tôi cảm thấy hơi lo lắng. Nếu bị một nhân viên không quen biết nhìn thấy thì sẽ gay go lắm. Tôi đâu thể nói rằng tôi đang theo dõi con trai của giám đốc công ty bạn được.

Tôi quyết định mạo hiểm đạp xe ngang qua xưởng. Lúc đó, tôi sẽ liếc nhanh vào bên trong. Không không... Hơi quá đà rồi. Nhưng tôi đã đến tận đây rồi. Bình tĩnh nào. Bình tĩnh nào. Chắc tôi nên đạp xe thật chậm thôi.

Và rồi, dưới ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ xưởng, tôi đã thấy góc nghiêng đẹp đẽ của Kutsuzawa, trên gương mặt ấy là lấp lánh những giọt mồ hôi. Trên chiếc bàn làm việc, cậu ấy tỉ mỉ dùng dao khắc gỗ lướt đi lướt lại trên một khối gỗ vuông vức.

Kutsuzawa quấn một chiếc khăn trắng trên đầu, miệng mím chặt, mắt chăm chú nhìn vào con dao và khối gỗ đang dần thành hình.

Tôi nín thở. Bánh xe đạp ngừng quay, và hai chân tôi đứng trên mặt đường nhựa. Tôi không thể rời mắt. Tôi muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Ngay khi nghĩ đến điều ngớ ngẩn đó, tôi gần như vô thức lấy điện thoại ra và mở máy ảnh.

Tách.

"Hả!? Gì đấy!"

Kutsuzawa mở to hết cỡ như sắp rơi ra và quay đầu ại nhìn tôi. Ôi không.... Tệ rồi.

"M-Mizoguchi!? Cậu đang làm gì ở đây thế? Hả? Là sao?"

Đương nhiên là cậu ấy sẽ phản ứng như vậy.

"K-không. Tớ không phải là bám đuôi hay chụp lén gì cả đâu!"

Tệ thật. Nhìn tôi rõ ràng là một kẻ bám đuôi chụp lén mà. Tại sao tôi lại làm điều này chứ?

"T-tóm lại, tớ xin lỗi vì đã làm phiền!"

Chỉ còn cách rút lui thôi. Dứt đoạn, tôi vội vàng dùng hết sức đạp chiếc xe đạp mà tôi vẫn đang ngồi trên đó...

Keng!

Một tiếng động lớn vang lên, và tôi từ từ nhìn về bánh sau một cách đầy lo lắng, và nó lại tuột xích rồi .

À, vâng. Cuộc đời thế là hết. Tôi xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

"Ừm... Trước hết thì để tớ sẽ sửa dây xích cho cậu đã nhé... Với lại, tớ có thể hỏi cậu một vài điều được không?"