*Góc nhìn của Loretta Cugletto
"Hyah...!"
Sau khi chém chết một con quái vật hình bộ xương, tôi lập tức đảo mắt tìm mục tiêu tiếp theo. Chúng dường như đang tràn ra không ngừng từ con tàu ma neo ở bờ biển Euclid.
"Loretta, phía sau cậu!"
"!?"
Theo phản xạ, tôi quay người về hướng giọng nói vọng tới và kịp nhìn thấy một con thây ma suýt nữa tập kích mình. Tôi lập tức chém đôi nó.
"Cậu không nên mất cảnh giác, Loretta."
"Cậu nói đúng. Cảm ơn nhé, Pipi."
Vừa nói, Pipi vừa dùng ma thuật gió tăng cường thể lực cho tôi. Nhờ vậy, tôi có thể tiếp tục chiến đấu.
Khi con tàu ma xuất hiện, một làn sương chứa ma thuật bao trùm Euclid, đẩy cả thành phố vào tình thế nguy hiểm. Vì đang ở gần khu vực đó, Pipi và tôi đã ra bãi biển để quan sát tình hình. Chính lúc ấy, chúng tôi chạm trán bọn thây ma.
Ban đầu, chúng tôi nghĩ đó chỉ là vài con xác sống lạc tới, nhưng không hiểu sao chúng cứ xuất hiện hết con này đến con khác. Giữa lúc hỗn loạn, một nhóm mạo hiểm giả cùng người dân trong thị trấn đã tới hỗ trợ. Theo lời họ, Euclid hiện đang bị đe dọa bởi con tàu ma. Nhờ có Dor-sama chỉ huy, thị trấn tạm thời tránh được cảnh hoảng loạn, nhưng nếu lũ xác sống vẫn tiếp tục tràn tới, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Trong lúc Claire-sama xông thẳng lên con tàu ma, nguồn gốc của rắc rối, nhiệm vụ của chúng tôi là chặn bọn xác sống ở bờ biển. Pipi và tôi phối hợp cùng một nhóm mạo hiểm giả để đẩy lùi đám bộ xương, thây ma và những con quái hình dơi.
"Ồ, hai cô đúng là giỏi thật đấy."
"Tuyệt lắm. Nếu là mạo hiểm giả thì chắc giờ các cô cũng ít nhất hạng B rồi."
"... Cảm ơn."
"Đa tạ nhé."
Ngay cả trong giới thường dân, mạo hiểm giả vẫn bị xem là tầng lớp thấp nhất, tập hợp toàn những kẻ bạo lực. Dù họ có trang bị vũ khí, nhưng lẽ ra tôi mới là người phải bảo vệ họ. Việc phải chiến đấu bên cạnh họ là trái với lòng tự tôn của một quý tộc như tôi.
Tuy vậy, số lượng thây ma lại áp đảo. Nếu đấu tay đôi thì tôi chắc chắn sẽ không thua, nhưng với số lượng thế này, tôi buộc phải dựa vào sự hỗ trợ của họ.
Hơn nữa—
"Nhóm A, Nhóm B, vòng sang hướng đông rồi phối hợp đánh kẹp với nhóm phía tây!"
"Tôi sắp tung phép diện rộng, nằm xuống!"
"Giờ là lúc rồi! Cứ tiếp tục gây áp lực đi!"
Phải thừa nhận điều này khiến tôi khó chịu, nhưng bỏ qua thường dân, thì nhóm mạo hiểm giả này lại khá quen thuộc với chiến đấu. Cách đánh của họ không hề gọn gàng như chiến thuật tôi được học từ gia tộc Cugletto hay quân đội, nhưng nó lại rất thực dụng và hiệu quả.
"Cái gì thế kia, nó đang quăng bọn xác sống tứ tung kìa!"
"Nghe nói đó là thú khế ước của một quý tộc nào đó đang tấn công con tàu."
"Xuống nước là nó to bằng cả tảng đá luôn!"
"Tôi chưa từng thấy ma thú bao giờ, nhưng xem ra khá đáng tin đấy, nhỉ."
Họ thậm chí còn dư sức tán gẫu giữa lúc chiến đấu.
(Không phải là bọn chúng mạnh... hay đồng đội của mình yếu... Mà tôi mới là kẻ yếu—!)
Cho đến giờ, tôi đã từng tham gia nhiều lần săn lùng xác sống. Là con gái của Nhà Cugletto, và cũng là người được kỳ vọng sẽ trở thành nữ quân nhân đầu tiên của Bauer, tôi cứ nghĩ rằng mình đã thật sự đặt chân lên chiến trường.
—Nhưng suốt thời gian đó, tôi vẫn luôn được bảo vệ.
(Con gái duy nhất của một gia tộc quân nhân danh giá... Nữ quân nhân đầu tiên của vương quốc... Tất cả những điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả!)
Những lần cùng gia đình hay quân đội ra trận, tôi đều đứng ở vị trí sĩ quan. Tôi ra lệnh cho binh lính và mượn sức họ để chiến đấu. Nhưng bây giờ, khi buộc phải tự mình đứng trên tiền tuyến, mọi thứ lại khác hẳn. Trước đây, tôi chỉ nhìn chiến trường qua những con số. Nhưng khi thực sự chiến đấu ở tiền tuyến, có người bị thương và mạng sống bị đe dọa. Mỗi người ở đây đều có gia đình, có thứ để bảo vệ, có một mái nhà để quay về. Vậy mà tôi đã luôn làm ngơ trước điều đó.
Sự thật mà lẽ ra tôi không bao giờ nên trốn tránh giờ đây đè nặng lên vai, khiến lưỡi kiếm của tôi chậm lại và giác quan cũng trở nên chậm chạp.
"Cô bé, cẩn thận!"
"!?"
Chưa kịp nhận ra, tôi đã vượt qua khỏi tiền tuyến và lọt thẳng vào giữa đám đông.
"Kh...!"
"Air Cutter!"
Trước khi tôi kịp vung kiếm, một ngọn gió hình lưỡi liềm sắc bén đã cắt ngang đường đi của tôi. Dù bước chân khó khăn, tôi vẫn cố bò qua bãi cát và trở lại tuyền tuyến.
"Cậu đã cứu tớ đấy, Pipi."
"Nếu còn lơ đãng như thế, cậu sẽ không chỉ bị thương thôi đâu!"
Người nghiêm khắc quở trách tôi chính là Pipi. Khác với tôi, người đã trải qua huấn luyện quân sự, cậu ấy vốn không phù hợp với chiến đấu. Ấy vậy mà trong tình cảnh này, cậu ấy lại thích ứng tốt hơn hẳn tôi. Chỉ có mình tôi là trở nên lạc lõng.
"Này, cô gái có tàn nhang kia! Cô là quý tộc đúng chứ?"
"Đúng, có vấn đề gì sao?"
"Vậy thì mau lui về tuyến sau đi."
"!? Ông đang coi thường tôi đấy à!?"
Khi một mạo hiểm giả lớn tuổi râu ria nói vậy, tôi đã vô thức mất bình tĩnh.
"Không, cô hiểu lầm rồi. Nhưng phải chọn đúng người cho đúng việc chứ. Nhìn cô là biết kiểu người chỉ huy rồi, đúng không? Đám mạo hiểm giả bọn tôi biết đánh đấm, biết tự lo cho bản thân, nhưng càng đông thì càng loạn. Cần có người đứng ra chỉ huy."
"... Ông muốn giao việc đó cho tôi?"
"Ở đây chẳng ai từng trải qua trận lớn thế này cả. Cô cũng lần đầu à?"
"... Không, không phải lần đầu."
Năm ngoái, tôi từng chỉ huy một đội năm trăm người trong đợt săn lùng thây ma. So với lúc đó, lực lượng mạo hiểm giả và thường dân ở đây nhiều nhất cũng chỉ khoảng một trăm người. Trong đó có khoảng hai mươi mạo hiểm giả, số còn lại là thường dân có vũ trang.
"Vậy thì giao cả cho cô. Cứ làm những gì cần thiết, dẫn dắt bọn tôi phát huy hết sức mình nhé."
"... Tôi hiểu rồi."
"Tốt. Này, cô gái bên kia, đi theo bảo vệ cô bé tàn nhang này đi."
"Vâng."
"Được rồi mọi người, đừng để chúng bước chân vào thị trấn, nghe rõ chưa!"
"""RÕ!!!"""
Tiếng hô vang đầy khí thế của đám mạo hiểm giả khiến tôi cảm thấy vững dạ. Một người trong số họ dẫn Pipi và tôi lui về tuyến sau. Chúng tôi đến một đoạn bờ đá lởm chởm, cao hơn một chút so với phần còn lại của bãi biển, cho phép tôi quan sát được tình hình chung.
"Tôi đã chuẩn bị sẵn kênh truyền tin bằng tâm thuật rồi, cô làm được chứ?"
"Được."
"Vậy thì giao hết cho cô đấy."
Mạo hiểm giả dẫn đường cho chúng tôi vỗ mạnh vào lưng tôi, khiến tôi ho khan. Lấy lại bình tĩnh, tôi chăm chú quan sát khung cảnh hỗn loạn trải dài trên bãi biển.
"Loretta..."
"Không sao, cứ để tớ lo."
Sự do dự từng níu chân tôi đã biến mất. Tôi lại tìm thấy vị trí của mình, vị trí của một sĩ quan. Tôi phải là một sĩ quan lạnh lùng, người nhìn toàn cảnh trận chiến qua những con số.
Tập trung vào tình hình trước mắt.
Giữ bình tĩnh.
Sự đồng cảm sẽ không đem lại chiến thắng.
Hít một hơi thật sâu, giọng chỉ huy của tôi vang vọng khắp chiến trường.
"Cánh trái, tiến lên mười mét! Nhóm giữa lùi lại mười mét! Dàn đội hình bao vây lũ thây ma!"
----------
Chẳng mấy chốc, con tàu ma biến mất, để lại đám thây ma mắc kẹt trên bờ cho chúng tôi dọn dẹp. Trận chiến đã kết thúc. Chúng tôi đã thắng.
"Cậu làm được rồi, Loretta! Chúng ta thắng rồi...! Loretta?"
Đẩy Pipi đang bối rối sang một bên, tôi lao về một khe đá nhìn thẳng ra biển, rồi cúi người nôn hết những gì còn lại trong dạ dày.
"Haah... Haah... Kh..."
"Loretta..."
Pipi lặng lẽ theo sau, nhẹ nhàng xoa lưng tôi. Cậu ấy đã hiểu nên không nói gì cả.
(Mình đã để những người không phải binh sĩ chết... vì mệnh lệnh của mình...)
Binh sĩ là những người tự nguyện nhập ngũ, hoàn toàn ý thức được hậu quả có thể xảy ra. Họ đã chuẩn bị tinh thần, tinh thần để tuân lệnh, và cả tinh thần để chết trong trường hợp xấu nhất xảy ra.
Nhưng những người hôm nay lại khác. Mạo hiểm giả có lẽ đã chọn con đường này theo ý mình, nhưng việc họ có thật sự sẵn sàng để chết hay không thì còn tùy từng người. Chưa kể đến thường dân, họ chỉ là nạn nhân bị hoàn cảnh cuốn vào. Một số người trong số họ đã chết... Tất cả là do tôi. Đó là một sự thật khó chấp nhận.
"... Này, cô bé tàn nhang. Nhìn cô là biết cô đang cố kìm nén đúng không?"
Mạo hiểm giả từng bảo tôi chỉ huy ở tuyến sau giờ lại lên tiếng gọi tôi.
"... Chết... mấy người?"
"... Hửm?"
"... Có bao nhiêu... người... đã chết?"
"... Sao cô lại muốn biết?"
Ông ấy đáp lại câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi khác.
"Vì bản thân tôi. Tôi cần biết kết quả của trận chiến mà mình đã chỉ huy."
"... Loretta..."
"Dù biết rồi thì cô cũng chỉ hối hận thôi đấy?"
"Đó là tội lỗi mà người chỉ huy buộc phải gánh."
Những người đã chết sẽ không bao giờ quay lại.
Tôi biết mình không thể gánh trách nhiệm trọn vẹn theo nghĩa tuyệt đối.
Chính vì vậy, như tôi đã nói, tôi cần phải biết vì bản thân mình.
"Mười một. So với số lượng kẻ địch mà chúng ta phải đối phó, kết quả vậy là ổn nhất rồi."
"... Mười một người..."
Mỗi người trong số họ đều có gia đình, có nơi chốn, có cuộc sống... để quay về. Tôi đã cướp đi tương lai của họ.
"Thì ra cũng có quý tộc như cô nhỉ."
"...?"
"Hầu hết bọn quý tộc chẳng thèm quan tâm dân thường bọn tôi sống chết ra sao. Tôi cứ tưởng bọn chúng chỉ xem bọn tôi như những quân cờ thôi chứ."
"... Có lẽ cũng có những quý tộc như thế thật."
Nhưng tôi không thể nào tự mình suy nghĩ như vậy được.
"Chắc mấy người ngã xuống hôm nay cũng thấy yên lòng nếu biết họ hy sinh vì một người như cô."
"Không phải đâu..."
"Là vậy đấy. Có một chỉ huy biết sẻ chia nỗi đau là điều rất lớn. Nhất là khi người đó có thể giữ vững tinh thần khi cần thiết."
Nói xong, người mạo hiểm giả lấy từ trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ.
"Rượu đấy. Tưởng nhớ những người đã khuất."
Ông ấy mở nắp lọ, rồi lật ngược để rượu chảy xuống biển.
"... Cậu có thể chờ... một chút không?"
"Pipi?"
Pipi lập tức rời đi và chỉ vài phút sau đã quay lại với cây vĩ cầm trên tay.
"Pipi, muối biển sẽ làm hỏng đàn của cậu đấy."
"Chỉ một chút thôi, không sao đâu."
Nói rồi, Pipi đặt vĩ lên dây đàn và bắt đầu chơi.
"Khúc cầu hồn à? Thế này là quá sức mong đợi của bọn họ rồi."
Trái ngược với lời nói, mạo hiểm giả mỉm cười.
"Quý cô tàn nhang, tên cô là gì?"
"Loretta. Loretta Cugletto."
"Ra thế. Tiểu thư danh giá của nhà Cugletto à? Thảo nào cô chỉ huy giỏi như vậy."
"Đừng nói vậy."
"Tôi nói thật đấy. Tôi sẽ nhớ mãi, lần đầu tiên cô chỉ huy một chiến dịch thực thụ."
Đây không phải lần đầu tôi nắm quyền chỉ huy quân đội, nhưng tôi hiểu ý ông ấy muốn nói.
(... Đúng vậy, đây mới là chiến dịch đầu tiên của mình.)
Ý nghĩa của việc chiến đấu. Ý nghĩa của việc chỉ huy binh lính.
—Và, ý nghĩa của việc dẫn dắt con người đi đến cái chết.
(Mình sẽ không quên. Tuyệt đối không.)
Lũ xác sống biến mất, lõi của chúng tan đi, để lại vô số ma thạch rải rác khắp bờ biển. Trong suốt thời gian đó, chỉ còn lại khúc cầu hồn của Pipi vang vọng mãi không dứt.