Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 252

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 5

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 3

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

72 207

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4333

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 112

Chương V: Rei vô tâm và tôi - s.55 Phương pháp và niềm tin

*Góc nhìn của Pipi Barlier

"~~~!"

"Làm tốt lắm, Pipi-sama. Chúng ta nghỉ mười phút nhé."

"Phù...! Hah... Hah....ha..."

Tôi vừa tạo ra một ma thuật dao động trong không khí suốt khoảng mười phút. Ngay khi tôi ngắt dòng chảy ma lực, cảm giác mệt mỏi lập tức ập đến. Dù không phải tôi vừa vận động mạnh, mồ hôi vẫn túa ra đầm đìa.

"Pipi-sama, xin hãy nhận lấy."

"... Hah... Hah... Cảm ơn, Misha."

Tôi nhận lấy chiếc khăn Misha đưa để lau mồ hôi. Rồi chẳng buồn để ý đến váy, tôi ngồi phịch xuống đất.

Chúng tôi đang ở trong khu vườn của nhà Yule, gia tộc đã bị sa sút, nên dù khu vườn vẫn rộng nhưng không có lấy một bông hoa. Hẳn là họ chẳng còn tiền để thuê một người làm vườn tử tế.

Tôi đã nhờ Misha đi cùng để luyện tập ma thuật, và khoảng rộng rãi này chính là nơi thích hợp cho việc đó.

"Ngài đã có thể mở rộng phạm vi ma thuật ra xa hơn trước khá nhiều rồi đấy."

"Ừ, tất cả là nhờ có chỉ dẫn của cô, Misha. Cảm ơn cô nhiều lắm."

"Không đâu, đấy là vinh dự lớn cho gia tộc Yule. Không ngờ là ngài lại nhờ một người như tôi làm gia sư."

Đúng vậy, tôi đã chủ động nhờ Misha dạy mình ma pháp. Tôi có năng khiếu trung bình với ma thuật hệ gió, và cho đến giờ, tôi vẫn chủ yếu chiến đấu bằng cách tạo ra lưỡi liềm gió hay các chiêu thức cơ bản khác, nhưng tôi nhận ra chừng đó là chưa đủ.

(Tôi không bao giờ muốn thấy Loretta làm vẻ mặt đó nữa.)

Trận chiến trên bờ biển ngày hôm đó đã để lại ấn tượng sâu đậm không chỉ với Loretta mà còn cả với tôi. Tôi đã sát cánh cùng Loretta như một người hộ tống cậu ấy, nhưng thật sự là Loretta mạnh hơn tôi rất nhiều. Tôi không có khả năng chỉ huy quân đội trong một trận chiến quy mô lớn như Loretta, nên ít nhất, để không trở thành gánh nặng, tôi muốn rèn luyện ma thuật của mình.

(Vì... hôm đó Loretta đã khóc.)

Cô ấy đã thật sự thất vọng vì nghĩ rằng chính sự yếu kém của mình đã dẫn đến cái chết của biết bao nhiêu binh sĩ. Nếu tôi mạnh mẽ hơn một chút, có lẽ Loretta đã không phải trải qua chuyện đó. Nếu lúc ấy người bên cạnh cậu ấy là Misha, thì hẳn trận chiến đã dễ dàng hơn nhiều.

Siren của Misha thật sự đáng kinh ngạc. Khi nhờ cô ấy hướng dẫn, tôi cũng đã nhờ cô ấy biểu diễn qua một lần. Thật choáng ngợp. Điều đáng chú ý nhất là phạm vi ảnh hưởng. Vì Siren sử dụng không khí xung quanh, nên nó gần như có thể mở rộng đến bất cứ khoảng cách nào miễn là lượng ma lực cho phép. Nếu Misha có mặt ở bờ biển hôm đó, tôi tin chắc cô ấy dễ dàng một mình tiêu diệt hàng chục con thây ma cùng một lúc.

(Mặc dù tôi không nghĩ mình có thể làm được như Misha... Tôi vẫn muốn mình mạnh mẽ hơn dù chỉ một chút.)

Đó là lý do tôi tìm đến Misha để xin cô ấy chỉ dạy.

"Nghỉ ngơi vậy là đủ rồi. Tiếp theo ta nên làm gì?"

"ừm... Tiếp tục mở rộng phạm vi cũng quan trọng, nhưng giờ ngài đã có thể bao quát một vùng rộng lớn, nên tiếp theo là tập trung khả năng kiểm soát nó."

"Được rồi."

"Tôi sẽ bố trí vài mục tiêu, ngài chỉ được đánh trúng những cái tôi chỉ thôi nhé."

"Hiểu rồi."

Misha xếp một số mục tiêu giống như loại chúng tôi vẫn dùng trong lớp học ma thuật ở học viện. Chúng được đặt cách đây khoảng năm mươi mét, không quá xa cũng không quá gần với khả năng của tôi.

"Cái đầu tiên."

"Ey!"

"Cái thứ tư."

"Hây!"

"Cái thứ chín."

"Seih!"

"Cái thứ hai."

"Tah!"

Theo chỉ định của Misha, tôi tạo ra những lưỡi liềm gió và bắn trúng các mục tiêu.

"Tiếp theo, thứ hai và thứ tám."

"Yah!"

"Thứ tư và thứ mười."

"Toryah!"

"Thứ ba và thứ năm."

"Uryah!"

Những chỉ dẫn ngày càng khó hơn, nhưng tôi vẫn cố gắng theo kịp. Tuy nhiên, khi Misha bắt đầu hướng tôi bắn trúng ba mục tiêu cùng lúc, hầu hết đòn đánh của tôi đều không trúng.

"Có vẻ là ngài nên tập trung vào kiểm soát trước."

"Haah... Haah... Ừ... Hẳn rồi."

Khi luyện mở rộng tầm ảnh hưởng của ma pháp, mọi thứ nhìn chung suôn sẻ hơn, nhưng tôi lại gặp khó khăn trong việc cải thiện khả năng kiểm soát. Để tham khảo, tôi đã nhờ Misha làm cho mình xem... và đừng nói gì đến ba mục tiêu, dù tôi có chỉ định ngẫu nhiên bất kỳ số lượng nào trong mười cái, cô ấy đều bắn trúng hết.

"Cô giỏi thật đấy..."

"Vâng, do đó tôi mới được vào học viện bằng học bổng mà."

Tôi cứ tưởng mình đã hiểu rõ sức mạnh ma thuật của Misha, nhưng tôi thật sự thấy buồn khi nhìn rõ khoảng cách giữa hai chúng tôi.

"Không có cách nào nhanh chóng để ta cải thiện khả năng kiểm soát ma thuật sao?"

"À... Thì có, nhưng..."

"Có sao? Mau nói ta biết đi!"

Misha tỏ vẻ ngập ngừng trước sự háo hức của tôi.

"Có gì không ổn ư?"

"Chắc vậy... Nói sao nhỉ? Nó phụ thuộc vào giá trị cá nhân của ngài."

"Cứ nói đi. Ta sẽ tự quyết định có làm hay không."

"... Vâng. Ngài nghĩ sao về việc sử dụng nhạc cụ?"

Nhạc cụ?

"Tôi biết rõ khả năng chơi vĩ cầm của ngài, Pipi-sama. Trong một buổi hòa nhạc trước kỳ nghỉ, ngài đã nhận được lời mời tham gia một buổi độc tấu nữa đúng không?"

"Đúng thế."

Cũng giống như Loretta nhận được lời mời tại Lễ hội Thành lập Học viện, tôi cũng may mắn giành được lời mời biểu diễn tại Lễ hội Âm nhạc Mùa thu. Ngày nhận được tin, Loretta và tôi gần như nhảy cẫng lên vì vui sướng.

"Nói cách khác, đối với Pipi-sama, vĩ cầm là một nhạc cụ mà ngài có thể điều khiển nó như một phần cơ thể mình."

"Nhưng điều đó thì liên quan gì đến ma thuật?"

"Thật ra ma cụ cũng mang hình dạng của một loại nhạc cụ."

"!"

Tóm lại là—

"Cô muốn ta dùng nhạc cụ của mình như một loại vũ khí... đúng không?"

"Đúng vậy."

Tôi hiểu ý cô ấy. Việc kiểm soát ma lực rất khó khăn vì quá trình đưa hình ảnh trong tâm trí vào ma thuật là một điều quá trừu tượng. Nếu có thể cụ thể hóa quá trình ấy theo cách riêng của mình, tôi có thể kỳ vọng vào một sự cải thiện đáng kể. Mức độ cải thiện có thể lớn đến mức khó mà đoán trước được.

"Vấn đề là Pipi-sama có thể chấp nhận chuyện đó hay không."

"... Ta hiểu rồi."

Với tôi, cây vĩ cầm mang một ý nghĩa đặc biệt. Tôi có thể chấp nhận việc ứng dụng âm thanh vào ma thuật, nhưng lại cảm thấy e ngại khi mang cây vĩ cầm ra chiến trường. Tôi chắc chắn có nhiều người hài lòng với việc tách biệt cách sử dụng ấy, nhưng với tôi, vĩ cầm là thứ xa rời bạo lực nhất.

Tôi cũng không nói điều đó một cách sáo rỗng. Cảm xúc của một người sẽ được thể hiện trực tiếp qua màn trình diễn của họ. Nếu để máu vấy bẩn vĩ cầm, tôi không thể tưởng tượng điều đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến âm nhạc của mình. Người ta nói rằng người phát minh ra ma thuật thần giao cách cảm thật ra là một ca sĩ nổi tiếng, nhưng cũng có lời đồn rằng sau khi dùng giọng hát để thi triển ma thuật, họ đã không còn khả năng hát nữa.

"Cá nhân tôi không thể khuyên ngài làm thế được. Tách biệt nghệ thuật và chiến tranh vẫn là tốt nhất."

"... Cô nói đúng."

"Vậy thì chúng ta hãy nghĩ sang cách kh—"

"Ta chấp nhận, nhưng... Cô có thể vẫn dạy ta cách thực hiện không? Ta muốn chuẩn bị cho mọi tình huống."

"... Tôi hiểu rồi."

Bỏ qua việc sau này tôi có muốn áp dụng hay không, thì việc có sẵn kiến thức cũng không gây hại gì. Misha đã dạy tôi cách tạo ra các ma cụ từ nhạc cụ, cũng như các nguyên tắc cơ bản để điều khiển ma pháp thông qua chúng.

"Cảm ơn, Misha."

"Không đâu ạ, thật ra tôi cũng không chắc mình giúp được bao nhiêu nữa."

"Cô đã giúp rất nhiều rồi. Ít nhất thì ta cảm thấy mình đã mạnh mẽ hơn trước."

Chỉ cần một bước tiến nhỏ cũng đủ mang lại cảm giác thành tựu. So với sự bất lực và nỗi thất vọng ngày hôm đó, tôi đã tiến bộ hơn rất nhiều.

"Pipi-sama, ngài thật sự rất yêu quý Loretta-sama nhỉ?"

"... Sao, có vấn đề gì ư?"

Trước nụ cười nửa đùa nửa thật của Misha, tôi đáp trả. Khi đến nhờ cô ấy chỉ dạy, tôi cũng đã giải thích rõ lý do và mọi chuyện đã dẫn đến quyết định này. Tôi nghĩ nếu không nói ra thì sẽ không thể truyền đạt hết sự chân thành của mình.

"Không, không. Nếu có thì, tôi ghen tị lắm."

"Vậy còn cô thì sao, Misha? Cô chưa từng nghĩ mình muốn mạnh hơn vì Yuu-sama à?"

"..."

Misha không hề nao núng mà chỉ mỉm cười. Cũng không nhất thiết cô ấy phải mở lòng với tôi chỉ vì tôi đã mở lòng trước... Tôi biết điều đó, những vẫn thấy hơi khó chịu.

"Mà thôi, kệ vậy. Tiếp tục luyện tập thôi."

"Vâng."

Tôi nhắm mắt và tập trung, cô mở rộng phạm vi tác động của ma thuật.

"... Tôi thật sự ghen tị với cậu, Pipi-sama... và cả Rei nữa."

Tôi thoáng nghe thấy cô ấy lẩm bẩm điều gì đó. Hay là tôi chỉ tưởng tượng ra thôi?