Cô Gái Mà Tôi Đã Cứu Trên Chuyến Tàu Khi Ấy, Hóa Ra Lại Là Bạn Thuở Nhỏ Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 606

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 235

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13679

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19982

Tập 1 - Chương 21: Nữ chính yêu thích của mình

“Hee-hee. Đáng yêu ghê…”

Tôi hiện đang nằm trên giường mình, đang chơi máy chơi game cầm tay, còn Fushimi thì nằm dài ngay kế bên, khúc khích cười. Cô đang cầm một quyển manga của tôi.

“Thấy vui chứ?”

“Ưm, vui lắm á!”

Ngon.

Khi phát hiện ra tôi thích manga, Fushimi đã nhờ tôi đề xuất vài truyện cho cô ấy, hiện cô đang đọc một trong số đó. Đó là một cuốn truyện romcom dành cho con trai, nên tôi cũng không chắc là cô có thích nó hay không, nhưng có vẻ như tôi đã nhầm mất rồi.

Thi thoảng tôi lại nghe thấy tiếng cô phản ứng “Ồôô” hay là “Oa!” trong khi đọc, nhàn nhã khua qua khua lại đôi chân mình.

Tôi liếc nhìn về cô, và đập vào mắt là cặp đùi trắng nõn nà của cô. Tôi nhanh chóng quay đi, nhấc hông lên, dịch ra xa một chút.

“Cậu nghĩ ai đáng yêu nhất?” cô hỏi.

“Chắc là Karin ha.”

“Ồ, dễ hiểu thật ha.”

“Cô ấy đáng yêu mà.”

Karin là một trong số các nữ chính; người từ đầu đã đem lòng thích nam chính.

Trong câu chuyện gần như chẳng có lấy một chi tiết nghiêm túc nào hết cả, đó là một điểm mạnh để bán hàng của nó—nó rất dễ đọc.

“Tiếp, tiếp đi!” Fushimi yêu cầu. Cô ấy đã đọc xong tập thứ tư rồi và giờ thì đang nhanh chóng mở tập thứ năm ra. Giờ thì cô lại xoay người qua lại, lúc thì nằm ngửa, lúc thì lại nằm sấp, động đậy không ngừng nhằm tìm được tư thế tốt nhất.

“Mình nghĩ cậu cứ dùng bàn với ghế là tốt nhất đó,” tôi nói. Một sự thật mà dân tay mơ mới đọc manga như cô sẽ chẳng hề biết tới.

“Hmm… Xem nào… Như này…” Cô trở mình, vẫn cứ nằm sấp xuống. “Ô, như này tốt này.”

Tôi đã chuyển qua ngồi khoanh chân lại, và cô thì tranh thủ tựa đầu lên đầu gối tôi.

“Ơ… Thôi đừng gián đoạn việc chơi game vì mình chứ. Cứ tận hưởng tiếp đi,” cô nói trong khi vẫn dán chặt mắt vào cuốn manga.

Mình phải tận hưởng cái chuyện này kiểu gì đây hả trời?

“Đầu cậu nặng quá đó.”

“Thôi mà—một lát thôi.”

Trời ạ, được rồi… Ô? Vạt váy cô đã bị kéo lên cao hơn bình thường, hẳn là bởi cô đang cong chân như vậy. Phần đùi này của cô vốn không được lộ ra thường xuyên.

Ực.

Theo cái dáng nằm uể oải đó của cô, thì chỉ cần một làn gió nhẹ thôi cũng đủ khiến nó bị tốc lên rồi.

“Fushimi… Um, váy cậu… Mình gần như thấy được… cậu biết đấy.”

Cô để cuốn manga vẫn còn đang mở lên bộ ngực nhỏ nhắn của mình rồi nhanh chóng kéo váy xuống, đưa nó trở lại về vị trí mười lăm cm trên đầu gối cô.

Khuôn mặt cô khẽ ửng đỏ.

“Ryou...dâm dê.”

“Đâu có— Mình chỉ cảnh báo cậu thôi mà…”

Fushimi nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt nghiêm túc. “Ryou, cậu đã bao giờ muốn nhìn thấy quần lót con gái chưa?”

Trong cuốn manga đó cũng có một phân cảnh như thế này. Mà cũng không có gì bị làm quá cả—cái kiểu phẩn cảnh mà chỉ hơi nghịch ngợm một chút mà vẫn phù hợp với mọi lứa tuổi ấy, nhưng vẫn nên có phụ huynh kèm cặp đấy nhé.

“Chưa bao giờ.” Có, muốn chết đi được ấy.

“Vậy à… Thế nếu mình ngỏ lời thì sao?”

Thật à?

“...Không.”

“Hee-hee. Biết ngay cậu sẽ nói vậy nên mình mới hỏi đó.”

Thật chẳng thể biết được là cô ấy rất tin tưởng mình hay thấy mình thật thảm hại nữa.

Fushimi lại cầm lấy cuốn manga và đọc tiếp. Nhanh chóng, tà váy của cô lại trôi lên một lần nữa.

Lạy trúa trên cao...

Cặp đùi của cô đang cướp lấy sự chú ý của tôi khỏi việc chơi game.

“Để mình đi lấy nước hoa quả cho.”

“Hử? Thôi, không cần đâu.”

“Mình đi đây.” Tôi cướp mất ‘chiếc gối’ của cô khi di chuyển đầu gối mình và đứng dậy, rồi rời khỏi phòng.

“Haaaaa...”

Từ khi nào mà phòng ngủ của mình lại trở thành phòng kiểm tra sức chịu đựng thế này trời?

Tôi có thể cảm thấy MP của mình đang dần bị rút cạn.

Khi xuống tới bếp, tôi hít thở thật sâu rồi rót nước hoa quả ra. Sau đó thì quay trở lại phòng.

“Lại là nước táo nữa nè. Vậy được chứ?”

“Oaaaa…?! A-aaaa, vâng!”

Fushimi đã không còn cầm cuốn manga của tôi nữa; ngay khi tôi bước vào phòng, cô phi thẳng một mạch về chiếc giường và ngồi trong tư thế ngồi quỳ.

“?”

“...”

Bốn mắt chạm nhau, và cô liền quay đi ngay tắp lự. Cô hắng giọng, rồi chuyển qua tư thế ngồi thả lòng hơn.

Mặt cổ…có hơi cứng nhỉ?

Cô mím chặt đôi môi mình, rồi lại khẽ lè lưỡi ra để làm ẩm chúng.

“Cậu khát sai? Thế mà không chịu nói, trời ạ,” tôi nói.

“C-cảm ơn cậu…”

Ngón tay hai đứa chạm vào nhau khi cô nhận lấy nó, khiến tim tôi lỡ mất một nhịp.

“X-xin lỗi…”

“K-không, có gì đâu mà…”

Ầy, khó xử thế.

Fushimi uống một hơi hết luôn cốc nước hoa quả.

Lại ngồi lên giường cùng cổ thì khá là khó xử, nên tôi quyết định ngồi chơi game trên ghế luôn.

Tôi đặt cốc của mình lên bàn và nhận thấy điều bất thường—một chiếc túi mỏng, hình vuông, cỡ khoảng tầm lòng bàn tay tôi. Từ bên trong hình vuông ấy là một vòng tròn nổi lên.

Đây là…áo mưa ư?! Đâu ra thế này?!

Chắc hẳn đây không phải là của trường học, yêu cầu mình phải tính toán diện tích hình tròn hay gì đâu nhỉ.

Trên tờ giấy gói là dòng chữ Làm cho đúng đó nha, Nii-nii ♡ được viết tay bởi Mana.

Cái con nhỏ gyaru chết tiệt đó! Đừng có chõ tay vào chuyện của anh chứ! Mà cái thứ này ở đây từ khi nào cơ chứ…?

Có khi nào…là từ đầu mà mình không nhận ra ư…?

Và Fushimi đã trông thấy nó sau khi mình rời đi…?

“...Mình đọc tiếp đây…” Cô ngồi thẳng lại với cuốn manga trên tay.

Cầm ngược rồi kìa má ơi!

Mình biết được cậu đang bối rối vì cái thứ đó đấy! Cậu còn đỏ hơn cả quả cà chua đỏ nhất nữa kìa!

Cô ấy không có chỉ ra rồi gọi tôi là tên dâm dê như ít phút trước nữa. Giờ, chỉ đơn giản là cô đã quá xấu hổ để bày ra một trò đùa rồi. Đây không phải cái kiểu dâm dê nhẹ nhàng và ngờ nghệch như quần lót hay gì nữa—mà đây là chuyện nghiêm túc.

Từng hơi thở cô thật nặng nề trong khi cố gắng dùng tay quạt đi sự đỏ ửng trên khuôn mặt mình.

“F-Fushimi.”

“Hử?! Ơi?!”

Đứng từ đây mà tôi vẫn nghe được tiếng cô nuốt nước bọt.

“M-mình cho cậu mượn chỗ manga đó đấy. M—mình vừa sự nhớ ra có chuyện cần làm.”

“V—v—vậy à.”

“Ư-ư-ừm.”

“Đ-được rồi, t-thế mình về đây.”

Tôi gói hết toàn bộ các tập truyện cho tới tập mới nhất vào một cái túi.

Ngoài trời đã tối rồi nên tôi quyết định sẽ đưa cô về nhà.

Cả hai đứa cùng im lặng bước ra ngoài, xung quanh là bầu không khí căng thẳng có thể cảm nhận rõ ràng.

Khó xử ghê…

Ừm, không biết gì mà tự nhiên thấy cái đó thì ai mà không phát hoảng được cơ chứ? Má, mình cũng đang hoảng lắm đây.

Ngay khi trông thấy nhà mình, cô liền nói sẽ tự đi nốt quãng đường còn lại rồi cầm lấy túi manga.

“Được rồi. Vậy, mai gặp nha.”

Tôi quay lưng lại và bước đi thì chợt nghe tiếng cô hét lên, “R-ryou!”

Cô ló đầu ra từ cửa nhà mình, như thể lấy nó làm một tấm khiên vậy.

“Sao thế?”

“...M-mình không đồng ý làm việc ấy mà không có hình thức quy củ đàng hoàng trước đâu! N-ngốc!” Cô chạy vào trong nhà và đóng cửa lại.”

“M—mình có hỏi đâu…!” Tôi có giải thích, nhưng hình dáng cô đã không còn nữa.

“Chết tiệt mà, Mana…” Tôi bực bội gãi đầu thật mạnh trước khi quay trở về nhà.

…Cơ mà, cô ấy lại không gọi mình là con lợn hay thằng khốn hay ghê tởm ha.

Nghĩ lại những lời cô vừa nói, tôi quay về phía nhà cô.

Ánh đèn đang phát ra từ phòng của Fushimi trên tầng hai. Tấm rèm cửa thì mở tung, và phía sau cánh cửa số ấy là bóng dáng một người đang vẫy tay.

Tôi vẫy lại.

Fushimi…

Cách cậu nói nghe cứ như nếu bọn mình hình thức quy củ đàng hoàng trước thì cậu sẽ thấy ổn ấy, biết không hả?

Không… Mình nghĩ quá rồi.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại