Chưa hồi sinh nổi...
----------
Sau hôm tôi gặp mẹ của Haru, Akira-san.
Tuần Lễ vàng sẽ bắt đầu từ ngày mai, nên mọi người trong lớp đang phấn khởi nói chuyện với nhau.
Bọn tôi cũng không ngoại lệ, mải mê bàn chuyện của mình.
“Đến một điểm tham quan thì sao?”
“Nhưng sẽ đông lắm phải chứ? Có khi xếp hàng chiếm gần hết thời gian luôn ấy.”
“Cũng có khi vậy lắm.”
“Ehh, nhưng nếu cứ mãi thế này thì bọn mình sẽ chẳng đi đâu được hết á.”
“Cậu nói cũng phải…Hmm.”
Đây là cách mà ‘Cuộc họp bàn quyết định điểm đến trong Tuần Lễ vàng’ (Haru gọi thế) diễn ra.
Cuối cùng ngày hôm nay cũng kết thúc mà chẳng ra được quyết định nào.
Vì không tham gia câu lạc bộ, nên sau giờ học bọn tôi chẳng còn lí do gì ở lại trường nên thường về nhà luôn.
Hôm nay cũng vậy, tôi soạn đồ chuẩn bị về nhà. Thế nhưng khi tôi đứng dậy, người đến chỗ tôi không phải hai người họ.
“Này Seko, rảnh không tớ hỏi chút?”
Người mới gọi tôi là bạn cùng lớp, Kaita.
Cậu ta là thành viên của CLB bóng đá, và nhờ vẻ ngoài thanh nhã nên khá nổi tiếng với tụi con gái.
Tôi không thường nói chuyện với cậu ta, nên không biết cậu muốn gì đây.
“Được thôi, gì thế?”
“Bây giờ bọn tớ định đi karaoke, và tớ muốn mời cả Seko đi nữa. Từ lúc vào lớp đến giờ bọn mình chưa nói chuyện nhiều với nhau nhỉ? Nên tớ nghĩ chúng ta có thể hiểu nhau hơn một chút trước khi kỳ nghỉ này bắt đầu.”
“Ra vậy.”
“Đặc biệt là hai người họ… Yosaki và Hinata gần như không hề liên can gì đến người khác trừ nhóm cậu. Tớ cũng thử mời họ rồi, và họ bảo nếu cậu đi thì họ cũng đi.”
“Oh.”
Từ lúc nhập học đến giờ, ba chúng tôi luôn đi cùng nhau.
Thực sự là bọn tôi không hay giao tiếp với các bạn khác cùng lớp.
Với mọi người hay bọn tôi thì thế này đều không ổn.
Khoảng thời gian được ở bên hai người họ quý thì quý đấy, nhưng vì học chung lớp nên có lẽ tôi cũng nên tham gia vào.
“Được rồi, vậy tớ sẽ đi. Nhưng mà, hoạt động CLB của cậu thì sao?”
“Hm? Oh, hôm nay bọn tớ được nghỉ, nên ok.”
“Ừm, vậy à.”
Có lẽ cậu ta sẽ phải luyện tập trong kỳ nghỉ rồi.
Mấy câu lạc bộ thể thao khổ thật đấy nhỉ. Chúc may mắn nhé.
“Tớ sẽ nhắn chi tiết cho cậu sau, nên giờ trao đổi số điện thoại đi.”
“Được rồi.”
“Xin lỗi vì làm phiền cậu nhé. Gặp lại sau.”
Nói chuyện với Kaita xong, Yosaki và Haru lại chỗ tôi.
“Cậu đồng ý đi à?”
“Đây là cơ hội tốt mà. Bây giờ mà quen mọi người trong lớp hơn thì sau này việc chuẩn bị cho lễ hội văn hóa cũng sẽ dễ dàng hơn đấy.”
“Heh, tính toán ghê nhỉ.”
“Seko gian manh ghê ~”
“Thôi đi nào.”
“Mà, hôm nay tớ cũng không bận gì nên đi cũng được thôi. Cũng lâu rồi không đi karaoke!”
Có việc, huh?
Hôm qua thì tôi có đấy, nhưng sau khi bảo rằng không cần thiết ngày nào cũng làm thế, nên cuối cùng chốt lại là vài ngày mới cần một lần.
Thế nên hôm nay tôi cũng không có việc gì hết.
“Mà tớ không muốn hát lắm đâu.”
“Vậy Seko-kun hát cùng tớ thì sao? Hát cùng người khác sẽ dễ hơn mà nhỉ?”
“Oh, vậy thì được đấy.”
“Ah, tớ tham gia luôn được không?”
“Nếu tớ hát với hai người các cậu thì cũng chẳng khác gì mọi khi ha.”
Hai người họ bật cười, và tôi cũng thế.
Dù khá đột ngột, nhưng tôi cũng có chút hứng thú với ý tưởng đi hát karaoke với lớp.
Vì mỗi người liên lạc với nhau một kiểu, nên bọn tôi quyết định đến thẳng điểm hẹn, vì chắc ai cũng có cách riêng để đến đây mà.
Sau khi đợi một lúc, Kaita nhắn địa chỉ quán karaoke cho bọn tôi qua app nhắn tin, và cả ba cùng đi đến đó.
Khi đến trước cửa quán thì tôi thấy có người quen.
“Oh, Oda, mày cũng đến à?”
“Seko đấy sao! À, ừ, Kaita có mời tao.”
“Nhưng mày thường về thẳng nhà mà, thế cậu ta mời mày lúc nào thế? Hai người có số liên lạc của nhau à?”
“Không có. Cậu ta mời tao lúc nghỉ trưa ấy.”
“Oh, vậy sao. Ra là lên kế hoạch từ lúc đó.”
Thế mà tôi cứ nghĩ là do ngẫu hứng thôi chứ, nhất là khi sau giờ học mới mời bọn tôi.
“Tớ cũng được mời ngay trước giờ nghỉ trưa luôn á.”
“Tớ cũng thế-“
“Vậy nghĩa là tớ là người cuối cùng được mời hửm. Quả là người ít nói chuyện với mọi người trong lớp ha.”
“Mày nói thế thì tao cũng khác gì đâu.”
Mà cũng ổn thôi, dù sao tôi cũng đã được mời mà.
Họ hẳn đã đi vòng quanh mời từng người, và cũng có lúc này lúc kia chứ.
Trong lúc bọn tôi đang nói chuyện, bạn cùng lớp dần đến đông hơn, tầm nửa lớp rồi.
Vì câu lạc bộ đang tạm nghỉ nên khá đông người thuộc clb bóng đá, và phần còn lại là những người trông có vẻ không hay đi karaoke lắm.
“Đông ghê nhỉ.”
Haru nói khẽ với bọn tôi để không ai nghe thấy, tôi cười gượng đáp lại.
“Ừ, đông thật.”
“Cảm ơn mọi người vì đã đến đây hôm nay! Cùng vào trong thôi, tớ đã đặt chỗ rồi.”
Bọn tôi đi theo Kaita, cậu bạn cùng lớp đáng tin cậy đã chuẩn bị trước mọi thứ.
Căn phòng được đặt trước khá lớn.
Đây là lần đầu tôi vào một căn phòng với nhiều người đến thế, và cũng là lần đầu vào phòng thấy một quả cầu disco treo lơ lửng luôn.
Mọi người cũng tò mò nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu kiếm chỗ ngồi.
Có hai chiếc sofa lớn đặt đối diện nhau.
Yosaki ngồi xuống một đầu ghế, tôi ngồi xuống gần đó, và Haru ngồi ngay cạnh Yosaki.
“Này Seko. Ngồi sát hơn đi. Nếu cậu ngồi cách ra thế thì không đủ chỗ cho mọi người đâu.”
“À, ừ.”
Nghe Haru gọi, tôi ngồi sát lại cô ấy.
Yosaki, Haru, và tôi rốt cuộc lại ngồi cạnh nhau, tôi chỉ biết cười trước sự sắp đặt hóa ra lại trở thành bình thường này.
Oda lại ngồi xuống cạnh tôi khẽ run rẩy.
“Dù đến đây nhưng tao không ngờ bầu không khí lại thế này! Seko, đừng bỏ rơi tao mà~”
“Tao sẽ không làm thế đâu, nhưng đây là karaoke mà nên đương nhiên phải thế này rồi. Tao biết khi tao ở đây thì mày không lo lắng đến thế đâu ha.”
“Vì Seko cho tao cảm giác an toàn ấy…”
“Oda…”
“Seko…”
“Seko? Oda-kun? Các cậu đừng tạo ra cái cảm giác kỳ cục này nữa được không?”
“Hơi khó chịu à nha.”
“Ừ-Ừm!”
Khi tôi và Oda bắt đầu đùa cợt, thì bị Yosaki và Haru nhắc.
Hai thằng con trai gắn kết tình anh em có gì sai?
“Nào Seko, nếu ngồi như thế thì có khác gì mọi khi đâu. Mục đích hôm nay là để quen với mọi người trong lớp hơn mà.”
Rồi còn bị Kaita nhắc nữa, mà cậu ta nói đúng quá không cãi được.
“Vậy thì chắc tớ đổi chỗ khác vậy.”
“Chờ đã Seko. Chẳng phải cậu định hát với tớ sao? Ngồi cạnh nhau thì tiện hơn chứ?”
“Uh, cũng phải.”
“Seko! Mày đã nói sẽ không bỏ rơi tao mà!”
“Đừng có nhìn tao bằng đôi mắt như cún con thế Oda.”
Thấy hai người ngồi cạnh tôi như thế, Kaita cũng biết khó có thể khiến tôi chuyển chỗ được, nên cậu ta đổi mục tiêu.
“Yosaki này, cậu có đổi chỗ được không?”
“Tớ thích ngồi ở góc nên chỗ này ổn rồi.”
“Tớ biết vậy, nhưng hôm nay mong cậu nói chuyện với mọi người nữa. Vả lại, cũng có những người—"
“Nếu là thế thì tớ không nghĩ karaoke là một nơi phù hợp đâu. Khi mọi người bắt đầu hát thì phòng sẽ ồn lắm, khó mà nói chuyện được. Rốt cuộc thì cũng chỉ là hát hoặc nghe thôi.”
“…V-Vậy à. Được, tớ hiểu rồi.”
Dường như tinh thần của Kaita bị màn phản bác của Yosaki bẻ gãy rồi.
Có cố gắng đấy.
Rốt cuộc bọn tôi vẫn ngồi như thế, và khi buổi karaoke sắp bắt đầu.
Cánh cửa phòng bật mở, và ai đó bước vào.
Tôi cứ nghĩ là có bạn nào đến muộn cơ, nhưng tôi không hề nhận ra gương mặt đó.
Mái tóc màu nâu sáng, cà vạt xanh lá. Không phải bạn cùng lớp, mà là đàn anh khóa trên.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Cũng như tôi, Yosaki, Haru, Oda và mọi người đều không hiểu gì cả.
Thế nhưng những thành viên clb bóng đá thì chẳng có vẻ gì là bất ngờ.
“Xin chào mọi người lớp 2-B nhé. Có thể mấy đứa biết rồi, anh là Naruki Arahira, tiền đạo chính của clb bóng đá. Anh là người đã lên kế hoạch cho buổi karaoke hôm nay.”
Hả? Ý anh là sao?
Tưởng đây là cho lớp mình chứ?
Thế tại sao Arahira lại nói mình là người lên kế hoạch?
Tôi quay sang nhìn Kaita, và khi mắt bọn tôi chạm nhau, cậu ấy lộ ra vẻ khó xử.
Có lẽ Kaita đã được đàn anh đó dặn mời mọi người rồi.
“Vậy thì, cùng bắt đầu buổi gặp mặt vui vẻ này nào!”
Anh chàng tiền đạo chủ chốt bất ngờ xuất hiện lớn giọng tuyên bố.
Hamlonvcc