Đây rồi đây rồi đây rồi
----------
Tôi đuổi theo Haru đến bờ sông.
Haru đã chạy thẳng xuống sông mò tìm rồi.
Dù con sông này khá nông, nhưng cũng không tránh khỏi bị ướt. Thế nhưng cô lao thẳng ra giữa sông chẳng hề bận tâm.
Không do dự tôi cũng chạy ra theo.
Nước tràn vào giày khiến từng bước đi trở nên khó khăn.
Haru đã tiến đến gầm cầu, tuyệt vọng tìm xung quanh.
Tôi cũng nhìn qua một lượt nhưng không hề thấy thứ gì giống một cái kẹp tóc hết.
Một thứ nhẹ như kẹp tóc có thể dễ dàng bị cuốn trôi mất.
Trong khi phạm vi tìm kiếm lại quá lớn.
“Haru, xin lỗi nhưng mà không tìm được đâu.”
“Không.”
“Lên đi kẻo bị cảm đấy.”
“Không!”
Dù tôi có thuyết phục thế nào đi nữa, Haru vẫn không ngừng tìm kiếm.
Giờ là cuối tháng Tư, dù trời đã ấm hơn nhưng nước thì vẫn lạnh.
Từ lúc xuống sông đến giờ thân nhiệt của tôi cũng đang giảm dần rồi.
“Chiếc kẹp tóc đó hợp với cậu thật đấy, nhưng không cần phải tìm đến thế đâu. Cậu có thể mua cái khác mà.”
“Không phải thế… Cái đó! Đó là thứ tớ mua vì Ren bảo nó hợp với tớ. Nó là lí do tớ trở nên thích hoa hướng dương. Đó là thứ khiến tớ nhận ra… rằng tớ có tình cảm với Ren.”
“…Gì cơ?”
“Chiếc kẹp tóc đó thể hiện cho sự kết nối giữa tớ và Ren. Tớ không muốn mất nó!”
Tôi nhớ lại lúc cô ấy mua chiếc kẹp tóc.
Hôm đó Misa phải về sớm, khi Haru và tôi định về nhà thì cô ấy ghé vào một cửa hàng và tôi đã đi theo.
Tôi đã nói chiếc kẹp tóc đó hợp với cô ấy.
Lạ thay, tôi lại nhớ cực kỳ rõ hôm đó. Nụ cười của Haru khi chọn chiếc kẹp tóc thật tỏa nắng, thật xinh đẹp và dễ thương làm sao.
Tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc.
Nhưng lúc đó là tầm này năm ngoái…
Nghĩa là Haru có tình cảm với tôi từ một năm trước ư?
Vậy thì, ý định của Haru khi bắt đầu mối quan hệ méo mó đó, hoàn toàn khác với những gì giả định.
Haru tiếp tục tìm khi nước mắt lăn dài trên má.
Cô ấy trông thật mong manh, nhưng cũng rất đáng yêu… Từ lúc nào, tôi đã ôm lấy cô ấy từ đằng sau rồi.
“Dừng lại thôi Haru.”
“Ren… Thả tớ ra. Tớ chưa bỏ cuộc đâu. Tớ sẽ tìm được, nên là…”
“Sự kết nối của chúng ta đâu chỉ qua chiếc kẹp tóc đó chứ.”
“Sao cơ…?”
Tôi buông Haru ra rồi nắm tay cô ấy quay về phía mình. Nước mắt cô vẫn rơi, má thì nhuộm màu đỏ son.
“Còn nhiều thứ thể hiện cho quan hệ giữa chúng ta mà. Kỷ niệm là một trong số đó. Những thứ chỉ có hai ta biết cũng đặc biệt mà."
“…Nhưng không có thứ gì cụ thể khiến tớ thấy bất an. Tớ luôn luôn lo lắng. Rằng Ren… một ngày nào đó cậu sẽ rời xa tớ, và kỷ niệm thì cũng sẽ phai đi theo thời gian. Khi đó tớ còn biết bám vào gì nữa chứ…?”
“Chúng ta có thể tạo những kỷ niệm cùng nhau mà.”
“…Đừng nói vậy khi cậu không thể hứa…”
“Tớ hứa. Hãy cùng đi chơi thật nhiều, nói chuyện thật nhiều, và làm thật nhiều điều cùng nhau.”
“…Tại sao cậu lại làm đến thế vì tớ?”
“Tại sao ư? Vì tớ, với Haru, tớ--"
“Hai cậu đang làm gì vậy?”
Khi tôi định bày tỏ cảm xúc của mình, từ phía bờ sông vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cơ thể tôi theo bản năng tách ra khỏi Haru, và theo quán tính tôi trượt chân ngã ướt hết người.
Trong khi đang chật vật đứng dậy, tôi xin lỗi Haru.
“Cậu không sao chứ?”
“Ouch… Haru, xin lỗi nhé. Vì tớ mà cậu ướt hết rồi.”
“Khôgn sao. Đừng lo. Quan trọng hơn, nói tiếp đi…”
“…Xin lỗi nhé. Để lúc khác đi.”
“…Được rồi. Vậy tớ sẽ đợi.”
Nói chuyện xong, bọn tôi quay lại bờ sông, đến chỗ Misa, người đang đứng nhìn với vẻ bối rối.
“Tại sao hai cậu lại ở dưới đó.”
Haru chỉ cúi đầu không đáp, nên tôi đành trả lời thay.
“Có vài chuyện xảy ra với senpai đó và Hinata. Trong lúc đó, chiếc kẹp tóc của Hinata rơi xuống sông nên bọn tớ đi tìm thôi.”
“Dù trông hai cậu có vẻ đang nói chuyện gì đó quan trọng hơn.”
“Tớ chỉ đang thuyết phục cậu ấy từ bỏ thôi. Có lẽ nó đã bị cuốn trôi mất rồi. Cuối cùng Hinata cũng đồng ý.”
“…Vậy à. Mà, cậu ướt hết rồi. Có đồ thay không đấy.”
“Hôm nay không có tiết thể dục nên không có."
“Ừm, nhưng tớ nghĩ ít nhất cậu nên vắt khô nước đi.:
“Ừ, có lẽ tớ nên vắt khô áo nhỉ.”
Tôi cởi blazer ra trước, vắt ra một lượng lớn nước. Vì vẫn phải ăn mặc tử tế để về nhà nên vẫn phải mặc sơ mi nữa… Nghĩ rằng mình phải vắt cho tử tế, tôi tháo cúc áo sơ mi.
Tôi vắt mạnh hết sức có thể, kệ việc áo có thể bị nhăn.
“Chắc tớ phải đi bộ về rồi.”
“Fufu, phải đấy, để tớ hộ tống nha.”
“Không cần đâu.”
“Có sao đâu mà. ‘Rento-kun’ nên dựa vào tớ nhiều hơn đi chứ.”
“Rento-kun…?”
Tôi nghe tiếng Haru lẩm bẩm sau lưng, nhưng dường như Misa không nghe thấy.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Có lẽ là do tôi bị ướt.
Đồ lót tôi cũng ướt hết rồi, phần dưới thì đành chịu, còn phần trên thì tôi sẽ vắt luôn cả áo phông lót vậy.
Tôi cởi áo ra vắt. Lúc đó, Misa dường như để ý thấy gì đó, “Oh?”
“Cậu đánh nhau với anh ta à?”
“Không, tớ tránh được việc đó rồi. Vì chưa đánh nhau bao giờ nên tớ không tự tin mình sẽ thắng đâu.”
“Vậy chỗ này bị sao thế? Cậu có vết bầm này.”
“…Ah.”
Nhìn vào chỗ Misa chỉ, tôi nhớ ra.
‘Vết bầm’ đó, là vết hickey của Haru hôm qua—
“Là dấu hôn tớ để lại đấy.”
Không khí xung quanh như đóng băng. Như thể mùa đông vừa trở lại, còn lạnh hơn khi nãy nữa.
Ánh mắt của Misa chuyển qua nhìn Haru, người vừa đưa ra một tuyên bố chết chóc.
Không còn ánh sáng trong đôi mắt đó, và mắt Haru cũng tối sầm đi.
“Haru. Dấu hôn ý cậu là sao? Sao cậu lại đặt một thứ như thế lên người Rento-kun? Này, tại sao?”
“…Vì Ren là của tớ. Đó là lỗi của Misa. Vì Misa cứ mãi từ chối lời tỏ tình của Ren, nên tớ có thể biến Ren thành của mình. Tớ đã đánh dấu cậu ấy để làm chứng.”
“Cậu… chẳng phải cậu biết cảm xúc của tớ sao?”
“Ừm, nhưng tớ không thể kìm lại nữa. Xin lỗi.”
“…Vậy thì tớ cũng sẽ không nhượng bộ.”
“Gì cơ?”
Nói rồi, Misa quay về hướng tôi bước tới—một bước, rồi một bước nữa—và cướp lấy môi tôi.
Lúc đầu chỉ là một nụ hôn phớt. Chỉ là môi chạm môi, rồi một lần nữa.
Đúng kiểu Misa Yosaki. Nhưng rồi, đôi môi ấy mở ra, và cảm giác ấm áp mềm mại tràn vào khoang miệng tôi.
“Mmfh!?”
Quá bất ngờ, tôi chỉ biết đứng đực ra đó, nhưng cơn sốc đưa tôi trở lại thực tại.
Cảm giác mới lạ khi lưỡi bọn tôi chạm nhau khiến cả cơ thể tôi run lên, não tôi chìm trong khoái cảm.
Tôi nhìn mặt Misa.
Mắt cô ấy nhắm nghiền, nhưng vẻ tuyệt vọng trông lại đáng yêu làm sao.
Khiến tôi cứ muốn ở mãi thế này thôi.
“…Không! Không-không-không-không-không. Dừng lại, dừng lại đi!”
Giọng nói xé lòng của Haru vang vọng trong đầu tôi.
Misa hẳn cũng đã nghe được, nhưng cô không hề dừng lại, còn tôi thì chẳng di chuyển nổi.
“Tớ còn chưa hôn mà. Nụ hôn đầu của Ren… Trả lại đây, đó là của tớ cơ mà!”
Haru vừa hét vừa cố kéo Misa tách khỏi tôi. Bọn tôi tách nhau ra thở dốc do thiếu oxy.
Não tôi hoạt động không còn bình thường nữa, tầm nhìn tôi đã mờ đi từ nãy giờ rồi.
“Fufu, nghe vậy tớ vui lắm. Có vẻ như tớ có được nụ hôn đầu của cậu ấy rồi.”
“Không, Misa, sai rồi. Nếu cậu ép buộc như thế, Ren sẽ buồn đấy.”
“Oh? Dù cậu ấy thích tớ ư? Cậu ấy đã liên tục bày tỏ tình cảm với tớ trong cả năm trời đấy, Haru biết mà nhỉ?”
“D-Dù vậy đi nữa! Đó cũng không phải cách làm thế, sai rồi!”
“Thế còn dấu hôn của cậu thì sao? Làm sao mà có được?”
“Cái đó…”
“Cậu cũng đã làm những chuyện không thể nói với ai khác đúng chứ?”
“…N-Nhưng mà!...Nhầm rồi, vì Ren là của tớ. Misa không nên làm thế.”
“Oh? Từ khi nào mà cậu ấy là của cậu thế?”
“N-Ngay lúc nãy!...Ah, khoan, tớ vẫn chưa được nghe. Tớ vẫn chưa nghe hết mà. Ren! Phần còn lại của những gì cậu nói hồi nãy… Cho tớ biết đi… Ren!”
“Rento-kun!”
Tiếng cãi nhau của họ vang lên bên tai, nhưng tôi không hiểu gì hết, chỉ thấy đau đầu thôi.
Cơn đau nhức nhối xuyên qua đầu khiến tôi khuỵu xuống.
Hai người họ thấy vậy chạy lại chỗ tôi.
Tại sao lại thành ra thế này?
Bọn tôi đã thân thiết với nhau cả năm trời.
Để rồi, mối quan hệ này thực sự đổ vỡ dễ dàng thế sao?
Lí do thì, đơn giản thôi.
Là tôi—Tôi chính là nguyên nhân của mọi chuyện.
Nếu tôi đã không làm những chuyện thừa thãi—
Nếu tôi không cố chấp tỏ tình với Misa—
Nếu tôi không nghe theo lời dụ dỗ của Haru và tạo ra mối quan hệ méo mó ấy—
“Tớ xin lỗi.”
Rốt cuộc, những gì tôi làm được, chỉ là đem đến bất hạnh cho người khác.
Đáng ra tôi phải nhận ra điều này từ hồi đó rồi—
—Hồi đó? Là lúc nào nhỉ?
Tôi không nhớ nữa, nhưng chắc chắn là có trong ký ức của mình.
Là gì chứ?
“Xin lỗi…”
Tôi sẽ lại mất đi họ lần nữa ư? Mất đi những người quan trọng với mình?
“Xin lỗi nhé, Ran—"
—Lúc đó, ý thức tôi vụt tắt.
----------
Cuối cùng cũng lết được đến tận đây. Chương cao trào của part, cũng như là cả arc, khi mà mọi sự vỡ lở, khi cảm xúc của từng người được bộc lộ. Từ giờ để xem arc sau bắt đầu thế nào thôi.
Về "Ran". Đây có thể là nhân vật trong cuốn album ở chương 22 và có hint ở chương 33, chắc sau này sẽ có drama xoay quanh em nó. Nhân tiện thì ở chương 33, mẹ Rento có nói "Khi gặp rắc rối lớn, thằng bé sẽ lên cơn sốt và đau đầu nữa." Đó là lí do mà cu cậu sập giữa chừng đấy