Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi xong bữa tối, Sachi và tôi cũng không hẳn là làm gì khác, chúng tôi chỉ để cho thời gian trôi đi.
Tôi đã mở mảnh giấy mà Miyajima đưa cho ra từ trong túi.
Trên đó là số điện thoại và một dòng ghi chú nói là “Mình xin lỗi vì đã hành xử thô lỗ.”
Từ cái cách mà nó được viết, thì tôi nghĩ có vẻ như là cô ta đang muốn xin lỗi tôi.
Nhưng điều khiến tôi thắc mắc lại là thời điểm.
Gần như chắc chắn là Itakura cũng có liên quan, và nếu thật sự là vậy, thì cô ta rất có thể sẽ phục kích tôi ở điểm hẹn.
Tôi có đang nghĩ quá không? Không, bởi vì tôi đã từng trải nghiệm rồi, nên cũng không trách được.
“…Sao thế, Onii-chan?”
“…À, cũng không có gì đâu.”
Sachi nhìn tôi như thể là con bé đã thấy hết những gì được viết lên mặt tôi.
“—Em sẽ không tọc mạch đâu, nhưng anh cũng đừng ép bản thân quá, được chứ?”
“…Anh biết.”
Hiển nhiên là nó chẳng có gì to tát cả. Nhưng Sachi lại rất để tâm đến khoảng cách giữa chúng tôi. Sự chu đáo đó khiến cho trái tim tôi cảm thấy ấm áp hơn 1 chút.
“—Nhưng để đề phòng.”
Tôi nhận ra là bản thân đã bắt đầu nói với Sachi.
“Sachi sẽ làm gì nếu như anh cảm thấy chán ghét mọi thứ, vứt bỏ tất cả, từ bỏ chúng và biến mất đến một nơi nào đó?”
Sau khi nói vậy, tôi đã liền cực kỳ hối hận. Cùng lúc đó, cũng là có cả cảm giác xấu hổ.
Tôi đang hỏi em gái mình cái quái gì vậy chứ?
Hỏi một câu như vậy là thật không công bằng. Nó thật quá nửa vời.
Sachi đã giúp đỡ tôi. Nó là một bi kịch của lòng tự ái được sinh ra từ một niềm tin mù quáng.
Tôi chỉ muốn con bé đẩy tôi tiến về phía trước.
Tôi cảm thấy ghê tởm bản thân vì đã không thật lòng nhờ cậy vào con bé.
Tôi giấu đi gương mặt của mình sau đôi bàn tay.
Tôi đã sợ phải nhìn thấy gương mặt của Sachi.
“—Em sẽ không làm gì hết.”
Đó là câu trả lời tôi có được từ Sachi.
Có người có thể sẽ nói rằng đây chính là câu trả lời mà họ muốn.
“Không thể làm được gì hết. Em không có quyền được làm bất cứ chuyện gì, và em cũng không có quyền được đổ lỗi cho anh.”
Con bé nói tiếp, thêm một phần “Không phải là với em hiện tại.”
“Em biết là nếu như em ép buộc Onii-chan phải lựa chọn điều mà anh không thể chấp nhận, thì cũng chẳng còn cách nào khác. Em sẽ chấp nhận nó như là hình phạt của mình.”
Nói cách khác, con bé sẽ chấp nhận lựa chọn của tôi.
Hay ý là, tôi muốn được người ta chấp nhận con người của mình.
Dù cho kết luận có ra sao, dù cho câu trả lời có như thế nào cũng được.
“—Đó là lựa chọn của Onii-chan.”
“—Lựa chọn của anh.”
“Vâng. Nếu như đó là lựa chọn mà Onii-chan đã nghĩ đến và thoả mãn với nó, thì em sẽ chấp nhận.”
Nhưng, con bé nói tiếp.
“Nhưng nếu như đó là giải pháp tuyệt vọng mà anh nghĩ tới khi bị ai đó ép buộc, thì em sẽ không bao giờ chấp nhận đâu. Em không muốn chấp nhận.”
“…Sachi.”
“Đó là ý của em khi em nói rằng nó thật bất công. Nó thật bất công khi mà em phải lợi dụng lòng tốt của anh để ép anh phải đưa ra lựa chọn, đúng chứ?”
“…Đúng là, nó có không công bằng thật.”
Sachi và tôi nhìn nhau rồi bắt đầu cười.
Từ khi nào mà bầu không khí giữa chúng tôi lại trở nên ấm áp tới vậy nhỉ?
“Mà, kể cả khi anh có nói gì đi nữa, thì có lẽ em cũng sẽ không từ bỏ Onii-chan đâu. Nếu như Onii-chan mà không đưa cho em câu trả lời mà em mong muốn,thì có lẽ là em sẽ phản đối chăng?”
“Thế thì sẽ thật bất công.”
“Đó chính xác là điều mà em đang cố nói đó. Em là một đứa con gái lươn lẹo mà.”
“Em đang nói gì thế…fufufu.”
Tôi không thể không bước tiếp trong khi con bé đã nói nhiều đến vậy được.
Tôi đã có một lí do. Không, tôi đã được trao cho một lí do.
Vì sự an toàn của tôi, tôi đã hơi thiếu sự can đảm để đối mặt với con người thật của mình.
Vậy thì, tôi cũng sẽ lươn lẹo một chút. Hãy tự tạo cho mình một lí do.
Vì ước muốn của Sachi.
Nhiêu đó là đủ. Tôi sẽ cố hết sức để đưa cho Sachi câu trả lời mà con bé muốn.
Tôi sẽ làm điều mà tôi muốn làm vì Sachi.
Điều tôi đang nói hiện giờ có thể chi là một mớ bòng bong. Nhưng chỉ cần mình tôi hiểu là đủ.
Tất cả những cái cớ, tất cả những lối thoát, tất cả những thứ vũ khí đáng thương sẽ bị tôi ném ra khỏi kho chứa.
“Cảm ơn em.”
Tôi nói một câu đó với Sachi.
Sachi không nói gì, con bé chỉ nở một nụ cười với tôi.
***
Sáng hôm sau, tôi đã tới trường và ngay lập tức phải đối mặt với một tình cảnh cực kỳ phiền phức.
“Ê, mày đang làm cái mẹ gì thế hả?”
Đó là Shirakawa. Tôi thật sự muốn cậu đừng làm phiền tôi vào sáng sớm nữa.
Sự chú ý của các bạn trong lớp đã đổ dồn về phía tôi. Đúng nhỉ, hẳn là bọn họ sẽ tò mò về chuyện đang xảy ra rồi.
“Cậu đang nói gì thế?”
“Hả!? Đừng có chơi trò giả ngu với tao nữa!”
Cậu ồn quá rồi đấy. Tôi đâu có giả ngu.
“Mày vẫn chưa xin lỗi bọn họ kìa!”
“À, nói mới nhớ…”
Hôm qua, khi mà bọn họ không đến tìm tôi, tôi đã nghĩ đó chỉ là một vụ hiểu lầm.
“Tao bị bẽ mặt chỉ vì mày đấy! Mày định chịu trách nghiệm thế nào đây?!”
“…Bị bẽ mặt? Tôi nói thật đấy, cậu đang nói về cái gì vậy?”
Sao cậu ta lại bị bẽ mặt bởi tôi được?
“Câm mồm đi! Mày…”
Shirakawa dồn ép tôi, bắt đầu chửi thề.
Cậu ta làm tôi giật mình, nhưng tôi lại chả thấy sợ hãi.
Lần đầu tiên gặp mặt, thì quản lí còn đáng sợ hơn cậu ta nhiều. Giờ anh ấy lại trông như vậy (lí do chính là bởi Sakakibara.)
“Muốn đấm nhau hả?”
“Cái!?”
Cậu ta chắc đang hiểu lầm rồi. Tôi đã phớt lờ cậu ta được một thời gian rồi mà.
“Chỉ cần tôi có bằng chứng là được, khi đó thì tôi không cần phải cố khóc than làm gì đâu. –Mọi người đang nhìn đấy cậu biết chứ?”
“…Thằng thỏ đế.”
Shirakawa nói vậy và lùi lại với biểu cảm có phần hơi xấu hổ trên gương mặt.
Tôi đã muốn đuổi Shirakawa đi, nhưng có vẻ như là nó không dễ dàng như vậy được.
“Sao mày lại không xin lỗi bọn họ?”
Cậu ta vẫn còn để tâm tới chuyện đó à?
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi phải xin lỗi vì cái gì? Mà ngay từ đầu thì cậu cũng có bằng chứng nào chứng minh là tôi sai không?”
“HẢ!? Đương nhiên là bởi vì Sonada đã nói thế rồi!”
Hiểu rồi, vậy là cô ta đã nói với cậu ta như vậy. Đó là lí do khiến cậu ta tin rằng là mình có bằng chứng.
Cậu ta đang nói dối.
“Xạo ke. Cậu đã hỏi Itakura chứ gì?”
“…Thế thì làm sao? Tội ác mà mày đã gây ra cũng không biến mất đâu.”
Ồ, cậu ta thừa nhận dễ dàng thật đấy. Do cậu ta nghĩ là nó không to tát đến vậy chăng?
“Biết đâu cô ta không muốn tôi xin lỗi thì sao?”
“Không đời nào! Thằng tội phạm như mày thì đừng có ăn to nói lớn như thế.”
Cậu nói hơi nhiều rồi đấy. Cậu ta được dạy dỗ kiểu gì vậy?
Đừng có lúc nào cũng quát lớn như thế nữa đi. Lỗ tai tôi thấy nhức lắm rồi đấy.
“Thế cứ hỏi cô ta đi. Cô ta thật sự muốn vậy sao? Cậu có dám hỏi cô ta không? Đừng có lúc nào cũng nghe lời Itakura như thế.”
“…Mẹ nó. Mày nhớ mồm đấy.”
Suy cùng thì, cậu ta cũng chả dám hỏi. Bởi vì đây là chuyện mà mấy người tự ý làm đúng không?
Nếu không thì, không đời nào mà các cậu lại gây ra một vụ hiểu lầm như thế này.
Shirakawa rời đi trong lúc chửi thề.
Vãi thế, dễ vậy.
Nếu tôi kiên quyết hơn, thì nó đã dễ như ăn cháo rồi. Có lẽ là từ trước cho đến tận hôm nay, tôi đã luôn quá sợ hãi.
Không, thật ra thì, tôi đã từng cảm thấy sợ. Suy cho cùng, thì tôi cũng đã nằm trên bờ vực của kẻ cô độc mà.
Nhưng giờ đây, tôi đã có thể gạt bỏ mọi thứ. Tôi đã có thể buông bỏ mọi thứ.
Tôi đã có được lối ra.
Tất cả đều là nhờ Sachi, nên bây giờ--
Tôi quyết định là sẽ thay đổi vì Sachi.
Vậy nên, tôi sẽ bước ra.
Tôi đọc qua tin nhắn trên điện thoại.
[Tôi sẽ đợi cậu ở sân ga hôm nay sau khi tan học.]
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Simp rách tự ái. Đùa đấy :v Câu chính xác phải là “Cậu muốn đánh tôi à?”, dịch vậy để tôi hạ nhiệt tí =)) Simp rách mù quáng. Simp rách dối gian. Simp rách cố chấp.