Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Web Novel Arc.1 - Chương 05

Mối quan hệ giữa bọn tôi kỳ lạ thế đấy, nhưng trong lớp vẫn nói chuyện bình thường, còn đi về cùng nhau, đôi lúc còn đi chơi chung nữa.

Oda, một người bạn của tôi bảo rằng quan hệ của bọn tôi là một trong ‘7 điều kỳ bí’ của trường này luôn.

Mới nhập học mà đã đột nhiên trở thành một trong ‘7 điều kỳ bí’ khiến tôi thấy có lỗi với các tiền bối bí ẩn đi trước quá.

Khi nghe tôi nói vậy, cậu ta chỉ cười bảo tôi đang khiêm tốn quá thôi.

Vì bọn tôi không ai tham gia câu lạc bộ nào nên có rất nhiều thời gian rảnh.

Thế nên mỗi cuối tuần, bọn tôi lại xuống phố đi mua sắm hay đi đâu đó chơi như karaoke hay bowling chẳng hạn.

Misa sở hữu giọng hát làm lay động lòng người, còn Hinata thì mang lại sự sôi động, trong khi tôi chỉ giỏi hát bè thôi.

Misa dù ném bằng hai tay vẫn luôn đạt những cú spare, còn Hinata với tài năng thể chất của mình liên tiếp được strike, còn tôi thì đã thành thạo trong nghệ thuật lau bóng rồi.

Hồi Tuần lễ vàng, bọn tôi tính đi chơi đâu đó vì dù sao cũng được nghỉ khá dài.

Tuy nhiên, cả Misa và Hinata đều đi du lịch cùng gia đình, nên kế hoạch của bọn tôi đổ bể.

Họ cũng khá là thất vọng, nhưng nghe chuyện kể lại thì họ cũng đã tận hưởng chuyến đi của mình rồi.

Nhưng mà, ý tưởng cho buổi đi chơi ấy vẫn còn đó.

Khi kỳ nghỉ hè đến, hai người họ phấn khích lên lại kế hoạch.

“Bọn mình đi đâu giờ?”

“Chốt đi!”

Thấy rằng việc qua đêm với học sinh trung học không hề dễ dàng, bọn tôi muốn chọn nơi nào đó đi được trong ngày, nên chốt lại là đến bể bơi.

Hồi sơ trung bọn tôi không có lớp học bơi, nên tôi chưa bao giờ được thấy Yosaki trong bộ đồ bơi.

Tôi đồng ý cả hai tay hai chân với ý tưởng đi bể bơi, và đêm trước ngày đi, tôi phấn khích đến mức không ngủ nổi.

Và khi ngày ấy đến thì tôi còn phấn khích hơn nữa.

Yosaki xuất hiện trong bộ bikini đen điểm trắng.

Thiết kế của bộ đồ tôn lên thân hình của Yosaki, và tôi đã bị ngoại hình ấy làm cho choáng ngợp.

“Seko-kun, cậu thấy sao?”

“Tuyệt vời! Hoàn hảo! Cứ như thiên sứ giáng trần vậy! Hãy hẹn hò với tớ đi!”

“Fufu, cảm ơn nhé. Tớ cũng phải chọn mãi đấy.”

Nghe tôi khen, Yosaki mỉm cười thỏa mãn, sự quyến rũ ấy khiến tôi nóng mặt.

“…Còn tớ thì sao?”

“Ừm… Hinata, cậu cũng hợp lắm.”

“Hưm. Khác hẳn những gì cậu nói với Misa luôn kìa.”

Hinata đi cùng bọn tôi, mặc một bộ đồ tắm diềm xếp, cũng là bikini nhưng để lộ ít da thịt hơn so với Yosaki.

Điều ngạc nhiên là trái với vẻ tự tin của Yosaki, Hinata lại ôm người, đỏ mặt xấu hổ.

Và… Ngực cổ lớn đến mức tôi khó mà không liếc nhìn.

Không thể để Yosaki bắt gặp tôi đang nhìn được, mà tôi cũng không biết Hinata sẽ phản ứng thế nào nữa.

“Đừng có nhìn Misa như thế.”

“Thôi nào! Sự kiện ở bể bơi để làm gì nếu tớ không được làm thế chứ?”

“Cứ tận hưởng bình thường thôi.”

“Fufu. Đây là lần đầu tiên tớ đi bể bơi với bạn đấy. Vui thật ha, Seko-kun?”

“Rất vui luôn ấy! Chưa xuống bơi mà tớ đã thấy vui rồi! Oh, có cầu trượt nước kìa. Thử đi!”

“Gì thế, cầu trượt à? Trông vui đấy, đi nào.”

“…Ngốc thật mà.”

Tôi mời Yosaki đến chỗ cầu trượt, nhưng nhận ra Hinata không đi theo.

Quay lại thì thấy Hinata đang đứng đó với vẻ u ám.

“Hinata. Cậu không đi à?”

“Ah… T-Tớ đến đây.”

Nghe tôi gọi, Hinata mỉm cười rồi chạy tới.”

“Này, đừng có chạy gần mép bể-“

“Kyaa!”

Quả như tôi lo lắng, Hinata trượt chân trên sàn ướt và suýt ngã, may là tôi đã đỡ được.

“---- Thấy chưa? Tớ bảo rồi mà. Tính cả chuyện bỏ quên đồ lẫn vụ này, cậu đúng là vụng về đấy.”

“I-Im đi… Nhưng cảm ơn nhé…”

Tôi giật mình khi thấy Hinata ngượng ngùng trong tay mình, cảm nhận được sự mềm mại trên ngực mình, và tim thì đang đập liên hồi.

“Cậu không định thả cậu ấy ra à?”

“Ah!”

“…!”

Nghe tiếng Yosaki, bọn tôi vội tách ra.

Dù tách ra rồi nhưng sự mềm mại tôi cảm nhận trước đó chẳng thể phai đi, và tim tôi cũng chẳng bình tĩnh lại nổi.

Cổ cũng có vẻ hơi choáng. Nếu như mọi khi thì cổ đã đẩy tôi ra trước khi Yosaki kịp nói gì rồi.

“Này, bọn mình tính đi cái đó đúng chứ? Lên nào.”

“Huh? Ah, ừ. Tớ chưa thử bao giờ, nhưng trông có vẻ cực vui đấy!”

“Thế à? Fufu, tớ đang hóng lắm đây. Cậu cũng thế nhỉ, Haru?”

“Uh, ừm. Nhưng có khi Seko nói sai thì sao?”

“TV bảo thế đấy. Nếu sai thì đi mà buộc tội nhà đài.”

“Đừng có rũ bỏ trách nhiệm thế chứ, cậu là người nói đấy.”

Kiểu nói chuyện với Hinata đã trở lại như cũ khiến tôi thấy nhẹ nhõm, nhưng một phần nào đó trong tôi lại cảm thấy khó chịu.

***

Vì đang trong kỳ nghỉ hè nên cực kỳ đông khách, và không ngoài dự đoán, chiếc cầu trượt nước là điểm hút khách nhất.

Có một hàng dài người đứng chờ. Chẳng có ưu tiên gì hết nên bọn tôi cũng đành xếp hàng.

Ba người bọn tôi thường nói nhiều chuyện những lúc rảnh mà, nên đợi cũng không hề gì.

Nếu đề tài này kết thúc, sẽ có người gợi chuyện mới lên, và cứ thế tiếp tục.

Tuy nhiên, giờ đang có một sự khác biệt to lớn so với mọi khi: đó là trang phục.

Tôi chẳng biết phải nhìn đâu nữa nên cứ đảo mắt qua lại giữa hàng người hay nhìn ra đằng xa.

Khi thử nhìn mặt họ để nói chuyện, mắt tôi cứ vô thức bị kéo xuống dưới thôi. Nên tôi ép mình phải nhìn đi chỗ khác.

Đợi một hồi cũng đến lượt bọn tôi. Đứng gần mới thấy chiếc cầu trượt này cao hơn tưởng tượng, khiến chân tôi có hơi run.

Những lúc như thế này thì nhìn một ai đó khác còn sợ hơn mình có thể giúp bình tĩnh lại.

Có vẻ là đúng, vì nhìn Yosaki run rẩy bên cạnh khiến tôi đứng vững hơn.

“Yosaki, cậu ổn không?”

“Uh, không sao. Chỉ là cao hơn tớ tưởng thôi.”

“…Thật không?”

“…Tớ chịu thua. Thực ra tớ có hơi sợ độ cao…”

“Oh. Nếu cậu nói vậy thì bọn mình không đi cũng được. Cậu muốn xuống chứ?”

“Không. Bọn mình đã đợi một lúc rồi, mà đây cũng là cơ hội hiếm nên tớ cũng muốn thử xem sao. Với lại, Seko-kun cũng bảo là nó vui và mời tớ đi mà.”

“Hmm…”

Thú thực thì lí do đó khiến tôi hạnh phúc đấy. Tim đập thình thịch đây này!

…Nhưng rồi,

“Hehe. Trách nhiệm cao cả quá hen, Seko.”

“Chắc chắn là sẽ vui mà. Trên TV bảo thế rồi, với nhìn hàng người dài xếp hàng kia kìa!”

Nếu không vui thật thì tôi phải khiếu nại với nhà đài đấy.

“Nhưng Hinata à, cậu ổn chứ?”

“Ừ, tất nhiên. Tớ không sợ độ cao, mà cũng thích mấy thứ kiểu tàu lượn siêu tốc nữa.”

“Tàu lượn siêu tốc… Tớ cũng muốn thử, nhưng có vẻ là hơi quá sức với tớ rồi.”

“Không đâu Misa! Có nhiều mức độ khác nhau mà, cậu cứ tìm thứ cậu thấy ổn là được! Lần sau bọn mình đi với nhau nhé? Tớ sẽ hộ tống cậu!”

“Thật chứ? Fufu, có lẽ tớ sẽ chấp nhận vậy.”

Nhờ sự nhanh trí của Hinata, nụ cười đã quay trở lại trên môi của Yosaki.

Có hơi hụt hẫng khi mình không phải là người ấy, nhưng tôi vẫn nhẹ nhõm khi thấy tâm trạng cổ đã tốt hơn.

“Người tiếp theo nào!”

Nghe tiếng nhân viên gọi, bọn tôi tiến đến chỗ xuất phát. Nhìn từ đây còn căng hơn trước nữa.

“Tớ… Tớ không nghĩ là có thể đâu…”

Yosaki lại bắt đầu run rẩy.

Có lẽ tốt hơn là cổ nên bỏ cuộc thôi, tôi nghĩ thế. Nhưng mà,

“Nếu em sợ thì sao hai người không trượt cùng nhau nhỉ? Có người khác đi cùng sẽ dễ hơn đấy.”

Chị nhân viên gợi ý rồi giơ ngón cái với tôi. Tôi nhanh chóng hiểu được ý định của chị ấy.

Hinata dường như cũng hiểu nên nói,

“V-Vậy thì Misa, mình trượt cùng nhau đi!”

Nói rồi cổ đưa tay cho Yosaki. Thế nhưng Yosaki chỉ do dự nhìn chằm chằm bàn tay ấy.

Do dự vài giây, Yosaki nhìn vào mắt tôi nói.

“Seko-kun, tớ muốn trượt với cậu.”

“Uh, tớ ư?”

Tôi ngạc nhiên trước lời đề nghị đột ngột này.

Và tất nhiên là Hinata cũng sốc không kém, vừa thu tay lại vừa nói.

“Tại sao lại là Seko?! Đi với tớ chẳng phải tốt hơn sao? Bọn mình đều là con gái mà, tớ cũng không sợ nữa, cậu có thể dựa vào tớ mà.”

“Không đâu. Tớ muốn trượt với Seko-kun. Seko-kun này, cậu cũng hơi sợ đúng chứ?”

“…Cậu nhận ra à?”

“Ừ. Cậu cũng có hơi run đấy. Tớ thấy nhẹ nhõm khi biết mình không phải người duy nhất, nhưng nếu trượt cùng Hinata thì sẽ để Seko-kun một mình mất. Tớ không muốn làm thế. Với lại, trượt cùng một người cũng sợ sẽ vui hơn chứ?”

Nói rồi Yosaki cười nham hiểm.

Một biểu cảm tôi chưa từng thấy khiến tim tôi lỡ nhịp.

“Là thế đấy. Xin lỗi nha Hinata.”

“Không sao đâu! Nếu là thế thì chịu thôi! Đi đi đồ nhát cáy.”

“Đừng có gọi tớ là đồ nhát cáy.”

Bị Hinata giục, tôi ngồi lên đầu cầu trượt cùng Yosaki. Cô ấy ngồi trước còn tôi ngồi sau.

“Được rồi, cậu trai ôm eo bạn đằng trước nhé. Nhớ giữ chặt đấy!”

“Uh, Yosaki không phải bạn gái…”

“Được rồi! Đi nào!”

Lực đẩy của chị nhân viên cùng lực nước và trọng lực khiến bọn tôi lao thẳng xuống dưới.

“Whoaaaaaa!”

“Kyaaaaaaaa!”

Bọn tôi lao xuống nhanh hơn tôi nghĩ, và tôi vô thức ôm chặt eo Yosaki. Cứ thế, bọn tôi bị ném xuống bể bơi.

Khi chạm mặt nước thì hai đứa cũng tách ra. Tôi mau chóng ngoi đầu lên để xem tình hình Yosaki. Cô ấy cũng từ từ đứng dậy.

Vẻ mặt cậu ấy khác hẳn lúc trước, vừa vui vẻ vừa có chút hài lòng.

Bọn tôi nhìn nhau rồi đồng loạt bật cười.

“Hahaha! Đáng sợ thật đấy chứ! Tớ không ngờ là nhanh đến thế đấy!”

“Ahaha. Phải ha, tớ cũng ngạc nhiên lắm. Tớ chưa bao giờ hét to đến thế đấy.”

Nhân tiện thì, tôi nhớ là Yosaki hét khá lớn. Khi đó đang quá phấn khích nên cũng chẳng nhớ rõ lắm.

Khi người tiếp theo chuẩn bị xuống, bọn tôi nhanh chóng dạt ra ngoài bờ.

Khi ra đến rìa bể, Yosaki đang phấn khích nói.

“Tim tớ đập nhanh quá chừng này.”

Khoảnh khắc ấy, biểu cảm của cô giống như nữ chính một bộ ngôn tình vậy –

Xoạt!

Một tiếng động lớn phát ra từ đằng sau, kèm theo đó là dòng nước bắn lên.

Hẳn đó là Hinata trượt ngay sau bọn tôi rồi.

Cổ bảo mình không sợ độ cao, nên chắc là đã tận hưởng hơn bọn tôi nhiều.

Tôi quay lại xem biểu cảm của cô.

Đứng ở đó, là một cô gái với vẻ u ám, khác hẳn Hinata năng động thường ngày. Nhưng không nhầm lẫn gì, đó chính là Hinata.

“Wow, cũng kịch tính phết đấy! Cầu trượt nước này quả vui đúng như lời đồn!”

Hinata nhìn thẳng vào mắt bọn tôi, lấy lạiv ẻ tươi sáng mọi khi rồi nói.

Thấy vậy khiến tôi tự hỏi, liệu lúc nãy có phải do mình nhìn nhầm.

“Giống người ta đồn mà. Thấy chưa? Tin chuẩn rồi đấy nhé.”

“Heh, ăn may thôi mà lớn miệng ghê nhỉ.”

“C-Cậu nói gì cơ?!”

“Fufu, nhưng mà vui thật. Biết rằng ở dưới có nước khiến tớ đỡ sợ hơn.”

“Oh! Thế thì đi –“

“Không tiếp đâu nhé.”

Khi tôi tính bảo lên chơi lần nữa, Hinata lập tức gạt phăng đi.

Giọng cổ thấp đến lạ, khiến tôi mất một lúc mới nhận ra.

Khi tôi cố nhìn Hinata cúi gằm mặt, cổ đột nhiên ngẩng lên nhìn tôi nói.

“Vì, nếu làm thế thì bọn mình sẽ phải đợi dài cổ tiếp đấy! Và rồi mình sẽ không còn thời gian chơi cái khác đâu!”

“…Ah nhỉ. Ừ, đi xem mấy cái khác đi. Thế được không Yosaki?”

“Được chứ. Fufu, có lẽ hôm nay tớ sẽ được trải nghiệm nhiều cái lần đầu lắm đây.”

“Này, dùng từ cẩn thận chút đi.”

“Ugh, Seko, cậu nghĩ gì thế hả?! Đúng là đồ biến thái mà!"

Gương mặt của Hinata khi trêu tôi đã nở lại nụ cười rạng rỡ.