“Mình muốn đền bù cho chuyện xảy ra ở buổi karaoke,” Fushimi từng nói vậy với tôi, và hai đứa đã thống nhất sẽ đi chơi vào cuối tuần đó.
Tôi không thực sự để tâm chuyện xảy ra ở buổi karaoke đó, nhưng cô ấy thì có.
Mình đã nói đi nói lại là đừng lo rồi mà…
Sau khi Fushimi được đôi bàn tay của dân chuyên lão làng tân trang lại, chúng tôi bắt chuyến tàu tới phố mua sắm.
“Đó cũng là cao gót của Mana luôn sao?”
“Ưm. May là em ấy đi cùng cỡ với mình á!”
Nghĩ mới thấy, hai người họ cũng cao khoảng ngang nhau luôn.
Chúng tôi rảo bước qua các tòa nhà kinh doanh cao chót vót, hướng thẳng tới trung tâm mua sắm.
“Quần áo cậu cũng khá là tuyệt đó, Ryou. Ừm… đẹp ghê,” cô nói trong khi xem xét tôi từ mọi góc cạnh.
Quần áo của tôi cũng là nhờ có Mana cả, và may thay, chúng lại hợp khẩu vị của Fushimi. Tôi, một kẻ bình thường, tẻ nhạt đã vượt qua được bài kiểm tra của đôi mắt cao cấp của cô.
Fushimi bước những bước chân bay bổng kế bên tôi cho tới khi có thứ gì đó ở cửa sổ bày hàng thu hút sự chú ý của cô. Ở đó là một con ma nơ canh đang mặc quần áo theo mùa.
“Muốn vào trong không?”
“Không… Mình chỉ đang nghĩ xem…mọi người đang nhìn bọn mình như nào thôi.”
“Ai biết? Kiểu như bạn bè đi chơi với nhau chăng?”
Fushimi phồng má. “Ừm, chắc thế.” Rồi cô nhanh chân bước đi.
“Cậu dỗi đó à?”
“Không.”
Ờm, chắc chắn luôn.
Tôi trông thấy một quầy bán kem và mua lấy một cốc kem tươi. “...Muốn chút không?”
“Có!”
Fushimi ngay lập tức có lại tâm trạng tốt. Tôi gần như có thể thấy các vì sao trong đôi mắt cô luôn ấy.
Giờ thì biết cô ấy vẫn còn thích đồ ngọt rồi ha.
Tôi đưa cái cốc và thìa cho cô. Cô nở một nụ cười mang theo niềm vui thuần khiết và ăn hết miếng này tới miếng khác.
Tôi trông thấy một băng ghế dài ở gần đó, nên hai đứa cùng ngồi xuống.
“Cho cậu nè, Ryou.” Cô múc lấy một thìa kem rồi chìa ra cho tôi.
…Đây vẫn là cái thìa cô ấy đang dùng, đúng chứ? Mình có lấy thêm thìa đâu.
“...”
Đ-đ-đó là hôn gián tiếp mà!
Gượm đã. Nếu từ chối…liệu cô ấy có nghĩ là mình sợ việc hôn gián tiếp không?
Mình—mình với Mana có làm thế này suốt, nên chẳng phải việc to tát gì cả.
“Đ-được rồi. Đây, để mình…”
Tôi định cầm lấy cái thìa, nhưng:
“Không, không.” Cô lắc đầu, trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị.
“Há miệng ra đi.”
“Hử?”
“Há ra. Nói ‘aa’ đi. Nhanh lên, chảy mất bây giờ.”
Cái đó còn vượt xa mức độ của một nụ hôn gián tiếp nữa!
“N-nhanh lên nào…,” cô càu nhàu, đôi gò má dần ửng đỏ.
Nếu thấy xấu hổ thì đừng có làm vậy chứ! Cậu chỉ khiến chuyện tệ hơn với mình thôi.
“Bọn mình không nên làm cái này ở nơi cô—ực.”
Cô ấn thẳng cái thìa vào miệng tôi.
“Ngon không?”
“Ừm…”
“Tốt.” Nụ cười của cô thật chói lóa.
Tôi không định để cô ấy đút cho mình ăn thêm, nên tôi chỉ thi thoảng cắn lấy một miếng trong khi cô ấy sử dụng cái thìa.
“Thế hôm nay cậu đã có dự định gì chưa?”
“Dự định á? Ư-ừm, mình có.”
“Là gì thế?”
“Bí mật.”
Vì sao má?
Fushimi vỗ vào chân mình khi đang ngồi trên băng ghế dài và ngâm nga. Đến cả tiếng ngâm nga của cô nghe cũng thật vào tai.
Có lẽ là bởi tôi không quen trông thấy cô ấy như thế này, nhưng—hành động của cô khiến tôi thấy thật ngọt ngào…thậm chí là đáng yêu.
…Không, không phải là bởi lúc này cô đang ăn mặc như một người sành sỏi về thời trang đâu. Chỉ là bởi mặt này của cô ấy thật là bất ngờ đối với mình thôi—chỉ thế thôi.
“Cậu cứ nhìn chằm chằm vào mình mãi từ nãy tới giờ rồi đó. Cậu thực sự thích gyaru đó nhỉ, Ryou?”
“Đã bảo đấy là mình bịa ra để họ không trêu chọc mình thôi mà. Mình không thích kiểu đó.”
Mình còn phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây?
Fushimi cười khúc khích. “Không, ổn mà. Nếu là vậy, mình sẽ nhờ Mana chỉ cho về sự tân tiến của thời trang thành thị.”
Lông ngực tôi đang đập dữ dội. Là bởi cô chưa từng hành xử như thế này khi ở trường sao? Hay chỉ bởi vì bên cạnh tôi lúc này là một Fushimi hoàn toàn mới? Tôi cũng không rõ nữa.
Sau khi ăn kem xong, chúng tôi tiến vào một tòa nhà mua sắm lớn. Ở đó có những cửa hiệu thiết kế riêng, một rạp phim, và mọi thứ từ các cửa hàng bách hóa cho tới cả các nhà hàng. Nơi đây tràn ngập những người là người, cả người già cho tới trẻ con.
Fushimi nhìn vào bản đồ tầng, rồi nói, “Ồ, bọn mình xem phim ở đây được nè.”
“Cậu có thấy hứng thú với phim nào không? Muốn xem chứ?”
“Ưm, đi thôi!”
Chúng tôi rảo bước qua tòa nhà rộng lớn như một hầm ngục này.
Hai đứa tới chỗ rạp phim, và Fushimi nói cô ấy muốn xem một bộ phim hành động Mỹ.
Ơn trời là cô ấy đã không chọn một bộ phim tình cảm buồn hay gì đó… Mình chưa từng khóc vì mấy cái đó bao giờ.
Chúng tôi mua vé, và khi tới giờ thì tiến vào rạp phim.
“Này, Fushimi, cậu chắc là muốn trả tiền vé chứ?”
Cô ấy nói muốn mình trả tiền bởi mục tiêu đi chơi hôm nay là để tạ lỗi.
“Ổn mà. Nếu không thì, đó sẽ không còn là lời xin lỗi nữa, đúng chứ?”
Tôi đã nói là vốn dĩ mình không cần tạ lỗi rồi, nhưng cô chẳng chịu nghe theo. Cái đồ ngốc cứng đầu khó tính này.
Được thôi, vậy mình xin nhận.
Tôi đặt tay lên chỗ để tay và cảm thấy thứ gì đó mượt mà.
Hmm? Cái cảm giác mềm mại này là sao đây?
“!!!”
Tôi quay sang nhìn vào thứ mình đang chạm vào. Đó là một bàn tay.
Fushimi đã đỏ chót cả lên rồi, miệng cô thì tạo thành hình chữ V luôn.
Cô ấy đang chớp mắt nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng kìa! Hẳn là cô ấy khó chịu lắm!
“Xin lỗi, đây không phải chỗ để tay của mình…”
“Đ-đ-đây là của m-mình!”
“Ư-ư-ư-ư-ừm!”
S-suýt chút nữa là tim mình bay ra khỏi lồng ngực luôn rồi…
Mình đã nắm…tay cô ấy…
“!!”
Fushimi nhắm chặt mắt lại, vẫn đỏ tới tận mang tai và ôm chặt tay cô gần phía ngực mình.
Giờ thì mình cũng đỏ mặt luôn rồi. Cả ngày nay lúc nào mình cũng thấy hoảng cả lên. Có lẽ là bởi mình chưa từng đi chơi với cô ấy như thế này ư?
Xung quanh trở nên tối thui, và bộ phim bắt đầu.
Đó là một bộ phim Hollywood khá bình thường: Có hành động, có tình yêu, và nhân vật chính đã đánh bại kẻ xấu vào cuối cùng, rồi đến với nữ chính. Nó quả thật là rất rập khuôn, nhưng việc xem những pha hành động hoành tráng ấy trong rạp cùng với những thanh âm cháy nổ đã lôi cuốn người ta vào với câu chuyện.
Phần credit kết thúc, và mọi người bắt đầu rời khỏi chỗ của mình.
“Vui thật đó!”
“Ừm. Rạp chiếu phim tuyệt ghê nhỉ?”
“Phải chứ? Khác hẳn khi xem ở nhà luôn.”
“Mình cũng nghĩ vậy. Đặc biệt là thể loại này thì rạp phim thích hơn nhiều.”
“Nhất chí!”
Trong chốc lát, tôi đã cảm thấy bất ngờ về việc khẩu vị của hai đứa hợp nhau ra sao, nhưng rồi lại nhận ra rằng chuyện đó hẳn phải quá rõ rồi. Chúng tôi đã luôn xem cùng một bộ anime khi còn nhỏ, rồi được cha mẹ dẫn đi xem phim cùng nhau—hai đứa có sở thích giống nhau cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi.
Toàn bộ người xem khác cuối cùng cũng rời khỏi rạp, và nhân viên đã bắt đầu dọn dẹp.
Chúng tôi cũng rời khỏi chỗ luôn. Mu bàn tay tôi chạm vào của Fushimi khi hai đứa bước đi cùng nhau.
Tim tôi đã lỡ mất một nhịp, và tôi theo phản xạ rút tay lại. Tôi đã thử làm vậy.
Tay tôi chẳng chịu nhúc nhích gì cả.
Bởi vì bàn tay trái của Fushimi đang nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay tôi.
Tôi chẳng thể biết được ý cô là gì khi làm vậy, dù rằng tôi vẫn thường có thể hiểu điều cô đang nghĩ sau biết bao năm bên nhau.
Khi tôi đang định hỏi cô có chuyện gì, thì cô lên tiếng trước, với đôi gò má ửng đỏ.
“M-mình…làm như này tới hết ngày được không…?”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại