Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Giờ, chính xác thì ai đã là người chụp những bức ảnh đó?
Tôi tin rằng khả năng cao nhất là đến từ đám Shirakawa (có bao gồm của Itakura).
Bọn họ là những người quấy rối tôi nhiều nhất.
Một khả năng khác là Sonoda.
Trong phạm vi xung quanh đây, thì tôi không còn nghĩ ra thêm được một ai nữa.
Mà, giờ nghĩ về một thứ tôi không biết thì cũng chẳng được cái gì.
Nhưng vẫn còn một thứ nữa vẫn khiến tôi thắc mắc.
Tôi tự hỏi là liệu Shirakawa và Sonoda có thật sự biết về tình cảnh của nhau không.
Đầu tiên thì, liệu Sonoda biết được bao nhiêu về những điều mà Shirakawa cùng những người khác đang làm?
Hay, liệu Shirakawa và những người khác đã hoàn thành được mục tiêu ban đầu chưa?
Chắc là chưa, tôi không nghĩ là Shirakawa đã xong. Tính theo mục đích của tên đó, tôi không nghĩ là Shirakawa sẽ là kiểu người dễ bị chi phối bởi cô ta.
Nhưng còn Shinohara thì sao?
Tôi khá chắc mục tiêu của tên đó là lọt vào được mắt xanh của Sonoda. Và nếu như mục đích của cậu ta là muốn được hẹn họ với cô ta thì…
Tôi mong là bọn họ sẽ không sử dụng những người khác làm bia đỡ đạn.
Dù sao đi nữa, nếu theo cảm tính của mình mà nói, thì tôi không thể để chuyện này đi xa thêm được nữa.
Thật lòng thì, tôi đã đi qua giới hạn trong quá khứ, nhưng đây cũng chỉ là mộ trong nhiều lần rung động của trái tim tôi thôi.
Tôi không biết là liệu đây có phải là một trong những điều đã thay đổi trong tâm trí tôi không.
À không, có lẽ sẽ đúng hơn khi nói rằng đây là sự thay đổi do môi trường.
Bởi vì tôi chắc chắn là tôi có thể lấy lại những gì mà mình đã mất. Tôi cuối cùng cũng nhận ra là kể cả khi bản thân có đánh mất thứ gì đó, thì vẫn hãy nhớ rằng là sẽ luôn có một chốn để khiến cho con người ta thay đổi.
Và mặc dù không nhiều như trước kia, nhưng tôi cũng đã phần nào hiểu được suy nghĩ của Fukumura.
Và khi tôi càng nghĩ thêm về nó, thì tôi càng nhận ra được rằng là suy nghĩ của cô ấy “lý tưởng” đến mức nào với bản thân.
Có lẽ đó là lí do vì sao, mà tôi không thể hoà hợp với cô ấy.
Tôi đã sợ rằng là tôi đây sẽ là người đập tan lý tưởng đó.
Có lẽ tôi đã ngạo mạn, Tuy nhiên, với danh nghĩa là một người đã từng trải, thì tôi lại càng không thể tin tưởng người con gái đó, một người hoàn toàn xa lạ với mình.
Tôi không thể ngăn bản thân mình liên tục so sánh với cô ấy.
Tôi không nghĩ là cô ấy sẽ còn dính líu tới chuyện này nữa.
Tuy nhiên, phụ thuộc vào tình cảnh mà cô ấy đang vướng phải, thì tôi cũng băn khoăn là liệu mình có nên hành động hay không.
Nếu như tôi là người ở trong tình huống ngược lại, thì tôi sẽ nói không. Tôi không muốn người khác bị dính vào hậu quả từ hành động mà tôi gây ra.
Nhưng nếu như đó là về “lý tưởng”, thì tôi sẽ nói là có.
Tôi không biết là liệu cái “lý tưởng” đó có còn trong cô ấy không.
Những cuộc trò chuyện giữa chúng tôi gần như không còn. Tôi hiểu tại sao. Có chuyện gì đó đã xảy ra với Fukumura.
Tôi không biết chi tiết, nhưng tôi khác chắc là chuyện đó có liên quan tới Sonoda.
Đây là bước ngoặt đối với tôi. Dù cho tôi có quyết định là muốn dính líu với Fukumura hay không.
Một phần trong tôi cảm thấy có trách nhiệm. Một phần trong tôi thì chỉ muốn buông xuôi, như cái cách mà tôi đã khuyên nhủ Fukumura.
Đến cuối cùng, thì tôi cũng chẳng hề đưa ra câu trả lời, và rồi tôi đã đưa ra một câu trả lời hèn hạ để trì hoãn mọi chuyện.
***
Và rồi, vào giờ nghỉ trưa, tôi đã nghe được tin tức chấn động.
“Ê, mày nghe gì chưa? Shinohara đang hẹn hò vời Sonoda đấy!”
“Uwa! Thật luôn. Nói xem, mày nghe được từ ai thế?”
“Tao không quen, nhưng có vẻ như là cô ấy đã chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta rồi.”
Đúng là một bất ngờ, đó là thông tin về bạn trai của Sonoda.
Người đó chính là Shinohara, chính là đối tượng trọng tâm của vấn đề hiện đang gây khó dễ cho tôi.
Nói cách khác, thì chẳng lẽ là kế hoạch của cậu ta đã thành công rồi sao?
Không, nó quá hoàn hảo để là sự thật. Đúng hơn thì, tôi cho rằng là thời điểm đã quá hoàn hảo.
Điều này lại xảy ra giữa lúc mà mọi thứ đang lộn xộn.
Tôi đã không đủ lạc quan để nghe lọt tai được thông tin đó.
Chuyện này như thể là có chủ đích. Tôi cảm thấy như thể là một điều gì đó đang đến rất gần.
***
Mặc dù là sau tất cả những chuyện đó, thì công việc làm thêm của tôi vẫn diễn ra sau giờ học như thường lệ. Tiền bạc là thứ tối quan trọng.
Rồi Sakikibara nói một vài điều với tôi.
“Senpai, anh đang lo lắng về cái gì sao?”
Tôi đã hơi bất ngờ trước lời của con bé. Tôi đúng là đang gặp rắc rối.
“Aah, nó hiện rõ trên mặt vậy sao?”
“Không phải trên mặt…mà nó giống như là hiện ra ở tâm trạng của anh hơn ý.”
Tâm trạng, hửm…Đó không phải là chủ ý của tôi.
Nhưng nếu như đó là những gì diễn ra dưới góc nhìn của một người chỉ là hậu bối, thì chắc hẳn là tôi cũng đã để lộ ra khá nhiều.
Tôi cần cẩn thận hơn. Tôi siết tay lại trước tình huống đó.
“Anh xin lỗi. Anh sẽ cẩn thận hơn.”
“…Đâu phải em đang bảo là anh đang làm phiền em hay gì đâu.”
Nhưng những gì mà tôi nhận lại là vậy. Không phiền là sao?
“Eh? Ý em là sao?”
“—Thì, anh biết đấy, anh có thể…kiểu, nói cho em nghe một chút chăng?”
Con bé nói vậy trong khi nhìn lên một cách thẹn thùng.
Chuyện này…Có vẻ như là tôi đã khiến cho con bé không thoải mái.
Tuy nhiên, đây chỉ là vấn đề ở trường học. Tôi không muốn hậu bối của tôi ở chỗ làm thêm phải để tâm đến nó.
“Không, chuyện này không có liên quan đến chỗ làm thêm đâu. Anh ổn mà.”
“…Đó không phải là ý của em.”
“Eh?”
“Không có gì đâu! Thôi, quay lại làm việc đi, làm việc thui.”
Con bé cứ vậy mà phủi đi.
Mình đang nói chuyện như người bình thường cơ mà nhỉ?
Tôi đã cố giữ khoảng cách với con bé nhiều nhất có thể, và đồng thời là tránh giao tiếp ở mức tối thiểu, nhưng không hiểu sao mà tôi lại cảm thấy mình như là đang ngày càng thân thiết hơn với con bé.
Dù cho điều này có là tốt hay xấu, thì tôi cũng không có quyền được quyết định.
Tôi đoán tất cả những chuyện này đều khởi nguồn từ cuộc trò chuyện với Sachi.
Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân thật thảm hại khi mà đã để cho em gái mình phải giúp đỡ bản thân nhiều đến vậy.
Tôi quyết định tập trung vào công việc để làm bản thân xao nhãng. Tôi lấy bát đĩa xuống rồi sau đó lại cất chúng đi.
Lúc đó đã là sau 8 giờ tối, khi mà hầu hết các công việc đều đã hoàn thành.
Khi đó đã gần đến giờ đóng cửa, nhưng rồi tôi đã trông thấy một người ở ngoài quán ăn.
“Này, chẳng phải đó là Fukumura sao?”
“O-ou, anh nghĩ vậy.”
Sakakibara tiến lại gần tôi, khiến tôi hơi giật mình vì con bé.
Dù sao thì, người đó là Fukumura.
“—Senpai này, anh đang hẹn hò với chị ta à?”
“Eh? Đừng có trêu anh chứ…Sakakibara?”
Ban đầu tôi cứ tưởng là Sakakibara đang trêu mình, nhưng rồi tôi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của con bé.
Đó là ánh nhìn không chấp thuận sự lừa dối.
“—Bọn anh chỉ là bạn học thôi. Bọn anh thậm chí còn chẳng ở chung lớp nữa.”
Đó không phải là lời nói dối, và tôi cũng chẳng thể nào nghĩ ra được câu trả lời nào tốt hơn.
Tôi cố làm lơ về một thứ gì đó đang đọng lại trong ngực mình.
Nhưng Sakikabara thì có vẻ như là đã không hài lòng với câu trả lời đó.
“Thật sao?”
Một lần nữa, con bé lại nhìn lên tôi. Là gì được nhỉ? Tôi có cảm thấy hình như là mình đã từng trải qua thứ cảm xúc này…
Aah, chẳng phải là giống với Sachi sao?
Tôi không thể ngăn bản thân mình cảm thấy giữa chúng tôi đang có khoảng cách từ hành động của cả hai.
“Thật đấy. Bọn anh không phải là đang yêu nhau hay gì đâu.”
“Funn. Thế thì không sao mà, phải không?”
Ý con bé nói “không sao” là sao?
Em có thể đứng xa khỏi anh một chút không? Sẽ thật tốt biết mấy nếu như tôi có thể nói thẳng.
Nhưng nếu như tôi nói vậy, thì rất có thể là con bé sẽ buồn. Vậy nên tôi không thể và tôi cũng sẽ không làm vậy.
“Sao anh lại không bảo chị ta vào đợi? Anh sắp xong rồi mà đúng không, senpai? Em cũng sẽ ra sau.”
“…Chắc là vậy. Thế anh đi đây.”
Sẽ thật đáng trách nếu như tôi không chịu làm gì đó, nên tôi đoán là mình cũng không nên đứng mãi ở đây là gì.
Tôi rời quán ăn và gọi Fukumura.
“Fukumura!”
“Hy-hyah!?”
Cô ấy bị bất ngờ với một tiếng kêu mà tôi chưa bao giờ được nghe.
Gọi cô ấy từ đằng sau đúng thật là ý tồi.
“Ừ thì, cậu cần gì sao?”
Với cử chỉ có chừng mực nhất có thể, cô ấy hỏi.
“Uhm, thì là, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút thôi, Kitami.”
Câu trả lời đó đúng như những gì mà tôi đoán.
“Tôi cũng sắp làm xong rồi. Vô trong ngồi đợi đi. Cậu không cần phải xin phép tôi hay gì đâu.”
Quản lí chắc cùng sẽ cho phép tôi làm vậy.
“Oh, cảm ơn nhé. Vậy thì tôi sẽ vô.”
Fukumura vào trong quán và ngồi xuống.
Tôi cũng tập trung hoàn thành nốt phần công việc còn lại. Không lâu sau đó, tôi làm xong hết công việc và thay bộ đồng phục.
Rồi quản lí bảo tôi.
“Anh sẽ để quán mở thêm một lúc nữa, để cho em có thể từ từ nói chuyện, được chứ?”
Đó là một đề nghị tử tế. Có lẽ là anh ấy cũng hiểu được rằng tôi đang vướng vào một chuyện gì đó liên quan tới chuyện diễn ra vào ngày hôm ấy. Sự chu đáo đó khiến trái tim tôi trở nên ấm áp.
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
Tôi cảm ơn anh ấy và mượn một góc của quán ăn.
“Xin lỗi vì đã để cậu đợi.”
Với câu nói đó, tôi đặt 2 cốc cà phê xuống bàn và ngồi xuống.
“Đừng lo về nó, đây chỉ là dịch vụ của quán thôi.”
“Tôi không…cảm ơn cậu.”
Cô ấy đúng là rất tốt bụng. Ít nhất thì, đó là những gì mà tôi đã nghĩ.
Cách mà cô ấy tiếp cận tôi đã rất khác so với hồi trước.
Tôi nghĩ là hiện tại cô ấy trông dè dặt hơn.
“Vậy, cậu muốn nói về chuyện gì?”
Tôi hỏi.
Cô ấy chầm chậm mở miệng và bắt đầu nói.
“Uhm…tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”
Dần dần, cô ấy bắt đầu nói, cố gắng chọn lựa cẩn thận từng từ một.
Tôi chỉ lặng im lắng nghe cô ấy nói.
Cô ấy nhấp một ngụm cà phê, rồi nuốt xuống.
“Hiện tại…Tôi chỉ muốn nói xin lỗi cậu.”
Cô ấy sau đó nhìn vào tôi với đôi mắt u sầu.
Đôi vai cô ấy khẽ run lên, làm tôi liên tưởng tới hình ảnh của một đứa trẻ đang chờ để bị mắng.
Cô ấy trông khá căng thẳng. Tôi có thể nhận thấy nó từ khoé mắt của cô ấy.
“Tôi xin lỗi vì sự ích kỷ và những rắc rối mà bản thân đã gây ra cho cậu.”
Cô ấy cúi đầu. Trông cô ấy giờ đây thật nhỏ bé.
Trái tim tôi cuộn trào sự thất vọng với bản thân vì để cho chuyện này xảy ra với cô ấy.
Tôi hiểu. Đó là điều mà cô ấy phải tự gánh chịu
Đó không phải là lỗi của tôi
Nhưng tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó. Tôi sẽ không hiểu sai lời xin lỗi của cô ấy.
Vậy nên tôi sẽ không phủ nhận tội lỗi của cô ấy.
Tôi đang cảm thấy bận tâm và ngạt thở vì cô ấy.
Và tôi cũng cố thật lòng với cô ấy.
Nhưng rồi tôi bị làm phiền bởi một người.
“Chờ đã, Maika!? Tên đó đã làm gì với cậu thế?!”
Tôi đang định mở miệng.
Thì Mizuki Itakura đã bước vào quán.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Chấn bé đù. Tác giả belike: Mày nghĩ có chuyện ngon ăn thế sao?