Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

20 65

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

38 313

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

62 1099

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

(Đang ra)

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

Tokiumi Yui

Cuốn tiểu thuyết khép lại hành trình của loạt truyện Your Lie In April cho ta kinh qua góc nhìn của năm nhân vật, Kaori, Tsubaki, Takeshi, Emi và Wataru về Kousei, mang đến cho ta nhiều mẩu chuyện mới

2 11

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

434 50222

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

21 347

Web Novel (1 - 50) - Chương 22: Một tâm hồn đẹp

Cảm nhận được một luồng sát khí khủng khiếp từ phía sau, tôi giật mình quay phắt lại… nhưng ở đó chẳng hề có sát khí nào cả, chỉ có Siana đang dịu dàng mỉm cười với tôi.

「Chủ nhân, ngài sao vậy ạ?」

「Ừ-ừm, không có gì đâu.」

Chắc là ảo giác hoặc do tôi tưởng tượng ra thôi… Siana trông cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt.

Nghĩ như vậy, tôi quay lại đối diện với Florence.

「Ừm… nếu như Florence-san ngỏ lời cầu hôn tôi thì tôi sẽ trả lời thế nào, đúng không nhỉ?」

「Vâng, chính xác là như vậy.」

──── Ngay khi Florence-san đáp lại bằng vẻ mặt dịu dàng và ôn hòa, tôi lại cảm nhận được một luồng sát khí kinh hoàng từ phía sau, vội vàng quay đầu lại. Nhưng thứ duy nhất tôi nhìn thấy vẫn chỉ là Siana đang mỉm cười dịu dàng với tôi.

「Chủ nhân? Có điều gì khiến ngài lo lắng hay sao ạ?」

「Không… xin lỗi vì quay lại hai lần nhé.」

…Luồng sát khí mạnh mẽ đến mức không thể nào là do tôi tưởng tượng ra được, nhưng giờ nghĩ đến nó cũng vô ích, thôi thì tạm thời không để ý nữa vậy.

Nghĩ thế, lần này tôi thực sự quay lại tập trung vào Florence và tiếp tục câu chuyện.

「Tôi và Florence-san mới gặp nhau chưa lâu, vẫn chưa hiểu rõ về nhau lắm. Vì vậy, ngay cả khi nhận được lời đề nghị đó ngay lúc này, tôi nghĩ mình sẽ xin được hoãn lại, hoặc thậm chí là từ chối.」

「Chưa hiểu rõ về nhau, sao… Vậy theo Roddel-sama, tiêu chí được ngài cho rằng hiểu rõ về nhau là gì ạ?」

「Tính cách, cách suy nghĩ, rồi cả những thứ thích hay không thích… những điều muốn làm hoặc không muốn làm. Tóm lại là phải biết thật nhiều điều về nhau, và nếu tôi có thể yêu thích người đó thì mới nghĩ đến chuyện đính hôn.」

「Đó là một suy nghĩ thật đẹp.」

「Cũng không hẳn là… Florence-san, cô nghĩ thế nào về chuyện này?」

「Ý ngài là sao, ạ…」

Florence suy nghĩ một chút, rồi nụ cười dịu dàng và ôn hòa thường ngày của cô nhạt đi đôi chút, ánh mắt như nhìn về một nơi xa xăm, nói:

「Tôi… nghĩ rằng... có lẽ... cái ngày mà chúng ta hiểu rõ về nhau sẽ chẳng bao giờ đến.」

…Tôi cảm thấy những lời này có phần nặng nề so với một Florence, người luôn dịu dàng và điềm tĩnh, nhưng tôi cũng cảm nhận được cô ấy đã suy nghĩ rất nghiêm túc về chuyện này.

「Tôi có thể hỏi lý do được không?」

「Dù chúng ta có dành bao nhiêu thời gian bên nhau, dù có sống chung dưới một mái nhà, cuối cùng chúng ta cũng không thể hiểu hoàn toàn người khác. Bởi vì chỉ có bản thân mình mới thực sự hiểu rõ chính mình mà thôi.」

Nói vậy, Florence thoáng liếc mắt về phía sau lưng tôi, nhưng rồi nhanh chóng quay lại nhìn thẳng vào tôi.

「Vì vậy, tôi không quá chú trọng vào việc liệu chúng ta có hiểu rõ nhau hay không… Với những người tôi tiếp xúc, tôi chỉ đánh giá dựa trên việc họ có đang nói dối hay che giấu bản thân hay không mà thôi.」

「Che giấu bản thân…」

「Tất nhiên, trong cuộc sống hàng ngày, những lời nói dối nhỏ nhặt đôi khi cũng cần thiết. Nhưng tôi không thích những người thường xuyên che giấu bản thân… Về điểm này, Roddel-sama là người thẳng thắn, chân thành và có một trái tim trong sáng nhất trong số những người tôi từng gặp... tâm hồn của ngài thực sự rất đẹp. Vì vậy, tôi có hứng thú rất lớn với ngài… Nói một cách đơn giản thì, dù là kiến trúc, hoa cỏ hay con người, tôi đều yêu thích những thứ đẹp đẽ.」

Nói xong, Florence lại hướng về tôi nụ cười dịu dàng và điềm tĩnh thường ngày… nhưng rồi cô lại liếc mắt về phía sau lưng tôi và nói tiếp:

「Vì thế, tôi không thích việc có một người không đẹp đẽ theo tiêu chuẩn của tôi, một người đang che giấu bản thân mình, lại ở gần một người có tâm hồn đẹp như ngài.」

Florence nói xong lại nhìn thẳng vào tôi, mỉm cười dịu dàng.

…Qua cuộc trò chuyện này, tôi cảm thấy mình đã hiểu Florence hơn nhiều────nhưng...

「Tôi không rõ lắm về chuyện đẹp hay không đẹp, nhưng tôi nghĩ nói dối hay che giấu bản thân cũng không hẳn là xấu, miễn là không làm tổn thương người khác.」

「……Ngay cả khi đó là vì tư lợi cá nhân sao?」

「Vâng, tôi nghĩ việc có thể làm đến mức đó vì thứ mình muốn cũng đã là một điều rất đẹp rồi.」

Khi tôi nói vậy, Florence hơi mở to mắt ngạc nhiên, sau đó má ửng hồng và cô ấy mỉm cười nói.

「Tôi rất ấn tượng với ngài, Roddel-sama... ngài là một người rất đáng mến, bởi ngài có thể chân thành khen ngợi những gì mình cho là đẹp mà không cần quan tâm đến ý kiến của người khác.」

「Cảm ơn cô.」

Sau đó, chúng tôi vừa nhâm nhi trà và bánh ngọt, vừa trò chuyện vui vẻ. Florence nhìn đồng hồ rồi nói:

「Hôm nay, chúng ta nên dừng ở đây thôi ạ.」

「Vâng.」

Tôi và Florence đứng dậy từ ghế, đối diện nhau.

Florence mỉm cười với tôi và nói:

「Thật là một khoảng thời gian vui vẻ và ý nghĩa khi được trò chuyện cùng ngài.」

「Tôi cũng rất vui vì điều đó.」

Sau đó, cả ba người, tôi, Siana và Florence, cùng nhau đi đến cổng nơi cỗ xe ngựa của chúng tôi đang đậu. Tôi cúi đầu chào Florence và nói:

「Vậy Florence-san, hẹn gặp lại ở trường nhé.」

Khi tôi định bước lên xe ngựa, Florence với vẻ mặt vui vẻ cùng với giọng nói trong trẻo và đầy hứng khởi cất tiếng:

「Lux-sama… liệu tôi có thể mời ngài cùng dành thời gian cho nhau như hôm nay vào một dịp khác không?」

────Tôi hơi bất ngờ khi nhận ra cách Florence gọi tôi đã thay đổi, gọi tôi bằng tên riêng thay vì gọi bằng họ như bình thường. Nhưng tôi rất vui khi cô ấy nói vậy, nên tôi không để ý đến điều đó và nói lớn:

「Vâng! Tôi rất mong chờ thời điểm đó!」

Khi tôi nói vậy, Florence nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng vui vẻ, và cuối cùng đã vẫy tay chào cho đến khi cỗ xe ngựa của tôi và Siana khuất hẳn tầm nhìn.

Hôm nay tôi cảm thấy đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều với Florence, thật sự rất vui… Giờ đây, tôi rất mong chờ lần gặp gỡ tiếp theo với Florence.

Tôi với tâm trạng vui vẻ và những suy nghĩ vu vơ như thế đang ngồi trên xe ngựa trở về nhà thì bên cạnh tôi────Siana lại có vẻ như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó suốt cả quãng đường.

Ngay từ lần đầu gặp nhau, Florence đã ấn tượng với Lux vì cậu đắm chìm vào trong vẻ đẹp của ngôi trường... Có lẽ cô ấy là người yêu cái đẹp như ý của câu này.