Hôm nay, tôi đến thăm nhà Rento-kun.
Mẹ Rento-kun là một người rất thân thiện, và chúng tôi làm thân với nhau ngay lập tức.
Thấy Haru căng thẳng đứng cạnh tôi khiến tôi nhẹ nhõm hơn một chút.
Phòng Rento-kun không có gì nhiều cho lắm.
Nói mới nhớ, tôi chẳng biết gì mấy về sở thích của cậu.
Nhìn qua kệ sách thì thấy vài cuốn manga đấy, nhưng hầu hết toàn chỗ trống.
Có lẽ cậu ấy không thích sưu tập manga lắm.
Rento-kun không nói quá nhiều về bản thân mình.
Cậu ấy mở chuyện liên quan đến những thứ chúng tôi quan tâm, nhưng cậu không phải kiểu người sẽ tự nói về sở thích của mình.
Có lẽ bọn tôi cũng nên hỏi cậu ấy thích gì.
Nhưng trong phòng chẳng có thứ gì thể hiện bất cứ sở thích nào của cậu ấy cả.
Có khi nào Rento-kun không có sở thích gì cụ thể sao.
—Chúng tôi có thể cùng tìm một sở thích mà, thế là hai đứa sẽ có điểm chung… Fufu.
Lí do tôi muốn đến phòng Rento-kun không chỉ là để xem phòng, mà còn là để hiểu cậu ấy hơn.
Tôi đã không thể tìm hiểu được gì về sở thích của cậu ấy, nhưng lại may mắn được xem album hình cậu hồi nhỏ.
Rento-kun nhỏ đáng yêu ghê, xem hình khiến tôi tưởng tượng ra rằng con chúng tôi sau này sẽ thế nào.
Tuy nhiên, Rento-kun hồi tiểu học trông cứ thiếu sức sống làm sao, y hệt hồi tôi gặp cậu ấy lần đầu.
Đã có chuyện gì xảy ra chứ?
Cậu ấy chưa bao giờ nói gì hết, nhưng một lúc sau, mẹ cậu muốn nói chuyện riêng với tôi, và tôi đã hỏi về chuyện đó.
***
Tôi xuống tầng vào phòng khách, ngồi đối diện với mẹ Rento-kun.
Ngay lúc tôi vừa nhấp một ngụm cà phê, cô ấy nói.
“Xin lỗi vì đột nhiên đòi cháu phải xuống nói chuyện riêng với cô nhé.”
“Dạ không đâu ạ, thực ra cháu cũng muốn nói chuyện với cô nữa.”
“Hehe, cảm ơn cháu nhé.”
Nói chuyện như vậy khẳng định với tôi một lần nữa đây là, mẹ cậu ấy.
“Cô đã luôn muốn được cảm ơn cháu từ lâu rồi, Misa-chan.”
“Cảm ơn cháu ư? Vì sao thế ạ?”
“Cháu biết là thằng bé bắt đầu thay đổi từ năm ba sơ trung phải chứ? Không, thằng bé đã có thể thay đổi. Nó kể rằng tất cả là nhờ cháu đấy Misa-chan. Thế nên cô muốn cảm ơn cháu về chuyện đó.”
“Dạ không đâu, cháu chẳng làm được gì cả. Tất cả là nhờ Rento-kun tự nỗ lực đấy ạ.”
“Cháu không cần khiêm tốn thế đâu. Cô chỉ muốn cảm ơn thôi… Cảm ơn cháu vì đã cho thằng bé động lực thay đổi nhé Misa-chan.”
Mẹ cậu ấy cúi thấp đầu xuống cảm ơn, nên tôi vội nói.
“Cô ơi, cô ngẩng đầu lên đi ạ!”
Cô ấy ngước lên, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nở nụ cười ấm áp.
Rồi cô khẽ nhấc ly lên nhấp một ngụm cà phê, rồi nói tiếp khi nhìn về đằng xa.
“Cháu biết không, khi cô nói thằng bé thay đổi, đúng hơn thì phải là thằng bé quay về như xưa.”
“Ý cô là cậu ấy quay trở lại như hồi mầm non sao?”
“Ôi chà, cháu biết sao. Tuyệt thật nhỉ. Thằng bé được yêu quý thật đấy.”
“Ah, yêu… k-không, ý-ý cháu là, cháu…”
Đột nhiên nghe từ ‘yêu’ khiến tôi bối rối.
Vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấy, ánh mắt cô ấy trở nên sắc lẹm như muốn xuyên qua tôi.
“Misa-chan, cháu nghĩ sao về Rento?”
“…Ừm, là sao ạ?”
“Như ý cô nói thôi. Cháu có tình cảm gì với nó không?”
Cảm giác như tôi đang bị thử thì phải.
Có khi nào cô ấy đã biết được chuyện tôi không chấp nhận cảm xúc của cậu ấy không?
Không, chắc chắn là không, cậu ấy sẽ không làm thế.
Vậy, tại sao cô ấy lại hỏi?
Tôi không thể hiểu được, nhưng kết luận rút ra là tôi nên trả lời trung thực nhất có thể.
“…Vâng, cháu thích cậu ấy. Cháu có tình cảm với Rento-kun.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô rồi lần đầu tiên nói ra cảm xúc của mình.
Cô thì thầm ‘vậy à’ rồi nheo mắt lại.
“Cô không định can thiệp vào chuyện hai đứa trong tương lai. Nhưng có điều này cô muốn hỏi Misa-chan. Thế nên cô mới hỏi câu lúc nãy. Cô xin lỗi vì tự dưng lại đi hỏi như thế nhé.”
“Dạ không, không sao đâu ạ. Nhưng cô muốn hỏi gì thế ạ?”
“Trước đó thì, cô phải nói… Rento đã từng năng động hơn giờ nhiều. Thằng bé là một đứa trẻ luôn tò mò, hứng thú với mọi việc. Nó luôn chào bất cứ ai đi ngang qua, và còn tự muốn giúp cô làm việc nhà nữa.”
Bản tính tốt bụng của cậu ấy không hề thay đổi nhỉ, tôi nghĩ trong khi thấy hơi hạnh phúc.
Nhưng dường như hồi xưa cậu ấy tươi vui hơn bây giờ.
“Thằng bé không nhớ nhiều chuyện hồi đó đâu, nhưng có một tai nạn nhỏ đã xảy ra. Từ khi đó, nó bắt đầu sống như thể đang kiềm hãm bản thân lại…”
Bàn tay đặt trên bàn của cô nắm chặt lại, tôi có thể đoán được đó là từ cảm giác hối hận.
“Và rồi nó gặp cháu, Misa-chan, rồi bắt đầu quay về như xưa, từng chút, từng chút một. Đương nhiên là cô rất vui khi thấy Rento lấy lại tinh thần. Nhưng cùng lúc đó, cô cũng cực kỳ lo lắng. Lo rằng nó sẽ lại thu mình lần nữa, có thể còn trầm trọng hơn lần trước. Rento có thói quen thường tự mình nghĩ cách giải quyết nhiều chuyện. Khi gặp rắc rối lớn, thằng bé sẽ lên cơn sốt và đau đầu nữa.”
Cô hít thở sâu một hơi, nhìn vào mắt tôi nói tiếp.
“Là mẹ của Rento, cô có chuyện muốn nhờ. Hãy chăm sóc cho nó nhé. Nếu được, thì hãy hỗ trợ thằng bé giùm cô. Dù đó đáng lẽ phải là nhiệm vụ của bậc cha mẹ, nhưng… cô không nghĩ mình có thể làm được điều đó.”
“Cứ giao cho cháu ạ. Cả cô lẫn Rento-kun đều bảo cháu đã cứu cậu ấy, nhưng người thực sự được cứu chính là cháu đây ạ. Cháu sẽ cố hết sức để có thể đền đáp cậu ấy, nên cô đừng lo ạ.”
“Cảm ơn nhé, Misa-chan.”
“Và, cháu tin rằng Rento-kun cũng rất tin tưởng mẹ mình đấy ạ. Nên mong cô đừng nghĩ thế.”
“Hmm có à? Mà, nếu cháu đã nói thế thì cô sẽ tin vậy.”
Cô ấy cười khúc khích, và tôi cũng mỉm cười theo.
Bầu không khí như muốn nói chuyện đến đây là hết.
Có vẻ như mẹ cậu ấy cũng đã khá căng thẳng, cô duỗi người rồi thở ra thật sâu.
“Cháu mang lại cảm giác của một người chị đấy Misa-chan. Cháu có anh em gì không?”
“Cháu có một cô em họ. Em ấy học năm nhất sơ trung, và cũng khá thích Rento-kun. Cậu ấy cũng thường đi chơi với em ấy nữa.”
“Thật ư? Rento chưa bao giờ nhắc đến cả. Vậy là một cô em gái hả?”
Khi nói đến từ cuối cùng, đôi mắt cô nhìn về nơi xa xăm, như thể nhìn một ai đó không có ở đây—một ánh nhìn có phần đau buồn.
Tôi nhớ rằng Rento từng nói mẹ cậu ấy muốn có một đứa con gái.
“Cô muốn gặp em họ của cháu đấy Misa-chan.”
“Lần sau cháu sẽ đưa em nó đến. Cháu nghĩ em ấy cũng sẽ muốn gặp mẹ của Rento-kun đấy.”
“Vậy ư? Thế thì tuyệt.”
Sau đó, chúng tôi nói chuyện thêm một lúc—và tôi đứng lên, định quay lại phòng Rento.
“Cảm ơn cháu vì đã chiều theo sự ích kỷ của cô nhé.”
“Không đâu ạ. Nói chuyện với cô vui lắm ạ.”
“Thế thì tốt rồi. Nghe cháu kể thì ba đứa đúng là thân thật nhỉ.”
“Vâng ạ. Gặp được hai người họ là điều đáng quý nhất cuộc đời học sinh của cháu ạ.”
“Misa-chan, vì cháu nói thế nên hẳn là hai đứa nó cực kỳ quan trọng với cháu nhỉ. Nhưng thật sự đấy, sự cân bằng giữa mấy đứa khá là…”
Mẹ cậu ấy nói với ánh mắt đăm chiêu.
“—Mong là mấy đứa có thể mãi giữ được sự cân bằng đó.”
---------
Kết thúc phần truyện của Misa, xong một mạch 9 chương, công nhận là cuốn thật, ngồi làm liên tục luôn.
Phần này không nhiều bước ngoặt, cũng chẳng đau như phần của Haru, chỉ là diễn biến tâm lý của một thiếu nữ chưa biết yêu thôi.
Đọc xong chương này rồi quay về chương 22 đọc, nhiều hint ghê :)))
Nói chung là nhiều thứ để khai thác phết, đáng hóng đấy